Tiết tử
Mục vương phủ thành nam, có một
người con. Tướng mạo tuyệt đẹp, bộ dáng muôn vàn, khi cười có má lúm đồng
tiền, tĩnh lặng như trăng như ngọc. Phàm là bên ngoài, từ ông bà lão, cho tới
đứa trẻ, cũng điều ăn mặc chỉnh chu, ngưỡng mộ theo sau. Lạc Diên đế nghe thấy,
không sao tin được, cho đòi họ vào cung, thấy mà cười to, Huề quý phi thủ bút
viết: “Thiên hạ đệ nhất mỹ nam này, ngay cả hậu cung ba nghìn cũng không thể sánh
bằng!”
-
Tự 《 Lạc Diên dã sử? Cuốn thứ 23 》
Kỳ thật, bản ghi chép dã sử vẫn
chưa hoàn chỉnh.
Sau khi Lạc Diên đế chậc chậc tán
thưởng, nhìn về phía người bên cạnh mỹ nam tử. Người bên cạnh này, là cha của
mỹ nam tử, họ An Lăng, tên là một chữ Tiêu, vừa vặn là đại tướng quân đại danh
đỉnh đỉnh của Lạc Vân quốc - Mục vương.
Lạc Diên đế nói: “Con trai của ái
khanh tuấn dật phi phàm, chính giữa hai chân mày lộ ra khí thế ngạo nghễ thản
nhiên, sao trong các yến tiệc cung đình trước đó, không
thấy ái khanh dẫn theo nhi tử đến dự?”
“Chuyện này…” Mục vương hình như có
nỗi niềm khó bày, chỉ cúi đầu không nói.
Nhưng đúng vào lúc này, mỹ nam
tử lại lặng lẽ kéo kéo ống tay áo phụ thân, đáng thương hề hề mà chớp
chớp đôi mắt phượng đầy nước, “Phụ thân, chúng ta về nhà đi, con đói bụng.”
Trong điện hoàn toàn im bặt, Lạc
Diên đế cũng dừng lại một chút, trong thiên hạ này, có ai nào dám nói
như thế trên Hoàng điện.
Mỹ nam tử thấy phụ thân không để ý
tới mình, lại nhìn một vòng bốn phía chung quanh, sau đó “oa” khóc lớn thành
tiếng.
“Phụ thân là đồ lừa đảo,
người nói Nhiên Nhi chỉ cần quỳ ngoan ngoãn, sẽ cho con ăn táo, quỳ lâu
như vậy, bây giờ ngay cả hạt táo còn không thấy, ngược lại hai người ngồi ở
trên kia, không quỳ cũng có tiểu nha đầu cầm mâm đựng trái cây hầu hạ, oa!”
Lạc Diên đế nghe vậy hơi kinh ngạc,
nguyên hàm râu dựng thẳng lên, Lệ phi ngồi một bên thấy thế, cũng đoán ra được
nguyên do bảy tám phân, vẫn là nhịn không được, che mặt cười khẽ.
“Hoàng Thượng bớt giận!” Mục vương
dập đầu xuống sàn nhà ba cái, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng trên mặt đất liếc
nhìn về phía Lạc Diên đế.
“Khuyển tử… khuyển tử thuở
nhỏ đầu óc không được đầy đủ, hơn hai mươi tuổi mà chỉ giống như đứa
bé bảy, tám tuổi, thỉnh, thỉnh Hoàng Thượng giáng tội!” Nói xong, Mục vương cắn
răng, hung hăng dập đầu xuống sàn nhà ba cái.
Mỹ nam tử khuôn mặt hoa đào kia lại
thản nhiên không biết chuyện gì xảy ra, vẫn như cũ vì không được ăn táo nên
khóc đến nước chảy hoa trôi, lê hoa đái vũ, nhưng lại không mất đi một chút
nhan sắc nào.
