Cánh cửa một lần nữa mở ra, một làn hương thơm thoảng thoảng bay đến, Nguyễn Nhược Nhược theo mùi hương mà ngẩng
đầu nhìn, nhất thời không khỏi ngơ ngẩn.
Một nữ nhân mặc y phục màu đỏ đang đứng
trước cửa, tuổi tác không cách biệt với nàng là mấy. Gương mặt tròn trịa trắng như tuyết, mi mắt cũng xinh đẹp, chẳng qua là vóc người…Nàng
không phải là không biết đời Đường đời lấy thân thể nữ tử đầy đặn làm
tiêu chuẩn của cái đẹp, tuy nhiên…vóc người của vị hồng y thiếu nữ này
không thể dùng từ “đầy đặn” mà miêu tả, quả thực có thể dùng hai chữ
“béo phì” để hình dung. Hơn nữa lại còn mặc một thân áo váy đỏ rực nên
trông đã béo lại càng béo hơn, đứng che trước cửa tựa như một ngọn núi
lửa đang phun trào. Nhân vật này từ đâu tới vậy nè? Nguyễn Nhược Nhược
nhất thời không biết nên chào hỏi như thế nào.
Hồng y nữ nhân vào phòng, “A, Tam muội muội đã tỉnh. Có khỏe không?”
Dù không phải là Nguyễn Nhược Nhược thật thì nàng cũng biết phải tiếp lời như thế nào: “Đa tạ nhị tỷ quan tâm, ta vẫn khỏe!”
Nàng đoán không sai, hồng y nữ tử này
nguyên là Nguyễn phủ nhị tiểu thư Nhược Phượng, trông qua thì quả thật
rất giống một con Phượng Hoàng Lửa, bất quá con phượng hoàng kia nếu có
trọng lượng như nàng ta thì kiếp này miễn bàn đến việc bay lượn trên
chín tầng trời.
“Đừng khách khí, thân làm tỷ tỷ sao lại
không quan tâm muội muội của mình! Muội phải nhanh chóng dưỡng sức cho
tốt, không nên để lỡ chuyện hôn nhân đại sự nha!
Lời này nghe qua thì thân mật nhẹ nhàng
những cũng có ý tứ. Nguyễn Nhược Nhược có thể trăm phần trăm kết luận
đây là tỷ muội bất hòa. Thân làm tỷ tỷ, lại có mẫu thân là chính thê,
nhất định không ít khi hiếp đáp muội muội. Bởi vì chẳng đầu chẳng đuôi,
nàng cũng không mạo muội tiếp lời.
Vẻ trầm mặc này lại bị Nhược Phượng xem
như là thói quen khiếp nhược thường ngày của nàng nên mỉm cười nói tiếp: “Tam muội muội, ngươi sắp tới cũng đã là người của Diêu gia, si tâm đối với Liên Thành biểu ca cũng nên kết thúc đi, an tâm đi theo Diêu nhị
công tử. Mặc dù nói hắn tính tình có kém một chút, hung hăng cả ngày
cũng chẳng qua là đánh chửi nha đầu, tì nữ. Ngươi xinh đẹp như vậy trong mắt hắn nhất định sẽ khác.”
Lần này vừa nghe nàng ta nói đến tâm tư
kín đáo của Nguyễn Nhược Nhược, Tô San trong lòng đã hiểu. Thì ra là
Nhược Phượng cũng giống nàng, đều âm thầm yêu đơn phương cái tên…Liên
Thành biểu ca gì gì đó, nói thẳng ra là quan hệ tình địch. Tình trường
cũng giống như chiến trường, không chiếm lấy cơ hội thì khó mà thắng.
Như vậy đích thực là cuộc chiến tranh đoạt tình yêu, một nữ nhi xuất
thân kém hơn như nàng dĩ nhiên không thể chiếm thế thượng phong, chẳng
những thất bại thê thảm mà còn bị quét ra khỏi cửa. Diêu phủ cầu hôn
nhất định là do bọn họ sau lưng giở trò quỷ, thừa dịp sớm đem Nguyễn
Nhược Nhược gả đi. Hơn nữa cũng không vì nàng mà tìm một vị hôn phu tốt. Cái tên Diêu nhị công tử “tính tình kém một chút”, chỉ sợ là một nữa
điểm tốt cũng không có, bảo rằng hắn suốt ngày đánh đập gia nhân cũng dễ dàng nhận ra đây đích thị là một tên gia trưởng tôn thờ chủ nghĩa bạo
lực rồi. Yếu đuối như Nguyễn Nhược Nhược nếu có gả đến Diêu gia thì
không quá một năm rưỡi cũng sẽ như vị tiểu thư trong “Hồng Lâu Mộng” kia mà “khả liên hoa liễu chất, nhất tái phó hoàng tuyền”, âu cũng cùng một kết quả.
