Hữu Duyên Vô Phận

Chương 1: Chương 1: Anh là ký ức




Cô bước đến phía cửa kính, lặng nhìn thành phố lên đèn, tự nhấn chìm mình vào một thế giới riêng, không có thực. Thế giới đó ngập tràn màu hồng, ngập tràn hình ảnh của cô, của anh. Thế giới đó mong manh tựa thủy tinh, mà 5 năm trước cô đã tự tay đập vỡ. Trên đời này có một thứ gọi là ký ức. Là thứ mà càng cố tìm thì càng không thấy, muốn nắm lấy cũng không được nhưng lại luôn luôn hiện hữu bên ta, làm ta vui buồn lẫn lộn. Thế giới ấy, và cả anh nữa, là ký ức mà mỗi lần nghĩ tới, là một lần tim quặn thắt vì đau. Cô giật mình choàng tỉnh, có giọt nước mắt đã sớm lăn dài trên má.

“Cộc cộc...”- Tiếng gõ cửa vang lên. Cô lau nhanh nước mắt, chỉnh lại giọng:

-Cửa không khóa. Vào đi

Cửa mở, một cậu thanh niên trạc tuổi cô đi vào, trên tay cầm một tập tài liệu. Cậu mặc áo sơ mi trắng, quần âu đơn giản, cất giọng trầm ấm:

-Tổng giám đốc, tôi là thư kí mới của ngài. Tôi họ Vĩ, tên Tiêu Minh. Có việc gì cần giúp đỡ xin hãy nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức

Cô nhiu nhiu mắt, khẽ gật đầu:

-Được rồi, thư kí Vĩ, cậu có thể ra ngoài

Vĩ Tiêu Minh đóng cửa lại, đi ra. Cả căn phong chỉ còn lại mình cô. Cô họ Hàn, tên Dạ Nhạc, 23 tuổi. Là tổng giám đốc tập đoàn Hàn Thị, là phó bang chủ Độc Cô bang. 5 năm qua, Hàn Dạ Nhạc làm tất cả những gì có thể để chứng minh cho anh trai Hàn Dạ Phong và ba của cô- Hàn Dạ Minh thực lực của mình. Anh và ba tuy không nỡ để cô lao vào chốn thị phi này, nhưng vì bất đắc dĩ, cũng đành để cô đi theo con đường cô đã chọn. Cô khẽ cười, mắt xa xăm nhìn về phía ánh đèn đường ngoài cử sổ:

-Tống Nguyên Vũ, dẫu sao cũng cảm ơn anh. Nếu không có anh 6 năm trước giúp tôi tỉnh mộng, thì bây giờ chỉ sợ tôi đã nằm trong bộ sưu tập tình nhân của anh rồi.

----------------------------------------------

Tác giả: Tình hình là như này, truyện của ta hơi khác người một tí.Nữ chính đúng là mĩ nữ, nhưng không phải kiểu nhẹ nhàng,nhu nhược, yếu đuối đâu. Gần ¾ truyện là nữ chính làm tan nát trái tim nam chính( Đừng trách ta ác. Ai bảo nam chính trước kia quá là đáng ghét đi. Với lại ta thích nữ nhân có độc. Khà khà ^^). Lâu lâu có cảnh hoặc lời thoại “ba chấm” cấm trẻ dưới 13 tuổi. Về phần kết truyện thì đúng là HE, nhưng mà nữ chính lấy nam chính hay không thì là bí mật. Bạn nào thích kiểu truyện sủng, tình tiết lãng mạn sướt mướt thì không có đâu, tác giả vô cùng ghét kiểu sến súa như vậy (Bạn đọc: Tác giả thật biến thái. Tác giả: Ta không biến thái, ta khác người).

-----------------------------------------------

6 tuổi....

-Chào cậu, tớ ngồi đây được không? -Cô bé mỉm cười ngọt ngào

-Tất nhiên là có thể. Tớ tên Nguyên Vũ. Rất vui được làm bạn-Cậu nhóc đáp lại

-Tớ tên Dạ Nhạc, rất vui được làm bạn....

Cô và anh, gặp nhau, chơi thân với nhau. Mọi thứ trôi qua nhẹ nhàng như thế

15 tuổi....

