Hữu Phong Minh Lang Quyển 1 Phong Khởi Vân Dũng

Chương 8: Chương 8: am mỹ cổ trang. Triêu Dương Cung năm ấy, Phương Đình Quân diệu chỉ huyền âm




Một người có tính cách tùy tiện thì khi đưa ra yêu cầu đã rất đáng sợ rồi. Huống hồ Phương Đình Quân lại còn là một kẻ rất rành rọt chuyện phải gây khó cho người khác thế nào. Có điều cũng may, Hốt Tất Liệt là một người rất hiểu cách đối phó với các đòi hỏi. Ví dụ, nếu như Phương Đình Quân mở miệng nói muốn ăn hoa quả trái mùa, hắn sẽ gật đầu cười nhưng không hề rục rịch gì cả. Phương Đình Quân hỏi hắn vì sao còn chưa thực hiện, thì hắn nhoẻn miệng cừơi bảo rằng hắn có thể thỏa mãn được yêu cầu của Phương Đình Quân, nhưng có nói lúc nào sẽ thỏa mãn đâu. Nhưng nếu như Phương Đình Quân vừa mở miệng ra mà hắn có để đáp ứng ngay, hắn nhất định không chỉ làm thỏa lòng Phương Đình Quân mà còn thỏa mãn đến khi hắn nghĩ là đủ mới thôi.

Ví như đột nhiên Phương Đình Quân ghé mắt trông sang chiếc nhẫn bản chỉ hắn đeo trên bàn tay trái, sau đó thì bật dậy mở miệng muốn có. Hốt Tất Liệt không nói hai lời, lập tức cởi ra cho Phương Đình Quân đeo. Không dừng lại đó, hắn còn cho vét hết chỗ nhẫn ngọc to nhỏ từ khắp các hiệu phường chạm ngọc trong thành về, đeo kín trên ngón tay, ngón chân Phương Đình Quân. Y đeo hết lên rồi thỉ nhoẻn cười bảo một câu vất vả cho Vương gia rồi. Bọn họ cứ như thế mà chơi trò này không biết mệt mỏi suốt mấy ngày.

Hầu hết thị vệ của Hốt Tất Liệt gần như đều vì các loại yêu cầu cổ quái muôn màu muôn vẻ của Phương Đình Quân mà bị sai đi ra ngoài mua sắm, nhưng dù có ra sao thì Tiết Ức Chi cũng chưa bao giờ rời xa Hốt Tất Liệt. Hắn chỉ trầm lặng nhìn Phương Đình Quân cùng Hốt Tất Liệt bày trò tiêu khiển lẫn nhau. Phương Đình Quân rất ít khi nhìn sang Tiết Ức Chi. Giờ đây dù cho huyệt đạo trên nửa phần thân trên đã được giải, nhưng còn huyệt đạo của nửa người phía dưới vẫn còn bị phong bế. Do đó luôn luôn là Tiết Ức Chi ôm ra ẵm vào. Thoạt tiên người trong khách *** còn có thể lấm lét nhìn trộm, nhưng mãi rồi họ cũng quen cái nếp ấy đi.

Có một xế tà hôm nọ, trời đổ mưa tầm tã, ở ngoài kia rầm rì tiếng sấm giữa mùa xuân. Tiết Ức Chi cùng Hốt Tất Liệt và Phương Đình Quân đã dùng xong bữa, hắn đang muốn bế Phương Đình Quân trở về phòng để nghỉ ngơi. Từ ngoài cửa bỗng nhiên có một đoàn người hớt ha hớt hải tuôn vào bên trong, trông dáng vẻ mỗi người đều mặc hỉ phục, hẳn phải là là một đám đi đưa dâu. Đi vào đầu tiên là một người cao gầy, cái gù trên lưng bị mưa to làm cho ướt dầm một mảng. Người này cả tiếng lệnh cho hỉ nương phải cẩn thận đỡ cô tân nương tử mặc giá phục màu đỏ thắm bước qua khỏi ngạch cửa. Tân nương cũng cao ráo, chắc hẳn là người nhà của kẻ cao gầy ấy.

Gã cao gầy ôm quền chào hỏi một vòng chung quanh, cười mà thưa: “Các vị, quấy rầy. Gả con gái đi nhà người khác làm dâu mà có nghĩ rằng sẽ mắc phải trận mưa to như vậy đâu. Các vị, tiền trà nước hôm nay đều tính sang chỗ tôi nhé.”

Người ngồi trong khách *** đều là những kẻ phiêu phiêu bạt bạt khắp các miền nam bắc, vừa nghe thấy mấy lời này đều ồm ồm kháo nhau rằng người cậu của cô dâu này là người tốt, cho nên đều nhường chỗ cho đoàn bọn họ ngồi xuống. Đoàn người không phải ít, an bài xong xuôi một lượt rồi người cao gầy đi đến chỗ bàn của Hốt Tất Liệt cười, nói: “Cảm phiền, cảm phiền, có thể cho tôi ngồi cùng một chút không?”

Hốt Tất Liệt vốn một mực uống trà nãy giờ, lúc này chợt ngước đầu lên mỉm cười: “Sao phải nói vậy, bước khỏi cửa nhà ra ngoài đều là lúc không được tiện lợi, nên xin cứ tự nhiên!”

Gã cao gầy hớn hở: “Công tử thật là người sảng khoái.” Nói rồi cùng hỉ nương đỡ tân nương ngồi xuống bàn của Hốt Tất Liệt.

“Nghe giọng nói thì vị đại ca đây tới từ Bình Sơn?” Hốt Tất Liệt mỉm cười.

“Đúng vậy, cũng đi hết mấy ngày đường rồi, vừa qua khỏi đất Hội Trạch thì gặp ngay mưa lớn.” Người cao gầy thở dài sượt. Gã lấy một chiếc khăn ra lau khô nước mưa dính trên khuôn mặt. Phương Đình Quân thấy chân mình bỗng dưng được thả lỏng ra, y biết Tiết Ức Chi đột nhiên giải huyệt đạo cho mình, nhưng khi quay đầu lại thì thấy hắn vẫn giữ vẻ bình thản.

“Ta thấy vị đại ca đây đã ướt sũng hết cả lưng áo, nếu không nghe thấy giọng nói thì còn tượng đại ca tới từ phía ngôi miếu nát ở phía nam thành, không nghĩ được rằng đại ca là đến từ Bình Sơn ở phương bắc.” Hốt Tất Liệt cười, nói tiếp.

