Hưu Thư Khó Cầu

Chương 10: Chương 10




Chương 13

Tiểu ngu ngốc vừa hết bệnh, lại đến phiên tôi gục ngã.

Nằm trên giường lạnh đến run người, hai hàm răng cao thấp va boong boong. Quả thật đêm tháng sáu gió thổi mát mẻ, nhẹ nhàng khoan khoái thấu cả người, cho dù có rơi vào hồ sen cũng không phải run đến mức thế này.

Nhưng mà, lòng tôi lạnh.

Vô cùng lạnh.

Lạnh lạnh lạnh đến mức chết người, vắt ra nước, cảnh tượng như thế này khiến cho thân xác của cô công chúa này theo bản năng mà run lập cập, mặc dù tôi quấn hết một lớp chăn dày, cũng không chảy ra một giọt mồ hôi nào.

Tiểu ngu ngốc An Lăng Nhiên ngồi ở giường của tôi sốt ruột đến đỏ mắt, chỉ biết khóc ô ô gọi:

“Vợ à, vợ”.

Tôi cắn răng nhắm mắt, đầu quay về phía bên trong không thèm để ý đến hắn, nghe Văn Mặc Ngọc nói xong một hồi, giờ này khắc này, mỗi một tiếng gọi “Nương tử” của tiểu ngu ngốc giống như một con dao nhỏ đang tàn nhẫn đâm vào người tôi.

Chữ “Vợ” này vốn không phải do ngươi gọi, Thất hoàng tử Huyền Nguyệt ngọc thụ lâm phong, anh minh thần võ của tôi, là một miếng thịt ngon biết bao nhiêu, lại bị mẫu thân ngươi khiều đi mất, ta với lão phượng hoàng trụi lông kia sông núi kết thù, có liên quan đến tiểu ngu ngốc nhà ngươi, ta cũng không thèm đáp lại.

Kỳ Nhi là người nghe được tin tức đến đây đầu tiên, thấy tình cảnh này cũng sốt ruột đến nỗi chân mày cau lại.

Kéo An Lăng Nhiên ra, Kỳ Nhi nói:

“Công chúa, rốt cuộc sao lại thế này?”

Tôi âm thầm thở dài, chuyện này sớm hay muộn giấy cũng không gói được lửa, hơn nữa bây giờ đầu óc tôi vô cùng hỗn loạn, lửa giận công tâm, căn bản không nghĩ ra được bất cứ đối sách gì. Thấy Túc Phượng sắp tới đây, nói cho Kỳ Nhi rõ ngọn nguồn, dựa vào thân tín giúp tôi tạm thời đối phó trái lại lại là cách hay nhất lúc này.

Do dự một hồi, tôi nhanh chóng đem toàn bộ sự việc kể cho Kỳ Nhi nghe, An Lăng Nhiên bị Kỳ Nhi kéo ra phía sau cũng coi như ngoan ngoãn, không khóc hét nhào lên cạnh giường của tôi nữa, chỉ đứng im một chỗ nhìn một chúng tôi bên này một cách khó hiểu.

Nói xong, vẻ mặt Kỳ Nhi hơi hơi thay đổi, nhưng khuôn mặt có chút châm chọc cười nhạt nói:

“Hóa ra tới nơi này lại có chuyện như vậy.”

Tôi hỏi: “Kỳ Nhi, ngươi nói xem lời nói của Văn Mặc Ngọc có nên tin không?”

Nghĩ nghĩ, tôi cũng đem chuyện vào đêm tân hôn Văn Mặc Ngọc che mặt đến ép buộc tôi nói cho Kỳ Nhi nghe, mới nói một nửa, tôi đang lo lắng có nên kể chuyện ở khách điếm hay không, thì ở chỗ tấm bình phong vang lên âm thanh “bịch” một cái.

Tôi với Kỳ Nhi cùng nghiêng đầu sang nhìn, tiểu ngu ngốc va phải chậu cây đào, đang phẫn nộ quất đánh.

Tôi híp híp mí mắt, trầm giọng nói:

“Kỳ Nhi, ngươi nói xem tên Văn Mặc Ngọc này rốt cuộc muốn làm gì?”

Kỳ Nhi chống tay lên cằm, suy nghĩ một lát mới nói:

“Công chúa, Kỳ Nhi có chuyện giấu diếm cô.”

Tôi khẽ nhếch miệng, trong lòng thầm kêu không tốt.

“Chuyện gì?” Kỳ Nhi trung thành bảo vệ chủ, còn có chuyện giấu diếm tôi sao?