-Cậu đừng có đi theo tớ như vậy được không. Thật rắc rối- Cậu nhóc ngày nào giờ trông trưởng thành hơn trước, khuôn mặt vô cùng đẹp trai, dáng người cao gầy bực mình gắt lên

-Ừ. Cậu không thích thì thôi- Cô bé lí nhí, gương mặt đen xạm, cặp kính to che hết gần nửa khuôn mặt.

_____________________________

-Tớ không muốn làm bạn với cậu nữa. Cậu không cần đem nước cho tớ, không cần phải đợi tớ chở đi học- Cậu lạnh giọng

-Tại sao?- Cô bé hỏi

-Tớ có người yêu rồi.

-Vậy thì sao? Cậu có người yêu thì liên quan gì đến việc chúng ta là bạn thân chứ.

-Không biết, cũng không cần biết. Tóm lại, chúng ta thôi không làm bạn thân nữa. Thế nhé!

-Có phải nếu tớ xinh đẹp, học giỏi, được nhiều người yêu quý như cô ấy thì cậu sẽ thích tớ đúng không, sẽ cho tớ đưa nước cho cậu, sẽ chở tớ đi học có phải như vậy không?- Cô bé đưa mắt nhìn cậu, lí nhí nói, chỉ đủ cho mình cô nghe thấy.

17 tuổi....

“Chát”

-Tôi cảnh cáo cô đừng có lại gần cậu ấy nữa. Cô có còn liêm sỉ hay không, tại sao lại mặt dày ve vãn cậu ấy như vậy chứ.- Mai Nhã Vân tát vào má cô, trừng mắt nói lớn. Cô không khóc, vặc lại:

-Tôi hỏi cô tôi ve vãn cậu ấy lúc nào? Cô có là người yêu của cậu ấy đi nữa thì cũng không có quyền đánh tôi. Hay cho 4 chữ yểu điệu thục nữ. Nếu cậu ấy biết người yêu mình là một người như vậy, chắc chắn sẽ sướng phát khóc

-Cậu....

-Cái gì vậy? -Tiếng nói vang lên cắt đứt lời Nhã Vân định nói

-Nguyên Vũ, ....hức hức,....cậu xem bạn thân của cậu đi.Tớ chỉ nói cô ấy giữ khoảng cách với cậu một chút thôi vậy mà cô ấy còn bảo tớ là không xứng làm người yêu cậu, còn nói cái gì mà giả vờ yểu điệu thục nữ. Chưa hết, cô ta còn nói cậu hồ đồ, đi yêu một người như tớ. Hức hức....Có phải tớ xấu như thế không- Mai Nhã Vân khóc lóc, chui vào lòng cậu, oan ức nói.

-Cái gì? Cô ta giám nói cậu như vậy- Nguyên Vũ tức giận- Này cô, tôi và cô là bạn thân khi nào sao tôi không biết. Kể cả là bạn thân đi nữa, cô cũng chẳng có quyền gì mà đi nhục nhã người phụ nữ của tôi. Cô là đồ hồ ly tinh, là cái đuôi nhỏ luôn luôn gây rắc rối cho người khác. Tôi đúng là hồ đồ. Là hồ đồ nên mới từng coi cô là bạn. Người như cô, còn chẳng đáng xách dép cho cô ấy. Cô, tốt nhất là cút đi!

Hàn Dạ Nhạc một chữ cũng không thốt nên lời. 2 dòng nước mắt lăn dài trên má. Hồ linh tinh sao? Cái đuôi nhỏ luôn gây rắc rối cho người khác sao? Tống Nguyên Vũ, tôi trước đây thực có mắt như mù.

-Được. Tôi cút- Cô cười lạnh, xoay lưng bước đi. Anh một cái liếc mắt cũng không giành cho cô, là để cho cô tự sinh tự diệt. Cái gì bạn thân, cái gì tri kỉ, đều là giấy trắng. Chỉ cần một ngọn lửa nhỏ cũng đủ đốt thành tro.

...18 tuổi, cô sang anh du học. Bắt đầu một cuộc sống mới, một con người mới

Cô và anh, đến bên nhau như thế, rồi rời xa nhau như thế. Cái gì đã quá khứ, thì cứ để nó mãi là quá khứ đi. Giở lại làm gì cho tim thêm đau, cho người dưng càng thêm xa cách

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.