"Thần thiếp nghe không hiểu Hoàng thượng đang nói cái gì?" – Tần
Hương Y giật mình, dần dần thu lại thần sắc sợ hãi, nàng vẫn bình tĩnh
như nước, không hề sợ hãi nữa, chưa tới phút cuối nàng quyết không nhận
thua
Bắc Đường Húc Phong lắc đầu cười một tiếng, đôi môi đỏ mọng tinh mỹ
hơi hơi cong lên, hiện ra một tia cười gian, từ ống tay áo hoàng bào móc ra một bao gấm thêu tinh sảo, "Miệng hoàng hậu thật cứng! Trẫm sớm đã
biết. Mở ra nhìn!". Nói xong, hắn hung hăng ném cho Tần Hương Y.
Tần Hương Y gắt gao nắm bao gấm trong tay, nặng trịch, trong lòng
phát lên bối rối... Ngón tay xinh đẹp dần dần đẩy ra, tiếp theo một tia
sáng óng ánh chiếu ra, nguyên lại đó là một miếng ngọc bội, ngọc này,
trong suốt sáng long lanh, màu sắc sáng loáng, là ngọc tốt nhất phẩm,
phía trên ngọc còn chạm khắc hoa văn, rồng bay phượng múa, trông rất
sống động, cao quý, tỏa ra khí chất hoàng gia.
Băng Tuyết ngọc! Toàn thân Tần Hương Y run lên. Sao nó lại nằm trong
tay của Bắc Đường Húc Phong? Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn không nói được.
"Hoàng hậu, đây là do trẫm tìm được trong nhà của 'nhạc phụ nhạc
mẫu'!" – Bắc Đường Húc Phong đề cao giọng nói, hai từ 'nhạc phụ nhạc
mẫu' cắn thật sự mạnh, giống như muốn giết người, mắt lạnh liếc Tần
Hương Y một cái, hai tròng mắt híp lại, tiếp tục nói: "Nhà nho học bình
thường làm sao có Băng Tuyết ngọc? Trẫm nhớ không lầm, Băng Tuyết ngọc
là vật phẩm của hoàng gia Băng Tuyết quốc!".
"Thần thiếp không biết ngọc này từ đâu mà đến" – Tần Hương Y cực lực
che giấu nội tâm đang cực kì hoảng loạn của mình. Nàng không biết rõ vì
sao Băng Tuyết ngọc được đặt cùng bài vị "cha mẹ" trong nhà tại Tiên cốc tử, lại bị Bắc Đường Húc Phong tìm được. Ông trời muốn cho Tần Hương Y
ta không còn đường đi về phía trước sao? Không , ta quyết không chịu
thua.
"Người hoàng hậu gọi là 'cha mẹ' đã được triệu (ý bảo là đã gặp họ
rùi), ngọc này nhất định là của hoàng hậu!" – Tròng mắt sâu thẳm của Bắc Đường Húc Phong giống như hóa thành lợi kiếm, thẳng tắp nhìn về phía
Tần Hương Y, trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ âm trầm.
Đôi vợ chồng không phải đã đi rồi sao? Bắc Đường Húc Phong sao tìm được bọn họ?
"Hoàng hậu đang nghĩ là làm sao trẫm tìm được đến chỗ của đôi vợ
chồng?" – Bắc Đường Húc Phong tựa hồ đã nhìn thấu tâm tư của Tần Hương
Y, nhếch môi cười một tiếng, đem mặt để sát tai nàng nói, "Sưu mật đội
của trẫm không có gì là không làm được".
Sưu mật đội? Tần Hương Y sớm đã nghe thấy, Sưu Mật đội này giống như
đội quân cảm tử của hoàng đế, mỗi người đều có võ công cao cường, xuất
quỷ nhập thần! Khó trách! Bắc Đường Húc Phong cũng không phải là một vị
hoàng đế thông thường.
