Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Chương 62: Chương 62




Hôn lễ công chúa!

Từ sáng sớm lễ bộ đã truyền hỉ chiếu, cả nước người người đều phải mặc quần áo màu đỏ, nhà nhà giăng đèn kết hoa, vạn dân cùng chúc mừng. Trường An thành là kinh đô của Đại Đường nên càng thập phần tưng bừng náo nhiệt. Ngoài thành nha môn sai dịch tất bật phụng mệnh đi khắp nơi phát bánh hỉ, dân chúng vui mừng náo nhiệt đón mừng hôn lễ của công chúa.

Trong hoàng cung, không khí lại càng phi thường náo nhiệt. Cung nội chuẩn bị thảm hồng thật dày, treo vô số đèn lồng màu đỏ rực rỡ đính hai chữ song hỉ thật lớn. Ngọc Liên Thành trở thành Đô úy phò mã, được ban Phò mã phủ đệ. Khi hôn lễ bắt đầu, ban nhạc hoàng thất đồng loạt cất lên, thâm cung vang dội hỉ nhạc rộn ràng, vang dội cả thành Trường An…

Đại lễ hoàn tất, trăm quan bái lạy Phò mã cùng công chúa, sau đó tân lang tân nương sẽ đến văn miếu hoàng thất làm lễ ra mắt. Hoàng thất hôn lễ….đối với Ngọc Liên Thành mà nói, quả là nặng nề nghi thức, hành lễ phức tạp. Hắn giống như tượng gỗ bị thái giám bảo gì làm nấy, trong hôn lễ thấy qua vô số người nhưng đối với bất cứ ai cũng không có chút ấn tượng. Chỉ ngoại trừ một mình…Lý Hơi. Đó là gương mặt duy nhất trong hoàng thất mà hắn có thể nhận diện được.

“Chúc công chúa cùng Phò mã bạc đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm.” Lý hơi chẳng qua là theo nghi thức nói ra một câu chúc mừng tầm thường. Nhưng ánh mắt của hắn khi hướng nhìn về phía Ngọc Liên Thành rất kỳ lạ. Ngọc Liên Thành không tự chủ được, trong lòng cảm thấy chấn động, suy nghĩ tán loạn…Lý Hơi, hắn hiểu được sao? Cả sảnh đường người người chen chúc này, duy chỉ có Lý Hơi biết được tâm trạng của hắn. Có lẽ…chỉ vì cả hai đều là bại tướng trong việc chinh phục tình yêu của nữ nhân kia. Ngọc Liên Thành đến tận lúc này vẫn chưa biết được Lý Hơi đã đánh một trận chiến “bảo vệ tình yêu”, hiện tại đang thu hoạch thành quả chiến thắng, mặc dù hoa quả thu hoạch kia vẫn còn chưa chín tới.

Cuối cùng, tất cả nghi lễ đều đã kết thúc. Phu thê song song trở về tiến hành lễ hợp cẩn. Công chúa ngồi trong phượng liễn, cùng một đội tấu nhạc tiễn nàng xuất cung đưa đến ngự ban cho phủ Phò mã.

Đêm động phòng đáng giá ngàn vàng. Bàn rượu kê bên cạnh cửa sổ, ánh trăng soi lên gường, khắp nơi dán đầy hai chữ song hỉ màu hồng rực rỡ. Gường long phượng, rèm sa tử, châu báu, minh châu tô điểm hỉ phòng. Tân nương ngồi tại mép gường, hồng hỉ mạt che phủ trên đầu.

Cung nữ thái giám hầu hạ tân lang tân nương dùng hợp cẩn yến, uống rượu giao bôi, đợi sau khi tất cả lễ thức đã hoàn thành liền im lặng rút ra khỏi phòng. Đêm động phòng hoa chúc, trên gường hỉ long phượng chính là một đôi tân phu thê.

Ngọc Liên Thành ngồi cứng ngắc trên gường, mặc dù là tân lang trong đêm động phòng nhưng tâm tư của hắn chưa hề dung nhập vào hôn lễ này. Hắn chỉ có thể đón nhận rồi làm theo, để mặc người khác bảo làm thế nào thì làm thế nấy. Giờ phút này không ai sắp đặt hắn nữa, vậy nên…hắn nhất thời không biết phải thế nào. Vậy nên hắn chỉ ngồi đó, một lời cũng không nói. Công chúa ngồi một bên cũng giống như vậy, đêm động phòng cô đơn tĩnh mịch như sa mạc, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng lá cây lao xao bên ngoài cửa sổ.

