Hai người đi sâu vào rừng, nơi này có thể tránh được ánh mắt của người khác nhưng xa xa vẫn nghe thấy tiếng ngựa
hí, tiếng người hô gọi. Lý Hơi không thể kiềm chế được nữa, hắn phiên
thân xuống ngựa, chạy đến chỗ Nguyễn Nhược Nhược, vươn cả hai tay đón
nàng xuống đất. Nguyễn Nhược Nhược nhảy xuống, trực tiếp nằm gọn trong
ngực hắn. Hai người ôm nhau thật chặt, có thể nhận rõ tiếng tim đập và
hơi thở của đối phương, hai thân thể dường như đã hòa thành một, không
thể chia lìa.
“Lý Hơi, ngươi biết không?”, Nguyễn Nhược Nhược nói nhỏ bên tai hắn, “Ngày xưa có một truyền thuyết nói rằng con
người trước kia đều sở hữu một thân thể trọn vẹn, về sau lại bị các vị
thần chia làm hai nửa, vậy nên mọi người đều phải tìm kiếm một nửa còn
lại của mình. Nếu không tìm được thì tự biết tính mạng mình sẽ không
xong”
“Có truyền thuyết như vậy sao? Ta ở đây
tìm được ngươi, chính là tìm được một nửa của mình rồi. Chỉ khi chúng ta ở cùng một chỗ, tính mạng của chúng ta mới đầy đủ”, Lý Hơi ở bên tai
nàng nói thì thầm, vòng tay lại càng ôm chặt hơn.
Thế giới dường như không còn tồn tại, chỉ có hắn và nàng. Lý Hơi ôm chặt nàng, ôm thật chặt, tựa như chỉ cần
buông tay là sẽ mất đi. Giờ phút này, trong lòng hắn chỉ biết có nàng,
vĩnh viễn cũng chỉ có nàng.
“Lý Hơi, ngươi đang làm gì ở đây?” Một
thanh âm kinh ngạc vang lên, phảng phất như tảng đá rơi xuống mặt hồ
phẳng lặng, phá vỡ cảnh đẹp an bình của hai người.
Lý Hơi và Nguyễn Nhược Nhược đang ôm
nhau, nghe được thanh âm kia liền như bị điện giật nhảy dạt ra. Phía
trước chẳng mấy chốc xuất hiện thêm nhiều người, dẫn đầu là một vị công
tử mặc hoàng liệp bào, đầu đội ngọc quan, dung mạo tuấn lãng. Đi bên
cạnh hắn là Ngọc Liên Thành, bạch y như ánh trăng, thanh hoa vô đối.
Những người theo sau đều mặc trang phục thị vệ trong cung. Ngọc Liên
Thành hoàn toàn kinh ngạc, sắc mặt hắn đột nhiên tái nhợt, đôi mi mắt âm u khó dò.
Nguyễn Nhược Nhược không nghĩ sẽ gặp Ngọc Liên Thành trong chuyến đi săn này nên nhất thời cũng kinh ngạc. Nhìn
sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, nàng cảm thấy căng thẳng. Lý Hơi nhìn
những người mới đến một chút, sau khi bình tĩnh lại liền tiến tới chắp
tay hành lễ, “Thất hoàng tử, Phò mã gia”
“Lý Hơi, chúng ta là huynh đệ một nhà, ở
đây cũng không phải là thâm cung nội đình, ngươi không cần câu nệ lễ
tiết như vậy”. Hóa ra vị công tử mặc hoàng bào kia chính là Thất hoàng
tử Lý Mân. Đôi mắt tò mò của hắn chuyển hướng nhìn sang Nguyễn Nhược
Nhược, cao thấp đánh giá một phen, giọng điệu có chút buồn bực, “Chẳng
qua là…Lý Hơi, ta không nghĩ là ngươi chuộng nam phong a!”
Hiểu lầm rồi…Nguyễn Nhược Nhược cơ hồ
nhịn không được cười phá ra một tiếng, sau đó vội vàng cắn chặt hàm
răng, cố nén cười. Sắc mặt Lý Hơi nhanh chóng hồng lên, hai bên tai đỏ
ửng. Trong lúc cực kì quẫn bách, hắn không biết phải nói gì.
Lý Mân vẫn chưa phát giác ra sự tình, hắn tự thân độc diễn, “Khó trách ngươi đến bây giờ vẫn không đụng đến nữ
sắc, hóa là vì…thị hiếu này. Nhưng lá gan cũng ngươi cũng lớn nha, đi
săn mà cũng dám mang thị nhân theo cùng, còn ở đây thân mật. Nếu để phụ
hoàng nhìn thấy, phụ thân cũng ngươi cũng không xong đâu.”
