Chương 30
Rất nhiều năm sau, An Lăng Nhiên
mới nói cho tôi biết, thật ra trước đó rất lâu rất lâu, hắn còn có một biệt
hiệu, gọi là “Mẫu đơn An Lăng”.
Khi ấy Tiểu ngu ngốc ước chừng
nhiều lắm là mười ba tuổi, cũng đã có khuôn mặt xinh đẹp, kinh thế hãi tục. Mọi
người đều nói tiểu thế tử sau khi trưởng thành ắt sẽ có triển vọng, thế nhưng
khắp phố phường lại chậm rãi truyền tai nhau cách nói trêu đùa “An Lăng mỹ
nhân”, “Mẫu đơn An Lăng”, ý là An Lăng Nhiên chẳng qua là một bao cỏ “Bên ngoài
tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.”
Cái biệt hiệu “Mẫu đơn An Lăng”
nghe như ngợi khen này khiến cho An Lăng Nhiên nghiến răng nghiến lợi một
khoảng thời gian rất dài. Một người nam nhân, bị người khác ghi nhớ không phải
vì tài hoa, không phải vì tính cách, mà lại là cái mã ngoài khiến cho mấy người
được coi là có đạo đức khinh thường.
Câu chuyện mẫu đơn này đối với tôi
giống như mèo vớ phải chuột chết – chó ngáp phải ruồi. An Lăng Nhiên nói:
“Nhiều năm rồi, người hiểu ta nhất, chỉ có mỗi nương tử.”
Mẫu đơn ngoại trừ bề ngoài, còn có
ý nghĩa sâu xa là đầy ấp nhiệt tình, tràn trề hi vọng, nó không phải bao cỏ,
không phải là phế vật, ngoài trừ được các phu nhân và tiểu thư yêu thích đặt
trong phòng để thưởng thức, còn có thể làm thước cứu người.
Đây mới là An Lăng Nhiên, đây mới
là tiểu thế tử của Mục vương phủ.
Tôi bị một tràng diễn giải vui
sướng dào dạt của tiểu ngu ngốc khiến cho sững sờ sờ, nhất thời không chịu được
thất bại. Ngoài mặt thì nở nụ cười với tiểu ngu ngốc, nhưng trong lòng lại rên
rỉ chính mình vì lỡ bất cẩn mà vui vẻ dâng tặng nửa đời sau.
Quay lại, cái buổi chiều bị Lý Đình
Chính bắt tại trận.
Lúc đó, tôi vẫn còn duy trì tư thế
phủ phục trong lòng tiểu ngu ngốc, chỉ ngây ngốc nhìn ra cửa lớn, rất lâu sau
mới duỗi thẳng đầu lưỡi nói: “Hắn, hắn…”
Tiểu ngu ngốc vừa mới biểu bạch
xong, lại nhân cơ hội chấm mút một phen, tâm trạng có vẻ rất tốt, nhấc tôi ra
khỏi trước ngực, mới nói: “Đừng sợ, Lý tiên sinh là người một nhà.”
Tôi trầm mặc, quả nhiên… Lý Đình
Chính cũng như Trương Thế Nhân, không phải dạng gì tốt.
Nói không chừng chuyện Lý Đình
Chính đến Mục vương phủ khi trước là do một tay tiểu ngu ngốc sắp đặt. Nguyên
nhân ư, rất đơn giản, bị lão già trước kia vướng chân vướng tay, tiểu ngu ngốc
không tiện giả trang thành Văn Mặc Ngọc ra ngoài làm việc, cho nên mới giở chút
trò để lão già kia đi.
Tôi có thể tưởng tượng đến cảnh lão
tiên sinh khóc lóc sướt mướt vội về quê chịu tang, sau đó xấu hổ nhìn thấy diễn
cảnh mẹ già của mình chưa chết. Có điều nói tới Lý Đình Chính, lại không biết
có liên quan gì tới Vương Uyển Dung, mỗi lần nhắc đến ông ta, vị biểu di kia
của tôi lại bắt đầu ầm ĩ không yên.
Tôi đang định mở miệng hỏi cho rõ,
chỉ thấy tiểu ngu ngốc cười tươi như hoa lấy ngón tay đặt lên môi của tôi.
“Ta biết nàng muốn hỏi gì, giữa
Vương Uyển Dung và Lý tiên sinh, đích thật có một số việc không thể nói rõ
được.”
