Chương 15
Mấy ngày gần đây, tiểu ngu ngốc luôn né tránh tôi.
Tôi rất mất hứng.
Không phải chỉ đá ngươi một cước thôi sao? Đâu đến nỗi đó chứ? Mẹ ngươi lừa
ta vào Mục vương phủ, hại ta lỡ mất mối lương duyên tốt; cha ngươi thì giả điên
giả khùng, nối giáo cho giặc; biểu di, thúc thúc và thẩm thẩm của ngươi châm
chọc khiêu khích ta, trốn trong góc tìm cơ hội đâm ta một đao; mấy nha hoàn lão
bà tử sau lưng mắng ta là “Đồ Man di mọi rợ”, ức hiếp nha đầu Kỳ Nhi – thông
minh lanh lợi bên người ta… Tất cả tất cả chuyện này, ta đều nhịn hết.
Bản công chúa chỉ nhẹ nhàng, mềm mỏng đạp ngươi có một cước, đảm bảo không
sao, có khi còn giúp ngươi thông minh lên, sao ngươi lại bực ta như thế chứ?
Tôi rất oan ức phiền muộn.
Thế nhưng, tiểu ngu ngốc vẫn không muốn gặp tôi.
Sáng sớm hôm nay, cũng vậy.
Tôi nhớ tới vết thương trên lưng tiểu ngu ngốc, vì thế lúc ăn cơm tôi giúp
hắn gắp thức ăn. Mục vương, Mục vương phi thấy thế, có vẻ rất vui mừng, nghĩ
rằng tôi đã chịu chấp nhận sự thật, tiếp nhận tiểu ngu ngốc. Đám người Vương
Uyển Dung và Trần Hiền Nhu là loại người thích nhìn mặt người khác, một người
nói: “Cháu có một người vợ rất chiều chuộng chu đáo, biểu tỷ sau này nhất định
hưởng phúc”. Một người lại nói: “Hai vợ chồng trẻ ân ái, không chừng không bao
lâu nữa An Lăng gia sẽ có thêm cháu”. Cả một bàn nói cười vui vẻ, ngay cả lão
vương bát* An Lăng Tiêu là một người rất ít phát biểu ý kiến cũng vuốt cằm nói:
“Tốt lắm! Tốt lắm!”
(*) Vương bát: là con rùa ấy.
Tôi im lặng ngồi nghe, ngoài mặt thì cười vui vẻ nhưng trong lòng lại mắng
bọn họ là đồ khoác lác. Muốn tôi làm “Tam tẩu tử”, chờ thêm tám kiếp nữa đi!
Hiện tại, lãng phí thời giờ quan tâm tiểu ngu ngốc, chẳng qua là vì bản công
chúa ăn ở hiền lành, hổ thẹn vì mình đã đá hắn một cước.
Tôi một mặt thì ngập ngừng, một mặt dùng đũa gắp đồ ăn để vào bát An Lăng
Nhiên, ai ngờ tiểu ngu ngốc lại đột nhiên cầm chén đẩy ra, cái tay đang gắp
thức ăn của tôi, cứng đờ giữa không trung.
Tiểu ngu ngốc làm như không nhìn thấy sự xấu hổ của tôi, buông đũa xuống,
ngay cả mắt cũng không thèm liếc lên một chút mà nhìn tôi: “Con no rồi, đi ra
vườn chơi với Vượng Trạch”
Nói xong, quả nhiên đứng dậy phất phất tay áo, không mang theo một áng mây
nào, bỏ đi.
Bàn tay thon dài của tôi còn đang sững sờ giữa không trung, rung rinh trong
gió.
Hầu bọn họ biết tôi cũng không dễ chịu gì, lại vui tươi hớn hở coi tôi như
không tồn tại, ra sức bới cơm.
Tôi lắc lắc đầu, cuối cùng đồ ăn trên đôi đũa bị rớt xuống bàn. Kỳ Nhi hiểu
tính tôi nhất, vội khom người thay tôi gắp đồ ăn bỏ vô trong bát, cười giải
vây:
“Công chúa đánh rơi đồ ăn trên bàn, nô tỳ thay người gắp trở lại”
Trong phút chốc, tôi mới rốt cuộc lấy lại được tâm trạng, miễn cưỡng cười
cười đối với mọi người.
“Dùng bữa, dùng bữa.”
Kỳ thật, tiểu ngu ngốc đối với “không cần gặp” của tôi, coi như chấm dứt
việc này. Sau chuyện một cước kia, tiểu ngu ngốc giống như vô cùng nhục nhã,
lạnh nhạt với tôi cũng thôi đi, đến nỗi buổi tối, còn nổi tính trẻ con tự mình
ôm mền gối ra ghế quý phi nằm ngủ.
An Lăng Nhiên biết tôi không muốn ngủ chung một giường với hắn, đương nhiên
là việc tốt. Kỳ thật sau khi tôi được gả vào Mục vương phủ, không phải tiểu ngu
ngốc phát sốt hay hộc máu, thì cũng là tôi rớt xuống nước lạnh run, tân giường
vẫn đều dùng cho người bệnh ngủ. Trước đó mấy ngày tôi còn lo lắng hai người
bệnh chúng tôi sau khi hết bệnh, rốt cuộc cũng phải có một ngày bất lực trước
cục diện vợ chồng ngủ chung.