Nói hồi lâu, hắn đột nhiên cảm thấy
Nguyễn Nhược Nhược quen mắt. Chăm chú nhìn lại một lần, hai đạo mày kiếm nhất lời gương lên, đôi mắt nhanh chóng trở nên băng lãnh, “Mới vừa rồi không phải là ngươi bắn bị thương ngựa của ta sao? Ta đã đi tìm ngươi
nửa ngày, chính ngươi suýt nữa làm ta té ngựa gãy cổ”.
Nguyễn Nhược Nhược sửng sốt, không phải
chứ! Nàng chỉ bắn một tiễn, đến thỏ còn bắn không trúng, lại bắn trúng
ngựa của Thất hoàng tử tôn quý sao? Chuyện này…xác suất còn thấp hơn
trúng độc đắc nữa! Đang trong lúc Nguyễn Nhược Nhược nghĩ ngợi lung tung thì đằng kia Lý Mân đã không khách khí hô to, “Bắt lại cho ta”.
Ngọc Liên Thành rùng mình, định mở miệng
khuyên can thì Lý Hơi đã dang tay đứng che trước mặt Nguyễn Nhược Nhược, tư thế thủ vệ, “Thất hoàng tử, nàng chẳng qua là vô tình, huống chi
ngài cũng không có gì đáng lo ngại, mong ngài rộng lượng tha cho nàng
lần này.”
Thất hoàng tử Lý Mân trợn to hai mắt nhìn chăm chú vào Lý Hơi, vẻ băng lãnh trong mắt đổi thành ngạc nhiên, “Lý
Hơi, hắn bất quá chỉ là một luyến đồng, ngươi tại sao lại che chở hắn
như vậy? Nếu ngươi thích, ta có thể tặng cho ngươi những nam tử còn hấp
dẫn hơn trăm lần.”
Lý Hơi cắn răng, rốt cuộc không nhịn được nữa, hắn đem từng câu từng chữ nói ra rõ ràng, “Nàng là nữ nhân, là nữ nhân ta yêu”.
Ngọc Liên Thành nghe được, cương ngựa
trong tay run nhè nhẹ, ánh mắt thâm u, tia nhìn như ngàn vạn đợt sóng
đang ập tới. Bao nhiêu tâm sự trong lòng chỉ mình hắn biết.
Lý Mân kinh ngạc vô cùng, hắn hiển nhiên
biết rất rõ vị đường đệ này. “Ngươi…đầu gỗ này, không phải ngươi bất cận nữ sắc sao? Như thế nào đã động tâm?”, hắn vừa nói vừa liếc nhìn Nguyễn Nhược Nhược một lần nữa. Nàng ta không có gì xuất sắc, cũng không có
phong thái sáng ngời, bất quá chỉ là thanh nhã, xinh đẹp bình thường
thôi.
“Ha ha ha, Lý Hơi, nữ nhân này cũng không phải là tuyệt sắc, lại có thể làm ngươi mê đảo, ắt hẳn là đã cho ngươi
uống mê hồn thang rồi!” Thất hoàng tử lên tiếng không kiêng kỵ, bọn họ
hoàng thân cao quý, ngày thường cao cao tại thượng, vốn dĩ không cần xem ánh mắt của người khác, chỉ có người khác xem ánh mắt của bọn hắn. Vậy
nên một khi muốn nói gì liền nói, không để tâm đến cảm giác của người
nghe.
Lý Hơi không vui, khả năng chịu đựng đã
lên đến cực điểm, hắn trầm giọng nói, “Đây chẳng qua là cách nhìn của
ngài, ở trong lòng ta, ngàn vạn nữ nhân cũng không sánh bằng nàng”, tình nhân trong mắt chính là Tây Thi, chính là thế này đây!
Lý Mân chân chính ngơ ngẩn, không chỉ vì
lời nói mà còn vì thần sắc nghiêm túc của Lý Hơi. Đường đệ này…đối với
chuyện nữ sắc mà nói thì hoàn toàn trong sáng, chính là một nhân vật
hiếm có trong hoàng tộc. Vậy mà giờ phút này lại lên tiếng bảo vệ một nữ nhân! Lý Mân một lần nữa nhìn lại Nguyễn Nhược Nhược. Ánh mắt nàng lúc
này cháy bỏng, gần như là si mê, nét thành kính phảng phất như một tín
đồ đang nhìn vị thần hộ mệnh của mình.
“Được rồi, xem như nể mặt ngươi, ta không truy cứu chuyện của nàng là được chứ gì!”, Lý Mân rốt cuộc lên tiếng.
