Hưu Thư Khó Cầu

Chương 12: Chương 12




Bỗng chốc trời đất quay cuồng, sắp ngã về phía An Lăng Nhiên, An Lăng Nhiên thấy vậy cũng muốn nhào tới đỡ tôi, nhưng cái vật dưới chân thì lại vô cùng phiền phức, không ngờ lại còn ngáng chân tôi, tôi bất đắc dĩ, đành phải nhắm mắt toàn thân nhào đại lên người An Lăng Nhiên, phút chốc, chỉ nghe “bẹp” một tiếng, tôi giống như đụng vào hai cái vật gì đó mềm mềm êm êm.

Mở to mắt ra thấy, trong lòng rối rắm nhộn nhạo không nói nên lời.

Tôi với An Lăng Nhiên, miệng đối miệng, đang hôn nhau say sưa.

Tâm hồn của tôi “ầm” một cái xịt khói, nhấc đầu lên, không biết nên bay về hướng nào, ngoài cửa tiểu nha hoàn Ngân Linh đang cười vui vẻ chẳng kiêng dè gì bước vào: “Vượng Trạch, đừng chạy”

Tôi liếc mắt sang nhìn, cái thứ vừa rồi ngáng chân tôi hóa ra không phải ai khác, chính là con tiểu súc sinh Vượng Trạch ăn no nê rồi tới tìm chủ.

Tôi dám chắc, kiếp trước tôi với nó nhất định có thâm cừu đại hận.

Chương 17

Tôi cảm thấy, chuyện cầu hưu thư, rời khỏi Mục vương phủ đã vô cùng cấp bách.

Thứ nhất, dựa theo suy đoán thấu đáo của bản công chúa, tôi đã có thể kết luận, tên Văn Mặc Ngọc này làm đủ thứ chuyện là vì muốn giúp bè đảng của Huyền Nguyệt gây xích mích quan hệ giữa tôi và Mục vương phủ, mục đích hả, e là có tới hai: một là, trước khi vùng vẫy hấp hối có thể thành thân với Nguyệt Nhi; hai là vì muốn giúp chủ tử Huyền Nguyệt của hắn báo thù đoạt vợ.

Tôi không muốn làm quân cờ cho băng đảng của thái tử hay Huyền Nguyệt lợi dụng, thậm chí trong lúc bọn họ đấu đá tranh giành còn bị lôi vào, cho nên, nhanh chóng lấy hưu thư cùng Kỳ Nhi quay về Hạp Hách quốc là nhiệm vụ vô cùng cấp bách.

Thứ hai, tôi phát hiện sau nụ hôn kia, An Lăng Nhiên tựa hồ “có tình cảm”, ánh mắt nhìn tôi càng lúc càng kỳ quái. Về điểm này, tôi thật sự sợ hãi. Thật ra sau lúc đó, tôi cũng đã suy nghĩ kỹ càng, cho dù tôi có bị vấp té, thì cũng tiện đà ‘mi’ xuống mặt đất thân thương – ấm áp, miệng của tôi với tiểu ngu ngốc cũng không phải nam châm, sao không bị lệch đi chút nào mới tức chứ?

Hơn nữa căn cứ vào động lực học, toàn trọng lượng cơ thể tôi “đáp” xuống người tiểu ngu ngốc, lúc đó tiểu ngu ngốc cũng dùng hết sức đỡ lấy tôi, nếu quả thật là ngoài ý muốn miệng đối miệng, còn có hai hàm răng đối với nhau, hai bên phải va chảy máu miệng chứ? Còn đằng này, quả thật là không có.

Tôi chỉ được hai cánh môi mềm mại của An Lăng Nhiên nhẹ nhàng đón lấy.

Đúng! Là đón ~~~ lấy!

Hắn có chắc chắn, có độ mạnh mẽ, nắm rõ tốc độ tôi đánh tới, sau đó dùng miệng đón ~~~ lấy tôi!

Đầu óc tôi một lần lại một lần quay ngược về cái hoàn cảnh buổi chiều hôm đó, sau đó tua lại ngay đoạn giữa, lúc tôi từ từ đỗ xuống cũng là lúc, tiểu ngu ngốc An Lăng Nhiên một bên tỏ vẻ sốt ruột đỡ lấy tôi, một bên đầu từ từ hướng về phía tôi, sau đó…

o(>﹏

Tôi ôm mặt khóc.

Trời xanh ơi! Mặt đất ơi!

Nụ hôn đầu tiên của tôi cứ như vậy mà mất đi!

Sự thật lại một lần nữa chứng minh, chủ nhân sao nuôi sói đó.

Lạc đề nữa rồi.

Dù sao tôi cũng phải sớm ngày lấy được hưu thư từ tay con phụng hoàng trụi lông kia, rời khỏi Mục vương phủ, rời đi cái tên An Lăng Nhiên không biết ngốc thật hay là giả kia mới là cách tốt nhất.

