Chương 2
Trước khi lên kiệu hoa, Kỳ Nhi thừa dịp thời gian rảnh lúc tôi đang bới tóc
trang điểm, ngâm một bài thơ mà gần đây mới học được:
Huyền thiên Hộc Châu ỷ minh Nguyệt,
Mặc hương trải án nhuộm ấm Ngọc,
Nhân luân cẩm tú phi tử cười,
Không bằng thế tử An Lăng lang.
Dịch nghĩa: sặc, tớ không có khả
năng này, nhưng đại loại có thể giải thích như vầy
Hộc Châu trời tối tựa đêm trăng,
Mực thơm trải án nhuộm ngọc ấm (án
ở đây là tờ giấy để viết chữ ở thời xưa)
Nghe đồn phi tử cười rực rỡ
Chẳng bằng thế tử An Lăng
lang.
Bài thơ vè truyền miệng ai cũng
thuộc lòng này, kể thẳng ra đích danh tam đại mỹ nam của Lạc Vân quốc: được ví
như ngôi sao sáng trong bầu trời đêm – Thất hoàng tử thần thông Huyền Nguyệt,
dùng tài hoa hơn người lấn áp cả hoa thơm cỏ lạ – Đại tài tử Mặc Ngọc, người
cuối cùng còn lại chính là người lập tức sẽ trở thành phu quân mà tôi phải gả –
Mục tiểu vương gia An Lăng Nhiên.
Hai người đầu tiên, một người anh dũng
tuyệt vời, một người nho nhã lịch sự, nhưng sao lại đụng phải cái tên An Lăng
Nhiên này, cùng là khuynh quốc khuynh thành có thể sánh hơn cả gấm vóc cung
điện phi tần. Tôi cũng không hề vui sướng. Mặc dù Kỳ Nhi có nói, hai câu trước
đó giấu đầu giấu não đem tên gọi của Huyền Nguyệt, Mặc Ngọc ẩn hết vào trong
bài thơ, duy nhất chỉ có mỗi tên An Lăng Nhiên, có thể nhận thấy tướng mạo
người này tuyệt đối hơn hẳn hai người trên kia.
Thế nhưng, tôi vẫn không vui
vẻ cho lắm.
Một nam nhân còn đẹp
hơn cả ái phi của hoàng đế, sinh ra đã là cái hình dạng gì hả? Tôi
cũng không nghĩ ra được, Kỳ Nhi cũng không cho tôi thời gian nghĩ nhiều, đắp
khăn voan đỏ lên rồi nhét tôi vào kiệu hoa.
Nói tới địa vị của nàng công chúa
được gả đi này, thực ra cũng là đứa trẻ xấu số.
Lạc Vân quốc này là một quốc thổ
lớn ở Trung Nguyên, công chúa ở các bộ tộc nhỏ cũng có chút giống giống như bộ
tộc người Hồi trong lịch sử ngày nay, đánh không lại trốn không thoát, bất đắc
dĩ không biết làm sao, đành phải đổ mồ hôi hai tay dâng trâu bò cừu dê, vàng
bạc châu báu cùng... con gái của mình. Trung Nguyên mặc dù giàu có, thế nhưng
không có cô gái nào chịu bằng lòng xa quê hương vạn dặm đường dài tới nơi này,
công chúa cũng thế. Vì vậy, trước khi đi nàng chỉ dẫn theo nha đầu Kỳ Nhi bên
mình, bỏ lại hết những nha đầu hồi môn khác tới đây chịu khổ.
Sau khi đến Lạc Vân quốc, cách ngày
thành hôn còn mấy ngày, Mục vương phi liền dự định đưa con dâu tương
lai đến hành quán của Mục vương phủ ở tạm trước, ai ngờ công
chúa cũng không biết lý lẽ, cảm thấy hành quán cũng là một phần
của Mục vương phủ, chưa bái đường thành thân đã vào kỳ môn, quả là vô cùng
nhục nhã, lại không quan tâm đến lời phản đối của mọi người, tự mình vào khách
điếm chờ ngày đại hôn. Lạc Diên đế nghe thấy tức giận vô cùng, cũng nhờ Mục
vương gia đi đi lại lại giải thích, hoàng cung lúc này mới im hơi lặng tiếng
được một chút, cũng bởi vì vậy, công chúa mới chưa gì đã làm mất lòng
cha chồng và mẹ chồng tương lai.