Kỳ Nhi nói: “Quả thật lúc ở Hạp Hách quốc, chúng ta nhận được ý chỉ của Lạc Diên đế, đúng thật là ban công chúa hòa thân với Thất hoàng tử Huyền Nguyệt. Lúc đến Trung Nguyên, cũng chẳng biết tại sao Lạc Diên đế đột nhiên thay đổi ý định, nói Huyền Nguyệt hoàng tử thân mang bệnh, không tiện thành thân, bắt công chúa tái giá với Tiểu thế tử An Lăng Nhiên của Mục vương phủ. Con gái của Hạp Hách quốc chúng ta trung trinh dũng cảm, chỉ lấy một chồng, làm sao có thể nói đổi là đổi? Cũng vì như vậy, công chúa mới vào khách điếm...”

Giọng nói Kỳ Nhi càng lúc càng nhỏ, tôi lại nhịn không được rùng mình.

Đúng thật là… sơ suất.

Trước kia nên nghĩ tới, cho dù Ô bố Lạp Thác công chúa không muốn tiến vào ở tạm trong Mục vương phủ, Lạc Diên đế cũng có thể tạm thời đón nàng vào cung ở tạm, sao lại phải làm ầm ĩ đến ở trọ trong một khách điếm tầm thường như vầy, khiến cho bách tích hai nước dở khóc dở cười?

Không ngờ tới, sự thật quả nhiên là như vậy.

Kỳ Nhi ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt.

“Công chúa, Kỳ Nhi to gan. Thấy người đột nhiên mất trí nhớ, nên mới do dự không kể cho người biết chân tướng, không chừng đến Mục vương phủ sẽ càng vui vẻ hơn, không ngờ là... tiểu thế tử lại là một ngốc tử!”

Lời này không nặng không nhẹ, nhưng tiếng nói vẫn rơi vào trong tai tiểu ngu ngốc, tiểu ngu ngốc chống nạnh nhảy dựng lên, hét lớn:

“Ta không phải tên ngốc, ta không phải tên ngốc!”

Tôi cùng Kỳ Nhi còn chưa kịp nói tiếp, ngoài cửa đã truyền tới tiếng bước chân dồn dập, chốc lát, đèn đuốc sáng trưng.

Chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, hiểu rõ quân địch kéo tới rồi.

Quả nhiên, Túc Phượng khoác một cái áo khoác tơ tằm thêu hình hoa mẫu đơn, được Lý ma ma dìu vào phòng trước tiên, dùng khóe mắt quét nhanh qua, không thèm nhìn tôi đang thôi thóp trên giường, kéo đứa con trai bảo bối qua hỏi han.

“Nhiên Nhi, trễ thế này sao không chịu ngủ? Nha hoàn trong phòng cũng không hiểu chuyện, đêm lạnh như nước, sao không khoác thêm áo cho thiếu gia.”

Nói xong, ý tứ hàm xúc nhìn Kỳ Nhi.

Con bà nó, cái này rõ ràng là đang mắng Kỳ Nhi; ông nội nó, rõ ràng là đánh chó mắng chủ thì đúng hơn á!

Tôi chống người định ngồi dậy lên tiếng bắt bẻ, lại bị Kỳ Nhi lặng lẽ kéo kéo tay lại.

Một đám người trùng trùng điệp điệp phía sau biết thân biết phận đi lấy ai khoác cho tiểu thế tử mặc vào, tôi với Kỳ Nhi giả bộ không thấy, cũng không thèm lên tiếng.

Phía bên kia An Lăng Nhiên bị bốn năm nha hoàn và lão bà tử mặc xiêm y giúp, bên này bên cạnh Túc Phượng đột nhiên hiện ra một bóng người, tôi bình tĩnh nhìn lại, chính là An Lăng Nguyệt cô em chồng dịu dàng hiền lành của tôi.

An Lăng Nguyệt vội vàng nói:

“Nương, bây giờ trước tiên nên mời Trương đại phu đến khám cho chị dâu, tốt nhất đừng để cảm lạnh.”

Trong lòng tôi cảm thấy dễ chịu hơn, toàn bộ Mục vương phủ, ngoại trừ Kỳ Nhi, e rằng cũng chỉ có cô bé này đối xử thật lòng với tôi, chỉ tiếc An Lăng Nguyệt quanh năm suốt tháng bị nhốt ở trong nhà, đối với chuyện bên ngoài hoàn toàn không biết gì, đơn thuần ngay thẳng. Bị vẻ ngoài nhân hậu của mình lừa đến sững sờ.

Túc Phượng ngoéo ngoéo khóe miệng, không nhanh không chậm nói:

“Đại phu đương nhiên là phải mời, chỉ là ta có chút thắc mắc, nửa đêm nửa hôm, sao tự nhiên con dâu lại té xuống hồ? Khiến cho tất cả mọi người đều không được yên thân.”

Tôi bực, còn giả bộ mắng tôi quanh co! Nếu ghét mắng tôi nửa đêm rơi xuống hồ làm kinh động đến mọi người các ngươi ngủ không ngon giấc, sao lúc trước còn dùng gian kế lừa ta đến đây?