Hiện tại, tôi đang ngồi ở Tây viện, dưới tàng cây hòe nở đầy hoa, vừa ngửi mùi hương thơm ngát của bánh hoa hòe mà lão bà tử mới làm xong vừa đọc ‘Các nghi lễ lớn’. Kỳ thật, bên trong Tây viện này còn có một vườn hoa, hoa trong đó đều là mẫu đơn. Có hồng có xanh hồng nhạt với trắng, đua nhau khoe sắc, nghe nói là tiểu ngu ngốc rất thích.

Tôi đối với mẫu đơn chỉ có hứng thú chút chút, chẳng qua thấy cái tên của bọn nó hay hay thôi. Phức hợp gọi là “khuôn mặt ba màu”, màu vàng thì gọi là “Ngọc tỷ ánh nguyệt”, màu tím gọi là “quan thế mặc ngọc”, màu hồng nhạt thì gọi là “ngân lân bích châu”.

Có điều bây giờ năm tháng thoi đưa, mẫu đơn kia cũng liền lung lay theo gió, nở rồi tàn. Cho nên tôi chỉ phân phó cho bọn nha hoàn đặt một cái bàn trà dưới tàng cây hoa hòe, vừa hóng mát vừa đọc sách.

Tôi vào phủ cũng gần hai tháng, lúc trước mấy tiểu nha hoàn hầu hạ ở Tây viện chỉ thấy tôi ngủ gật, mắng người, ngắm hoa, uống rượu này nọ, chứ chưa bao giờ thấy tôi đọc sách, đều ngạc nhiên trốn sau vách tường nhìn lén, lão bà tử dưới bếp cũng lau nước mắt cảm thán một phen:

“Thiếu phu nhân thật hiểu biết a, lại đang đọc ‘các nghi lễ lớn’”.

Tôi cười nhạt, điều kỳ diệu ở trong đó dĩ nhiên người phàm mắt thịt không hiểu.

Trong quyển “các nghi lễ lớn” này, chẳng qua là ghi chép mấy thứ như tam tòng tứ đức, điều lệ của thất xuất chi điều, nữ tử bình thường hay đọc để ghi nhớ không được phạm phải, còn bản công chúa đọc, dùng để cân nhắc xem làm sao mới bị hưu.

Kỳ Nhi ở một bên quạt quạt tôi nói: “Điều đầu tiên của ‘thất xuất chi điều’ là không vâng theo lời cha mẹ chồng, công chúa vốn bất hòa với Mục vương phi, tranh cãi một trận lớn thật lớn không phải mọi chuyện đều đại cát sao?”

Tôi khép lại sách đang định mở miệng, lại thấy có một người phong trần mệt mỏi đi về hướng chúng tôi, đành phải khép miệng không nói, bưng chén trà hớp một ngụm, lại ngẩng đầu, người nọ đã mang theo nha hoàn đi tới trước mặt.

Mỗi ngày đều có điều ngạc nhiên, hôm nay đặc biệt nhiều.

Thẩm thẩm Trần Hiền Nhu trước giờ đối với đứa cháu dâu như tôi còn không thèm liếc mắt một cái lại tới đây, vô sự bất đăng tam bảo điện*, cũng không biết là muốn gây chuyện gì nữa đây.

*Không có việc gì thì không đến tòa tam bảo (chùa)

Tôi nhếch miệng đứng dậy, giả đò giận hờn nói: “Thẩm thẩm sao đột nhiên đến đây, cũng không thông báo trước một tiếng, để con còn bảo bọn nha hoàn chuẩn bị trà.”

Trần Hiền Nhu phồng mũi hừ hừ hai tiếng, quay mặt sang chỗ khác cứ như ghét bỏ nói: “Nước trà thì khỏi cần, có điều ta nghe nói… vừa rồi cháu dâu có đi vòng qua nam viện”. Nói xong, Trần Hiền Nhu sờ sờ búi tóc giả, quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi, nhìn đến khiến tôi hoa cả mắt.

Nam viện, là chỗ ở của An Lăng Vân và thê tử Trần Hiền Nhu của ông ta.

Nói đến chỗ này, thật ra còn có thêm một tiết mục nhỏ.

Từ trước đến nay, đều lấy hướng tây làm phú quý, mãi cho đến tháng trước, tây viện này vẫn còn là chỗ ở của An Lăng Vân và Trần Hiền Nhu, nhưng vì An Lăng Nhiên tiểu ngu ngốc đại hôn, bản công chúa được gả vào đây, đường đường là đóa kim chi ngọc diệp, đương nhiên nơi ở cũng không được thấp kém. Mục vương và Mục vương phi vốn định lấy tiền viện làm chỗ ở cho chúng tôi, lại bị An Lăng gia tộc phản đối, bảo rằng công chúa mặc dù quý giá, nhưng dù sao người nắm quyền vẫn là Vương phi ngài, con dâu vẫn là con dâu, công chúa cũng được, nha đầu cũng thế, cũng không nên cưng chiều quá như vậy, tốt nhất là lấy áp chế áp.

