Hoa minh nguyệt ám phi khinh vụ, kim tiêu hảo hướng lang biên khứ.
Hoạch miệt bộ hương giai, thủ đề kim lũ hài.
Họa đường nam bạn kiến, nhất thưởng uỷ nhân chiên.
Nô vị cú xuất lai nan, giáo quân tứ ý liên.”
Vẫn là đêm khuya giờ hợi, Nguyễn Nhược
Nhược nhẹ nhàng từ cửa sau Nguyễn phủ chạy ra ngoài, Lý Hơi đã ngồi trên lưng ngựa đợi sẵn tự khi nào. Ngựa phóng thẳng tới bờ hồ Ngưng Bích,
nhật nguyệt như thoi đưa, thời gian như tên bay, lúc này đã cuối thu,
đêm khuya sương lạnh, hai người ngồi trên tiểu lâu vừa ngắm cảnh vừa thì thầm to nhỏ. Nguyễn Nhược Nhược nhất thời cao hứng, đọc cho Lý Hơi nghe những vần thơ này.
Hắn nghe được liền khen, “Rất hay, thơ viết rất hay! Tình cảnh này…so với chúng ta có chỗ tương đồng a!”
“Là người của Lý gia các ngươi viết, chính là Nam Đường sau khi Lý Dục lên ngôi”, Nguyễn Nhược Nhược nói.
“Nam Đường sau khi Lý Dục lên ngôi? Là Lý thị hoàng tộc nhất mạch của chúng ta có phải không?”
“Đúng nha, chỉ đáng tiếc…hắn là “Vong
quốc chi quân”. Sách sử nói hắn làm hoàng đế không xong, nhưng làm thi
nhân lại vô cùng nổi tiếng. Nếu không phải sinh ở đế vương hoàng thất
thì tốt biết bao!”. Nguyễn Nhược Nhược cảm khái vạn phần.
Lý Hơi ngây ngốc hỏi, “Vong quốc chi quân, Đại Đường của chúng ta…sẽ mất nước sao?”
Nguyễn Nhược Nhược nhất thời rùng mình,
những sự kiện lịch sử này là biên sử của các triều đại đã qua, bất
quá…không chắc chắn nó sẽ xảy ra đúng như vậy. Trường không vạn cổ,
phong nguyệt có thể bất đồng. Nhưng Lý Hơi thân là thành viên của Lý thị vương triều, hắn sẽ không thể nào “vân đạm phong thanh” như nàng được.
Nguyễn Nhược Nhược vội vàng trấn an hắn, “Vẫn còn rất sớm, đây là chuyện của gần hai trăm sau mà. Tính ra giang sơn Lý Đường của các ngươi có
thể xem là một trong những triều đại dài nhất trong lịch sử Trung Quốc
rồi!”
Nghe vậy, Lý Hơi cảm thấy an tâm hơn một
chút. Nhưng Nguyễn Nhược Nhược lại âm thầm tính toán, hình như An Sử Chi Loạn chính là mười mấy năm sau…Bất quá, những chuyện thế này không cần
nói với Lý Hơi, nàng cũng không phải đến đời Đường này để làm nhà tiên
tri. Bánh xe lịch sử hãy cứ để nó xoay vần theo định mệnh, muốn quản
cũng không quản được.
Lý Hơi dù sao cũng còn trẻ tuổi, đối với
thế sự lưu chuyển cũng không mấy quan tâm, vậy nên nhanh chóng quên mất
hai chữ “vong quốc” mà Nguyễn Nhược Nhược đã vô ý nhắc đến. Hắn hăng hái bừng bừng nói, “Đúng rồi, ngày mai hoàng thất tổ chức săn thú, ta sẽ
bắt về cho ngươi một con thỏ! Ngươi muốn thỏ hay nai?”
“Săn thú, là chuyến đi săn mùa thu có
đúng không?”, Nguyễn Nhược Nhược vui mừng hỏi, nàng có đọc qua sử sách
nên biết chuyến đi săn mùa thu này chính là một ngày hội của hoàng thất
Lý Đường.
