Dùng điểm tâm xong, mọi người liền cùng nhau di giá đến Tiểu Hoa thính.
“Được rồi, điểm tâm đã ăn xong, Phong nhi, Huyền nhi, hai đứa có yêu cầu gì muốn thúc thúc làm thì giờ có thể nói ra.”
Bùi Vũ Khâm chậm rãi ngồi xuống bên cạnh bàn, nhẹ giọng mở miệng nói
với Bùi Phong và Bùi Huyền lúc này rõ ràng đã có phần gấp gáp.
“Thúc thúc, xin hỏi là mỗi người chúng ta có thể đề ra một yêu cầu riêng hay là cả hai người chỉ có một yêu cầu?”
Trong lòng Bùi Huyền tuy gấp gáp không thôi nhưng trước khi thật sự mở miệng thì hắn vẫn quyết định hỏi cho cẩn thận.
Bùi Vũ Khâm và Giang Mộ Yên nhìn nhau cười, giống như hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái khi có người mở miệng hỏi câu này.
“Vốn hai đứa là một đội, cho dù thắng cũng chỉ có một phần
thưởng. Nhưng hứng thú của hai đứa lại khác biệt đến vậy, nếu miễn cưỡng chỉ cho một yêu cầu thì phỏng chừng có chút khó khăn.
Như vầy đi, dù sao cũng là người một nhà, Phong nhi và Huyền
nhi, cả hai đều tự nói ra nguyện vọng của mình đi, nếu có thể thì thúc
thúc tất nhiên sẽ vui lòng làm cho các ngươi.”
Lời này của Bùi Vũ Khâm cũng không thể xem như đang mạnh miệng. Phải
biết rằng ngay cả toàn bộ quốc khố của Đông Vân quốc sợ là cũng không
đáng giá bằng một nửa Bùi gia. Nếu đã vậy, trên đời này, chuyện mà Bùi
Vũ Khâm làm không được thật sự không có nhiều lắm. Hơn nữa trong lòng
hắn cũng đã đoán được phần nào yêu cầu của Bùi Phong và Bùi Huyền, cho
nên Bùi Vũ Khâm tất nhiên càng có vẻ tự tin.
Bùi Phong và Bùi Huyền không hẹn mà cùng chần chờ.
Giang Mộ Yên vừa thấy bộ dáng có vẻ khó xử của bọn họ thì trong lòng liền hiểu.
“Bùi Phong, Bùi Huyền, trên cái ghế dài bên cạnh bồn hoa bên
kia có giấy bút, hai người cứ viết yêu cầu của mình ra đi rồi gấp giấy
lại đưa cho ta và thúc thúc của các ngươi xem. Nếu làm được sẽ đáp ứng
cho các ngươi. Nếu không sẽ cho các ngươi đề ra yêu cầu khác, có điều
yêu cầu thứ hai không thể khó hơn yêu cầu thứ nhất. Tức là trước khi
viết yêu cầu ra thì hai người cũng cần phải suy nghĩ một chút xem nó có
hợp lý hay không. Cũng không thể viết lung tung cái gì mà đòi ánh trăng
trên trời khuya này nọ. Vũ Khâm cho dù có là truyền kỳ sợ là cũng làm
không được. Các ngươi nói có đúng hay không?”
Bùi Phong và Bùi Huyền đều hiểu mà gật đầu. Bọn họ cũng không phải
ngu dốt, mở miệng nói muốn cái gì ánh trăng trên trời làm chi? Thứ đó có ích lợi gì đâu?
“Thẩm thẩm yên tâm, yêu cầu của Huyền nhi, tin chắc thúc thúc và thẩm thẩm sẽ không cảm thấy Huyền nhi là đề ra lung tung. Có điều
thúc thúc và thẩm thẩm có nguyện ý thành toàn cho Huyền nhi hay không
thì Huyền nhi không rõ!”
