Trên người Bắc Đường Húc Phong vẫn như trước mặc cẩm phục, đội mão
vàng, ống tay áo hoàng bào thêu hình rồng rầm rĩ, ánh mắt tuấn lãng như
trước, đôi mắt lóe tia tối tăm. Chỉ là mày rậm cao cao nhíu, trên trán
vẽ lên đường đường hắc tuyến lạnh lùng. Hắn nổi giận đùng đùng mà đến,
bước dài vào chánh điện Phượng Du Cung.
"Thần thiếp khấu kiến hoàng thương" – Tần Hương Y bình tĩnh nhìn qua
Bắc Đường Húc Phong, cung kính thi lễ, trong lòng đột nhiên có cảm giác
bất an, nhất định là có chuyện lớn xảy ra.
Bắc Đường Húc Phong cũng không khỏi liếc mắt nhìn Tần Hương Y, liền
trực tiếp đi ngang qua nàng, cất bước đến bên bàn cao, bàn tay to giương lên, căm giận ngồi xuống, "Hoàng hậu đứng lên đi!" – giọng nói rất nặng nề, nồng đậm oán giận hỗn loạn.
Tận trong đáy lòng Tần Hương Y chợt thắt lại, đôi mắt nhìn thoáng qua sắc mặt Bắc Đường Húc Phong, trán tựa hồ nổi hết lên gân xanh, giống
như muốn ăn thịt người, từ khi vào cung đến nay, nàng là lần đầu tiên
thấy hắn nổi giận như vậy. Tới cùng là hắn đã phát hiện bí mật gì? Tâm
tình không khỏi luống cuống, thình thịch nhảy loạn, "Tạ ơn hoàng
thượng". Nàng nhẹ hít thở, cực lực giữ bình tĩnh.
"Những người khác đều lui ra!" – Bắc Đường Húc Phong liếc mắt nhìn
cung nữ xung quanh, sắc mặt nặng nề, lạnh lùng hét lên một tiếng.
"Nương nương ..." – Lệ Hưu có chút lo lắng, kéo kéo góc áo Tần Hương
Y, không nỡ rời đi. Ít nhất ở lại bên người tiểu thư, vạn nhất xảy ra
chuyện gì, cũng có thể tiếp ứng liền tay. Tiểu nha đầu thật lòng là nghĩ như vậy, nhưng lệnh vua khó cãi.
"Lệ Hưu, ngươi lui xuống đi" – Tần Hương Y trấn an, cầm tay Lệ Hưu, ánh mắt nhìn qua, ý nói nàng không cần để tâm.
Hai bên nô tài lui xuống. Chánh điện Phượng Du Cung đột nhiên an tĩnh, không khí có điểm lạ lung.
Bắc Đường Húc Phong ngồi giữa chánh điện, nhìn chăm chú Tần Hương Y,
một lời không nói, trên khuôn mặt tuấn tú trên vừa nhăn vừa giãn, âm
trầm cực kỳ, tựa như một khối ngọc đẹp tuyệt mỹ lóe lên ánh sáng chói
mắt. Tần Hương Y cũng không nói, cúi đầu làm lỗi, chỉ là không nói lời
nào.
"Hoàng hậu rốt cuộc là người nơi nào?" – Hai mắt Bắc Đường Húc Phong đồng loạt híp lại, một mạt tia nhìn nham hiểm phát ra.
"Thần thiếp không rõ vì sao hoàng thượng lại hỏi như vậy? – Mắt đẹp Tần Hương Y hơi trầm xuống, mơ hồ cảm thấy bất an.
"Hoàng hậu có đúng là diễn trò giỏi mà" – Khóe miệng Bắc Đường Húc
Phong nhếch lên, lạnh lùng cười, ánh mắt nhìn về phía cửa, "Tần Tiêu,
đem bọn họ mang vào đi".
