Chương 31
Sau lưng mỗi người phụ nữ đều có
một chuyện xưa.
Cũng giống như vậy, sau lưng mỗi bà
tám cũng đều có một câu chuyện khắc cốt ghi tâm.
Vương Uyển Dung cũng không phải
trời sinh đã bà tám như thế, trước kia, nàng cũng là một thiên kim Đại tiểu thư
tuổi trẻ xinh đẹp, dịu dàng động lòng người.
Kỳ thực phải nói, tướng mạo của
Vương Uyển Dung cũng không kém, hơn nữa lại là con gái rượu, so với khuôn mặt
nhạt nhẽo như nước luộc thịt kia của Trần Hiền Nhu còn không biết tốt hơn bao
nhiêu rồi. Hiện tại Vương Uyển Dung cùng lắm chỉ là hai sáu hai bảy, dù vậy ở
cổ đại tuổi tác này cũng đã được coi là “Từ nương bán lão” (Già), nhưng tư sắc
vẫn không giảm như trước, phong thái hơn người.
Trước đó bản công chúa đã từng nhắc
qua, vị thiên kim đại tiểu thư này năm đó cũng là mê đảo chúng sinh, bà mối đến
vương phủ của nàng cầu thân có thể xếp ra đến tận cửa thành tây, Vương Uyển
Dung chọn đông chọn tây đã, rốt cuộc nhìn trúng Lý Đình Chính này.
Trong đó, còn có một nguyên nhân
sâu xa.
Vương Uyển Dung nói, năm đó, nàng
đúng là thật ngây thơ. Vào đêm lễ Thất Tịch, nàng không chịu nổi đám tỷ muội
cùng với bọn nha đầu giật dây, liền giả nam trang chuồn êm ra phủ, đến hội hoa
chơi đùa. Nhưng biển người như sóng, vị Đại tiểu thư Vương Uyển Dung này lại
cửa lớn chưa từng ra, cổng trong chưa từng bước nên bị rạc ra khỏi đám tỷ muội,
lạc đường.
Ngay khi đó, Vương Uyển Dung bất
chợt gặp Lý Đình Chính, hai người nhất kiến như cố (*), ngay giữa hai tài tử
giai nhân – song song đối mặt kia. Lý Đình Chính lại là người rất tinh mắt,
liếc mắt một cái liền nhận ra vị “Tiểu huynh đệ” này là nữ giả nam trang, cố
tình mở một con mắt nhắm một con mắt vờ như không biết, cả một đêm chơi chơi
đùa đùa, cuối cùng đưa đại tiểu thư hồi phủ. Thiếu nữ xuân tâm nảy mầm, sau mới
biết được hóa ra thiếu niên nhất kiến chung tình ngày ấy lại là một vị đệ tử
dưới trướng của phụ thân mình.
(*) Nhất kiến như cố: vừa mới
gặp như đã quen lâu.
Vương Uyển Dung cố gắng theo đuổi,
cự tuyệt hôn sự phù hợp với quy cách của Vương gia, cùng Lý Đình Chính quỳ song
song ở đại sảnh, biểu lộ tiếng lòng. Hôn sự được thúc đẩy như vậy, Lý Đình
Chính dưới đề bạt của nhạc phụ đại nhân, đường làm quan trôi chảy, một đường
gió bão lên tới hàn lâm.
Sau đó, tôi lại nghe được từ Vương
mụ mụ, Vương Uyển Dung được nuông chiều khiến cho đoạn hôn nhân mỹ mãn này rốt
cuộc cũng sụp đổ, lúc này mới rơi vào kết cục như thế.
Tôi khó hiểu nói: “Nếu mỗi người đã
một ngã rồi, biểu di hiện tại cớ gì? Lại...” Hơn nữa đứa nhỏ trong bụng này lại
là sao thế này?
Vương Uyển Dung hai mắt đẫm lệ mờ
mịt, lắc đầu nghẹn ngào.
“Có điều ngươi không biết, sau khi
chúng ta tách ra, tướng công lén đến tìm ta, kỳ thực cũng rất muốn đón ta trở
về, nhưng mẹ chồng lại kiên quyết không chịu, hưu thư này cũng là mẹ chồng buộc
hắn viết.”
Tôi nháy mắt mấy cái, không tiếp
lời.
Một bản “Khổng tước đông nam
phi”(*) chân thật xuất hiện, có điều coi bộ, điểu lão đầu có vẻ không ác hơn bà
mẹ chồng kia.