Nghĩ kĩ lại, tôi liền không khỏi nghĩ tới chuyện lão phượng hoàng bỉ ổi này dùng những thủ đoạn đê hèn ấy, trước mặt Tiểu Trần hoàng hậu giả bộ lừa tôi đến không nói, con tung tin đồn nhảm ra ngoài, tự nói mình đạo đức tốt thế này thế kia, còn nói một “công chúa Man di” tôi đây trèo cao tiểu thế tử nhà bọn họ!

Tôi định nhảy dựng lên cãi lại, bất quá thì cá chết lưới rách. Ai ngờ Kỳ Nhi còn nhanh hơn tôi, cúi đầu cười nói:

“Đều là lỗi của nô tỳ. Lúc nãy công chúa nói với nô tỳ, đang ngủ bỗng nhiên công chúa cảm thấy hơi khác nên mới nửa đêm ngồi dậy đi kiếm nô tỳ, vô tình đi tới chỗ Tinh Nhu Các, thấy hoa sen lộ dưới màn sương sáng, không ý thức được đi vào đình nghỉ ngơi, sau khi nghe tiếng người gọi hơi giật mình nhất thời mơ mơ màng màng, dưới chân giẫm vào khoảng không ngã vào trong hồ.”

Đáy lòng tôi có trăm ngàn điều không muốn, nhưng biết Kỳ Nhi đi một bước này vì muốn “lấy lùi làm tiến”, cho dù lúc này tôi có trách mắng lão cáo già xảo quyệt Mục vương phi, dùng kế lừa tôi gả vào Mục vương phủ cũng không giải quyết được gì.

Dù sao, tôi cũng đã là con dâu của An Lăng gia.

Mọi chuyện còn cần phải bàn bạc kỹ hơn, mà trước mắt, chuyện quan trọng nhất chính là phải nhanh chóng đuổi Túc Phượng rời khỏi đây.

Vì thế, tôi ngoài cười nhưng trong không cười, cười so với khóc càng khó coi hơn nói:

“Để mẹ chồng và em chồng lo lắng, Liêm Chi thật sự là tội đáng chết muôn lần.”

An Lăng Nguyệt nhẹ nhàng bước tới, ngồi bên mép giường sờ trán của tôi, nhẹ nhàng nói:

“Cũng may không có phát sốt, mai gọi Trương đại phu tới xem, đợi lát nữa uống một chén canh sẽ cảm thấy tốt hơn, ra mồ hôi là tốt rồi.”

Tôi cười với An Lăng Nguyệt, “Cám ơn Nguyệt Nhi, đều do ta sơ ý.”

Túc Phượng ở sau lưng kỳ quái nhìn hai người chúng tôi cười nhạt, cười đến nổi toàn thân tôi đều nổi da gà mới xót xa nói:

“Con dâu cũng thật là sơ ý, sao chỉ có một mình ngươi đến Tinh Nhu Các mà uống đến hai chén trà?”

Tiếng nói vừa dứt, đầu óc tôi trong nháy mắt trống rỗng.

Bên lỗ tai ầm một tiếng, mồ hôi lạnh ở sau lưng ứa ra.

An Lăng Nguyệt ở bên cạnh tôi cũng thấy kỳ lạ, nắm tay tôi nói:

“Chị dâu, bộ lạnh lắm hả? Sao lại run lên như thế này?”

Vẻ mặt Túc Phượng càng lúc càng dữ tợn, tôi chỉ cảm thấy trước mặt sắp biến thành màu đen muốn ngất xỉu, An Lăng Nhiên lại đột nhiên vọt tới trước mặt Túc Phượng, lắc lắc cánh tay bà ta nói:

“Nương, Nhiên Nhi mặc quần áo xong rồi, nương ~~~” vừa nói còn vừa nũng nịu muốn phát ói, đầu còn liên tiếp cọ cọ vào cánh tay của Túc Phượng.

Nói không chừng Túc Phượng là vì bị hắn chọc lét tay chân, cười quở trách xoa đầu hắn:

“Đứa nhỏ này, không được ồn ào!”

An Lăng Nhiên nghe xong ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, lộ ra hai hàm răng chỉnh tề với Túc Phượng.

An Lăng Nguyệt nói:

“Ca ca không được ôn ào, Lý ma ma, gọi Trương đại phu đến chưa? Chị dâu đang run lập cập này!”

Cô em chồng của tôi quả thực là hiền lành vô cùng, đúng thật là tôi đang bị đông cứng đến phát run.

Lý ma ma lúc này giống như mới nhớ tới chuyện quan trọng, khom người cung kính trước mặt Túc Phượng nói:

“Bẩm báo phu nhân và tiểu thư, đã sai người đi gọi, chỉ có điều… chỉ có điều, chuyện này...”

Túc Phượng bị An Lăng Nhiên làm ầm ĩ, cũng không muốn tiếp tục đôi co với tôi, chỉ không kiên nhẫn nói:

“Chỉ có điều gì? Nói mau!”