Bộ dáng gã cao gầy ngây đơ ra, bèn cười: “Xuân đến gió đổi hướng nhanh mấy hồi, tôi trông cũng không biết mưa từ phương nào mà tới.”

Hốt Tất Liệt ngoảnh đầu sang nhìn tân tương: “Cô nương nhà ông bao nhiêu tuổi?”

Gã cao gầy cười: “Đôi mươi.”

“Tuổi độ đôi mươi ư.” Hốt Lất Liệt nhoẻn cười cắp lấy chiếc đũa hất khăn che mặt của tân nương lên.

Gã cao gầy nổi giận: “Vị công tử này thật quá sỗ sàng!”

Hốt Tất Liệt khẩy môi: “Ông không biết chọn người sao cho phải gì cả. Đẹp hay xấu gì cũng chọn cô nào đầy đặn một chút. Còn kẻ này há chẳng phải là ngực phẳng lì đấy ư?”

Một lời của hắn vừa thốt, tất cả mọi người trong sảnh lớn nhất loạt đứng dậy. Tân nương kia vừa đảo nhẹ cổ tay hé ra một thanh đoản kiếm đâm thẳng vào Hốt Tất Liệt. Tiết Ức Chi vung tay lấy kiếm gạt ba chiêu liên tiếp của tân nương, trong lòng hắn thất kinh: kẻ này giỏi dùng kiếm! Hốt Tất Liệt ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Lâu rồi chưa từng thú vị đến như thế.”

Gã cao gầy cười lạnh lùng: “Hy vọng Hốt Tất Liệt vương gia thấy thú vị cho tới cùng mới thôi!”

Đoạn, gã xoay tay xùy ra vũ khí của bản thân, trông rõ mồn một là một cặp loan nguyệt đao. Đoàn người theo hộ tống cũng nhất loạt xông vào. Phương Đình Quân vốn lẽ vẫn khép hờ mắt ngồi một bên trông chuyện chẳng liên can đến mình, bất đồ chợt chuyển cổ tay đoạt đi vũ khí của một gã bên hông của y, rồi cùng tựa lưng vào Hốt Tất Liệt để kháng cự bọn họ. Hốt Tất Liệt mỉm cười: “Đình Quân, ta cứ ngỡ ngươi sẽ nhân lúc loạn lên thì chuồn mất đấy.”

“Đánh xong rồi chuồn còn chưa muộn mà.” Phương Đình Quân mỉm cười mà đáp.

Hốt Tất Liệt khẽ nheo nheo khóe mắt mảnh khảnh, nhưng không nhiều lời thêm nữa. “Rầm” một tiếng như sét giáng đinh tai nhức óc bất thình lình dội vào từ cửa sổ. Tiết Ức Chi múa một kiếm chém lìa tay phải của tân nương kia. Lúc này đây kẻ đó đang sử tay trái gắng gượng cầm chừng. Âm thanh kia giật lên, sắc mặt của những kẻ trong này đều sa sầm hết thảy. Có người hét thất thanh: “Thiết kỵ Mông Cổ!”

Tiếng vó ngựa chấn động vang rền càng lúc càng tiến về gần. Gã cao gầy gằn giọng xuống kêu: “Mau chạy đi!”

“Sao lại chạy mất. Còn chưa xong mà!” Hốt Tất Liệt cười: “Ức Chi, bắt bọn chúng lại!”

Tiết Ức Chi chỉ khẽ gật đầu, kiếm của hắn vung ra chỉ một nhát, ấy thế mà đám người đông đúc kia không thể vào thoát khỏi tấm lưới dệt từ đường kiếm của hắn. Gã cao gầy kia nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập mỗi lúc một sát kề thì không khỏi tươm tướp mồ hôi lạnh. Chợt “choang” lên một tiếng, thanh kiếm của Tiết Ức Chi bị một vật thể ánh bạc ném trúng, đường kiếm tức thì bị khựng lại, còn kiếm võng cũng tiêu biến hết đi. Vật màu bạc kia là một thanh ám tiễn nhỏ. Tiết Ức Chi dùng kiếm gạt đi, nó liền bay đến cắm phập vào cột nhà phía sau lưng, run lên bần bật.

“Truy Phong!” – Gã cao gầy nọ lộ vẻ vui mừng.

Giờ đây Tiết Ức Chi phải quay người lại nghênh đón một kiếm đánh tới đằng sau. Chỉ thấy một hắc y nhân bịt mặt đang cầm kiếm nhảy tư mái hiên đối diện xuống đất rồi xông thẳng về phía trước. Khí thế sắc sảo của đường kiếm kia khiến Tiết Ức Chi phải ngoái đầu nhìn. Loáng cái hai người đã bắt đầu giao thủ, nghe thấy tiếng hắc y nhân trầm giọng gầm lên: “Rút mau!”

Gã cao gầy vung cánh tay lên, tất cả bọn họ tức khắc tuôn ra khỏi cửa. Từ trong đám đông hỗn loạn, có tiếng la hét của tân nương kia: “Sao lại để Truy Phong cản phía sau?!” Lời còn chưa dứt thì đã bị những người khác kéo đi mất hút.

Bọn họ triệt thoái xong xuôi, hắc y nhân lúc này mới mở rộng kiếm lực hòng bức Tiết Ức Chi thoái lui. Nhưng hẳn nhiên kiếm pháp của Tiết Ức Chi đã vượt xa tưởng tượng của y. Tiết Ức Chi chẳng những không lùi, mà còn dấn tới thêm khiến cho y kinh hãi trong lòng. Bất quá kiếm pháp của hắc y nhân này cũng âm thầm khiến Tiết Ức Chi lấy làm lạ. Hai ngày liên tiếp hắn đã gặp phải hai, ba cao thủ dùng kiếm, nhưng chỉ có gã hắc y nhân trước mặt đây có thể ngang nhiên cầm cự ngang ngửa được với hắn suốt cả ba, bốn mươi chiêu liền.

Hốt Tất Liệt và Phương Đình Quân quan sát trận đấu ở một bên. Phương Đình Quân thấy thân thể của hắc y nhân kia thì không khỏi giật mình. Ngay giữa lúc kiếm của cả đôi bên hắc y nhân và Tiết Ức Chi choảng vào nhau nảy lửa, y hất nhẹ cổ tay bắn về phía cổ tay Tiết Ức Chi một chiếc ngân châm. Tiết ức Chi lập tức cảm thấy, hắn xoay một kiếm gạt bay đi ngân châm. Nhưng hắc y nhân lại tận dụng sơ hở đó mà phi thân lên mái nhà đối diện. Nếu hắc y nhân đó đã được gọi là Truy Phong thì đã cho thấy khinh công thuộc vào loại cao thủ. Trong tích tắc thoáng qua, đã thấy y rút kiếm về và nhảy phốc lên trên.

