CHƯƠNG 6: P H O N G K H Ở I
“Ô, các hạ đã có gan đến đây thử kiếm thì cần gì phải ẩn ẩn nấp nấp, giấu đầu lòi đuôi?”
Hốt Tất Liệt nheo mắt nhìn hắc y nhân ở phía trước, thấy người này che khăn kín mặt, choàng hết phần trán chỉ chừa lại đôi mắt, hẳn nhiên không muốn cho người ta thấy bộ mặt thật của mình.
“Mặt mũi tại hạ quả thật xấu xí vô cùng, không dám làm Vương gia kinh sợ. Hơn nữa tại hạ cho rằng Vương gia đang tuyển lựa kiếm khách chứ nào có phải một cô vợ đâu, cho nên cũng không sao cả. Giả như Vương gia đây đang tuyển Vương phi, trăm triệu lần tại hạ cũng không có gan tới thử kiếm phong của vị tướng quân này đâu.”
Giọng điệu hắc y nhân này cổ quái nhưng miệng lưỡi thì xảo quyệt lợi hại. Lời y nói làm bọn người hầu không dám cười to, nhưng số khúc khích cười lí nhí không phải là ít.
Hốt Tất Liệt không lấy đó làm giận, lại còn cười: “Được lắm, Ức Chi, đừng phụ ý tốt của người ta.”
Tiết Ức Chi gật đầu. Hắn vừa nhón chân lên đã tung người thẳng lên mái nhà đối diện. Chân còn chưa trụ vững, đột ngột thấy hắc y nhân kia bất thình lình phóng tới trước mặt mình như một bóng ma, một ngón trỏ vươn ra định điểm vào ngay vào cổ hắn. Hắn kinh sợ lật úp bàn tay chặn ngón trỏ kia lại thì bên tai nghe thấy tiếng cười khúc khích của hắc y nhân kia. Chẳng rõ vì sao mà một âm cười nho nhỏ đó thôi lại làm cho tim hắn nhảy loạn xạ trong ***g ngực. Ngón trỏ của hắc y nhân nọ chỉ là lướt trong êm ái qua lòng bàn tay hắn, đủ để thấy bất quá y chỉ muốn đùa với Tiết Ức Chi một chút mà thôi. Đám người ở bên dưới ồ lên một tiếng hãi hùng. Nhưng tới khi Tiết Ức Chi thật sự giao đấu cùng hắc y nhân, bọn họ không còn rảnh rang mà sợ hãi nữa.
Trong lòng Tiết Ức Chi lẫn Phương Đình Quân đều âm thầm sợ hãi rằng mình đã đụng độ phải kình địch lớn nhất trong đời này. Giao thủ đã quá trăm chiêu, thế nhưng bọn họ chưa được một chiêu một thức nào là chạm va chính thức. Bình thường khi chiêu thức đã sử được một nửa dụng ý đều lượn vòng qua khỏi đối phương. Bởi vì biến chiêu ngay giữa đường, cho nên giữa một vùng ánh kiếm chớp lòe lại không hề nghe thấy có tiếng kiếm chạm vào nhau. Hai người bọn họ chiêu thức xoay chuyển cực kỳ tốc độ, nom cứ như thể một đôi sư huynh đệ đã hỗ trợ nhau luyện kiếm nhiều năm liền, vô cùng ăn ý. Qua thêm trăm chiêu nữa, bên dưới đã bắt đầu rì rầm những tiếng trầm trồ, tất cả mọi người đều đang phỏng đoán lai lịch của hắc y nhân.
Hốt Tất Liệt cũng ngập tràn kinh ngạc nhìn trận đấu quyết liệt giữa hai người bọn họ. Chỉ thấy kiếm pháp của hắc y nhân thanh thoát như nước chảy mây trôi. Khi biến chuyển, lúc dịch dời, tất cả đều miên man không chút ngập ngừng, phong thái cao sang rất mực. Thế nhưng Hốt Tất Liệt bằng kinh nghiệm đã từng chứng kiến qua kiếm pháp của hơn một ngàn tay kiếm ở Trung Nguyên mà vẫn không mảy may nhận ra lai lịch của hắc y nhân này. Hắn chưa từng nghĩ vẫn còn một cao thủ nhường vậy ẩn thân trong người Hán, vậy mà lúc trước ngay cả một tí chút về y hắn cũng chưa từng nghe qua. Đồng tử Hốt Tất Liệt không khỏi đanh lại, quay sang người hầu bên cạnh mình nói nhỏ mấy câu.