(*) Khổng tước đông nam phi: tên
một bài nhạc phủ đời Hán, kể về cuộc sống của Lan Chi Chi về làm dâu Tiêu gia
rồi bị mẹ chồng đuổi, sau bị người nhà ép tái giá, cuối cùng cùng chồng trước
là Tiêu Trọng Khanh tự tử.
Vương Uyển Dung đứng dậy, chăm chú
nhìn ngoài cửa sổ nói tiếp: “Từ đó về sau, ta liền cùng hắn tự mình ước hẹn.
Hắn mỗi lần gặp ta, đều nói đang nghĩ cách thuyết phục mẹ chồng tiếp nhận ta,
bây giờ nghĩ lại... lúc ấy quả là rất ngốc mà!”
Vợ chồng thật đã biến thành dã uyên
ương, Vương Uyển Dung cho dù có nhiều lần không phải, ba năm bị hưu này chịu
phỉ nhổ, xem thường, cùng với áp lực không thể tưởng tượng được cũng không dễ
dàng, bản công chúa sau một hồi thổn thức xong mới nói:
“Nếu biểu dượng đã cho thấy tấm
lòng muốn đón ngươi trở về, giờ lại nhờ ta đưa thư cho ngươi, biểu di cũng
không cần quá mức lo lắng. Chuyện đứa nhỏ này hắn biết không?”
Nhắc tới đứa nhỏ, sợi thần kinh yếu
ớt nhất của Vương Uyển Dung dường như bị tác động, nước mắt rơi như mưa mà lắc
đầu nói: “Liêm Chi ngươi không cần khuyên ta, ta đã hạ quyết tâm, nhất định
phải cùng hắn cắt đứt sạch sẽ, đứa nhỏ này cũng là ngàn vạn lần không thể
được.”
Tôi ngạc nhiên, nói thế này là sao?
Vương Uyển Dung nói: “Liêm Chi,
ngươi cẩn thận ngẫm lại xem, nếu một người thật tình muốn đón ngươi hồi phủ, có
để ngươi phải chờ hơn ba năm không? Vương Uyển Dung ta vô dụng cách mấy, cũng
đường đường là một thiên kim Vương phủ, nếu chuyện mang thai truyền ra ngoài,
ta còn mặt mũi đâu mà sống đây?”
Tôi do dự, lời Vương Uyển Dung nói
cũng không phải không có đạo lý.
Nam nhân không có tự trọng, tôi
cũng thấy nhiều rồi.
Còn nhớ năm đó khi đọc sách, có một
chị gái trẻ tuổi xinh đẹp mang thai đứa nhỏ, sợ tới mức chân tay luống cuống,
sau khi nói cho bạn trai của cô ta, bạn trai cô ta trấn tĩnh đến làm cho người
khác phải ngạc nhiên, hắn chỉ nói: “Tôi còn nhỏ, phụ trách không nổi, cô có
chuyện gì thì đi tìm mẹ tôi mà bàn.”
XX ngươi cái đồ XX, lúc ngươi giống
như chó Nhật châu đầu vào trên người các chị em bọn tôi mà chảy nước miếng ròng
ròng sao không nghĩ tới mình còn nhỏ tuổi, không phụ trách nổi?
Cho nên nói, giống như Lý Đình
Chính là tùy tiện tìm lấy cái cớ để qua loa tắc trách, kéo rồi lại kéo, nam
nhân đê tiện không muốn chịu trách nhiệm có khối người, nhưng mà... tôi nghĩ
tới bộ dáng tao nhã của Lý Đình Chính, làm sao cũng không gắn với cầm thú nổi.
Ách ~ vậy có khi nào là mặt người
dạ thú không?
Tôi nói: “Biểu di, cho dù có phải
hay không trước tiên cũng đừng nóng lòng, nếu hiểu lầm biểu dượng thì thật
không đáng giá. Theo ý ta, hay là gặp mặt biểu dượng một lần, thương thương
lượng lượng chuyện đứa nhỏ, đây cũng vừa lúc là một cơ hội tốt để tái kết hôn!
Thà hủy một tòa miếu, còn hơn hủy
một hôn nhân.
Tôi nhìn bộ dạng này của Vương Uyển
Dung, cũng đại khái có thể đoán được nàng yêu rất thắm thiết, cổ nhân đối với
đời sau đều rất quý, tôi cảm thấy nếu thật sự lấy đứa nhỏ áp chế, khiến cho bà
mẹ chồng ác độc kia tiếp nhận Vương Uyển Dung một lần nữa cũng có thể được xem
là một diệu kế.
Ai ngờ, Vương Uyển Dung vừa nghe
tôi nói xong, lại chuyển từ khóc sang cười to, càng lộ ra trạng thái điên
khùng.
