Lần này đây Tần Hương Y không phản kháng, nàng biết rõ, gần vua như
gần cọp. Nếu là cự tuyệt lần nữa, sợ là hắn thẹn quá hóa giận. Chỉ có
chịu đựng, nhẫn nhịn tất qua được khổ nạn. Lúc này, tâm tình giống như
bị dao cứa, trong lòng thấy đau đớn.
Vạt áo được mở, thân thể liền thấy lạnh lẽo, cảm giác dị thường,
giống như đang đặt mình trên phiến băng tuyết lạnh giá, da thịt cương
cứng không thể nhúc nhích được.
Y phục dạ hành từ từ được mở ra, lộ ra cái yếm trắng như tuyết, nhìn
thấy: "Tố hung liên mặt Liễu mi thấp", càng là "Phấn trứ lan hung tuyết
áp mai", Bắc Đường Húc Phong nhìn nhẹ một cái, mím môi cười mỉm, ánh mắt lóe tia âm hiểm.
Hô hấp từ môi nàng dồn dập truyền ra, một cổ hương thơm kéo tới, như có như không.
"Hơi thở này ..." – Bắc Đường Húc Phong nhắm mắt, mũi ngửi một phen,
nheo mắt lại, giống như đã từng ngửi mùi hương này, chỉ là mùi hương này của nàng có thanh thoát, có chút bất đồng. Ngửi kỹ lần nữa, làn hương
này lại biến mất. Thôi, có lẽ do tương tư nàng nên sinh ra ảo giác. Tức
thì, trong đầu hiện lên bóng hình xinh đẹp, mỉm cười ngọt ngào tựa như
cánh hoa nở rộ, hương thơm nhàn nhạt tỏa ra vạn dặm. Nghĩ tới đây, bàn
tay hắn trên da thịt Tần Hương Y đột nhiên ngừng lại, chậm rãi rời ra.
"Hoàng hậu hãy nghĩ ngơi" – Hắn nhắm mắt, không hề... có bất cứ hành
động nào khác.
Quái lạ, mới vừa rồi còn có vẻ mặt khiêu khích, giờ phút này dường
như thay đổi, đột nhiên mất hăng hái. Bất quá như vậy cũng tốt, Tần
Hương Y thầm nghĩ. Nàng lúc này mới thở ra một hơi.... mắt liếc Bắc
Đường Húc Phong, mặt của hắn tinh xảo như chạm khắc, hình dáng đẹp mắt,
con mắt hơi hơi nhắm tựa như vành trăng rằm, ông trời thật sự là không
công bằng, cho hắn tài năng thiên bẩm, cũng cho hắn mặt mũi tuấn tú, khi nhắm mắt bộ dáng hắn rất ôn hoà, có vẻ ngây thơ như trẻ nhỏ, nhất là
làn môi mỏng, khi thì khẽ run lên, toát ra vài phần khả ái.
"Hoàng hậu nhìn cái gì vậy? Trên mặt trẫm có gì sao?" – Bắc Đường Húc Phong híp mắt lại suy nghĩ, đảo mắt về phía Tần Hương Y.
"Không có" – Tần Hương Y vội vàng quay mặt đi chỗ khác.
"Hoàng hậu sớm đi ngủ đi. Ngày mai trẫm mang ngươi đi nơi khác" – Bắc Đường Húc Phong nói một câu, xoay người, quay lưng về phía nàng. Chốc
lát, tiếng ngáy vang lên đều đều.
Một đêm này Tần Hương Y khó có thể ngủ được. Bắc Đường Húc Phong phá
vỡ thói quen hàng năm không cho tần phi ngủ lại Long Hành Cung. Tối nay
để nàng lại, sau này chỉ sợ phiền phức liên tục kéo tới, chuyện tranh
thủ tình cảm ở hậu cung rất đen tối, ai cũng hiểu. Nam tử bên cạnh này
thật sự không thể khinh thường, hắn rất âm hiểm! Con đường phía trước
khó đi, phải thật thật trọng ...
"Nương nương, mặt trời đã lên", bên tai truyền đến một âm thanh giống như từ nơi xa vang đến, đánh thức Tần Hương Y từ trong giấc mộng tỉnh
lại. Đôi mắt hơi hơi mở ra, đầu tiên thấy chính là tầng tầng lớp lớp màn trướng vàng, tiếp theo một đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng đẩy ra, hai khuôn
mặt quen thuộc hiện ra trước mắt, là Lệ Hưu và Lương Mỹ.
"Trời đã sáng sao?" – Tần Hương Y mắt nhắm mắt mở, bộ dáng tỉnh ngủ tựa như đóa hoa đào nở rộ, thật là béo mập.
"Đúng vậy, nương nương" – Khóe miệng xinh đẹp của Lương Mỹ cười mỉm,
sắc mặt vui mừng, bàn tay nhỏ dần dần kéo rèm lên, một tia ánh sáng rạng rỡ nhẹ nhàng rọi vào, thẳng chiếu vào mắt nàng.
Tần Hương Y lấy tay che mặt, từ từ thích ứng với ánh sáng mặt trời,
chống tay đỡ thân mình ngồi dậy, liếc mắt nhìn bốn phía, long sàng che
rèm, trên bàn để lư hương, đây vẫn là Long Hành Cung! Tâm tình không
khỏi kinh ngạc, bộ dạng cả tin liếc mắt nhìn quần áo trên người, cũng
vẫn là y phục dạ hành, đêm qua ngủ quên đi, xem ra Bắc Đường Húc Phong
cũng không hề chạm đến nàng chút nào. Chỉ là Lệ Hưu và Lương Mỹ sao lại ở nơi này?