Hốt Tất Liệt chỉ cảm thấy một cơn lay động thoáng qua bên mình. Phương Đình Quân đã đuổi theo bóng dáng của hắc y nhân kia. Khinh công của gã rất cao, ngay cả Phương Đình Quân cũng phải âm thầm bội phục. Thời gian một nén hương, gã đã bỏ xa Phương Đình Quân một quãng

Nhưng rồi Phương Đình Quân cũng mau chóng đuổi kịp gã. Lúc này gã đột ngột dừng bước quay người lại. Cả hai nhìn nhau một lúc, rồi nghe thấy giọng trầm khàn của người kia nói rằng: “Ngươi còn nhỏ tuổi, ngàn vạn lần cũng không nên đi sai con đường. Sai một li, đi ngàn dặm, tới lúc quay đầu đã là vạn kiếp bất phục.”

Phương Đình Quân mỉm cười mà bảo: “Ta chỉ muốn nói cho ngươi, rằng không nên chạy trên mái nhà, như vậy dễ phát giác ra lắm.” Y lấy ngón tay trỏ vào gã, nói: “Ngươi có thể giở khăn ra rồi, không ai nhận ra đâu.”

Hắc y nhân nhìn y một cái, liền thả người nhảy xuống dưới đất rồi thoáng chốc sau đã biến mất giữa lộ. Phương Đình Quân ngoái nhìn lại thì thấy có bóng người truy tới đằng sau. Y nhẹ mỉm cười rồi bắt đầu phóng đi vun vút trên các mái nhà. Đợi đến khi đã đi được khá xa rồi mới dừng bước đợi người đang đuổi đến. Kẻ đến trước nhất là Tiết Ức Chi. Chỉ thoáng chốc hắn đã vụt đến trước mặt Phương Đình Quân rồi ôm chầm lấy y mà hỏi: “Ngươi có sao không?”

Phương Đình Quân còn chưa kịp trả lời thì Hốt Tất Liệt cũng đã đuổi đến nơi. Hắn nhìn khắp chung quanh một lượt, hỏi: “Ngươi không đuổi theo Truy Phong ư?”

“Tất nhiên có chứ!” Phương Đình Quân cười mà rằng “Nhưng mà gã nọ đã nghênh ngang bỏ đi trước mắt ta rồi.”

“Ngươi làm liều quá.” Tiết Ức Chi thở hắt ra nhẹ nhõm, “Truy Phong là tổ chức sát thủ hạng nhất của Nam Tống, toàn bộ bọn chúng đều là những tay hảo thủ đứng đầu trong giang hồ. Biết bao nhiêu tướng lĩnh đã chết trong tay chúng rồi.” Hắn quay sang phía Hốt Tất Liệt nói: “Hôm nay đã có hai nhóm người tiếp cận huynh rồi. Vương Gia phải cẩn trọng hơn mới được.”

Hốt Tất Liệt nghe vậy cũng không nói năng chi, chỉ mỉm cười nhìn Phương Đình Quân.

Phương Đình Quân ôm quyền hướng về hai người bọn họ: “Hai vị, ta cáo từ ở đây.”

“Ngươi đã lập được đại công như vậy, cớ gì phải vội vàng bỏ đi?” Hốt Tất Liệt cười mà bảo.

Phương Đình Quân hạ làn mi xuống mỉm cười: “Đình Quân nào có công gì.”

Tiết Úc Chi cười: “Thật ra chúng ta đã phát hiện rằng bọn chúng đã cho mai phục nhân mã trong ngôi miếu cũ phía nam thành từ lâu. Lúc đó bọn ta nhân thủ ít cho nên không thể làm càn thiếu suy nghĩ. Vừa hay gặp được ngươi… Mỗi ngày ngươi đều bày ra trò vui, đòi bao nhiêu thứ như thế…”

Phương Đình Quân cười đón lời hắn: “Cho nên, các người giả vờ lấy danh nghĩa đi mua sắm cho ta, thật ra là đến huyện Bình Sơn gọi nhân mã.”

Y thở dài mà nói: “Hốt Tất Liệt vương gia thật sự là cao nhân, ngay cả đến Đình Quân ta vô dụng trăm bề cũng có thể được vương gia làm cho hữu dụng.” Nói rồi, y quay người dợm bước. Hốt Tất Liệt đuổi theo phía sau mà nói: “Đình Quân không nên giận dỗi. Như thế này đi, tháng sau là sinh thần của ta, nếu ngươi không ngại thì tham sự yến sinh thần của ta rồi hẵng tính đến chuyện muốn đi đâu được không?”

Phương Đình Quân ngừng lại, lắng nghe thấy những tràng vó ngựa bên dưới thì cười khẩy: “Ta có thể nói không ư?”

Hốt Tất Liệt cười nói: “Đình Quân, mới hai ngày trước không phải chúng ta ở cùng nhau rất ổn đó sao. Ngươi ở lại đi, muốn có cái gì ta đều thỏa lòng ngươi.”

Phương Đình Quân quay đầu lại hỏi: “Giả như ta muốn tự do thì sao?”

Hốt Tất Liệt chỉ cười mà không đáp. Đến khi Phương Đình Quân hỏi thêm lần nữa, hắn mới khoan thai cất lời: “Đình Quân, người thông minh như ngươi lẽ nào còn không rõ? Trên cõi đời này, càng muốn theo đuổi tự do thì càng mất dần nó.”

Phương Đình Quân khép hờ mi mắt, Hốt Tất Liệt đưa bàn tay ra với y mà bảo: “Theo ta đi.”

Phương Đình Quân đột ngột ngước đầu lên bật cười. Y cũng không buồn đoái hoài gì đến bàn tay đã vươn ta của Hốt Tất Liệt, mà xoay người đi theo con lộ cũ. Hốt Tất Liệt cũng chẳng màng, cùng với Tiết Ức Chi hai người đuổi theo phía sau Phương Đình Quân. Ba người bọn họ cứ như thế, chầm chậm bước đi bên dưới tầng mái hiên vừa trải qua một cơn mưa của phố phường Hội Trạch, nom đến là hài hòa.



