Ngoại truyện 1
Phần của An Lăng Nhiên
Câu hỏi 1: Trước hết, tôi
xin thay mặt các bạn độc giả thắc mắc một vấn đề, xin hỏi tiểu ngu ngốc tiên
sinh, vì sao ngài lại giả ngu?
An Lăng Nhiên (khuôn mặt mở
nụ cười mê người): Đầu tiên xin sửa chữa lại một chút từ “Nhiên
liệu” (bạn học tiểu ngu ngốc có vẻ rất tự tin vào bản thân, tự nhận bản
thân mình là một miếng bánh béo bở, mà các cô gái hai gọi là “Nhiên
liệu”), ba chữ ‘tiểu ngu ngốc’ là tên thân mật nương tử tôi gọi tôi,
cho nên mọi người tốt nhất nên gọi tôi là “Nhiên Nhiên”.
Ngoài ra, còn chuyện tôi giả ngu,
kỳ thật lý do rất đơn giản —— buộc phải làm vậy.
Phóng viên số 1: Ặc ~ câu trả lời
quá chung chung, có thể nói thêm một chút không?
An Lăng Nhiên: Thân bất do kỷ.
Phóng viên số 1: Lại... tỉ mỉ thêm
chút nữa?
An Lăng Nhiên: Buộc phải làm vậy.
Phóng viên số 1: “…”
An Lăng Nhiên: Sao? Còn chưa đủ rõ
ràng sao? Nói rõ ra, thì phải là ~~ thân bất do kỷ ^^.
Phóng viên số 1: Tiểu ngu ngốc lại
bắt đầu giả điên nữa rồi, tôi thật sự không có cách nào, đành lui lại.
An Lăng Nhiên: Này, không phải đã
nói là không được gọi ta là “tiểu ngu ngốc” sao? Nếu nương tử ta nghe thấy sẽ
ghen đấy!
Câu hỏi 2: Nhiên Nhiên thân
mến, xin hỏi ngươi mấy tuổi bắt đầu giả điên?
An Lăng Nhiên: Mười hai tuổi.
Phóng viên số 2: Cụ thể là xảy ra
chuyện gì thế?(nháy nháy mắt)
An Lăng Nhiên: Câu này coi như câu
hỏi thứ ba của ngươi, ta có quyền không trả lời.
Phóng viên số 2: …Tôi cũng thất
bại.
Phóng viên số 3: Để tôi thử xem,
xin hỏi An Lăng Nhiên đại nhân, năm ngài mười hai tuổi tại sao lại phải giả
ngu? Hy vọng ngài có thể kể rõ thời gian cụ thể lúc đó, địa điểm, nhân vật, quá
trình xảy ra, kết quả.
An Lăng Nhiên: Thời gian, lúc bản
thế tử mười hai tuổi; Địa điểm, Mộ Vân Sơn; Nhân vật, ta, nương ta, bà vú, còn
có nha hoàn, lão bà tử, thị vệ cùng với một đám N thích khách đến ám sát
ta…etc; Quá trình xảy ra, ta rớt xuống vách núi; Kết quả, ta được cứu, sau đó
ta khờ. (Chú ý, là khờ nhá!)
Câu hỏi 4: Ngài có vẻ
rất thích Liêm Chi đồng hài, đã từng quen biết trước đó sao?
An Lăng Nhiên: Đúng vậy, bọn
ta không chỉ vừa gặp đã yêu, hơn nữa còn sớm có ước định cả đời. Nương tử ta
hiện tại tạm thời quên mất mà thôi, thế nhưng cũng chẳng sao, ta tin tưởng ta
có thể giúp nàng khôi phục trí nhớ.
Phóng viên số 4: o(>﹏
An Lăng Nhiên: Từ trước tới giờ, có
bao giờ ta thấy ý đồ của mình đối với Chi Chi là trong sáng đâu.
Phóng viên số 4: Im lặng.
Câu hỏi 5: Tại sao lại phải
giả trang thành Mặc Ngọc công tử? Hơn nữa đã giả thành Văn Mặc Ngọc tổng cộng
bao nhiêu lần để lừa gạt Liêm Chi đồng hài?