Cho nên, trái suy phải nghĩ, An Lăng Vân và Trần Hiền Nhu không cam tâm mà chuyển sang ở bên Nam viện của tiểu ngu ngốc, tiểu ngu ngốc thích nhất là vườn mẫu đơn nên dọn sang ở đây, hai vợ chồng An Lăng Vân ngược lại phải dọn sang Nam viện. Nam viện đương nhiên cũng chả phải một chỗ tốt lành gì, hậu viện ở phía nam là chỗ ở của bọn hạ nhân, còn phía bắc là chỗ dành cho khách khứa ở tạm.

Tôi nghĩ nghĩ, An Lăng Vân ăn ké đại ca mình, hai miệng ăn còn chưa tính, trong bụng Trần Hiền Nhu này, nói không chừng còn bực tức khó chịu.

Đúng thế, hôm nay đúng là đến đây để kiếm chuyện đây?

Tôi cười nói: “Lời này của thẩm thẩm khiến ta có chút ngạc nhiên, Mục vương phủ vẫn là Mục vương phủ, khi nào thì chia làm nam viện với tây viện, không phải đều là nhà cả sao? Ta đi dạo trong nhà mình chẳng lẽ cũng phạm vào gia quy?”

“Ngươi!” Trần Hiền Nhu bị tôi chọc tức đến nỗi trâm cài tóc cũng lệch sang một bên, nghiến răng nghiến lợi một hồi mới nói, “được lắm, vậy ta xin thỉnh giáo công chúa, ban nãy, không biết là ai chạy vòng vòng ~~~ trước cửa phòng của ta?!”

Trần Hiền Nhu nhấn mạnh từ “ta” đặc biệt rõ ràng, âm điệu cũng cao hơn nửa bậc.

Tôi không khỏi nghi ngờ, không biết là chuyện gì nữa?

Chỉ vì lắc lư một vòng bên nam viện, việc này thì có thật.

Nửa canh giờ trước, tôi thảnh thơi ngồi trên ghế lắc lắc ngủ ngon lành, sáng nào cũng phải thức sớm để phụng trà thỉnh an con phụng hoàng trụi lông kia quả là một cực hình, vì thế bình thường khoảng chín mười giờ, tôi rất thích ngồi dưới tàng cây hoa hòe bổ sung giấc ngủ.

Ngủ xong một giấc tôi thấy cổ họng hơi khát. Vì vậy cứ mơ mơ màng màng lấy tay sờ kiếm cái cốc, thời đại này rất lạc hậu, không có cà phê, vì thế mỗi lần hơi mệt mệt, tôi chỉ có thể uống một chút Bích loa xuân hay Thiết quan âm gì đấy, hơn nữa mấy loại này đều là trâu bò.

Đang lần mò chén trà, tự nhiên tôi lại cảm thấy có cái gì xù xù, lập tức cơn buồn ngủ chạy hết phân nửa, mở to mắt ra nhìn, không thấy một bóng ma nào.

Con tiểu súc sinh Vượng Trạch này, hai móng vuốt của nó đang nằm nhoài ra trên bàn của tôi, miệng đang ngậm cái bánh hoa hòe mà tôi thích nhất, liếc mắt nhìn tôi, tôi lấy tay vuốt vuốt đầu nó, một cảnh tượng người – sói hòa hợp tốt đẹp biết bao.

Tôi bực gớm, tay đang định túm lấy con vật vô liêm sỉ này, nhưng nó cũng chẳng có ngồi yên, nhanh như chớp chạy ra xa cách chỗ tôi hơn mười mét.

Tôi đang ngủ giữa chừng bị đánh thức, tâm trạng đã không thể nào tốt được rồi, lại nhớ tới chuyện con tiểu súc sinh này giúp chủ nhân trêu ghẹo tôi, bây giờ còn học thói ăn vụng, nhất thời nổi cáu, cầm chén trà ném qua.

“Tiểu súc sinh, mày có ngon thì đừng có chạy trốn!”

Vượng Trạch dễ dễ dàng dàng mà phản ứng, tránh được chén trà, còn quay đầu lại vẫy vẫy cái đuôi nhằm khiêu khích tôi, cái bộ dáng đó, cứ giống như là đang cười nhạo tôi vậy.

Tôi tức giận, thực sự rất tức giận.

Vì thế bất chấp tất cả kẹp váy sang bên hông rượt bắt con tiểu súc sinh kia, tôi thề, hôm nay tôi phải quyết bắt sống nó, tôi phải lột da nó, uống máu nó, ăn thịt nó!

Đuổi một mạch qua tới nam viện, sáng hôm nay lúc tôi thức dậy rửa mặt chải đầu, Dương mụ mụ hầu hạ tôi cứ theo lải nhải, nói ấn đường của tôi biến thành màu đen, hôm nay ắt gặp phải tai ương, tốt nhất đừng rời khỏi tây viện. Tôi không thèm nghe theo, ai ngờ Dương mụ mụ đúng thật thần kỳ, đi tới trước cổng sân viện của Trần Hiền Nhu, tôi chậc chậc một tiếng rồi vấp ngã, lần này không có An Lăng Nhiên dùng miệng đón lấy tôi, tôi được toại nguyện mà hôn môi với mặt đất, chẳng những đầu gối bị trầy sướt, kể cả búi tóc cũng rớt ra.

