Sau mỗi chuyến săn thú, những người đi
săn sẽ tự gom củi đốt lửa, đem còn mồi săn được nướng lên rồi đánh chén. Đám người đi săn tản ra, khắp nơi có thể thấy được từng cột khói bốc
lên, mùi thịt nướng thơm phức thoảng thoảng ập vào mũi Nguyễn Nhược
Nhược. Thất hoàng tử Lý Mân đang nướng một con nai, mùi thịt thơm tỏa ra tứ phía. Nguyễn Nhược Nhược ngửi mùi hương, bụng cồn cào, ánh mắt thèm
thuồng nói, “Thơm quá a, có thể ăn được chưa vậy?”. Vẻ mặt nàng thoạt
nhìn như quỷ đói bắt được mỹ nữ, hận không thể nhào tới đoạt khối thịt
nai bỏ tọt vào bụng.
Lý Mân bắt gặp bộ dạng tự nhiên không
chút che dấu của nàng nên lấy làm kinh ngạc. Tiểu nương tử này…tại sao
nửa điểm căng thẳng cũng không có? Hắn gặp qua rất nhiều nữ nhân tuân
thủ quy củ lễ độ trong cung, nhưng người như Nguyễn Nhược Nhược thì mới
“diện kiến” lần đầu. Hắn nhịn không được muốn xem phản ứng của Lý Hơi
như thế nào. Nhìn rồi hắn lại càng không thể tin được, Lý Hơi hoàn toàn
không bận tâm đến thái độ “kì quặc” của nàng mà rút từ bên hông ra một
thành chủy thủ, đem thịt nai cắt thành lát mỏng, hơ lửa cho chín một lần nữa rồi mới đưa cho nàng, miệng nói, “Ăn từ từ, coi chừng nóng!”. Thanh âm quả thật là cưng chìu vô hạn.
Vô cùng nóng, vô cùng ngon lành, Nguyễn
Nhược Nhược một miệng nước bọt, liều mạng ngoặm một miếng, “Ta thích ăn
thịt nai nướng, quả nhiên rất ngon, ngon quá a!”
Lý Mân nhìn đến ngây người, hắn lần đầu
tiên nhìn thấy một nữ nhân ăn uống thống khoái như vậy, hoàn toàn tự
nhiên nhưng lại không thô tục. Người khác nhìn vào chỉ thấy nàng ngây
thơ vô tư, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu.
Nàng nói xong thuận miệng ngoặm thêm một
miếng nữa, tiếp tục ăn, ăn nhiều, ăn ngon lành, có được thịt nai ngon
như vậy, nàng cơ hồ đến cả lưỡi của mình cũng muốn nuốt vào. Lý Hơi vẫn
không ngừng tay nướng thịt cho nàng, nàng ăn một miếng lại đưa cho hắn
cắn một miếng, khối thịt nai bị hai người đồng thời “xử” cùng một lúc.
Đây chính là điều hạnh phúc trong cuộc sống thường ngày đó sao!
Lý Mân nhìn hồi lâu, nhịn không được liền nói khẽ với Ngọc Liên Thành bên cạnh, “Biểu muội này của ngươi rất đặc
biệt nha!”. Ngọc Liên Thành lạnh nhạt cười một tiếng “Biểu muội luôn
không câu nệ lễ tiết, để Thất hoàng huynh chê cười rồi!”. Cười thì cười, như trong lòng khổ thì cứ khổ.
Lý Mân đúng là “chê cười”, nhìn Nguyễn
Nhược Nhược ăn uống như vậy, ai nhìn thấy lại không cười. Một bên cứ
than vãn thịt nóng, một bên nhai luôn miệng không ngừng. Hắn vừa cười
vừa động thủ nướng thịt, Ngọc Liên Thành cũng yên lặng làm thịt nướng.
Thị vệ ở một bên bê đến ba chén rượu có
màu đỏ hồng như máu. Lý Mân đưa một chén cho Lý Hơi, ánh mắt mập mờ, ngữ điệu ám muội, “Năm rồi ngươi không uống thứ này, năm nay chắc nên uống
rồi!”
Gương mặt Lý Hơi vốn đã đỏ hồng do ngồi
cạnh đống lửa nướng thịt, lúc này nghe Lý Mân nói vậy càng đỏ ửng thêm,
cơ hồ có thể sánh ngang với chén huyết tửu bên kia, “Thất hoàng tử, ta
không dùng, ngươi cứ thong thả dùng đi”.