An Lăng Nhiên: Giả trang thành tên
tiểu tử Mặc Ngọc đó vì có hai nguyên nhân: một, bởi vì thân phận của ta là một
tên ngốc, nhiều chuyện không tiện ra mặt, cho nên thỉnh thoảng mượn “bộ dạng”
của tiểu tử Mặc Ngọc xài đỡ; hai, nhân tố chính trị, không tiện tiết lộ.
Lần đầu tiên giả thành Văn Mặc Ngọc
gặp Chi Chi là lúc nàng ấy đang bị mắc nghẹn trái mận, ta liền anh hùng cứu mỹ
nhân (tiện đà chấm mút); lần thứ hai là vào đêm tân hôn lúc ta
mặc y phục dạ hành định đi cướp cô dâu, dù rằng chúng ta có ước định, thế nhưng
bản thế tử cho rằng dưa ép quá thì không ngọt, ta không muốn nàng vì nhân
tố chính trị gì đó mà bị ép gả cho ta. Có điều đêm đó ta có nói gì
nàng cũng không chịu rời khỏi Mục vương phủ, cho nên, sau này cũng đừng có
trách ta hạ ma trảo với nàng; lần thứ ba là do Lão Trương và tên tiểu tử Mặc
Ngọc âm mưu hại ta, ta đi giúp Chi Chi trả tiền, bọn họ lại còn bày kế gọi Chi
Chi tới, cũng bắt đầu từ đó nàng đối với tên tiểu tử Mặc Ngọc “rễ tình ăn sâu”,
ta thực sự bị tổn thương, vì làm y phục cưới giúp kẻ khác.
Câu hỏi 6: Ngoại trừ Liêm
Chi, đã từng thích cô gái nào khác chưa?
An Lăng Nhiên: Đương nhiên là có a.
Mọi người (chớp chớp mắt): Ai?!
An Lăng Nhiên: Nương ta.
Mọi người té xỉu.
An Lăng Nhiên: Từ từ, ta còn chưa
nói hết.
Mọi người: Còn có ai?
An Lăng Nhiên: Còn có
Nguyệt Nhi….
Mọi người: “…”
Câu hỏi 7: Ngài có phải là
xử… nam không?
An Lăng Nhiên (cười tủm tỉm): Sao?
Làm ơn nói lớn tiếng chút.
Phóng viên số 7: Ngài có phải là
xử - nam không?
An lăng nhiên: Sao?
Phóng viên số 7: Trước khi gặp Liêm
Chi ngài có từng chơi đùa với cô nương nào khác không?
An Lăng Nhiên: Này, này? Tín hiệu
không được tốt, ta treo trước đây!
Phóng viên số 7: …
Câu hỏi số 8: Ngày nào
cũng cùng với Liêm Chi đồng học – cô nam quả nữ ngủ chung một phòng, bộ ngài
chưa từng có ý nghĩ như một nam nhân sao?
An Lăng Nhiên: Có, vì lẽ đó nên mới
không dám ngủ chung một giường, sợ phạm phải sai lầm.
Phóng viên số 8: Vợ chồng cả mà,
sao lại tính là sai lầm được chứ?
An Lăng Nhiên: Ta hi vọng nương tử
một lòng một dạ chấp nhận ta, sau đó mới…
Người xem (đột nhiên sốt
ruột chen vào nói): Thế nhưng vợ ngài lại đang lập mưu cầu hưu thư là cầu
hưu thư ấy, ngài lại cứ từ từ cho cháo nhừ lỡ cô ấy bỏ chạy rồi
sao!!
An Lăng Nhiên (nhàn nhã
tiêu sái): Ừ ~ chuyện này khỏi cần nóng vội, đến lúc đó tự nhiên ta sẽ có
cách.
Phóng viên số 8 (chảy nước
miếng): Có thể tiết lộ một chút không?
An Lăng Nhiên: Hạ độc, lên –
giường, rồi đợi cô ấy có thai.
Người xem: Chậc, cách này của ngài
bảo thủ quá đấy, với tính tình thô lỗ của Liêm Chi đồng hài mà nói, rất có khả
năng sẽ mang theo thai nhi bỏ trốn.
An Lăng Nhiên (phất phất
quạt suy nghĩ): Thật thế à, vậy thì khiến cho cô ấy không thể xuống giường
nổi mới thôi!
Phóng viên và khán giả: Ngài rất
Hoàng rất bạo lực…
Phần của Liêm Chi
Câu hỏi số 9: Nguyện vọng
lớn nhất sau khi xuyên qua là gì?