Vượng Trạch nghe thấy tiếng động, giật giật lắng tai nghe, dừng lại ngồi một bên xa xa nhìn ngắm tôi, đôi mắt phát tia sáng thành một đường, cực kỳ giống bộ dạng cười xấu xa của An Lăng Nhiên.

Tôi thề, tôi đời này cùng sói không đội trời chung!

Chật vật thành dáng vẻ như vậy, công chúa tôi vẫn còn muốn giữ thể diện, may mà lúc đó không có ai nhìn thấy, tôi liền ỉu xìu sửa sang lại quần áo rồi quay về. Ai ngờ đâu, cũng không biết bị người nào nhìn thấy, còn đi bẩm báo với Trần Hiền Nhu.

Mục vương phủ này, cái gì cũng không nhiều, chỉ rất nhiều tay trong.

Tôi lặng lẽ cười nói: “Đúng là có chuyện như vậy, thẩm thẩm cũng lợi hại thật, việc nhỏ thế mà cũng biết. Cám ơn thẩm thẩm quan tâm, ta cũng không có việc gì”

Tôi cẩn thận suy nghĩ, nếu Trần Hiền Nhu biết chuyện tôi vì rượt con tiểu súc sinh mà té ngã, ắt phải ra vẻ giả bộ quan tâm tới châm chọc tôi, tôi không có cách nào, đành phải giúp đỡ bà ta giả bộ vậy.

Ai ngờ, tôi mới dứt lời, bộ dạng Trần Hiền Nhu nổi cơn giận không thể kiềm chế được nói: “Ngươi không có việc gì? Nhưng ta có!”

Cái này tôi cũng mù mờ, tôi nhớ lúc vào Nam viện, ngoại trừ vấp chân té ngã, đè nát một ít hoa cỏ, cũng không có làm chuyện gì xấu, sao bà ta lại tỏ vẻ như vầy?

Trần Hiền Nhu nuốt nuốt giọng thật sâu, cái mũi đầy tàn nhang chĩa chĩa vào người tôi nói: “Được lắm, ta vốn cũng không định làm lớn chuyện, chỉ muốn tới đây nhắc nhở ngươi biết sai thì sửa, một khi đã như vậy, ta cũng không khách khí!”

Tôi cùng Kỳ Nhi liếc nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt.

Tôi nói: “Thẩm thẩm có chuyện gì cứ nói, đừng ngại”

Lời này của tôi nói rất thật lòng, cung kính khẩn thiết, nhưng lại không biết đã đụng tới sợi dây nào của Trần Hiền Nhu, càng lúc càng trở nên giận dữ.

Nha hoàn bên người bà ta đang dìu chủ tử sắp bị tức chết, không khách khí liếc mắt nhìn tôi nói:

“Phu nhân, nàng ta không biết tốt xấu, lúc này rồi còn giả làm người tốt, người còn cần gì phải quan tâm đến thâm tình cháu dâu*? Phu nhân không nói nô tì nói!”

*Chỗ này vốn là ‘thẩm cháu dâu’, cũng giống như hay nói ‘cô cháu’ vậy.

Trần Hiền Nhu không ngăn cản, nha hoàn kia càng thêm càn quấy hơn nữa, chống hông quát tôi với Kỳ Nhi: “Sáng nay, phu nhân nhà ta đi uống trà với Mục vương phi, lúc về cây trâm ngọc bích và vòng phỉ thúy đã không thấy tăm hơi, mấy món đó đều là của hồi môn của phu nhân ta”

Trần Hiền Nhu tựa như đã hít thở thông, yếu ớt bổ sung một câu: “Nghe bọn hạ nhân nói, buổi sáng hôm nay cũng chỉ có mình ngươi vào Nam viện bọn ta”

Tôi giật mình, sửng sốt không nói nên lời.

Oan uổng!

Trời ơi oan uổng!

Nhất định… nhất định là Vượng Trạch đã lấy trộm cây trâm ngọc bích gì đó của Trần Hiền Nhu, sau đó dụ tôi với nam viện rồi giá họa cho tôi!

Chương 18

Chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.

Trần Hiền Nhu mới làm ầm ĩ có một tí, Vương Uyển Dung, An Lăng Nguyệt, An Lăng Nhiên đều đã chạy tới đủ hết, bọn nha hoàn lão bà tử cũng ngẩng đầu nghển cổ mà bao thành mấy vòng, mấy tên sai vặt vốn còn đang đánh bạc ở sau viện cũng chen chúc trước cửa Tây viện của tôi cúi cái đầu thối nói:

“Đồ thứ man di vẫn là man di, hừ!”

Tôi im lặng lắng nghe, trong lòng chỉ thầm nói: mấy người coi vậy mà còn thẳng thắn, xem ra còn kém mụ phượng hoàng hói đầu. (Lưu ý: tác giả chuyển từ ‘trụi lông’ sang thành ‘hói đầu’)

An Lăng Nguyệt nghe mấy gã sai vặt bên ngoài nói vậy, không khỏi đỏ mặt, lặng lẽ kéo kéo ống tay áo Trần Hiền Nhu nói:

“Thẩm thẩm, đừng ồn ào. Nhiều người thấy không hay lắm, không bằng việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa xong.”

