Thủy Băng Thanh bắt đầu chính thức đặt
câu hỏi: “Nguyễn tiểu thư, trong thành Trường An người người đều nói
ngày ấy ngươi ở bờ sông chỉ dùng cách hôn môi đã cứu sống Tĩnh An vương
thế tử, có thật không?”
Hóa ra cô nương này muốn thỉnh nàng tới
đây mục đích chỉ là hỏi thăm vấn đề này. Nguyễn Nhược Nhược nhất thời
không có hứng cùng nàng nói chuyện, nhàn nhạt đáp: “Đúng vậy”
Tuy nhiên Thủy Băng Thanh đi tiếp vấn đề
thứ hai làm cho Nguyễn Nhược Nhược hơi chấn động. “Nguyễn tiểu thư,
ngươi có biết phương thức cứu người này có tên gọi là hô hấp nhân tạo
không?”
Kinh ngạc vạn phần, Nguyễn Nhược Nhược thất thanh nói: “Làm sao ngươi biết?”
Thủy Băng Thanh cũng không không đáp lại, chẳng qua là chăm chú nhìn nàng rồi hỏi ra vấn đề thứ ba. “Nguyễn tiểu
thư, xin hỏi… ngươi có phải là-người-đời-Đường không?”
Nguyễn Nhược Nhược từ trên ghế nhảy dựng
lên, thoạt trông như cái ghế bất chợt biến thành một bụi gai sắc nhọn
vậy. Nàng run rẩy đưa tay chỉ thẳng vào Thủy Băng Thanh, một câu nói
cũng nói không nên lời.
Thủy Băng Thanh nhìn nàng một hồi, sau đó thở dài: “Xem ra ta đoán không sai, Nguyễn Nhược Nhược, chúng ta hai
người cùng là thiên nhai luân lạc.”
“Thiên nhai luân lạc”?! Nguyễn Nhược
Nhược miễn cưỡng mở miệng nói: “Ngươi nói cái gì? Ý của ngươi là…ngươi
cũng xuyên qua…đi lạc tới đời Đường?”
Thủy Băng Thanh không nói lời nào, chỉ u oán nặng nề…gật đầu.
Nguyễn Nhược Nhược ngã trở lại xuống ghế, tâm tư chấn động thật lâu mới dần dần bình phục lại, nàng bắt đầu hỏi Thủy Băng Thanh.
“Ngươi xuyên qua vào năm mấy?”
“Sau công nguyên, năm 2006.”
“Ta cũng vậy”
Lại hỏi:
“Ngươi là người thành thị nào xuyên qua?”
“Bắc Kinh”
“Ta cũng vậy”
Lại hỏi:
“Ngươi vì sao mà xuyên qua được?”
“Tai nạn xe cộ.”
“Ta cũng vậy”
Lại hỏi:
“Ngươi là tại sao lại gặp tai nạn xe cộ?”
“Đừng nói nữa, sáng sớm ta lái xe đi làm, vừa mới từ trên đường Trường An chạy ra đột ngột bị một người đi đường
lao tới. Ta thắng gấp, mất khống chế tay lái tông vào thân cây ven
đường. Ta nhất thời ngất đi, khi tỉnh dậy đã thấy mình ở đây. Ngươi thì
sao?”
Nguyễn Nhược Nhược nghe được ngơ ngẩn một hồi liền phục hồi lại tinh thần, tức giận đập bàn chỉ về phía nàng ta
cả giận nói: “Ngươi… Nguyên lai là ngươi đụng phải ta!”
Thủy Băng Thanh kinh ngạc, “Không phải trùng hợp vậy chứ?”
“Chính là trùng hợp như thế, ta sáng sớm
đi làm, đang chạy ngang qua đường Trường An thì bị một chiếc xe đụng
trúng, ngươi dám nói không phải là ngươi.” Nguyễn Nhược ánh mắt như đao
như kiếm liếc nhìn Thủy Băng Thanh, nếu quả thật ánh mắt có thể giết
người, Thủy Băng Thanh lúc này đã bị giết chết không dưới một trăm lần.