Cuối cùng thì bọn họ cũng nghe một tiếng “choang” nhỏ, khi kiếm rốt cuộc cũng va chạm vào nhau. Âm thanh không hề lớn nhưng tức khắc lôi cuốn ánh mắt của hết thảy mọi người. Mới hay mái tóc đen của hắc y nhân vốn được cột lại giờ đã xõa tung, lất phất rũ xuống hai bên vai. Tiết Ức Chi mỉm cười nâng thanh trường kiếm dậy, có thể thấy trên mũi kiếm của hắn đang ghim một mảnh khăn đen. Chính là chiếc khăn mà Phương Đình Quân dùng để quấn tóc. Những người bên dưới không kềm được hơi thở dài, rồi chợt thấy hắc y nhân vung tay trái lên. Thả xuống nơi ngón tay y là một khối ngọc bội khoan thai đong đưa dưới ánh trăng.
Tiết Ức Chi đưa tay sờ bên hông mình, quả nhiên miếng ngọc bội đeo bên dây lưng đã bị hắc y nhân trước mặt tước mất. Hắn không khỏi trầm trồ: “Các hạ dùng kiếm rất tuyệt”
“Hảo kiếm pháp!” Hốt Tất Liệt cũng vỗ tay khen, “Ta có chuẩn bị ít rượu dưới này, không bằng vị anh hùng đây xuống cùng nhau uống đôi ba chén.”
“Ý tốt của vương gia tại hạ xin nhận, có điều tại hạ uống rất kém, xin cáo biệt.” Phương Đình Quân vẫn dùng thứ giọng cổ quái để đáp lời.
Hốt Tất Liệt vỗ tay, một tràng lạo xạo thốc tới, từ mé các nóc nhà kế cận đột nhiên ùn ùn quân lính Mông Cổ đổ ra. Nghe thấy tiếng Hốt Tất Liệt bật cười: “Coi, ta mang theo nhiều người như vậy, tới lúc đó nếu như các hạ uống say quá chén thì vẫn có người hầu hạ ngươi chu đáo.”
Phương Đình Quân hừ nhỏ một tiếng, đang tính cách để thoát thân thì đột ngột có người hét lên thảm thiết đàng xa: “Ngựa nổi điên, ngựa nổi điên rồi.” Chẳng mấy chốc đã có tiếng vó ngựa rầm vang như sấm dậy, một bầy ngựa như nổi cơn điên phi ***g lộn về phía đám đông. Bọn họ hốt hoảng lập tức phân rã. Lòng Phương Đình Quân khẽ động, tung người lẫn vào bên trong đám đông, chỉ tầm nửa khắc sau đã theo đoàn người biến mất trên đường lớn. Hốt Tất Liệt vừa ra lệnh cho quân lính ghì chặt đám ngựa cuồng bị kích động, vừa đảo mắt quan sát tứ bề, nhưng làm sao còn thấy bóng dáng hắc y nhân đâu nữa. Tới khi hắn nhìn thấy sau đuôi bầy ngựa đều có dấu vết bị thiêu cháy thì tức tối và sợ hãi vô cùng.
Phương Đình Quân nán lại chờ đợi nơi một ngả rẽ. Quả nhiên một hồi sau thấy Thanh Xuyên hớt hải chạy tới. Gã thấy Phương Đình Quân trầm lặng như nước dưới trăng thì cười phì ra: “Thiếu gia dạy bảo đám Mông Cổ xong chưa?”
Phương Đình Quân chỉ nhẹ giọng hừ: “Lấy cái gì ra mà thấy ta đã dạy dỗ quân Mông Cổ?”
Y đoan chắc Thanh Xuyên nhất định vì thấy y không thể chiếm được lợi thế khi giao đấu với Tiết Ức Chi, nên mới chạy ra chuồng ngựa của quân Mông Cổ ở ngõ sau rồi đốt mông ngựa, để cho y thừa cơ đó thoát thân.
Thanh Xuyên cười khì: “Dù ta đi theo thiếu gia không lâu lắm, nhưng cũng biết thiếu gia nếu thấy chỗ nào hỗn loạn thì chắc chắn sẽ hớn hở. Nhưng hôm nay lại không vui thì tất nhiên là đánh không lại rồi…”
Gã thấy tóc Phương Đình Quân dù có cột đó, nhưng mấy sợi tóc lúc trước đã cột rất kỹ bây giờ lại buông xuống trên vai thì cười: “Té ra thiếu gia bị người ta lấy mất cái khăn buộc tóc.”
Phương Đình Quân hồi tưởng lại tình thế lúc vừa rồi thì không khỏi nhủ thầm, nếu như kiếm của Tiết Ức Chi tới sớm thêm vài phần nữa thôi thì hoàn toàn có thể đã tước bỏ được tấm khăn che mặt của mình. Nhưng hắn ta lại chọn lấy chiếc khăn chít trên đầu trước, cho nên mới áp sát mình hơn một chút, để mình lấy được ngọc bội đeo bên hông của hắn. Y nghĩ bụng gã ngốc nghếch này coi như cũng là một chính nhân quân tử.