“Còn không dùng?”, Lý Mân ngạc nhiên
nhướn mi, ánh mắt ngừng lại trên người Nguyễn Nhược Nhược. Nàng không
hiểu, đôi mắt trong suốt nhìn lại hắn, cực kỳ tò mò, “Thất hoàng tử, đây là rượu gì? Tại sao lại đỏ như máu vậy?”
“Ăn thịt nai dĩ nhiên phải uống máu nai,
ngươi chẳng lẽ lại không hiểu”, Lý Mân cười cười, ý vị thâm sâu. Nguyễn
Nhược Nhược vừa nghe liền tưởng đó là rượu ngon, đã ăn thịt ngon lẽ nào
lại không uống rượu ngon, vậy nên nàng vươn tay đón lấy một chén rượu
nói, “Ta cũng nên nếm thử a, không biết có ngon như thịt nai không?”
Vừa nói vừa đưa chén rượu lên môi, Lý Hơi nhanh chóng đoạt lại, rượu trong chén sóng sánh đổ hết ra ngoài, một ít rượu còn làm lấm lem áo váy nàng. “Ngươi làm gì vậy? Chỉ uống một ít
rượu thôi mà, làm sao có thể say được?”
“Rượu này nữ nhân không nên uống”, Lý Hơi vô cùng khó xử, rồi lại thấp giọng không biết nói thế nào.
Lý Mân ha ha ha cười lớn, hắn thật sự
không thể không cười. Nguyễn Nhược Nhược trong lòng chợt hiểu ra điều
gì, nhất thời cảm thấy giật mình, cơ hồ muốn phun máu tươi xấu hổ mà
chết.
Lý Mân cười xong liền cầm ly rượu trong
tay uống một hơi cạn sạch, lại đem chén cuối cùng kia đưa cho Ngọc Liên
Thành, “Muội phu…”, thanh âm vô cùng thân mật, “Ngươi và muội muội vẫn
xem là mới thành thân, tự nhiên không thể không dùng chén rượu này a!”
Sắc mặt của Ngọc Liên Thành càng thêm tái nhợt, “Đa tạ Thất hoàng huynh, chẳng qua là ta cũng không uống rượu
được”. Mời mọc trăm lần hắn cũng không uống, Lý Mân cũng không miễn
cưỡng liền đem rượu để lại trên bàn, thuận miệng nói với thị vệ, “Thưởng cho ngươi”. Thị vệ tạ ơn mang chén rượu đi. Lại có thêm một thị vệ đến
bẩm cáo, “Hoàng Thượng cho đòi Tĩnh An vương thế tử kiến giá”.
“Phụ hoàng muốn gặp ngươi, Lý Hơi, ngươi
sắp sửa được khen ngợi nha!”, Lý Mân lại cười nói. Trong số tôn tử hậu
bối, hoàng đế đối với Lý Hơi thập phần yêu thích, chuyện này ai ai cũng
biết.
“Ta đi một chút, ngươi ở chỗ này chờ ta,
ta sẽ mau chóng quay trở lại”. Vội vã nói vài lời với Nguyễn Nhược
Nhược, Lý Hơi lại xoay đầu nói với Lý Mân, “Thất hoàng tử, xin thay ta
chiếu cố nàng”. Lý Hơi không giao phó cho biểu ca Ngọc Liên Thành của
nàng mà lại giao phó cho Lý Mân.
“Biết rồi, ngươi đi đi, cam đoan lúc ngươi trở về nàng sẽ không thiếu một sợi tóc”, Lý Mân cười nói.
Lý Hơi đi rồi, Lý Mân tò mò đánh giá
Nguyễn Nhược Nhược, nàng cũng tò mò nhìn lại hắn, “Xem ra Hoàng Thượng
rất thích Lý Hơi, ngươi tại sao một chút cũng không tức giận?”. Không
phải tất cả mọi người đều muốn tranh giành sự cưng chìu của hoàng đế
sao? Đặc biệt là hoàng tử, ai không muốn được hoàng đế sủng ái để tương
lai có thể kế vị ngai vàng.
“Lý Hơi chẳng qua là hoàng chất, cũng
không phải là hoàng tử, ta tại sao lại phải tức giận? Phụ hoàng thích
hắn cũng không thể so sánh với chúng ta”. Xem ra hắn đã biết rõ Lý Hơi
không thể cùng hắn “lợi ích chi tranh”, cho nên không cho hắn là cái gai trong mắt, có thể tình nguyện giao hảo. Nguyễn Nhược Nhược suy nghĩ cẩn thận một chút, lại cảm thấy bản mình mình quá mức trẻ con. Nàng không
nhịn được liền lắc đầu cười thầm.
