Chương 24
Giấy mời động phòng không nhận được, ngược lại bản công chúa tôi lại nhận
được một bức thư đòi nợ.
Bức thư đòi nợ này đại khái có nội dung như vầy: tiền ta cho ngươi mượn lời
sinh lời sắp xếp thành một ngọn Kim Sơn nhỏ rồi, xuất phát từ lòng tốt, ta cảm
thấy tất phải nói cho ngươi một tiếng. Bây giờ công chúa ngươi chỉ cần đem số
tiền còn lại đến quán trà Lạc Nhạn, tránh cho việc để càng lâu càng
nhiều ngươi không trả nổi, để ta náo loạn Mục vương phủ sẽ không tốt lắm.
Lạc khoản* là, Trương Thế Nhân.
Nhìn đến ba chữ cuối cùng, tay cầm bức thư của tôi có chút run, tôi hỏi
Vương mẹ bên cạnh:
“Ai đưa thư cho ngươi vậy?”
Vương mẹ không cần nghĩ ngợi: “Trương đại phu.”
Thân mình tôi lung lay thiếu chút nữa ngã xuống, hóa ra lão Trương đồng chí
và Hoàng Thế Nhân quả thật là người một nhà, xã hội cũ vạn ác a, hai người này
ngoại trừ giống nhau ở chỗ đều thích bóc lột nhân dân lao động, đến ngay cả
việc này, tên này cũng… Ai! Không thèm nói.
Tôi loáng thoáng nhớ lại, hình như lần trước tiểu ngu ngốc bị thương, tôi
quả thực có thông qua Văn Mặc Ngọc mua của Trương Thế Nhân một một nửa lọ dầu
hoa hồng. Chú ý, là nửa lọ! Lão nương tôi khi bôi thuốc cho tiểu ngu ngốc mới
phát hiện lọ dầu hoa hồng kia đã bị khui ra rồi. Cho dù tôi có không biết phân
biệt tốt xấu, cũng biết lọ dầu hoa hồng này chỉ có mấy văn tiền một lọ thôi,
huống chi là chỉ có nửa bình, làm đến bây giờ còn chưa đến một tháng đã… Tôi
chớp mắt nhìn kĩ số tiền nợ ghi trên bức thư, không sao tin được.
Một cái ‘lá thư đòi nợ’ này, e là tôi buộc phải làm theo rồi.
Tôi cũng không dám hỏi Vương mẹ cái Lạc Nhạn lâu rốt cuộc nằm ở chỗ nào,
nên tìm đại một cái cớ dẫn theo Kỳ Nhi ra Mục vương phủ.
Kỳ thật, ở Mục vương phủ không được phép tùy ý ra ngoài, đặc biệt là loại
mới vào cửa như tôi, lại có tướng công ngu ngốc cần chiếu cố nên con dâu lại
không dễ xuất môn. Nhưng nghĩ đến số tiền nợ khủng bố trên lá thư kia cùng vô
nha* uy hiếp trắng – trợn (nguyên văn là xích – lỏa – lỏa),
tôi phải nói hết lời hơn nữa còn hối lộ Vương mẹ bằng cây trâm ngọc mà điểu lão
đầu mới tặng cho tôi, nhờ bà ta giúp tôi giấu giếm hai canh giờ, cùng Kỳ Nhi ở
trên đường như ruồi bọ không đầu chuyển động nửa ngày, rốt cục cũng đến được
Lạc Nhạn trà lâu mà Trương Thế Nhân chỉ định.
(*) vô nha: vô sỉ ấy, có giải thích ở chương trước.
Lạc Nhạn trà lâu đương nhiên so ra còn kém Hiên Mặc lâu tài đại khí thô*,
vừa hẻo lánh lại bố trí đơn sơ, tôi được tiểu nhị dẫn lên lầu, còn chưa kịp
bước vào phòng của Trương Thế Nhân, đã thấp thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện.
(*) Tài đại khí thô: có tiền nhưng khí chất lại thô thiển.
Một giọng nam trầm thấp nói: “Trương đại phu, ngươi lừa bạc nàng như vậy,
không cảm thấy rất vô sỉ sao?”
Trương Thế Nhân cười khanh khách hai tiếng: “Không cảm thấy.”
