Nguyễn – Nhược – Nhược” Một thanh âm mang theo lửa giận trong gang tấc vang lên, Nguyễn Nhược Phượng đã đứng ngay trước cửa.
Nguyễn Nhược Nhược phục hồi tinh thần,
kêu khổ không dứt. Phen này thê thảm rồi, ngày tháng sau này không thể
thanh thanh tĩnh tĩnh mà trôi qua nữa rồi. Ngọc Liên Thành phất ống tay
áo, rời đi cũng không mang theo đám mây đen này. Vẻ mặt Nguyễn Nhược
Phượng đích thực u ám mây đen, cũng chỉ có thể nhận xét như thế. Ngọc
Liên Thành nha Ngọc Liên Thành, thật là một tên họa thủy, nam nhân như
vậy sinh ở trên đời chính là tai họa của nữ nhân. Cứ nhìn đi, hắn vừa
hại nàng bị Nhị tỷ nhìn bằng con mắt nảy lửa.
“Nhị tỷ, chuyện này không liên quan ta
nha! Là biểu ca muốn tới chỗ ta uống trà, ta tuyệt đối không có câu dẫn
hắn à.” Không muốn Nguyễn Nhược Phượng đem hết tội danh đổ lên đầu nàng
nên Nguyễn Nhược Nhược vội vàng đem chuyện này đính chính rõ ràng.
“Vậy ngươi cứ nhìn chằm chằm Liên Thành biểu ca là có ý gì?” Nguyễn Nhược Phượng phẫn nộ.
Kỳ quái, ngươi đã mua bản quyền tất cả
chưa? Còn không cho ta nhìn, ta nhịn không có nghĩa là ta sợ ngươi.
Nguyễn Nhược Nhược vì vậy cũng không khách khí nói, “Nhị tỷ, ngươi cũng
không muốn ta nhìn thấy biểu ca, vậy ngươi sau này dứt khoát mang bao bố trùm kín đầu hắn lại đi, ta đây cũng không nhìn thấy nữa.”
“Ngươi?!” Nguyễn Nhược Phượng bị chọc
giận đến cứng lưỡi. Nàng ta bộ dáng hung hăng nhưng miệng lưỡi không lợi hại bằng Nguyễn phu nhân.
Ngọc Liên Thành đứng một bên xem chiến
nghe được lời này liền mỉm cười thú vị. Suy nghĩ một chút, hắn đứng ra
làm người hòa giải, “Nhị biểu muội, ngươi tới tìm ta đúng không?”
“Đúng nha, biểu ca, người ta làm cho
ngươi bánh quế hoa. Tới tìm ngươi cùng đi ăn nè.” Vốn là Nguyễn Nhược
Phượng đang nhìn phía Nguyễn Nhược Nhược với đôi mắt bén nhọn như hổ mẹ, vừa quay đầu nhìn sang Ngọc Liên Thành liền tức khắc thu móng vuốt, hóa thân thành một con mèo nhỏ ôn thuần đang yêu. Đối với việc gương mặt
biến sắc cực nhanh thế này, Nguyễn Nhược Nhược than thở không dứt. Nghệ
thuật kịch nghệ trình diễn kỹ năng thay đổi gương mặt xem ra chính là do Nguyễn Nhị tiểu thư này khởi xướng.
“Vậy…chúng ta đi thôi.” Ngọc Liên Thành lại hỏi: “Tam muội có muốn…cùng đi dùng điểm tâm?”
“Ta không đi, các ngươi ăn thong thả.”
Nguyễn Nhược Nhược lập tức cự tuyệt, ta đây nào dám đi nha! Nếu nàng đi, ai dám đảm bảo Nguyễn Nhược Phượng sẽ không cho cái gì đó vào trong đồ
ăn. Hệ số an toàn không cao, nàng tự nhiên sẽ trốn đi.
***
Một ngày xuân, trời đã về chiều, phía
trước cửa sổ có nhân ảnh thoáng qua. Nguyễn Nhược Nhược ngủ trưa thức
dậy, đang nhàm chán không biết làm gì thì Nguyễn Nhược Long tới, “Tam
muội, ta dẫn ngươi đến một nơi.”