Lệ phi thấy vậy, cũng không khỏi
thở dài phiền muộn: anh tuấn thế này, lại là người nhược trí, thật sự hợp với
hai chữ “đáng tiếc”…
Hửm? Tại sao tôi lại biết câu
chuyện bên ngoài dã sử này?
Bởi vì, tôi là người bị hại.
Tiểu Bạch ngốc này, là tướng công
của tôi.
Nghĩ đến kẻ bất tài này
năm đó, lúc mới lên kiệu hoa, tóc đen như mực, tao nhã, lúc nói chuyện,
hồn phách hôi phi yên diệt.
*Hôi phi yên diệt: tro bay
khói tàn.
Nói đến thật là… hổ thẹn, hổ
thẹn!
Chương 1
Tất cả đều do rượu trắng gây ra
họa.
Nhớ lại sai lầm hôm đó, gió bắc
lạnh thấu xương, lá khô bay loạn xạ.
Mỗi năm một lần, theo thường lệ
công ty của chúng tôi đến nhà hàng lớn Yến Lai Cư ăn bữa cơm đoàn viên vào mỗi
năm, đang lúc ăn, ông chủ vắt cổ chày ra nước* dưới ánh mắt sợ
hãi của mọi người khẳng khái gọi hai chai rượu trắng sa hoa hiệu XX. Nghe nói
loại rượu trắng hiệu XX này một chai đã có giá bán tới 800, chậc chậc, thật sự
là giậm chân giận dữ, so với nửa tháng tiền lương của một nhân viên nhỏ như tôi
còn hơn tới 200!
(*)vắt cổ chày ra nước: bủn xỉn,
keo kiệt.
Chỉ có điều bạn vẫn khoan hãy nói,
rượu sa hoa quả là rượu xa hoa, không giống với loại rượu xái chỉ có mấy
đồng tiền. Ngọt như đường, hương thơm lưu tận kẽ răng, không hơn mặt không dẫn
đầu, sau khi uống nhiều quá, hắc! Chân cũng không mỏi, thắt lưng cũng không đau,
đi đường có lực, lên lầu… ách~~ thực xin lỗi, thực xin lỗi! Lạc đề rồi.
Dù sao cũng do tự tôi uống đến xiêu
vẹo, quá trình rất sảng khoái, hậu quả thực nghiêm trọng.
Đợi đến khi tôi mơ mơ màng màng có
lại ý thức, không thấy cầu Nại Hà, Mạnh Bà thang trong truyền
thuyết, mà chỉ thấy một ông già râu bạc mặc áo đen
dài đang nhìn tôi chăm chú.
Xung quanh tối như mực, không nhìn
rõ cảnh vật, chỉ có mỗi lão đầu này ở trước mặt tôi cứ lắc lư đến lắc lư đi,
rõ là khác thường.
Tôi há mồm định hỏi đây là đâu,
nhưng nghĩ lại thấy câu này bình thường quá, không chừng
người nào đến đây cũng hỏi vậy hết, ngàn năm vạn năm,
lão đầu râu bạc không chừng đã nghe tới nỗi tai nổi kiển, bực mình.
Vì thế, tôi nuốt câu nói kia ngược
trở vào, nuốt nuốt nước miếng nói:
“Tiểu ca, bộ râu quả thật không
tệ.”
Lão đầu đôi mắt lóe lóe, có
vẻ hơi xúc động.
“Thật sao?”
“Thật sự.” So với râu mép của tiểu
Tuyết nhà chúng tôi còn đẹp hơn nhiều, tiểu Tuyết là con mèo yêu quý
của tôi.
Lão đầu nghe xong vô cùng thoải
mái, có chút đắc ý vuốt vuốt bộ râu kéo dài âm điệu hỏi:
“Này, ngươi biết đây là đâu sao?”
Mẹ của tôi từ nhỏ đã dạy, làm người
cần phải khiêm tốn, không hiểu không cần giả bộ hiểu, tôi thành thực lắc lắc
đầu.