"Là hoàng thượng sai nô tỳ lại hầu hạ nương nương" – Lệ Hưu quả thực
giống như con giun trong bụng Tần Hương Y, chỉ cần một ánh mắt, nàng
liền cái gì cũng biết. Nghe xong, nàng hơi hơi cúi đầu, cầm quần áo hoa
lệ trong tay đưa đến trước mặt Tần Hương Y.
Tần Hương Y trần tĩnh lại, đột nhiên nhớ ra đêm qua Tần Hương Y nói
là hôm nay muốn xuất cung. Nhưng là muốn đi đâu? Nàng nhẹ nhàng bỏ mặc
mọi việc, không... suy nghĩ nhiều nữa, xốc chăn đứng xuống giường.
Lệ Hưu cùng Lương Mỹ đỡ nhẹ hai tay... tóc búi lên, trang phục hoa lệ trên người, đứng trước gương đồng, thưởng thức tư thái của bản thân, áo khoác trắng nhẹ bay, giống như một đóa hoa sen thơm ngát, hai phần tóc
dài hạ xuống bên tai, đen như mực, bóng như trù, môi điểm son hồng, mặt
mày ẩn tình. Hôm nay đồ trang sức thật thanh nhã – giống như một dòng
suối.
Không mặc phượng bào, cảm giác thật thoải mái, một thân nhẹ nhàng
khoan khoái, nhẹ bổng, giống một đám mây trắng trên trời xanh. Hôm nay
phải xuất cung, y phục thường dân do Bắc Đường Húc Phong sai cung nữ
chuẩn bị, xem ra rất tỉ mĩ. Bất quá chỉ tỉ mĩ mặt ngoài như thế, trong
lòng hắn muốn làm cái gì? Mặc kệ chuyện gì, hành động tùy theo hoàn
cảnh, nhìn hắn sẽ thay đổi như thế nào?
Phía ngoài Long Hành Cung, một chiếc xe ngựa xa hoa đã chờ sẵn, Tần
Hương Y được cung nữ đỡ lên xe. Vén rèm trướng tinh sảo lên, hiện ra
trước mắt, là Bắc Đường Húc Phong, hắn chống tay đỡ đầu, hai mắt nhắm
lại dưỡng thần. Nàng không để ý tới, phất ống tay áo ngồi xuống một bên.
Xe khởi hành rất yên ổn, nhanh chóng đi ra khỏi hoàng cung.
Rốt cục cũng đã ra ngoài cung, không khí thật là thoải mái. Đường phố hai bên náo nhiệt vô cùng, dòng người qua lại không ngớt. Xem ra thủ đô Long Đế quốc thật sầm uất, dân chúng an cư lạc nghiệp, được vậy có
không ít công lao của Bắc Đường Húc Phong.
Chỉ là Long Đế quốc cười, thì dân Băng Tuyết quốc rơi lệ, Tần Hương Y nhịn không được than nhẹ một tiếng.
"Hoàng hậu vì sao không hỏi trẫm đi đâu?" – Bắc Đường Húc Phong nghe
được Tần Hương Y thở dài, rốt cục mở mắt, môi khẽ cười mỉm, phá vỡ sự
yên tĩnh bên trong xe.
"Tới rồi tự nhiên biết, cần gì phải hỏi" – Tần Hương Y liếc mắt nhìn
Bắc Đường Húc Phong, sau đó nhẹ nhàng vén màn xe, lúc này xe đã đi được
quãng đường xa, tiến vào một con đường khác, rất yên tĩnh, hai bên đường tất cả đều là các tòa phủ xa hoa, xem ra có không ít là nhà của các
quan to, phú hào.
Bắc Đường Húc Phong lắc đầu cười một tiếng, đột nhiên giơ bàn tay to
ôm lấy Tần Hương Y, "Hoàng hậu phải ngồi bên cạnh trẫm mới đúng". Hắn
nhíu mày, bộ dáng tự cao tự đại, khí phách tích tụ trong đôi mắt.
Tần Hương Y nhu nhược dựa vào trong lòng hắn, đích xác là rất rộng
rãi, rất ấm áp. Lần này nàng mềm mại tựa đầu vào vai hắn, mặc cho cánh
tay hắn để lên thắt lưng của nàng. Đơn giản là tránh phiền toái cho bản
thân.
"Hoàng hậu, hôm nay thật là ngoan" – Bắc Đường Húc Phong vung tay lên, nhẹ nhàng xoa má Tần Hương Y, bỏ xuống tia nhìn ấm áp.
"Phải? Thần thiếp không cảm thấy..." – Tần Hương Y ngửa đầu liếc mắt
nhìn hắn, mắt .. đôi mắt không còn tia nhìn quật cường, chỉ còn là ánh
nhìn tha thiết, ôn nhu. Kỳ thật đêm qua nàng đã nghĩ rất nhiều, đối với
người như Bắc Đường Húc Phong, mạnh bạo là điều không thể thực hiện
được.
Cùng lúc một làn gió lớn thổi vào trong xe, xé rách màn che, bay loạn lên. Bắc Đường Húc Phong đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt chợt ngơ
ngẩn, tay đang ôm Tần Hương Y chợt mãnh liệt buông ra.
Tần Hương Y nhạy cảm, nàng lặng lẽ nhìn theo tầm mắt của Bắc Đường
Húc Phong, phía xa là một tòa nhà xa hoa, sang trọng, kế tiếp là một nữ
tử duyên dáng yêu kiều đang đứng đó.