Liêm Chi (nghiến răng nghiến lợi):
Ta muốn XX cái thằng cha sản xuất rượu giả kia!
Phóng viên số 9: Còn gì nữa không?
Liêm Chi: Ta muốn XX lão bản của bọn ta!
Phóng viên số 9: Sao cô lại không nghĩ tới chuyện XX tiểu ngu ngốc nhỉ?
Liêm Chi: Khi nào xong, ta mới nghĩ.
Phóng viên số 9: Vậy cô tính khi nào thì xong?
Liêm Chi: Ách ~ chuyện này à, tỷ như tiểu ngu ngốc muốn XX ta, nếu sớm hay
muộn thì cũng bị XX, còn không bằng ta XX hắn!
Khán giả: Có chí khí!
Câu hỏi 10: Có nhiều
độc giả nhận xét cô rất bạch, cô đối với vấn đề này thế nào?
Liêm Chi: Bạch một chút không phải là rất tốt sao? Đen tối muốn chết giống
như tiểu ngu ngốc à, sống vậy mệt mỏi lắm. Ước mơ từ nhỏ của ta là sống một
cuộc sống vô cùng đơn giản, làm một tiểu bạch hạnh phúc nhất, sau đó mang tất
cả phiền não ném sang hết cho chồng, ô ha ha!
(Đột nhiên nước mắt lưng tròng) đáng tiếc, trời ghen tị với người tài, lại
ném ta vào Mục vương phủ chỗ nào cũng đen tối.
An Lăng Nhiên (đột nhiên từ dưới đài đi lên, liếc mắt đưa tình): Vợ yêu,
không cần khó chịu, bờ vai của ta cho nàng mượn dựa.
Liêm Chi: Ta càng hy vọng ngươi cho ta (#‵′) dựa vào!
Phóng viên số 10: Liêm Chi, chửi tục là không đúng đâu!
Liêm Chi: Tướng công, không biết ruồi bọ ở đâu ra, chụp bắt bọn chúng lại
cho thiếp đi!
An Lăng Nhiên: Đóng cửa, thả Vượng Trạch.
Vượng Trạch: Ngao…
Phóng viên số 10: Cứu mạng a ~~~~~~
Câu hỏi 11: Nếu
trên thế giới này chỉ còn lại mỗi ba nam nhân An Lăng Nhiên, Huyền Nguyệt và
Văn Mặc Ngọc, cô sẽ chọn người nào làm chồng?
Liêm Chi: Câu hỏi này không có tính thực tế nha. Vì để gây dựng nên càng
thêm nhiều giống đực cho nhân loại, chắc hẳn là không thể không chọn ba người
này.
Phóng viên số 11: Ách ~~ có ý gì?
Liêm Chi: Là chọn hết cả ba ấy!
Phóng viên số 11: …Nếu như chỉ có thể chọn một người thì sao?
Liêm Chi: Huyền Nguyệt.
An Lăng Nhiên: Tại sao?!
Phóng viên số 11: Thỉnh khán giả dưới khán đài chú ý cảm xúc của mình,
nhưng mà, cô lại chưa từng gặp mặt Huyền Nguyệt, sao lại chọn hắn ta?
Liêm Chi: Bởi vì huynh ấy là hoàng tử, xét thấy vì gánh nặng sản sinh thêm
nhiều nam nhân cho nhân loại rơi vào trên vai ta, ta lựa chọn huyết thống thuần
chủng nhất chẳng lẽ là sai sao?
Phóng viên số 11: Sao tôi lại nghe có chút giống như lai chó lai mèo thế?
Câu hỏi số 12: Cô cho rằng tại sao An Lăng Nhiên lại thích cô?
Liêm Chi: Thích ta vì ta thông minh lanh lợi.
Phóng viên số 12: Làm ơn đi, chúng tôi muốn nghe lời thật lòng.
Liêm Chi: Được rồi… có thể là từ nhỏ sống trong một môi trường phúc
hắc, đột nhiên xuất hiện một con tiểu bạch, giống như con sói sống trong động
đột nhiên nhìn thấy một con tiểu bạch thỏ, có thể không thích được sao?
Phóng viên số 12 (quay đầu xuống khán đài): Có phải thế không,
An Lăng Nhiên đồng học?