Lão đầu tựa hồ rất vừa lòng với đáp
án của tôi, hắc cười một tiếng, giống như lại nghĩ tới cái gì rồi thở dài.
“Cái tiểu nha đầu nhà ngươi a, bị
chết oan uổng quá. Rượu kia… Ai! Là
rượu giả.”
Sấm sét bổ trúng vào đầu, tôi trừng mắt to, XX ngươi cái XX, không phải
rượu trắng xa hoa sao? NND, lão tử lần đầu tiên trong đời được uống loại rượu
xa hoa, rốt cuộc lại chết vì uống.
“Không phải đâu, rượu đó đến 800 một chai lận.” Tôi giơ cái tay run rẩy
thành hình chữ “Bát”, 800 đồng bạc óng ánh a, thu nhiều tiền như vậy, rượu tốt
cho dù có thiếu đạo đức mấy cũng chỉ cần trộn nước thôi, cứ nhiên lại
trực tiếp làm rượu giả?!
Lão đầu sờ sờ râu, vừa nặng nề thở dài:
“Ngươi nghĩ rượu đó giá 800 thật à? Hàng tặng thôi, giá cả tất nhiên
phải ghi càng cao thì khách hàng mới càng thích.”
Hàng tặng?
Đôi mắt của tôi lại mở to ra thêm hai tấc, hèn gì vắt cổ chày ra
nước như vậy thì làm sao tính tình lại thay đổi mau như thế? Té ra là
hàng tặng. Nghĩ tới tình cảnh lão bản hào phóng rót rượu, dưới đáy lòng của tôi
lại một lần nữa thầm lặng nguyền rủa cả nhà của hắn, XX ngươi đồ XX,
mời bọn tôi uống đồ tặng còn không nói, lại còn thông đồng với nữ
phục vụ diễn màn “Không thiếu tiền” với bọn tôi!!!
Lão đầu tiếp tục cảm khái: “Kỳ thật rượu giả cũng không có gì, thế nhưng
ngươi mới phải nên nói ngươi ấy cái tiểu nha đầu, đâu cần giống
như chưa từng thấy qua rượu mà cố gắng trút xuống, ai! Cái này được đấy,
tự mình trực tiếp trút xuống chỗ này của ta.”
Lão đầu nhún vai, bắp chân tôi mềm nhũn, hai tay chống đỡ ngã quỳ trên mặt
đất.
Trời xanh a, dùng sét đánh chết tôi đi!
Cả đời này của chúng tôi, mỗi ngày vì ba bữa cơm mà vất vả bôn ba, không dễ
dàng lắm mới được một lần uống loại rượu xa hoa, ngờ đâu lại là hàng
tặng của nhà hàng, hàng tặng còn chưa nói, còn lại là hàng giả!
Lão đầu dùng ánh mắt thương tiếc nhìn nhìn tôi, vỗ vỗ bả vai tôi dùng ẩn ý
sâu xa nói:
“Bất quá ngươi cũng đừng đau lòng, dương thọ của ngươi chưa hết, hiện tại
do uống phải rượu giả mà chết, ta có thể tiễn ngươi một đoạn.”
Chớp chớp hai con mắt ướt sũng, tôi lại nức nở hai cái, quả nhiên vẫn còn
nhiều người tốt. Quay đầu lại định hỏi lão đầu vài câu, định đưa tôi trở về hay
để cho tôi xuyên không đi làm hoàng đế cũng là lúc, cảm nhận được có một chưởng
lực đang hướng tới sau lưng của tôi, cùng với âm thanh mơ hồ của lão đầu tử:
“Liêm Chi, đừng hỏi đi đường nào, nên thích ứng trong mọi tình cảnh a!”
Chưa kịp suy nghĩ chuyện tại sao lão đầu lại biết tên tôi là Liêm Chi, cảm giác
mất trọng lực khủng khiếp đã kéo tới toàn thân tôi, tôi không biết ngã
xuống vực sâu của triều đại nào.