Nghe đến đó, tâm của Tần Hương Y lạnh đi một nửa, gắt gao nắm chặt
Băng Tuyết ngọc trong tay, từ từ quay lại nhìn Bắc Đường Húc Phong,
"Không sai, ta là Hàm Hương công chúa. Tần Hương Y là sau này bác ta sửa lại!" – Nói xong, đôi mắt kia chảy ra những giọt nước mắt trong suốt,
hiện rõ tia oán hận nồng đậm.
Nếu như cho nàng lựa chọn, nàng tình nguyện không phải là Hàm Hương
công chúa. Nếu không phải công chúa, nàng sẽ không bị gả sang Long Đế
quốc, rồi chưa gả đi đã mất trinh, thì sẽ không bị nhà chồng vứt bỏ, lại càng không được bác cứu sống, cũng sẽ không tái giá với Bắc Đường Húc
Phong làm hoàng hậu của hắn. Tất cả tất cả đều rất trầm trọng.
Hôm nay, Trảm ;ong cùng Nhược Băng nằm trong tay hắn, bước đi của nàng càng gian nan.
Cũng không có gì để giấu giếm nữa, bởi vì hoàng đế nàng đối mặt không phải ngu ngốc, hắn khôn khéo đến khó có thể tin được.
Sau khi Bắc Đường Húc Phong nghe xong, khuôn mặt tuấn mỹ tức thì
cương lên, tiếp theo là run rẩy, một luồng gân xanh dâng lên trên trán,
tựa như con giun thông thường nhúc nhích, đáng sợ cực kỳ. Hahahahah ——
thời gian ngừng chỉ chốc lát, hắn đột nhiên cười to, ngửa mặt lên trời
cười to, giọng cười chứa oán hận hỗn loạn.
Tần Hương Y nhìn Bắc Đường Húc Phong, nhất thời không biết là hắn cười cái gì? Nàng là lần đầu tiên mờ mịt như vậy.
"Vậy ra, hoàng hậu của trẫm từng là vợ của nhị hoàng huynh a!" – Cười xong, mặt hắn trầm xuống, hai tròng mắt của hắn trừng lên giống như đèn lồng. Bắc Đường Húc Vinh xem hắn là cái đinh trong mắt, cái gai trong
thịt, khắp nơi đối đầu với hắn. Hai người là đã sớm giằng co lặng lẽ ở
trong triều. Hôm nay nữ nhân này còn có quan hệ với hắn, buồn cười, thật là buồn cười. "Hoàng hậu a hoàng hậu, chân tướng của ngươi làm cho trẫm giật mình", lúc nói những lời này, hắn đã rất nhanh nắm chặt tay lại,
rất dùng sức, rất nhanh.
"Nếu hoàng thượng cái gì cũng biết, muốn giết muốn xử sao liền theo ý ngài, chỉ cần Hoàng thượng buông tha cho hai người con của ta" – trên
khuôn mặt mỹ lệ không hiện bất cứ gì..., tĩnh lặng như trang giấy, nàng
nhàn nhạt nhìn Bắc Đường Húc Phong, kiên định ngẩng cổ lên. Chết, nàng
không sợ! Trước khi vào cung, nàng đã sớm chuẩn bị cho cái chết. Chỉ là
nàng không muốn Trảm Long cùng Nhược Băng có chuyện.
"Tốt!" – Bắc Đường Húc Phong mạnh mẽ phất tay áo, cười lạnh một
tiếng, bàn tay to giương lên, rơi trên cổ của Tần Hương Y, hung hăng nắm lấy. Lần này hắn thật sự tức giận, hoàng hậu không chỉ là mất trinh,
lại có hài tử, điều này vốn là không thể chịu đựng được. Càng làm cho
hắn vô phương đón nhận hơn nữa, chính là nàng là Hàm Hương công chúa của Băng Tuyết quốc, nói cách khác nàng từng là vương phi của nhị hoàng
huynh. Bắc Đường Húc Vinh vẫn cầm giữ binh quyền, rục rịch ngóc đầu dậy, là kẻ thù hắn thề không lưỡng lập, nàng từng là Vương phi của hắn! Hắn
không thể chịu đựng được nữa! Lúc này thật muốn một cái bóp chết nữ nhân này.