An Lăng Nhiên (khuôn mặt bình tĩnh): Thật ra ta cũng thấy thế,
là bởi vì ta một mực lo cho sự nghiệp, đời sống cá nhân thiếu thốn. Lại ngại
thân phận tên ngốc, chưa từng tiếp xúc qua nhiều nữ nhân, cho nên đâm lao đành
phải theo lao.
Liêm Chi (nổi trận lôi đình): An Lăng Nhiên, ta quyết ly hôn
với ngươi!!
An Lăng Nhiên (nở nụ cười mê người): Vừa rồi ta chỉ lừa mọi
người thôi, kỳ thật là bởi vì ta thật sự yêu chết đi được dáng vẻ nổi nóng của
Chi Chi, tựa như bây giờ, mọi người nói xem có phải nhìn nàng đáng yêu lắm đúng
không?
Mọi người lại té xỉu.
Liêm Chi: An Lăng Nhiên, lần này ta nhất định nhất định phải ly hôn với
ngươi!!!
Phần của Túc Phượng
Câu hỏi 13: Có biết
con trai mình đang giả ngu không?
Túc Phượng: Biết.
Phóng viên số 13: Là biết ngay từ đầu à?
Túc Phượng: Lúc đầu chỉ là hoài nghi thôi, sau đó cứ từ từ nhận biết.
Phóng viên số 13: Làm sao nhận biết được?
Túc Phượng: Liêm Chi chính là mồi nhử, thêm một cái cần, con trai nhà mình
tự động mắc câu.
Khán giả một mảnh òa lên.
Câu hỏi 14: Liêm Chi
là do ngài bày kế đoạt về sao? Mục đích là gì?
Túc Phượng: Là do ta cùng Thất điện hạ trù tính đoạt về. Bởi vì trong lòng
Thất điện hạ đã có người mình thích, nhưng lại không muốn cãi lại mệnh lệnh phụ
hoàng, đành phải tới tìm ta, trùng hợp là ta cũng đang nghĩ đến chuyện cưới dâu
về để thăm dò con trai, nhìn xem có thể giấu đầu lòi đuôi hay không.
Phóng viên số 14: Vậy con trai ngài có giấu đầu lòi đuôi hay không?
Túc Phượng: Vừa thấy con dâu đã như khỉ gấp đến độ ngay cả quần cũng không
kịp mặc, còn che được đuôi sao?
Phóng viên số 14: Một câu hai nghĩa nha, ha ha!
An Lăng Nhiên: Nương… người!
Câu hỏi 15: Có hài lòng với
cô con dâu Liêm Chi này chứ?
Túc Phượng: Hài lòng.
Phóng viên số 15: Ngài có chắc chắn
mình không đang nói dối chứ?
Túc Phượng: Đúng thật là rất hài
lòng.
Khán giả: Sao lại thế nhỉ?
Túc Phượng (mỉm cười):
Cũng giống như con trai ta, suốt ngày sống trong một nơi ngươi lừa ta gạt, âm
mưu quỷ kế, phòng bị khắp chốn khó tránh khỏi có chút áp lực về tinh thần. Sau
khi Liêm Chi đến đây, biến cả vương phủ thành gà bay chó sủa, vô cùng náo
nhiệt, thỉnh thoảng thấy cô ta đánh nhau với Vượng Trạch, lẻn vào cãi nhau với
bọn nha hoàn, cảm thấy rất vui vẻ.
Phóng viên số 15: Hình như thỉnh
thoảng ngài cũng ức hiếp khi dễ cô ấy mà?
Túc Phượng: Không phải ta đã nói
rồi đó sao? Ta và con trai ta giống nhau, cảm thấy dáng vẻ tức giận như nổi bão
của nàng rất đáng yêu, rất thỏa mãn.
Dưới đài Liêm Chi (nói
với An Lăng Nhiên): An Lăng Nhiên, ta trịnh trọng thông báo
cho ngươi, ta với ngươi… xong rồi.
An Lăng Nhiên: Đừng thế mà, vợ à! Quan điểm của mẹ ta không có nghĩa là ta!
Phần của Văn Mặc Ngọc
Câu hỏi 16: Xin hỏi
đối với chuyện An Lăng Nhiên đồng hài giả làm ngài, ngài cảm thấy thế nào?
Văn Mặc Ngọc: Sói đội lốt cừu.
Phóng viên số 16: Ngài khẳng định mình là cừu?
