Hưu Thư Khó Cầu

Chương 19: Chương 19




Chương 25

Hôm sau, tôi vẫn thật sự phải phó ước.

Không phải bản công chúa tôi cảm thấy làm như vậy sẽ có lỗi với hai huynh muội An Lăng Nhiên và An Lăng Nguyệt, thành hiềm nghi hồng hạnh vượt tường, mà là, trong nhà có chút chuyện.

Vốn là, lúc gần trưa, tôi ngó nhìn ánh mặt trời đang thiêu đốt, vẫn như cũ dùng một khối ngọc bội, hai chuỗi phật châu mua chuộc Vương mụ mụ và hai tiểu nha hoàn trong phòng tôi. Vừa định lên đường, đã bị Lý mụ mụ truyền triệu, nói điểu lão đầu gọi tôi tới tiền sảnh.

Thời tiết càng ngày càng nóng bức vô cùng, mấy ngày nay hôm nào điểu lão đầu cũng căn dặn phòng bếp của các viện tự làm cơm trưa, hôm nay Túc Phượng cứ như biết trước tôi đi ra ngoài ‘vụng trộm’, nhất định cản đường của tôi. Tới tiền sảnh, mọi người đều có mặt đầy đủ, đến ngay cả người ít ở nhà ăn cơm trưa, thần long thấy đầu không thấy đuôi như vị cha chồng của tôi – An Lăng Tiêu cũng có ở đó.

Một đám người cùng với mấy nha hoàn và lão mụ tử bên người, nói tới mới nói chuyện mời tiên sinh cho tiểu ngu ngốc cũng là một chuyện đáng lo nghĩ, hóa ra trước kia tiểu ngu ngốc cũng có một tiên sinh, có thể là vì mẹ già trong nhà đột nhiên tạ thế, vị tiên sinh này cũng vội vàng cáo biệt Mục vương phủ, chuyện này, tiểu ngu ngốc cũng thật ứng với câu:

“Lão hổ ly sơn, hầu tử đương bá vương.” (Cọp xuống núi, khỉ làm chúa tể)

Tiểu hầu tử An Lăng Nhiên không có lão hổ tiên sinh, hôm nay đi trèo cây lấy trứng chim, ngày mai chui qua lỗ chó bỏ nhà trốn đi, lần nghiêm trọng nhất, thậm chí cả tháng cũng không thấy bóng dáng đâu. Mà cổ nhân vội về chịu tang, lại không bằng người hiện đại, dựng lều, coi chừng vài ngày đêm, mời bạn bè tới vui vẻ náo nhiệt, một trận hỏa táng là xong việc. (Miêu tả vội về chịu tang chỗ này là ở Thành Đô, có thể không giống những phong tục ở chỗ khác. Ở chỗ chúng tôi tang sự của người gia ly thế được làm như ‘hỉ tang’, nói cách khác, bà ấy sống nhiều tuổi như vậy mới chết, bà ấy cũng an lòng, người nhà cũng an lòng, phải nhanh chóng tiễn bà đi, cho nên mới mời bạn bè tới cho náo nhiệt, chơi mạt chược, khiến lễ tang thành bộ dáng vui mừng, mà không phải là kêu khóc om sòm, khiến cho người già đi được an tâm, thế thôi).

Tang sự của cổ nhân, phần lớn đều phải canh giữ đến ba năm. Riêng vị tiên sinh này lại là một người con có hiếu, An Lăng Tiêu lo sợ hắn không canh giữ mười năm thì ít lắm cũng là năm năm, vì thế, liền triệu tập người trong nhà xem xét tìm thêm một tiên sinh khác cho tiểu ngu ngốc.

Ở thời đại này, tìm tiên sinh cũng là một chuyện rất phiền toái.

Thứ nhất, tính tình phải đức cao vọng trọng, bản thân phải đi cho đoan, ngồi cho chính; thứ hai, phải văn thao võ lược, tinh thông mọi thứ; thứ ba, phải đồng thời sử dụng được ân và uy, hù dọa được tiểu hầu tử mới có thể làm lão hổ, thế nhưng cũng đâu phải là lão hổ thật đâu, mà là hổ giấy, nếu thực sự làm bị thương cho dù là nửa cộng lông của tiểu hầu tử, khỉ mẹ bà ta… không phải, là mẹ ôi điểu lão đầu cũng không đồng ý.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất nhất là, về phương diện thân phận vị tiên sinh của An Lăng Nhiên cũng phải có chút thể diện. Bởi vì ‘tiên sinh tiên sinh’, chính là lão sư của An Lăng Nhiên, một ngày làm thầy, cả đời như cha. Cho nên tuổi của vị tiên sinh này cũng không thể quá nhỏ, vai vế phải cao, làm tiên sinh của tiểu thế tử, thân phận cũng không thể quá mức hèn mọn.

Người nhà bọn họ cứ như thế mà thảo luận tới thảo luận lui, thảo luận đến nỗi tôi ngáp lia lịa, trơ mắt nhìn thời gian hẹn với Văn Mặc Ngọc qua đi, rối rắm một hồi, tôi thật sự hết kiên nhẫn, rời bữa tiệc, gọi Kỳ Nhi tới.