Tôi đẩy cửa vào, chủ nhân của giọng nam trầm thấp kia đúng là người quen
cũ. Lúc đó, người quen cũ cùng Trương Thế Nhân nghe thấy động tĩnh bên ngoài
cũng quay đầu lại nhìn, tôi cười mỉm mỉm cúi cúi người:
“Mặc Ngọc công tử, Trương đại phu, đã lâu không gặp.”
Phía sau Kỳ Nhi cũng nhu thuận hành lễ.
Xem ra, Văn Mặc Ngọc này quả thực cùng Trương Thế Nhân rất thân nhau, nói
không chừng sự kiện dầu hoa hồng lần này là do hắn cùng Trương Thế Nhân cấu kết
với nhau làm việc xấu, cố ý lừa tôi đến!
Văn Mặc Ngọc thấy hai người chúng tôi dường như cũng có chút kinh ngạc, chỉ
hơi hơi ho khan liền quay mặt đi, tôi nghĩ hắn thấy áy náy vì chuyện lần trước
đẩy tôi xuống nước, nên cũng không để ý nhiều.
Trái lại vẻ mặt Trương Thế Nhân cười rất xấu xa: “Công chúa mời ngồi bên
này.”
Nghe này tiếng xưng hô này cũng đủ biết hắn là người gian trá, lúc trước ở
Mục vương phủ, trước mặt điểu lão đầu, hắn mở miệng là “Thiếu phu nhân” kêu rất
vui, hiện tại vừa ra phủ, tôi liền từ “Thiếu phu nhân” biến thành “Công chúa”.
Văn Mặc Ngọc tựa hồ cũng từ trong kích động vừa rồi định thần lại, tự mình
châm cho tôi chén trà, nói: “Công chúa ra ngoài có tiện không?”
Tôi nói: “Hoàn hảo, tiểu ngu… Tướng công ta còn đang ngủ trưa.”
Nghe vậy, Trương Thế Nhân thái độ ái muội vuốt vuốt chòm râu, nhìn Văn Mặc
Ngọc.
Tôi không quá để tâm, cũng không quản vì sao Văn Mặc Ngọc cũng ở trong này,
chỉ nói: “Nếu hai vị đều biết thời gian ta ra ngoài không được nhiều lắm, như
vậy xin cứ đi thẳng vào vấn đề đi, số bạc kia…”
Tôi dừng dừng, không nói hết câu sau.
Kỳ thật, thời gian cấp bách, tôi cũng không thể ôm theo mấy trăm lượng bạc
tới đây, hôm nay hẹn, chính là muốn cùng Trương Thế Nhân bàn chuyện giá cả.
Ai ngờ, lời nói của tôi vừa dứt, Trương Thế Nhân liền khẳng khái lắc lắc
tay áo nói: “Nga, việc này thì thôi. Công chúa cũng thấy đấy, có người sớm đã
trả giúp ngài rồi, cho nên bạc này lão phu không lấy.”
Nói xong, sắc mặt Văn Mặc Ngọc trắng bệch.
Tôi cùng Kỳ Nhi phía sau liếc nhau, rốt cục bắt đầu cảm thấy Văn Mặc Ngọc
này hôm nay có chút kỳ quái. Tuy rằng tôi cùng với hắn số lần gặp mặt không
nhiều lắm, nhưng mỗi lần gặp nhau, hắn đều là tiêu sái tuấn dật, dáng vẻ không
lẫn đâu được, tóc bóng loáng đến nỗi khiến tôi hoài nghi mỗi lần hắn ra ngoài
đều bôi dầu, ánh mắt sáng ngời khiến cho tôi hoài nghi hắn mỗi nửa canh giờ nhỏ
thuốc nhỏ mắt, khả nghi nhất là một thân áo sam trắng như hắn, không biết sao,
có vài người mặc áo sam trắng nhìn cứ như quỷ, nhưng Văn Mặc Ngọc mặc áo sam
trắng cũng là quần áo phóng khoáng, phong tùy ảnh động. (mỗi lần di chuyển cứ
như gió… đại loại là như thế)
Tôi hơi bực, tại sao mỗi lần Văn Mặc Ngọc đi ra đình, vừa đứng ven đường,
gió hiu hiu liền chào đón? Cứ như là phía trước có một chiếc mô tô hay sao?
Thế nhưng hôm nay, Văn Mặc Ngọc công tử lại có chút thất thố.