Vương Uyển Dung giũ giũ khăn tay, chỉ sợ thiên hạ không loạn nói: “Nguyệt Nhi, con có chuyện không biết đấy thôi, nhà mẹ đẻ của thẩm thẩm con, khi xuất giá đã tặng cho cây trâm trị giá hai lượng bạc này, lúc trước đi thăm bằng hữu, hội hoa đều phải dựa vào nó để giữ chút mặt mũi, bây giờ lại mất, làm sao có thể nói không có chuyện gì là không có được chứ?”

Nếu lúc này bản công chúa tôi không phải trở thành một nhân vật bị tình nghi, tôi nhất định lấy tay áo che miệng cười trộm. Trần Hiền Nhu và Vương Uyển Dung hay châm chọc khiêu khích nhau, tranh giành cấu xé lẫn nhau tôi vốn đã nghe nói trước đó, thế nhưng so với hiện trường xem diễn, đương nhiên không mới mẻ kích thích bằng bữa nay.

Nữ nhân, trời sinh ái mộ hư vinh, câu này nói chính là Trần Hiền Nhu.

Nữ nhân, trời sinh thích đấm đá nhau, câu này nói chính là Vương Uyển Dung.

Nữ nhân, trời sinh thích tám nhiều chuyện, câu này là nói kẻ bất tài tôi.

Trần Hiền Nhu bị Vương Uyển Dung nói đến mặt lúc trắng lúc đỏ, trong một lúc không thể phun ra nửa chữ nào. Nha hoàn của bà ta thấy bộ dạng của chủ tử mình như thế, đương nhiên phải xoa xoa bớt, vì thế liền phản bác lại: “Ngươi nói bậy! Cây trâm này giá trị ít nhất cũng hai mươi lượng!”

“Câm miệng!” Sắc mặt Trần Hiền Nhu càng trở nên khó coi, cao giọng mắng tiểu nha hoàn đứng bên cạnh.

Mặc dù tôi không am hiểu giá thị trường, cũng biết ở Mục vương phủ, hai mươi lượng bạc cũng giống như bánh hoa hòe của Vương mụ mụ làm – không có chút giá trị. Thử nhìn ngắm An Lăng Nguyệt nhà tôi xem, lúc ở nhà trâm cài tóc bình thường của nàng cũng không dưới hai mươi lượng một cái, càng khỏi nói tới mấy cái trâm ngọc trai khi tham gia các bữa tiệc, nhưng lúc này Trần Hiền Nhu chẳng qua chỉ vì một cây trâm hai mươi lượng mà đến Tây viện của tôi làm loạn, đúng thật là mất trình độ.

Nháy mắt, Tây viện một trận ồ lên.

Trần Hiền Nhu bị mất mặt, đành phải trút hết lửa giận lên trên đầu tôi. Lỗ mũi phình to đến nỗi có thể nhìn thấy lông mũi ở bên trong, khuôn mặt chanh chua lúc trước của bà ta giờ này đã chuyển sang méo mó đến vô cùng dữ tợn.

“Ta vốn cũng muốn cho việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa hết, nhưng đồ thì không thấy bóng dáng đâu, ta làm sao hóa được hả?”

An Lăng Nguyệt định kéo ống tay áo nàng, lại bị Trần Hiền Nhu dã man giựt ra, chỏ tay vào mũi cao giọng nói: “Nguyệt Nhi không cần phải nói, con còn nhỏ tuổi đơn thuần không hiểu chuyện, cẩn thận coi chừng có một số người không đứng đắn lừa gạt đấy!”

Tôi nổi cơn tức giận, kỳ thật, lấy thân phận Hạp Hách quốc công chúa của tôi, bọn họ nghi ngờ cây trâm là do tôi lấy cũng không sao, tôi tự biết mình rộng lượng, không muốn so đo. Nhưng bây giờ Trần Hiền Nhu nói là nói Vương Uyển Dung, còn chửi chó mắng mèo, muốn đâm chọt sau lưng tôi, còn nói mấy câu “không đàng hoàng”, quả thật là không có chuẩn mực mà.

Tôi hừ lạnh: “Ngươi nói ai không đứng đắn?”

Vừa dứt lời, nguyên một đám ai cũng ngẩn người. Trong số đó, cũng có bản thân tôi.

Tôi với An Lăng Nhiên liếc nhìn nhau, phát hiện ánh mắt của hắn băng lãnh khác thường, lạnh đến nỗi cả một đám ai cũng run lẩy bẩy.

Tôi thế mà lại cùng với tiểu ngu ngốc trăm miệng một lời chất vấn lại Trần Hiền Nhu, đây là kinh ngạc của tôi; mà những người khác, e là còn kinh ngạc hơn vì tiểu ngu ngốc bỗng nhiên nói ra một câu nghiêm túc như vậy.