Bây giờ hắn ngoan ngoãn nằm ngủ trên ghế quý phi, tôi cũng sẽ không khách
khí chiếm lấy cái giường lớn. Theo lý, đây là một chuyện vô cùng tốt, đối với
tôi cho dù có chuyện gì cũng vui vẻ không thôi.
Trong đầu loáng thoáng, thấy có gì đó hơi kỳ lạ.
Đừng có nói, một cước này của tôi, thực sự khiến tiểu ngu ngốc thông minh
hơn nha? Nếu không thì làm sao mấy cái cử chỉ cùng với động
tác của hắn lại giống một người bình thường đang giận dỗi
tôi đến thế? Nếu chỉ là một tên ngốc có chỉ số thông minh của một đứa
trẻ sáu bảy tuổi, khi nhìn thấy cái yếm tôi bị lệch sang một bên, hai má cũng
không nên ửng đỏ thế chứ?
Tôi trái suy phải nghĩ, cũng không tìm ra được một chút manh mối. Nhưng có
một việc, ngược lại dưới sự nhắc nhở của Kỳ Nhi, tôi cũng hiểu ra.
Kỳ Nhi nói: “Công chúa, đã hai ngày rồi, nô tỳ thấy mặc dù vết thương của
tiểu thế tử không nghiêm trọng, nhưng nếu không bôi miếng thuốc mỡ nào, e là
phải hơi đau chứ.”
Nghe vậy, tôi linh quang chợt lóe, nắm tay lại nói: “Đúng, hóa ra là chuyện
này!” Lúc đó tôi kích động đến mức, thiếu chút nữa lật đổ bàn, quăng vỡ chén.
Tiểu ngu ngốc giận dỗi là bởi vì tôi chưa mua cho hắn dầu (hay mỡ) hoa hồng!
Suy đoán như vậy cũng có chút căn cứ khoa học:
Một, nếu tiểu ngu ngốc giận dỗi vì tôi đá hắn một cước, lúc ấy hắn nên khóc
hét đi tìm nương hắn cáo trạng, thế nhưng hắn không có. Nếu lúc đó không
có, sau đó cũng không cần phải bực tức tôi, vì thế có thể loại trừ hiềm nghi
này.
Hai, đầu óc của An Lăng Nhiên chỉ có bảy tám tuổi, một đứa trẻ ở độ tuổi
này rất hay giận dỗi người lớn hứa mà không làm. Đá hắn đêm đó, hắn cắn răng
nhịn đau, lúc ấy tôi đồng ý mua dầu hoa hồng thoa lên vết thương cho hắn, bây
giờ lại…
Ai! Sao tôi lại quên mua thuốc cho tiểu ngu ngốc chứ, có điều làm dâu nhà
người ta, bản công chúa không phải nói muốn ra vương phủ là có thể ra. Hơn nữa
nếu muốn ra ngoài, ít nhất cũng phải khéo léo lập cái danh sách, trước trước
sau sau, con phụng già lại xem xét rồi phân công vài người đi theo tôi, tôi rốt
cuộc cũng không thể quang minh chính đại đi vào cửa hiệu thuốc bắc nữa là?
Đang cùng Kỳ Nhi đau khổ nghĩ cách, không ngờ cơ hội lại tự động dâng đến
cửa.
…………
Nhìn cái “cơ hội” đang đối diện với tôi, tôi không khỏi run rẩy.
Cũng là Tinh Nhu các, cũng là trà lạnh, cũng là mỹ nam tử, lại khiến tôi
nhịn không được nổi cả da gà.
Văn Mặc Ngọc buông chén trà trên tay xuống, cười nói: “Vẻ mặt của công chúa
thế này, đừng nói là sợ ta xô cô xuống hồ đấy?”
Tôi nhẹ nhàng cười một tiếng “Có chút”.
Văn Mặc Ngọc này, rất kỳ quái.
Chiều hôm nay, con phụng hoàng trụi lông mang theo con khổng tước biểu muội
của mình —— Vương Uyển Dung về nhà thăm người thân, tôi rảnh không có việc gì
làm, nên theo cô em chồng An Lăng Nguyệt ra hồ sen, ngồi bên bàn đào học nữ
công, kim còn chưa kịp xuyên qua, quản gia đã tới thông báo, nói là có Văn tiểu
công tử đến gặp.
Tôi nghe hơi lạ lạ tai, theo thói quen hỏi lại ai là Văn tiểu công tử?
Không ngờ mới vừa hỏi xong, tú hoa châm của An Lăng Nguyệt liền đâm vào
tay. Lão bà tử ở bên cạnh liền cười nói: “Văn tiểu công tử này chính là Mặc
Ngọc công tử nổi danh ở kinh thành, công chúa vừa tới, nên mới không biết”
Nghe vậy, trong đầu tôi bắt đầu nổ ầm ầm, bên này còn chưa kịp vang hết,
bên kia lão bà tử đã mỉm cười nhìn An Lăng Nguyệt nháy mắt nói: “Tiểu thư như
thế này cũng không tốt. Vừa nghe nói Mặc Ngọc công tử tới liền đâm vào tay, nếu
chuyện này truyền ra bên ngoài, sau này tiểu thư vào Văn gia, còn khiến cho bọn
hạ nhân chê cười tiểu thư không có phụ đức?”
