Trong lòng Bùi Phong và Bùi Huyền tất nhiên không muốn đi ngay như
vậy, nhưng có muốn ở lại đến trước bữa tối thì hình như lại không có lý
do gì. Ngay lúc đó, bên ngoài thư phòng đột nhiên truyền đến tiếng đập
cửa.
“Lão gia, phu nhân!” Là giọng Thanh Thư.
“Vào đi!”
Thanh Thư lập tức đẩy cửa vào, cúi đầu hành lễ với Giang Mộ Yên một
cái rồi liền bước đến bên cạnh Bùi Vũ Khâm. Sau đó, trước ánh mắt kinh
ngạc của Giang Mộ Yên và cả Bùi Phong, Bùi Huyền, hắn cúi đầu nói mấy
câu vào tai Bùi Vũ Khâm.
Bởi vì Thanh Thư nói rất nhỏ, tốc độ lại nhanh nên dù Bùi Phong có võ công cũng không thể nghe rõ, càng đừng nói đến Giang Mộ Yên.
Cảm giác hiện tại của Giang Mộ Yên không chỉ là kỳ quái mà còn thấy
thật thần bí. Nàng đương nhiên sẽ không cho rằng Thanh Thư làm vậy là vì không xem đương gia chủ mẫu là nàng như người trong nhà nên mới đề
phòng mà nói nhỏ với Vũ Khâm. Dù sao nếu Thanh Thư không tin tưởng, muốn đề phòng nàng thì hắn đã dứt khoát không vào bẩm báo mà đợi đến lúc
nàng không chú ý rồi trực tiếp nói với Vũ Khâm không phải càng kín đáo
hơn sao? Nếu đã dám để nàng thấy thì tức là trong lòng Thanh Thư thật sự rất bằng phẳng. Tuy nói nhỏ với Vũ Khâm nhưng cũng không phải vì đã làm chuyện gì có lỗi với nàng.
Như vậy là chuyện gì mà lại khiến Thanh Thư kiêng dè nàng đến mức không để nàng biết mà lại trực tiếp thì thầm với Vũ Khâm?
Bùi Vũ Khâm mới đầu cũng không vui vì hành động của Thanh Thư, nhưng
sau khi nghe mấy câu thì thầm thì đôi mắt hắn nhất thời trầm xuống mấy
phần, sau đó liền gật đầu “Thanh Thư, ngươi đi đi, chuyện này ta biết rồi!”
“Dạ, lão gia!” Thanh Thư nói xong liền cung kính lui về sau ba bước rồi mới xoay người bước ra ngoài.
Thanh Thư đi rồi, Giang Mộ Yên liền chuyển mắt nhìn Bùi Vũ Khâm.
Không mở miệng nhưng ánh mắt đó đã hỏi ra vấn đề nàng thắc mắc. Bùi Vũ
Khâm tuy không tránh ánh mắt nàng nhưng hình như cũng không có ý định
trả lời mà chỉ dịu dàng nở nụ cười “Yên nhi, Thanh Thư nói có
hai người khách muốn gặp ta, ta đi chiêu đãi một chút, sẽ trở về ngay.
Nàng ở thư phòng chờ ta một chút được không?”
Giang Mộ Yên vừa nghe Bùi Vũ Khâm nói vậy liền biết hắn không hy vọng nàng đi theo, trong lòng không khỏi càng hồ nghi không biết hai vị
khách kia là người phương nào. Nhưng nếu Vũ Khâm đã nói vậy thì chắc
chắn là muốn tốt cho nàng rồi, nàng cũng không tiện tùy hứng nói nhất
định muốn theo.
Bởi vậy, mặc dù trong lòng rất thắc mắc nhưng ngoài mặt nàng vẫn dịu dàng, bình tĩnh gật đầu “Nếu có khách thì chàng đi đi. Đừng sốt ruột, ta ở đây chờ chàng, thuận tiện tính cho xong đám sổ sách này luôn. Chàng chỉ cần trở lại trước cơm
chiều để cùng dùng bữa là được rồi!”