Trần Hiền Nhu giật mình, lông mày méo xẹo nhìn An Lăng Nhiên, ồ lên: “Nhiên nhi, con ——”

Tiểu ngu ngốc đánh gãy câu nói của Trần Hiền Nhu, phất tay nói: “Thẩm thẩm nếu hoài nghi nương tử lấy trộm cây trâm của người, vậy xin mời lập tức vào trong lục soát, nếu tìm thấy nương tử mặc cho người xử trí, còn nếu tìm không thấy thì không được kết luận bừa?”

Lời nói nói rất rõ ràng, người nào ở đây cũng đều trừng to mắt.

Tôi im lặng, không lên tiếng, tôi thật muốn xem, coi lần này tiểu ngu ngốc dàn xếp ra sao.

Quả nhiên, Vương mụ mụ đầu tiên giữ chặt An Lăng Nhiên, nhìn trái nhìn phải, sau đó kinh hô: “Ai nha, hỏng mất rồi hả, sao thiếu gia tự nhiên lại nói chuyện rõ ràng minh bạch như thế, có phải bệnh tình có dấu hiệu chuyển biến tốt?”

Tôi lạnh lùng gõ một cái cách, ngược lại bản công chúa ta lại nghi ngờ là thiếu gia nhà bà trước giờ vốn không có bệnh. Lúc trước chỉ đoán, nhìn hoàn cảnh ngày hôm nay, càng nghi ngờ sâu thêm.

Vương Uyển Dung nhíu mi nói: “Trước hết không được làm bừa, mau đi báo cho biểu tỷ ta biết a!”

Vương mụ mụ đáp lại, thất tha thất thểu đi. Gian phòng lập tức chạy tán loạn, đi tìm Trương Thế Nhân, bái tạ Bồ Tát, Trần Hiền Nhu vừa rồi còn ầm ĩ dữ dội cũng không náo loạn nữa, chỉ quái lạ nhìn trộm tiểu ngu ngốc.

Tiểu ngu ngốc đứng im không nói, mặc mọi người loay hoay.

Nhất thời, lại không ai nhớ tới chuyện cây trâm.

Kỳ Nhi âm thầm lôi tôi ra khỏi đám người, ý muốn tôi không cần phản ứng, lại ở bên tai nhẹ nhàng nói ra hai chữ:

“Có trá.”

Không ngoài dự đoán, tiểu ngu ngốc có thật là sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Thấy mọi người vội vội vàng vàng, quỳ lạy dưới đất, An Lăng Nhiên đột nhiên nheo mắt, khôi phục lại bộ dạng trống rỗng không thấy đáy, ngón trỏ chống cằm “a” nói: “Thẩm thẩm, sao người không diễn tiếp?”

Trần Hiền Nhu bị gọi tên, chép miệng nói: “Diễn, diễn cái gì?”

Tiểu ngu ngốc nhìn chung quanh, đảo mắt xong rồi mới nói: “Tân Liên nhảy xuống biển a!”

Vừa nói xong, tôi thật sự kích động muốn vỗ tay cho Kỳ Nhi và An Lăng Nhiên.

Vỗ tay cho Kỳ Nhi, là bởi vì hỏa nhãn kim tinh của cô ấy, thăm dò ý tứ không gì không thể. Thế nhưng mới liếc mắt một cái đã nhận ra An Lăng Nhiên ngầm giở trò; vì sao vỗ tay cho An Lăng Nhiên, là bởi vì người này suy tính kỹ càng, còn biết cách mượn đao giết người.

Vừa rồi còn vội vã đi hội báo tình hình, mời đại phu, bái tạ Bồ Tát… Mọi người toàn bộ giống như bị điểm huyệt, dừng lại, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Trong đó khoa trương nhất là tên sai vặt An Ba, một chân ở bên trong cánh cửa, còn một chân đang nhấc lên giữa không trung chuẩn bị khóa cửa phòng, miệng vẫn còn duy trì trạng thái há miệng gọi người. Đáng tiếc thời đại này không có giải thưởng Oscars, không chừng hắn còn có thể nổi tiếng.

Cuối cùng, vẫn là Vương Uyển Dung bình tĩnh trước, phản ứng lại đầu tiên, cười khanh khách hai tiếng, vẫy tay với mọi người: “Được rồi được rồi, chúng ta lại bị thiếu gia đùa giỡn, mau nhanh chóng làm việc đi.”

Như chớp, bọn hạ nhân đều tản ra hết, nên làm gì thì làm.

Tôi với Kỳ Nhi nhìn hai mặt nhìn nhau, không thể không bội phục tiểu ngu ngốc.

Vốn là vậy, “Tân Liên nhảy xuống biển” là một tuồng bi đang nổi tiếng lúc này, kể về mấy công tử cậu ấm ngày xưa, là một vở kịch rất hay. Nữ chính chịu khổ Tân Liên nếu còn sống là một bà dì nào đó ở Đài Loan, mười lăm tuổi lấy chồng, từ đó về sau bị mẹ chồng ngược đãi, ánh mắt lạnh lùng của cha chồng, lại bị tướng công hiểu lầm là vụng trộm, rốt cuộc không chịu nổi, nhảy xuống biển bỏ mình.