Văn Mặc Ngọc: Ta tất nhiên là cừu.
An Lăng Nhiên dưới đài: Cừu khoác da sói.
Huyền Nguyệt (ngồi bên cạnh An Lăng Nhiên nở nụ cười đen tối): Không được
nói Ngọc Nhi nhà ta như thế.
Khán giả (đột nhiên bạo đồng): A! Hóa ra vị soái ca này chính là Huyền
Nguyệt điện hạ trong truyền thuyết còn chưa lên sân khấu đấy sao?
Quả là còn đẹp trai hơn cả An Lăng Nhiên, thiên hạ đệ nhất mĩ nam phải là
ngài mới đúng a!
Huyền Nguyệt (đứng dậy vẫy tay chào): Thỉnh xin đừng truy hỏi ta, bản điện
hạ chính là truyền thuyết.
Câu hỏi 17: Cảm ơn
hành động hiểu biết của ngài, có thể nói cho chúng tôi biết ngày đó thành thân
An Lăng Nhiên đi đâu không?
Văn Mặc Ngọc (cười lạnh): An Lăng tiểu thế tử cùng với ta đi thi hành nhiệm
vụ, rõ ràng là có thể dễ dàng hoàn thành, ai ngờ nửa đường tên đó lại
đi giúp người khác hút độc xà, lại còn không cẩn
thận, hại đến bản thân mình cũng bị trúng độc, hơn nữa trong lúc đánh
nhau còn bị một chút nội thương, ngày thành thân đó đương nhiên chỉ có thể nằm
ngay đơ ở nhà của ta.
Câu hỏi 18: Làm người thân cận nhất của Huyền Nguyệt điện hạ, có thể giới
thiệu cho chúng tôi chút ít về vị hoàng tử thần bí này hay không?
Văn Mặc Ngọc: gian trá, giảo hoạt, đê tiện, âm hiểm, còn có… sắc lang.
Phóng viên số 18: Cái gì? Sắc lang? Ách ~ ngài ấy từng sắc ngài à?
Văn Mặc Ngọc (mặt hơi hơi phiếm hồng): Sao ngươi lại phiền thế chứ?!
Khán giả (đa số là hủ nữ): Các người… các người có gian tình phải
không? Phải không? Phải không?! Phải không!!
Văn Mặc Ngọc: Các người đều đi chết cả đi!
Huyền Nguyệt (lên đài ôm Văn Mặc Ngọc, mỉm cười): Ngại quá, Ngọc Nhi nhà ta
đột nhiên có chút không thoải mái, tạm thời không nhận phỏng vấn tiếp.
Dưới đài một màn thét chói tai.
Phong viên số 18: Đã biết được nội tình bên trong, Huyền Nguyệt điện hạ
không lâu sau sẽ lên sân khấu, về phần Văn Mặc Ngọc và Huyền Nguyệt có gian
tình hay không, xin cứ đợi chờ.
Phần khác
Câu hỏi 19: Rất muốn
biết Vượng Trạch có phải trời sinh đã thông minh như thế hay là do người khác
xui khiến?
Vượng Trạch: ngao…
Xét thấy tiểu súc sinh không biết nói tiếng người, chúng tôi xin mời chủ
nhân của nó quay lại giải đáp thắc mắc này.
An Lăng Nhiên: Thật ra Vượng Trạch là Ngân Lang tộc, mặc dù không dễ thuần
hóa, nhưng một khi đã bị chế phục, thì sẽ rất trung thành với chủ, hơn nữa trời
sinh thông minh, cực hiểu tính người. Với lại nó tuyệt đối tuyệt đối không phải
khi dễ Chi Chi, ta đã từng nhắc qua, đó là biểu hiện yêu thích của nó.
Câu hỏi 20: Tác giả có thể nhanh nhanh lên chút
không?
Tiểu miêu: Chuyện này… khụ khụ, về cơ bản, rất khó.
Bởi vì ta còn phải tăng ca a ~~ (ôm đầu lủi mất).
Chương 29
Mấy ngày liên tiếp, bản công chúa cũng không rảnh rỗi gì.
Có ba lý do:
Một, tôi bị té từ trên mái hiên xuống, đây gọi là vết thương cũ chưa lành,
lại thêm vết thương mới, tối đêm đó nằm ngủ trở mình không ngừng, đau đến mồ
hôi rơi tí tách tí tách. Trương Thế Nhân nói, đây là bị thương gân cốt, cần
phải nghỉ ngơi.
