Tần Hương Y không thể chịu đựng khuất nhục như thế nữa, phản kháng
xuất phát từ bản năng, cánh tay mảnh khảnh vung lên, dùng chân khí đánh
ra Bắc Đường Húc Phong.
Thân thể Bắc Đường Húc Phong hơi lay động ngồi chồm hổm xuống, con
mắt tinh xảo nổi lên tia nhìn hung ác, nham hiểm, thẳng nhìn trên người
Tần Hương Y. Đích xác, hiện nay từ triều đình đến dân gian chưa ai dám
đối với hắn như vậy, do dù là khi đối đầu với Bắc Đường Húc Vinh cũng sẽ không. Vua là vua, thần nhất định là thần. Duy nhất chỉ có nữ nhân
trước mắt này, một lần rồi lại một lần khiêu chiến sự nhẫn nại đến cực
hạn của hắn.
"Hoàng hậu thật sự là có lòng can đảm!" – Hắn tự nhiên cười nhạt,
phất phất ống tay áo, đứng dậy, sau đó khẽ liếc mắt nhìn Tần Hương Y.
Tần Hương Y nhếch khoé miệng cười, không nhìn đến Bắc Đường Húc Phong nữa, chỉ là lấy tay chống đỡ, nâng thân thể mình đứng lên, sau đó đi về phía phòng, nàng muốn lấy y phục mặc vào, không muốn bản thân lõa thể
trước mặt kẻ thù, điều này thật sỉ nhục. Vừa mới đi vào, khẽ kéo cửa,
một đôi bàn tay to lớn liền ngăn lại, thân thể nàng bị ép sát vào ngõ
ngách nhỏ hẹp.
"Bắc Đường Húc Phong, bỏ tay ngươi ra!" – Tần Hương Y lại một lần nữa gọi thẳng tên hắn, nếu đã bị hắn khinh bạc, nàng không cần phải che
giấu nội tâm nữa..., ánh mắt không còn ánh nhìn ôn nhu, chỉ có tràn đầy
nỗi hận.
"Tần Hương Y, chỉ cần trẫm ra lệnh một tiếng, ngươi lập tức chết
không có chỗ chôn" – Bắc Đường Húc Phong gắt gao kiềm giữ Tần Hương Y,
môi đỏ mọng khẽ nói, mặt mày thêm điểm lạnh lùng.
"Chết?" – Tần Hương Y cười lạnh một tiếng, nhắm hai mắt lại, bộ dạng thấy chết không sợ.
"Ta đã chết qua một lần. Nếu chết thêm lần nữa cũng không hề gì!!" – Trên mặt nữ tử hiện lạnh nhạt, bộ dáng không hề chi.
Tâm tình Bắc Đường Húc Phong thoáng động một cái, nàng đến cái chết
cũng không sợ? Liếc mắt nhìn khuôn mặt mỹ lệ, thật là sắc đẹp nghiêng
nước nghiêng thành, là dung nhan tuyệt sắc. Là... bất cứ nam nhân nào
gặp đều sẽ yêu, chỉ là... nàng là Hàm Hương công chúa của Băng Tuyết
quốc. Nàng từng là vợ của nhị hoàng huynh, quan trọng hơn... là trong
tim hắn còn có một nữ tử khác, bóng hình nàng mờ ảo, giống như mây bay,
tìm không được.
"Chết một lần? Vì sao, xém chút trẫm đã quên, ba năm trước đây, Hàm
Hương công chúa được gả cho Vinh vương gia. Nhưng sau Cáp Đa phi nói
ngươi đã nhiễm bệnh dịch nên chết đi. Trẫm thấy hơi lạ, rốt cuộc tới
cùng đã xảy ra chuyện gì?" – Bắc Đường Húc Phong híp mắt lại, ôn nhu
hỏi, nhưng ý nghĩ lạnh lùng vẫn không che giấu đi.