Sau khi Tiết Ức Chi trở lại dịch quán thì đưa Phương Đình Quân trở về phòng nghỉ ngơi. Thấy y nằm xuống rồi thì thở dài điểm lên huyệt đạo của y. Hắn nhìn thần sắc lạnh lẽo của Phương Đình Quân thì chỉ nhẹ giọng một câu: “Để ta khuyên Vương gia cho, ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe.”

Thấy Phương Đình Quân không nói một lời, hắn đành đắp kín chăn cho y rồi thổi tắt đèn. Trở lại đến trước cửa phòng Hốt Tất Liệt, hắn khẽ khàng đẩy cánh cửa ra, thấy Hốt Tất Liệt đang ngồi xuất thần dưới ngọn đèn dầu. Hốt Tất Liệt thấy Tiết Ức Chi đến thì mới sực tỉnh trở lại.

“Có phải đệ muốn ta thả Phương Đình Quân?” – Hốt Tất Liệt đưa tay khều ngọn bấc.

Tiết Ức Chi chẳng đáp lời. Hắn biết rõ Hốt Tất Liệt đã hiểu thấu nghĩ suy của mình. Ngay từ lúc còn nhỏ, Hốt Tất Liệt đã được công nhận là đứa cháu có tâm tư linh mẫn nhất trong các cháu chắt của Thiết Mộc Chân. Không cần thiết phải nói ra, nhưng hắn cũng có thể hiểu được rất nhiều điều.

“Ta không muốn thả cho y đi.” Hốt Tất Liệt hiếng mắt nhìn bấc đèn rồi chậm rãi nói: “Huynh đệ nhà chúng ta dẫu có đông, nhưng ngay từ khi còn nhỏ đã có lãnh địa của riêng mình, cứ tranh giành với nhau mãi không thôi. Lớn lên thêm chút nữa thì chinh chiến năm trường, phiêu bạt khắp bốn bể. Đại ca tuy rằng đối với ta rất tốt, nhưng cũng khó lòng mà gặp gỡ. Huống chi huynh ấy lại vì chút ít lời hàm hồ đồn đãi mà phòng bị với ta.”

Hắn cười khổ sở một chút, Tiết Ức Chi vừa định ngắt lời thì đã bị hắn ngăn lại, cười nói: “Đệ nói xem, vì sao ta lại phải đi làm chức Ti Chính ở Đại Lý? Đó là vì binh quyền của ta bị tước mất rồi.”

Từ bên trong đôi mắt hẫng nhẹ như gió mây của Hốt Tất liệt hắt lên một ánh cô tịch. Hắn lướt mắt sang Tiết Ức Chi, nói: “Ta nghĩ, đệ đối với ta cũng như đối với phụ vương mà thôi. Nếu không phải lúc phụ vương đã sắp sửa ra đi, đệ chưa bao giờ mở miệng gọi ông ta một tiếng phụ thân. Nếu không phải là lúc ta đã bỏ đi mất, đệ sẽ không gọi ta một tiếng ca.”

Tiết Ức Chi tránh né ánh mắt của hắn, lặng lẽ im lìm. Hốt tất Liệt hít một hơi thật sâu: “Cho nên đệ đừng quản ta, ta muốn có một huynh đệ, và người đó phải hoàn toàn, hoàn toàn là của ta.”

“Vậy thì cớ gì phải là Phương Đình Quân?” – Tiết Ức Chi khẽ thở dài một câu.

Hốt Tất Liệt mỉm môi cười: “Bởi vì y là Phương Đình Quân.” Hắn nói rồi thì không giải thích gì thêm nữa.



Từ ngày hôm đó, bọn họ đi theo cùng với đại quân. Khi trời muộn thì dừng chân cắm trại ngay ngoài trời. Hai hôm nay tâm tình của Hốt Tất Liệt nom khá tốt, Phương Đình Quân cũng không nhắc lại chuyện phải ra đi. Lúc đêm về, ba người họ dùng xong bữa sẽ ở lại trong lều trại để tán gẫu. Họ nói với nhau rất nhiều, về những chuyện thú vị trong tuổi thơ. Trò chuyện đếm đêm muộn, ba người đều ngủ lại trong một chiếc lều. Gió đêm ùa đến giữa những rẻo núi rét căm căm, lều trướng chỉ cắm sơ sài chẳng đọ lại được gió giật. Khi gió thốc qua, những kẽ hở trên lều rít lên những âm thanh rền rĩ. Tiết Ức Chi mở mắt ra, trông thấy Phương Đình Quân đang co ro cuộn người trong tấm chăn bông nhà binh chẳng lấy làm dày dạn, cứ mãi rụt cổ lại. Tiết Ức Chi biết y sợ lạnh, trong đêm đen chỉ thấy những đường nét mờ nhòe của y, thế nhưng rõ ràng khuôn mặt y đang ở ngay trước mắt, đang tản ra một ánh mắt vừa gian xảo vừa phảng phất tính khí trẻ con. Tiết Ức Chi thở một hơi dài sâu kín. Hắn vờ như đang ngủ rồi xoay người gần về phía Phương Đình Quân. Quả nhiên thoáng chốc sau Phương Đình Quân cũng nghiêng mình sang kề sát vào hắn.

Những cử động của hai người sao có thể qua mắt được Hốt Tất Liệt đang nằm bên cạnh. Lòng hắn cười thầm, rồi cũng vờ như say ngủ mà xoay người sang lấy chân mình quấn lấy người Phương Đình Quân, còn chân kia lại kề sát vào mông của Phương Đình Quân. Như thế, Phương Đình Quân dù nghĩ rằng có ấm áp hơn, thế nhưng cử động gần như là khinh nhờn của hắn khiến cho lòng y âm thầm nổi cơn tức giận. Y cố tình vùng người khoái khỏi hắn, nhưng Hốt Tất Liệt lại càng ép sang thật chặt, rõ ràng là muốn dùng hết sức để giữ y lại. Bây giờ đây nếu như y ương bướng mà cự lại thì chẳng phải là huỵch toẹt ra mình chẳng ngủ gì đấy sao? Thế thì làm sao mà giải thích chuyện mình lại chui vào nằm trong lòng của một gã nam tử? Dù lúc thường Phương Đình Quân cơ trí đầy rẫy, nhưng lúc này đây cũng chỉ có thể thầm ngậm bồ hòn làm ngọt.

Tiết Ức Chi cũng chẳng giúp đỡ được gì nhiều lắm. Thứ nhất do hắn không rõ Hốt Tất Liệt là ngủ thật hay ngủ vờ, mà nếu giúp thì lẽ nào hắn lại ngồi bật dậy chứng tỏ rằng bản thân mình vừa nãy đã hết sức để gần kề Phương Đình Quân đó sao.