“Tiểu thư, ngươi nói đạo lý có được hay
không. Xe của ta từ đường chính đang chạy tới, ngươi đột nhiên từ lề
đường xông ra, lỗi là lỗi ở người chứ?” Thủy Băng Thanh cũng không chịu
thua.
Suy nghĩ một chút cũng là…Nguyễn Nhược
Nhược không muốn dây dưa đến vấn đề này nữa. Nàng như có điều suy nghĩ,
“Từ Bắc Kinh đến Trường An, đi tới ngàn năm sau này là Đại Đường Trường
An thành, giữa hai nơi này có gì huyền diệu nhỉ?”
“Ta không có tâm tình đi trông nom điều
huyền diệu giữa hai nơi này, ta chỉ muốn biết phải làm sao để trở về thế kỷ hai mươi mốt thôi.” Thủy Băng Thanh âu sầu nói.
Nguyễn Nhược Nhược một lần nữa đánh giá
Thủy Băng Thanh, “Khó trách ta mới vừa nãy vẫn cảm thấy ngươi có cái gì
không đúng, thì ra là ngươi và ta giống nhau, đều là khách từ thế kỷ hai mươi mốt tới. Chẳng qua ngươi vận khí không tốt, nhập vào thân thể một thiếu nữ thanh lâu. Đúng là không ổn nha.” Nàng cất giọng đồng tình.
Một bàn tay ngọc ngàn người sờ mò, bán nụ cười để kiếm sống, một phụ nữ
thành phố hiện đại làm sao có thể chịu đựng nổi?
Thủy Băng Thanh thống khổ cực độ, “Ngươi
có điều không biết, vận khí của ta so sánh với ngươi đúng là tệ hại.
Trước khi xuyên qua ta là một nam nhân. Sau khi xuyên qua lại nhập hồn
vào cơ thể một nữ nhi. Ngươi nói ta thảm hay không thảm?”
Nguyễn Nhược Nhược lại một lần nữa từ
trên ghế nhảy dựng lên, chiếc ghế bị xô ngã xuống sàn. “Ngươi ngươi
ngươi…” lời nói bất giác chùng xuống, “Ngươi nói…cái gì? Ngươi vốn là
một nam nhân?”
“Ai! Ta vốn là nam nhi, không phải là nữ kiều nga.” Thủy Băng Thanh không nhắc thì thôi, nhắc tới liền buồn bực.
Nguyễn Nhược Nhược u mê hồi lâu, mới đem
cái ghế dựng lên, vừa ngồi xuống vừa nói. “Ta còn tưởng mình là thiên hạ đệ nhất xui xẻo, mới tỉnh dậy đã thấy thân xuyên về cổ đại còn bị bức
cưới. Không nghĩ ngươi so với ta còn xui xẻo hơn, xem ra ta cũng còn là
một người may mắn.”
“Ngươi cũng đừng nữa đả kích ta nữa!
Chúng ta coi như là cùng hội cùng thuyền, cứ xem như là huynh đệ đi.”
Nhìn một thiếu nữ bề ngoài xinh đẹp như Thủy Băng Thanh mà nói ra lời
chỉ dành cho nam nhi, cũng may là nàng đang lo lắng trăm bề, nếu không
thì sẽ chết vì cười mất.
“Vị huynh đệ này, xin hỏi xưng hô như thế nào đây?”
Thủy Băng Thanh chần chừ một chút rồi đáp: “Ta gọi là Lưu Đức Hoa.”
Nguyễn Nhược Nhược phá ra cười, Thủy Băng Thanh vẻ mặt khó coi, “Ta biết ngươi sẽ cười mà. Có cái gì buồn cười
đâu chứ, đây chẳng qua là cái tên thường thấy ở Hồng Kông, tại sao ta
không được gọi?”
“Dĩ nhiên có thể gọi, dĩ nhiên có thể
gọi, ta không phải…ý tứ này. Chẳng qua là ở Đại Đường này đột nhiên nghe được một người xưng tên như thế nên nhất thời thấy tức cười, mới nhịn
không được cười thôi.” Nàng vừa nói vừa cười.