Nghĩ như vậy, liền lấy mảnh ngọc bội kia ra treo lủng lẳng trên đầu ngón tay thon nhỏ, rồi tấm tức nói: “Ta cũng đoạt được ngọc bội bên hông của hắn đây. Hai bên bất quá hòa nhau thôi.”
Y nghe thấy tiếng cười khúc khích không nén nhịn được của Thanh Xuyên thì bỗng dưng phát hiện ra mình đã làm một hành động cực kỳ ấu trĩ, bèn thu phắt miếng ngọc trở về rồi quay lưng đi thẳng không thèm đếm xỉa gì tới Thanh Xuyên.
Thanh Xuyên nhìn tóc của y đang lơ thơ bay sau lưng áo, rồi vừa cười vừa đuổi theo bóng dáng đổ dài của Phương Đình Quân. May sao lúc hai người trở về thì nhà nhà đều cửa đóng then cài, cho nên ngay hôm đó rời khỏi thành cũng không khiến cho ai phải ngạc nhiên. Lúc bọn họ ra đi thì thấy quân Mông Cổ đang vào từng nhà lục lọi để bắt người. Thanh Xuyên bất giác cười nhẹ: “Vị Hốt Tất Liệt Vương gia này làm việc quyết liệt như sấm rền gió cuốn, không chịu tạm dừng tí nào cả.”
Phương Đình Quân nhạt giọng bảo, cứ để hắn ta tà tà mà bắt bớ đi thôi. Nói rồi hai người liền phóng qua khỏi tường thành, biến mất trong màn đêm mù mịt.
–
Đương lúc đó, mặt mày Hốt Tất Liệt sa sầm khi nghe tin tức liên tục truyền tới, rằng bọn thuộc hạ của hắn không tìm thấy bất cứ gì. Vốn lẽ tâm trạng của hắn đã không tốt, chuyện bực bội ngày hôm nay cứ như giáng thêm một đòn vào hắn. Đầu tiên là chuyện đám tông thân kịch liệt phản đối việc duy trì tấn công Đại Tống vì làm tiêu hao quá nhiều sức mạnh của Mông Cổ, ngay cả chuyến viễn chinh vượt ngàn dặm tới Đại Lý của hắn cũng bị coi là hành động làm hao tổn binh lực. Thất đệ A Lý Bất Ca được sự trong vọng của các vị tông thân, thành ra rất có tư cách để nối ngôi Hãn vị. Kẻ này ngấm ngầm thông đồng với Tống, trở thành căn nguyên cho sự tức giận của Hốt Tất Liệt. Thậm chí, bảo Tiết Ức Chi đi Nho giáo để đem một tên đệ tử tầm thường về cũng không xong. Dường như tất cả mọi chuyện đều đi ngược lại ý muốn của hắn.
Hắn thở dài nói với Tiết Ức Chi: “Xem ra người Hán quả thực có những kẻ rất tài giỏi. Đầu tiên là một Phương Đình Quân, sau này lại là một kẻ áo đen bí ẩn.”
Tiết Ức Chi vốn đang suy tới nghĩ lui về tiếng cười khẽ khàng của hắc y nhân nọ. Hắn không hiểu, bản thân mình biết rõ đó rành rành là nam tử, cớ sao bản thân mình lại đi rung động trong lòng vì một tiếng cười nho nhỏ ấy. Đột ngột nghe thấy Hốt Tất Liệt nhắc tới Phương Đình Quân, mặt hắn không khỏi đỏ lên. Hốt Tất Liệt quay lại thấy hắn đang xấu hổ thì cầm không được phải phì cười: “Có gì phải xấu hổ? Y cởi hết áo quần của đệ, lần sau đệ bắt được y thì cởi trần truồng là được thôi.”
Một hồi sau, hắn lại nói: “Thì ra kẻ đó đích thực là Phương Đình Quân”. Nhỏ giọng mấp máy cái tên này thêm mấy lượt, hắn mới nói tiếp: “Đáng tiếc, bây giờ không biết tên nhóc ấy đã chạy đi nơi nào rồi, chắc cũng chẳng tìm lại được y sớm sủa gì đâu.”