“Đúng nha, mỗi năm đến mùa thu, hoàng thất sẽ tổ chức đi săn”, Lý Hơi vui vẻ đáp lời.
Hoàng thất Lý Đường mang huyết thống của
dân tộc thiểu số tây bắc, vốn có tập tục cưỡi ngựa săn thú. Hoạt động
săn thú ở Đời Đường rất được ưa chuộng, ngay cả những nữ tử quý tộc có
tính cách cởi mở cũng sẽ vận nam trang tham gia săn thú. Mà theo lệ cũ
của hoàng thất, các đại thần cũng sẽ theo hoàng tộc xuất cung tham dự
chuyến đi săn. Đại Đường khai quốc lập tức có được thiên hạ chính là nhờ khả năng cưỡi ngựa bắn tên vô cùng dũng mãnh. Mỗi triều đại, các hoàng
đế đều phi thường xem trọng thuật cưỡi ngựa bắn cung, những chuyến đi
săn thú như thế này chính là phương thức rèn luyện thực chiến, nhằm để
đánh giá khả năng của các thành viên hoàng tộc. Trước mặt mọi người thể
hiện tài cưỡi ngựa thuần thục, khả năng xạ tiễn chính xác, những kỹ sĩ
uy mãnh sẽ được hoan nghênh.
Nguyễn Nhược Nhược tưởng tượng đến tràng
diện “phong vân tế hội” này liền kích động không thôi, lập tức nhảy dựng lên, tóm chặt lấy cánh tay Lý Hơi mà lắc, “Ta cũng muốn đi, ta cũng
muốn đi, ta cũng muốn đi,…” Nàng nói một hơi mười mấy lần.
Lý Hơi cảm thấy khó xử, “Săn thú không
phải là hoạt động vui chơi, rất nguy hiểm, ngươi là nữ nhi thể chất yếu
đuối, dẫn ngươi theo ta làm sao có thể yên tâm”
“Ta không có yếu đuối đâu nha, hơn nữa,
mỗi khuya ta đều theo ngươi học thuật cưỡi ngựa, hiện giờ cũng đã khá
hơn nhiều rồi! Ta chỉ cần ngồi trên lưng ngựa quan sát thôi, đi mà Lý
Hơi, dẫn ta theo với!!!” Nguyễn Nhược Nhược dùng ngữ khí mềm mại đeo bám năn nỉ đến cùng. Dĩ nhiên, Lý Hơi tuyệt đối sẽ không kháng cự nổi chiêu này, đành phải đáp ứng nàng.
Tây bắc thành Trường An là vùng đất còn khá hoang sơ, nơi săn thú được ấn định tại nơi này.
Đoàn đi săn do Hoàng Đế đích thân dẫn
đầu, vương công quý tộc đều tham gia, vô cùng quy mô! Một hàng thị vệ
đại nội kéo dài, ưng bay ngựa chạy, cờ xí tung bay. Hoàng Thượng cưỡi
xích mã, thân vương quận vương hậu giá phía sau, một đoàn nhất phái quân lân, khí phách thiên hạ. Tĩnh An vương dẫn theo thế tử, cùng với mười
mấy hộ vệ đứng phía dưới. Lý Hơi mặc trang phục đi săn, trách tụ chặc y, lưng đeo cung tên dài, một con chim ưng thuần phục kiêu hãnh chờn vờn
trên tay, toàn thân ngồi ngay ngắn vững vàng trên lưng ngựa, anh khí
bừng bừng.