Lý Hơi thở nhẹ, miệng nói, “Đa tạ Thất hoàng tử”, Nguyễn Nhược Nhược cũng bắt chước nói theo, “Đa tạ Thất hoàng tử”
Lý Mân nhìn nàng bằng đôi mắt cao cao tại thượng, hắn trầm giọng đặt câu hỏi, “Ngươi tại sao lại bắn ngựa của
ta?”. Hắn là hoàng tử tôn quý, hôm nay tham gia săn thú vốn để nâng cao
thanh thế, không nghĩ tới một mũi tên của nàng làm ngựa nổi điên, hất
thẳng hắn xuống đất. Cơn giận này cách nào cũng không tiêu hóa nổi.
Nguyễn Nhược Nhược thành thật nói, “Thật
ra lúc đó ta muốn bắn thỏ, cũng không hiểu tại sao mũi tên lại ghim
trúng ngựa của ngài. Chắc là…đầu thỏ quá nhỏ còn đầu ngựa thì to, so
sánh ra…đầu ngựa dễ bắn trúng hơn…cho nên, tiễn kia có mắt liền chọn mục tiêu dễ hơn.”
Nàng nói thật hay, thật nhẹ nhàng, Lý Mân nghe được liền ngẩn người, “Còn có vụ tiễn chọn bia phóng tới nữa? Ta
lần đầu tiên nghe nói!”
“Ngài đương nhiên là lần đầu tiên nghe
nói, bởi vì ta cũng mới nghĩ ra mà!”, Nguyễn Nhược Nhược cừơi nói, vấn
đề cần lo lắng đã qua, nàng bắt đầu trở lại bản chất ưa đùa nghịch,
chiếc đuôi hồ ly lộ ra phe phẩy phe phẩy.
Lý Hơi không nguyện ý để nàng thân cận
quá mức với người ngoài, hơn nữa Ngọc Liên Thành từ đầu đến giờ vẫn
không nói gì, cứ im lặng nhìn nàng chăm chú, chuyện này cũng khiến hắn
cảm thấy khó chịu. Lý Hơi vội vàng nắm tay Nguyễn Nhược Nhược nói,
“Chúng ta đi trước, tiếp tục săn thú thôi, Thất hoàng tử ngài cũng chưa
săn được con mồi, tốt hơn hãy nhanh chân lên, Hoàng Thượng muốn đích
thân xem xét kết quả nha!”
“Đúng rồi! Ta vẫn chưa săn được con mồi
nào, bản thân ta suýt nữa bị tiểu nương tử của ngươi biến thành con mồi
mà bắn giết. Vậy nên Lý Hơi, ngươi không thể bỏ đi, ngươi phải cùng ta
săn thú, bao giờ bắt được còn mồi thì chia cho ta một nửa coi như bồi
thường, để ta giao nộp cho phụ hoàng a!”
“Một mình ngài không thể săn được sao?”
Nguyễn Nhược Nhược không thể không hỏi, bản năng bảo vệ người yêu trỗi
dậy, nàng không thể đứng nhìn một người từ trên trời rơi xuống cướp mất
thành quả lao động của người mình yêu.
Lý Mân liếc nhìn nàng một cái rồi cười
nói, “Tài nghệ bắn cung của Lý Hơi so với ta chẳng khá hơn bao nhiêu,
hắn có thể thay ta đi săn, ta việc gì lao tâm khổ tứ? Được rồi…”, hắn
chỉ vào Ngọc Liên Thành nói, “Phụ hoàng cố ý sắp xếp Phò mã gia tới tham gia chuyến đi săn lần này, hắn chỉ là quan văn nên không rành cưỡi ngựa bắn cung lắm, nhưng không thể không săn được thú. Vậy, con mồi của hắn
cũng phải nhờ cậy Tĩnh An tiểu vương gia rồi!”
“Không cần làm phiền Tiểu vương gia, ta
dù sao cũng là quan văn, săn không được con mồi cũng không coi là chuyện gì dọa người”, Ngọc Liên Thành cuối cùng cũng mở miệng. Nguyễn Nhược
Nhược không tự chủ được liếc nhìn hắn, chần chừ một chút rồi mở miệng
gọi, “Biểu ca”.
Lý Mân nghe vậy liền ngẩn ra, hết nhìn
Ngọc Liên Thành rồi lại nhìn sang Nguyễn Nhược Nhược, “Tại sao vị cô
nương này…nàng là biểu muội của Phò mã gia sao?”
“Đúng vậy, Thất hoàng huynh”, Ngọc Liên Thành đáp đơn giản.