Một lúc lâu sau, Ngọc Liên Thành tưởng chừng như mình đã hóa thành một gốc cây, đang do dự không biết có nên đứng dậy vén hồng hỉ mạt trên đầu công chúa hay không. Bất ngờ, bàn tay công chúa nhấc lên, đem hồng hỉ mạt kéo xuống. Ngọc Liên Thành ngơ ngẩn, hồng hỉ mạt này…vốn dĩ chỉ có tân lang mới có thể vén lên.

Hỉ nến sắp sửa cháy hết, ánh sáng chập chờn, gương mặt tuyệt diễm của công chúa lay động trong thứ ánh sáng nhợt nhạt, không nhìn rõ biểu tình. Nàng không nói một lời liền đứng dậy, chậm rãi cởi bỏ hồng y trên người. Ngọc Liên Thành lúng túng, cảm thấy không được tự nhiên, đi ra không được, ở lại cũng không xong, chỉ đành rũ mi mắt xem như không nhìn thấy gì cả. Dương công chúa cởi bỏ hồng y bên ngoài, mặc vào áo ngủ, nằm nghiêng bên trong gường long phượng, lúc này nàng mới lên tiếng nói với Ngọc Liên Thành đang ngồi yên lặng một bên, “Cũng không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày mai còn một số nghi lễ phải hoàn thành nữa”.

Ngọc Liên Thành do dự một chút, chỉ đành làm theo lời nàng nói. Hắn cởi áo ngoài, hướng bên ngoài gường nằm xuống. Một người bên trong, một người bên ngoài, thân thể nằm chung một gường nhưng linh hồn phiêu diêu đến tận nơi nào…

Ngọn nến trong phòng cuối cùng cũng cháy hết, ánh sáng trong phòng phụt tắt. Bóng đêm mịt mùng che đậy hết thảy tâm tư.

Vào thu.

Trên đường Trường An, lá thu rụng nhiều, phủ kín tâm hồn thi nhân. Nguyễn Nhược Nhược đối với tiết trời này cảm thấy rất sảng khoái, dưới lá phong đỏ nhuộm thắm một màu, trên mây trắng bay tầng tầng lớp lớp…đây chính là mùa thu a! Nàng nhịn không được liền thúc giục Diêu Kế Tông đem khinh cầu đến, chuẩn bị cho nó bay lên trời.

Diêu Kế Tông than vãn, “Đã nói với ngươi rồi, muốn cho khinh khí cầu bay lên thì công tác chuẩn bị cần phải có ba người mới được. Tiểu Lý vương gia của người mỗi ngày đều đến lễ bộ làm việc, muốn ra cũng không ra được. Ngọc Liên Thành thì ban ngày phải đến Hàn Lâm Viện, ở nhà thì phải phụng bồi công chúa nương nương, không tiện gọi tới a! Chúng ta chỉ có hai người, làm sao bay được?”

Nguyễn Nhược Nhược cụt hứng, đành ngồi trơ đó ngắm bầy nhạn bay về phương nam. Mặc dù cố hương đã xa, xa như một truyền thuyết, nhưng nỗi nhớ quê vẫn đau đáu không thôi.

Diêu Kế Tông cười nhạt, chuyển đề tài, “Tính ra…công chúa nương nương gả cho Ngọc Liên Thành cũng đã hơn một tháng, không biết bọn họ bây giờ thế nào rồi? Ngươi có biết tin gì không?”

Nguyễn Nhược Nhược lắc đầu, “Không rõ lắm, hiện tại bọn họ ở phủ Phò mã. Môn đệ cao quý, quy củ phức tạp, chúng ta tuy là chí thân nhưng cũng không thể đến thường xuyên như trước được. Vị công chúa này lúc ra mắt nhà tân lang ta có gặp qua, nhưng người đông quá, ta theo thứ bậc bị đẩy ngồi phía xa. Nhưng nói gì thì nói, mặc dù nhìn từ xa nhưng ta cũng thấy được vị công chúa này đúng là một mỹ nhân, bộ dáng cao quý hiền thục, nếu bàn về khí chất có thể nói là vô cùng xứng đôi với Ngọc Liên Thành”.