Dứt lời, một thân áo xám trắng tự nhiên đi vào, là hắn! Người ...kia, dưới ánh trăng thổi tiêu là Tần Tiêu. Hắn vẫn như trước, thư sinh nho
nhã, tay áo bay nhẹ nhàng, chỉ là hắn vào cửa được chút, Tần Hương Y
quay đầu nhìn sững , ánh sáng trong đôi mắt trầm xuống, có vui mừng, có
bối rối, có sợ hãi.
Tần Tiêu không phải một mình đi vào, mà còn ôm hai đứa bé đi vào, một nam, một nữ, bất quá hình dáng chỉ khoảng hai, ba tuổi, khuôn mặt thanh tú, khả ái vô cùng.
"Mẫu thân" – Hai đứa trẻ vừa nhìn thấy Tần Hương Y, nụ cười liền hiện ra trên gương mặt khả ái, bọn họ thoát khỏi cánh tay của Tần Tiêu, nhảy nhót hoan hô, liền chạy về phía nàng.
"Nhược Băng! Trảm Long!" – Nữ tử kiên cường thường ngày đã không còn, một loạt ngôn ngữ nhẹ nhàng, mặt mày nhìn long lánh, là nước mắt, một
giọt một giọt, lưu lại trên khuôn mặt mỹ lệ của nàng. Tiếng gọi nhẹ
nhàng, gắt gao ôm hai đứa trẻ vào lòng.
"Mẫu thân, ngài đừng khóc. Long nhi đến thăm người đây" – Bị Tần
Hương Y ôm chặt, Trảm Long – đứa bé trai nhẹ nhàng thoát ra khỏi lòng
ngực Tần Hương Y, dùng đôi tay nhỏ bé lau đi nước mắt trên mặt nàng.
"Mẫu thân, người gầy. Có phải chỉ nhớ đệ đệ mà không nhớ Băng nhi hay không?" – cô bé cũng nhu thuận nói, cử động cái miệng nhỏ nhắn, cẩn
thận mà nghịch sợi tóc bay loạn của Tần Hương Y.
"Nhược Băng, Trảm Long, nói cho mẫu thân biết, các ngươi như thế nào
mà tới đây? Bà ngoại Hồng Song đâu? Còn có thúc thúc đâu?" – Tần Hương Y không thể chờ đợi được liền hỏi.
Nàng rất rõ ràng, biết kế tiếp sẽ có chuyện gì. Bắc Đường Húc Phong
thật sự là lợi hại! Nàng chưa từng bối rối đến như vậy, chưa từng có!
Đây là lần đầu tiên! Nắm đó ngoài ý muốn thất trinh, đại nạn không chết, sinh hạ được Trảm Long cùng Nhược Băng, bọn họ đều là máu thịt của
nàng, cũng là nhược điểm trí mạng của nàng.
Bắc Đường Húc Phong có thể tìm được họ, vậy đối với lai lịch của
nàng, hắn nhất định là biết rất rõ ràng. Tánh mạng của nàng không đáng
gì, chỉ là thương hai đứa nhỏ theo nàng vất vả. Nên làm cái gì bây giờ?
Nàng luống cuống, hoảng loạn vô cùng.
Bắc Đường Húc Phong đột nhiên cười to, ngửa mặt lên trời cười thật
to, hắn không ngờ hoàng hậu lại là mẹ của hai đứa trẻ kia. Tiếng cười
trong chánh điện dập dờn, nghe thật sự xa cách, khiến người khác không
an.
"Mẫy thân, bà ngoại Hồng Song cùng thúc thúc đột nhiên cũng không
thấy đâu. Sau đó là vị ...thúc thúc này tới, nói là sẽ đưa Long nhi cùng tỷ tỷ đi gặp mẫu thân" – Trảm Long mặt ngây thơ, chỉ vào Tần Tiêu mà
nói.
Bác cùng Nguyên Tinh không có tại Tiên Tử cốc? Có phải hay không đã xảy ra chuyện gì?