Trên dưới kinh thành đều nói vị
công chúa này không biết đạo lý, tôi cũng không cho là thế. Người ta là kim chi
ngọc diệp, gả cho ngươi một tên tiểu thế tử của cải dư dả ngay cả
chức tước còn không có, cho dù có có chút điểm kiêu ngạo như thế cũng không
đáng trách. Lúc nãy tôi có đứng trước gương tỉ mỉ xem xét hết một hồi, dung mạo
của vị công chúa này mặc dù không dám nói là khuynh sắc khuynh thành, hoa
nhường nguyệt thẹn, cũng tuyệt đối đạt đến mức chim sa cá lặn. Một vị công chúa
xinh đẹp yểu điệu như vậy gả cho một tên đệ nhất mỹ nam Lạc Vân quốc cũng không
lỗ vốn, có điều đắc tội với cha mẹ chồng thì có chút phiền phức, người ta
thường nói lòng dạ nữ nhân, như kim dưới đáy biển, không biết cha mẹ chồng có
ghi hận trong lòng hay không, có chờ sau khi tôi vào cửa rồi mới trừng phạt tôi
không.
Sự tình phát sinh quá đột ngột, tôi
không có biện pháp bỏ trốn, nói đúng hơn là, không muốn bỏ trốn. Kẻ hèn bất
tài, kiếp trước bị bạn thân chung phòng đặt cho một cái biệt danh, gọi là “Da
chết”, bảo rằng tính tình của tôi thực sự hiền lành quá tuổi. Bất luận gặp
chuyện gì, luôn bình tĩnh xử lý, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, điềm tĩnh tự
nhiên đến nỗi khiến người khác phải sợ hãi.
Nhóm bạn thân nhất của tôi thường
hay nói say sưa về một chuyện, xảy ra vào trận động đất cấp tám năm ngoái. Kiếp
trước nhà của tôi cư ngụ ở Thành Đô, mặc dù cách tâm trận động đất một khoảng
cách nhỏ, nhưng theo bản tin sau đó, Thành Đô hôm đó rung động mạnh cũng đạt
gần tới cấp sáu. Lúc đó, tôi vì làm xong một bài luận mà thức suốt đêm, mơ mơ
màng màng cảm thấy máy vi tính đang đưa qua đưa lại, trong lòng thầm nói, không
đi ngủ không được a, sao con mắt dao động mạnh dữ vậy. Vì thế, vô cùng trấn
định lấy tay đỡ máy tính, thế nhưng máy tính càng lay động càng mạnh, cả người
cũng bắt đầu lay động theo, trong lòng tôi càng nổi nóng, càng dùng sức đỡ lấy
màn hình máy tính, tao cũng không tin giữ không được cái đồ bị bệnh này! Trong
chốc lát, máy tính rốt cuộc không lay động nữa, tôi rất hài lòng lại cảm thấy
trong bụng có chút đói, sau đó lếch đôi guốc gỗ xuống dưới lầu mua đồ ăn. Nhưng
vừa mới đến dưới lầu, bác bảo vệ nhìn tôi như nhìn quái vật, nghẹn họng nhìn
trân trân chỉa chỉa tay vào người tôi nói:
“Cô, cô, cô lúc nãy ở trên lầu?”
Tôi nhức đầu, không hiểu nổi.”Có
chuyện gì sao?”
Ông cụ mở to mắt, “Vừa rồi có động
đất, cô không biết sao? Mọi người chạy xuống hết, cô cũng không biết sao?”
Lúc này tôi mới kịp phản ứng lại
không phải tôi mệt quá hoa mắt, máy tính đúng là lay động thật. Tay phải nắm thành quyền vỗ tay “A” nói:
“Cho thấy trang bị của tiểu khu
chúng ta vẫn chịu được thử thách, vừa rồi cháu đi thang máy xuống đây một chút
chấn động cũng không thấy.”
Chuyện sau đó không cần phải nói.
Dù sao cái danh hiệu “Da chết” này
của tôi đúng là đặt đúng chỗ, tôi cảm thấy, so với chết vì động đất, xuyên qua,
mới tỉnh lại đã bị người khác khinh thường, tiết mục lấy chồng kiểu này quả
thực giống như đại vu gặp tiểu vu*. Cho nên, tôi quyết định tuân
theo thánh ân, trước tiên đến Mục vương phủ ngắm thiên hạ đệ nhất mỹ
nam trước rồi hãy nói, dù sao, vì tôi mà hai nước đánh nhau, sinh
linh đồ thán cũng không hay cho lắm.
