Hữu Duyên Vô Phận

Chương 13: Chương 13: Tái ngộ(2)




Một lúc sau, có tiếng bước chân chầm chậm truyền tới. Hắn khẽ cựa mình, mở mắt nhìn bóng người đang tiến tới. Dáng người mảnh khảnh , bước đi nhàn nhã, tùy tiện dùng một sợi dây buộc tóc ra sau gáy, một thân mặc đồ đen, gương mặt thanh tú, đôi mắt tím thẫm gần như có thể nhấn chìm người ta vào bên trong.

Thì ra cô ta vẫn chưa rời đi.

Hắn nhắm mắt lại, tiếng bước chân càng ngày càng gần.

-Này tiểu tử, bắt lấy

Hắn hé mắt, nhanh chong chộp lấy, nhíu mày:

-Gì đây?

-Thuốc sát trùng, đổ vào tay. Thuốc kia bôi lên để cầm máu, bông gạc cũng ở trong. Cậu tự xử lí lấy đi.

Nói rồi, cô dựa lưng vào tường, dùng sức mở lon cà phê vừa mua ở máy bán hàng tự động. Một tay cho vào túi quần, nhấp một ngụm. Liếc mắt nhìn sang một bên, hắn vẫn không đụng đến túi thuốc cô vừa đưa cho

-Cậu không bôi thuốc liền sẹo cũng chả sao, nhưng nếu không dùng thuốc sát trùng và băng vào, để nhiễm trùng thì chỉ có nước chặt tay chặt chân, nhiễm trùng đến đâu chặt đến đấy. Nếu chỉ vì một cái gai thép mà trở thành người tật nguyền thì tôi không đảm bảo là sẽ chiếu cố cậu suốt đời đâu.

Hắn vẫn không có động tĩnh gì. Cô rời mắt đi, nhấp tiếp một ngụm cà phê.

Lát sau, hắn mới miễn cưỡng mở thuốc sát trùng, đổ xuống. Còn bôi thêm thuốc liền sẹo, rồi cẩn thận quấn băng gạc lại. Vừa quấn vừa hỏi:

-Bọn họ cử cô đến giết tôi sao?

-Bọn họ nào?

Hắn không nói gì.

-À. Vậy ra tôi đoán đúng. Cậu là bị bọn chúng đánh bom. Lẽ nào cậu phát hiện được điều gì, bọn chúng giết người diệt khẩu sao?

Hắn nhíu mày, tiếp tục im lặng. Cô bật cười:

-Sao vậy, cậu vẫn không tin tôi sao?

-Vì sao lại giúp tôi? Chả phải đã nói tôi không phải con trai ông ta sao. À, hay là cô th..

-Vì tôi thương hại cậu.

Hắn im lặng, trong mắt đầy ngạc nhiên. Hoàn cảnh đặc biệt, người thương hại hắn rất nhiều. Nhưng cô là người duy nhất thẳng thắn như vậy.

Cô lại cười:

-Không giấu gì cậu. Tôi nợ người anh em của cậu

Đúng vậy, là cô. Cô biết rõ Hoắc Phi sẽ không bắn, biết rất rõ. Không phải cô cả tin, mà ánh mắt của ông cho cô biết. Trong mắt , có thống khổ, có bi thương, có do dự. Ông bóp cò, cô tưởng ông ta sẽ bắn cô, nhưng không phải vào nơi chí mạng. Cô lại không nghĩ, ông ta tự kết liễu đời mình.

-Là sao?

Cô cười:

-Trên bàn cậu có một bức ảnh, người trong ảnh rất giống cậu, cùng một đôi mắt màu xám tro. Một người bình thường sẽ không chụp ảnh của chính bản thân, rồi để nó ở ngay trên bàn, chiếu thẳng vào đầu giường của mình, có người đến lại tìm cách giấu đi như vậy. Do không để ý giấu ngay từ đầu, sợ tôi dồn lực chú ý vào bức ảnh nên đặt ghế phía trước bức ảnh, dùng thân che khuất bức ảnh phía sau. Thú thực nếu cậu không cố giấu, tôi vẫn nghĩ đó là cậu. Cô ngừng một lúc, lại tiếp lời

-Hoắc Phi lại có mắt đen. Điều này chứng tỏ một trong hai cậu có một người mắt đen, mắt xám rất có thể là do sử dụng kính áp tròng, hoặc có thể là do bị tổn thương sắc tố mắt. Đôi mắt xám khói tự nhiên là do di truyền từ người gốc Âu. Chắc cậu đủ thông minh biết mẹ cậu đang giấu điều gì, dựa trên tình cảm của cậu và người anh em cũng đủ để cậu biết đôi mắt xám của người anh em là do tác động từ bên ngoài, không phải tự nhiên, đúng không.

-Vì sao lúc tôi bắn cô lại...

Cô cắt lời:

-Tôi chỉ đoán mò thôi. Nếu là súng giả, hoặc hết đạn thì càng tốt, nếu là súng thật thì chỉ là một phép khích tướng.

Hắn im lặng, đột nhiên bật cười:

-Thì ra cô không ngu ngốc như tôi tưởng.