"Phải?" – Tần Hương Y đưa tay xuống rồi cười lạnh, dùng sức tránh
khỏi cánh tay của Bắc Đường Húc Phong, thoát ra khỏi khoảng không gian
nhỏ hẹp kia, quay đầu lại, cố gắng liếc nhìn hình xăm hoa mẫu đơn xinh
xắn ở trên lưng mình, chuyện cũ của ba năm về trước như sóng biển nổi
dậy ở trong lòng.
Năm đó khi đến Long Đế quốc, trùng hợp là phải đi qua biên cảnh của
Mã Nhã quốc – Quỷ Lâm, cả đoàn hộ tống gặp phải bọn giặc cướp, Tần Hương Y bị thương ở đầu, tâm trí chỉ còn như trẻ nít ba tuổi. Vừa vào Vinh
vương phủ, thì bị phát hiện là đang mang thai, Cáp Đa phi không muốn vì
nàng mà chịu nhục nhã, hung hăng dùng trà nóng tạc vào người nàng, nữ
nhân độc ác này vẫn không buông tha nàng, sai người đem nàng ném xuống
Cổ Mộc Nhai cho chết đi.
Nhờ ơn trời cao phù hộ, nàng không bị ngã chết, lại còn được Tây Môn
Hồng Song cứu lên, mang nàng đến Tiên Tử cốc. Ở nơi này, nàng có cuộc
sống vui vẻ, thanh nhàn trong suốt ba năm qua, vẫn còn gặp được một
người lo lắng và quý trọng nàng – đó là Nguyên Tinh.
Nhưng thù nước không thể nào quên, vì muốn vào cung, nàng đã chuẩn bị tất cả. Trên lưng có vết thương xấu xí do Cáp Đa phi gây ra, là việc
nguy hại lớn nhất khi vào cung tuyển tú, cho nên bác liền xăm hình hoa
mẫu đơn ngay đó, không chỉ có thể che vết thương xấu xí kia, mà còn tăng thêm nét đẹp đẽ.
"Hoàng hậu nghĩ cái gì vậy? Cảm giác được bản thân chịu đựng tất cả
mọi nỗi khổ đau đều là do trẫm ban tặng sao?" – Bắc Đường Húc Phong là
con người khôn khéo. Kỳ thật, hắn đã cho Sưu Mật đội đi điều tra và sớm
biết rõ ràng sự việc phát sinh của ba năm trước đây tại Vinh vương phủ.
Vừa rồi hắn cố ý hỏi một chút để xem phản ứng của nữ nhân này.
Tần Hương Y hiện tia nhìn mãnh liệt, giật mình liếc mắt nhìn về phía
Bắc Đường Húc Phong, hắn thật sự cái gì cũng biết? Thật là đối thủ đáng
sợ! Bản thân còn chưa có hành động gì, hắn liền hành động trước để khống chế nàng, buộc nàng phải nói rõ ràng. "Hừ! Nếu không phải ngươi, Băng
Tuyết quốc sẽ không bị diệt vong; nếu không là ngươi, Cáp Đa phi cũng sẽ không nhẫn tâm ném ta xuống Cổ Mộc Nhai!" – Nàng vừa nói, một bên dùng
sức chống đẩy thân thể cao lớn của đối phương.
Đúng vậy, ba năm trước đây, Bắc Đường Húc Phong ở Long Đế quốc là
Phong vương gia, là hắn thừa dịp Băng Tuyết quốc đối với Long Đế quốc
không có đề phòng, đem binh thẳng đến đánh chiếm hoàng thành Băng Tuyết
quốc. Tần Chính dùng kiếm tự sát! Đó là đại chiến công của hắn, cũng là
bước đầu tiên để hắn thống nhất thiên hạ.
"Như thế nào? Vẫn còn vì mùi máu tanh năm đó mà cảm thấy đắc chí
sao?" – Tần Hương Y nhớ lại chuyện cũ, trong lòng liền cảm thấy đau xót, nam nhân trước mắt, là trượng phu của nàng, là người diệt quốc gia của
nàng, hại chết phụ hoàng của nàng.