(*) Chữ “Vu” ở đây là chỉ
người thời xưa chuyên coi việc tế thần là nghề nghiệp để lừa gạt tiền của. Ý
câu thành ngữ này là chỉ thầy phù thủy nhỏ gặp thầy phù thủ lớn, tài năng của
hai bên khác nhau một trời một vực.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ
“Tam quốc chí- Ngô thư-truyện Trương Hồng”.
Thời Tam Quốc có một đôi bạn rất
thân nhau, một ngươi làm quan ở nước Ngụy tên là Trần Lâm, còn một người làm
mưu sĩ cho Tôn Quyền ở Đông Ngô tên là Trương Hồng. Hai người đều có tài năng
và rất kính trọng nhau. Họ tuy không sống cùng một nơi, nhưng vẫn thường xuyên
viết thư qua lại thăm hỏi nhau và đàm luận về văn học. Một hôm, Trương Hồng
nhân nhìn thấy một chiếc gối bằng gỗ lim rất đẹp, liền tức hứng viết luôn một
bài phú rồi gửi cho Trần Lâm. Trần Lâm vô cùng tán thưởng bài phú này, rồi
nhân một buổi tiệc đã đưa ra cho mọi người xem, và nói một cách tự hào rằng:
“Bài phú này thực là tuyệt tác, các ông có biết không, đây là do Trương Hồng
người bạn thân của tôi viết đó”. Ít lâu sau, khi Trương Hồng được đọc qua hai
giai tác của Trần Lâm là “Vô khố phú” và “Ứng cơ luận” đã phải vỗ tay khen
tuyệt. Trương Hồng viết thư cho Trần Lâm tỏ lòng khen ngợi phong cách sáng tác
mới mẻ và độc đáo của Trầm Lâm, đồng thời còn khiêm tốn xin học hỏi Trần Lâm.
Trần Lâm nhận được thư bạn cũng khiêm tốn hồi thư rằng: “Tôi ở phương bắc
đã không thông thạo tin tức, lại rất ít giao du với các văn nhân, học sĩ tầm
mắt còn rất hạn hẹp, ở chỗ tôi rất ít người viết văn chương, nên tôi trở nên có
tiếng tăm cũng tương đối dễ dàng, nhưng đây không có nghĩa là tôi có tài năng
xuất chúng, so với ông tôi còn kém xa, đây thật chẳng khác nào tiểu vu gặp đại
vu, không thể bày trò pháp thuật được nữa.”
Cứ như thế, tôi bình thản ung dung
ngồi trên kiệu hoa, bình thản ung dung được đưa vào Mục vương phủ, bình thản
ung dung bị bà mối cõng vào đại sảnh.
Thế nhưng, thế nào tôi cũng không
ngờ mình phải đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Ngừng bước chân lại, xuyên qua cái
khăn voan trùm đầu tôi nhìn chằm chằm vào một thứ có bộ lông sừng sững dưới
đất, dường như còn phát ra tiếng kêu “cục tác cục tác”, cầm lòng không được còn
phát ra hơi thở lạnh lẽo, tiện thể cũng không phụ sự mong đợi của mọi người
thét chói tai ra tiếng.
“A… a a… cứu mạng a...”
Âm thanh lay động đến tận tâm can,
trầm bổng du dương, uyển chuyển thú vị, nhưng rõ ràng, các bậc phụ mẫu cũng
không hài lòng lắm, nên càng khỏi phải nói đến hai chữ “yêu thích”. Dưới tiếng
thét giãy dụa chói tai, khăn voan đỏ cũng không biết đã bay đến chỗ nào, thế
cho nên giờ phút này tôi có thể nhìn thấy rõ sắc mặt khó coi của mọi người thế
nào, đặc biệt là sắc mặt của một nam một nữ ngồi ghế trên kia càng
khó coi hơn, trông xanh mét mang theo đen kịt, từ đen kịt chuyển thành trắng
bệch, có hát hí khúc cũng không cần phải trang điểm, thế nên tôi phải ân cần đáng
tiếc cho cha mẹ chồng.
“Công chúa” Kỳ Nhi kéo kéo ống tay
áo của tôi, trong đại đường hoàn toàn yên tĩnh.