Lúc này đây Hốt Tất Liệt cũng hoảng loạn trong lòng. Cử chỉ của hắn vốn ra chỉ là một trò đùa, cơ mà khi hắn ôm được cơ thể của Phương Đình Quân vào lòng rồi thì lại hiển hiện một loại xao xuyến, một nỗi rung động cứ như thể muốn mãi được như thế đến thiên trường địa cửu. Cuộc sống của hắn không thiếu có nữ tử bầu bạn kế bên, nhưng khi hắn ôm những cô gái xinh đẹp trong lòng thì chưa từng có lần nào lòng hắn lại rung động đến thế. Không phải hắn không rõ rằng giữa nam nhân và nam nhân cũng có thể có những lưu luyến tơ tưởng. Ở trong quân ngũ nhiều năm chinh chiến, có những quân sĩ ở cấp thấp có diện mạo tuấn tú bị đem ra làm trò chòng nghẹo cho cấp trên là chuyện bình thường. Nhưng lòng hắn ôm đồm thiên hạ, vốn xưa nay vẫn cho mình cực kỳ cao quý, cho nên những việc như thế trong tâm tưởng của hắn là nhơ bẩn không thể nào chịu được. Hắn chưa từng nghĩ đến bản thân mình cũng sẽ đối với cơ thể của nam nhân mà lại nảy lên dục vọng đối với nữ nhân, thế là hiển nhiên, lòng dạ hắn rối bời. Trên đỉnh mũi lại đang tỏa đến loại khí tức mát lành từ thân thể niên thiếu của Phương Đình Quân, y còn khẽ khàng giãy dụa khiến suýt nữa thôi Hốt Tất Liệt đã không thể nào kềm chế. Cũng có lúc, hắn thậm chí còn muốn lệnh cho Tiết Ức Chi ra ngoài. Vất vả lắm mới ngăn được dục niệm trong lòng, nhưng tâm tư thì vẫn cứ rối bời như trước.

Ba người cứ thế mà dính nhau thành một khối, thế nhưng mỗi người lại suy tưởng riêng tư, suốt đêm thâu cũng không thể nào ngủ được. Tinh mơ hôm sau, cả ba giả vờ như chẳng có chuyện gì mà đi rửa mặt. Hốt Tất Liệt loạn hết lả lòng, bèn kiến nghị nên nghỉ lại một ngày đêm.

Khi ba người đều nhàn rỗi thì bày ra một bàn cờ. Thoạt tiên Hốt Tất Liệt đánh cùng Tiết Ức Chi hai ván. Quân đầu tiên của Hốt Tất Liệt đều đi vào Thiên nguyên. Tính cách Tiết Ức Chi hiền hòa, còn làm gì khác được sao, chưa đầy một canh giờ đã thua liền hai ván.

Hốt Tất Liệt gạt phắt bàn cờ đi nhăn nhíu: “Không được, chơi cờ với đệ không có gì hứng thú cả.” Hắn ngoái đầu thấy Phương Đình Quân đương tựa người vào chiếc cột trong trướng rồi ngóng nhìn ra ngoài xa. Hắn ngắm nhìn một bên mặt thanh tú của y, cùng với mái tóc dài được buột chặt bằng một dải khăn đen đang lòa xòa trên gờ vai thì trong lòng càng thêm phiền muộn.

Từ lúc gặp gỡ với Phương Đình Quân tại Triêu Dương cung cho đến nay, hắn vẫn thường hay tưởng đến sự điềm tĩnh ung dung nơi y, nụ cười thoáng qua của y. Từ khoảnh khắc ấy trở về sau, hắn đã luôn cho rằng mình chẳng qua chỉ á một tài nghệ của Phương Đình Quân mà thôi. Nhưng giờ đây, hắn mới hay rằng bản thân mình đã rơi vào một tình cảm không theo lẽ luân thường. Cứ nghĩ đến đấy, hắn bèn phiền não chỉ vào Phương Đình Quân: “Ngươi đến đây, chơi cờ cùng ta.”

Phương Đình Quân phủi bụi đất bám trên người, mỉm một nụ cười đi đến phía trước mặt Hốt Tất Liệt. Hốt Tất Liệt đang nắm cờ đen trong tay, có quyền chủ động đi trước. Phương Đình Quân thì lại rất lơ đãng, nước cờ hạ xuống nom rất vô tình, cả những ngóc ngách ngoài rìa cũng đặt quân vào đất. Thế nhưng một ván đó hai người bọn họ đánh đến hơn hai trăm nước có lẻ, quá hai canh giờ vẫn giằng co không phân được thắng thua. Hốt Tất Liệt càng chơi càng lấy làm lạ lẫm, hắn trông rõ rằng mưu tính của Phương Đình Quân giấu trong từng quân cờ rất xâu xa, thế cờ trên bàn lâm vào chỗ hiểm nhưng nét mặt y vẫn bình tĩnh. Dáng dấp ấy trông càng không giống một thiếu niên, mà cứ như là một tướng thần mưu sĩ đang sát phạt chẻ tre nơi xa xăm ngàn dặm. Lòng hắn nhủ thầm, y cùng lắm chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi. Nếu là lớn lên hai ba tuổi nữa thì còn đến mức độ nào. Lại thấy, Phương Đình Quân là một người Hán, hơn nữa tình cảm của hắn đối với y đã ở mức hầu như không thể khống chế được nữa rồi. Lòng càng thêm bất an. Hắn những muốn tranh đoạt Trung Nguyên, chí hướng muốn trèo lên đến đỉnh cao dưới gầm trời này. Thế là, trong lòng không thể kềm chế sát tâm đang nổi lên đối với Phương Đình Quân.

Phương Đình Quân tuổi hẵng còn trẻ, khí vẫn còn thịnh, tài năng không tránh khỏi phô trương ra ngoài. Y một lòng muốn phân thắng bại với Hốt Tất Liệt trên bàn cờ này. Cho đến khi giữa một nước lơ đãng mà Hốt Tất Liệt lại để lộ ra sát khí, trong lòng y thầm hối hận nhưng cũng chỉ đành ngồi nhìn mà thôi.