"Hoàng hậu, ngươi phải hiểu được, sự nghiệp thống nhất đất nước mới
là đường chính. Trẫm không diệt quốc gia của nàng, thì Mã Nhã quốc Nạp
Lan thị dã tâm bừng bừng cũng sẽ làm như vậy!" – Bắc Đường Húc Phong
cong môi, giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ trên mặt Tần Hương Y, một tay kia cố ý ôm chặt nàng.
"Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!" – Tần Hương Y đưa tay lên đẩy bàn tay của Bắc Đường Húc Phong đang trên mặt nàng rớt xuống.
"Hoàng hậu không cần làm như vậy. Nếu không phải trẫm diệt Băng Tuyết quốc, chỉ sợ là hiện tại hoàng hậu đã là người của nhị hoàng huynh
trẫm, sao có thể có cơ hội cùng trẫm ngủ chung giường đây?" – Bắc Đường
Húc Phong âm âm cười nói, bàn tay to chậm rãi nâng cằm Tần Hương Y lên,
ánh mắt u ám nhìn trên gương mặt nàng một cái, sau đó từ từ để sát vào
tai nàng, hôn bên tai nàng một cái.
Tần Hương Y rất mẫn cảm – cả người nàng run lên, gớm quá, trong lòng
chua xót. Hắn rõ ràng là nhục nhã nàng. Hắn càng là như vậy, càng làm
lòng nàng khó yên.
Là một thân Đế vương sẽ dễ dàng tha thứ một hoàng hậu đã không còn
trinh tiết sao? Sẽ dễ dàng tha thứ mọi phức tạp đến từ nàng sao? Sẽ
không! Nhất là một Đế vương khôn khéo như vậy, lại càng sẽ không bỏ qua! Hắn mà buông tha cho nàng như vậy, nhất định là có âm mưu, hắn tới cùng muốn làm gì? Tần Hương Y cho dù rất thông minh, cũng không thể hiểu
được.
"Trẫm hỏi ngươi, cha của Nhược Băng cùng Trảm Long là ai?" – Mày Bắc Đường Húc Phong hơi nhíu lại, đột nhiên hỏi.
Bắc Đường Húc Phong nói như vậy, khiến tâm của Tần Hương Y bất chợt
đau, cha của Trảm Long cùng Nhược Băng? Nàng cũng rất muốn biết! Ba năm
trước đây, chuyện phát sinh tại Quỷ Lâm, khi đó còn nhỏ, bản tính sinh
ra đã tinh nghịch, hết lần này đến lần khác, muốn đi du ngoạn rong chơi, ai ngờ trong rừng sâu gặp phải đại mãng xà, là một người kiếm khách
giết đại mãng xà cứu nàng.
Chỉ là sau đó người kiếm khách đó bị trúng mị độc, hắn đã khi dễ nàng ...
Sau đó tại Quỷ Lâm lại gặp bọn giặc cướp, về sau lại bị ném xuống Cổ
Mộc nhai, đầu bị thương hai lần. Cũng nhờ bác tận tình trị thương, nàng
nhớ lại được mọi chuyện, duy chỉ có bộ dáng kiếm khách kia thì không nhớ rõ... Mơ hồ không bao lâu, khiến nàng có nỗi đau thật sâu, làm thay đổi cả vận mệnh của nàng. Mỗi khi nghĩ tới đây, nàng đều muốn rơi lệ.
"Thần thiếp không biết" – Tần Hương Y lạnh lùng nói một câu, đích
thật là nàng không biết, kiếm khách nọ dù danh tánh, từ đâu mà đến, nàng một điểm cũng không biết. Bởi vì lúc hắn chưa tỉnh, nàng hoang mang,
rối loạn chạy đi. Ai ngờ, chỉ một lần, nàng mang thai song sinh là Trảm
Long cùng Nhược Băng.
"Hoàng hậu không biết? Buồn cười!" – Bắc Đường Húc Phong lại cười
điên cuồng, bàn tay to một lần nữa nắm ngay cổ nàng. Trong mắt lóe tia
hận ý, hận nàng không còn trong sạch, nữ nhân này thật quá ghê gớm.