“Không lâu đến vậy đâu!” Bùi Vũ Khâm cười cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Giang Mộ Yên một cái mới đứng dậy bước ra ngoài.
Bùi Vũ Khâm đi rồi, Giang Mộ Yên quả nhiên lập tức chuyển sang chỗ
Bùi Vũ Khâm ngồi vừa rồi, lấy một quyển sổ sách mới ra rồi hô với ngoài
cửa “Hồng Nguyệt.”
Giọng Hồng Nguyệt lập tức truyền đến từ một nơi cách đó không ca “Phu nhân, nô tỳ đây!”
“Đến phòng ta mang bàn tính đến đây.”
“Dạ, phu nhân!”
Bàn tính?
Bùi Huyền và Bùi Phong vừa định mở miệng nói gì nhưng nghe được hai
chữ đó thì liền trợn mắt nhìn, nuốt hết những lời định nói vào bụng lại. Bon họ biết những gì mình được học mấy hôm nay là từ ‘Kỳ xảo quyết’ của Giang gia, mà một bảo bối khác đi cùng với ‘Kỳ xảo quyết’ thành một
đôi chắc chắn là bàn tính. Chỉ là trước giờ chưa từng gặp qua, bọn họ
cũng không tiện hỏi. Vốn nghĩ bảo bối như vậy, phỏng chừng trong thời
gian ngắn là không có cơ hội nhìn thấy. Ai ngờ mọi chuyện lại quá đơn
giản!
Không ngờ Giang Mộ Yên lại tùy tiện để bảo bối gia truyền trong
phòng như vậy, ngay cả một nha hoàn hầu hạ cũng biết chỗ để, nàng không
lo sẽ bị người ta ăn cắp sao?
Trong lòng Bùi Huyền lúc này thật sự có thể dùng hai chữ ‘hết hồn’ để hình dung cảm giác hiện tại của mình. Giang Mộ Yên này đúng là mỗi thời mỗi khắc đều khiến hắn không thể nhìn thấu suy nghĩ trong đầu nàng. Rõ
ràng đã thấy Thanh Thư thì thầm với Bùi Vũ Khâm ngay trước mặt mình,
chắc chắn là có chuyện gì dấu mà nàng còn có thể trầm tĩnh như vậy, biểu tình tự nhiên, thanh thản như hoàn toàn không thấy chuyện vừa rồi vậy.
Khiến Bùi Huyền thật sự không biết nên khen nàng diễn quá hay hay nên
nói đầu óc nàng quá ngốc.
Mà trái ngược với thái độ vui sướng khi người gặp họa của Bùi Huyền,
trong lòng Bùi Phong lại cảm thấy rất bất bình và tức giận với hành động vừa rồi của Thanh Thư và chuyện thúc thúc để một mình Mộ Yên ở lại đây
mà đi. Ánh mắt nhìn Giang Mộ Yên lúc này cũng chứa mấy phần bất an, muốn nói lại thôi.
Đối với chuyện này, Giang Mộ Yên không phải không thấy, nhưng nàng
lại cố ý làm như không thấy. Bởi vì đây là sự tin tưởng giữa nàng và Vũ
Khâm. Không cần nói nàng cũng biết Vũ Khâm tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với nàng. Cho nên, lo lắng của Bùi Phong hiển nhiên là không cần thiết. Nhưng dù sao hắn cũng có ý tốt, nàng tuy biết nhưng cũng không
cần phải phá vỡ ý tốt của hắn. Cho nên, Giang Mộ Yên chỉ có thể vờ như
mình không phát hiện.
Động tác của Hồng Nguyệt rất nhanh, không bao lâu đã mang bàn tính
đến. Vì vậy Giang Mộ Yên bắt đầu thuần thục gảy hạt châu bàn tính, tính
toán lại sổ sách trên bàn ngay trước ánh mắt kinh ngạc của Bùi Phong và
Bùi Huyền, đồng thời cũng thành công khiến những lời bọn họ muốn nói
chặn ngay cổ, thu hút hết ánh mắt của bọn họ vào bàn tính trên tay nàng.