Lý Hơi thỉnh thoảng hướng nhìn ra phía
sau, đôi mắt tập trung chú ý vào một gương mặt trắng trẻo nằm lẫn trong
số vương gia hộ vệ, chính là Nguyễn Nhược Nhược đang cải nam trang. Tần
Mại vẻ mặt ngưng trọng canh giữ một bên, đây là nhiệm vụ Tiểu vương gia
đặc biệt phân phó hắn bảo vệ nàng. Trách nhiệm trọng đại nhà! Ngoại trừ
việc đảm bảo không để nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, còn phải bảo
hộ nàng tránh được “loạn tiễn” bên ngoài. Nếu không…
Mặt trời dần lên đỉnh, pháo hiệu nổ ba
tiếng, lệnh kỳ phất nhanh, nhất thời ngựa hí vang, cờ xí tung bay, vương gia cùng tướng sĩ nhất loạt phóng lên, chuyến đi săn bắt đầu, có thể
nói là kinh thiên động địa. Phương viên vài trăm dặm nhanh chóng bị vòng vây thu nhỏ lại, khắp nơi vó ngựa tung bay. Tiếng hô ầm ĩ, tiếng vó
ngựa nện xuống mặt đất, tiếng ngựa hí vang, tiếng thú kêu gào, trước sau vô cùng náo nhiệt.
Gặp được tràng diện kinh hùng này, Nguyễn Nhược Nhược không thể không bị kích động. Lây nhiễm hào khí, nàng thúc
ngựa chạy theo đám đông, Tần Mại không dám chậm trễ bám theo sát gót. Lý Hơi xông lên trước tiên, trông thấy nàng giục ngựa chạy vào trung tâm
săn bắn liền thủ hạ dây cương, để ngựa chạy chậm lại. Lý Hơi không thể
để nàng cách mình quá xa, mặc dù đã phân phó Tần Mại bảo vệ nàng, nhưng
là…hắn không thể yên tâm. Yêu một người chính là như vậy, dù đã cố gắng
bảo hộ nàng đến mức nào cũng sợ không chu toàn.
“Hơi Nhi, mau lên!” Tĩnh An vương gia gọi hắn, “Mẫu thân ngươi đã căn dặn ngươi tóm một con cáo về làm khăn
choàng, phía trước có một con ngân hồ, mau bắn đi!” Không còn cách nào
khác, Lý Hơi đành phải quất roi giục ngựa đuổi theo con ngân hồ đang
chạy trốn. Ngựa phi nhanh như chớp, Lý Hơi ngồi trên lưng ngựa vững như
Thái Sơn. Hắn rút tên sau lưng, chấp cung, khai cung như mãn nguyệt, mũi tên xé gió lao đi. Con ngân hồ phía trước cố chạy, “vút” một tiếng, mũi tên cắm thẳng vào đầu ngân hồ, bộ lông hoàn toàn có thể lưu giữ trọn
vẹn. Một tiễn này…luận về tốc độ, sức mạnh, góc độ và độ chuẩn xác đều
vô cùng tốt, ngay lập tức phía sau vang lên một tràng hoan hô như sấm:
“Hảo!”
“Tĩnh An vương thế tử dẫn đầu”
Một thị vệ chạy đến, nhặt lấy ngân hồ
trao tận tay cho chủ nhân. Lý Hơi rút mũi tên ra, thanh âm hoan hô càng
vang dội, thật lâu vẫn không ngớt xuống. Hoàng Đế ha ha cười to, “Tốt!
Không hổ là Lý thị vương tôn. Truyền chỉ, ngự tứ Lý Hơi kim cung, tiễn
bạc”
Tĩnh An vương gia nhìn thấy hài tử anh
khí như vậy, tự nhiên cũng an lòng, “Đa tạ Hoàng Thượng thưởng tứ.” Lý
Hơi xuống ngựa, đến ngự giá tạ ơn. Hoàng đế vung tay nói, “Không cần câu lễ, tiếp tục săn thú. Chuyến đi săn hôm nay, ai săn được nhiều nhất sẽ
có thưởng”.
Có một câu nói đó của Hoàng Đế, lòng
người hưng phấn lạ thường. Toán thợ săn cưỡi khoái mã phóng nhanh như
gió, đuổi theo con mồi chạy tán loạn. Lý Hơi một lần nữa leo lên ngựa,
dõi mắt bốn phía tìm thân ảnh của Nguyễn Nhược Nhược. Không thấy! Tần
Mại cũng không thấy! Lý Hơi trong lòng như lửa đốt, e sợ nàng gặp chuyện nguy hiểm. Roi quất xuống, ngựa phóng vọt đi.