Đợi phân phó cho Kỳ Nhi đi báo tin với Văn Mặc Ngọc xong, tôi lại quay về tiền sảnh, một phòng người đang bắt đầu chuẩn bị ăn cơm, bọn nha hoàn cũng đang vội vàng bận rộn mà dọn thức ăn lên, có vẻ như chuyện mời tiên sinh đã tính toán xong, tôi cũng không rảnh hỏi, chỉ còn chờ ăn cơm. Nguyên tắc chính của bản công chúa là: chuyện đã có người lo thì tuyệt đối không phí sức lực, tiểu ngu ngốc nghe mùi thức ăn, cũng không biết lấy đâu ra vui vẻ, sôi nổi vào phòng, người một nhà ăn một bữa cơm, nhàn thoại không đáng nói.

…………

Sau cơm trưa, tiểu ngu ngốc bền lòng vững dạ mà đi ngủ trưa.

Kỳ Nhi lại từ Hiên Mặc Lâu mang về cho tôi tin tức mới nhất, nói thật, tin tức này khiến cho tôi có chút khó tiêu.

Cô ấy nói, Văn Mặc Ngọc cũng không đến nơi hẹn.

Lúc đó tôi đang bưng chén trà, dùng cái nắp vừa đẩy nhè nhẹ vừa thổi, nghe xong câu này một âm thanh lộp bộp vang lên, động tác trên tay cũng dừng lại.

Chẳng lẽ là… Văn Mặc Ngọc lại đùa giỡn với tôi?

Tôi với hắn chạm mặt mấy lần, tổng kết mà nói là người này mũi nhọn khó chơi, quỷ kế đa đoan, lại thêm hắn thiên phú dị bẩm, văn thao võ lược, chậc chậc, nhân tài như thế thật sự không thể đắc tội, nếu không, hắn sẽ nhớ mối thù của ngươi cả đời.

Tôi nhớ lại xem chính mình có từng đắc tội với hắn không, vậy thì tại sao hôm qua hắn lại giả bộ ngượng ngùng vui vẻ như thế, sau đó còn thả bồ câu của tôi.

Đầu óc đang loạn thành một mớ, Kỳ Nhi nói, cô ấy còn nghe được một tin tức.

Tôi hớp một ngụm trà, buông mí mắt nói: “Nói.”

Kỳ Nhi nói: “Mặc dù bây giờ Mặc Ngọc công tử không tới Hiên Mặc lâu, có điều nô tì lại nghe tiểu nhị nói, hắn đã đến Mẫu Đơn viên ở phố Nam.”

Tôi giật mình, Mẫu Đơn viên này không phải là kỹ viện sao?

Cái này, cái này…

Sớm biết Văn Mặc Ngọc tính tình tiêu sái, lại không ngờ tiêu sái đến mức này. Hắn không sợ rơi vào tai An Lăng Nhiên với Túc Phượng cũng không nói, không ngờ đến cả bản công chúa hắn cũng đắc tội lỡ hẹn!

Lẽ nào lại thế!

Kỳ Nhi thấy tâm trạng tôi như vậy, khanh khách cười trộm hai tiếng, con mắt giảo hoạt nhìn xung quanh, rỉ tai thì thầm một hồi với tôi.

Kỳ Nhi dứt lời, tôi cả kinh run rẩy, nhất thời không nói nên lời.

Kỳ Nhi nói: “Mặc Ngọc công tử đi Mẫu Đơn viên, là phó ước. Nghe người ở Hiên Mặc Lâu nói, hôm qua hoa khôi của Mẫu Đơn viên Bạch Mẫu Đơn thiết yến, ra câu đối, ai đối đáp được buổi trưa sẽ bồi người đó uống rượu. Vừa may ngày hôm qua Mặc Ngọc công tử lại có mặt ở đó, chỉ trong chốc lát phô trương thanh thế, đáp được vế sau. Hoa khôi kia nổi hứng, lại cùng hắn ngâm thơ, lại đối đáp, làm đi làm lại hết cả buổi chiều.

Cuối cùng, Kỳ Nhi còn bổ sung thêm một câu: “Rất nhiều người trên đường phố chen chúc nhau vô xem, tóc đen bạch ngọc, không sai được, tuyệt đối chính là Văn Mặc Ngọc lúc trước thích ném văn thơ đến mức tận cùng.”

Tôi nhất thời run tay, một ít nước trà rơi xuống váy, cũng may, trà đã nguội nên không gây bỏng da.

Tôi bình tĩnh nhắm mắt, miệng thầm nói: “Nói cách khác, buổi chiều ngày hôm qua cùng chúng ta ở Lạc Nhạn lâu có một Mặc Ngọc công tử, cùng tán tỉnh hoa khôi ở Mẫu Đơn viên còn có một Mặc Ngọc công tử khác?”

Kỳ Nhi vuốt cằm: “Đúng, có đến hai Mặc Ngọc công tử.”