Tấn Hương Y, đầu tiên là liếc mắt về phía Bắc Đường Húc Phong, trong
lòng âm thầm đau, bộ dạng phục tùng lắc đầu, sau đó nhìn theo hướng chỉ
của Trảm Long liếc mắt nhìn phía Tần Tiêu, hắn vẫn lẳng lặng đứng đó,
trên mặt bình tĩnh như mặt nước hồ, y phục xám trắng toát vẻ nghiêm
trang, khôn thấy tia nhìn nhàn nhạt. hắn rốt cuộc là ai? Không chỉ đơn
giản là nhạc sĩ. Mặc kệ là ai? Cũng là phục mệnh của Bắc Đường Húc
Phong.
"hoàng hậu ơi là ơi là hoàng hậu, người thật là làm trẫm giật mình
a!" – Bắc Đường Húc Phong cười rồi đứng dậy, lệ mi nhanh mở, bước dài
thong thả tới, "Trảm Long, Nhược Băng này. Thúc Thúc sẽ cho vị ...Tần
thúc thúc này dẫn bọn ngươi đi ăn cái gì nha. Mẫu thân ngươi đang mệt,
để nàng nghỉ ngơi cho thật khỏe nào?" – Hắn xoay lưng, ôm hai tiểu hài
tử bên người, nhẹ nhàng nói, bộ dáng thật thân thiết, giống như là phụ
thân thông thường.
Trảm Long cùng Nhược Băng giống như trẻ nít liếc nhìn nhau, khờ dại
liếc mắt nhìn Tần Hương Y, trong mắt toát ra vẻ yêu thương, bọn họ cùng
tuổi, hai người đồng loạt gật đầu, đồng thanh nói: "Mẫu thân thân thể
không tốt, người ...trước hãy nghĩ ngơi một chút".
Nói xong, hai người không hẹn mà cùng hôn lên mặt Tần Hương Y thoáng
qua, sau đó tránh khỏi lòng ngực nàng, hướng đi tới chỗ Tần Tiêu.
"Nhược Băng! Trảm Long!" – Tần Hương Y một tay kéo lại, không nỡ
buông tay. Nàng không biết khi buông tay rồi sẽ nghênh đón tiếp chuyện
gì? Chết, nàng không sợ, chỉ là sợ cho hai người con của nàng.
"Hoàng hậu!" – đột nhiên Bắc Đường Húc Phong, con ngươi đen trầm
xuống, quát một tiếng, ánh mắt trên cao hiện lên một ý, hắn uy hiếp
nàng, kêu nàng không cần hành động thiếu suy nghĩ.
Vì hài nhi, nàng khuất phục! Lưu luyến không rời, buộc phải buông tay Trảm Long cùng Nhược Băng ra.
"Hoàng thương, bọn họ?" – Tần Tiêu thân thiết ôm Trảm Long cùng Nhược Băng vào lòng, có điểm do dự hỏi.
"Tạm thời sắp xếp họ ở An Bình Cung, trẫm đã thưa qua cùng Thái hậu,
trẫm nhận họ làm nghĩa tử!" – Bắc Đường Húc Phong hung hăng nói một câu, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh.
"Dạ" – Tần Tiêu cúi nhìn, bế hai đứa trả ra khỏi Phượng Du Cung.
"Mẫu thân, một hồi sẽ trở lại thăm người" – Suy nghĩ của Trảm Long
cùng Nhược Băng rất đơn thuần. Bọn họ không biết nguy hiểm đến gần, vẫn
như trước vui vẻ vẫy tay với Tần Hương Y.
Đã biết nay là từ biệt, chỉ sợ là vĩnh viễn phải chia ly?
Tần Tiêu đã đi xa, tiếng cười ngây thơ cũng dần dần rời xa. Tần Hương Y đưa mắt nhìn ra xa, chỉnh trái tim bình tĩnh trở lại.
"Hoàng hậu, trẫm nên gọi nàng là Hàm Hương công chúa? Hay là Vinh
vương phi?" – Sau lưng ...âm thanh kéo tới, thật tối tăm đáng sợ.
Thật là con người đáng sợ, hắn dĩ nhiên cái gì cũng biết. Tần Hương Y hai vai hơi cử động, chậm rãi xoay người lại, đôi mắt kiên định trở nên u buồn.