–
Về chuyện này, Hốt Tất Liệt cũng rất mau chóng được đền bù như nguyện. Bởi vì cơn phiền muộn trong lòng, hắn vứt bỏ hết đội cận vệ, chỉ dẫn theo mỗi Tiết ức Chi cùng một số ít thịt vệ dùng xe ngựa đơn giản băng băng chạy tới Đại Lý. Mấy hôm qua đi, Tiết Ức Chi đột nhiên bảo rằng ăn không tiêu. Do đó, Hốt Tất Liệt đành phải cam tâm tình nguyện tạm thời nghỉ trọ lại ở Hội Trạch. Hội Trạch là đô thành của buôn bán hàng hóa bằng gốm sứ. Từ sáng tinh mơ đã thấy có nhiều sạp mở hàng bán đồ sứ rồi. Mới sớm ra, Hốt Tất Liệt đã dẫn theo bọn Tiết Ức Chi ra ngoài ăn điểm tâm. Bốn người ngồi tại vị trí cập song cửa trong khách ***, dõi mắt ngắm nhìn khu chợ huyên náo ồn ào. Khí trời trong trẻo, có sắc mắng màu vàng ngà lấp lánh, lại có thêm một bát bột đậu Hội Trạch, bốn người đều cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Bọn họ cùng nhau tán gẫu. Nhưng lòng Hốt Tất Liệt vẫn thấy không hài lòng, do đó ánh mắt của hắn chỉ ngóng ra bên ngoài song cửa chứ không quay sang tham gia chuyện phiếm cùng họ. Khi Tiết Ức Chi ngoái đầu lại nhìn hắn, bất ngờ phát hiện ra đôi mắt Hốt Tất Liệt sáng rỡ lên. Nhìn theo ánh mắt của hắn, chợt trông thấy có một thiếu niên mặc áo vàng ngà đứng giữa một khoảng màu sứ xanh ngọc. Y đứng lẫn vào những món hàng sứ đơn thuần một lớp màu xanh mơ, xanh phấn, nom thật đẹp đẽ.
Người niên thiếu ấy, chẳng cần nhìn thêm lần nào nữa đã biết, Tiết Ức Chi nhận ra đó là Phương Đình Quân. Hỏng bét rồi, trong lòng Tiết Ức Chi không khỏi thầm nghĩ. Bây giờ muốn kéo sự chú ý của Hốt Tất Liệt đi thì đã quá muộn. Hốt Tất Liệt hiển nhiên đã nhận ra Phương Đình Quân.
Hốt Tất Liệt nhoẻn môi cười, nhẹ giọng nói: “Cái này kêu bằng đi mòn gót sắt tìm không thấy, đến khi có được chẳng tốn công. Để ta xem bây giờ nhà ngươi còn chạy được vào đâu.”
Hai gã mặc trang phục hắc bạch ở bên cạnh cũng đã nhận ra Phương Đình Quân. Bọn họ đã từng thấy tại Triêu Dương Cung Phương Đình Quân hiến nghệ. Có điều bọn họ chẳng ngờ được, người thiếu niên ấy lại có thể xua đi mọi âm u cho Hốt Tất Liệt, khiến hắn nở được một nụ cười.
Khi ấy, quả thật Phương Đình Quân chẳng hề ý thức được có vài người đang nhìn chăm chăm vào mình. Thứ nhất, y không lường được rằng Hốt Tất Liệt đột nhiên dùng xe ngựa chạy tới đây. Thứ hai, y đang say sưa chìm đắm trong hai bức tranh chữ. Y cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi, dù cho lúc bình thường có cơ trí bách biến, thế nhưng khi gặp phải thứ mà mình yêu thích thì khó lòng nào không nới lỏng cảnh giác. Huống chi, y vẫn nghĩ Hốt Tất Liệt lúc này vẫn còn cách mình xa xôi đâu ngoài trăm dặm.
Y cắn cắn môi ngắm nhìn một bức Tiêu tương cảnh đồ của Mục Khê nên tay trái, rồi lại xoay qua nhìn Mục ngưu đồ của Diêm Thứ Bình bên tay phải. Họa sĩ nào có phải tuyệt đỉnh danh họa gì đâu, còn tranh vũng không hề là tranh cổ có tuổi thọ cao thâm. Cơ mà đều là những sáng tác thượng thừa. Một bức thì biến chuyển kỳ ảo, một bức thì đặc tả thực tế, khó mà biết phải bỏ bức nào lấy bức nào. Y đem bên người tổng cộng cũng chẳng nhiều hơn ba mươi lượng bạc. Còn ông chủ quầy tranh là một tay sành sõi hẳn hòi, đang híp mắt làm bộ dáng Lã Vọng buông cần đợi cá cắn câu.