Tôi đặt chén trà xuống, chậm rãi đứng dậy bước bộ thong thả.

Kỳ Nhi không bỏ lỡ thời cơ nhắm mắt theo sát tôi, lặng lẽ ở bên tai tôi nói: “Công chúa, có từng nghe nói tới thuật dịch dung?”

Tôi nói: “Cho dù có dịch dung, thì làm sao có thể bắt chước giọng nói?”

Kỳ Nhi lắc đầu: “Không phải vậy, công chúa có điều không biết, giọng nói mỗi người tuy có khác nhau, nhưng nếu dùng một ít dược liệu cũng có thể khiến cho giọng nói trở nên khàn khàn, rồi trầm xuống, loại canh này, quỷ y Trương Thế Nhân nhất định biết. Mặt khác, một vài người trong giang hồ cũng có thể tự mình vận công, tự chuyển đổi giọng nói.”

Tôi nhíu mày, tay nâng cằm.

Người này giả làm Văn Mặc Ngọc để làm gì? Trương Thế Nhân lại sắm vai trò gì trong đó? Tất cả đáp áp dường như sắp được tìm ra, nhưng lại giống như thiếu thiếu cái gì đó.

Kỳ Nhi nói: “Công chúa, người có biết Văn Mặc Ngọc còn có một biệt hiệu khác gọi là ‘Mẫu đơn Mặc Ngọc’?”

Tôi lắc đầu, Kỳ Nhi lên tiếng nói:

“Nghe nói Mặc Ngọc công tử rất thích vẽ mẫu đơn, giống như thực, mỗi lần tranh vẽ xong, thậm chí có con bướm còn bay đến hút mật, đấy là thứ… nô tì phát hiện ở Hiên Mặc Lâu.”

Kỳ Nhi đưa bức họa được cuộn tròn tới trước mặt tôi, bản công chúa vừa mở ra nhìn, là bức mặc trúc đồ.

Trúc từng cây từng cây hùng hồn, nét vẻ cứng cáp rắn rỏi, chỉ bằng vài nét, lại có thể diễn tả một trúc viên thanh u tĩnh mịch vô cùng nhuần nhuyễn như thế, lạc khoản là Mặc Ngọc. Kỳ Nhi lại lấy từ trên bàn ra một bức họa khác, bên trên là ba đóa hoa mẫu đơn đua nhau khoe sắc, người vẽ rất tinh tế, tựa như mỗi nét vẽ đều dụng tâm suy nghĩ, cũng trách không được bươm bướm lại tưởng là thật.

Kỳ Nhi hỏi: “Công chúa, người cảm thấy hai bức họa này có khác nhau không?”

Tôi ung dung nhìn bức mẫu đơn lộng lẫy, lại nhìn sang sang bức mặc trúc đồ, nói: “Ta dám khẳng định, hai bức họa này không phải là từ tay một người vẽ, bức mặc trúc đồ này ta tin chắc là bút tích của Văn Mặc Ngọc.”

Văn Mặc Ngọc trời sinh tính tình quái đản, lại tài hoa hơn người, tự cao tự đại. Vài nét ít ỏi trên bức mặc trúc đồ này e rằng chính là thâm cảnh trong lòng hắn, vị trí cao không khỏi sợ hãi, hắn sợ hãi, cũng không người tri kỹ, không có đối thủ. Trúc cao xanh ngắt, cũng cho thấy người này ngay thẳng không nghiêng, cùng với cái tính cách chết không thay đổi của hắn vừa vặn xứng đôi.

Bức mẫu đơn đồ này cũng tràn đầy hơi thở, chí lớn trong lòng không phải nơi khu vườn nho nhỏ này có thể giữ được, tôi tựa như cảm giác được, mấy đóa mẫu đơn này như muốn vươn ra ngoài.

Kỳ Nhi nói: “Công chúa nói rất đúng. Thế nhưng mẫu đơn đồ này, là những bức tranh lưu hành nhiều nhất ở bên ngoài của Mặc Ngọc công tử, hắn còn từng ở ngự tiền biểu diễn vẽ mẫu đơn, còn bức mặc trúc đồ này, là do nô tì lẻn vào thư phòng của Mặc Ngọc công tử ở Hiên Mặc lâu trộm được.”

Tôi chớp mắt mấy cái, trong lòng đã có chút suy tính, lại chỉ hỏi: “Kỳ Nhi, ngươi thấy chuyện này thế nào?”

Kỳ Nhi lắc lắc đầu, đắc ý nói: “Trước tiên, có hai Văn Mặc Ngọc e là không sai. Còn thứ hai, người ngoài đều nói Trạng Nguyên gia Văn Mặc Ngọc tao nhã, rộng lượng khéo léo, nô tì thấy không hẳn. Ngự tiền tặng tranh, khéo léo cự tuyệt công chúa những việc này đều là do Văn Mặc Ngọc giả làm, Văn Mặc Ngọc thật, tuy rằng tài hoa xuất chúng, nhưng chúng ta cũng nhìn thấy hắn là một người… thối tha vô cùng, so với người đồn đại trong triều đình nói không chừng không phải dịu dàng như thế, chẳng qua là do mọi người lo ngại Thất hoàng tử đứng sau lưng nên mới không dám xàm ngôn.”