Đầu tiên là thấy tôi tiến vào không được tự nhiên thì không nói, sau lại bị
một hai câu nói của Trương Thế Nhân làm đỏ mặt tía tai.
Tôi rất là hoài nghi.
Có điều, Trương Thế Nhân đã cho bản công chúa tôi một lời giải thích rất
tốt.
Tôi hỏi: “Trương đại phu không phải bảo ta đến thương nghị chuyện trả nợ
sao? Sao lại đột nhiên không lấy?”
Trương Thế Nhân sờ sờ hàm râu, giả đò không thấy.
“Trương Thế Nhân ta rất biết giữ chữ tín, nếu người khác đã thay công chúa
trả bạc, ta tự nhiên sẽ không đòi lần thứ hai.”
Tôi líu lưỡi, thay tôi trả bạc? Người mà ông ta nói không lẽ là Văn Mặc
Ngọc bên cạnh tôi sao?
Nếu đúng là như vậy, Văn Mặc Ngọc thật đúng là cởi quần đánh rắm —— làm
điều thừa.
Trước giúp Trương Thế Nhân lừa tôi, sau đó lại thay tôi trả nợ, việc này là
thế nào?
Tôi liếc trộm Văn Mặc Ngọc, biểu tình của hắn không được tốt lắm, lại còn
có chút cứng ngắc.
“Trương đại phu, ngươi —— “
Trương Thế Nhân không đợi từ “Ngươi” phun xong, lại nói tiếp:
“Lão Trương ta cũng có nỗi khổ tâm a, công chúa, ngươi nói nếu hôm nay
ngươi biết có người lặng lẽ thay ngươi trả sạch nợ lại vừa không cho ngươi biết
hắn là ai, trong lòng ngươi có cảm thấy khó chịu không?”
Tôi a cười một tiếng, máy móc vuốt cằm: “Khó chịu.”
Kỳ thật, hiện tại tôi càng khó chịu.
“Nếu ngươi biết là ta có biết, nhưng là ta cố tình không nói cho ngươi
biết, ngươi có khó chịu không?”
Tôi bị xoay đến chóng mặt choáng váng, lại gật gật đầu: “Khó chịu.”
“Vậy là được rồi!” Lão Trương vỗ vỗ đùi, một bộ dáng khẳng khái hy sinh.
Nhưng lúc này, Văn Mặc Ngọc cũng đã bắt đầu tốn hơi thừa lời.
“Trương đại phu, ngươi đã đáp ứng với ta không nói cho bất luận kẻ nào.”
Trương Thế Nhân vỗ vỗ đầu, đương nhiên nhìn thẳng tôi:
“Công chúa, ta có nói cho ngươi là ai thay ngươi trả nợ không?”
Tôi lắc đầu.
Trương Thế Nhân lại nhìn về phía Kỳ Nhi nhà tôi, “Ta gọi công
chúa nhà ngươi tới làm cái gì?”
Kỳ Nhi tựa như đang tìm từ ngữ, biết Trương Thế Nhân là thay đổi biện pháp
đùa giỡn Văn Mặc Ngọc, cười trộm hai tiếng mới nghiêm trang nói: “Trương đại
phu bảo công chúa nhà ta đến thương thảo chuyện trả nợ, cũng không nói cho biết
ai thay nàng trả nợ. Cho nên…” Kỳ Nhi xoay chuyển đôi mắt to, thông minh trừng
mắt nhìn Văn Mặc Ngọc mới nói: “Cho nên, Trương đại phu không có vi ước nga~”
Trương Thế Nhân thực vừa lòng, gật gật đầu nói: “Mặc Ngọc
công tử, nghe rõ chưa? Lão phu không có vi ước nga~”
Da đầu tôi run lên, Trương Thế Nhân cũng đã đến độ tuổi này rồi, còn học
tiểu nha đầu Kỳ Nhi giả bộ hồn nhiên ngây thơ, còn dùng âm rung.
Văn Mặc Ngọc cũng là tức giận đến rối tinh rối mù, ngoại trừ thừa lời giải
thích, không còn phương pháp nào.
Xem ra, Văn Mặc Ngọc đúng là thật tâm muốn giúp tôi trả nợ, kế hoạch làm
chuyện tốt không lưu danh, lại bị Trương Thế Nhân bán đứng.
Tội nghiệp cho đứa nhỏ!
