Một tuần sau, ngày mà Hàn thị cùng Tống thị chính thức hợp tác cũng đến. Chuyện hợp tác này, ba cô cũng đã miễn cưỡng chấp nhận. Ngày kí kết khế ước, Hàn thị đứng ra tổ chức một buổi tiệc lớn. Việc này, cô hoàn toàn an tâm giao cho Vĩ Tiêu Minh chủ trì.
Tư Mạc ở nhà cô, ngày qua ngày ngoài ăn uống ngủ nghỉ vệ sinh cá nhân, còn vuốt ve Tiểu Bạch, trêu chọc Tiểu Hắc, lâu lâu mua một khẩu súng nhựa bắn chiu chiu vào Tiểu Hắc Tiểu Bạch, bảo là để luyện khả năng bắn súng. Nói qua cũng phải nói lại, Tiểu Mạc nhà cô đích thực là một đại sát thủ bách phát bách trúng, hai con mèo nhà cô nhanh như vậy, nhưng không tránh nổi mấy cục đạn nhựa đó. Cuộc sống của Tư Mạc căn bản chỉ là ngày qua ngày trêu chọc chó mèo, không có gì to tát. À, còn có lâu lâu chê cô ngu ngốc, cũng không có gì to tát, không tính là trêu chọc chó mèo.
Tất nhiên, đây là cô nghĩ. Còn đối với Tiểu Mạc mà nói, miêu nữ và mèo, chả khác gì nhau mấy. Đều ngu ngốc.
Nhà có thêm Tư Mạc, anh và ba cô thật sự không để ý lắm. Cô đã đảm bảo tên này sẽ không phản bội, không phải gián điệp thì là như thế, nhất quyết tin tưởng cô. Lúc đầu còn nghi ngờ có gian tình, về sau trực tiếp gạch bỏ. Dạ Nhạc của bọn họ khẩu vị không nặng tới mức yêu một thằng nhóc chưa thành niên như vậy.
Gác lại chuyện này, bàn về chuyện kí kết hợp đồng sắp tới.
Cô chọn một chiếc đầm yếm đuôi cá màu đem, khoe vai nhỏ gầy, cổ yếm làm bằng kim loại màu vàng kim óng ánh. Vốn định đi giày cao gót, nhưng váy dài như vậy, hoàn toàn che hết bàn chân. Cô chả thích thú gì cho cam với cái thứ đồ phiền phức gây đau chân, khó hoạt động này, vậy nên quyết định đi một đôi giày búp bê ren màu đen, rất êm, di chuyển dễ dàng. Vấn tóc lên cao, tùy tiện buông vài sợi tóc xuống vai, hài lòng ra ngoài.
Mở cửa ra ngoài, đã bắt gặp Tư Mạc đang lắp đạn nhựa vào súng đồ chơi. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, nhàn nhạt cất lời:
-Tôi quên hỏi cô bao nhiêu tuổi>
Cô nhún vai:
-25, sắp sang 26.
-Cô biết sao không?
-Không.
-Đương nhiên là cô không biết. Tôi đã nói là cô ngu ngốc mà. Ở cái tuổi của cô mà mặc đồ như bà cô bốn chục tuổi còn cưa sừng làm nghé.
Cô tròn mắt. Xin lỗi đi, hắn không khen được một câu thì thôi. Còn chê bai này nọ. Rõ ràng mắt thẩm mỹ của tên này có vấn đề thật rồi. Mặc dù cô mặc đồ như này đúng là có chút già, nhưng làm gì đến mức bà cô bốn chục tuổi cưa sừng làm nghé. Đây là chính chắn và trưởng thành, không phải là già. Còn có, nếu cô mặc mấy bộ đồ màu sắc ngọt ngào nữ tính ấy, trông chẳng khác gì nữ sinh cấp ba thuần khiết trong sáng các thứ. Loại khí chất đó, làm sao có thể khiến cho cấp dưới phục tùng. Chẳng có nhân viên nào thích nghe lời một nữ sinh cấp ba chỉ đạo cả.
Mà thôi, còn tranh cãi với thằng bé mới lớn này, chỉ làm tội cô bị nói là ngu ngốc.
Vậy nên, cô bĩu môi quay đi:
-Tôi đây chính là cưa sừng làm nghé đấy. Cậu cứ ở nhà trêu chọc chó mèo của cậu đi. Tôi muộn giờ rồi
Vĩ Tiêu Minh tới giờ sẽ đến đón cô. Cô nhanh chóng tạm biệt tiểu Mạc, đi ra ngoài. Vĩ Tiêu Minh đã đến. Anh mặc một bộ vest đen, áo sơ mi trắng xắn tay, bỏ hai cúc áo, không đeo cà vạt. Một tay chống vào cửa xe, nghiêng người, tay kia cho vào túi quần. Thấy cô đến, anh ôn nhu cười nhẹ, mở rộng lòng bàn tay, cất giọng trầm ấm:-Tiểu thư, tôi mạn phép mời cô cùng tôi dự tiệc. Không biết ý cô thế nào?