“Mà Văn Mặc Ngọc giả này, lại thuận tiện lợi dụng thân phận, trợ giúp Văn Mặc Ngọc gom góp quan hệ trong triều đình, trợ giúp Thất hoàng tử Huyền Nguyệt đả thông tư tưởng, chủ mưu cướp ngôi vị hoàng đế cũng không chừng!”

Điểm này, Kỳ Nhi nói lại rất trúng ý của tôi.

Văn Mặc Ngọc giả này, nhất định là do thân phận không tiện, cho nên chỉ có thể lấy thân phận của Văn Mặc Ngọc ở khắp nơi giả danh lừa bịp, cùng Mặc Ngọc thật và Huyền Nguyệt nội ứng ngoại hợp, đang mưu tính chuyện gì. Rốt cuộc mưu tính chuyện gì thì không cần nói cũng biết, thái tử vô năng, hoàng đế ngu ngốc, còn có thể âm mưu gì đây?

Chỉ có điều, lúc tôi mới vừa xuyên tới đây, Văn Mặc Ngọc nhìn thấy rốt cuộc là thật hay giả? Vì sao hắn lại luôn mồm nói muốn dẫn tôi rời khỏi Mục vương phủ?

Việc đã đến nước này, tôi thật sự giấu không được Kỳ Nhi, liền kể đầu đuôi ngắn gọn chuyện Văn Mặc Ngọc lẻn vào phòng tôi thế nào, muốn dẫn tôi bỏ trốn ra sao nói ra hết, đương nhiên, chuyện hô hấp nhân tạo trước đó tự động được lược bỏ.

Kỳ Nhi sau khi nghe xong, ngạc nhiên nói: “Công chúa vẫn chưa có người yêu, nên càng không thể là Văn Mặc Ngọc.”

Tôi chậc lưỡi, một hình ảnh đột nhiên xẹt qua trong đầu, tôi cả kinh nói không nên lời.

Vừa đúng là cảnh hay trong bộ phim “Đường Bá Hổ Diễm Thu Hương” nổi tiếng năm đó, lão phu nhân đồng ý gả Thu Hương cho Đường Bá Hổ, nhưng điều kiện là Đường Bá Hổ phải trong hai mươi nữ tử đội khăn trùm, dáng người giống nhau nhận ra ai là Thu Hương, Đường Bá Hổ bất đắc dĩ, vận công tạo thành một trận gió to, ai ngờ lão phu nhân phía sau còn có chiêu cao, mỗi tân nương tử trên mặt còn mang theo một cái mặt nạ.

Văn Mặc Ngọc giả này vô cùng thông minh, sợ đôi mắt sắc của tôi nhận ra nửa khuôn mặt kia của hắn, trước khi che mặt còn dịch dung thành khuôn mặt của Văn Mặc Ngọc, như thế, tôi vẫn cứ ngây ngốc mà cho rằng mắt phượng đẹp trai là Văn Mặc Ngọc.

Ô hô thương thay!

Đây đúng thật là một mưu tính rất rất rất lớn!

Tôi tức giận đến run người, Kỳ Nhi nói: “Công chúa, ngươi nói xem Văn Mặc Ngọc giả này rốt cuộc là ai?”

Tôi hừ lạnh: “Còn ai vô đây, người muốn hại ta thì có mấy người chứ?”

Kỳ Nhi liếc mắt nhìn quanh, cười nói: “Công chúa, hai người chúng ta khoan hãy nói ra đối tượng hoài nghi, trước tiên viết ra đã.”

Tôi theo giao ước mà làm, cùng Kỳ Nhi trao đổi giấy, trên giấy cô ấy viết rất rõ ràng: “An Lăng Nhiên, Huyền Nguyệt”

Mà trên giấy của tôi chỉ viết có mỗi “An Lăng Nhiên.”

Kỳ Nhi quả thực thông minh, so với tôi còn nghĩ sâu thêm một chút.

Tôi chỉ hoài nghi tiểu ngu ngốc vướng bận thân phận tên ngốc, vì phụ thân và mẫu thân mình là bè phái của thái tử, cho nên giả dạng Văn Mặc Ngọc ra ngoài gạt người, cùng Văn Mặc Ngọc, Huyền Nguyệt nội ứng ngoại hợp, mưu tính đại sự.

Hôm ở Lạc Nhạn lâu, quả thật không phải là cố tình, nói không chừng là do Mặc Ngọc thật thích đùa giỡn, cùng Trương Thế Nhân cố ý chỉnh tôi, hoặc là nói chỉnh tiểu ngu ngốc, khiến cho hắn nhẫn tâm chẳng được, đành phải lén đi tìm Trương Thế Nhân trả tiền. Ai ngờ cái lão vương bát đản Trương Thế Nhân kia, lừa tôi còn không nói, còn định lừa tiếp tiểu ngu ngốc, cố ý hẹn tôi tới, khiến cho tôi nghĩ Văn Mặc Ngọc thích tôi, để cho Văn Mặc Ngọc có ân với tôi, cho nên ngày đó tiểu ngu ngốc nhìn thấy tôi, sắc mặt mới vô cùng không tốt.