Gương mặt nhỏ nhắn của An Lăng Nguyệt xấu hổ đến đỏ bừng, sẵng giọng: “Lão
mụ mụ ngươi xấu miệng, ta không thèm nói chuyện với ngươi!” Nói xong, tiểu cô
nương cúi đầu chạy đi, tiểu nha hoàn nói xấu sau lưng tôi không thấy tiểu thư mình
đâu, cũng chạy đuổi theo.
Tôi chớp mắt mấy cái, đầu óc nhất thời không kịp xử lý.
“Văn, Văn, Mặc Ngọc là… của Nguyệt Nhi”
“Là là là” khuôn mặt già nua của lão bà tử cười nhăn nheo, kích động như
người được gả đi là mình, “Ôi chao chao, thiếu phu nhân chưa biết sao, hôn sự
này là do Hoàng thượng đích thân ban xuống đấy!”
Sau lại, thông qua tiểu trinh thám toàn năng Kỳ Nhi tìm hiểu, điều tra, lục
sót tìm bí mật, bản công chúa mới biết được, hóa ra hôn sự này, cũng nghiên cứu
rất nhiều.
An Lăng Tiêu là một võ tướng thì hợp lý rồi, ông nội Văn Mặc Ngọc là Văn
Như Cảnh lại là một Thừa Tướng, hai người khi vào triều, một tả một hữu, càng
không hợp nhau.
Tú tài và quân nhân, hợp ý nói không hết. Vương gia gặp Thừa Tướng, lại
vướng mắc không rõ. Hai người từ ngoại giao, trị hoang, lập thái tử, thậm chí
tới Lễ thất tịch ở Hoàng cung năm nay bày trí như thế nào, từ việc lớn đến việc
nhỏ đều bất đồng ý kiến. Hai bên văn võ cũng sẽ theo hai vị này chia thành hai
phái rõ ràng, trên triều mỗi ngày thường ầm ĩ đến tán loạn. Thất hoàng tử Huyền
Nguyệt từng nói đùa cục diện đó như thế này “Xa thấy hoàng triều, gần biết chợ
búa”
Khi mấy vị hoàng tử còn nhỏ, An Lăng Tiêu đề nghị lập con trai của Tiểu
Trần hoàng hậu – Huyền Dực, Văn Như Cảnh lại ủng hộ lập Thất hoàng tử Huyền
Nguyệt. Theo thứ tự chào đời, Đại hoàng tử Huyền Dực được lập làm Thái Tử, Văn
Như Cảnh tâm như tro tàn, cáo lão hồi hương, truyền vị cho con lớn nhất là Văn
Chương, triều đình mới có một khoảng thời gian yên ổn.
Không lâu sau, biên cương của Hạp Hách quốc và Lạc Vân quốc xảy ra xung
đột, An Lăng Tiêu chủ chiến, triều đình một mảnh đằng đằng sát khí, ai cũng hăm
he muốn đánh bại Hạp Hách quốc. Nhưng không biết việc này làm sao lại đến tay
Văn Như Cảnh Văn lão gia tử, lão nhân gia hắn chống quải trượng lên triều, lão
lệ tung hoành, dùng lý lẽ bác bỏ, từ chiến sự biến thành việc cầu thân. Vì thế,
An Lăng – Văn hai nhà mâu thuẫn lại tăng thêm.
Lạc Diên đế thấy tình hình không ổn, đau đầu trước cục diện triều đình bất
hòa sắp một sống một còn, vì thế tìm đến hai vị ái khanh vừa lừa gạt vừa khuyên
nhủ, tiếc là đều không có hiệu quả. Cũng may còn có Lệ Phi thông minh, cười
khanh khách nói: “Hoàng Thượng đúng là nhất thời hồ đồ, đối ngoại có thể hòa
thân, đối nội chẳng lẽ không thể?”
Vì thế hôn sự của Văn Mặc Ngọc cùng Nguyệt Nhi nhà tôi lấy việc dàn
xếp tình thế mà định ra.
Thế là, Văn Mặc Ngọc chẳng kiêng nể gì, lấy cớ trước tiên tới thăm “nhạc
phụ nhạc mẫu đại nhân” vào Mục vương phủ của tôi, thong thả ngồi đối diện với
tôi uống trà.
Tôi líu lưỡi: “Cha mẹ chồng ta không có ở quý phủ, Mặc Ngọc công tử e là
tới không đúng lúc”
Văn Mặc Ngọc ngồi đối diện cười ngoắc ngoắc khóe miệng, hơi hơi cúi người
nói nhỏ với tôi: “Tôi chính vì biết họ đi ra ngoài, nên mới cố ý tới”
Tóc gáy toàn thân tôi dựng lên hết, nhưng lại không có biện pháp nhúc nhích
thân thể.