Cô cười, đặt tay mình lên tay anh:
-Tôi nguyện ý.
Xe ô tô bắt đầu di chuyển. Trên ban công, có bóng người lặng lẽ rời đi, không chút tiếng động.
-----------------------------------------------------------
Tới nơi, Vĩ Tiêu Minh xuống trước, mở cửa xe, khoác tay cô vào trong. Không đi giày cao gót, di chuyển rất dễ dàng, cũng không lo giẫm rách váy. Nếu bị ám sát cũng có thể nhanh chóng hạ độc. Thực tiện lợi.
Bước vào hội trường, cô đặc biệt ưng ý. Ánh đèn vàng có chút mờ ảo, trên mỗi bàn tiệc đặt một cây nến cây nến kiểu cổ điển. Rộng rãi thoáng mát, sân lót thảm Royal hai màu đỏ thẫm, vàng kim. Rèm cửa màu mận hững hờ, đặc biệt sang trọng.
Nhưng mà, thứ cô chú ý tới, là cách bài trí bàn tiệc. Bàn tiệc tạo thành một vòng tròn khép kín, có một lối vào duy nhất, dễ dàng kiểm soát những người dự tiệc. Bên trong vòng tròn để một khoảng rộng lớn, có ban nhạc đang chuẩn bị. Nam mặc áo sơ mi đen, nữ váy trắng đơn thuần, nhàn nhã sang trọng.
Cô cười nhẹ:
-Gì đây? Tiệc khiêu vũ sao?
Anh cười, thay câu trả lời.
Người cũng đã đến đông đủ. Hàn thị, Hạ Chỉ, Triệu Bảo, Dung thị và Tống thị đều cử nhân vật có máu mặt đến, cánh nhà báo bị vệ sĩ ngăn cản bên ngoài, không một ai được vào. Cô nhanh chóng bắt gặp ánh mắt rối rắm của Tống Nguyên Vũ nhìn mình, chỉ đưa mắt gật đầu cười nhẹ lấy lệ. Bên cạnh anh có một người con gái, rất quen, nhưng cô không nhớ rõ, đúng hơn là không buồn nhớ.
Nhạc nổi lên, tiếng violin réo rắt, là một đoạn trong bài Laputa. Bài này cô từng nghe qua, hơn nữa từng rất thích. Hồi học đại học, ở kí túc xá rất hay bật bài này.
Vĩ Tiêu Minh lịch thiệp cười, giơ bàn tay ra, khẽ cúi người:
-May I?
Cô cười nhẹ, đặt tay mình lên tay anh, bước vào chính giữa đại sảnh. Là cặp đầu tiên khiêu vũ. Không lâu sau, đôi từng đôi cùng nhau bước vào. Đến điệp khúc, từng cặp đổi chỗ cho nhau. Không biết là vô tình hay hữu ý, Tống Nguyên Vũ cùng nhảy với cô, người con gái kia nhảy với Vĩ Tiêu Minh. Cô cùng Tống Nguyên Vũ trở thành cặp đôi được chú ý nhất. Làm sao có thể không chú ý? Hôm nay, nhân vật chính còn không phải là hai người sao?
-Dạ Nhạc?- Anh thầm thì- Em...còn yêu tôi không?
Cô im lặng không nói. Một lúc sau mới trả lời:
-Tống chủ tịch. Trên đời này có một loại tình yêu được gắn mác “bạn thân khác giới“. Thứ tình yêu này là ngọt ngào nhất, tươi đẹp nhất, nhưng vết thương trong lòng là khó có thể lành lại nhất. Bạn thân khác giới, vĩnh viễn chỉ có thể là bạn thân khác giới, tiến thêm một bước là tự tay giết chết thanh xuân cùng tình cảm của mình. Từ bạn thân thành tình nhân thì đơn giản, nhưng từ tình nhân trở lại làm bạn thân là bất khả thi. Trớ trêu thay, tôi và anh, là như vậy. Tống chủ tịch, hoài niệm thanh xuân là việc làm vô ích nhất. Hiện tại, cũng tốt mà.
Khúc điệp khúc dứt, bạn nhảy lại đổi trở lại. Vĩ Tiêu Minh và cô lại cùng nhau nhảy. Chỉ là cô không hề hay biết, cô cùng Tống Nguyên Vũ nói chuyện, Vĩ Tiêu Minh và cô gái kia cũng như vậy.
-Tiểu Thư?
Cô gái kia nở nụ cười, gương mặt xinh đẹp tựa phù dung:
-Nghe nói anh là thư kí của Hàn Tổng?
Anh cười:
-Đúng thế. Tôi nghe nói tiểu thư nợ Hàn tổng chúng tôi một cái tát, có phải hay không?
Cô gái sắc mặt trắng bệch, bước nhảy trở nên bối rối, vô hồn.
-Tiểu thư, có nợ thì phải trả, luôn như vậy, vẫn như vậy.