Tự mình thay vợ trả tiền, nhân tình còn lại ghi lên trên đầu Văn Mặc Ngọc.

Cho nên tôi đã nói rồi, Văn Mặc Ngọc là loại người lòng dạ hẹp hòi không thể đắc tội, hắn nhất định là hận An Lăng Nhiên cả ngày dùng khuôn mặt của hắn đi khắp nơi gạt người, cho nên mới bày ra trò này.

Nhưng Kỳ Nhi còn nghĩ sâu sắc hơn cả tôi, An Lăng Nhiên có thể chỉ là người bị tình nghi, Huyền Nguyệt, nam nhân này lúc đầu tôi nên nghĩ tới mới đúng, Huyền Nguyệt có lẽ là lấy bộ dạng thị dân của Văn Mặc Ngọc, hi vọng có thể đoạt tôi ngược trở về, tranh giành binh quyền làm nhu cầu cấp bách cho chuyện tạo phản.

Tôi nói: “Nếu người bị tình nghi đã tìm được rồi, ta cũng không tin là không bắt được.”

Vốn tôi cũng không muốn quan tâm đến chuyện này, lại càng không nguyện quản cái gì mà bè phái Thái tử, bè phái Huyền Nguyệt, thế nhưng bọn họ lại dám đùa giỡn trên đầu tôi, vậy là không được rồi!

Lão nương không phát huy, bọn họ quả thật khi tôi là Hello Kettle!

Kỳ Nhi hỏi: “Công chúa bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Tôi cười lạnh: “Tìm Trương đại phu chứ sao, không phải lão ta là không gì không biết, không gì không làm được sao?”

Dẫn Mặc Ngọc giả ra, đối với Trương đại phu đâu phải việc gì khó?

Chương 26

Buổi chiều ngày kế tiếp, vốn là một ngày trọng đại tiểu ngu ngốc bái sư mời tiên sinh, lại bởi vì bản công chúa tôi… khụ khụ, làm ra một chút xíu chuyện nhỏ nhặt, “bái sư mời tiên sinh’ biến thành ‘bái đất mời đại phu.”

Nhắc đến, thật hổ thẹn.

Nhớ lại, thật đau buồn!

Sáng sớm hôm nay sau khi thỉnh an Túc Phượng xong, tôi chợt nghe nói buổi chiều có lễ bái sư, đột nhiên nổi hứng thú, lại là vợ của tiểu ngu ngốc, bất kể thế nào cũng không thể khước từ chuyện nhàm chán này, vì thế, bản công chúa liền nghĩ ra được một cách một hòn đá ném hai con chim!

Giả bệnh!

Thứ nhất, giả bệnh có thể không cần đi tham gia lễ bái sư; thứ hai, tôi đang sớm muốn gặp Trương Thế Nhân Trương đại nhân, đối với lão ta, thật sự là ngày đêm thương nhớ.

Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, lão Trương đồng chí được mời tới, về cơ bản là mong muốn của tôi cũng đạt được hiệu quả, lễ bái sư lại bởi vì tôi mà trực tiếp kéo dài thời gian. Chính là, lấy trộm của Tiểu Tứ một câu nói: kết quả tôi đoán ra được, lại không biết nói quá trình trầm trọng như thế nào.

Bản công chúa vốn chỉ nghĩ giả bộ choáng váng đầu óc trở về phòng chờ Trương Thế Nhân thôi, ai ngờ, diễn giả lại thành làm thực, vấp một cái té nhào xuống, bốn chân chống đất, động tác này so với bái Bồ Tát, bái Thánh A La còn thành kính hơn, đến cả cái mũi đắc ý của tôi cũng gặp tai ương, tiếp xúc thân mật với mặt đất, tôi đau đến khóc mấy ngày liền, lăn mấy vòng trên mặt đất.

Hơn nữa, thứ hại tôi lúc này đây, lại là Vượng Trạch!

Trời xanh ơi, đất dày ơi, rốt cuộc là kiếp trước tôi có thù hận gì với con tiểu súc sinh này đây a a a!

Lúc đó, tôi giả vờ choáng đầu muốn ngã, Kỳ Nhi trước đó đã có mưu tính với tôi vội vàng chạy tới đỡ, nhưng trước khi được Kỳ Nhi đỡ lấy, tiểu súc sinh không biết đâu ra như một thanh kiếm ‘vèo’ một cái chui qua chân tôi, nhẹ nhàng cấu lấy váy của tôi, kéo một cái, bản công chúa vốn trọng tâm không có, đương nhiên ngã xuống mặt đất, ngã tới trọng thương.

Con sói này, quả thực thành tinh.