Tôi thấy tiểu ngu ngốc thừa lúc
nước đục thả câu, chỉ hận không thể lột da lốc xương hắn. Có việc cố tình muốn
nhờ hắn, không ác cũng thôi, còn giả bộ nũng nịu cắn cắn môi.
“Lý tiên sinh và biểu di rốt cuộc
có chuyện gì, cũng không thể nói cho ta biết được đúng không?”
Nói xong, tôi còn bắt chước điệu bộ
kỹ nữ đùa giỡn khách làng chơi trên phim truyền hình đẩy đẩy “Văn Mặc Ngọc”, ra
vẻ vừa đẩy vừa kéo.
Phỏng chừng An Lăng Nhiên cũng rất
hưởng thụ, quả nhiên còn kéo lấy bản công chúa ôm chặt hơn, nói thủ thỉ bên
tai: “Đương nhiên có thể.”
Mắt tôi chớp sáng, “Thật sao?”
Tiểu ngu ngốc đương nhiên gật gật
đầu, lại nói thêm một câu vẻ như rất đương nhiên: “Hôn ta một cái.”
Tôi chớp mắt mấy cái, có chút không
tin tưởng vào cái lỗ tai của mình.
“Bày… bày trò gì thế?”
Tiểu ngu ngốc vỗ vỗ cây quạt, vẫn
vân đạm phong khinh.
Nhe răng cười nói: “Hôn – ta – một
– cái!”
Giọng điệu nhàn nhã cứ như “Giúp ta
rót chén nước!”
Tôi trên mặt nở nụ cười, trong lòng
cũng đã XX An Lăng Nhiên ngàn lần vạn lần, bộ coi lão nương là kỹ nữ thật à?!
Ngươi bảo hôn là hôn, muốn ôm là ôm, bây giờ còn hay thật, lại còn muốn bản
công chúa chủ động hôn ngươi?!
Cho nên mới nói, nam nhân trên thế
giới này là loại động vật xấu xa nhất. Một giây trước nhìn tôi áo mũ còn chỉnh
tề, dáng vẻ công tử phiêu dật nhu tình biết bao; giây tiếp theo, sau khi biết
rõ ‘tâm ý’ của bản công chúa tôi, liền tự động trút bỏ bộ da dê của mình, lộ ra
bản tính sói.
Mặt người dạ thú, chính là nói
người thế đấy!
Chẳng lẽ đã xác định được quan hệ
“Gian phu – dâm phụ” nên cho đó là đương nhiên sao, nếu sau đó lên giường rồi
sao? Bởi mới nói mẹ tôi dạy rất đúng:
Ngàn vạn lần cũng không được tin
tưởng nam nhân, đặc biệt là những nam nhân không mặc quần.
Tôi nhớ lúc ấy, cha tôi ở bên cạnh
còn giúp mẹ tôi bổ thêm một câu: “Nếu một thằng con trai mà nói không quan tâm
con có phải là ‘xử’ hay không, vậy thì cho thấy hắn cũng chẳng phải thật lòng
gì với con, chẳng qua là vì muốn lừa con lên giường thôi. Bởi vì sau khi lên
giường xong cũng sẽ phải ném thứ đó đi, đương nhiên mới không cần đó có phải
là xử hay không. Vợ là thứ của chỉ riêng mình, nếu là con,
chẳng lẽ con không quan tâm sao?”
Giờ nghĩ đến, ba tôi nói đúng thật
là quá quá đúng. Cho nên con gái, nhất định phải rụt rè, nhất định phải nền nã,
khéo léo, nhất định phải tự ái tự trọng.
Vì thế, bản công chúa rất chính
nghĩa mà nói lời cự tuyệt: “Không cần!”
Tiểu ngu ngốc có vẻ cười nham hiểm,
thở dài nói: “Liêm Nhi nàng đã suy nghĩ rõ ràng thật chưa?”
Nghe vậy, tôi có chút dao động. Bản
công chúa thông minh lanh lợi, dĩ nhiên nhận ra được ý đồ của tên cầm thú này,
chỉ cần tôi không nghe theo, liền vĩnh viễn cũng không biết rõ được quan hệ
giữa Vương Uyển Dung và Lý Đình Chính.
An Lăng Nhiên lại nói: “Nghĩ xong
chưa?”
Tôi cắn rắng: “Chỉ hôn nhẹ lên mặt
thôi được không?”