Tần Hương Y cũng không phản kháng, gương mặt thanh lệ bởi vì hít thở
không thông mà trở nên đỏ hồng, tơ máu nồng đậm hiện lên, nàng là một
lòng muốn chết! Đôi mắt dần dần nhắm lại, khóe mắt đột nhiên chảy hai
hàng nước mắt, nước mắt kia rất đau!
Bắc Đường Húc Phong thoáng sợ run một chút, mãnh liệt buông... tay ra, đẩy nàng ra sau.
Tần Hương Y không đề phòng liền té ngã trên đất, thở hổn hển, liếc
mắt nhìn Bắc Đường Húc Phong, vì sao hắn không xuống tay! Vì sao?, "Bắc
Đường Húc Phong, ngươi là kẻ thù của Băng Tuyết quốc ta! Hôm nay ngươi
không giết ta, ngày sau ta đối với ngươi tuyệt đối không lưu tình!". Vô
tư không cần che giấu tâm tình nữa, một đôi mắt chỉ chứa đầy thù hận,
nhịn lâu như vậy, lúc này đây biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, nếu có
lưỡi dao sắc bén nơi tay, nàng nhất định sẽ đâm vào ngực hắn, quyết
không nể tình.
Bắc Đường Húc Phong nhìn Tần Hương Y, đôi mắt đen hiện lên tia sáng,
hắn khinh miệt cười một tiếng, cũng không nhiều lời, tiến lên một bước,
đồng loạt cầm tay Tần Hương Y, bàn tay đặt trên vạt áo nàng, chỉ nghe
đến tiếng vải vóc bị xé nát, áo trắng trên người bị kéo ra, chỉ còn lại
có một mạt yếm đào hơi mỏng, quả nhiên là mỹ nhân, da thịt như ẩn như
hiện, lóng lánh, giống như mỹ ngọc.
"Bắc Đường Húc Phong, ngươi muốn làm gì?" – Tần Hương Y giật mình một cái, một tay che chắn bộ ngực, một tay âm thầm vận khí đánh về phía Bắc Đường Húc Phong. Ai ngờ hắn đã sớm phòng bị, bàn tay vung lên chặn lại. Tiếp theo bàn tay to của hắn túm lại, thân thể kiều xảo bị một lực kéo
lại, ôm vào lòng ngực rộng rãi, bàn tay ấm áp chạm vào hình xăm hoa mẫu
đơn trên lưng nàng.
"Hoàng hậu không phải là Hàm Hương công chúa sao? Vì sao lại không có mùi thơm? Chẳng lẽ điều đồn đại là giả?" – Ngón tay của Bắc Đường Húc
Phong tinh tế thăm dò hình xăm của Tần Hương Y, mặt mày hiện lên nét
buồn, rất kỳ quái!
"Đúng, điều đó là giả" – Tần Hương Y căn bản không để ý tới Bắc Đường Húc Phong, thuận miệng nói, hành động của hắn khiến nàng cực kỳ không
thoải mái chỉ muốn thoát khỏi hắn, nàng giãy giụa, hắn lại giữ càng
chặt.
Lông mày của Bắc Đường Húc Phong khẽ biến hoá rất nhỏ, vẻ mặt lại
lạnh lùng hơn, thói quen nhếch miệng cười một tiếng, ngón tay tiếp tục
xoa lên hình xăm đóa mẫu đơn, chỉ là tăng thêm độ mạnh, móng tay phảng
phất muốn ấn vào da thịt nàng, nàng bị đau nên hừ một tiếng, "Buông!".