Tôi nằm trên giường, ngay cả chút sức lực mở mắt ra cũng không có, chỉ cảm thấy đau nhức vô cùng, cơ bắp cùng với xương cốt cứ như dính liền với da thịt, không từ gì có thể hình dung được, chỉ có đau đau đau. Tôi từ từ nhắm hai mắt lại, đến ngay cả thở cũng phải từng li từng tí, hô hấp quá mạnh miệng vết thương cũng sẽ vèo vèo đau nhức.

Còn tiểu ngu ngốc lại cứ như có thù với tôi, biết tôi bị thương, vọt tới túm lấy tay của tôi làm bộ thâm tình, lôi đến nỗi tôi đau chết được, đáng tiếc là nói không nên lời, chỉ có thể căm tức trừng mắt nhìn tiểu ngu ngốc. Một phòng người đều là ngu ngốc, lại nói tôi nhìn thấy tướng công nên mới kích động, An Lăng Nhiên cũng phối hợp theo đám lão bà tử, nước mắt lưng tròng, mở miệng là ‘nương tử’, lại dùng thêm chút sức nắm lấy tay của tôi, tôi vì đau quá nên nước mắt cũng ràn rụa.

Tình cảnh này, đám người trong phòng đều bắt đầu thổn thức, vuốt mông ngực nói công chúa và tiểu thế tử phu thê tình thâm, hoạn nạn gặp chân tình vân vân, sợ người khác không biết nhìn vào còn tưởng bản công chúa tôi sắp cưỡi hạc bay về trời.

Ngay lúc tôi bị tiểu ngu ngốc kéo đến sắp ngất xỉu, Kỳ Nhi dẫn theo ân nhân cứu mạng của tôi Trương Thế Nhân đến đây.

Trương đại phu đúng là Trương đại phu, ít nhất cũng không phải người bình thường.

Lão ta vỗ vỗ bả vai An Lăng Nhiên, trầm giọng nói: “Ra ngoài hết đi, chắn hết không khí làm sao lưu thông, thiếu phu nhân làm sao khỏe lại được?”

Tôi lệ rơi đầy mặt nhìn Trương Thế Nhân, nói rất đúng a, lão Trương, chỉ có ông là hiểu tôi nhất thôi.

Tiểu ngu ngốc dĩ nhiên vẫn tiếp tục kéo kéo cánh tay của tôi, tôi đau đến nghiến răng nghiến lợi đồng thời cũng nổi hết cả da gà.

Hắn giả vờ khờ khạo hồn nhiên nói: “Không được, nương tử bệnh nặng, ta phải canh giữ ở bên người nàng.”

Bực! Mèo khóc chuột giả từ bi, ai mà biết có phải là ngươi thả Vượng Trạch xúi đến hại ta hay không?

Lão Trương cũng cười đến hồn nhiên ngây thơ, lão ta nói: “Tiểu thế tử cứ yên tâm, ta nhất định sẽ chữa cho Thiếu phu nhân đến dồi dào sức sống, ngài canh giữ ở trong này, cô ấy nhất định cũng không vui gì.”

Nghe vậy, tiểu ngu ngốc suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng đồng ý dẫn một phòng người đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại tôi, Kỳ Nhi và Trương Thế Nhân.

Thế giới rốt cuộc thanh tĩnh.

Trương Thế Nhân cho tôi uống vài viên thuốc giảm đau xong, liền cười nói: “Công chúa thật đúng là nghiêm túc, muốn gặp lão phu chỉ cần giả bộ choáng váng ho khan là được rồi, sao lại tự làm ngã chính mình chứ?”

Lòng tôi kinh hãi, đừng có nói là Trương Thế Nhân biết đọc suy nghĩ, nếu không sao lại biết tôi muốn tìm lão ta? Ngoài miệng lại bình tĩnh nói: “Trương đại phu nói cái gì bản cung nghe không hiểu, ta thật sự là vấp ngã, tốt nhất là đừng để cho con tiểu súc sinh kia lọt vào trong tay ta.”

Lão Trương vuốt vuốt râu, lặng lẽ cười nói: “Công chúa không cần phải giả bộ, ta biết ngày hôm qua cô không đi đến nơi hẹn, e là lúc này trong lòng đang sốt ruột ấy chứ!”

Tôi và Kỳ Nhi liếc nhau, trong lòng thoáng chốc rõ ràng.

À, hóa ra con cáo già này vẫn luôn trốn ở phía sau cười trộm, hôm qua cũng lặng lẽ chuồn đến Hiên Mặc Lâu xem trò hay, không ngờ là tôi không đến, hại lão ta về tay không. Hôm nay lại vừa vặn, tôi bị thương mời lão ta tới, cho nên lão ấy mới phát giác trong đó có gì kỳ quặc, câu nói lúc nãy, chẳng qua là cố tình dẫn dụ tôi.

Nếu là hôm trước, có lẽ tôi còn để cho lão cáo già này lừa gạt, nhưng bọn họ trời tính đất tính, lại không tính tới chuyện tôi còn có một cái tiểu Rada vô địch – Kỳ Nhi không gì không biết, không chỗ nào không hiểu, sớm phát hiện bọn họ có âm mưu.