OTZ… Tôi không còn mặt mũi nào đối
mặt với hương thân phụ lão, không mặt mũi nào đối mặt với cha mẹ kiếp trước của
tôi. Lòng hiếu kỳ giết chết con mèo, cũng có thể hại chết người. Bởi vì tôi
thật sự rất muốn biết chuyện ngoại tình của Vương Uyển Dung, không thể không
thương lượng với tiểu ngu ngốc hiệp ước bán – nước.
Đôi mắt hoa đào của tiểu ngu ngốc
nhấp nháy, giả bộ đắn đo rồi dùng cây quạt gõ vào lòng bàn tay, cắn răng nói:
“Thành giao!”
Vì thế, tôi nhắm mắt, nghiêng đầu,
“chụt” một tiếng hôn lên cái bộ da giả của ‘Văn Mặc Ngọc’, bản công chúa tự an
ủi mình, ta không có bị thiệt, thực sự không bị thiệt, cái mà ta hôn chính là
bộ da dê giả ‘Văn Mặc Ngọc’, không phải bộ da sói thật của tiểu ngu ngốc.
Hôn xong, tôi nói: “Nói được rồi?”
Tiểu ngu ngốc đảo đảo con ngươi
nhìn tôi, coi như thành tín, cũng không lại thừa nước đục thả câu, đôi môi bạc
khẽ nhếch phun ra hai chữ: “Vợ chồng.”
Tôi khiếp sợ mở to mắt.
Tiểu ngu ngốc lại bổ sung thêm hai
chữ: “Vợ chồng ly hợp”
Vậy, vậy vậy… nói cách khác, Lý
Đình Chính này vừa vặn là tướng công tiền nhiệm dùng hưu thư đuổi Vương Uyển
Dung ra khỏi cửa?!
Tôi rất thất vọng.
Vô cùng thất vọng.
Cái bản công chúa muốn là ngoại
tình, là mập mờ! Là cẩu huyết!
Nào là đêm trốn khỏi khuê phòng,
cấu kết làm chuyện xấu, dưới ánh trăng dã hợp… cái nào cũng được, tại sao kết
quả lại như thế chứ? Lại còn là vợ chồng tiền nhiệm nữa?
Tôi đột nhiên có chút tiếc hận.
Nụ hôn quý giá của bản công chúa
lại bị hiến cho bốn chữ “Ly hợp vợ chồng” nhạt nhẽo vô vị này.
Tôi không cam lòng, hỏi tiếp: “Nếu
là ly hợp, sao mẹ chồng lại không vì cảm thụ của nàng mà còn mời người này làm
tiên sinh?”
“Còn có nếu đã chia tay rồi, ít
nhiều gì cũng đã ba năm, tại sao biểu di vừa nghe nhắc tới Lý tiên sinh là lại
khóc lại cậy thế thắt cổ như thế? Còn có…”
Tiểu ngu ngốc “xoẹt” một tiếng mở
cây quạt ra, cười tủm tỉm cắt ngang lời nói của tôi: “Một nụ hôn nhẹ nhàng lướt
nước, có vẻ chỉ có giá trị trong bốn chữ ‘vợ chồng ly hợp’ thôi?”
Tôi im lặng, không nói.
Ngụ ý của tiểu ngu ngốc, nếu muốn
biết thêm nữa thì phải hôn ta đi! Hôn ta đi!
Đê tiện vô sỉ!
Tôi nắm chặt nắm tay, coi bộ da tên
này ngứa ngáy lắm rồi!
Đang suy nghĩ xem nên đáp lại hắn
thế nào, chợt nghe thấy bên ngoài có mấy tiếng ho khan, tiểu ngu ngốc nghe xong
thì nhíu mày, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ rồi mới nói với tôi: “Hôm nay
thời gian cấp bách trước hết chỉ nói đến đây thôi, chỉ cần…” Tiểu ngu ngốc dừng
một chút, khuôn mặt lúc này bỗng ngọt ngào cười nói: “Chỉ cần ta biết được tấm
lòng của nàng thì đều đáng giá hơn cả.” Nói xong, hình như tôi nghe thấy ba
tiếng sấm ‘rầm rầm rầm’ đánh xuống trên đầu tôi, không kịp giải thích, tiểu ngu
ngốc đã bước nhanh ra cửa.