“Liêm Chi ơi Liêm Chi, ngươi nghĩ
rằng ta không nghĩ tới sao? Vừa mới đây, ta phái tâm phúc quay về phủ tìm hiểu
tin tức, muốn cùng với mẹ chồng ngồi xuống bàn bạc chuyện đứa nhỏ. Ai ngờ, tâm
phúc lại nói cho ta biết, thì ra từ hai năm trước, mẹ chồng đã đi am ni cô tịnh
dưỡng, cái gì mà bức bách Lý Đình Chính viết hưu thư toàn bộ đều là nói cái
rắm! Mẹ chồng thậm chí trước khi tới am ni cô còn lôi kéo Lý Đình Chính khuyên
một đêm, bảo hắn đón ta trở về, ba năm này, hắn đều gạt ta!”
Tôi kinh hãi, làm sao cũng không
nghĩ tới sự tình lại phát triển nên như vậy, chẳng lẽ Lý Đình Chính này thật sự
là mặt người dạ thú sao? Chuyện này cũng thật không hay lắm, mưa dầm thấm đất,
tiểu ngu ngốc mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với loại người này, về sau có học
theo thói quen xấu này không?
Tôi suýt nữa cắn phải đầu lưỡi của
mình: “Liệu trong này có hiểu lầm gì đó hay không?”
Vương Uyển Dung lau nước mắt trên
mặt, dần dần bình phục tâm tình nói: “Ta đã đi đến am ni cô, ngươi cho rằng còn
có hiểu lầm gì?”
Lần này bản công chúa thật sự là
không lời nào để nói, thì ra, người thực sự cũng có lúc nhìn nhầm, nghĩ đến Lý
Đình Chính áo mũ chỉnh tề kia, hóa ra là một tên cầm thú.
“Vậy ngươi về sau có tính toán gì
không?”
Vương Uyển Dung xoa xoa cái bụng có
hơi hơi nhô lên, cười đến có chút bất đắc dĩ.
“Còn có thể tính thế nào? Lần này
ta nghe nói Lý Đình Chính đến phủ trước khi sinh, liền cố ý khóc nháo khiến hắn
đến để hỏi rõ ràng, nhưng chờ đến chờ đi, chẳng qua lại là một câu hứa hẹn. Hứa
hẹn như thế này, ba năm nay ta đã nghe nhiều lắm rồi, rốt cuộc không có cách
nào lừa bản thân mình nữa... Liêm Chi, ta đối với hắn đã hoàn toàn hết hy vọng
rồi.”
Tôi nhíu mày, toàn bộ lời khuyên
giải đều nghẹn hết trong cổ họng, không phun ra được nửa chữ.
Thật là tội cho một trái tim đã
chết.
Vương Uyển Dung không để ý hình
tượng mà khóc nháo như thế, bất quá là vì muốn khiến cho Lý Đình Chính chú ý mà
đến đây đối mặt, nàng muốn đối mặt đã nói lên rằng nàng vẫn còn một tia hy vọng
đối với sự đền đáp của Lý Đình Chính, hiện tại Lý Đình Chính trốn tránh không
gặp, thật sự là, dồn hai mẹ con này vào đường cùng.
Cuối cùng, Vương Uyển Dung chỉ khẽ
mở đôi môi đỏ mọng nói: “Liêm Chi, chuyện Tạng hồng hoa (*), nhờ ngươi.”
(*)Tạng hồng hoa hay còn gọi là
nghệ tây, tây hoa hồng, phiên hoa hồng: một vị thuốc đông y, làm từ hoa của
loài cây Tạng hồng hoa có nguồn gốc từ Tây Tạng, chắc là thuốc nạo thai, tìm gg
thấy thuốc này chống chỉ định với phụ nữ có thai và người trong thời kỳ kinh
nguyệt.
Thêm một điều thú vị nữa về loại
hoa này là: Nhụy của hoa này có thể dùng làm gia vị được gọi là Saffron, đây là
loại gia vị đắt nhất thế giới, một hoa có ba nhụy, để có 1 kg saffron người ta
cần đến 200.000 bông hoa và giá cho một kg nằm vào khoảng 2000 – 4000 euro. (60
đến 120 triệu một ký, OMG)
................................................................................
Bản công chúa thật do dự.
Vô cùng do dự.