Cái thứ có bộ lông sừng sững bên
cạnh tôi không biết thức thời còn kêu “cục tác”, ngóc đầu dậy ngạo mạn nhìn
quanh, vỗ cánh ra vẻ như muốn nhào tới chỗ tôi, tôi đứng một bên toàn thân nổi
da gà, một bên run rẩy trốn sau lưng Kỳ Nhi, sắc mặt vợ chồng Mục vương càng
lúc càng u ám.
Tôi vô cùng oan ức.
Miệng gượng gạo kéo ra một nụ cười,
tôi chỉ vào cái thứ có lông trên mặt đất nói: “Trống, con gà trống.”
Nói ra thật xấu hổ, tôi không sợ
rắn không sợ sói, khi còn bé lại từng một mình bị gà trống mổ, vô cùng sợ hãi
đến nỗi giống như con chim chết không ngồi dậy mà bay nỗi.
Mục Vương phi da mặt run rẩy, ngoài
cười nhưng trong không cười lắc lắc đầu:
“Công chúa không cần phải nói, lão
thân cũng biết đây là gà trống.”
Nghe giọng điệu này, không có vẻ
tuyệt diệu. Nhưng tôi tự cho mình không có làm sai chuyện gì, vì thế vươn thẳng
lưng đối mặt với Mục vương phi, quản sự của Vương phủ cũng có chút ngu xuẩn,
chuyện thế tử thành thân lớn như vậy hắn lại dám để cho gà trống chạy lung tung
trong chính đường, hơn nữa tôi vào đây nãy giờ, cũng không thấy tướng công
thiên hạ đệ nhất mỹ nam của tôi hiện thân, ách ~ có khi nào hắn bị nhốt trong
cái vòng gà trống còn không chỉ có mỗi con gà này, hắn bắt gà sao?
Mục vương phi này nổi giận cũng
không có lý lẽ, quản sự nhà ngươi không cẩn thận thả gà trống ra, bà phát hỏa
với tôi làm gì hả?
Kỳ Nhi ho khan mấy tiếng, so với
lúc nãy lại càng dùng sức hơn kéo kéo tôi, nhỏ giọng nói:
“Công chúa.”
Tôi chăm chú lắng tai nghe, Kỳ Nhi
đang định nhiều lời chợt phía sau nàng hiện ra một thân ảnh đỏ chói, trên đầu
lại đội cái khăn voan đỏ, trong lòng tôi “lộp bộp” một tiếng, chẳng
lẽ… đây là vị tướng công có dung mạo như Phan An của tôi sao?
Đôi mắt nhỏ dán trên người hồng y
nam tử, tôi khẩn trương vô cùng nuốt nuốt nước miếng, người nào chẳng thích
đẹp, quả thực nếu lần xuyên qua này của tôi có thể ban thưởng cho tôi một anh
đẹp trai, tôi, tôi… chết cũng không hối hận?!
Hồng y nam tử chậm rãi giở khăn
trùm đầu ra, sấm sét nhất thời bổ trúng đầu tôi.
Ôi chúa ơi!
Thê thảm trong thảm thương, nhớ lại
năm đó nghe nói có ngôi sao ca nhạc nào đó đến Thành Đô, tôi cực kỳ hứng thú
bốn giờ sáng đã rời giường, năm giờ nhanh chóng đến sân bay chờ, một
đám người đỏ mắt nhìn từng người đi ra sân bay, ngoại trừ tôi ai cũng đều căng
con mắt rướn cái cổ dài như đà điểu thét chói tai, kết quả, một người mang giày
cao gót, quệt quệt son môi, lão thái thái so với phù dung tỷ tỷ còn hơn cả phù
dung tỷ tỷ, mắt hai mí giả khoe khoang phong thái chợt xuất hiện trước mặt mọi
người.
Tâm tình của tôi lúc này còn tệ hơn
so với lúc đó, một chậu nước lạnh xối xuống đầu, chạy xuống đáy lòng, lạnh thật
lạnh thật. Bất quá, cái tính tình có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh của tôi
lại một lần nữa phát huy tác dụng to lớn, tôi vững vàng có chút lung lay, rốt
cuộc cũng không ngã xuống, chỉ run rẩy chỉ vào tửu lão đầu mặt nhiều nếp
nhăn, cả con mắt và lông mày cũng không phân ra rõ ràng nói lắp bắp:
“Ông, ông…”
Lão nhân dĩ nhiên còn bình tĩnh hơn
tôi nhiều, cầm cái khoăn voan đỏ nói:
“Công chúa a, người sao lại không
giữ kĩ cái khăn voan đỏ của mình chứ? Còn bay lên trên mặt của ta này.”