Bước gần tới cửa trước, mới hình
như nhớ tới thứ gì đành phải quay đầu lại, bước tới bên giường, lấy một phong
thư trong ngực ra giao cho tôi nói: “Giao cái này cho Vương Uyển Dung, phải
phiền Liêm Nhi rồi.” Dứt lời, An Lăng Nhiên mới lao ra khỏi phòng như gió thật,
chỉ còn có mỗi mình tôi ngây ngốc ngồi trên giường lát sau mới hiểu ra.
Tôi lật tới lật lui xem lá thư nằm
trong tay, trên phong thư không đề lạc khoản, không ghi ngày, chỉ có mấy nét
chữ to lớn được viết một cách tự nhiên phóng khoáng: “Uyển Dung (thân gửi)”
Chậc, nét chữ này nhìn quen lắm,
hình như gặp ở đâu rồi. Bản công chúa suy nghĩ hết một lúc, rốt cục mới nhớ ra
mấy ngày trước thấy Lý Đình Chính nắm tay dạy tiểu ngu ngốc viết chữ, chính là
nét bút này.
Nói như vậy… thì đây chính là thư
của Lý Đình Chính gửi cho biểu di sao?
Chồng trước gửi cho vợ trước sao?
Khoan đã, nếu thế thì, lúc nãy Lý
Đình Chính không phải là đi nhầm thật, mà vẫn luôn đứng ở ngoài canh chừng
giúp, tiếng ho khan vừa rồi nói không chừng đó là tín hiệu của ông ta. Nếu tôi
đoán đúng, mục đích chính đến đây của “Văn Mặc Ngọc” lần này là muốn tôi truyền
tin cho Vương Uyển Dung, nhưng tiểu ngu ngốc lại chỉ lo nữ nhân tình trường,
làm lỡ đại sự, cho nên Lý Đình Chính đành phải vào đây để nhắc nhở.
Nhưng mà, lá thứ này cũng thật là
đi một vòng quá… quá trời lớn đó? Lý Đình Chính giao cho tiểu ngu ngốc, tiểu
ngu ngốc lại giả trang thành “Văn Mặc Ngọc” đến tìm tôi, rồi lại từ tôi giao
cho Vương Uyển Dung, trò bịp bợm này cũng vui quá chứ?
Đầu óc đang loạn lên thành một mớ,
chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng cười khanh khách, tôi vội giấu lá thư vào
trong ngực, chỉ thấy Kỳ Nhi và hai tiểu nha hoàn bưng thuốc bổ vào phòng.
Kỳ Nhi vừa rót thuốc vừa nói: “Ơ?
Trương đại phu đi rồi à?”
Tôi nhắm mắt dưỡng thần, nhợt nhạt
‘ừ’ một tiếng cũng không nói gì thêm.
Từ lúc Tiểu ngu ngốc rời khỏi cho
đến khi bọn Kỳ Nhi đi vào ước chừng khoảng hai ba phút, chặng đường xa thế mà
Lý Đình Chính có thể ra hiệu bảo Tiểu ngu ngốc nhanh đi, đủ thấy lỗ tai thính
cỡ nào.[nguyên văn: năng lực nhĩ phi phàm]
Cũng có thể thấy, người này cũng
chẳng tầm thường.
Lại nói, mấy kẻ bên cạnh tiểu ngu ngốc,
có ai là tầm thường đâu chứ?
………....
Đến đông viện truyền tin, rốt cuộc
tôi cũng hiểu được nỗi khổ tâm của Lý Đình Chính và Tiểu ngu ngốc.
Đừng có nói tới thư và Lý Đình
Chính, đến bản công chúa tôi mới vừa bước vào tới đại viện xém chút nữa là bị
một cái ghế thiếu chân ném trúng, lại trăm cay nghìn khổ mới tránh được mấy cái
đĩa, đũa, chén bát văng ra, vất vả lắm mới đi qua được hoa viên, chỉ nghe trong
phòng tiếng động vang lên bang bang, bước vào mới thấy, Vương Uyển Dung đang
đập vỡ bữa cơm thưa ngon lành.
Tất cả tiểu nha hoàn bên cạnh đều
không dám động đậy, chỉ xấu hổ khoanh tay lại đứng trong góc.