Chúng tôi đều là đồng bệnh tương liên.
Trương Thế Nhân vỗ vỗ bả vai Văn Mặc Ngọc an ủi, nói: “Thật sự không phải
lỗi của lão phu, sai là sai ở chỗ, công chúa thật sự rất thông minh, chỉ cần
động tóc liền đã đoán ra là ngươi giúp nàng trả nợ.”
Tôi phỏng chừng hiện tại Văn Mặc Ngọc đã muốn động chân động tay.
Kỳ Nhi cũng không sai, lửa đổ thêm dâu, giả bộ ngốc: “Sao cơ? Mặc Ngọc công
tử sao lại muốn giúp công chúa nhà ta trả nợ? Lần trước lại vì sao đưa dầu hoa
hồng cho nàng? Ý! Đừng nói là Mặc Ngọc công tử coi trọng công chúa nhà ta nha?”
Trong lòng tôi thầm run rẩy, phỏng chừng toàn thân sắp nổi hết da gà.
Văn Mặc Ngọc có phải đang cùng với Trương Thế Nhân tự biên tự diễn hay
không không nói đi, nhưng dáng vẻ của Kỳ Nhi lúc này thật khiến tôi không chịu
nổi.
Tôi đang định mở miệng, Trương Thế Nhân lại vỗ trán nói: “Xem trí nhớ ta
này, công chúa, Mặc Ngọc công tử, lão phu đột nhiên mới nhớ, có một bệnh nhân
đang chờ ta chẩn bệnh, vì vậy xin cáo từ trước.”
Dứt lời, ngay cả lễ nghi còn chưa kịp làm đã không thấy bóng dáng đâu.
Kỳ Nhi cũng đi theo làm liều, “Ta đây cũng phải về trước giúp công chúa
cáng đáng, cô nhớ về sớm.”
Thoắt một cái, trong căn phòng nho nhỏ chỉ còn có ta và Văn Mặc Ngọc.
Tôi đột nhiên có cảm giác bị lừa đi xem mắt.
Tư vị này, thực bất đắc dĩ, thực xấu hổ.
Hai người nhìn nhau, tôi bắt đầu suy đoán Kỳ Nhi với Trương Thế Nhân có khả
năng có một chân.
Văn Mặc Ngọc tựa hồ có chút rối rắm như trước, chỉ gây khó dễ cho cây quạt
cầm trong tay, xếp lại rồi mở ra, thần sắc không giống như mọi ngày, làm hại
bản công chúa cũng không được tự tại.
Thật lâu sau, tôi cuối cùng nhịn không được, cười phá vỡ yên tĩnh.
Tôi nói: “Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, Liêm Chi cũng phải trước hết
ở đây cám ơn Mặc Ngọc công tử.”
Văn Mặc Ngọc dừng một chút, một đôi tinh mâu giương mắt xem xét tôi, tao
nhã nói: “Bằng hữu đạm như trà, người nhà tế như sa, lý nên như thế.”
Tôi không khỏi thổn thức, Văn Mặc Ngọc tiểu tử này thật ra cũng hiểu biết
tiến lùi, trong tình huống thế này lại còn có thể ám ngôn việc tôi coi trọng
tiểu ngu ngốc, không được vì bằng hữu đạm nhạt như trà mà sơ sót người nhà tỉ
mỉ tận tâm.
Tôi lặng lẽ cười nói: “Phải phải.”
Hôm nay Văn Mặc Ngọc rất là khác thường, hào hoa phong nhã, tao nhã, so với
cái người tự đại thanh cao vài ngày trước đó, Văn Trạng nguyên gia thối tha kia
là hai người. Là ảo giác của tôi, hay là trong đó có một chính là mặt nạ của
hắn, cái đó và lúc trước hắn che mặt cứu tôi ra phủ lại có quan hệ gì?
Tôi thực hỗn loạn.
Nếu hắn thật sự là Mông Đan, chẳng lẽ ngay cả nha đầu Kỳ Nhi bên người công
chúa cũng không biết?
Đầu óc rối tinh rối mù, cùng Văn Mặc Ngọc câu được câu không nói chuyện,
chẳng qua chỉ là chút việc bình thường, tỷ như tôi thích ăn cái gì, uống trà
gì, Lạc Vân quốc ngày gần đây lại xảy ra việc mới mẻ gì.