Nguyễn Nhược Nhược tinh thần hơi rung
lên, có thể ra cửa, thật tốt quá! Từ khi xảy ra vụ việc ở bờ sông đến
bây giờ, nàng không bước ra khỏi phủ gần nửa tháng rồi.
Nguyễn Nhược Long đưa ra một yêu cầu, “Tam muội, đổi lại ngươi có thể…hóa trang một chút được không?”
Nguyễn Nhược Nhược tưởng mình nghe lầm, “Cái gì? Còn muốn hóa trang đi ra ngoài, hóa trang thành cái gì?”
“Không phải là hóa trang, là hoán trang, mặc trang phục nam giới đi ra ngoài”
“Đại ca, ý của ngươi là để ta nữ giả nam trang? Tại sao?”
“Bởi vì… Chỗ chúng ta sắp đến tương đối đặc biệt, nữ nhân không thể lui tới.”
“Có chỗ nữ nhân không thể lui tới?” Nguyễn Nhược Nhược lại càng kỳ quái.
Nguyễn Nhược Long chần chừ một hồi lâu mới nhả ra ba chữ: “Là thanh lâu.”
Choang một tiếng, Hạnh Nhi đang mang bộ trà vào phòng nghe thấy liền cả kinh, đem toàn bộ đánh rơi xuống đất.
“Đại thiếu gia, người muốn dẫn tiểu thư đi thanh lâu? Bị lão gia phu nhân biết được thì…” Hạnh Nhi kinh hãi thất sắc.
“Ngươi không nói, ta không nói, nàng
không nói thì ai biết? Tam muội ngươi đi hay không đi? Ngươi không đi
cũng phải đi, coi như ca ca ta cầu xin ngươi vậy.” Nguyễn Nhược Long vẻ
mặt cầu khẩn nói.
“Đại ca, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Nguyễn Nhược Nhược đoán chắc Nguyễn Nhược Long không phải chỉ muốn mang
nàng đi dạo thanh lâu một cách đơn giản như vậy.
“Là…ta có một bằng hữu muốn gặp ngươi.” Nguyễn Nhược Long nói.
“Đại thiếu gia, ngươi tại sao lại kết giao bằng hữu chốn thanh lâu, lão gia phu nhân nếu biết được…”
“Ngươi câm.” Không đợi Hạnh Nhi nói xong, Nguyễn Nhược Long sắc mặt khó coi quát nàng. Bình thường hắn cũng không hay tức giận với hạ nhân, vậy mà lúc này lại phản ứng nóng nảy như vậy
khiến Hạnh Nhi sợ không dám lên tiếng nữa.
“Đại ca, vậy ngươi cầm y phục của ngươi tới, ta lập tức thay đồ theo ngươi xuất phủ.”
Cứ như vậy, Nguyễn Nhược Nhược một thân
nam trang đi theo Nguyễn Nhược Long lặng lẽ từ cửa sau rời phủ. Hạnh Nhi vẻ mặt van cầu thống thiết, trước khi để nàng đi liền nói: “Đại thiếu
gia, Tam tiểu thư, các người nhất định phải về trước bữa cơm tối, nếu
không lão gia phu nhân bảo ta đi gọi thì ta không biết phải làm sao
nữa…”
Nguyễn Nhược Long mang Nguyễn Nhược Nhược cứ như vậy mà khí khái hướng thẳng thanh lâu. Nhìn liền biết, thanh lâu này ở thành Trường An thuộc loại năm sao, tên gọi là Hoa Nguyệt lâu.