“Nhầm lẫn hồi lâu, hóa ra đều là thân
thích. Lý Hơi, vốn là giao phần săn mồi của Phò Mã cho ngươi có chút
ngượng ngùng, bây giờ thì không sao nữa rồi, xem như nể mặt tiểu nương
tử của ngươi đi…ngươi không thể không nhận a!”
Lý Hơi đáp, “Không thành vấn đề, chúng ta nên nhanh đi thôi, nếu không sẽ chẳng săn được gì”, hắn quay đầu nhìn
lại Nguyễn Nhược Nhược, “Ngươi đi theo phía sau ta, không được tùy tiện
chạy loạn nữa”. Nguyễn Nhược Nhược gật đầu như giã tỏi, một màn nguy
hiểm vừa rồi đã khắc sâu vào đầu, nàng không dám một lần nữa vọng động.
Lý Hơi nói đúng, săn thú rất là nguy hiểm a!
“Ngươi cứ yên tâm, chúng ta ở đây nhiều
người như vậy, còn sợ không bảo hộ được một nữ nhân? Đi thôi, đi săn thú nào!” Lý Mân vừa nói vừa thúc ngựa lao lên phía trước.
Một đám người từ trong rừng sâu vọt ra,
gia nhập vào vòng săn thú phía ngoài. Tần Mại lúc này mới tìm tới, vẻ
mặt kinh hoàng nói, “Tiểu vương gia, thuộc hạ thất trách”, Lý Hơi vung
tay lên, “Không cần nhiều lời, săn thú đi!”
Trong vòng vây, con mồi rối rít chạy
trốn, nhiều không kể xiết. Lý Hơi và Lý Mân giục ngựa vọt lên, lắp tiễn
vào cung. Lý Mân đối với thuật cưỡi ngựa bắn cung xem ra không quá
chuyên tâm, nên tiễn không đủ tinh. Mà Lý Hơi thì thuần thục, bách phát
bách trúng. Nguyễn Nhược Nhược đi theo phía sau, nhìn hắn thi triển tài
hoa liền không nhịn được lớn tiếng cổ vũ, “Quá tuyệt vời, Lý Hơi, ngươi
thật là quá tuyệt vời!”
Lý Hơi thỉnh thoảng quay đầu lại tìm kiếm thân ảnh của Nguyễn Nhược Nhược, mỗi khi ánh mắt đảo qua nàng, trên môi liền xuất hiện nụ cười ba phần ngây thơ, bảy phần tuấn mỹ. Tuy nhiên,
khi quay đầu lại, nụ cười kia liền biến mất, cung tiễn mạnh mẽ xé gió
lao vụt đi. Khí thế oai hùng như thiên ưng tung hoành. Nguyễn Nhược
Nhược nhìn đến ngây dại, một nam nhân mới vừa rồi ôn nhu vô hạn, thoắt
một cái liền trở nên kiêu hùng…là thuộc về nàng a! Thật quá may mắn rồi!
Nụ cười nhiệt liệt của Lý Hơi không chỉ
rơi vào đôi mắt của Nguyễn Nhược Nhược, Ngọc Liên Thành đứng một bên
quan sát “ánh mắt tương giao” của hai người từ đầu đến cuối. Hắn vốn dĩ
cho rằng Nguyễn Nhược Nhược cự tuyệt cả hai người bọn họ, lựa chọn cuối
cùng sẽ là Diêu Kế Tông, nhưng giờ đây…Không cần nhìn cũng thấy tình ý
của bọn họ sinh trưởng tươi tốt thế nào, trở thành một ngọn lửa ấm áp
làm say lòng người. Tình yêu của bọn họ bắt đầu từ bao giờ? Ngọc Liên
Thành chỉ cảm thấy trái tim mình chùng xuống, trong ngực là một khoảng
không trống rỗng…
Chuyến đi săn kết thúc, cả đám vui vẻ
quay trở lại, con mồi được chia làm ba phần, Lý Mân không chút khách khí lấy phần nhiều nhất, chia cho Ngọc Liên Thành hai con cáo tượng trưng.
Lý Hơi đem phần của mình vừa kiểm kê vừa nói, “Đây là hươu sao, cho
ngươi mang về làm giày. Con thỏ này cho ngươi, lông thỏ có thể may thành găng tay giữ ấm được…”
Lý Mân đã chạy tới cắt đứt tràng lẩm bẩm
yêu đương của đôi tiểu tình nhân, “Đi săn hồi lâu, các ngươi không cảm
thấy đói bụng sao? Mau tới đây ăn thịt nướng đi!”