Mấy hôm nay, Vương Uyển Dung đã đến
Tây viện của tôi ngồi hai lần, đều chỉ có một ý:
Bởi vì Túc Phượng đã sớm đề phòng
Vương Uyển Dung lại làm ra chuyện điên rồ, cho nên chính nàng thật sự không có
biện pháp để đi ra ngoài mua thuốc, ngay cả tâm phúc bên cạnh cũng bị mấy bà tử
trong phủ giám thị, chuyện thuốc phá thai này thật sự là chỉ có mỗi mình bản
công chúa tôi mới làm được.
Mỗi lần Vương Uyển Dung cất bước
đi, tôi đều rơi mồ hôi lạnh, không biết như thế nào cho phải.
Nhưng chuyện này lại không thể nói
cho tiểu ngu ngốc nghe, sợ hắn đi thông báo với Lý Đình Chính, thất bại toàn
bộ.
Qua mấy ngày tra tấn, tôi đã thành
người không giống người, quỷ không giống quỷ, vô cùng thê thảm.
Quả thật là, so với chuyện của
mình, tôi còn phiền lòng hơn.
Tôi đột nhiên cảm thấy thật bối
rối, thật hối hận.
Nếu lúc trước không đi trêu chọc
“Mặc Ngọc giả”, tiểu ngu ngốc sẽ không để tôi làm người đưa tin, nếu tôi không
làm người đưa tin, Vương Uyển Dung sẽ không đem hết thảy sự tình nói cho tôi
biết, nếu tôi không biết hết thảy sự tình sẽ không bị ủy thác đi mua Tạng hồng
hoa, nếu không đi mua Tạng hồng hoa tôi sẽ không buồn rầu như vậy.
......................
Biết vậy chẳng làm a!
Sớm biết như thế, tôi thà sống
trong giấc mộng coi như bí ẩn, vướng phải chuyện của Vương Uyển Dung, bản công
chúa tôi rốt cuộc có còn muốn cầu hưu thư nữa hay không đây?
Hiện tại tôi một mặt phải ứng phó
với Vương Uyển Dung, một mặt còn phải cùng với “Văn Mặc Ngoc” quanh co luẩn
quẩn, nhu tình mật ý, tôi đột nhiên cảm thấy Mục vương phủ này, mệt nhất khổ nhất,
chính là bản công chúa, trên thế giới này, bi thương nhất cũng chính là bản
công chúa.
Rốt cuộc, dưới tình thế bị đàn áp
này, tôi chịu không nổi tra tấn, đáp ứng với Vương Uyển Dung sau giữa trưa, sẽ
đi mua Tạng hồng hoa.
Kỳ Nhi – người duy nhất biết được
tin, thở dài nói: “Công chúa thật sự quyết định vậy sao?”
Tôi gật đầu, chuyện đã đến nước
này, tôi có thể làm sao bây giờ? Vương Uyển Dung ở bên kia cũng gấp đến cực độ
rồi, bụng càng to càng không giấu được, góa phụ bị hưu như nàng mắt thấy sẽ mất
một chút tự tôn cuối cùng, cùng là phụ nữ, tôi không giúp một phen, dường như
cũng có chút… không cách gì nói nổi.
Kỳ Nhi nói: “Nếu là chuyện của nhà
mình, làm thế cũng được. Phá hủy xong thì phải tự mình chịu trách nhiệm, nhưng
công chúa có từng nghĩ tới, chuyện của biểu tiểu thư này nhẹ không được nặng
không xong, không nói đến hiện tại chúng ta còn chưa rõ rốt cuộc Lý tiên sinh
có phải kinh khủng như biểu tiểu thư nói hay không, nếu biểu thư lén uống thuốc
phá thai trên phố kia, có chuyện tốt xấu gì, người phải ăn nói sao với Vương
gia cùng phu nhân?” Tôi giật mình, không nói được.
Kỳ thật lời Kỳ Nhi nói không phải
tôi không nghĩ tới, tôi thậm chí từng nghĩ rằng, Lý Đình Chính này nhiều nhất
chỉ là kẻ chết thay, Vương Uyển Dung tằng tịu với người khác rồi có dã chủng,
nên mới bịa chuyện nói dối lợi dụng tôi.
Nhưng chuyện tới nước này, dù thế
nào đi nữa, bản công chúa đi được tới đâu hay tới ấy.
Tôi nói: “Ta tự có chừng mực, Kỳ
Nhi, chuẩn bị xuất phủ đi.”
Sau khi ra phủ, bản công chúa không
thật sự đi đến hiệu thuốc, mà đuổi Kỳ Nhi đi rồi đi vào bốc mấy thang thuốc bảo
vệ thai, tự mình ngồi một cỗ kiệu đi đến chỗ hắn.