Trước khi mất đi ý thức, tôi không khỏi thổn thức. Xem ra, tôi lại tính
sai. Lão đầu không phải phiền người khác hỏi hắn “Đây là đâu”, mà là sợ người
khác hỏi hắn đi hướng nào, vì thế cứ một chưởng đẩy đi cho xong việc.
NND, vắt cổ chày ra nước ông tốt nhất đừng để
cho tôi gặp lại lần nữa.
Xuyên qua xong rồi, người thứ nhất trợn mắt nhìn thấy, phải là ai đây?
Nha hoàn? Gã sai vặt? Mẹ già gào khóc to hay là hai mắt lệ mờ mịt
của người yêu?
Mẹ nó, xem như các người lợi hại? Chạm đất thành công một cuộn mí mắt vừa
hé ra thật to, thật to lại thật to khuôn mặt anh tuấn.
Khụ, nói hắn ta anh tuấn cũng không tả hết được, bởi vì kẻ bất tài
này lại đang thấy một đôi mắt phượng mê người lúc này đang nửa nhắm
nửa mở, hơi nước mịt mù, đưa tình gợi ý nhìn tôi chằm chằm, mày liễu nhíu chặt,
bộ dạng sốt ruột lo lắng không biết làm sao. Dưới cái mũi, bởi vì chúng tôi
tiếp xúc thân mật miệng đối miệng, khiến cho tôi tạm thời không có cách gì nhìn
rõ.
Loại hành vi này, nói đẹp đẽ thì là “Độ khí”, nói trắng ra thì kêu là “Hô
hấp nhân tạo”.
Ngay lúc đầu óc tôi đang trống rỗng, ngay cả ánh mắt cũng quên trừng, bên
ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Đại phu đại phu, nhanh lên!”
Cửa bị mở ra trong nháy mắt, cái người mới nãy còn phác trụ trên người tôi
chiếm hết tiện nghi giờ đã không thấy bóng dáng đâu. Tôi còn choáng
váng chưa kịp xác định được phương hướng, lại thêm tay chân mới chạm
đất không có sức lực, tôi quyết định tiếp tục nằm ngay đơ trên giường.
Một tiểu nha đầu tóc thắt bím ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, dẫn theo
một lão nhân mang theo một cái hộp gỗ chạy hồng hộc vào phòng, mở to mắt nhìn
chằm chằm vào tôi, sửng sốt.
Vài giây sau, tiểu nha đầu mới kịp phản ứng trở lại, “A” một tiếng.
“Công chúa người tỉnh rồi?”
Hai con mắt tôi xoay tròn tròn, công chúa? Lão đầu râu bạc
coi bộ còn có lương tâm, xuyên qua thành công chúa ít nhất cũng có
thể đảm bảo được cơm no áo ấm.
Tiểu nha đầu không đợi tôi mở miệng trả lời, vội túm lấy lão nhân đến bên
giường.
“Đại phu ngươi mau xem xem, công chúa có phải bị nghẹn đến hỏng cả đầu óc
không, sao cứ im ru không nói câu nào thế?”
Tôi giận trừng mắt tiểu nha đầu, có ngươi mới bị nghẹn hỏng cả đầu
óc ấy, ngươi có cho ta cơ hội mở miệng nói sao?
Chưa kịp thanh minh, đại phu đã bắt đầu bắt mạch, tiểu nha đầu bên cạnh vẫn
thao thao bất tuyệt.
“Hôm qua lúc nửa đêm công chúa hô đói, rồi uống nước trà với ăn mấy quả mận
tươi, không ngờ ăn chưa được một nửa nữa đã bị nghẹn, sau đó mắt trợn trắng,
đau đớn cả một buổi tối… A!”
Tiểu nha đầu nói được một nửa thì dừng lại, ngồi xổm xuống thò tay vào
trong túi lụa, lấy cái cục gì đó rồi đứng lên, ung dung một hồi bỗng nhiên lại
la toáng lên:
“A, quả mận! Thì ra công chúa đã nhổ được quả mận mắc ở trong cổ họng ra,
đại phu ngươi xem!”