Câu nói hay dùng là, thương cân động cốt một trăm ngày, tôi rất sợ nếu phải
nằm trên giường đến ba tháng, cho nên vô cùng phối hợp với Trương đại
phu uống thuốc rồi nghỉ ngơi.
Thế nhưng cứ nghỉ ngơi rồi nghỉ ngơi, càng muốn “nghỉ ngơi” lại càng không
được “nghỉ”.
Đây chính là lý do thứ hai.
Lại nói tới Lý tiên sinh Lý Đình
Chính gì đó, đúng là vị tiên sinh mới được mời tới cho tiểu ngu ngốc thật, quan
Hàn Lâm Viện, mặc dù tuổi tác gần bằng Tiểu ngu ngốc, nhưng nói đến vai vế tôi
với An Lăng Nhiên cũng phải gọi một tiếng “thúc bá”, đúng là tuổi trẻ đầy hứa
hẹn, thanh niên tài tuấn.
Tôi dưỡng bệnh đến ngày thứ hai, Lý
Đình Chính đã đến Mục vương phủ, tôi được toại nguyện né tránh được lễ bái sư
của Tiểu ngu ngốc, lại đổi lấy cả ngày “Không được yên ổn.”
Ngày đầu tiên Lý Đình Chính đến quý
phủ, Vương Uyển Dung nhốt mình ở trong phòng, mặc cho nha hoàn với lão bà tử
kêu gào thế nào cũng không lên tiếng. Nghe tin, rốt cuộc vẫn là An Lăng Tiêu
với Điểu lão đầu đích thân giá lâm, Vương Uyển Dung mới khóc sướt mướt mà chịu
mở cửa, tựa vào lòng điểu lão đầu khóc hết suốt một đêm.
Ngày thứ hai Lý Đình Chính đến quý
phủ, Vương Uyển Dung ném vỡ một cái bình cổ có giá trị nhất trong phòng;
Ngày thứ ba, Vương Uyển Dung đập
thư phòng ở Đông Viện thành một đống nát bét, sau đó còn đem búa đốn hết một
cây đào trong viện.
Ngày thứ tư, Vương Uyển Dung thắt
cổ không xong đã đành, lại còn tiếp tục quậy tung trong phủ từ trên xuống dưới,
người của Vương gia cũng đến đây hết một chập, Vương Uyển Dung ôm mẫu thân mình
khóc đến bi thương thấu trời, đến mức khiến cho bản công chúa tôi còn đang nằm
mộng đẹp ở Tây viện cũng phải giật mình tỉnh lại.
Ngày thứ năm, ngày thứ sáu…
Ngày qua ngày, Vương Uyển Dung càng
cho thấy sức công phá kinh người của mình, càng lúc càng không thể cứu vãn,
ngay đến cả điểu lão đầu cũng không biết làm sao, cuối cùng đành dứt khoát mặc
kệ luôn. Người của Vương gia muốn đón nữ nhi mình về phủ, lại bị đủ loại thủ
đoạn đòi tự sát của Vương Uyển Dung làm sợ tới mức không thấy bóng dáng. An
Lăng Nguyệt tốt bụng, khéo léo khuyên nhủ hết hai ngày, cuối cùng cũng mất kiên
nhẫn, đành quay về Nguyệt Tâm tiểu uyển của mình tiếp tục may y phục xuất giá.
Chỉ khổ cho bản công chúa tôi, ngày
nào cũng nghe thấy tiếng khóc lóc, không được yên tĩnh.
Tĩnh dưỡng biến thành nháo dưỡng,
bệnh dĩ nhiên cũng chậm khỏi.
Ngày nào cũng bị cơn ác mộng này
tra tấn, tôi bắt đầu càng lúc càng muốn biết Vương Uyển Dung làm thế rốt cuộc
là muốn cái gì, nhưng hỏi tới chuyện này với mấy người trong phủ bọn họ đều tự
vả vào miệng mình, có đánh chết cũng không nói nửa chữ.
Đến cả Kỳ Nhi cũng nói: “Công chúa
nên dưỡng bệnh thì hơn, quan tâm tới mấy việc vớ vẫn này làm gì?”