Tiết Ức Chi cũng sợ hãi trong lòng. Hốt Tất Liệt mỗi khi động sát khí với ai đó đều có một số cử chỉ đặc thù, tỉ như hay thích xoay chiếc nhẫn bản chỉ nơi ngón tay cái. Không biết đã có bao nhiêu phen hắn phải chứng kiến Hốt Tất Liệt tươi cười mà làm động tác này. Thoắt sau, kẻ nhận nụ cười đó không còn trên thế gian này nữa. Hắn không rõ, chỉ một ván cờ vì sao lại có thể khiến Hốt Tất Liệt động sát khí?

Cuối cùng, Hốt Tất Liệt dựa vào một thế cờ hiểm hóc mà đánh bại được Phương Đình Quân. Hắn cười to đẩy bàn cờ đi: “Ta còn có lúc sẽ cùng Đình Quân chơi cờ, giờ thì ra ngoài dạo chơi giải sầu đi.”

Tiết Ức Chi ngấm ngầm lo lắng. Phương Đình Quân vẫn nở nụ cười mà nghe theo đề nghị của Hốt Tất Liệt. Thế nhưng, nơi những ngón tay rút vào trong tay áo của y lại kẹp một chiếc ngân châm. Ba người men theo con lộ nhỏ ven sườn núi mà đi về phía trước. Trời vào trưa, nắng ngời ngời đổ, cây cối xanh um. Thảng hoặc còn thấy vài dòng suối mát trong thấy đáy chảy qua rẻo núi. Loáng thoáng có âm thanh lanh lảnh của chim muông, tiếng côn trùng rỉ rả, càng khiến cho cảnh trí mùa xuân thêm chan chứa. Hốt Tất Liệt chậm rãi bước, lùi về phía sau Phương Đình Quân, rồi nhẹ giọng hỏi: – “Đình Quân có thích ở đây không?”

Phương Đình Quân trông như không hề cảm giác thấy chút hiểm nguy nào, cười bảo: – “Cảnh đẹp như vậy khiến ta thật muốn đàn một khúc nhạc.”

Hốt Tất Liệt dõi theo tấm lưng hao gầy của y, sâu trong lòng hắn nhói lên một nỗi đau im ắng, khiến cho nội lực đã tập trung giữa những ngón tay gần như đã tản hết đi. Nhưng thoáng chốc sau hắn đã lấy lại được quyết tâm, một chưởng đánh tới Phương Đình Quân, hoàn toàn bặt tiếng.

Trong tích tắc nảy lửa ấy, Tiết Ức Chi bỗng nhiên lẻn vào chính giữa hai người bọn họ như tia chớp. Một chưởng của Hốt Tất Liệt đánh thật mạnh vào tấm lưng Tiết Ức Chi. Nhưng chính hắn cũng bị thần công hộ thể của Tiết Ức Chi dội ngược lại, phải liên tục thoái lui về sau mấy bước liền. Hốt Tất Liệt vừa tức giận vừa sợ hãi. Lòng hắn không muốn Phương Đình Quân phải chịu nhiều đau đớn, cho nên một chưởng ấy đã dồn hết mười thành công lực. Nhưng có nghĩ trăm triệu lần, hắn cũng không thể ngờ rằng Tiết Ức Chi lại nhảy vào đỡ cho Phương Đình Quân một chưởng.

Phương Đình Quân ngoảnh lại và mỉm cười, tựa như y không hề trông thấy sắc mặt tái nhợt đi của Tiết Ức Chi. Y cười hỏi: “Khi nào ngươi rỗi rãi thì chúng ta vào núi đi săn thú một chuyến nhé.”

Tiết Ức Chi gắng gượng cười với sắc mặt đã lả đi: “Được thôi, nếu như ngươi muốn đi, ta sẽ đi cùng.” Hắn vừa nói vừa gỡ một chiếc lá khô ra khỏi mái tóc Phương Đình Quân. Y cúi đầu rồi lại nhanh chóng cười: “Vậy để hôm nào hẵng đi. Hôm qua rét quá ta ngủ không được ngon giấc. Nếu hôm nay Vương gia bảo rằng hôm nay không cần gấp rút lên đường thì ta muốn trở về ngủ bù.”

Tiết Ức Chi cũng gật đầu bảo, vậy ta sẽ dẫn ngươi về. Hốt Tất Liệt giờ đây đã dằn lòng mình xuống, cười nói: “Đình Quân nói như thế khiến ta cũng cảm thấy bản thân mình rất mệt mỏi, vậy tất cả cùng trở về nghỉ ngơi một lát.”

Phương Đình Quân đi theo Tiết Ức Chi vào lại trong lều, vừa kéo chăn đắp lên đã ngủ vùi. Bên tai y, chỉ nghe thấy đôi ba tiếng đằng hắng của Tiết Ức Chi. Sau lại, hắn cũng nằm xuống bên người mình. Y lặng lẽ kéo lấy tấm chăn, hạ giọng nói xuống đến mức chỉ còn là những hơi thì thầm: “Hà tất ngươi phải đối xử tốt với ta như thế?”

Tiết Ức Chi dẫu cho đã chuẩn bị từ trước, thế nhưng phải hứng trọn lấy một chưởng mạnh mẽ của Hốt Tất Liệt thì thật ra đã bị thương rất nặng rồi. Vậy mà giờ đây hắn không dám rời khỏi Phương Đình Quân nửa bước. Hắn hiểu rõ, dù mình có bị thương chăng nữa cũng chỉ có thể gồng mình chịu đựng. Đang khi váng vất, hắn nghe thấy tiếng thì thầm của Phương Đình Quân thì miễn cưỡng mở mắt lên mỉm cười: – “Ta mệt lắm, ngươi cho ta mượn giường của ngươi ngủ một lúc, một lúc ngắn thôi, khi nào đủ rồi thì ta sẽ trở về phòng mình.”

Vừa nói hết lời, hắn đã nghiêng đầu ngủ mê man đi rồi.

Phương Đình Quân ngắm gương mặt anh tuấn của hắn, có một lúc những suy nghĩ nhơ bẩn đã cồn cào trỗi dậy trong lòng. Bây giờ hắn ta ngủ bên mình, hoàn toàn không phòng bị, Lúc này chỉ cần lấy ngân châm đâm vào huyệt Thiên trung của hắn, với kỹ thuật của mình, y sẽ có thể khiến cho cái chết của Tiết Ức thoáng trông qua là như vì vết thương quá nặng. Hắn là đệ nhất cao thủ Mông Cổ, trừ khử được hắn rồi thì sẽ loại bỏ được không ít trở ngại. Y nghĩ như thế, và cây ngân châm vốn giấu trong lòng bàn tay y đã chỉa ra nơi đầu ngón tay.