Dù vậy, chỗ Thanh Xuyên thì lại có nhiều ngân lượng, vì trước lúc ra đi Long Ngũ còn tặng gã thêm khá nhiều ngân phiếu. Cho nên lúc đi đường thì chi phí ăn ở tiêu xài đều cho Thanh Xuyên chi trả. Nhưng nếu hôm nay bảo gã phải bỏ tiền ra mua mấy bức tranh chữ y yêu thích thì quả cũng có điều khó nói. Y cũng chẳng muốn thừa cơ lừa gạt ở nơi này. Cho nên, khi nhìn hai bức tranh chữ trong tay mà phải bỏ đi một bức thì y cũng cảm thấy gì đó không cam lòng.
Nhưng dù đang say mê đến đâu, y cũng cảm giác được có điều gì đó bất bình thường. Đó là sự nhạy cảm của con mồi đối với thợ săn. Y khẽ ngoảnh đầu sang, để thấy một người thanh niên áo màu lam đang tươi cười rạng rỡ đi về phía mình, còn từ đàng sau thì nghe thấy có tiếng chân trầm ổn tiến tới, không cần ngoái lại cũng biết đó là ai.
Phương Đình Quân cười mỉm chi. Lúc này đây y chỉ có thể cười mà thôi. Y khẽ mấp máy môi như thể đang muốn nói câu gì với nam tử áo lam, thế nhưng đầu ngón chân vừa nhón một cái đã nhảy lên cao ba trượng, tức tốc lao lên trên mái hiên. Nhưng từ hai mé bên mái nhà chợt xuất hiện hai người. Phía nam là người mặc áo trắng, phía bắc là người mặc áo đen, hai người tay đều ôm đồm cái gì đó rồi tung ra ngoài. Hai tấm lưới đánh cá cứ như vậy mà chụp xuống làm trời đất tối sầm. Phương Đình Quân cả kinh, định luồn xuống bên dưới để tránh hai tấm lưới đi. Nhưng hai tấm lưới bắt cá nọ phối hợp với nhau kín khít không một kẽ hở. Một tấm thì chăng lưới rộng khắp trời, tấm kia lại tung vào như kéo chài. Nội lực hai tên này cũng chẳng phải hạng vừa. Thoáng cái cả người Phương Đình Quân đã bị gom gọn vào mẻ, bắt lên. Bụng dạ Phương Đình Quân không khỏi nóng nảy thóa mạ, nghĩ thầm lẽ nào hai tên hắc bạch này kiếp trước làm nghề đánh cá sao, cớ gì tư thế lại lão luyện như vậy. Y nghĩ tới nghĩ lui một hồi thì cơ thể vừa lúc bị trói chặt lấy, toàn thân cứng đờ bị quăng xuống dưới đất.
Y nằm trên đất nhìn nam tử áo lam tới gần mình cười mỉm, y cũng cười lại coi như chào hỏi hắn. “Ta có ngờ ở chỗ này cũng gặp được Hốt Tất Liệt vương gia đâu, thật sự là sống trên đời mãi cũng có lúc giáp mặt nhau đấy mà!” Y nom cứ như thể không phải đang bị bắt trong tấm lưới cá, lại vừa như thể mình có gấp gáp bỏ trốn đâu nào.
Hốt Tất Liệt ngồi xổm xuống để nghiên cứu qua khuôn mặt tươi cười của Phương Đình Quân mà nói: “Bản vương tất nhiên là khỏe, có điều hình như con chạch nhỏ này không được khỏe cho lắm. Mới không gặp độ chừng hơn một tháng mà sao lại gầy thế này? Có điều cũng cao lên rồi đấy.”
Miệng hắn quan tâm rất ôn tồn, nhưng bàn tay lại lần tới điểm hết các huyệt đạo Thiên trung, Kỳ môn, Thiên xu của Phương Đình Quân.
Phương Đình Quân hết cách, đành cười khổ: “Đa tạ vương gia quan tâm tới Đình Quân.”
Hốt Tất Liệt cười, gỡ tấm lưới đánh cá ra rồi bế thốc y lên đi về phía khách ***. Tiết Ức Chi nhíu chân mày đi theo phía sau bọn họ. Chỉ nghe thấy tiếng Phương Đình Quân cười nói: “Làm mệt nhọc Vương gia như vậy, Đình Quân chẳng phải là tội đáng muôn chết đấy ư? Chi bằng Vương gia thả Đình Quân xuống, để ta tự đi là được rồi.”
Hốt Tất Liệt cũng trả lời: “Ta sợ Đình Quân bỏ đi nhanh quá, ta theo không kịp.”
Hốt Tất Liệt ôm Phương Đình Quân vào trong phòng, đặt lên giường, dặn dò Tiết Ức Chi sau khi vào thì đóng cửa lại.