Lý ma ma cúi lưng thấp hơn nữa “Trương đại phu nói, hơn nửa đêm đến quấy rầy giấc ngủ của hắn, tiền đến nhà khám bệnh phải tăng lên gấp đôi”

“Vô liêm sỉ!”

Túc Phượng vừa quát, một đám nha đầu lão bà tử toàn bộ đều quỳ xuống.

An Lăng Nguyệt có chút không nhịn được, lắp ba lắp bắp nói:

“Nương.” Ánh mắt có chút ai oán.

Túc Phượng hừ lạnh:

“Trương lão đầu này còn dám có gan thất lễ với ta, to gan thật?!”

Lý ma ma dừng một chút, liếc mắt nhìn Túc Phượng một cái, lời muốn nói ra đột nhiên lại kiên quyết nuốt ngược trở về.

Túc Phượng dùng khóe mắt liếc liếc nói:

“Lý ma ma, còn muốn nói gì, đừng làm bộ dạng ấy với ta.”

Lý ma ma tiến lên một bước nói: “Thưa phu nhân, Trương đại phu còn nói thêm một câu. Ông ta nói, biết Vương phi sẽ nói hắn to gan, chỉ có điều cũng không được trách hắn, ai bảo Vương phủ gần đây hay xảy ra chuyện, bà tìm tới hắn chi.”

Chậc chậc, những lời này thật sự là vô cùng bất kính.

Tôi nghe lại cảm thấy rất vui vẻ.

Đúng vậy, lão Trương đồng chí nói không sai, ai bảo mụ phượng hoàng trụi lông bà lừa tôi đến đây chi, tôi sẽ làm cho Mục vương phủ người đến gà chó cũng không yên.

Vốn tưởng rằng lời này ra khỏi miệng, con chim trụi lông kia sẽ rất giận dữ, ai ngờ lại nhìn tôi với vẻ sâu xa, sau đó cười nói: “Đúng thật là hay xảy ra chuyện!”

Nói xong, mang theo một đám người chậm rãi rời khỏi.

An Lăng Nguyệt thấy mẫu thân mình rời khỏi, ngước cổ nhìn theo nói:

“Chị dâu, nếu đã gọi Trương đại phu đến, muội cũng không ở đây quấy rầy người nghỉ ngơi. Cáo từ!”

Tôi gật đầu với An Lăng Nguyệt, còn nói thêm vài câu rồi mới để này đi, cô bé này cái gì cũng tốt, chỉ là bị lão già kia quản giáo vô cùng, cuối cùng, tôi bảo Kỳ Nhi tiễn nàng ta ra ngoài.

Trong chốc lát, trong phòng chỉ còn lại mỗi tôi và An Lăng Nhiên.

Tôi vốn không thèm để ý tới tên tiểu ngu ngốc này, cũng hạ quyết tâm đêm này độc chiếm cái giường, vì thế xoay người vào trong giả bộ ngủ.

Tiểu ngu ngốc cũng không chịu buông tha cho, một bước nhỏ bay tới bên giường, vô cùng u oán gọi một tiếng:

“Vợ”

Tôi không quan tâm, quấn lấy cái chăn chờ Kỳ Nhi về bàn bạc kỹ hơn.

“Vợ ~~”

Ruồi bọ đáng ghét còn chưa chịu đi, nghĩ tới hắn còn chút tức giận, nếu không tại ngươi là tên ngốc, ta cũng không bị lão phụng hoàng rụng lông kia lừa gả vào đây.

“Vợ ~~~~”

Thoáng chốc, thanh âm dường như đi vào lỗ tai, tôi chưa kịp nghiêng đầu qua, lại đột nhiên cảm thấy bên hông cứng ngắc.

A a a!

Tiểu ngu ngốc lại đang ôm tôi.

“Ngươi, ngươi…”

Giờ phút này, tôi lấy cái chăn quấn mình thành giống như một đòn bánh tét, trải qua cùng với tiểu ngu ngốc An Lăng Nhiên lâu như vậy, quả thật giống như một cái bánh tét bị quấn dây tròn tròn, vô cùng chắc chắn, tôi một chút cũng không nhút nhích được.

Tôi có chút tức giận, giọng nói cũng không thân thiện.

“Buông ra!”

“Không buông!” Sức lực bên hông càng tăng thêm một chút, tôi chỉ nghe thấy tiếng tiểu ngu ngốc vẫn còn đang ong ong bên tai: “Nàng là nương tử của ta, đừng để người khác lừa gạt!”

Lỗ mũi của tôi hừ hừ, ai lừa gạt ai còn chưa biết rõ ràng đâu!

“Ta cảnh cáo lần cuối cùng, buông ra!”

