Hữu Duyên Vô Phận

Chương 16: Chương 16: Red wine- White wine




Lời tác giả: Rất xin lỗi vì 2 tuần không ra chap. Sau khi ra chap 13 thì rất có khả năng ta chỉ có thể 2 tuần ra một chap. Ta đang bắt đầu ôn thi IELTS, hơn nữa sắp vào năm học, lại sắp thi lên cấp 3 nên rất áp lực. Bố mẹ hướng ta vào chuyên Anh, mà số lượng người thi vào chuyên anh rất lớn. Cho nên đành phải mong các nàng thông cảm cho ta vậy. Còn có, các nàng đã có ai từng thi qua IELTS, hoặc thi qua chuyên anh cấp 3 chưa, có thể truyền cho ta một ít kinh nghiệm được không a~. Rất cảm ơn ạ.

                                                                           ----------------------------------------------

Cô hướng mắt về phía cô gái đang nhảy với Tống Nguyên Vũ, không tài nào nhớ nổi người này. 

-Thấy quen không?- Vĩ Tiêu Minh nhỏ giọng. Cô gật nhẹ đầu.

Anh cười:

-Không ngờ cô lại không phải là người thù dai. Cứ ngỡ cô sẽ vì chuyện đó mà nhớ mãi.

Cô nhíu mày. Anh tiếp lời:

-Con gái tổng giám độc Hạ Chỉ, Mai tiểu thư. Trong mắt người đời, là mỹ nữ, là tài nữ, gia thế khỏi phải bàn. Phàm là đàn ông độc thân trong giới, đối tượng kết hôn hoàn hảo, không phải là cô gái này, còn có thể là ai chứ.

Mai tiểu thư?

Nếu cô nhớ không nhầm, Mai tiểu thư này, họ tên đầy đủ Mai Nhã Vân.

Còn có, nếu cô nhớ không nhầm, ngày trước người con gái này nợ cô một cái tát. Đâu có, đâu chỉ là một cái tát. Là nợ cô người đàn ông của tuổi thanh xuân, người đàn ông mà người đời gọi một cách văn vẻ là mối tình đầu; nợ cô lòng tự trọng của chính mính, ở trong cái tuổi ấy, lại bị người ta đem ra làm trò cười, xem là hồ ly tinh, là đứa con gái lẳng lơ trăng hoa ong bướm; nợ cô danh dự của bản thân, trước chừng ấy học sinh, lại đưa tay cho cô một cái tát. Cô có thể tát lại, nhưng Mai tiểu thư chính là Mai tiểu thư, cành vàng lá ngọc chính là cành vàng lá ngọc. Cô khi ấy chỉ là con của một người đàn ông mất đi gần như tất cả, sánh được sao

 Tống Nguyên Vũ kia, căn bản là căn bã, cô coi như bỏ qua. 

Cái tát kia, cũng không phải là đau. Nhưng thanh danh của cô, như vậy bị phá hủy, cô trả

Lòng tự trọng của cô, hơn nữa còn là lòng tự trọng của một cô bé mười mấy tuổi đầu kia, cô trả

Sự khác biệt giữa thiên kim và một đứa bị người ta gắn mác “nghèo hèn” kia, cô trả.

Sớm muộn gì cũng sẽ trả, cho bằng hết

Như vậy, không phải đã đến lúc bắt đầu đòi nợ rồi sao. Kiếp trước nợ người, kiếp sau người nợ. Kiếp này nếu không trả bằng hết, kiếp sau, liền tiếp tục.

Nhưng mà, không phải lúc này.

Buổi tiệc này liên quan đến công ty, cô không thể vì việc cá nhân mà ảnh hưởng.

Tuy nhiên, có vẻ như Mai Nhã Vân đã nhận ra cô rồi. Với tính cách của cô ta, chắc chắn sẽ gây sự. Cô một mực trông mong cô ta, sau nhiều năm như vậy, làm được cái thá gì.Còn Tống Nguyên Vũ, miệng muốn níu kéo cô, tay lại ôm người con gái khác. Cái này, không phải bàn thêm nữa. Bản tính hắn như thế nào, cô còn không rõ sao. Đừng nói là chỉ tay nắm tay, ngay cả miệng nói “Anh yêu em” với cô trong khi đang phát triển nòi giống bằng cách nguyên thủy nhất, nếu không muốn nói thẳng ra là lên giường với Mai Nhã Vân kia, cô tin Tống Nguyên Vũ hoàn toàn làm được.

Cô cùng Vĩ Tiêu Minh ngừng khiêu vũ. Tiệc đứng bắt đầu.

Món ăn nóng được dọn thêm, màu sắc sặc sỡ. Rượu vang hai màu đỏ trắng được mang ra, xếp chồng thành hình cung điện.

Vĩ Tiêu Minh lấy một ly vang đỏ, một ly vang trắng đem tới. Cô chọn vang đỏ.

Anh nói nhỏ:

-Việc hợp tác, cô định để ta nắm khâu thiết kế, bọn họ nắm khâu sản xuất như trong hợp đồng của tên kia gửi sao sao?