Cả Phương Đình Quân và Tiết Ức Chi đều không biết Hốt Tất Liệt định làm gì, chỉ thấy nơi đôi mắt dài hẹp của hắn lóe lên một tia rắn đanh. Hắn chằm chằm nhìn vào khuôn mặt của Phương Đình Quân mà nói: “Đình Quân, lúc ngươi cởi y phục của Tiết Ức Chi rất thống khoái có phải không?” Hai người bọn họ bất chợt hiểu Hốt Tất Liệt muốn làm gì, mặt Phương Đình Quân thoáng cái đã ửng đỏ. Nhưng không phải vì Hốt Tất Liệt muốn cởi y phục của y, mà là vì y đang giấu mảnh ngọc bội của Tiết Ức Chi trong lòng, chỉ cần cởi lớp áo ngoài ra thì lập tức sẽ bại lộ. Vì thế mà hơn một nửa khuôn mặt của y đã đỏ gay gay.
Hốt Tất Liệt nhìn vẻ mặt của y, tưởng lầm y đang xấu hổ thì cười: “Lúc ngươi cởi y phục của người ta thì nhanh nhẹn lắm cơ mà, sao bây giờ với mình thì lại tuyệt không chút sảng khoái?” Hắn cười, tóm lấy đai lưng của Phương Đình Quân: “Ngươi hãm hại tướng quân nhà ta, nhào nặn người như là cục bột vậy, ngươi nói ta phải trừng phạt ngươi thế nào đây?”
Trong thoáng chốc chóp mũi của Phương Đình Quân cũng ứa mồ hôi lạnh. Khi y còn không biết phải làm sao thì Tiết Ức Chi đã ngăn bàn tay Hốt Tất Liệt lại, thắt lại đai lưng cho Phương Đình Quân. Hốt Tất Liệt ngạc nhiên: “Đệ không báo thù à?”
Tiết Ức Chi thở dài: “Y chỉ là một đứa trẻ con, bướng bỉnh mà thôi chứ không hề có ác ý đâu, chúng ta chấp nhất với y làm gì.”
“Y hại đệ làm trò cười cho thiên hạ, đệ còn nói y không có ác ý?” Hốt Tất Liệt hừ nhỏ một tiếng.
“Nếu y có ác ý thì sẽ không đắp chăn lên cho đệ.” – Tiết Ức Chi nhẹ nhàng cười “Y chỉ muốn đào tẩu, hơn nữa tính tình trẻ con, đùa dai hơn một chút cũng không có gì phải ngạc nhiên.”
Phương Đình Quân thấy hắn không còn nhớ rằng mình đã lường gạt hắn, ngã dược hắn, còn cởi sạch sẽ quần áo làm hắn xấu mặt, chỉ nhớ rõ mỗi chuyện mình thuận tay kéo chăn đắp lại cho hắn thì trong thoáng chốc cũng chẳng biết phải nói làm sao.
“Vậy thì không phạt y.” Hốt Tất Liệt tỏ vẻ đầy tiếc hận, cứ như không thể cam lòng tình nguyện bỏ qua cơ hội này.
Tiết Ức Chi cười nói: “Sao không phạt, cứ phạt y ở chỗ này một ngày đêm là được. Tính tình y kiêu căng như vậy, thế cũng đủ cho y khó chịu rồi.”
Khổ chủ đều đã cho qua hết mọi sự, Hốt Tất Liệt chẳng thể làm gì khác hơn là tỏ vẻ bất đắc dĩ. Hắn quay mặt sang nhìn Phương Đình Quân, thấy y đang rũ khẽ đôi mi dài, trên gương mặt lại không biểu lộ gì, thì cười: “Đình Quân, món nợ này trước hết ta cho nhà ngươi ký sổ. Còn nữa, ngươi vi phạm lệnh của Tông chủ, lệnh của sư môn, một mình đào tẩu, chờ ta tới Đại Lý rồi từ từ tính với ngươi một thể.”
Hắn quay bước ra khỏi phòng, đi xuống dưới lầu rồi cũng chỉ thấy tâm trạng mình không biết vì sao mà vô cùng tốt. Hắn phất tay phân phó Bạch y: “Đi mua toàn bộ tranh chữ ở hàng đối diện về đây”, nghĩ ngợi một lát lại lệnh cho Hắc y đi mua ít dưa và hoa quả đem vào trong phòng. Hai gã đều lĩnh mệnh ra đi, chẳng bao lâu sau Bạch y đã đem tranh chữ trở về, Hốt Tất Liệt trước hết ngắm nghía qua từng bức một. Trong phòng ngủ của hắn chỉ còn lại Phương Đình Quân và Tiết Ức Chi, hai người bọn họ đều giữ im lặng. Phương Đình Quân nằm ở trên giường nhìn ngó những tua rua mắc bên rèm, Tiết Ức Chi ngồi trên bệ cửa sổ ngắm người người lại qua trên phố xá. Trong gian phòng im lặng đến nỗi ngay cả tiếng một chiếc kim rơi xuống đất cũng còn nghe thấy rõ.