“Không buông, không buông!” Tiểu ngu ngốc giãy dụa lại muốn ôm chặt lấy tôi, miệng còn lẩm bẩm, “Vợ, nàng không lạnh sao, ta ôm nàng liền ấm áp hà.”

Bản công chúa thật sự thật sự nổi nóng!

Mẫu thân người lừa ta vào phủ, còn cắt đứt nhân duyên tốt của ta, hiện tại đến cả tên tiểu ngu ngốc ngươi lại còn tha mỡ lên ta, ta còn có thể bỏ qua cho ngươi sao?

Tôi ngắm ngay cánh tay đang ở trước mặt tôi há miệng, chỉ nghe một tiếng hét a thảm thiết, tiểu ngu ngốc rốt cục cũng chịu buông tay tôi ra.

Tôi cười ha ha, xoay người quật tiểu ngu ngốc xuống, đè hắn giam cầm trong cánh tay hét lớn:

“Nói! Còn dám hay không hả?”

Tiểu ngu ngốc đại khái là vì không kịp phản ứng, ở dưới người tôi, mở to mắt không nói lời nào.

Tay tôi lại hung hăng tăng thêm ba phần lực, thấy hắn vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt tuấn tú hơi phiếm hồng cảm thấy hơi kỳ quái, nhìn theo ánh mắt của hắn, không khỏi hít một hơi.

Trời ạ!

Trên người tôi vốn chỉ mặc cái yếm bằng bàn tay, lúc này chăn bị kéo qua một bên, cảnh xuân rõ ràng đang bị… lộ… lộ ra hết, nhìn không sót thứ gì.

Chương 14

Trương đại phu đến đây.

Chỉ có điều lúc bắt mạch xem bệnh lại không ngừng nhìn tôi, và cả tiểu ngu ngốc An Lăng Nhiên. Bởi vì trên lưng An Lăng Nhiên có một vết bầm tím đã đen lại rất rõ ràng.

Lão Trương đồng chí vừa đưa tay xem xét tình trạng vết thương, vừa thở dài:

“Không đơn giản ~ không đơn giản a!”

Lông tóc tôi dựng đứng, nhìn thấy cái vết thương kia và sắc mặt tuấn tú của An Lăng Nhiên, có hơi xót ruột.

“Vết thương rất nghiêm trọng?” Sớm biết như vậy, vừa rồi tôi sẽ không xuống chân ngoan độc như thế.

=_= Tôi thừa nhận, vết bầm tím trên lưng tiểu ngu ngốc là do tôi đá, đều do hắn tự chuốc vạ vào mình! Ai bảo hắn bổ nhào tới ôm tôi, chăn trên người tôi lại bị kéo lệch sang một bên, cảnh xuân chợt hé… Nhất thời nóng vội, tôi quơ chân một cái, tiểu ngu ngốc liền oanh oanh liệt liệt rớt xuống giường.

Lúc này, tiểu ngu ngốc từ từ nhắm hai mắt lại, để mặc cho ngón trỏ và ngón giữa của lão Trương đồng chí chạy loạn trên vết bầm tím của hắn, từ đầu đến cuối chẳng nói câu nào, nhưng mỗi khi lão Trương ấn một cái trên miệng vết thương, sắc mặt hắn liền khó coi thêm ba phần.

Gặp tình trạng như vậy, ngược lại tôi có hơi lo lắng, sốt ruột.

Một cái sa chân của tôi, đá tiểu ngu ngốc văng xuống giường, nếu Túc Phượng – con phụng hoàng trụi lông kia mà biết được chuyện này thì không biết sẽ còn thế nào nữa, vừa rồi An Lăng Nhiên ngã xuống giường bịch một tiếng, đúng lúc Kỳ Nhi tiễn An Lăng Nguyệt quay lại, thấy tiểu ngu ngốc mặt đầy bụi đất nằm trên mặt đất thì hoảng sợ, vội nâng tiểu ngu ngốc dậy dỗ dành một trận.

Cuối cùng mới nói:

“Công chúa người sao phải khổ công như vậy? Mặc dù tiểu tử này ngu dại, nhưng dù sao cũng không đối xử tệ với người. Người cũng đừng lấy oán hận với Mục vương phi mà phát tiết trên người hắn đi? Lại nói, nếu Mục vương phi biết chuyện này, công chúa còn chưa kịp đánh trả đã thành tội nhân ngược đãi phu quân!”

Tôi hết đường chối cãi, lại nghe Kỳ Nhi hiểu lấy đại nghĩa với An Lăng Nhiên, nói là tôi không cẩn thận đạp hắn xuống giường, khiến hắn ngoan ngoãn, nhất định không được nói ra ngoài.

Dường như tiểu ngu ngốc bị tôi làm cho tổn thương, một đôi mắt sáng rực ngó ngó liếc liếc tôi bên này, rồi gật đầu nhíu mày, đến lúc này vẫn không nói được lời nào, trong lòng bản công chúa trái lại trở nên bất ổn.