Tôi giả làm một cô gái ngượng ngùng khó xử.

“Nếu Trương đại phu đã biết trong đó có điều kỳ lạ, cần gì phải cố ý khiến bản công chúa khó xử?”

Kỳ Nhi với tôi ăn ý vô cùng, thấy thế cũng nhanh chóng chạy tới bên người lão cáo già nói:

“Trương đại phu không nói dối gì ngài, từ ngày biết được tâm ý của Mặc Ngọc công tử, công chúa của ta trà không thèm uống, cơm không buồn ăn, cứ trông chờ có thể gặp lại, nhưng trong phủ lại không có việc để đi ra ngoài, công chúa nhà ta không có biện pháp tốt, lại không dám lén đi tìm Mặc Ngọc công tử, cho nên mới mời ngài tới đây thôi.”

Tôi đang suy nghĩ có nên bắt chước bộ dáng thẹn thùng cắn cắn môi dưới của Nguyệt Nhi lúc trước hay không, giận dỗi trách mắng Kỳ Nhi một câu “Đáng ghét”, Trương cáo già cũng kêu ba tiếng liên tiếp ‘Được’.

Cái gì gọi là “sợ thiên hạ còn chưa loạn”, tôi hôm nay coi như đã hiểu.

Từng thấy nhiều hổ bằng cẩu hữu, lại chưa từng nhìn thấy cầm thú còn không bằng “Hổ bằng cẩu hữu” (Bằng hữu và cọp chó, mọi người hiểu hé)

Dựa vào mọi chuyện trước kia, cũng nhìn ra được tiểu ngu ngốc coi như có chút giao tình ngầm với Trương Thế Nhân, lúc tôi vừa mới gả vào Mục vương phủ, tiểu ngu ngốc từng lên cơn sốt, bây giờ cẩn thận nghĩ tới, nói không chừng lúc đó An Lăng Nhiên đang bị thương, khi đó chính là Trương Thế Nhân vội tới chữa trị, Văn Mặc Ngọc mặc dù vướng trở ngại giao tình không tốt, cũng thừa dịp ban đêm lén vào Mục vương phủ thăm tiểu ngu ngốc một lần.

Nhưng hôm nay cũng chính là hai vị bằng hữu này, liên tiếp đem lão bà của bằng hữu mình đẩy lên người nam nhân khác, phỏng đoán như vậy lại làm cho cái suy đoán “Giả Mặc Ngọc chính là An Lăng Nhiên” càng thêm vài phần chứng thực. Thứ mà bản công chúa thiếu lúc này, bất quả chỉ có “Bắt tang tại trận”

Tôi cười nói: “Nếu Trương đại phu hiểu được, vậy thì ta cũng đi thẳng vào vấn đề. Chỗ này có phong thư, hi vọng Trương đại phu có thể giúp ta chuyển cho Mặc Ngọc công tử.”

Kỳ Nhi mang thư giao cho Trương Thế Nhân, lão Trương ngay cả câu chào tạm biệt cũng quên, phất tay áo rời đi.

Kỳ thật, trong thư cũng không nói cái gì, chỉ có nói: “Trước kia vô duyên, đành chờ kiếp sau*. Ba ngày sau Hiên Mặc Lâu, không gặp không về.”

(*) đời sau đãi tự: đời sau là con cháu, cũng có nghĩa là kiếp sau.

Ba ngày sau, tin rằng bệnh của tôi cũng khỏi hết.

Ba ngày sau, vừa lúc là ngày giỗ mẹ của Huyền Nguyệt.

Nghe đồn Thất điện hạ là người con có hiếu, hằng năm đều đi bái tế mẹ mình, mà nếu như ngày ấy Mặc Ngọc giả lại xuất hiện theo như dự đoán, có nghĩa là gì?

Tôi ở trên giường ngoéo ngoéo khóe miệng, lôi theo dây thần kinh cơ mặt, dẫn đến cái lỗ mũi đau âm ỉ.

Tốt nhất, kết cục không được giống như tôi nghĩ, bằng không thì… An Lăng Nhiên ngươi chết chắc rồi.

…………

Ba ngày sau, tôi ở Hiên Mặc Lâu gặp được vị Văn Mặc Ngọc cười như xuân phong, Mặc Ngọc công tử.

Tôi cười lúm đồng tiền thở dài, hành lễ chứng thật: “Mặc Ngọc công tử hữu lễ.”

Văn Mặc Ngọc hào hoa phong nhã, ôm cây quạt đáp lễ: “Nghe nói công chúa mấy ngày trước bị trượt ngã, thuyên giảm nhiều chưa?”

Ai mượn ngươi quan tâm, hai mắt lắp lánh cười rộ lên, thầm hừ lạnh chữ “trượt”, Văn Mặc Ngọc tự kiêu tự đại không giống như vầy, người tới này… quả nhiên là Mặc Ngọc công tử giả.

Tôi bình ổn hơi thở, sờ sờ thuốc mỡ trên cái mũi, hơi có chút bất đắc dĩ.