Trong vở kịch này, có một đoạn rất nổi tiếng, chính là Tân Liên bị mẹ chồng vu tội trộm đồ, nhờ tướng công nàng cố gắng tranh luận, mới bảo vệ được nương tử không bị hưu đuổi khỏi cửa. Khụ khụ, hiện tại tôi cũng đang rơi vào cái tình huống cẩu huyết có ba phần tương tự như vậy. Động thái này của An Lăng Nhiên, có chăng là mượn vở diễn này để diễn vở diễn khác, khiến cho mọi người tưởng rằng suy nghĩ của tên ngốc trước mặt giống như chó ngáp phải ruồi, thứ hai còn có thể làm người khác tới báo với mẫu thân của hắn đến chủ trì công đạo, đúng thật là nhất cử lưỡng tiện.

An Lăng Nguyệt cười nói: “Ca ca còn nhỏ tính tình hồ nháo, có điều cũng coi như mèo mù vớ cá rán. Chị dâu, không bằng để cho thẩm thẩm vào phòng kiểm tra, hóa giải hiểu lầm?”

Tôi rút ánh mắt ra khỏi người An Lăng Nhiên, “Có thể. Có điều phải giống như tiểu… khụ, tướng công nói vậy, nếu thẩm thẩm ngài không tìm ra được chứng cớ, thì làm thế nào?

Trần Hiền Nhu có vẻ có hơi do dự, kéo nha hoàn bên người đang đứng sau lưng thấp giọng hỏi: “Ngươi dám khẳng định sáng nay chỉ có mỗi cô ta sang Nam viện của chúng ta?”

“Thiên chân vạn xác!”

Trần Hiền Nhu nhận được câu trả lời thuyết phục, đứng thẳng lưng, khí vũ hiên ngang.

“Nếu lục soát không thấy, ta liền vác cái mặt dày này, phụng trà xin lỗi cháu dâu ngươi!”

Ánh mắt tôi không bật mà phát sáng, phụng trà xin lỗi?

Cái này, bản công chúa thích.

Kết quả lục soát không cần nói cũng biết.

Tôi cười hớn hở chăm chú nhìn cái trán đang chảy mồ hôi lộp độp của Trần Hiền Nhu, cũng bắt chước bộ dạng của Vương Uyển Dung kỳ quái nói: “Sao rồi, thẩm thẩm? Không tìm thấy à?”

Giờ phút này, tự đáy lòng tôi vô cùng cảm tạ con tiểu súc sinh đã lấy mất cây trâm kia, nếu không nhờ nó, tôi cũng không có cơ hội được người khác cúi đầu phụng trà!

Không giấu gì, sinh ra ở Trung Quốc, là một cô gái thời đại mới – thế kỷ 21 lớn lên dưới ngọn cờ hồng, tôi đối với cái xã hội phong kiến suốt ngày ba quỳ chín lạy này thật sự hận đến tận xương tủy, mỗi buổi sáng phải bưng trà cung kính mời điểu lão đầu cũng thôi đi, thỉnh thoảng còn phải khom lưng khuỵu gối với hai mụ già nhiều chuyện Vương Uyển Dung và Trần Hiền Nhu, tôi thật sự nghĩ không ra a, khó hiểu a, bực mình a, hả giận a!

Đúng thế, chính là hả giận.

Nghĩ đến Trần Hiền Nhu như vậy, tôi được cao cao tại thượng, được tiểu thẩm thẩm Trần Hiền Nhu – con khổng tước vênh váo kia phụng trà và dập đầu giải thích, tôi liền cảm thấy sung sướng đến tận xương tủy. Đến ngay cả miệng cũng kìm lòng không đậu mà ngoác tận mang tai, ánh mắt đương nhiên sáng lấp lánh.

Trần Hiền Nhu sợ là cũng biết không thể cứu vãn, bỗng nhiên chuyển sang bộ mặt lấy lòng cầu xin tha thứ nở nụ cười yếu ớt với tôi.

“Cháu dâu, ngươi xem này… ta cũng vì nhất thời nghe nha đầu xui khiến, lỡ nghe tin nhảm…”

Tôi xoay người xem thường, hứ! Bộ bà cho tôi là Tân Liên chắc? Cho dù là có cũng quên đi à?

An Lăng Nguyệt cũng bước tới đây cầu tình.

“Chị dâu, mặc dù thẩm thẩm cũng có chỗ không đúng, dù sao thì tội danh của chị cũng đã rửa sạch…”

“Không được!”

Nguyệt Nhi chưa kịp nói hết, đã bị một tiếng nói lớn cắt ngang, có điều, tiếng nói này không phải của tôi!

Mọi người đồng loạt chuyển ánh mắt sang nha hoàn Thanh Đan bên người Trần Hiền Nhu, lúc này, nàng ta đang đứng cạnh bàn trang điểm của tôi, xem ra còn chưa chịu ngừng việc lục soát.