Lão Trương lắc đầu, sờ vuốt chòm râu còn nói lại:

“Không đơn giản a!”

Tôi bị lão già dối trá này làm cho tức giận đến giơ chân lên, “Rốt cuộc vết thương này thế nào mà lại không đơn giản, ông nói thử xem!”

Lão Trương đồng chí bày ra tư thế nghênh ngang – ho khan hai tiếng, như có ý liếc liếc trên bàn, người lanh lợi như Kỳ Nhi, lập tức khôn khéo dâng chén trà ngọt ngào hỏi:

“Trương đại phu vất vả.”

Lão Trương rất hưởng thụ, lên giọng “ừ” rồi mới tiếp cái chén uống trà, cuối cùng mới nói:

“Ta nói không đơn giản là tại sao tiểu thế tử ngã từ giường va vào bình phong mà lại thành hình bàn chân?” Tôi và Kỳ Nhi hai mặt nhìn nhau, không nói nên lời.

Giường mới của tôi và An Lăng Nhiên là giường có bình phong đang khá thịnh hành trong giới quý tộc hiện nay, tức phần bên ngoài giường dùng bình phong thẳng đứng che chắn, bình phong chế tạo từ cây gỗ tử đàn tốt mà thành, mặt trên chạm trổ đủ loại kiểu dáng hoa cỏ, bên trong và bên ngoài tổng cộng ba tầng, nguyên nhân là do “Ba tấm bình phong”. Như vậy chủ ý là khi vợ chồng ân ái trên giường, che che đậy đậy, có khoái cảm yêu đương vụng trộm nửa ẩn nửa hở. Nhưng bây giờ, với tôi và tiểu ngu ngốc ngược lại lại như một loại trào phúng.

Trước khi lão Trương đồng chí tới đây, Kỳ Nhi đã căn dặn tiểu ngu ngốc trước, nói hắn là do bản thân không cẩn thận ngã xuống giường, va phải tấm bình phong nên bị thương, không ngoài dự liệu, lão Trương này lại thật giống Tôn Ngộ Không, hỏa nhãn tinh tường nhìn thấu đám bạch cốt tinh chúng tôi.

Kỳ Nhi nói:

“Trương đại phu, ý này của ông, rốt cuộc nãy giờ ngài ấn ấn xoa xoa trên lưng phò mã chúng ta, không phải là xem miệng vết thương, mà chỉ là đang xem xét hình dạng của nó?”

Lão Trương vuốt cằm, trả lời không chút xấu hổ:

“Đúng vậy!”

An Lăng Nhiên nghe vậy mở to đôi mắt, ánh mắt lạnh như băng nhìn lão Trương, con ngươi xinh đẹp biểu lộ cảm xúc mà tôi nhìn không hiểu lắm. Xem ra tiểu ngu ngốc cũng chưa có ngốc quá, còn biết lão Trương đùa giỡn hắn.

Lão Trương đón nhận ánh mắt của tiểu ngu ngốc, nhưng không có một tia sợ hãi.

“Tiểu thế tử ngươi xem, chuyện tốt gì đây hả? Mục vương phi bảo ta đến, nhưng chỉ nói xem bệnh cho một mình công chúa. Nếu bây giờ ta phải đi báo với Mục vương phi, phí chẩn bệnh này tính toán thế nào đây?”

Uy hiếp!

Uy hiếp trắng – trợn!

Giữa uy hiếp còn ngầm ẩn giấu khinh thường cùng coi khinh bản công chúa!

Lão Trương này rõ ràng biết An Lăng Nhiên là một tên ngốc, lại luôn mồm thương lượng cùng hắn, này này, kỳ thật đây không phải là muốn tôi ngậm miệng trả tiền đấy sao?

Tôi đi tới gần, nói: “Trương đại phu, ông nói thế là không đúng rồi! Mẹ chồng ta vốn bị ta kinh động hết một lần, bây giờ vất vả lắm mới ngủ được, ông lại đi làm phiền bà ấy, chẳng phải thất lễ hay sao?”

Lão Trương sờ sờ râu không đáp, còn nhìn tôi cười tủm tỉm.

Tôi cười thầm một tiếng: “Vết thương này của tướng công có lẽ cũng không có gì trở ngại, ta thấy vẫn đừng cho mẹ chồng biết thì tốt hơn, không bằng như vậy đi, phí chẩn bệnh lần này là ta trả!”

Tôi vỗ vỗ ngực, giây tiếp theo lại bị Kỳ Nhi giữ chặt.

Kỳ Nhi nhỏ giọng nói: “Công chúa, tất cả của hồi môn của người còn đặt trong thương khố của Mục vương phủ, tuy Mục vương phi đã nói toàn bộ bạc này đều do một mình công chúa tự mình sử dụng, nhưng đêm hôm khuya khoắt người đột nhiên lấy bạc, sợ là sáng mai sẽ rơi vào trong tai Mục vương phi!”