“Bữa nào đó phải bắt Ngọc Liên Thành đến uống một ly rượu, từ lúc hắn thành thân đến giờ ta vẫn chưa được gặp qua tên Phò mã này”

“Nếu có cơ hội nhớ phải gọi ta”

“Gọi ngươi? Ngươi có rảnh không? Toàn bộ thời gian của ngươi bây giờ đều được Lý Hơi mua bản quyền, ta dám hẹn ngươi chính là xâm phạm bản quyền, khi đó hắn sẽ giống như chính phủ “xử tội” ta, chuyện này…không thể a!” Diêu Kế Tông vừa nói vừa cười khanh khách.

“Đừng nói Lý Hơi như vậy có được hay không?” Nguyễn Nhược Nhược sẵn giọng.

“Ta không nói con người của hắn, chỉ là riêng về phương diện tình cảm thì đúng là như vậy. Mặc dù ta phí tâm tư thay hắn “nối tơ hồng”, nhưng hôm nay các ngươi đã thành đôi, người mai mối như ta liền bị ném qua tường. Hắn bây giờ mà thấy ta cùng người ở chung một chỗ nói nói cười cười, tranh cãi ầm ĩ thì mặc dù miệng không nói nhưng thần sắc liền không vui a!” Diêu Kế Tông tiếp tục cười nói.

“Đúng nha! Tư tưởng của hắn chính là tư tưởng của nam nhân đời Đường a, một khi đã xem ta là nữ nhân của hắn liền cự tuyệt ta cùng nam nhân khác lui tới”, Nguyễn Nhược Nhược gật đầu, chính vì chuyện này mà đôi khi nàng và hắn không được tự nhiên.

“Cũng không thể trách hắn, nam nhân chỉ mong muốn có được vị trí độc tôn trong lòng nữ nhân của mình. Nhất là trong lòng hắn chỉ có một mình người, vậy nên càng không hy vọng trong mắt ngươi còn có người khác. Muốn Lý Hơi đối với ngươi một lòng một ý, thật là không được lưa chọn a!”

Điểm này Nguyễn Nhược Nhược tự nhiên hiểu được, Lý Hơi thậm chí cũng không cần nói ra. Mà nhắc đến Lý Hơi một mảnh tình si, Nguyễn Nhược Nhược liền cảm thấy hạnh phúc, môi nở nụ cười như một đóa hoa. Có được tình lang như vậy, quả là đại phúc a! Xuyên qua ngàn năm có được tình lang như Lý Hơi, xem ra nàng phải cảm ơn Lưu Đức Hoa đã lái xe đụng phải nàng.

“Ha ha ha, ta biết ngươi hiện đang rất hạnh phúc, rất ngọt ngào, nhưng làm ơn đừng ở trước mặt ta lộ ra bộ dáng lộ liễu như vậy có được hay không. Ta không cao thượng lắm đâu…đặc biệt là không thể nào chịu được người khác ân ân ái ái ngọt ngào trước mặt ta a!”. Diêu Kế Tông làm ra bộ dáng thống khổ khoa trương.

Nguyễn Nhược Ngược cười phá ra, “Nếu ngươi cảm thấy cô đơn thì nhanh nhanh tìm bạn gái đi”

“Tìm? Đi đâu tìm? Không phải nói muốn tìm là tìm được a! Tình yêu vốn dĩ không thể cưỡng cầu, gặp được chính là may mắn, không gặp được chính là số mệnh. Ta hết thảy đều thuận theo tự nhiên”

Nguyễn Nhược Nhược cũng là một người hết thảy đều thuận theo tự nhiên nên cũng không thúc giục Diêu Kế Tông đi tìm nhân duyên. Tình yêu nếu đến, sớm muốn cũng sẽ đến. Nếu nó không muốn xuất hiện, không ai có thể tìm được. Nhưng một khi đã xuất hiện, tự nó sẽ tìm đến đúng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.