“Văn Mặc Ngọc, rốt cuộc ngươi có ý gì?”
Lúc tôi mới xuyên qua thì hô hấp nhân tạo, đêm tân hôn thì cưỡng ép, còn
chuyện hai ngày trước ở Tinh Nhu Các, nói cho tôi biết thủ đoạn của của Mục
vương phi, tất cả mấy chuyện này… khiến tôi cảm thấy bộ dạng của Văn Mặc Ngọc
không phải thật lòng muốn thành thân với An Lăng Nguyệt.
Quả nhiên, Lạc Diên đế suy nghĩ quá ngây thơ rồi.
Hắn nghĩ, chỉ cần Văn Mặc Ngọc và An Lăng Nguyệt thành thân, thế lực của
thái tử Huyền Dực và Huyền Nguyệt sẽ thống nhất lại, tôi thấy tình trạng hiện
tại, là Huyền Nguyệt căm hận Mục vương phi đoạt tôi, cũng như đoạt mất binh lực
mà hắn ký thác ở Hạp Hách quốc, ngay cả thân tín của mình Văn Mặc Ngọc cũng
chọn phía quan hệ với Mục vương phủ.
Như vậy xem ra, nếu Nguyệt nhi thật sự gả cho vị Mặc Ngọc công tử hòa hoa
phong nhã này, có lẽ cũng là một hồi bi kịch.
Văn Mặc Ngọc có thói quen nheo nheo mắt, cười tươi như hoa.
“Không có ý gì, vì biết mấy ngày gần đây công chúa không tiện đi ra ngoài,
nhưng lại có chút chuyện muốn làm, cho nên mới sẵn tiện mang tới cho ngươi vài
thứ.”
Nói xong, Văn Mặc Ngọc liền nắm lấy tay tôi, tôi không kịp né tránh, một
cái hộp ấm ấm đã nằm trong lòng bàn tay.
Vâng… dầu hoa hồng.
Tôi hoảng hốt! Mở to mắt trừng Văn Mặc Ngọc, đối phương vẫn tươi cười như
hoa nở tháng ba.
Hắn nói: “Tôi với Trương đại phu coi như cũng quen biết, ông ta nói thứ này
công chúa nhất định cần dùng tới, cho nên bảo ta mang đến”
Nói xong, Văn Mặc Ngọc chắp tay với tôi, ra vẻ muốn rời đi.
Tôi há mồm còn chưa kịp lên tiếng, Văn Mặc Ngọc lại quay đầu ngược lại nói.
“À, thiếu chút nữa quên. Trương đại phu nói tiền thuốc sẽ nhận sau.”
#%&%(! #~#¥. . . . . . ¥*
Còn có thiên lý không? Tên Trương Thế Nhân này lại còn muốn lừa bạc của tôi
a!
Đợi tôi ngẩng đầu lên lần nữa, Văn Mặc Ngọc đã nhanh chóng rời khỏi Tinh
Nhu Các, trên mặt hồ sen gió nhè nhẹ thổi, hắn phất phất ống tay áo, liếc mắt
sang, tôi trông thấy xa xa có mấy bóng người ẩn ẩn nấp nấp, trong đó mơ màng có
khuôn mặt mỏ nhọn của Tiểu Hoàn.
Thở dài một tiếng, tôi điếm điếm hộp thuốc trên tay, cảm thấy càng lúc càng
nặng.
Nếu Trương Thế Nhân kể cho nghe Văn Mặc Ngọc chuyện tôi đá thương tiểu ngu
ngốc, cũng khó đảm bảo ông ta không phải người Văn gia, thậm chí là gian tế do
Huyền Nguyệt phái tới. Nếu Nguyệt Nhi có tình cảm với hắn, gả cho hắn, e
rằng thật hơi phiền toái.
Chỉ là không biết, nếu thực sự có một ngày như thế, tôi – một quân cờ, lại
sắm vai diễn gì?
Chương 16
Có câu thành ngữ thế này: chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. (chó
cậy thế chủ)
Bây giờ tôi mới cảm thấy câu thành ngữ này nói rất hay, rất rất rất chuẩn
xác, rất rất rất đúng với Mục vương phi!
Ba tôi thường nói, trên thế giới này vốn không có chó, con người thuần hóa
được loài chó sói, ba thời đại sau mới có chó săn, mãi về sau nữa, mới có chó
Nhật, chó Bắc Kinh, chó phốc…
Vì thế cho nên, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, nói xa nói gần, cũng có
thể gọi là “sói dựa thế người”.
Lúc này, Vượng Trạch mượn câu “sói dựa thế người” nằm bên giường của chủ
nhân nó, cản đường tôi. Tiểu ngu ngốc thấy tôi kích động bước vào, cũng không
thèm lên tiếng, có lẽ đang nghỉ trưa.
Tôi vốn không định so đo với Vượng Trạch, bước tới bên giường, định báo tin
vui mang dầu hoa hồng trong tay đưa cho An Lăng Nhiên. Thế nhưng, có lẽ hôm nay
Vượng Trạch bị trúng tà thì phải, cứ nhìn tôi nhe răng nhếch mồm, nói sao cũng
không cho tôi bước tới bên giường.