OTZ

Không nói thì tôi lại quên, đến Mục vương phủ mấy ngày, có ăn có uống, bạc này cũng chưa có chỗ dùng, cho nên tôi đều dựa vào kho tiền nhỏ nhà Mục vương phủ.

Bên này tôi cùng Kỳ Nhi nói thầm, bên kia lão Trương đồng chí đã không còn kiên nhẫn.

Gõ gõ cái bàn, lão Trương nói:

“Công chúa, người sắp xếp được không? Nếu không có bạc, lão phu lại không thể trì hoãn vết thương của tiểu thế tử, hay là thông báo sớm một chút thì tốt hơn.”

Sắc mặt tôi trầm xuống, nhìn An Lăng Nhiên bên cạnh vẫn im lặng nãy giờ, bỗng thấy áy náy không thôi.

Bây giờ tiểu ngu ngốc đang nhếch đôi môi cánh hoa của mình, ánh mắt u buồn, một cước vừa rồi ngược lại làm đứa nhỏ hiện ra vẻ đẹp trắng nhợt của người bệnh, bộ dạng này, làm lòng tôi không khỏi nảy sinh yêu thương. Tên nhóc này… vẫn là câu nói kia, nếu không phải nhược trí thì tốt thật.

Tôi lấy khăn lụa xoa xoa khóe mắt, ngồi xuống, hít sâu, cầm tay lão Trương:

“Trả góp có được không?”

Lão Trương nháy mắt mấy cái nhìn tôi, kỳ quái nói:

“Là sao?”

Tôi chép miệng, nhất thời quên mất cổ nhân không hiểu trả góp là gì, vội sửa lời nói:

“Ý ta là, ghi giấy nợ ấy?”

Lão Trương rất hào phóng, không cần suy nghĩ, gật đầu không chút do dự.

“Được, một ngày năm đồng tiền, lãi tăng dần!”

Trong chớp mắt, Kỳ Nhi vốn đang cầm giấy bút liền sững sờ tại chỗ, kinh hô:

“Năm đồng tiền?!”

Tôi cũng vỗ bàn nhảy dựng, “NND, ông còn Hoàng Thế Nhân hơn cả Hoàng Thế Nhân ha!”

Năm đồng tiền ~~

Năm đồng tiền là khái niệm gì các đồng chí có biết không?

Được rồi, để tôi cho một ví dụ, bổng lộc mỗi nha hoàn hàng tháng trong Mục vương phủ là hai đồng tiền, như Kỳ Nhi là một nhất đẳng nha hoàn kề cận, bổng lộc mỗi tháng cũng không quá năm đồng tiền. Lão Trương lang băm lòng dạ hiểm độc này, đòi tôi những năm đồng tiền lãi một ngày, còn muốn lãi tăng dần!

“Ông định ăn cướp hả! Có tin ta gọi 110 bắt ông không!”

Tôi nhất thời suy sụp, quên mất thân tôi bây giờ còn đang ở thời đại phong kiến lạc hậu, không có tổ chức quang minh như 110 cứu khổ cứu nạn.

Lão Trương đồng chí nhìn tôi và Kỳ Nhi, vẫn cười hòa nhã.

“Công chúa không cần tìm người tới bắt ta, để ta tự đi tìm Mục vương phi thú thật!”

“Đừng đừng” nghe thấy ba chữ “Mục vương phi”, nhất thời tôi như quả bóng cao su tròn trịa xì hơi, cười hề hề làm lành, tay giữ chặt góc áo lão Trương đáng thương nói:

“Mọi chuyện còn có thể thương lượng. Thế này, chúng ta cùng thảo luận lại tiền lãi?”

Kỳ Nhi thấy thế vội phối hợp với tôi, lại kính lão Trương thêm một chén trà đầy, sắc mặt lão Trương dần hòa hoãn, đang muốn mở miệng, tôi cũng đang hết sức chăm chú chờ đợi lắng nghe, chợt nghe phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm từ tính.

“Sau lưng cái gương đồng, trong túi tiền màu lam còn hai lượng bạc.”

Chúng tôi đều giật mình, lúc này mới trợn mắt há mồm mà quay đầu lại nhìn thẳng An Lăng Nhiên.

An Lăng Nhiên thật bình tĩnh, còn cúi xuống hớp miếng nước trà.

Lão Trương cũng thực bình tĩnh, cười nịnh nọt ngồi đối diện uống trà với An Lăng Nhiên.

Tôi không bình tĩnh được, nổi giận nhảy dựng lên nói: “Kỳ Nhi ngu ngốc kia, ngươi ngươi, ngày nào cũng ngồi trước gương đồng chả đầu cho ta, vậy mà lại không phát hiện chỗ đó có bạc?”