Trước khi đi, ánh mắt giảo hoạt của
Kỳ Nhi chợt đảo tới đảo lui, ngoài miệng lại rất ủy khuất nói: “Công chúa từ
khi nào mà ngay đến cả Kỳ Nhi cũng giấu diếm?”
Tôi cười: “Không phải muốn giấu
ngươi, chẳng qua bây giờ không có phổ, chờ đêm nay trở về gặp nhau sẽ hiểu.”
Dứt lời, liền lên kiệu, phổ mà tôi
đi không phải là nhạc phổ.
Một phổ này, liền phổ tới trước cửa
Văn phủ của Văn Mặc Ngọc.
Bọn hạ nhân của Văn phủ thụ sủng
nhược kinh, đối với Hạp Hách công chúa như tôi thình lình đến, chị dâu tương
lai không mời mà đến của thiếu gia thật là kỳ quái.
Quản gia này chắp tay nói: “Công
chúa tới thật sự không đúng lúc, lão gia phu nhân hôm nay đều đi ra ngoài làm
việc, không có ở quý phủ.”
Tôi nhận lấy tách trà mà tiểu nha
đầu nơm nớp lo sợ đưa lên, không khách khí mà ngồi xuống, mỉm cười.
Mẹ của tôi đã từng dạy tôi, không
giơ tay đánh người mặt tươi cười.
Cho nên, mỉm cười là rất quan
trọng.
Quản gia cũng không phải đồ ngốc,
thấy tôi không nói gì mà chỉ cười ngây ngô, đại khái cũng đoán ra được ba phần
tâm tư của bản công chúa.
“Bây giờ ~~ thiếu gia ở quý phủ,
nhưng có khách quý, cũng không... không tiện gặp khách.”
Tôi nhấp ngụm trà, chậc! Ngươi khỏi
cần nói, tên Văn Mặc Ngọc này kiêu căng tự ngạo, ngay cả trà của nhà hắn cũng
lộ ra chút ý vị thanh nhã kiêu ngạo, người thế nào nuôi chó thế ấy, cũng như,
người kiểu gì uống trà kiểu đó.
Quản gia thấy ta không nói lời nào,
mông cũng thoải mái ngồi trên ghế mà không xê dịch nửa phân, đành phải nói
tiếp: “Thiếu gia thật sự...” Lão quản gia nhìn nhìn xung quanh, sau khi xác
định không có người ngoài, mới đè thấp giọng lặng lẽ nói: “Không dối gì công
chúa, vị khách quý này vừa lúc là thất điện hạ. Mỗi lần thất điện hạ tới quý
phủ chơi cờ, thiếu gia đều phân phó không được quấy rầy, ngay cả nước trà của
hai vị chủ tử cũng không để cho chúng ta hầu hạ. Chắc ngài cũng từng nghe nói
tính tình của thất điện hạ kỳ quái, hạ nhân như chúng ta cũng không thể phục vụ
dễ dàng gì.”
Tôi chậc chậc lưỡi, thật sự là tới
sớm không bằng tới đúng lúc.
Không nghĩ tới Huyền Nguyệt trong
truyền thuyết đã ở quý phủ, quản gia Văn phủ này cũng thật thông minh, thấy
đuổi tôi không đi, đành lôi Huyền Nguyệt ra áp chế tôi. Chẳng lẽ hắn là hoàng
tử còn tôi lại không phải là công chúa sao?
Chẳng qua trên mặt, bản công chúa
vẫn giữ mặt mũi hiền lành như trước.
Tôi nhe răng cười nói: “A, thì ra
thất điện hạ đang ở quý phủ, vậy bản cung quấy rầy cũng không tốt. Vậy làm
phiền ngài giúp bản cung chuyển lời cho Văn Mặc Ngọc.”
“Công chúa cứ nói!”
Tôi thừa nước đục thả câu, lại chậm
rãi gạt lá trà trong tách, lúc này mới nhướng mi nói: “Ngài nói cho hắn một
tiếng, nói bản cung có thai, hỏi coi hắn làm sao bây giờ?” Trong phòng im ắng,
không khí đông lại.
Tôi hé miệng cười ngọt ngào, chỉ
thấy vẻ mặt hoảng sợ của quản gia: “Công, công chúa chờ một lát.” Lời còn chưa
dứt, quản gia liền nhanh như chớp chạy vào buồng trong.
Tôi không nhìn một đám hạ nhân đang
trợn mắt há hốc mồm, vân đạm phong khinh bưng tách trà đưa lên miệng nhấp.
Một quản gia nho nhỏ, muốn đấu với
bản công chúa, thật sự là kém xa.