“Không, không cần. Thẩm thẩm, thúc thúc, chuyện lần trước ở
Phỉ Thúy lâu đều là Bùi Huyền không phải. Kỳ thật không dối gạt thúc
thúc cùng thẩm thẩm, mấy hôm nay, trong lòng Bùi Huyền vẫn luôn không
yên, cũng bởi vì chuyện muốn thành thân với Vương Minh Châu mà ngày đó
Bùi Huyền như bị quỷ ám, lại nói chuyện bất kính với thúc thúc, thẩm
thẩm như vậy!
Mà thẩm thẩm ngài đại nhân đại lượng, mấy hôm qua vẫn không
tìm đến con lấy một lần, lại càng không vì vậy mà mắng mỏ hay trách cứ
con, giờ thậm chí còn chủ động nhắc đến chuyện hôn ước này. Đối với sự
rộng rãi của thẩm thẩm, trong lòng Bùi Huyền hổ thẹn vô cùng.
Thẩm thẩm, Bùi Huyền sai rồi!”
Nói xong, Bùi Huyền liền cúi đầu, hai gối cũng lập tức quỳ xuống, định dập đầu với Bùi Vũ Khâm và Giang Mộ Yên.
Giang Mộ Yên thấy vậy liền tránh đi, sau đó cũng nhanh chóng bước lên đỡ Bùi Huyền.
“Bùi Huyền, ngươi làm cái gì vậy? Ngày đó ngươi đã nói gì bất kính với ta? Ta quên hết rồi, ngươi đứng lên trước đi!”
“Không, thẩm thẩm. Mấy ngày nay con cũng nghĩ kỹ rồi, thật ra Vương Minh Châu ngoại trừ dung mạo hơi xấu một chút, dáng người hơi béo một chút thì cũng không có chỗ nào không xứng với Bùi Huyền. Nàng xem
như là tài nữ nổi danh trong Phỉ Thúy thành này, cầm kỳ thư họa, thi từ
ca phú, mọi thứ đều tinh thông. Chỉ là dung mạo hơi kém nên bao nhiêu
năm qua vẫn còn là khuê nữ chưa ai hỏi cưới mà thôi.
Ngày ấy ở Phỉ Thúy lâu con không muốn xuất hiện với thân phận là hôn phu của nàng đều là bởi vì trong lòng quá hám hư vinh, cảm thấy
sắp thú một thê tử xấu như vậy thật sự quá mất thân phận của nam tử hán
đại trượng phu nên đầu óc nhất thời bị sĩ diện che khuất, lại nói ra
những lời tiểu nhân không nhã nhặn như vậy.
Kỳ thật hôm đó con nói xong liền hối hận, chỉ là bất hạnh
không có đường lui nên cũng chỉ có thể cứng rắn nhục mạ luôn thúc thúc
cùng thẩm thẩm thôi. Giờ nghĩ lại, Bùi Huyền thật sự là…
Sau đó, con về nhà đóng cửa suy nghĩ suốt năm ngày, càng lúc
càng cảm thấy hổ thẹn, tự trách bản thân thật sự không phải người, cũng
làm tổ tiên thất vọng, không còn chút phẩm hạnh của người đọc sách.
Huống chi Minh Châu tiểu thư kia cũng không làm gì có lỗi với Bùi gia,
hôm ấy Bùi Huyền dùng lời nói tổn thương nàng hiển nhiên là đã sai
trước. Giờ nếu thật sự hối hôn thì lại càng không công bằng với Minh
Châu tiểu thư. Bùi Huyền xuất thân Bùi gia, mẫu thân tuy là thiếp thất
như cũng tri thư đạt lễ, Bùi Huyền từ nhỏ đã được dạy quân tử nói lời
phải giữ lời. Cho nên hôn ước với Vương gia là không thể hối. Chỉ chờ
học số học xong là Bùi Huyền nguyện ý lập tức cưới Minh Châu tiểu thư
vào cửa, từ đó về sau phu thê tương kính như tân, tuyệt không đối xử tệ
hay vô lễ với nàng.
…”
Bùi Huyền còn nói rất nhiều, lời nói không những khẩn thiết mà biểu
tình cũng rất tự trách, đầu còn hổ thẹn cúi thấp, bất luận nhìn từ góc
độ nào cũng không thể hoài nghi sự thật tâm của hắn khi nói ra những lời này.