Giọng cười bén nhọn của Vương Uyển Dung vang lên trước hết, cười đến nỗi bọn tôi ai cũng nổi da gà, mới nén được bực bội cả giận nói: “Ha ha, ôi ôi, ha…cười chết ta! Ta nói này… nhị phu nhân… ha ha, ngươi ngay cả uống nước cũng bịt miệng, nhìn… nhìn nha đầu của ngươi xem, cũng không chịu bỏ qua cho ngươi, bắt ngươi hôm nay nhất định phải phụng trà nhận sai! Haha!”

Trần Hiền Nhu xem ra còn tức giận đến lộn ruột lộn gan, dậm chân phóng tới trước mặt Thanh Đan, hung hăng nhéo cánh tay cô ta, nhìn thấy tôi và Kỳ Nhi thì mếu máo che lại cánh tay mình.

Trần Hiền Nhu cắn răng nói: “Tiểu tiện – nhân, ngươi còn sợ hại ta chưa đủ sao, hả?”

Thanh Đan rất oan uất, đôi mắt đầy nước nức nở: “Nhị phu nhân người hiểu lầm nô tỳ, người xem, ô ô!”

Nói xong, Thanh Đan né sang một bên lấy tay chỉ vào một chỗ, tôi duỗi cổ nhìn, nhất thời sắc mặt trắng bệch.

Thanh Đan chỉ vào một cái hộc bên hông cái bàn trang điểm, chỗ đó, có một ô ngầm.

Tôi biết đại họa sắp tới, nhào về phía trước giang tay cản lại: “Cái này không được soát!”

Thấy thái độ bất thường của tôi, Kỳ Nhi và mọi người đều dừng lại một chút.

An Lăng Nguyệt nói: “Chị dâu đây là…?”

Vừa mới nãy còn hoa dung thất sắc – Trần Hiền Nhu giờ đã duỗi thẳng lông mày: “Thanh Đan làm tốt lắm, khi về Nhị phu nhân sẽ ban thưởng cho ngươi hậu hĩnh.”

An Lăng Nhiên cũng nhếch đôi môi nhìn tôi, hình như đang làm khẩu hình miệng.

Tôi nhắm mắt, toàn thân nhịn không được mà run run:

“Chỗ này, không được soát…”

Trong sạch một đời của tôi, cái ngăn kéo ẩn nho nhỏ này, tuyệt đối, tuyệt đối không được để cho bọn họ biết.

Vương Uyển Dung hừ lạnh: “Không được soát? Chẳng phải có gì mờ ám sao!”

Nói xong, còn nhướng mắt qua một cái, một lão bà tử liền lẻn đến sau lưng tôi, cộng với hai chủ tớ Thanh Đan và Trần Hiền Nhu nài ép lôi kéo, cái ngăn ngầm nho nhỏ kia rốt cuộc cũng được tắm ánh mặt trời.

Trong nháy mắt, gương mặt tôi xám như tro mà nhắm mắt lại.

Lão bà tử nói: “Ủa, không phải cây trâm của nhị phu nhân, thế nhưng lại có một quyển sách. Lão bà tử tôi không biết chữ!”

Vương Uyển Dung nói: “Để ta xem.”

Tôi vẫn nhắm chặt hai con mắt, người cũng bị Trần Hiền Nhu và Thanh Đan gạt bỏ sang một bên, nói không chừng là chạy tới xem quyển sách kia.

Chỉ mới nghe được vài âm thanh lật giấy, tôi chợt nghe thấy mấy tiếng cảm thán đại loại như “Ôi trời”, “má ơi”, cùng với tiếng hét và tiếng quyển sách rơi xuống đất.

Tôi thầm thở ra mấy hơi, tự nói với bản thân là thế giới này vô cùng tốt đẹp, vì vậy lấy dũng cảm, mở mắt hé hé ra.

May mà trong phòng ngoại trừ An Lăng Nhiên đều là phụ nữ, mọi người ngoại trừ sắc mặt có hơi khó coi, tôi thấy cũng coi như bình thường.

An Lăng Nguyệt trẻ người non dạ, thấy thẩm thẩm với biểu dì mình vô cùng kỳ quái, tò mò cúi người nhặt quyển sách trên mặt đất lên, muốn lật ra xem, nói: “Có gì mà ngạc nhiên vậy?”

Trong chốc lát, thấy Vương mụ mụ chạy vụt tới bên cạnh An Lăng Nguyệt, miệng còn nói không ngừng, “Tội lỗi tội lỗi, tiểu thư còn chưa xuất giá, không được xem không được xem!”

Lại trong chốc lát, quyển sách đã về tới tay tôi.

Tôi giả bộ bình tĩnh mà lặng lẽ cười một tiếng: “Đúng thế, Nguyệt Nhi chờ đến khi muội xuất giá ta sẽ đem quyển sách này cho muội mượn”.

Mới nói xong, đã rước lấy nhiều ánh mắt xem thường.

Tôi lè lưỡi, đến nỗi thế không? Chỉ là một quyển đông cung đồ thôi mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.