Cô nhếch môi:

-Sao có thể? Khâu thiết kế có sai sót, trước khi sản xuất còn có thể sửa chữa. Khâu sản xuất, chất lượng sản phẩm có sai sót, ai đền nhân công, vật liệu cho chúng ta. Hợp đồng không phải đã thỏa thuận, nếu thất bại, thì bên nào sai sót sẽ phải đền bù 50% tiền vốn sao. Nếu thất bại, cũng là do khâu sản xuất, lúc đó báo chí cũng hướng về phía chúng ta chỉ trích, tập đoàn khác lại nhân cơ hội vươn lên. Cho dù là thiết kế có vần đề, không được nhiều người yêu thích, cũng có thể lấp liếm là do muốn tạo ra một chút khác biệt nên mới thiết kế táo bạo, hoặc muốn truyền thống một chút nên thiết kế hơi cổ điển, nói chính xác là lỗi thời. Hắn, chính là muốn chúng ta chịu thiệt. Phần hợp đồng có ghi, nếu có việc nghiêm trọng bất ngờ xảy ra ngoài dự kiến, có thể thay đổi hợp đồng. 

Anh nhiu mắt, lắc lắc ly rượu trong tay. Đúng vậy, nếu không có, chẳng phải chỉ cần tạo ra một việc “nằm ngoài ý muốn” là được hay sao?

Cô nâng ly vang trắng, nhấp một ngụm. Liếc mắt sang bên kia, Mai Nhã Vân một thân đầm trắng, xinh tươi như ngọc, yêu kiều tiến tới.

Mai Nhã Vân cười dịu dàng:

-Dạ Nhạc, bạn vẫn nhớ mình chứ.

Cô ngoài mặt cười thân thiện, trong lòng cười lạnh. Dạ Nhạc? Bạn? Mình? Xét về tình,từ khi nào thân thiết như vậy. Trơ trẽn. Xét về lí, cô là Hàn tổng, cô ta chỉ là con gái của tổng giám đốc Hạ Chỉ. Nhìn đi nhìn lại, cô vẫn hơn một bậc, nói thẳng ra là ngang cơ với người mà cô gái trước mặt gọi bằng bố. Từ khi nào trật tự xã hội đã bị đảo lộn như vậy. Trơ trẽn.

-Mai tiểu thư, tôi đương nhiên còn nhớ.

Mai Nhã Vân bỗng nhiên quý mặt xuống, cắn cắn môi dưới, giọng nói một cỗ uất ức, dáng vẻ yếu đuối đáng thương khiến người ta muốn che chở.

-Dạ Nhạc, chúng ta dù sao cũng đã từng thân thiết. Tớ biết vì tớ và anh ấy yêu nhau, nên cậu rất tức giận. Nhưng mà...nhưng mà...tớ...tớ yêu anh ấy, thật sự thích anh ấy.

Cái gì vậy, cô từ khi nào đã thăng cấp trở thành nhân vật phản diện ức hiếp gái nhà lành, thành tiểu tam siêu cấp độc ác tranh giành người yêu bạn thân rồi. Người xung quanh vẻ mặt xem trò vui, một số chắc là thánh nữ thánh nam hoặc ăn ở quá mức hiền lành tin người, nhìn cô không chút thiện cảm.

Cô nhìn xung quanh, Tống Nguyên Vũ đi đâu đó rồi, chả trách lại để cô gái này làm mất mặt hai bên Hàn thị Tống thị

Cô im lặng, quay lưng đi. Trong một số trường hợp, kẻ im lặng là kẻ thắng cuộc, nhất là khi phải tranh luận vớ vẩn với một người như vậy. Rắc rối, cô không thích. 

Mai Nhã Vân chắc bất ngờ kéo tay cô lại, “vô tình” khiến ly rượu theo hướng người cô đổ xuống.

Vĩ Tiêu Minh nhanh chóng kéo cô về một bên, Mai Nhã Vân mất đà tiến lên trước. Ly rượu vang đỏ đỏ cả lên váy cô và Mai Nhã Vân.

Cô đưa tay kéo nhẹ tay Vĩ Tiêu Minh, nói gì đó. Vĩ Tiêu Minh gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Cô cười nhẹ, trước khi để cô ta nói gì đó để đổ tội cho cô, cô đã nhẹ giọng:

-Ô kìa, làm sao đây, rượu đổ mất rồi.

Cô lấy một ly rượu vang trắng đổ lên váy của cô ta. Mai Nhã Vân sửng sốt, cao giọng rất chói tai:

-Hàn Dạ Nhạc...con hồ ly tinh cô.

-Ôi ôi, Mai Tiểu thư nói gì vậy, rượu vang đỏ đổ vào váy trắng rất chường mắt. Cách đơn giản nhất là dùng vang trắng đổ lên, điều đơn giản đó cô không biết sao.

Nhìn vết rượu đã nhạt màu dần, còn thêm ánh mắt chê cười của người khác, cô ta cắn cắn môi:

-Cái này..là do mình bất ngờ nên quên mất. Vậy để mình giúp bạn tẩy vết kia đi nhé.

Cô cười:

-Tôi mặc đồ đen, rượu vang đỏ đổ trên không để lại vết bẩn chướng mắt như của cô. Tẩy đi làm cái gì chứ. Chỉ tổ bẩn thêm thôi. Ý tốt của cô, tôi chỉ xin nhận tấm lòng vậy, không cần đổ rượu lên đâu

Người xung quanh nhìn Mai Nhã Vân cười nửa miệng. Tiểu thư cành vàng lá ngọc, chuyện này còn không biết, lại còn có ý định làm xấu mặt Hàn tổng. Vài người không nhịn được, cười thành tiếng

Tống Nguyên Vũ, đừng trách tôi độc ác, có trách thì trách anh không quản được phu nhân nhà anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.