Kỳ Nhi thật ấm ức, nhưng đôi mắt to tròn chợt chuyển quanh tiểu ngu ngốc An Lăng Nhiên, không hé răng.

Tôi nói: “Kỳ Nhi, còn thất thần làm gì? Đi lấy bạc mang tới cho Trương đại phu.”

Dứt lời, tôi mới quay đầu về phía An Lăng Nhiên, tiểu ngu ngốc đáng yêu thật, ở thời khắc quan trọng lại có chút tác dụng như vậy.

Tôi nghĩ có lẽ đêm nay tôi đá hắn mắng hắn, vậy nên giờ phút này hắn mới ủ rũ không phấn chấn như thế. Lúc này bất luận thế nào tiểu ngu ngốc cũng đã giải quyết việc cấp bách của tôi, tôi hẳn là nên lấy ơn báo oán, dỗ dỗ dành dành hắn, vì thế nói: “Đêm này Nhiên Nhi ngoan lắm, tỷ tỷ…”

Tôi còn chưa nói xong, An Lăng Nhiên liền nghiêng đầu tránh được bàn tay ngọc thon dài của tôi đang định xoa đầu, lập tức leo lên giường, xoay người vào trong ngủ.

Tay tôi vẫn cứng đờ ở giữa không trung, trước mặt lão Trương, hơi xấu hổ.

May mắn lúc này Kỳ Nhi đang cầm bạc lại đây, tôi liền thuận tay nhận túi tiền giao lại cho lão Trương, cắn răng nói: “Lão già ngươi tiết kiệm một chút!”

Lão Trương lau lau miệng, một bộ dạng cơm no trà đủ đi ra ngoài.

Nhưng Kỳ Nhi thật thông minh, nói: “Trương đại phu, hình như ông quên thứ gì?”

Lão Trương dừng bước, quét mắt qua miếng điểm tâm trên bàn, gật đầu nói: “À, thứ này ta sẽ không mang theo người, các ngươi cứ tùy ý!”

Tôi và Kỳ Nhi cùng xấu hổ một lúc, mới nói: “Trương đại phu, hình như… ông đã quên kê đơn cho tướng công tôi!”

Lão Trương rất có tâm thở dài: “Thiếu phu nhân a, người nói thế này không phải làm lão phu khó xử sao? Nếu ta viết đơn, người âm thầm đi lấy thuốc, không may bị Mục vương phi bắt được, bà ấy nhận ra nét bút của ta a!”

Trán tôi nổi lên cái hắc tuyến, sợ hãi hỏi: “Ý ngài là?”

Lão Trương nói: “Vết thương của tiểu thế tử chỉ là vết bầm tím bình thường, dùng chút dầu hoa hồng tầm ba năm ngày là đỡ rồi.”

Tôi lại nhếch miệng, có chút không cam tâm.

“Vừa rồi ông giúp tôi bắt mạch, cũng không viết đơn thuốc phải không?” Bằng không khoản phí kếch xù đến khá bệnh tại nhà không phải là mất trắng sao? Tuy tôi hận Mục vương phi, nhưng bạc của Mục vương phủ với tôi không oán không hận, theo đạo lý, tôi còn phải thương thảo với tên Trương Thế Nhân một phen.

Trương Thế Nhân lắc lắc ống tay áo: “Thiếu phu nhân càng không có gì đáng ngại, uống chút canh gừng của quý phủ là được, làm gì cần viết đơn thuốc cho uổng phí tiền bạc.” Nói xong, Trương Thế Nhân ngâm nga một điệu nhạc, làm tôi đau lòng không thôi, bạc đã đi rồi.

Ra tới cửa, Trương Thế Nhân lại đột nhiên nhớ ra điều gì, thu bước chân lại, nói với vẻ đầy ẩn ý: “À, đúng rồi. Lần sau nếu có cãi nhau công chúa người cũng dịu dàng một chút, vết thương của tiểu thế tử dù sao cũng chưa lành hẳn. Còn nữa, mấy thương tích nhỏ trên người thế tử, nếu tim tiểu thế tử lạnh đi sau này công chúa có hối cũng không kịp.”

Tôi cắn chặt răng, tức đến dở khóc dở cười, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trương Thế Nhân thuận gió mà đi ra như vậy.

Đã đến hơn nửa đêm, vừa sợ vừa bị dọa, ngay cả đơn thuốc cũng không có, còn bị Trương Thế Nhân vơ vét lấy hết hai lượng bạc.

Ngươi cũng biết, hai lương bạc này, tốt xấu gì cũng là giá bán mình của ba nha đầu, là tiền mà mấy nha hoàn trong tiểu viện có tích góp cả đời, họ đều không với tới hai lượng tiền chuộc thân này.

OMG!

Đúng như lời lão điểu trụi lông kia nói, lão Trương này đúng là quen thói lừa bịp.

Xã hội cũ đại gian đại ác mà!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.