Nguyễn Nhược Long quả là khách quen, vừa
vào tới cửa đã có người tới chào hỏi: “Nguyễn công tử đã tới, Thủy Băng
Thanh cô nương chờ người đã lâu…”
Thủy Băng Thanh, cái tên rất tao nhã,
không giống với những tên gọi hoa hòe hoa sói khác. Vừa nghe thấy cái
tên này, Nguyễn Nhược Nhược liền có ba phần hảo cảm. Đợi đến lúc được
gặp Thủy Băng Thanh kỳ nhân, ba phần hảo cảm ban đầu lập tức bay lên đến mười phần. Quả nhiên người cũng như tên, là một thiếu nữ vô cùng thanh
nhã, không có lấy nửa điểm phong trần. Một thân kim ngọc như vậy tại sao lại đọa ở… chốn phong trần này?
Nguyễn Nhược Long giới thiệu, “Băng Thanh cô nương, vị…này chính là Tam muội của ta, Nguyễn Nhược Nhược.”
Thủy Băng Thanh một đôi con ngươi trong
suốt như nước hướng Nguyễn Nhược Nhược nhìn qua, một cái chớp mắt cũng
không, tinh tế đánh giá nàng. Ánh mắt kia làm Nguyễn Nhược Nhược không
khỏi ngẩn ra, tại sao Băng Thanh cô nương lại nhìn nàng kỳ lạ như vậy.
“Tam muội, Băng Thanh cô nương nghe nói
ngươi lần trước ở bờ sông cứu người liền nói với ta là muốn…biết ngươi.
Cho nên hôm nay, đại ca đặc biệt mang ngươi tới gặp nàng.”
Nguyễn Nhược Long mặc dù nói chuyện với
Nguyễn Nhược Nhược nhưng ánh mắt không rời khỏi người của Thủy Băng
Thanh. Nguyễn Nhược Nhược vừa nhìn thấy nét mặt hắn như vậy liền biết vị ca ca này đã…sa lưới tình. Chỉ là…vị Thủy Băng Thanh cô nương này có
cùng vẫy vùng trong lưới với ngươi không? Tuy nhiên, sau khi giấu giếm
quan sát ánh mắt của Thủy Băng Thanh một lần, Nguyễn Nhược Nhược thập
phần tiếc nuối mà đưa ra kết luận. Nhìn bộ dáng này, trước mắt bị trong
lưới tình chỉ có mỗi Nguyễn Nhược Long mà thôi. Thủy Băng Thanh ánh mắt
cơ hồ không nhìn Nguyễn Nhược Long, toàn bộ tâm tư đều tập trung…trên
người nàng. Nguyễn Nhược Ngược bị ánh mắt của nàng “chiếu tướng” rất
không thoải mái, vị Thủy Băng Thanh cô nương này thật là…có chút quái
dị.
Ba người ngồi đối diện, nói một chút lời
xã giao. Nguyễn Nhược Nhược cảm thấy không thú vị, dứt khoát cáo từ:
“Đại ca, ta và Băng Thanh cô nương nay đã gặp mặt rồi. Nếu không có
chuyện gì nữa thì ta đi về trước, ngươi cứ ngồi lại đây thêm một chút
cũng không sao.”
Nguyễn Nhược Long tất nhiên không phản
đối, Thủy Băng Thanh không đáp ứng, “Tam tiểu thư, ngươi…chờ ta một chút được không?” Chần chừ một chút, lại nói: “Nguyễn công tử, ngươi có
thể…về trước? Ta có vài câu muốn nói riêng với lệnh muội.”
Đây là chuyện gì chứ, Nguyễn Nhược Nhược
nghĩ không ra nàng ta còn có điều gì muốn nói với mình. Chẳng qua là
người ta đã mở miệng, chí ít cũng nên lưu lại nghe một chút. Không nhìn
mặt sư cũng phải nhìn mặt phật nha! Nguyễn Nhược Long vì vậy mà lui ra
ngoài, hai thiếu nữ ngồi đối diện chiếc bàn tròn khắc hoa văn.
Thủy Băng Thanh nói: “Tam tiểu thư, ta có vài vấn đề muốn hỏi ngươi? Nếu có chỗ không ổn, xin hãy lượng thứ.”
“Không sao, ngươi hỏi đi”, Nguyễn Nhược Nhược một mặt đáp, một mặt phỏng đoán rốt cuộc nàng ta muốn hỏi vấn đề gì.