Tôi bước qua trái, nó liền nhếch mồm di chuyển sang trái, còn dùng cái móng
vuốt sắc bén giả bộ gãi gãi như muốn thị uy với tôi; tôi né sang phải, nó cũng
nhe răng cảnh cáo bước sang phải, cái mũi vừa nhíu nhíu, lộ ra hàm răng nanh
đều vo.
Tôi đứng trước bậc thềm run rẩy, con sói này nuôi chưa quen sao. Câu nói
này ba tôi, ông nội tôi, ông cố tôi, ông cố nội tôi… đã nói qua. Đương
nhiên, ông cố tổ tôi tôi còn chưa có phước để gặp mặt, dù sao mấy đời tổ tông
đều nói như vậy, đến ngay cả bác Triệu Tôn Tường chuyên lồng tiếng chương trình
“thế giới động vật” cũng từng nói thế.
Thế nhưng tới tên tiểu ngu ngốc này, cũng y chang.
Vượng Trạch hết lòng bảo vệ chủ nhân, đến cả Kỳ Nhi cũng không sánh bằng.
Mấy ngày nay, có lẽ Vượng Trạch thấy tôi bất hòa với An Lăng Nhiên, vì thế mới
nhắm mắt theo đuôi sát bên cạnh An Lăng Nhiên, kể cả lúc ngủ trưa cũng không
chịu buông tha cho hai vợ chồng trẻ chúng tôi.
Tôi đứng ngoài bậc thềm suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định không nên so
đo với con súc sinh này, vì thế ngồi xuống bàn. Kể cũng lạ, tôi vừa ngồi xuống,
Vượng Trạch liền thu lại hàm răng sắc bén của mình, cũng là bộ dáng cúi đầu quy
phục nằm dưới đất.
Tôi cười “Hắc” một tiếng, bật người đứng lên, nó cũng “Ô ——” rống một
tiếng, hung thần ác sát đứng dậy.
Tôi lại ngồi xuống, nó cũng ngồi xuống.
Tôi tiếp tục đứng lên, bốn cái móng vuốt của đó cũng chống đất.
……………
Cứ lặp đi lặp lại vài lần như thế, đại khái tôi với Vượng Trạch đùa hơn nửa
canh giờ, khi cả hai bắt đầu mệt rã rời, An Lăng Nhiên rốt cuộc cũng chịu tỉnh
lại.
Hắn cựa cựa mình, không lên tiếng xoay mình ngồi dậy.
Tôi bị kinh hãi một phen, da mặt lại theo bản năng run rẩy: “Ngươi tỉnh rồi
sao?”
Tiểu ngu ngốc quả nhiên không thèm nhìn tôi, chỉ lo gọi tiểu nha hoàn vào,
dặn ôm Vượng Trạch ra bên ngoài cho ăn. Mẹ nó Vượng Trạch này hóa ra là
một con sói đực – bực bội, ở trước mặt tôi thì sáu con mắt dựng thẳng, bộ dáng
như muốn ăn thịt người, lúc tâm trạng tốt hơn một chút, cũng chỉ dùng lỗ mũi hừ
hừ hai tiếng. Nhưng lúc nằm trong tay tiểu nha hoàn trong phủ, nó còn ngoan
ngoãn hơn cả mèo, chẹp chẹp liếm tay tiểu nha hoàn, một đôi mắt ngập nước chớp
chớp còn quan sát người trước mặt, chỉ còn thiếu mỗi nước phe phẩy đuôi với
tiểu nha hoàn.
Đối với điều này, tôi cũng không thoải mái cho lắm.
Nói cả buổi, tình trạng của tôi ở Mục vương phủ càng ngày càng đi xuống.
Tiểu ngu ngốc thì quái gở với tôi, ngay cả con sói tiểu ngu ngốc đang nuôi cũng
không muốn nhìn tôi.
Một hồi thổn thức, tôi không thể không tiếp tục nịnh nọt lấy lòng An Lăng
Nhiên.
Tôi đứng dậy, nói: “Tiểu ngu ngốc, ngủ xong chưa?”
An Lăng Nhiên hạ mí mắt không thèm lên tiếng.
Tôi thăm dò bước tới trước một bước, “Tiểu ngu ngốc, chiều nay ta dẫn ngươi
đi bắt châu chấu chịu không?”
Vẫn không trả lời.
Tôi cũng chả phải là một người dễ dàng buông tha cho người khác, cầm hộp
dầu hoa hồng lại cười hì hì bước tới thêm một bước nói: “Tiểu ngu ngốc, tỷ
tỷ…….”
Còn chưa kịp nói xong, rốt cuộc An Lăng Nhiên cũng chịu ngẩng đầu, mở miệng
vàng.
Hắn ngẩng đầu, một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm tôi, buồn bực nói: “Ai là đệ
đệ của ngươi?”