Tiểu nha đầu đem quả mận đã bị gặm tới thất linh bát lạc, còn dính đầy chất
nhầy ghê tởm quơ quơ trước mặt đại phu, tôi cảm nhận được mấy ngón tay đang bắt
mạch trên tay tôi run run.
Đại phu quá mất mặt, ho khan mấy cái mới đứng dậy cung kính hành lễ
nói: “Đồ vật đã phun ra, hơi thở công chúa đã lưu thông bình thường, cũng
không còn lo ngại. Có điều sắc mặt không được tốt, tất cả đều do lúc nãy khí
huyết không thông, lại bị sợ hãi quá mà ngất xỉu, để lão đi kê vài
thang thuốc thông máu thuận khí đến.” Dứt lời, đại phu vội vàng tránh tiểu nha
đầu còn đang nắm khư khư vật ghê tởm trên tay, không có khí phách chạy mất.
Tiểu nha đầu thấy đại phu đi rồi, lại nháy nháy cặp mắt trong veo thấy cả
đáy nhìn tôi, khôn ngoan hỏi:
“Công chúa, cô đỡ chút nào chưa?”
Tôi mới mở miệng định nói, tiểu nha đầu lại bùm bùm nói một tràng trước khi
tôi mở miệng.
“Công chúa cô đừng trách Kỳ Nhi tự tiện quyết định, ta cũng không
muốn gọi đại phu tới, nhưng thấy cô nghẹn đến nỗi ngất đi, ta sợ lúc
đó cô xảy ra chuyện nên mới kêu người đến.”
Tiểu nha đầu này miệng lưỡi bén nhọn, trước khi chủ tử mở miệng trách cứ
liền đem trách nhiệm rũ bỏ sạch sẽ, tuyệt đối không phải vật trong
ao (nguyên văn là vậy, chắc bảo chị Kì này không phải kẻ ngu ngốc bị
dắt mũi). Kì quái là vị công chúa này sao đến mắc nghẹn mà cũng không cho
tiểu nha đầu đi gọi đại phu?
Tôi nói: “Ngươi tên là Kỳ Nhi?”
Lời vừa nói ra, Kỳ Nhi sửng sốt, đôi mắt trong sáng trở nên cực kỳ luống
cuống, vẻ mặt vô cùng mờ mịt, nghiêng đầu nhìn tôi.
Sớm hay muộn cũng phải hỏi như vậy, tôi ngượng ngùng đến run run da mặt,
hắc hắc làm bộ cười hai tiếng.
“Có nói cho ngươi cũng chưa chắc ngươi đã tin, ta bị hai tên tiểu quỷ dẫn
tới cầu Nại Hà, mới uống trà Mạnh Bà xong đang chuẩn bị chuyển thế lại đột
nhiên tỉnh lại, chỉ thấy trái mận to hơn một nửa nằm trên mặt đất. Ta đang nghĩ
lại, có lẽ hơi thở đã thông suốt lại, Diêm Vương phát hiện đã bắt lộn người nên
mới trả ta ngược trở về, thế nhưng mà, trà Mạnh Bà đã nuốt vào bụng, ta trừ nhớ
rõ mình là công chúa cái gì cũng không biết.”
Rất nhiều năm sau, Kỳ Nhi nói cho tôi biết, thật ra lúc trước bộ dạng chín
chắn của tôi thật sự rất trong sáng, rất ngu ngốc, tôi cắn môi dưới thiếu
chút nữa ra máu mới nhịn được cười. Nếu chỉ nhớ rõ mình là công chúa, sao lại
biết mình bị nghẹn mà chết hả? Nếu không biết mình bị nghẹn mà chết, thì sao
mới tỉnh dậy lại quan tâm đến cái quả mận bị nhổ ra bên giường.