Trong lòng Bùi Huyền tất nhiên đã có suy tính sẵn rồi nên mới mở
miệng nói như đã đặt sẵn cạm bẫy. Mà suy nghĩ của Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm là giống nhau, đều cho rằng Bùi Huyền sẽ không bỏ qua cơ hội có
thể quang minh chính đại yêu cầu bọn họ hứa hẹn một điều này. Tương tự,
Giang Mộ Yên cũng cho rằng chuyện Bùi Huyền muốn nhờ đơn giản chính là
giải trừ hôn ước với Vương Minh Châu mà thôi.
Trên thực tế, nửa tháng qua, Bùi Vũ Khâm đã bắt đầu nói chuyện với
Vương gia về việc này dưới sự đốc xúc của Giang Mộ Yên rồi. Dù sao
chuyện hối hôn lần này, sai lầm chủ yếu là ở Bùi gia. Nếu Vương Ngự sử
nhân cơ hội này mà yêu cầu một ít tài sản để bồi thường thì Bùi Vũ Khâm
và Giang Mộ Yên cũng nguyện ý thay Bùi Huyền đưa cho Vương gia. Bây giờ
cũng chỉ còn thiếu một thái độ khẳng định của Bùi Huyền nữa thôi.
Dù sao bọn họ cũng muốn cho Bùi Huyền biết rằng nếu hắn đã tự mình
nói ra lời hối hôn không suy nghĩ kia thì họ cũng không có nhiệm vụ chủ
động thu thập cho hắn. Cho nên hai người định nhân cơ hội này để Bùi
Huyền có thể tự mình nói ra thỉnh cầu, mà bọn họ cũng thuận theo đó mà
giúp hắn giải trừ hôn ước này, xem như trả lại cho hắn một thân tự do.
Quan trọng nhất là Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm đều muốn nương cơ hội
này mà dạy cho Bùi Huyền một bài học, để hắn biết tự chịu trách nhiệm
với những lời mình đã nói ra.
Nhưng không ngờ rằng suy đoán của Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm đều không đúng.
Bùi Phong và Bùi Huyền đều tự mình viết ra nguyện vọng lên giấy. Bùi
Vũ Khâm cũng mở từng cái ra xem. Sau đó, hắn liền trầm mặc, chưa đưa ra
câu trả lời thuyết phục.
Giang Mộ Yên thấy vậy cũng kinh ngạc, liền nghiêng người xem trong
giấy viết gì. Vừa nhìn, biểu tình nàng liền hiện ra mấy phần bất ngờ,
nhịn không được ngẩng đầu nhìn hai người Bùi Phong và Bùi Huyền: “Hả? Hai người các ngươi đều hy vọng chương trình học số học sau này do đích thân ta dạy? Ngoài cái đó ra, chẳng lẽ các ngươi không có yêu cầu hay
hy vọng gì muốn đạt được trước nữa sao?”
Tuy đối với yêu cầu của Bùi Phong, nàng và Bùi Vũ Khâm cũng không xem như ngoài ý muốn, bởi vì ngay cả nàng còn nhìn ra được Bùi Phong đối
với nàng vẫn chưa hoàn toàn hết hy vọng, huống chi là Vũ Khâm vốn sâu
sắc, thông minh?
Có điều, Bùi Huyền kia cũng đưa ra yêu cầu như vậy, chẳng phải rất kỳ quái sao? Chẳng lẽ thời gian này, sau khi học số học thì hắn đã cảm
thấy tiếp tục học còn quan trọng hơn khôi phục thân phận tự do nữa ư?
Hay hắn đã quên chuyện ở Phỉ Thúy lâu lúc trước không phải chỉ một câu
nói rồi phất tay áo rời đi là xong?
Nghĩ vậy, Giang Mộ Yên liền nhịn không được hỏi tiếp: “Thí dụ như ngươi, Bùi Huyền. Lần trước không phải ngươi nói muốn giải trừ hôn
ước với tiểu thư Vương gia sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn nhân cơ hội
này nhờ thúc thúc ngươi đến Vương gia một chuyến, giải quyết hoàn toàn
chuyện này cho ngươi?”