Rốt cục, Phương Đình Quân chịu không nổi nữa, đành mở miệng. Y kêu một tiếng: “Này!” Tiết Ức Chi lập tức nhảy xuống khỏi bậu cửa mà hỏi: “Có phải ngươi khát hay không?”
“Không khát.”
“Đói ư?” Tiết Ức Chi vươn tay qua định lấy hoa quả mà Hắc y đem vào.
“Không đói.” Phương Đình Quân nhíu đôi mày lại.
Tiết Ức Chi nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phương Đình Quân mà trong nhất thời chẳng đoán được rằng y muốn làm gì đây. Chỉ thấy Phương Đình Quân nháy mí mắt nói: “Ngươi ngồi xuống giường đi, ta muốn nói chuyện với ngươi.”
Tiết Ức Chi nghe theo ngồi bên giường của y, nhưng chưa đợi Phương Đình Quân mởi miệng, hắn đã giành nói trước: “Tán gẫu thì được, nhưng ta không thể thả ngươi đi.”
Phương Đình Quân nghe vậy mà ngấm ngầm nổi giận, nghĩ bụng gã ngốc tử này vì sao lại không hề ngốc như thế chứ. Vì thế y nhắm mắt lại làm lơ hắn đi. Tiết Ức Chi mỉm cười, cũng chẳng buồn tính toán, chỉ gọt một quả táo rồi đặt nó bên môi Phương Đình Quân, thấy y giận dỗi ngoảnh mặt sang bên thì lấy lại tự mình ăn hết. Nhưng hắn vừa mới cắn một miếng thì Phương Đình Quân đã nhướn mày lên nói: “Ai cho ngươi ăn, ta muốn ăn táo.” Tiết Ức Chi sửng sốt đáp: “Ta thấy ngươi không muốn ăn mà.”
Phương Đình Quân cười khẩy “Bây giờ không muốn, nhưng rồi sẽ muốn.” Tiết Ức Chi đặt quả táo xuống mỉm cười: “Vậy thì có gì khó đâu, ta lại gọt thêm một quả là được.” Nói rồi thì lại loay hoay gọt vỏ thêm quả nữa. Phương Đình Quân hừ mũi mắng tay chân hắn quá lề mề, bây giờ y không còn muốn ăn táo nữa, mà muốn ăn bưởi đường. Đợi đến lúc Tiết Ức Chi vừa tách bưởi xong xuôi, y lại đổi giọng trở lại thành đòi ăn táo.
Tiết Ức Chi vừa lấy một quả táo gọt vỏ sạch sẽ thì Phương Đình Quân lại nhếch môi bảo bị thâm hết rồi, y không ăn. Tiết Ức Chi lập tức nhanh tay gọt thêm một quả, còn y lại nói muốn ăn thứ khác. Cứ như vậy là làm đi làm lại hết mấy lượt, đống hoa quả đều đã gọt tỉa hết xong xuôi mà Phương Đình Quân vẫn không ăn bất cứ thứ gì. Từ đầu chí cuối Tiết Ức Chi chỉ mỉm cười, y muốn cái gì hắn chiều cái đó. Hắn thấy Phương Đình Quân đang chau đôi mày đen sẫm, hiển nhiên là y đang không biết phải làm sao cho đặng, thì bèn mỉm cười hỏi y một câu rằng có muốn đi ra ngoài xem thử có gì đó để mua về hay không, để y được rong chơi thêm lát nữa. Phương Đình Quân thấy hắn nở một nụ cười chùy đập chẳng vỡ búa nện chẳng tàn, ấy vậy mà lại khiến cho bản thân mình tức chết đi thôi, thế là y nhắm tịt mắt lại không thèm đoái hoài gì đến Tiết Ức Chi nữa. Tiết Ức Chi nhìn những đường nét thanh tú còn chút vẻ trẻ con nơi y, chỉ nhẹ nhàng cười lắc đầu, kéo chăn qua đắp cẩn thận lại cho y.
Phương Đình Quân nhắm mắt vắt óc ra nghĩ cách thoát thân. Y biết nếu luận về võ công, Tiết Ức Chi chỉ có trên cơ mình chứ không hề kém cạnh, luận về tâm kế thì Hốt Tất Liệt cũng đấu ngang hàng với mình. Bản thân y chỉ trong nhất thời vô ý mà rơi vào tay bọn họ, e rằng có muốn thoát thân cũng trắc trở vô cùng. Đang nghĩ ngợi như thế, đột nhiên có Bạch y tiến vào gọi Tiết Ức Chi ra ngoài, bảo rằng Vương gia đang tìm hắn. Phương Đình Quân mừng rỡ trong lòng. Y đang định vận nội công để giải khai huyệt đạo, bất đồ Bạch y đã giương mười ngón tay lên điểm hết một lượt toàn bộ mọi huyệt đạo của y.