“Ngươi và Lý Hơi quen biết bao lâu rồi?”, Lý Mân thật sự rất hiếu kỳ.
Nguyễn Nhược Nhược nhất thời nhớ tới đêm
nọ dưới ánh trăng, nửa đêm leo trường xuất phủ. Lúc ấy nàng vẫn ngây thơ chưa nhận ra người bước xuống xe ngựa lúc đó, một Tiểu vương gia thanh
hoa cao quý, lại chính là một nửa vận mệnh của mình. Yêu thương hắn,
nàng không hề phòng bị, cứ để mặc tự nhiên mà sa vào lưới tình lúc nào
không hề hay biết. Trong lúc vô tri vô giác, ranh giới ngăn cách từng
chút từng chút bị xóa đi, đến lúc nhận ra thì thành trì nhiều năm cố thủ đã sớm bị vùi lấp. Tất cả đều rơi vào trong tay hắn. Mà nàng…lại cam
tâm để hắn vùi lấp thành trì của chính mình.
Một lời của Lý Mân hỏi ra, một hồi lâu
sau vẫn không thấy nàng trả lời. Ánh mắt ngừng lại, hắn thấy thần trí
nàng đang đi lạc đến tận nơi nào, tâm tư vừa mờ ảo vừa ngọt ngào, bất
giác miệng nàng nở một nụ cười. Vừa nhìn đã biết nàng đang chìm vào một
vùng kí ức vô cùng đẹp. Nữ nhân đang yêu có thể xinh đẹp sánh ngang với
thu nguyệt thế này sao! Thất hoàng tử Lý Mân gặp qua rất nhiều nữ nhân ở trước mặt hắn cầu hoan, miệng cười yêu mị, nhưng đối với nụ cười rạng
ngời vẻ đẹp tự nhiên này thì hắn chưa thấy bao giờ. Những nữ nhân kia,
chính là thiếu một chữ “tâm”. Nụ cười của Nguyễn Nhược Nhược như hương
lan rừng, như ánh mặt trời ngày xuân rạng rỡ ấm áp. Trong lòng Lý Mân
bất giác rung động.
Ngọc Liên Thành vừa mới bỏ vào miệng một
khối thịt nai, lại nhìn thấy nụ cười tươi đẹp của Nguyễn Nhược Nhược
liền cảm thấy tắc ngẽn, bao nhiêu hương vị trên lưỡi đều hóa thành nhạt
nhẽo.
Nguyễn Nhược Nhược thất thần hồi lâu mới
tỉnh lại, nàng hơi áy náy nhìn Lý Mân cười một tiếng, “Ta vẫn còn muốn
ăn thêm thịt nai!”. Vô cùng tự nhiên, Lý Mân đem miếng thịt nai trên tay mình đưa cho Nguyễn Nhược Nhược.
Nguyễn Nhược Nhược không hề khách khí
nhận lấy, vừa cắn vào một miếng đã vội vàng phun ra, “Thất hoàng tử,
thịt này chưa nướng chín a!”
Lý Mân vừa bực mình vừa buồn cười, có thể ăn thịt nai do chính hắn nướng đã được xem là vinh dự lớn đối với dân
thường rồi, đừng nói là nướng chưa chín, cho dù là thịt sống cũng muốn
nuốt vào bụng cho bằng hết. Vậy mà nàng lại trách cứ hắn nướng chưa
chín! Đổi lại là người khác, hắn đã cho người mang roi đến “tẩm quất”
một trận rồi.
“Khó ăn vậy à? Nếu không ăn được thì cứ nhả ra”
“Cũng không phải là khó ăn mà là thịt
ngươi nướng chưa đủ lửa, nhìn nè, ở đây vẫn còn tơ máu. Cứ ăn thịt nửa
sống nửa chín như vậy sẽ tạo điều kiện cho ký sinh trùng sinh trưởng
trong bụng a!” Nguyễn Nhược Nhược giải thích.
“Ký sinh trùng là cái gì?” Lý Mân ngạc nhiên.
“Chính là những sinh vật cư trú trong
thịt sống, sau khi vào cơ thể người sẽ ăn dần lục phủ ngũ tạng của vật
chủ”, Nguyễn Nhược Nhược giải thích một cách đơn giản.
Lý Mân nghe được càng king ngạc, “Có chuyện này sao?”, “Dĩ nhiên, cho nên mới có đạo lý không được ăn thịt sống”.
Nguyễn Nhược Nhược nói xong liền vội vàng nhìn ngó miếng thịt Ngọc Liên Thành vừa cắn, “Biểu ca, thịt nai của
ngươi nướng đã chín chưa? Nếu chưa chín thì khoan ăn, không tốt cho thân thể”
“Đa tạ biểu muội quan tâm”, Ngọc Liên Thành cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói.