Vì thế, rốt cục trà uống cũng không có mùi vị gì.
Hai người chúng tôi đều có chút như được thả ra, thở dài một tiếng, Văn Mặc
Ngọc nói: “Thời giờ không còn sớm, công chúa nên trở về sớm. Vì không tiện
đường, ta không thể tiễn cô được.”
Tôi chỉ cười không tiếp lời, cổ nhân chính là phiền toái như vậy. Rõ ràng
chính là muội phu tương lai ngươi không tiện đưa chị dâu ta hồi phủ, đây là
chuyện mọi người đều biết rõ ràng trong lòng, lại cố tình muốn tìm lấy cái cớ
để qua loa tắc trách.
Tôi nói:
“Không làm phiền ngươi, ta gọi cổ kiệu đi về là được rồi.”
Bước ra cửa, Văn Mặc Ngọc vẫn ngồi yên không nhúc nhích, chỉ đứng nhìn theo
tôi. Bản công chúa cảm giác được ánh mắt nóng cháy phía sau, đột nhiên cảm thấy
không được thoải mái, vô luận như thế nào, Văn Mặc Ngọc cũng đã giúp tôi gánh
một món nợ lớn.
Mặc dù với món nợ này hắn cũng có chút trách nhiệm.
Văn Mặc Ngọc thấy tôi dừng lại, cũng hỏi:
“Công chúa còn có việc?”
Tôi không biết xấu hổ mà xoay người trở lại, quanh co hồi lâu mới nói:
“Không biết Mặc Ngọc công tử ngày mai có thể rảnh rỗi đến ăn bữa cơm rau dưa?”
Không ngoài sở liệu, Văn Mặc Ngọc giống bị sét đánh trúng, ngơ ngác sững sờ
tại chỗ.
Kỳ thật, khách quan mà nói, hôm nay tôi và Văn Mặc Ngọc tán gẫu cũng thực
khoái trá, văn học, lý, phong tục, nhân tình, liền ngay cả nói tới bánh hoa quế
của Vương mẹ, hắn cũng biết đôi chút cách làm, cùng người chân thành như vậy
nói chuyện, là một loại hưởng thụ.
Lại nói, vì còn chưa trả nợ hết cho hắn, dù sao cũng là tôi thiếu hắn cái
ân tình, mời hắn ăn bữa cơm rau dưa bất quá cũng là chuyện bình thường.
Thật lâu sau, Văn Mặc Ngọc tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn, vuốt cằm nói:
“Được.”
Một chữ, đơn giản lưu loát.
Tôi mỉm cười: “Quyết định ở Hiên Mặc lâu được không?”
Hắn vẫn là một chữ: “Được.”
Bộ dáng này, cứ như một tên ngốc, tựa hồ tôi nói cái gì cũng được hết.
Tôi nhịn không được cười trộm, ôm lấy khóe miệng nói: “Bảo Mặc Ngọc công tử
lăn qua lăn lại năm vòng cũng được hay sao?”
Từ “Được” đã thành công thức của Văn Mặc Ngọc, lại đổi thanh từ khác, “Ừ”,
cũng liếc mắt nở nụ cười.
“Nàng đang lừa ta đấy hả?”
Tôi nói: “Chúng ta là bằng hữu thôi, nói đến ân huệ, ta đi tiền thanh toán
không phải là do ngươi trả hết hay sao?”
Văn Mặc Ngọc mắt chớp chớp càng lợi hại, “Công chúa từng nghe qua vô gian
không thương chưa?”
Tôi nghiêng đầu: “Hiên Mặc lâu là của Nhị thúc ngươi, như vậy gian
thương này cũng không phải của ngươi.”
Nói xong, không biết gió đâu ra, lại thấy tà áo trắng kia của Văn Mặc Ngọc
hơi hơi dập dờn, đón gió, tôi xem xét mắt phượng trong suốt của hắn, răng trắng
môi đỏ mọng, nhẹ nhàng nói: “Tốt, ngày mai không gặp không về.”
Như gió, mới nhoáng cái một cái, tôi lại có chút say.
Lại nhoáng thêm một cái, tôi lại đột nhiên cảm thấy đây là tiệc Hồng Môn
Yến.
Lại nhoáng lên một cái, tôi tựa hồ thấy tiểu ngu ngốc rưng rưng vô tội chăm
chú nhìn tôi.