“Mặc Ngọc công tử chắc không biết, nhà của ta có một con tiểu súc sinh, đúng thật là thông minh vô cùng, mấy lần hại ta té ngã, ta thật sự là hận không thể lột da no!”

Mấy câu nói đó tôi thật phát ra từ phế phủ, cho nên nói đến hàm răng tự nhiên ma sát vang lên kèn kẹt, ai ngờ Mặc Ngọc giả lại “phốc” cười ra tiếng.

Hắn nói: “Không phải không phải. Kỳ thật chuyện của công chúa ngươi và Vượng Trạch ta cũng có nghe nói, chỉ có điều theo Mặc Ngọc thấy, Vượng Trạch ngược lại cực kỳ thích ngươi.”

Tôi líu lưỡi: “Nó mà thích ta? Nó mỗi ngày lông mày đều dựng ngược lên, nếu không phải ta cao đầu hơn so với nó, nói không chừng bây giờ đã sớm bị nó gặm đến xương cốt không còn một mảnh.”

Mặc Ngọc giả mở cây quạt ra, tư thế phe phẩy hiên ngang oai hùng, một đôi mắt hoa đào đầy sóng nước, cũng may ở đây không phải là đại sảnh, bằng không không biết bao nhiêu cô gái si ngốc bổ nhào lên đây.

Hắn nói: “Súc sinh cũng giống như con người, chỉ ở trước mặt người mình thích nhất mới dỡ bỏ vẻ ngụy trang biểu lộ bản tính thật, Vượng Trạch muốn cùng người chơi đùa, cho nên mới kéo kéo làn váy, nhe nhe răng cũng là vì muốn đi tới.”

Tôi xoay tròn con mắt, xuôi theo Mặc Ngọc giả nói:

“Theo như Mặc Ngọc công tử nói, người thân cận với ngươi thỉnh thoảng nổi giận với ngươi, hét ngươi, ngược lại đó là biểu hiện sự thân thiết với ngươi sao?”

“Đúng thế.”

Tôi xoay tròn chén trà, buồn bả nói: “Vậy Mặc Ngọc công tử ngươi nói xem, giả bộ ngu ngốc cũng là một biểu hiện thân thiết hay sao?”

Vị Mặc Ngọc công tử này vốn đang bưng chén trà chuẩn bị uống, nghe xong lời tôi nói bỗng dưng lại run lên, trong nháy mắt, nhanh chóng che đậy sự bối rối.

Hắn ho khan hai tiếng, cười nói “Giả ngốc à…chuyện này cũng mới mẻ đó, ta cũng mới nghe nói lần đầu. Chẳng qua nói thế… chứ ngốc ngốc cười cười, hắn cũng không chịu nổi, nhất định là hắn có nỗi khổ riêng.”

Tôi cười khanh khách hai tiếng, không trả lời. Nhìn thấy người nào đó trán đổ mồ hôi lạnh nhưng lại không dám lấy tay lau.

Đúng, cách nói giả ngu này hẳn cũng là mới nghe lần đầu, bất quá thôi, dù sao tự mình cũng dày công tôi luyện tay nghề đến mức này rồi.

Đang nói, Kỳ Nhi đã trở lại.

Cùng với tiếng bước chân thanh thúy, Kỳ Nhi xốc mành, tiến vào cười tủm tỉm rồi hành lễ với tôi.

“Thiếu phu nhân vạn phúc”

Nghe vậy, tôi bất động thanh sắc hớp ngụp trà, nở nụ cười.

Khóe miệng mỉm cười, nhưng trong lòng phẫn nộ.

Một phen đại hỏa thiêu đến quả tim đau nhức, tôi thật hận không thể, đem ngọn lửa này đường đường chính chính thiêu rụi cái mặt nạ của kẻ đang cùng tôi uống trà ngâm thơ, chuyện trò vui vẻ ở trước mặt.

Một phát thiêu thành tro, hôi phi yên diệt, cũng là tốt.

Trước khi đến đây tôi với Kỳ Nhi đã thương lượng rõ ràng, tôi đi gặp Mặc Ngọc giả, cô ấy đến mộ của mẹ đẻ Huyền Nguyệt, nếu Huyền Nguyệt thật sự đi bái tế, cô ấy trở về chỉ cần mở miệng gọi tôi “thiếu phu nhân”, nếu Huyền Nguyệt không đi, thì lên tiếng gọi tôi “công chúa”.

Huyền Nguyệt đi, viếng mồ mả cúng bái mẹ đẻ.

Dựa vào sự thông minh của Kỳ Nhi, tôi không nghi ngờ Huyền Nguyệt đó là giả. Nhưng ngược lại người trước mặt tôi này…

Hai người bị tình nghi, loại trừ một người.

Người này, còn có thể là ai?

Tôi hành động quái gở, cười đến nỗi người đối diện nổi hết cả da gà.

Tôi nói: “Mặc Ngọc công tử, ta và huynh, thật sự là chỉ hận gặp nhau quá muộn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.