Tôi trầm mặc rồi trầm mặc, khoăn
voan đỏ không phải của hắn, vậy hắn hẳn không phải là tiểu thái tử ca? Tôi nghe
nói lại, rằng tiểu thế tử này cùng lắm là hai mươi lăm hai mươi sáu, nếu già
đến mức này thì có chút thấm nhanh thật.
Lão nhân tự giới thiệu nói:
“Lão phu là trưởng tộc của An Lăng
gia, hôm nay đến đây là để làm chủ hôn cho thế tử cùng người. Vì vậy mặc hồng
bào tỏ chút vui mừng, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của công chúa, phải chăng có điều
gì hiểu lầm?”
Tôi nặng nề thở phào một cái, vội
khoát tay nói: “Không có không có.”
An Lăng tộc trưởng nghe vậy ra vẻ
tốt lành và cười cười, “Vậy mời công chúa chuẩn bị bái đường.”
Tôi nhe răng cười ngọt ngào, gót
chân cũng không động. Bái đường thì được, mà phu quân tôi đâu?
An Lăng tộc trưởng dường như cũng
phát hiện khác thường, lườm mắt lên đại đường, vân đạm phong khinh nói:
“A, công chúa thứ lỗi. Tiểu thế tử
đột nhiên có chút công vụ quấn thân, không về kịp lúc. Nhưng giờ lành lại không
thể bỏ qua, vì vậy chỉ có thể đành mời “tiểu cát ca*” tạm thời thay thế tử bái
đường thành thân”
*tiểu cát ca: đó là nguyên văn,
ý bảo vật may mắn cát tường ấy, nhưng lại không may cho Chi tỉ là nó lại là con
gà.
Dứt lời, gà trống đại ca cũng vừa
vặn “cục tác” kêu hai tiếng, khí thế oai phong lẫm liệt đứng dậy đi đi lại lại
xung quanh mào gà trên đại đường.
Lúc này tôi mới nhìn rõ, thì ra
trước ngực gà trống ca còn có đeo hồng hoa, mụ nội nó đâm ngàn nhát đao, nó
chính là cái đồ “cát ca” bỏ đi? Muốn tôi cùng gà trống bái đường thành
thân? Chuyện lạ à!
Mục vương phi ngồi trên kia âm trầm
cười quái dị:
“Công chúa thực tình lượng thứ.
Tiểu nhi bị Hoàng thượng trọng dụng đi làm chút công vụ, chúng ta làm cha
mẹ cũng không thể ngăn cản, vừa khéo lỡ mất ngày đại hôn, lão thân vốn định dời
lại ngày thành hôn, ai ngờ công chúa khăng khăng muốn ở lại khách điếm, Hoàng
Thượng giận dữ nói không ra thể thống gì, cho nên… Ai! Thật oan uổng cho công
chúa.”
Lời nói, nói rất quang minh chính
đại.
Tôi nghe rất rõ ràng. XX nàng cái
XX, công vụ quái gì? Tôi nghe Kỳ Nhi nói hôn sự này là do Lạc Diên đế tự mình
hạ chỉ, lại liên quan đến đại sự bang giao của hai nước, mấu chốt ở chỗ Hoàng
đế phái tân lang quan đi lo liệu một chút, cái này không phải tự tát cho mình
cái tát sao? Còn chưa nói đến tên An Lăng Nhiên này tước vị chưa được phong,
toàn bộ quan lại Lạc Vân quốc đều chết hết rồi sao?
Sự thật chứng minh, lòng dạ nữ
nhân, thật sự như mò kim đáy biển.
Độc nhất, cũng thật là lòng dạ đàn
bà.
Mục vương phi này câu câu chữ chữ
đều là cảnh cáo, đòi lại thể diện lúc công chúa ở trong khách điếm. Cái ra oai
phủ đầu này còn nói cho vị công chúa được nuông chiều như tôi biết, vào cửa Mục
vương phủ phải vứt bỏ cái giá của một công chúa, an an phận phận làm người vợ
tốt, tính cách xấu trước kia cũng phải sửa theo tính tình mẹ chồng, sửa chữa
lỗi lầm. (sửa thượng nhất sửa)
Cho dù tính tình của tôi
có dịu dàng, có thích ứng trong mọi hoàn cảnh, gặp chuyện bực mình này, cũng
không kìm được tức giận. Đang chần chừ xem phản kích như thế nào, định bác bỏ
cái sĩ diện kia, Kỳ Nhi ở bên cạnh tôi đã lên tiếng trước.