Bàn tay y chậm chạp đưa về gần kề Tiết Ức Chi, nhưng y nhắm mắt lại không nhìn vào mặt hắn. Thế rồi y nghe thấy Tiết Ức Chi gọi tên mình trong lúc mê man. Trái tim y run lên, tức khắc bàn tay thu lại còn hai mắt thì mở choàng dậy. Y chỉ thấy Tiết Ức Chi trông như đang nói mớ thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại nghe chất giọng mơ hồ của Tiết Ức Chi thốt lên năm chữ: “Đừng tổn thương… Đình Quân”.

Năm con chữ ấy như một mũi tên cắp phập vào ngực Phương Đình Quân. Y hít một hơi thật sâu nhìn vào những đường nét đẹp đẽ như tạc của Tiết Ức Chi, này thì đôi mày kiếm giương cao, này thì chiếc mũi thẳng thớm, này thì nét môi nhợt tái. Y khẽ mơn man khuôn mặt Tiết Ức Chi một lát, cảm thấy da thịt của hắn lạnh lẽo như nước. Phương Đình Quân se sẽ trải dài hơi thở. Y điểm thụy huyệt của Tiết Ức Chi trước, sau đó lại điểm liên tục thay cho hắn mười huyệt đạo, phong bế tâm mạch dùm cho hắn, lại dùng ngân châm cùng nội lực của chính mình để chữa thương cho hắn.

Tất cả xong xuôi cả rồi, mới mệt mỏi chìm sâu vào giấc ngủ.



Hai người đều ngủ trọn hết mười canh giờ, mãi đến tận sáng sớm hôm sau mới tỉnh giấc. Tiết Ức Chi chỉ cảm thấy cơn đau ứ trong tâm mạch của mình đã giảm bớt đi rất nhiều, lòng hắn ngạc nhiên quá đỗi trước khả năng của thần công hộ thể từ bản thân. Quay đầu lại thấy Phương Đình Quân hẵng còn đang ngủ say thì nhẹ mỉm cười kéo chăn lại cho y.

Thở hắt ra, hắn dợm bước xuống giường thì thấy lấp ló ngoài cửa một dáng người. Hắn rùng mình trong dạ, cấp tốc xỏ giày vào rồi xốc rèm cửa ra, quả nhiên kẻ đứng bên ngoài là Hốt Tất Liệt. Nom hắn ta lặng trầm như nước, còn đôi mắt xếch thì đang hỗn loạn giữa sự tức giận và điều gì đó lạ lùng.

Tiết Ức Chi ngoái đầu lại nhìn Phương Đình Quân còn đang say giấc rồi kéo Hốt Tất Liệt sang một bên. Hốt Tất Liệt vùng tay khỏi hắn, nghiến răng hỏi: “Đệ điên rồi ư? Tại sao lại phải đỡ cho y một chưởng?”

Tiết Ức Chi phóng tầm mắt về phương xa rồi từ tốn mở lời: “Tại vì, từ nhỏ đệ cũng không có người huynh đệ nào, đệ cũng muốn có một người huynh đệ chỉ hoàn toàn là của mình. Nếu như Vương gia không cần người huynh đệ đó thì trao y lại cho đệ đi.”

“Đệ không phải không có huynh đệ!” Hốt Tất Liệt ngắt lời hắn một cách thô bạo, “Lẽ nào ta không phải là huynh đệ của đệ đó sao? Từ nhỏ đến lớn ta đều bảo bọc lo lắng cho đệ, đệ cũng từng gọi ta một tiếng ca.”

Tiết Ức Chi nhẹ giọng mỉm cười: “Không phải người từng muốn Phương Đình Quân trở thành huynh đệ của người, là huynh đệ duy nhất thuộc về người đó sao?”

Hốt Tất Liệt gầm nhẹ: “Việc đó không giống.” Một nắm đấm của hắn đã dộng vào thân cây bên cạnh, cây run lên bần bật và lá rơi lã chã xuống dưới. “Đối với y, ta…”

Hắn cắn răng: “Y không thể sống sót.”

Tiết Ức Chi nói nhẹ hẫng, “Nếu như vương gia đã khăng khăng cố chấp, vậy hôm nay đệ sẽ dẫn Đình Quân ra đi.”

“Đệ muốn rời khỏi ta, đệ dám cãi lại lệnh của ta?” Hốt Tất Liệt khản giọng kêu.

“Vương gia, chỉ có thần tử, không hề có huynh đệ.” Tiết Ức Chi khẽ giọng thở dài. Tiếng thở loang ra ấy của y chấn động Hốt Tất Liệt, khiến cho hắn câm nín không nói nên lời. Mắt hắn dõi theo bóng dáng Tiết Ức Chi quay người bỏ đi khỏi mình mỗi lúc lại xa dần. Hắn tưởng như muốn vươn tay kéo Tiết Ức Chi lại, thế mà ngón tay yếu ớt chỉ có thể khẽ cục cựa mà thôi.

Tiết Ức Chi bước nhanh trở về trong lều. Hắn hiểu Hốt Tất Liệt rất rõ, một khi Hốt Tất Liệt đã quyết tâm chuyện gì thì rất khó lòng thay đổi. Bây giờ, hắn muốn nhân thời cơ Hốt Tất Liệt tạm thời bình tĩnh tâm thần để ngay lập tức dẫn Phương Đình Quân bỏ đi. Hắn nhanh lẹ thu thập vài bộ y phục cho vào tay nải rồi lay Phương Đình Quân tỉnh dậy.

“Ngươi muốn đi đâu?” Phương Đình Quân hỏi trong mơ hồ.

Tiết Ức Chi vừa lấy y phục đem tới cho y vừa nhẹ nhàng cười: “Không phải ngươi muốn vào núi đi săn sao, chúng ta cùng đi thôi.”

Phương Đình Quân nghe hắn sắp xếp như thế thì trong bụng định cười giễu hắn một phen, vậy nhưng cũng không biết vì cớ gì mà lòng ấm lại. Nét mặt y rạng rỡ hẳn, “Vậy chúng ta không đi theo đại quân nhé.”

Tiết Ức Chi vừa giúp y mau chóng mặc y phục vào, vừa cười nói, “Chúng ta sẽ vứt bỏ bọn họ đi, chỉ hai người cùng đi săn thôi.”

“Hay lắm, bọn ta cùng bỏ Hốt Tất Liệt đi.”, Phương Đình Quân cười bảo.