Tôi bất mãn liếc mắt nhìn cô ấy,
không đáp lời.
Không lẽ là mấy việc vớ vẫn thật
sao? Bà ta khóc tới kinh thiên động địa, đêm nào cũng phá rối giấc mơ của tôi,
báo hại tôi không mơ thấy Mạnh Khương Nữ thì cũng là Đậu Nga.
Bọn người Kỳ Nhi càng một chữ không
nói, càng khiến cho hồn phách của bản công chúa bị câu đi mất.
Đúng là vuốt mèo cào tim – vừa đau
vừa ngứa.
Hơn nữa vuốt con mèo này còn rất
bén nhọn, cào đến nỗi, thật là cả người khó chịu.
Sau nửa tháng, tin tức duy nhất mà
tôi có thể dò la được chính là bất luận Vương Uyển Dung có khóc lóc ầm ĩ đến cỡ
nào, Lý Đình Chính ngày nào cũng đều kiên trì ở Mục vương phủ dạy Tiểu ngu ngốc
đọc sách viết chữ, đối với mấy hành động của Vương Uyển Dung không thèm ngó
nhìn, chỉ cười bỏ qua.
Đối với chuyện này, tôi thật khó hiểu.
Vô cùng khó hiểu.
Cực kỳ tò mò.
Vô cùng tò mò.
Suy đi nghĩ lại, tôi thấy nếu muốn
được dưỡng bệnh cho tốt thì trước hết phải quyết cho xong mối tâm bệnh này
trước đã, chỉ có một người mới giúp được tôi – An Lăng Nhiên.
Tiểu ngu ngốc ngày đêm ở cùng với
Lý Đình Chính, lại lớn lên ở Mục vương phủ, cho dù liên can giữa Lý Đình Chính
và biểu di của hắn, hắn không hiểu được mười phần, tám phần cũng phải có.
Nhưng mà, đây cũng là chuyện thứ ba
đang khiến cho bản công chúa tôi khổ não.
Sau khi cùng tôi ‘vụng trộm’ trở
về, thái độ của tiểu ngu ngốc đối với tôi thay đổi một trăm tám mươi độ, cái
dáng vẻ lúc trước cứ vây lấy tôi là ‘vợ ơi, vợ à’ buồn nôn không còn nữa, nhu
tình mật ý, ngây ngô hồn nhiên cũng không thấy đâu. Bây giờ, tiểu ngu ngốc
không phải là không điếm xỉa tới tôi, mà chỉ là thở dài.
Ánh mắt cũng là buồn bã mất mát, vô
cùng băn khoăn.
Thấy tình hình này, tôi lại có chút
hối hận.
Ngày đó, tôi ở Hiên Mặc Lâu ra vẻ
mê trai, khiến cho tiểu ngu ngốc hết hi vọng với tôi bất quá cũng chỉ vì nhất
thời hứng khởi, không hề nghĩ tới hậu quả. Bây giờ, ánh mắt mơ màng của An Lăng
Nhiên nhìn tôi, thái độ lúc nóng lúc lạnh ngược lại lại khiến cho tôi khó chịu
vô cùng. Cứ chiến tranh lạnh như thế được nửa tháng, tôi còn chưa kịp nghĩ ra
cách làm thế nào, Văn Mặc Ngọc lại đến đây.
Không ngoài dự đoán của tôi, vẫn y
nguyên là hàng giả.
Hôm đó Tiểu ngu ngốc mặc một bộ
quần áo vải hoa, tóc bới lên được một cây trâm ngọc bích cố định gọn trên đầu,
chỉ có mấy sợi nhỏ rơi tản mác trên vai, trên quần áo còn thiêu thêm mấy đóa
ngọc lâu điểm thúy, tao nhã phóng khoáng không nói nên lời. Chỉ là đôi chân mày
trên bộ da giả của Văn Mặc Ngọc nhíu chặt, có vẻ như hàm chứa nhiều việc khó
nói.
Tôi nhìn hắn, lại ngó sang Trương
Thế Nhân đang cười tủm tỉm bên cạnh, giả bộ nổi giận nói: “Giỏi nhỉ, Trương Thế
Nhân, mẹ chồng bảo ông mau tới xem bệnh cho tôi, thế mà ông lại dám dẫn theo
một nam nhân khác vào, bộ không sợ cha mẹ chồng tôi lột da của ông ra sao?”