“Khổ tâm của Vương phi công chúa
chúng tôi đương nhiên biết được, có điều nô tì không hiểu, cho dù Phò mã thật
sự có việc bỏ không được, sao lại có thời gian sắp xếp “cát ca” thay? Theo nô
tì biết, tân lang ra ngoài chưa về hay đã đi ngao du hơn một năm, tân nương
chết không chịu rời đi nên mới thỉnh cầu cát ca bái đường. Hiện tại phò mã ra
ngoài chưa về hay vẫn còn đang ngao du?”
Kỳ Nhi lộp bộp nói xong, tôi đã sớm
lệ nóng doanh tròng, nếu không vì có ánh mắt của nhiều người nhìn, tôi nhất
định nắm tay cô ấy hô to một tiếng “Cám ơn”. Từ lúc tôi vừa tỉnh lại phát hiện
nha đầu này nhanh mồm nhanh miệng, thanh khiết thông minh, cô ấy một mình thâm
nhập vào các quán trà ở kinh thành, thu thập tin tức Mục vương phủ, học tập
phong tục Trung Nguyên, lúc thấy nàng bắt chước nghiêng đầu ngửa cổ ngâm thơ
tôi đã phát hiện, cô ấy không đơn giản! Tuyệt đối không đơn giản! Bát quái như
vậy, bà tám như vậy, nếu ở hiện đại, không tham gia vào đội chó săn thật sự rất
rất rất rất ~ đáng tiếc!
“Láo xược!” Mục vương phi vỗ án
đứng dậy, ánh mắt sáng quắc, “Ta và công chúa của nhà ngươi nói
chuyện, ngươi chen mồm vào làm gì?”
Nghe xong những lời này, tôi không
thích tí nào. Người ta thường nói, đánh chó phải xem mặt chủ, mặc dù Kỳ Nhi có
chửi mắng tiểu thế tử đi ngao du có hơi quá đáng, nhưng bộ dạng như muốn ăn
thịt người của Mục vương phi rõ ràng muốn nhắm về tôi, cho nên tôi không thể không
lấy biện chế biện.
“Vương phi chớ giận, Kỳ Nhi lỗ
mãng. Song lời của nàng cũng có ba phần đạo lý, bản cung rất sợ gà trống, việc
bái đường… hay là chờ tiểu thế tử trở về đi.” Tôi cố ý nhấn mạnh mấy chữ
“bản cung” và “Tiểu thế tử”, muốn từ trên mặt chữ khiến cho vị Vương phi đui mù
này nhìn rõ sự thật, con của bà đang với cao tôi!
“Kỳ Nhi, đi thôi!” Dứt lời, tôi cứ
nghênh ngang mà đi, mới đi đến cổng lớn, bị Mục vương quát lại:
“Công chúa dừng bước.” Giọng nói
không nhanh không chậm, nhưng mười phần bá đạo uy phong, chân tôi cứ run rồi
run, trước sau vẫn không bước ra ngoài.
Phía sau truyền tới giọng nói trầm
khẽ của Mục vương:
“Nghe nói công chúa rất hiểu lễ
nghĩa, nên mới chủ động xin đến Trung Nguyên ta giết giặc. Chuyện hôm nay, do
Mục vương phủ ta làm không thỏa đáng, nhưng tiểu vương cho rằng, công chúa chấp
nhận sớm bái đường thành thân là cách hay nhất, dù sao… không nên vì hôn
lễ chậm trễ mà ảnh hưởng đến bang giao hai nước”.
Lời này nói ra hợp tình hợp lý,
thành khẩn tận tâm, mặc dù có chứa yếu tố uy hiếp, nhưng tạm thời tôi không tìm
được lí do cự tuyệt.
“Vậy bản cung” tôi lòng còn sợ hãi
nhìn nhìn gà trống đại ca trên mặt đất, không tự chủ được gõ gõ, “Bản
cung đành cố mà bái lạy vậy.”
Bố mẹ chồng vô cùng vui vẻ, tôi cam
lòng không muốn cũng phải quỳ xuống, dập đầu, kết thúc buổi lễ.
Ai có thể biết, một lạy này, thành
thiên cổ hận.