Tôi chậc lưỡi, ngươi không cần phải nói. Nếu tính bằng đầu ngón tay, tôi
còn nhỏ hơn An Lăng Nhiên vài tuổi. An Lăng Nguyệt nói, ca ca cô ấy hai mươi
lăm tuổi, kiếp trước tôi dù gì cũng hơn hai mươi, nhập vào thân thể Ô bố Lạp
Thác công chúa này càng thê thảm hơn, bảo là niên phương hai chín, chẳng phải
so với An Lăng Nhiên còn lớn hơn rất nhiều sao, vì lẽ gì tôi lạikhông
được gọi hắn là một tiếng “đệ đệ”?
Cúi gập đầu, tôi rưng rưng thở dài.
Tiểu ngu ngốc mặc dù ngốc, nhưng náo loạn ầm ĩ cũng đều dữ dội hơn bất kì
ai.
Vung tay áo, tôi định xoay người bước ra khỏi phòng.
Ai ngờ mới bước được một bước, lại đột nhiên nghe An Lăng Nhiên ở phía sau
hỏi: “Tay ngươi đang cầm gì thế?”
Tôi mừng rỡ, quay đầu lại nhe răng cười ngọt ngào, giơ dầu hoa hồng lên
quăng nguyên một đoạn dài: “Có phải ngài đang vì phong thấp đau nhức xương cốt,
té ngã bị thương, đau đầu nhức óc mà phiền não? Có phải ngài vì không thể đá
cầu, không thể leo núi, không thể ngắm hoa uống rượu mà buồn bực không? Không
cần sợ! Dầu Hoa hồng chuyên dùng ngoài da, hiệu quả rõ rệt, trong vòng N ngày,
bảo đảm với ngài thuốc đến bệnh trừ. Vui lòng phân biệt dầu hoa hồng chính hiệu
ở các cửa hiệu lâu đời, sản phẩm khác nhau công dụng cũng khác nhau.”
Tôi nở nụ cười đúng chuẩn của một nhân viên quảng cáo, nhìn về phía An Lăng
Nhiên, hắn chỉ lại hơi nâng mí mắt lên, rồi “à” một cái.
Tôi thực thất vọng.
Vô cùng thất vọng.
Không ngờ, trong thời đại này, con người lại có thể phát triển tới mức như
vậy, ngay cả tin vui của quảng cáo mang lại cũng có thể mặc kệ.
Tôi thực khó hiểu.
Vô cùng khó hiểu.
Không phải trước đó tiểu ngu ngốc vì tôi không mua dầu hoa hồng cho hắn nên
mới bực bội sao? Sao bây giờ dầu hoa hồng nằm ngay trước mắt, hắn cũng không có
tí gì vui vẻ hết vậy? Không ôm cổ của tôi mà lải nhải kêu “nương tử”?
An Lăng Nhiên quả thực không như tôi đoán trước, hắn còn lầm bầm nói:
“Không nên tới đây?” Bộ dạng này, cũng không khác gì Vượng Trạch, đúng thật là
chủ nhân sao nuôi chó ấy.
Tôi đột nhiên cảm thấy câu nói này có phần chua xót, nhưng lại không biết
vì sao.
Còn cầm hộp dầu hoa hồng trong tay nói: “Trương Thế Nhân, không, không
đúng, Trương đại phu mua”
An Lăng Nhiên lại “à” tiếp, “Coi chừng vài ngày nữa Lão Trương tới đòi bạc
của ngươi.”
Lời này đúng thật là nhắc nhở tôi, bản lĩnh lừa gạt của Trương Thế Nhân quả
thực khiến tôi bội phục sát đất, nếu không sớm kêu Kỳ Nhi đem bạc mang đến cho
hắn, nói không chừng hắn còn đòi tiền lãi, ngay cả bản thân tôi lỗ vốn với hắn
cũng không hay biết. Một bên sợ hãi lo lắng không yên, một bên đầu óc tôi đột
nhiên đổi hướng.
Hí! Tên tiểu ngu ngốc này phun rõ từng chữ, suy nghĩ nhanh nhẹn, tôi với Kỳ
Nhi còn chưa kịp nghĩ tới chuyện vì lọ dầu hoa hồng này mà bị Trương Thế Nhân
lừa thêm tiền, hắn đã sớm nghĩ ra trước. Đây là chuyện mà một tên ngốc có thể
nghĩ tới hay sao.
Tôi nhìn cái người quái dị này mà mở to hai con mắt, kỳ quái lạ
lùng mà nhìn An Lăng Nhiên.
An Lăng Nhiên dường như cũng phát hiện mình nói sai, ho khan một tiếng,
cười tươi như hoa, hì hì nói: “A? Dầu hoa hồng này không phải dùng để thoa lên
lưng cho Nhiên nhi sao?”
Giọng điệu không còn chút khàn khàn thâm trầm, tiểu ngu ngốc khôi phục lại
dáng vẻ hồn nhiên khờ khạo, trạng thái ngu ngốc của “giọng trẻ con vô hạn”, tôi
cũng lười suy xét nhiều, chỉ cần tiểu ngu ngốc đừng giận dỗi tôi nữa là tốt lắm
rồi, vì thế “Ừ” gật đầu.
Đợi tôi ngẩng đầu lên, tiểu ngu ngốc lại làm một việc khiến tôi kinh hãi
thế tục.
Hắn tao nhã nhấc tay, đang cởi... từng lớp từng lớp quần áo của mình.