Nguyễn Nhược Nhược trước đây phải tìm đến phương sách tự vẫn, một nửa nguyên nhân ắt hẳn là vì không được gả cho
vị biểu ca mà mình thầm thương trộm nhớ, nửa còn lại chắc chắn rơi rớt
đâu đó trên người vị Diêu gia nhị công tử bất hảo. Lúc này mới tâm tro ý lạnh, sống chi bằng chết mà quyết định quyên sinh. Cũng không biết rốt
cuộc có phải là do thiên ý để linh hồn Tô San nhập vào thể xác của nàng, thay thế nàng tiếp tục đi tiếp phần đời còn lại. Nhưng nàng biết phải
đi tiếp như thế nào?
Trước mắt căn cứ theo lời của Nguyễn
Nhược Phượng thì cũng không khó nhận ra Nguyễn Nhược Nhược tự vẫn chỉ là uổng phí vô ích, gia môn Diêu phủ nhất định phải bước qua. Thời cổ đại
nữ nhân không có địa vị, tùy vào người khác sắp đặt, dù có tìm chết cũng tuyệt đối không lay chuyển được phụ mẫu? Không trách Bạch Cư Dị phải
thốt lên “nhân sinh mạc tố phụ nhân thân, bách niên khổ lạc do tha
nhân”. Chẳng lẽ nàng thật sự phải gả cho cái tên Diêu nhị công tử này?
Nguyễn Nhược Nhược không khỏi âm thầm thống thiết kêu khổ, tình cảnh thế này…hỏng bét rồi! Vô ích xuyên qua cả ngàn năm chỉ để gả cho cái “phần
tử gia đình bạo lực” này sao? Sau này ta làm sao mà sống? Bảo nàng nhẫn
nhịn im lặng chịu để người khác đấm đá là chuyện không bao giờ có, rồi
cái khóa học “tam tòng tứ đức” gì gì đó cũng chưa từng tham gia. Chắc
chắn sẽ cùng hắn đánh nhau cả ngày, nhiều đánh ba sáu chín lần, ít đánh
một lần? Đây không hẹn chẳng phải là một kiểu khói lửa gia đình trong
tương lai sao? Không ổn nha, không ổn, tình cảnh đúng là không ổn…
Nguyễn Nhược Nhược cau mày nhăn mặt, tâm
loạn như ma, nhất thời không thèm đáp lời của Nguyễn Nhược Phượng. Mà
nàng ta bất quá tới đây diệu võ dương oai, mắt thấy mục đích đã đạt được cũng không ở lại mà dương dương tự đắc rời đi, vừa đi vừa đắc ý nghĩ:
Tam nha đầu này, tối nay nhất định sẽ lại khóc suốt đêm, ai bảo người
động tâm với biểu ca, vậy nên không thể oán trách ta lôi kéo phụ mẫu đem ngươi tống cổ ra ngoài.
Nguyễn Nhược Nhược đang lo lắng thì Hạnh Nhi bưng một chén thuốc tiến vào.
“Tam tiểu thư, ta mới nhìn thấy Nhị tiểu
thư đi ngang qua, nàng ta có ghé qua đây không?” Còn kịp nữa để chén
thuốc xuống Hạnh Nhi liền hỏi.
“Ừ, đã tới, bảo ta nhanh nhanh dưỡng sức
khỏe thật tốt để còn xuất giá làm tân nương. Hạnh Nhi, những lời này có
thật không?” Nghi ngờ vào sự may mắn, Nguyễn Nhược Nhược muốn Hạnh Nhi
chứng thực một lần.
Hạnh Nhi sắc mặt buồn bả, một hồi lâu sau mới đáp: “Tam tiểu thư,…là thái thái ra mặt làm chủ, hôn sự này người
trốn tránh thế nào được. Đó cũng là mệnh! Việc đã đến nước này người chỉ có cách suy nghĩ thoáng một chút, ngàn vạn đừng…nữa. Có lẽ tính tình cô gia tương lai cũng không phải là hư hỏng như lời đồn đãi.”