Hai người đi vòng qua chốt canh ra ngoài. Họ không tìm đường chính, mà là chọn lấy một lối mòn nhỏ đi qua ngọn núi. Đất Vân Nam chập chùng mưa chăng, chốn sơn lâm chập chùng sương phủ. Vòm lá tầng tầng lớp lớp phủ lên vạt rừng, che khuất đi hầu như mọi ánh sáng chiếu xuống. Dưới mặt đất, lá héo rữa nát khiến lối đi dính dớp và trơn trượt.

Tiết Ức Chi đột ngột kéo lấy Phương Đình Quân mà nói: “Bên dưới cánh rừng này có thể có độc chướng, để ta cõng ngươi nhé, như vậy an toàn hơn nhiều.”

Phương Đình Quân sửng sốt: “Khinh công của ta giỏi hơn của ngươi.”

Tiết Ức Chi cười cấm áp: “Nhưng nội lực của ngươi không tốt, nếu trúng phải độc thì không thể nào kháng cự, cuối cùng ta vẫn khỏe hơn ngươi.”

Phương Đình Quân nhìn tấm lưng của Tiết Ức Chi đang hướng về phía mình. Y nghe thấy tiếng hắn đang thúc giục, thế rồi cũng nhẹ nhàng vịn vào lưng hắn. Bờ lưng dày dạn của hắn, nhiệt độ ấm áp nơi người hắn, khiến cho Phương Đình Quân dấy lên một cảm giác khó tả trong lòng.

“Tiết Ức Chi à, nếu như có một ngày…” Phuơng Đình Quân áp vào mái tóc rũ phía sau gáy của hắn, chậm rãi hỏi: “Ta tổn thương huynh.” Y nói rồi thì cắn một cái lên cổ Tiết Ức Chi, “Giống như vậy đấy, huynh có hận ta hay không?”

Tiết Ức Chi bị y cắn thì hoảng sợ, nhưng rồi lập tức cười bảo: “Không sao cả, da ta dày lắm. Nếu ngươi không sợ bị gãy răng thì cứ cắn đi.”

Trong đôi mắt của Phương Đình Quân thấp thoáng một vẻ ưu thương hư ảo. Giọng y nhẹ hẫng: “Nhưng ta sẽ không phải cắn nơi này đâu.”

Lúc bọn họ còn đang nói chuyện, cả hai đã đến một nơi thoáng đãng. Từ phía xa xăm xao xác một tiếng chim gào, một con chim ưng lông xám biếc cất cánh liệng chao phía trên đầu họ. Phương Đình Quân ngóng theo cánh chim, đôi mắt chợt rắn đanh. Y cúi thấp đầu, cánh tay khẽ di chuyển, rồi thì thấy Tiết Ức Chi khẽ ngã xuống. Y nghiêng người bên Tiết Ức Chi giờ đây đã mất đi tri giác, áp bàn tay vào ***g ngực của hắn mà nói: “Ta sẽ cắn huynh ở chính nơi này đây.” Rồi mỉm cười: “Bất luận có ra sao, chính huynh hứa rồi nhé, rằng sẽ không hận ta phải không?”

Như thể đã có được câu trả lời, y xoay người lại đỡ lấy lưng của Tiết Ức Chi. Hai người cùng trở về theo lối cũ.

Hốt Tất Liệt trông thấy hai con người trước mặt hắn đều dính dớp lầy lội thì trong lòng không biết nên căm hận hay phẫn nộ. Hắn thấy sắc mặt nhợt nhạt của Phương Đình Quân, rồi mắt lại dán vào Tiết Ức Chi đang hôn mê bất tỉnh. Cơn giận dữ trong lòng hắn gần như đã muốn sôi trào. Hắn cười khẩy: “Các người không phải muốn vứt bỏ ta ư? Sao lại cun cút về rồi?”

“Huynh ấy nhiễm phải gió độc.” Phương Đình Quân khô khốc trả lời.

“Nếu đệ ấy nhiễm, thì sao ngươi không bị?” Hốt Tất Liệt cười lạnh lùng.

“Vì huynh ấy luôn cõng ta đi.” Chợt khi ấy, Phương Đình Quân mỉm một nụ cười.

Hốt Tất Liệt nghiến răng, hắn dùng hết sức để áp chế cơn giận dữ sắp sửa không còn kềm nén nổi. Đến khi hắn chật vật loay hoay mãi mới ghìm giọng mình lại để nói năng thì đã cảm thấy một cơn đau khẽ nhói qua lòng bàn tay. Hắn cúi xuống nhìn, thì ra đã bóp chiếc nhẫn ngọc trên ngón cái thành vụn nát.

“Ngươi đoán sai rồi, ta sẽ không trị thương cho kẻ này.” Hốt Tất Liệt nhìn Phương Đình Quân, bỗng nhiên cười dữ tợn.

Quả là Phương Đình Quân khẽ giật mình, y ngước lên nói: “Nhưng huynh ấy là đại tướng của ngươi.”

Hốt Tất Liệt khẩy môi, “Chỉ có thể nói rằng đã từng là vậy.” Những ngón tay hắn thả lỏng ra, những mảnh vỡ của chiếc nhẫn ngọc buông xuống rơi vãi trên nền đất, “Ngươi không thấy sao, dù cho vật sở hữu đã từng rất giá trị, nhưng cũng sẽ trở thành một đống phế thải.”

“Nhưng huynh ấy là con người, nếu ngươi chữa cho huynh ấy, huynh ấy sẽ bán mạng vì ngươi.” – Phương Đình Quân thốt lên vội vã như không chờ được nữa. Y nâng Tiết Ức Chi dậy rồi nói với Hốt Tất Liệt, “Vương gia, nếu người cứu huynh ấy, mạng huynh ấy là của ngươi. Huynh ấy có thể thay ngươi đi làm rất nhiều việc.”

Hốt Tất Liệt cúi xuống nhìn vào lòng bản tay mình, rồi dùng giọng nói dường như chỉ khẽ bật ra khỏi kẽ răng mà nghiến, “Hóa ra mạng của đệ ấy ngươi cũng có thể làm chủ được.” Hắn chậm rãi ngước đầu lên, từ đôi mắt xếch đó ánh lên một luồng sáng lạnh băng, rồi khuôn mặt cũng hiện ra một nét cười lạnh lẽo: – “Mạng của đệ ấy vốn lẽ luôn là của ta, bây giờ ta muốn chính là cái mạng của ngươi!”

-oOo-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.