Con mắt tôi thiếu điều muốn rớt ra ngoài, theo phản xạ phóng lên trước một
bước, nắm chặt ngực áo nói:
“Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?”
Tiểu ngu ngốc vô tội chớp mắt, “Cởi quần áo a.”
“Nói thừa, ta đương nhiên biết ngươi đang cởi quần áo, ngươi cởi quần áo
làm gì?”
Tiểu ngu ngốc bĩu môi, tựa hồ có chút oan uổng.
“Không phải nói giúp ta thoa thuốc sao?”
Khụ khụ, đúng rồi, vết thương của tiểu ngu ngốc ở trên lưng, không cởi quần
áo ra làm sao thoa thuốc. Tôi tự làm xấu mình một phen, khuôn mặt của công chúa
này lại nóng đến đỏ bừng.
Tôi nói lắp bắp: “Vậy thì ngươi đến chỗ ghế quý phi mà cởi, giường chật
chội, không thoa thuốc được.”
Tôi xin lỗi tiểu ngu ngốc, là tôi gạt hắn. Thật ra kêu hắn tới ghế quý phi
cởi áo ra không phải là vì không thoa thuốc được, mà vì tôi sợ chính mình máu
huyết sôi sục rồi chết mất. Mặc dù tân giường của chúng tôi rất lớn, có thể nằm
ngủ đến bốn năm người, nhưng ngoài mép giường lại bị từng lớp từng lớp bình
phong che lại hơn phân nửa, nếu mà muốn thoa thuốc, hai người nhất định phải
ngồi đối diện với nhau, đối mặt với một mỹ nam để trần, mặc dù chỉ là một tên
ngốc…nhưng tôi sợ bàn thân tôi nhất thời kiềm chế không được mà quật ngã hắn,
thế nên đến chỗ ghế quý phi rộng rãi vẫn hơn.
Có điều, tôi lại tính sai nữa rồi.
Ghế quý phi không chỉ rộng rãi, người tựa lưng vào cửa sổ, mà còn chiếu
sáng ngời.
Tiểu ngu ngốc ngồi ở chỗ này thì sáng như ban ngày, quyến rũ động lòng
người mà trình diễn mỹ nam thoát y, hết sức yêu nghiệt, quá trời gợi cảm, so
với ánh sáng hơi tối tối trên giường đúng là càng khiến tôi thêm buồn bực khó
chịu. Vì vậy việc tôi có thể làm, cũng chỉ có thoa hương vào lòng bàn tay sau
đó chà rồi chà, với cái cổ vừa nuốt nuốt nước miếng.
Vì vậy sau một hồi, tôi chợt cảm thấy tôi giống một phú bà giàu có bao nuôi
tiểu bạch kiểm, An Lăng Nhiên đang quyến rũ tôi quật đổ hắn chính là tên tiểu
bạch kiểm đó.
Thế nhưng, tên tiểu bạch kiểm trước mặt này làn da không đen cũng không trắng,
làn da màu mật ong khúc xạ dưới ánh sáng mặt trời đúng thật mê người. Bình
thường tiểu ngu ngốc vẫn được nuôi nấng ở Mục vương phủ, mỗi ngày ngoài việc ăn
chính là ngủ, nhiều nhất cũng là đến Tinh Nhu Các đập muỗi, ra sau vườn bắt
châu chấu, tuyệt đối có thể nuôi thành một tên béo.
Đúng là không ngờ tới được a, thân thể tiểu ngu ngốc cũng khá cường tráng
mạnh mẽ, dáng người này, diện mạo này… tuyệt đối có thể câu dẫn người khác phạm
tội, hơn nữa còn không phân biệt nam nữ.
Đang lúc tôi mơ tưởng xa xôi, An Lăng Nhiên a một tiếng:
“Đây là cái gì?”
Nói xong, ngón trỏ và ngón cái còn vuốt vuốt, tôi cố gắng kéo lại suy nghĩ,
định thần xong mới thấy, kêu to ra tiếng:
“Ôi nha, tiểu ngu ngốc, sao ngươi lại bị chảy máu nè?”
Tiểu ngu ngốc cười tủm tỉm lại nhìn tôi, “Máu này hình như không phải của
ta, vợ là mũi nàng chảy máu.”
Lưng tôi cứng đờ, tay không kiềm chế được tự mình sờ sờ cái mũi ướt sũng.
Hổ thẹn a hổ thẹn, cô công chúa này đúng là mất lịch sự thật, mới vậy thôi
đã chảy máu cam. Cũng may tiểu ngu ngốc là tên ngốc, bằng không… tôi không
muốn sống a!
Tiểu ngu ngốc nói: “Bắt đầu thoa thuốc chưa?”
“Liền đây.”
Tôi lấy khăn tay lau lau cái mũi, lúc này mới run rẩy mà duỗi mống
vuốt… Không đúng! Là ngón tay ngọc ngà xoa quanh chỗ vết thương bầm tím
mới đúng.
Có lẽ do tôi rất mạnh tay, tiểu ngu ngốc đau đến nỗi la lên rồi nói: “Vợ à,
sao giống như nàng đang chà thuốc quá vậy.”
