Ánh mắt Bùi Huyền đã trợn trắng rồi. Mấy ngày nay hắn là người bị kích thích lớn hơn bất kỳ ai.
Bùi Phong không có dã tâm gì với vị trí gia chủ Bùi gia, ánh mắt
y lúc nào cũng quay chung quanh nữ nhân Giang Mộ Yên kia cho nên tâm
tình cũng có phần thoải mái. Nhưng hắn thì khác. Đầu tiên là dùng lông
ngỗng làm bút, sau đó là cách viết hoàn toàn khác với cách trước giờ hắn vẫn dùng, còn có những ‘con số’ cùng ký hiệu kỳ diệu kia nữa, tất cả
đều khiến hắn cảm thấy mình giống như đã bước từ một thế giới này
sang thế giới khác.
Giờ lại thấy bàn tính, bảo bối mà người bình thường căn bản không có
khả năng nhìn thấy, còn có thể tận mắt chứng kiến Giang Mộ Yên thuần
thục sử dụng nó, Bùi Huyền hận không thể nhìn không chớp mắt để có thể
ghi nhớ lại mỗi động tác, mỗi tư thế của Giang Mộ Yên vào đầu.
Bùi Huyền khẳng định cách sử dụng bàn tính này hoàn toàn không phải
những gì hắn và Bùi Phong được học mấy ngày qua. Như vậy nói cách khác
chính là dù có chiếm được bảo bối này, hắn không biết xài thì cũng vô
dụng. Hắn phải học được khẩu quyết chân chính để sử dụng bàn tính mới
được.
Trong ‘Kỳ xảo quyết’ của Giang gia nhất định có cách sử dụng bảo bối
này, chỉ là Giang Mộ Yên không có dạy, hắn không thể nào biết được mà
thôi. Thật ra Giang Mộ Yên này mới là quốc bảo thật sự.
Chủ ý muốn giết Giang Mộ Yên trong lòng Bùi Huyền lúc này lại càng
lung lay. Có một kho báu gần như dùng không hết bên cạnh như vậy mà
không nghĩ cách lợi dụng triệt để, nếu giết nàng thì không phải quá lãng phí sao? Hắn nên tính toán một chút xem phải làm thế nào để nắm được
nàng trong tay, để nàng nghe lời làm việc cho hắn mới là thượng sách.
Mục đích của Giang Mộ Yên chính là không muốn để hai người Bùi Phong, Bùi Huyền mở miệng nói đến chuyện Thanh Thư nói nhỏ với Vũ Khâm vừa
nãy, lúc này thấy bọn họ đều im lặng, nàng cũng cười thầm trong
lòng. Tay trái nhanh chóng gảy hạt châu bàn tính, tay phải thì cầm bút
lông ngỗng, thỉnh thoảng viết vài con số vào sổ, chỉ thời gian một nén
nhang thôi mà một quyển sổ đã được nàng kiểm tra xong. Tiếp theo, tay
nàng nhanh chóng rút quyển thứ hai ra, chỉ là lúc này nàng còn chưa bắt
đầu thì Bùi Huyền đã nhịn không được mà mở miệng hỏi: “Quyển, quyển kia người tính xong rồi sao?”
Giang Mộ Yên ngẩng đầu mỉm cười, vuốt cằm nói: “Tính xong rồi.”
“Ta, thẩm thẩm, có thể xin người đưa quyển sổ tính rồi đó cho Huyền nhi thử một chút được không?”
Giang Mộ Yên vừa nghe vậy liền biết là hắn không tin, muốn tự mình tính lại thử xem thì không khỏi cười cười.
“Có thể. Ngươi đến đây lấy đi. Ta còn chưa ghi lại kết quả
cuối cùng vào sổ cái nên còn đây. Giờ ngươi lấy đi tính lại, xong thì
lại đến so với ta xem là ngươi tính đúng hay là ta tính nhanh!”
Giang Mộ Yên vừa nói xong, Bùi Huyền đã đứng dậy bước đến, nhận lấy quyển sổ từ tay nàng.
Đây là lần đầu tiên hắn chân chính tiếp xúc với sổ sách Bùi gia,
nhưng trong lòng hắn lúc này lại không chút kích động, bởi vì hắn còn
gấp gáp muốn kiểm tra xem có phải nội dung trong này quá mức đơn giản
hay không. Nếu không sao Giang Mộ Yên lại tính nhanh vậy được? Nhưng vừa mở ra, nhìn mớ chi chép rối loạn hết trang này đến trang khác, Bùi
Huyền không khỏi nhíu mày.
Mấy hôm nay, Giang Mộ Yên đều dạy bọn hắn dùng mấy ký hiệu kỳ quái mà nàng gọi là chữ số để biểu diễn số lượng. Giờ đột nhiên nhìn lại đám
ghi chép chồng chất toàn chữ là chữ này, Bùi Huyền thậm chí còn cảm thấy không quen.
So sánh với quyển sổ chi tiêu hàng háng trong phủ mà Giang Mộ Yên tự
làm, Bùi Huyền cảm thấy quyển sổ trong tay thật sự có thể dùng bốn chữ
‘vô cùng thê thảm’ để hình dung. Đến bây giờ, hắn cuối cùng mới cảm nhận được vì sao trước giờ Bùi Vũ Khâm đều phải ngồi trong thư phòng hơn
chín canh giờ mỗi ngày. Thì ra trước giờ sổ sách hắn xem đều là như vậy, hơn nữa nếu không nắm giữ kiến thức số học chân chính thì xem đám sổ
sách này một ngày, không nhức đầu xoắn não mà hiệu quả không bao nhiêu
mới là lạ.
Nhưng từ sau khi được Giang Mộ Yên giúp thì tình hình đã thay đổi rất nhiều. Rõ ràng nhất chính là từ sau khi ở cùng với Giang Mộ Yên, Bùi Vũ Khâm cũng ít khi nào đến thư phòng làm việc sau giờ cơm chiều. Thì ra
vấn đề đều nằm ở sổ sách.
Bùi Huyền nhịn không được nghĩ nếu tất cả quản sự của các hiệu buôn
Bùi gia đều nắm được cách ghi chép của Giang Mộ Yên thì không phải chủ
nhân sau này của Bùi gia sẽ không cần phải lãng phí nhiều thời gian để
xử lý sổ sách nữa sao? Nói vậy, có phải sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian quý báu để làm chuyện khác hay không?
“Bùi Huyền, suy nghĩ của ngươi rất đúng, đây chính là mục tiêu của ta!”
Giang Mộ Yên dùng ánh mắt có thoáng chút kinh ngạc nhưng cũng chứa không ít tán thưởng nhìn Bùi Huyền, cao giọng nói.
Bùi Huyền nhất thời như bừng tỉnh, lúc này mới biết mình trong lúc vô ý đã nói ra suy nghĩ trong đầu, khó trách Giang Mộ Yên lại trả lời. Có
điều lời của nàng…
“Thẩm thẩm, ý của người là người thật sự sẽ không hề giấu giếm mà truyền hết mấy thứ này cho mọi người sao?”
Bùi Phong nghe vậy cũng sửng sốt. Mộ Yên định dạy bí mật bất truyền của ‘Kỳ xảo quyết’ cho nhiều người?
“Đương nhiên không thể dạy tất cả, nhưng mà chỉ có mấy
người các ngươi cùng Thanh Thư, Vũ Khâm, cả ta nữa là chắc chắn không
đủ. Gia nghiệp Bùi gia quá lớn, bất kỳ ai muốn một mình nhận hết gánh
nặng này đều sẽ mệt mỏi. Vũ Khâm chính là ví dụ tốt nhất.”