Nguyễn Nhược Nhược lúc này đuổi theo đám
người đi vào trong rừng, Tần Mại cũng không ở bên cạnh nàng. Người quá
đông, vạn mã cùng vọt lên, hắn muốn theo sát nàng cũng không dễ dàng. Lá gan của Nguyễn Nhược Nhược cũng lớn, không sợ trời không sợ đất, chạy
theo đám thợ săn xem náo nhiệt. Khi vào rừng, đám thợ săn tản ra, tự
mình truy đuổi con mồi. Xem ra thành viên săn thú của hoàng thất ai cũng là cao thủ a! Nàng nhìn trước nhìn sau, trái phải trên dưới, trông thấy ai cũng ngắm được con mồi, trên lưng ngựa chiến lợi phẩm treo lủng
lẳng. Nàng cũng mang cung tên, vừa nhác thấy một con thỏ đang chạy trốn
như điên liền không nhịn được gương cung lên. Mũi tên lao đi…trật lất!
Nàng vốn là bắn chơi, cũng không nghĩ mình có thể bắn trúng.
Ai ngờ…mũi tên này lao đi, thỏ thì không
bắn trúng nhưng lại nghe bên cạnh bật lên một tiếng kêu sợ hãi, lại nghe thấy tiếng ngựa hí điên cuồng. Không bắn chết thỏ, ngược lại bắn chết
người sao!? Nguyễn Nhược Nhược hốt hoảng, vội vàng theo tiếng nhìn lại
mới thấy, cách mười mấy mét đằng kia, một tiễn vừa rồi của nàng đang cắm vào ngựa của người ta. Nàng mặc dù không cố ý, tên bắn lại không có lực nên cũng không cắm sâu, ngựa dĩ nhiên không chết được…chỉ là, con ngựa
kia đem chủ nhân vứt khỏi lưng của nó. Sau đó, nó hướng về phía nàng
chạy như điên, oan có đầu nợ có chủ nha! Con ngựa có linh tính, muốn tìm nàng tính sổ!
Gặp thế mã hung hăng lao tới, Nguyễn
Nhược Nhược cơ trí, vội vàng thúc ngựa bỏ chạy. Chỉ là…“lo đằng đầu,
quên đằng đuôi”, nàng tập trung tâm trí chạy trốn kinh mã “báo thù” mà
quên mất nơi này là khu vực săn thú, tiễn loạn rất nhiều.
“Cẩn thận!” Tiếng kêu sợ hãi vang lên,
một mũi tên hướng nàng phóng thẳng tới, muốn tránh cũng không tránh
được. Nguyễn Nhược Nhược ngây dại…Hiểm nguy trong nhát mắt, một tiễn
khác xé gió bay tới, chuẩn xác đánh bay ác tiễn lấy mạng kia.
“Tĩnh An vương thế tử hảo tiễn pháp!”, đông đảo thợ săn chứng kiến một lần nữa thán phục.
Hú hồn a! Một tiễn kia suýt nữa đã lấy
mạng nàng! Nguyễn Nhược Nhược sợ hãi, một thân đổ mồ hôi lạnh. Nhìn thấy Lý Hơi đang giục ngựa chạy tới, nàng không nhịn được chỉ muốn nhào vào
lồng ngực hắn ôm cứng không buông. Đáng hận là bốn phía nhiều người như
vậy, không thể được như ý nguyện. Lý Hơi mới vừa bị nàng dọa không nhẹ,
thiếu chút nữa sẽ phải nhìn thấy người hắn yêu dấu ở trước mặt “hương
tiêu ngọc vẫn”, lòng bàn tay và lưng…tất cả đều đổ mồ hôi lạnh. Giờ phút này cũng chỉ muốn ôm nàng vào trong ngực. Hắn thúc ngựa chạy nhanh tới, mặc kệ ánh mắt mọi người mà đem nàng đi. Hai người “tâm ý tương thông”, giục ngựa chạy sâu vào rừng, né xa ánh mắt mọi người.