Cô ngỡ ngàng một lúc, không khỏi lắc đầu cười khổ. Độc Cô Miêu lại bị một tên nhóc chưa đủ lông đủ cánh chê là quá ngu ngốc. Cũng quá là mất mặt đi.

Hắn bĩu môi:

-Sao vậy, bị nói trúng tim đen. Xem ra nếu có lần sau sẽ giúp cô mở mang tầm mắt một chút.

Cô không nói gì, tủm tỉm gật đầu. Thật thú vị.

-Này.

-Sao

-Cậu có muốn trở thành cộng sự của tôi không?

-Vì sao, tôi và cô không thân thích, tôi cũng không phải con trai Hoắc Phi.

-Cậu và tôi có một điểm chung rất quan trọng, tôi không tin cậu không biết.

Hắn cười cười:

-Được, nể tình cô quá ngu ngốc, xem như tôi đồng ý. Chỉ có điều, tôi muốn giúp, không muốn thì sẽ không giúp. Không liên quan đến điểm chung đó, tôi không làm.

-Được- Cô sảng khoái trả lời, xấc xược một chút cũng tốt. Sau này sẽ dạy dỗ cậu ta sau.

Điểm chung lớn nhất đó, chính là cùng chung kẻ thù

-Cộng sự, cậu bao nhiêu tuổi

-17- Hắn đáp.

-Thật chênh lệch. Tên?

-Tư Mạc.

-Được, tiểu Mạc, từ hôm nay cậu và tôi chính là cộng sự.

Hắn nhăn mặt:

-Không được gọi tôi là Tiểu Mạc, tôi....

Hắn chưa kịp dứt lời, bất chợt bóng đen nho nhỏ từ trên mái nhà đáp xuống vai cô.

- Tiểu Hắc- Cô cười cười, nâng tay xoa xoa đầu mèo

-Cái gì vậy, mèo hoang sao?- Hắn liếc mắt

Hắn vừa nói xong, Tiểu Hắc lập tức xù lông, lao đến:

-Tiểu Hắc, tha cho hắn đi.

Tiểu Hắc vẻ mặt không cam lòng, móng vuốt vừa giơ lên cao liền hạ xuống, ngoan ngoãn trèo lên vai cô.

Hắn cười nhẹ:

-Xem ra cô rất thích gọi Tiểu này Tiểu nọ. Ngu ngốc!

Hắn vừa nói xong, lập tức cảm thấy trên đầu mềm mềm. Đưa tay chạm phải một thứ mềm mại, hắn kéo xuống.

-Con mèo trắng thật xinh đẹp, khác hẳn con mèo nào đó. Trắng như vậy, chắc cô gọi nó là Tiểu Bachj chứ gì?.- Hắn nhếch môi, đưa tay vuốt nhẹ vật nhỏ.

Cô nhiu mắt, Tiểu Hắc lại xù lông.

-Quả nhiên tôi đoán đúng, Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, lại còn Tiểu Mạc. Ngu ngốc!

Cô trầm ngâm một hồi, đành cười bất lực. Cậu ta mới 17 tuổi, còn chưa đến tuổi vị thành niên, cô không thể hành hung được. Được, cô nhịn.

-Tiểu Bạch, chủ của mày rất ngu ngốc.- Hắn cười, tay vẫn vuốt ve lông trắng. Tiểu Bạch không ý kiến, ngái ngủ cuộn tròn mình trong lòng hắn.

Cô cũng ôm Tiểu Hắc ngồi xuống:

-Không đau lòng sao?

Hắn nhếch môi:

-Đã đau lòng cách đây 2 năm rồi.

Cô nhíu mày khó hiểu. Hắn nói tiếp:

-Bà là người của bọn họ, mẹ tôi ấy. Quả bom tối nay, là mẹ tôi đánh bom liều chết. Muốn cùng tôi đồng vu quy tận. Trong lòng bọn họ đâu có tình thương, mẹ tôi cũng vậy. Bà sợ tôi phản bội lại bà, tìm cách giết tôi. Từ 2 năm trước, quán hủ tiếu đó có thể trở thành mồ mả của tôi bất cứ lúc nào. Từ thuốc độc đến nhờ người của bang bắn tỉa, chưa việc gì là tôi chưa bị bà cho nếm qua. Cũng may mạng tôi lớn, lại không ngu ngốc như cô, nên thoát nạn. Bước đường cùng, đành lắp bom vào người, đêm đến liều chết giết tôi. Chỉ tiếc bà ta độc ác nhưng ngu ngốc, tôi phát hiện bà ta đi đứng rất khó khăn, thắt lưng to hơn một chút, liền đoán được. Thoát ra ngoài trước, dùng súng bắn tỉa vào quả bom, rồi tẩu thoát. Sau đó như cô thấy, bùm.

-Vậy người anh em song sinh của cậu....

-Là bà ta giết, ngay trước mặt tôi.

Cô im lặng, không nhịn được thở dài. Bạc mệnh như vậy, cô so với đứa nhóc này, quả thật còn may mắn lắm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.