Tôi tôi tôi, thật sự không phải là lỗi của tôi, là do ý chí của cô công
chúa này không kiên định, thấy trai đẹp là rối loạn phương hướng, tôi hung hăng
tự tát mình một bạt tai, lúc này mới nhanh chóng thoa thuốc lên lưng tiểu ngu
ngốc.
Vì động tác thật sự cực kỳ mờ ám, bản công chúa lại nắng mưa thất thường,
nên cần phải tìm đề tài nói chuyện: “Tiểu ngu ngốc, ngươi, mấy ngày nay ngươi
rốt cuộc giận ta vì chuyện gì?”
Tiểu ngu ngốc không lên tiếng, còn nghiến răng kêu “rột rột”.
Tôi nói: “Xoa hơi nặng tay hả?”
Tiến sát lại gần tiểu ngu ngốc mới thấy, rõ ràng hắn
còn đang nghiến răng giận dỗi.
Ách ~ bộ ta khiến ngươi giận thật sao?
An Lăng Nhiên nói: “Ta hỏi nàng, có phải nàng với Kỳ Nhi
đang có mưu đồ bí mật gì không?”
Tôi kinh hãi, không cẩn thận, dùng sức đè lên vết thương tiểu ngu ngốc, hắn
đau đến nỗi kêu trời.
Hắn nói đúng, sau khi Văn Mặc Ngọc nói cho tôi biết chân tướng sự thật, tôi
với Kỳ Nhi quả thật đã có âm mưu.
Âm mưu lập kế hoạch rời khỏi Mục vương phủ.
Quả thật hôm đó, tôi biết Mục vương phi lừa tôi gả vào phủ, tôi liền hạ
quyết tâm phải rời khỏi cái lồng chim này, không muốn sống cùng với con phụng
hoàng trụi lông kia. Kỳ Nhi từng nói, nếu bỏ trốn, nhất định không thành công,
ngược lại làm ảnh hưởng đến quan hệ bang giao hai nước, chỉ có thể dùng chính
sách lấy lùi làm tiến là tốt nhất.
Tôi hỏi, vậy dùng cái gì là thượng sách?
Kỳ Nhi nói, đương nhiên là dùng kế gậy ông đập lưng ông rồi, náo cho Mục
vương phủ đến gà chó không yên, báo thù một phen, khiến cho Túc Phượng chịu
không nổi, rồi hưu tôi.
Diệu kế diệu kế, Kỳ Nhi quả thật là thiên sứ mà ông trời phái xuống cho
tôi.
Diệu kế này không gì tốt hơn, làm cho Mục vương phủ gậy ông đập lưng ông,
lừa tôi vào rồi lại phải tự mình tống ra ngoài, như vậy vừa là không phải lỗi
của bản công chúa, đến lúc đó còn có thể trả đũa.
Cho nên, từ hôm đó đến giờ Kỳ Nhi đang nghiên cứu Trung Nguyên “Thất xuất
chi điều”, muốn tìm trong đó ra một hai điều để lập kế hoạch.
Không ngờ là, tiểu ngu ngốc lại biết.
Tôi dưới đáy lòng im lặng rồi lại im lặng, trước đó mấy ngày Kỳ Nhi có tận
tâm nhắc nhở tôi một chuyện mà khiến tôi không thể không tự hỏi.
Kỳ Nhi nhắc nhở tôi chuyện tiểu ngu ngốc nhược trí.
Cô ấy nói, An Lăng Nhiên nhìn thì thấy điên điên khùng khùng, gặp vấn đề
thì lại tỉnh táo, cứ giống như giả bộ.
Lúc đó tôi đang ngồi sau hoa viên hóng mát nghe nhạc uống trà, nghe xong
câu này liền cười ha ha. Tôi được gả cho một tên ngốc, nếu ngay từ đầu đã là
như vậy, về sau tôi lại nhất định phải rời khỏi cái Mục vương phủ chốn thị phi
này, thoát khỏi mấy cái âm mưu quỷ kế của bè phái thái tử, bè phái Huyền Nguyệt
gì đó, cần gì phải quan tâm tới chuyện hắn ngốc thật hay ngốc giả.
Nhưng lúc này, tiểu ngu ngốc lại phát hiện âm mưu của tôi và Kỳ Nhi, nói
không chừng sau này còn cản trở kế hoạch của tôi, chuyện này không được hay cho
lắm.
Tôi nói: “Hóa ra ngươi nổi nóng vì chuyện này?”
An Lăng Nhiên lại có hơi giận dỗi, còn bực bội nói: “Lúc trước là
do nàng tự lựa chọn ở lại, nàng ——”
Dừng lại một hồi, mới nói: “Nàng không được đổi ý!”
Hai mắt tôi hừng hực lửa giận, NND, ngươi nghe ta nói lựa chọn ở lại lúc
nào hả, là nương của ngươi lừa ta đến! Lừa ta đến!
Tôi bực mình, từ trên cái ghế đệm ngồi dậy. Còn chưa kịp nói thêm câu nào,
lòng bàn chân không ổn, đột nhiên lại bị vướng.