Bất quá lúc ấy, tôi rất ngu ngốc rất ngây thơ lại nghĩ ra cái lời nói có
trăm ngàn chỗ hở này có thể khiến Kỳ Nhi tin.
Tôi cầm bàn tay mềm mại của nàng nhéo nhéo bày tỏ an ủi, hy vọng nàng sẽ
không vì quá ngạc nhiên mà hôn mê. Tôi đã suy nghĩ kĩ càng rồi, nói mình mất
trí nhớ ở cổ đại thật sự là rất không thể tưởng tượng được, nói không chừng
không cẩn thận một cái bị người khác cho là “mắc bệnh điên” ném vào phòng tối
nhốt lại. Có điều thần linh thôi thì không dám chắc, khoa học kỹ thuật của
người cổ đại không phát triển, hoàng thất đối với thần linh vừa mới nói lại
càng tin tưởng và sùng bái, tôi nói mình quay về từ cửa quỹ môn quan ngược lại
có thể tin là thật.
Quả nhiên, tiểu nha đầu có chút dao động.
“Thế công chúa còn nhớ Kỳ Nhi không?”
Tôi hào sảng trả lời: “Không nhớ rõ.”
Kỳ Nhi đối với câu trả lời này dường như lòng bị tổn thương, một lát sau
mới “A” lên tiếng nói:
“Đêm qua công chúa cô ăn bị mắc nghẹn, ta muốn đi kêu đại phu
nhưng cô sợ đánh mất mặt mũi, nói cái gì cũng không cho phép, ai ngờ
dày vò cả đêm rồi trợn trắng mắt hôn mê luôn.”
Tôi gật đầu, thì ra là thế. Thế nhưng cũng nên cảm ơn cái vị công chúa chết
vì sợ mất sĩ diện này, bằng không tôi cũng không có biện pháp sống lại.
Tôi chết vì uống rượu giả, nàng vì ăn mận mắc nghẹn chết. Đều rất
oan uổng a!
“Ta là công chúa của nước nào? Họ gì tên gì? Từ đâu tới? Đi đến đâu?” Tôi
nhìn chung quanh một vòng, phát hiện trong tẩm cung công chúa trừ bỏ một cái
giường lớn, cũng chỉ có một cái xích đu, một cái bàn cùng bốn cái ghế, cả bàn
trang điểm cũng không có.
NND, cái đất nước này chẳng lẽ còn nghèo hơn cả châu Phi sao? Chỗ này
làm sao được gọi là tẩm cung của công chúa, là một cái khách điếm thì đúng hơn.
Sự thật chứng minh, khả năng quan sát của tôi vô cùng chuẩn xác.
Kỳ Nhi nói cho tôi biết, chỗ này đúng là khách điếm.
“Sao ta lại ở trong khách điếm?” Công chúa không phải nên sống trong thâm
cung, cửa lớn không ra cổng trong không bước tới sao?
Kỳ Nhi đang định giải thích, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng kèn ầm ĩ,
hỗn loạn, tiếng cười đùa nhốn nháo rộn ràng, chưa tới một lát, âm thanh theo
tiếng gió tới trước cửa, biến thành tiếng đập cửa thùng thùng thùng.
Tôi với Kỳ Nhi không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa lớn, Kỳ Nhi nói:
“Không kịp rồi, chờ công chúa lên kiệu hoa xong Kỳ Nhi sẽ giải thích
cho cô rõ ràng.”
Tôi hít hai ngụm khí lạnh, không khỏi nói lắp:
“Hoa, kiệu hoa?”
Nếu tôi nhớ không lầm, kiệu hoa vừa được gọi là hỉ kiệu, vừa là đồ vật mà
chỉ có tân nương tử mới có thể sử dụng.
Kỳ Nhi dường như nhìn thấu sự kinh ngạc của tôi, vuốt cằm tỏ vẻ nghiêm túc
nói:
“Hôm nay là ngày công chúa được gả vào Mục vương phủ.”
Tôi một hơi muốn thốt ra, lại nuốt ngược trở về.