Nguyễn Nhược Nhược bắt gặp giọng điệu của hắn như vậy liền biết hắn nhất thời không muốn nói chuyện. Nàng vì vậy
cũng không nói thêm gì nữa, yên lặng tự mình nướng thịt. Lý Hơi không có ở đây, nàng phải tự phục vụ mình rồi. Lý Mân cũng không nói gì, dường
như đang có điều suy nghĩ, đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc sang Nguyễn
Nhược Nhược. Ba người ngồi quanh đống lửa, lặng lẽ nướng thịt, lặng lẽ
suy tư.
Sau khi được hoàng đế cho lui, Lý Hơi xoay người chạy như bay, nhưng ánh mắt trìu mến của Hoàng Đế vẫn đuổi theo hắn rất lâu.
“Trong số tôn tử hậu bối của Lý thị hoàng tộc, Lý Hơi có thể nói là tâm tình thành thật nhất”, Hoàng Đế thong thả nói với Tĩnh An vương gia đang ngồi một bên.
“Tạ Hoàng thượng khích lệ”, Tĩnh An vương gia lòng tràn đầy vui mừng.
“Lý Hơi sang năm đã mười chín rồi, đúng không?” Hoàng Đế hỏi.
“Trí nhớ của Hoàng Thượng thật tốt, sang
năm Hơi Nhi đã mười chín tuổi”, Tĩnh An vương vừa kích động vừa cảm
kích, thân thích hoàng tộc hơn trăm người, có thể khiến hoàng đế nhớ kỹ
số tuổi thì có được bao nhiêu người chứ? Huống chi còn nhớ rõ như vậy.
“Xem ra đã đến lúc thành gia lập nghiệp.
Trẫm nên vì hắn chọn một thế tử phi phẩm mạo tương đối một chút rồi”,
Hoàng Đế cười nói.
“Tạ long ân Hoàng Thượng”, Tĩnh An vương
gia cảm kích rơi nước mắt. Hoàng tộc nhiều người như vậy, không phải hôn sự của ai Hoàng Thượng cũng quan tâm đến, chỉ riêng đối với Lý Hơi mới
phá lệ dụng tâm.
Lý Hơi vội vã chạy trở về bên cạnh Nguyễn Nhược Nhược, hoàn toàn không nghĩ rằng cửu ngũ chí tôn đang cùng phụ
thân bàn luận hôn sự của chính hắn. Lý Hơi trông thấy Nguyễn Nhược Nhược cười híp mắt đón nhận miếng thịt nướng từ tay của Lý Mân, vừa ăn vừa
nói, “Ừm, không tệ không tệ, miếng thịt này chín đều lại không bị cháy,
xem ra ngươi có thể hạ sơn được rồi!”
Lý Mân càng cười tuấn lãng, “Đệ tử đa tạ
sư phụ dạy bảo”. Đây là hắn đã cởi bỏ dáng vẻ hoàng tử cao cao tại
thượng mà cười nói với Nguyễn Nhược Nhược.
Trao đổi với Nguyễn Nhược Nhược một hồi
sẽ nhận ra nàng đặc biệt dễ gần, càng quen thuộc lại càng bị một loại
khí chất thoải mái trên người nàng hấp dẫn. Hơn nữa, Lý Mân mỗi ngày đều phải đối mặt với những nữ nhân trong cung đình, phải gọi là “ngàn nhân
nhất diện”, vô cùng nhàm chán. Vậy nên mới khiến hắn sinh hảo cảm với
Nguyễn Nhược Nhược. Bây giờ hắn lại càng hiểu Lý Hơi tại sao lại mê đắm
nàng, xem ra…
Sắc mặt Lý Hơi nhất thời khó coi, buồn
buồn bực bực ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Nhược Nhược, một lời cũng không
nói. Nàng lúc này mới phát hiện hắn đã trở về, “Lý Hơi, ngươi về rồi à,
sao lại đi lâu như vậy? Ta nướng cho ngươi mấy miếng thịt rồi nè, giữ
lại chờ ngươi ăn. Mau nếm thử đi!”, nàng vừa nói vừa cầm thấy một miếng
thịt trên mâm đưa đến miệng Lý Hơi. Hắn cắn một miếng, buồn bực trong
lòng nhanh chóng bốc hơi tám chín phần, mặc dù vẫn còn một phần nho nhỏ
không tiêu hóa được, nhưng hắn cũng nói không nên lời…