Phương Đình Quân tức tối cùng cực mà vẫn cười: “Bàn chân ta còn có nhiều huyệt đạo lắm, ngươi mà không điểm hết cả đi thì sợ là không nghe mệnh lệnh Vương gia của các ngươi đó.”
Bạch y sửng sốt, rồi đương nhiên cũng cởi giày và tất chân của Phương Đình Quân, điểm một lần xong hết mọi huyệt đạo trong gan bàn chân y. Lần này khiến Phương Đình Quân phải ngậm bồ hòn đến đủ mọi đường mọi nẻo. Các huyệt đạo bị thúc vào, khiến cho y vừa nhột vừa đau, chỉ tầm sau nửa khắc vật vã thì cả người đã dính dấp mồ hôi. Y cắn chặt răng mà chịu đựng, trong bụng dạ thì thóa mạ mười tám đời tổ tông của Bạch y. Chẳng biết đã mắng chửi được tới hồi thứ mấy thì đột nhiên có người giải huyệt đạo cho y. Toàn thân y được nới lỏng ra, phì phò thở rồi mở mắt, thấy Hốt Tất Liệt đang mỉm cười nhìn mình.
Hốt Tất Liệt cười mà hỏi: “Lúc ta mới vào đây, thấy miệng của Đình Quân không ngừng cử động, đang thì thầm gì đấy?”
Phương Đình Quân thấy buồn cười trong bụng, y thầm nhủ mình có thì thầm cái gì cũng không đâu khác ngoài mười tám đời cha chú của Bạch y. Nhưng miệng y cứ cười: “Ta nhắc tới Vương gia đó chứ, chẳng hay Vương gia giữ Đình Quân lại làm gì, nghĩ tới nghĩ lui Đình Quân cũng nào có gì có thể khiến cho Vương gia phải tốn hao hết công sức như thế đâu.”
Hốt Tất Liệt mỉm môi cười, đột ngột hắn bắt lấy hai gót chân trần của Phương Đình Quân rồi nắm chặt, nói: “Ta không có muốn ngươi làm gì đâu, chỉ muốn mang ngươi về, sau đó bắt ngươi ngày ngày mang xiềng xích.”
Phương Đình Quân trừng mắt lên: “Vậy Đình Quân chẳng phải là thành một con sáo trong phủ của Vương gia rồi sao?”
Hốt Tất Liệt phì cười: “Sao Đình Quân khiêm tốn như thế, ngươi há có thể làm con sáo được ư, thế nào cũng phải là một chú chim anh vũ.”
Hắn ngả người về trước, nhìn vào Phương Đình Quân mà nói: “Cân nhắc đi, nếu ngươi chịu làm con chim anh vũ trong phủ nhà ta, ta nhất định đối đãi ngươi thật tốt.” Hắn giương những bức tranh chữ trong tay lên: “Ngươi thích tranh chữ, có đúng không nào? Chỉ cần ngươi mở miệng, bất luận là kiểu tranh vẽ nào trên thế gian này đều sẽ đưa đến trước mặt ngươi. Nếu ngươi chịu học, ta có thể cho vời nhà đại nho nổi danh nhất thiên hạ đến dạy cho ngươi học.”
“Đình Quân chẳng rõ, ta có điều gì đáng để Vương gia vì ta như thế?” Phương Đình Quân cười nhạt.
Hốt Tất Liệt cầm lấy bàn tay Đình Quân đặt vào lòng bàn tay mình, ngắm nghía đôi bàn tay nam tử e rằng là đẹp đẽ nhất trần đời ấy mà mỉm cười: “Ai trên thế gian này cũng có ham mê của riêng mình, ham mê của ta là cất giữ thứ có giá trị nhất trong thiên hạ. Đình Quân vừa hay nằm trong tiêu chuẩn của ta.”
“Quá sức vinh hạnh rồi!” Phương Đình Quân vừa nói vừa ngáp dài một hơi, rồi nheo nheo mắt hỏi: “Vậy thứ được cất giữ có quyền được phản ứng không đây?”
“Hình như không đâu.” Hốt Tất Liệt cười.
Phương Đình Quân cũng cười: “Do rằng, ta chưa bao giờ lãng phí công sức vào mấy chuyện không thể nào làm được.” Y ngả đầu sang vừa cười vừa hỏi: “Nên bây giờ ta có thể đưa ra yêu cầu không?”
-oOo-