“Dừng lại dừng lại, ngươi đừng cười nữa.
Mau nghĩ biện pháp cứu ta ra khỏi chỗ này…nhanh nhanh đi! Chậm trễ nữa
là tú bà sẽ bắt ta tiếp khách!” Thủy Băng Thanh lộ ra bộ dáng sắp phát
điên.
“A, thì ra là ngươi còn chưa chính thức tiếp khách nha?”
“Là trong bất hạnh vẫn còn chút may mắn, Thủy Băng Thanh vẫn còn một nữ nhân trong trắng.”
“Ta đây làm sao cứu ngươi? Thay ngươi
chuộc thân được không? Ngươi…giá bao nhiêu? Mụ tú bà kia ngàn vạn lần
không nên làm con sư tử há to miệng nha, nếu không gánh nặng này chỉ sợ
ta kham không nổi.”
“Cho chuộc thân là tốt rồi. Cái…cô nương
Thủy Băng Thanh này nghe nói là nử tử của phạm quan, từ thiên kim tiểu
thư bị bán vào thanh lâu làm kỹ nữ. Mà kỹ nữ là không thể tự chuộc ra,
nếu bỏ trốn thì sẽ bị căn cứ theo “Đào Vong Luật” mà luận xử.”
“Vậy thì phải làm sao mới cứu được ngươi mang ra ngoài?”
“Hãy nghĩ phương pháp đưa chúng ta trở về thế kỷ hai mươi mốt nhanh lên, nếu không ta chỉ còn cách nhảy lầu tự vẫn.”
“Chỉ là…ngươi nghĩ trở về thế kỷ hai mươi mốt dễ dàng như vậy sao! Tại sao tới được nơi này cũng không biết, nói
gì tới việc làm sao để quay trở về.”
Hai người vẻ mặt đều lo lắng, ngươi nhìn
ta ta nhìn ngươi, một hồi lâu sau Nguyễn Nhược Nhược cuối cùng mới lên
tiếng: “Chuyện đi trở về…xét tình thế cấp bách này là không thể được,
cũng không phải là vấn đề có thể giải quyết trong nhất thời. Việc hiện
tại mới khẩn cấp, trước tiên phải nghĩ cách để ngươi không phải tiếp
khách. Còn việc chuộc ngươi…ngươi cứ nói gì đi chứ?”
Thủy Băng Thanh cũng nghĩ đến điều này,
chỉ đành phải thở dài một tiếng gật đầu. “Cũng là, ngươi so với ta suy
nghĩ mạch lạc rõ ràng hơn, hết thảy chỉ còn biết nhờ cậy ngươi thay ta
lo liệu. Ta bị vây ở chỗ này, một chút sức mạnh cũng không có.”
“Yên tâm đi, Lưu huynh đệ, sau này ta sẽ
chiếu cố ngươi.” Nguyễn Nhược Nhược dùng lực mạnh vỗ vai hắn, dùng cách
nói của lão Đại xã hội đen đối với bọn đàn em. Thủy Băng Thanh cười mếu, “Đại tỷ, khi nào rảnh rổi hãy tới thăm ta. Ta một mình ở chỗ này thật
sự rất là thê lương. Nhân sinh không quen, chỉ có một mình ngươi là
người đồng hương, mặc dù không phải là thân nhân nhưng cũng còn hơn thân nhân a!”
“Nói hay lắm, chẳng qua là ta không thể
tùy tiện tới lui nơi này. Khi nào ta không tới được thì cứ để ca ca ta
tới thăm ngươi. Thế nào?”
“Đừng, đừng bao giờ, ngươi không tới cũng không sao nhưng đừng để hắn tới. Hắn mỗi lần như vậy đều sống chết nhìn ta chăm chăm, ta thật sự không chịu nổi. Thật muốn nói cho hắn biết
ngươi đừng nhìn ta, chúng ta đều là nam nhân.” Thủy Băng Thanh vẻ mặt
thống khổ không thể tả, Nguyễn Nhược Nhược nghe xong gục xuống bàn cười
nắc nẻ.