Mấy nhũ mẫu bên Đông viện có lẽ
cũng nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy tới, thấy tôi với An Lăng Nguyệt đều ở
đây, bèn vái chào rồi than khóc: “Ôi biểu tiểu thư yêu quý của tôi ơi, ngài tội
gì phải thế? Ngài cứ đập phá như vậy, Mục vương phủ dù có giàu có mấy cũng
không kham nổi dằn vặt của ngài đâu!”
An Lăng Nguyệt thấy thế vội bước
tới đỡ lấy Vương Uyển Dung tóc tai đang bù xù, cúi đầu khuyên: “Biểu di đừng
khóc nữa, nhìn xem, chị dâu trước đó bị thương gân cốt, bây giờ cũng đã khỏe
đến thâm người.” Nói xong, An Lăng Nguyệt lại quay qua khuyên nhũ mẫu, nói biễu
di đang đau lòng, nhớ tới là khóc, đừng phiền bà ta đau lòng.
Khuyên lơi hết một hồi, rồi vất vả
lắm mới lừa được bọn Nguyệt Nhi và hạ nhân đi hết, trong phòng chỉ còn lại mỗi
tôi và Vương Uyển Dung, tôi mới lặng lẽ lấy bức thư ra đưa cho Vương Uyển Dung
nói: “Biểu di, ta không phải đến đây thăm bệnh, mà là mang linh đan diệu dược
tới!”
Vương Uyển Dung nhìn thấy thư trong
tay tôi, đầu tiên là sửng sốt, thấy chữ viết ở mặt trên mới khiếp sợ đoạt lấy,
rồi vội vàng mở ra xem.
Cũng không ngờ được là, Vương Uyển
Dung đọc nhanh như gió, xem xong rồi ngược lại còn đau lòng khóc thắm thiết
hơn.
Tôi thật sự khó hiểu, nhặt lá thư
Vương Uyển Dung để trên bàn lên xem, chỉ thấy trên đó chỉ viết có tám chữ:
“Lòng nàng đã rõ, lặng chờ ngày về.” [Nguyên văn: Thiếp tâm thậm giải,
tĩnh phán ngày về]
Tôi chậc lưỡi, thật sự không thể
hiểu nổi hai cái kẻ đã hết hạn vợ chồng này đang diễn tuồng mập mờ gì, đành
phải làm theo nội dung thư khuyên bảo: “Này… biểu di ngươi đừng khóc nữa, nếu
biểu dượng đã lặng lẽ nhờ ta đến truyền tin, nhất định là còn quan tâm tới
ngươi. Ngươi xem, trên thư không phải có viết – lặng chờ ngày về sao? Cái này
nói rõ là chắc chắn sẽ đón ngươi về, ha ha ha…”
Tôi run tay che mặt cười một trận,
hòa với tiếng khóc thảm thiết của Vương Uyển Dung, thật là quỷ dị vô cùng.
Bầu không khí đúng thật là… có chút
áp bách.
Tôi lại không có cách cười nổi,
cũng không muốn phải nói mấy câu khuyên giải gì, đành phải giúp Vương Uyển Dung
vỗ lưng thuận khí.
Một lát sau, Vương Uyển Dung rốt
cuộc cũng khóc đủ, lúc này mới kéo lấy tay tôi nói: “Liêm Chi, chỉ có ngươi mới
giúp được ta.”
Tư thế này, so với bắt lấy cọng rơm
cứu mạng không có gì khác biệt.
Toàn thân tôi run rẩy, trên mặt vẫn
nở nụ cười y nguyên.
Kỳ thật ở Mục vương phủ, bản công
chúa ngoại trừ Kỳ Nhi ra, cũng không thân với ai. Giờ… mới giúp làm người đưa
tin có một lần, Vương Uyển Dung lại đột nhiên coi tôi như người một nhà?
Đầu óc tôi đang phiêu du, định cười
pha trò nói: “Không có gì, chuyển thư giùm thôi mà, không đáng nhắc đến.”
Nhưng lời này còn chưa kịp ra
miệng, Vương Uyển Dung đã đi trước tôi một bước nói: “Ta hiểu rồi mà, nếu ngươi
đã thiệt lòng đối xử, vậy thì đi mua giúp ta chút tạng hồng hoa nha.”
Trố mắt đứng nhìn.
Miệng của bản công chúa há to đến
nổi có thể nhét tới ba cái bánh bao, không nói được chữ nào.
Kỳ thật, tôi rất muốn hỏi, có phải
là của An Lăng Tiêu hay không?