Nhưng Bùi Huyền càng như vậy lại càng khiến Giang Mộ Yên và Bùi Vũ
Khâm nhịn không được mà hoài nghi. Bởi vì nhìn thái độ hôm nay, lại nhớ
đến sắc mặt cùng ánh mắt của hắn hôm nọ ở Phỉ Thúy lâu, bọn họ thật sự
không thể quên vẻ mặt đáng sợ hung hiểm của Bùi Huyền khi đó, cũng không cho rằng những lời hôm nọ thật sự xuất phát từ việc không còn đường lui như những gì hắn vừa nói.
Nhưng mà lúc này, nước mắt Bùi Huyền cũng đã rưng rưng, đó rõ ràng là biểu tình cảm thấy áy náy và sám hối cho hành động của mình. Giang Mộ
Yên cũng không có cách nào kết luận đó đều là giả vờ.
Có câu ‘lãng tử quay đầu, vô cùng quý giá’, con người sống trên đời
sao có thể hoàn toàn không phạm sai lầm? Chỉ cần có thể biết sai rồi sửa chữa đúng lúc thì bọn họ làm trưởng bối nên cho hắn một cơ hội, không
phải sao? Dù sao Bùi Huyền cũng chỉ là một cậu nhóc mới hai mươi ba
thôi. Huống chi không phải nàng và Vũ Khâm cũng đã quyết định ra một kế
hoạch năm năm, vốn cũng không định trách phạt hắn hay sao? Giờ không đợi bọn họ lên tiếng mà chính hắn đã chỉ động nhận sai, đây chẳng phải
chuyện tốt ư?
Giang Mộ Yên tự nói với mình như vậy, sau đó liền đưa ánh mắt vẻ tha
thứ nhìn Bùi Vũ Khâm. Bùi Vũ Khâm vừa thấy ánh mắt Yên nhi như vậy liền
biết nàng đã mềm lòng, nhịn không được thầm thở dài: “Huyền nhi, con có thể nói ra những lời này, thúc thúc vui vẻ vô cùng. Chỉ mong là
con thật lòng hối hận vì những lời, những chuyện mình đã nói, đã làm
sai. Nếu vậy, ta và thẩm thẩm có chịu mấy câu của con cũng có là gì? Con đứng lên đi!”
“Dạ, thúc thúc. Tạ ơn thúc thúc, tạ ơn thẩm thẩm!”
Bùi Huyền lúc này mới thong thả đứng dậy. Bởi vì quỳ hơi lâu nên vừa
nhổm lên thì thân thể hắn liền lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống. Cũng may vừa rồi Giang Mộ Yên đỡ hắn xong thì vẫn đứng bên cạnh nên lúc này mới kịp đỡ một phen.
“Bùi Huyền, ngươi không sao chứ?”
Bùi Huyền âm thầm nắm tay Giang Mộ Yên một cái, chỉ cảm thấy bản tay
đó mềm mại như không có xương, mịn màng không thôi. Tâm tình nhịn không
được hơi rung động nhưng hắn vẫn nhanh chóng buông ra, sau đó kính cẩn
lui về sau mấy bước, nói “Đa tạ thẩm thẩm, Huyền nhi không sao, chỉ là nhất thời chân hơi tê mà thôi, giờ đã ổn rồi.”
“Vậy thì tốt. Bùi Huyền, ngươi thật sự quyết định không hối hôn sự với Vương gia này sao?” Giang Mộ Yên nhịn không được hỏi lần nữa.
“Đúng vậy, thẩm thẩm. Không những không hối hôn mà để chứng
minh với mọi người Bùi Huyền ta cưới Vương Minh Châu không phải để gia
nhập quan đạo, sau này Bùi Huyền sẽ một lòng một dạ chăm chỉ theo thúc
thúc và thẩm thẩm học làm ăn, không bao giờ nghĩ đến việc thi công danh, kiếm chức quan kia nữa! Cho nên chỉ mong thúc thúc và thẩm thẩm đừng
chê Bùi Huyền ngu dốt mà để Bùi Huyền ở lại bên cạnh hai người học tập
đến nơi đến chốn!”