Hạnh Nhi một mặt vừa nói một mặt đưa lên
chén thuốc, liếc mắt tinh tế nhìn biểu hiện của chủ tử nhà mình, trong
lòng chợt kinh ngạc, sao vẫn chưa rơi lệ? Nói thế nào… tiểu thư tính
tình nhu nhược hèn yếu nếu là bình thường thì giờ phút này đã bật khóc
như liễu dưới mưa.
Nữ tử rơi lệ, vô luận là một ngàn năm
trước hay là một ngàn năm sau đều xuất phát từ sự thương tâm đối với kẻ
xứng đáng hoặc không xứng đáng. Đây…có lẽ là số mệnh của nữ nhân!
Nguyễn Nhược Nhược giờ phút này chưa rơi
lệ chỉ vì nàng biết rõ nước mắt căn bản không giải quyết được vấn đề,
nàng đã có biện pháp giải quyết khác. Chẳng qua là Hạnh Nhi cũng thật là một tì nữ trung thành, lời nói nào cũng vì nàng mà lo nghĩ, thật khiến
nàng không thể không cảm động. Tiếp nhận chén thuốc đưa tới, nàng hướng
người tì nữ trung thành nói: “Hạnh Nhi, ngươi thật tốt.”
Hạnh Nhi cười một tiếng, “Tam tiểu thư, người tại sao lại khen nô tì. Mau uống thuốc uống đi.”
Nguyễn Nhược Nhược phụng mệnh uống thuốc, đưa lên môi hớp một ngụm liền vội vàng phun phì phì, “đắng quá đắng quá!”
Hạnh Nhi luống cuống tay chân đón lấy bát thuốc trên tay nàng trách móc, “Tam tiểu thư, người tại sao lại nhổ ra. Thuốc đương nhiên là đắng, người từ nhỏ không phải đã quen uống thuốc
rồi sao?”
Nguyễn Nhược Ngược mi mắt nhăn nhó không
thôi, một câu cũng không nói nên lời, thật là khổ không thể tả. Ai từ
nhỏ đã uống thứ quái quỉ này chứ: “Mau mang đi, ta sẽ không bao giờ uống thứ thuốc đắng như thế này thêm một lần nào nữa.”
Hạnh Nhi nóng nảy, “Tam tiểu thư, ngươi
từ nhỏ thân thể yếu đuối, chén thuốc này nếu người không uống bệnh sẽ
lại càng nặng hơn.”
Nguyễn Nhược Nhược dỏng dạc vỗ ngực tuyên bố: “Hạnh Nhi tốt, ngươi yên tâm, ta bây giờ không uống những thứ này
nữa, thân thể cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Ngươi nhanh nhanh đem
đi, sau này cũng đừng bê những thứ này cho ta uống nữa. Ta đói bụng muốn ăn cái gì đó, có gì có thể ăn được không?”
Hạnh Nhi ngạc nhiên. Tam tiểu thư mà mở
miệng đòi thức ăn, chuyện này trước đó chưa từng có. Bởi vì thân thể bẩm tính suy yếu, khẩu vị của nàng từ trước đến giờ đều không tốt. Một chén cháo trắng phải ba bốn lần năn nỉ mới miễn cưỡng ăn hết, đừng nói tới
những loại điểm tâm khác, hoàn toàn cho qua. Hôm nay tại sao…
Cũng may đang là giờ dùng bữa, Hạnh Nhi
chạy xuống bếp lấy vội mấy món ăn thanh đạm cùng một bát cháo nhỏ đem
vào phòng. Nguyễn Nhược Nhược ăn như mây như gió, đống thức ăn chốc lát
biến mất hoàn toàn. Hạnh Nhi thấy vậy liền mắt tròn mắt dẹt, trợn to hai con mắt tạo hình hạnh nhân.
Ăn uống no đủ, Nguyễn Nhược Nhược leo thẳng lên gường nằm dài, “Hạnh Nhi, ta muốn ngủ, đừng tới quấy rầy ta.”
“Chỉ là…tiểu thư, người mới dùng bữa xong không nên nằm xuống sẽ bị đầy hơi…”. Đừng xem Hạnh Nhi tuổi không lớn
lắm mà xem thường, nàng ta chu đáo không khác chi lão bà bà.
“Không cần phải xen vào chuyện của ta, cứ để ta ngủ”. Nguyễn Nhược Nhược chẳng thèm nghe, nhắm mắt lại. Hạnh Nhi
bất đắc dĩ chỉ đành phải thay nàng kéo chăn đàng hoàng sau đó đóng cửa
đi ra ngoài.