Trương Thế Nhân vuốt vuốt hàm râu
cười một cách gian trá, nói: “Lão phu đúng là đang chữa bệnh đó chứ, bệnh tương
tư…” nói xong, liền cười ha ha phất tay áo bỏ đi, cuối cùng còn tốt bụng đóng
cửa phòng lại giùm.
Cùng với âm thanh hai cánh cửa chạm
vào nhau, lúc này tôi mới run rẩy hoàn hồn lại, hơi hơi đăm chiêu chăm chú nhìn
An Lăng Nhiên.
Bệnh tương tư… trị cho tôi?
Hay là hắn?
An Lăng Nhiên vẫn chưa ngẩng đầu
lên, chỉ gắt gao nắm chặt cây quạt giấy trong tay, một lát sau mới nghẹn ra
được nửa câu nói.
Hắn nói: “Hôm đó cô nói… thích
ta…”
Dừng một chút, An Lăng Nhiên mới
ngước đầu dậy, đôi mắt lóng lánh: “Vì sao vậy?”
Tôi bấn loạn, chưa kịp lấy lại tinh
thần.
Đợi đến khi kịp phản ứng, nhất thời
hồn vía vượt đỉnh đầu, lên tới trên mây.
Ôi… mẹ Maria của tôi ơi!
Tiểu ngu ngốc đây là…
Lúc này, tôi đột nhiên hơi cảm động, vành mắt cũng kiềm không được có chút
ẩm ướt.
Hôm nay dùng thân phận Văn Mặc Ngọc gặp lại, sợ là trong lòng Tiểu ngu
ngốc… cũng khó chịu không ít.
Ngày đó từ biệt, hắn chỉ vì biết rõ tôi là một kẻ mê muội hư vinh, trong
lòng đấu tranh hết một hồi, định dứt khoát quên tôi đi, cho nên mới lạnh nhạt
với tôi. Ai ngờ đâu mấy ngày nay bị tiếng khóc lóc của Vương Uyển Dung tra tấn
đến chết đi sống lại, không thể nào ngủ yên, chính sự mất ngủ này đã khiến cho
tiểu ngu ngốc hiểu lầm bản công chúa, cho là tôi ngày đêm thương nhớ tình lang,
vì vậy hôm nay mới hạ quyết tâm, lấy thân phận Văn Mặc Ngọc gặp lại, giải nổi
khổ tương tư giúp bản công chúa.
Đúng là… thiên hạ đệ nhất đại ô long mà! (??)
Tiểu ngu ngốc thấy tôi không trả lời, kiên nhẫn hỏi lại.
“Vì sao vậy?”
Tinh quang chợt lóe, chắc có lẽ đến lúc này từ đáy lòng An Lăng Nhiên vẫn
còn chút hi vọng, đợi chờ một câu nói kinh thế hãi tục của tôi, rồi mặc kệ bản
thân, lại yêu một kẻ mê muội như tôi thêm lần nữa.
Tiếc là, thứ mà trong lòng tôi chờ đợi, chỉ có sớm ngày rời khỏi Mục vương
phủ.
Vì thế, tôi quyết lòng nhắm mắt lại, nói ra lý do thông dụng thông dụng
nhất.
Tôi nói: “Bởi vì… ta bị tài hoa của Mặc Ngọc công tử làm cảm động.”
Văn Mặc Ngọc giật mình, hiển nhiên là không ngờ tới đáp án này, chỉ lẩm bẩm
nói: “Tài hoa…”
Tôi gật đầu, Văn Mặc Ngọc dùng tài hoa hơn người của mình áp cả hoa thơm cỏ
lạ, vì vậy mới có hàng ngàn hàng vạn cô gái ái mộ hắn, tôi tin đây là lý do
thích hợp nhất tốt nhất khiến cho An Lăng Nhiên vứt bỏ tôi.
Ai ngờ Tiểu ngu ngốc lại nói: “Chỉ có vậy thôi à?”
Tôi thấy hắn vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, bèn đổ thêm dầu vào lửa.
Tôi nói: “Đúng thế, ta thích nhất chính là bức tranh mẫu đơn đồ của Mặc
Ngọc công tử.”
Sống lưng tiểu ngu ngốc cứng đờ, giống như nghe được câu nói gì khủng khiếp
lắm.
Việc đã đến nước này, tôi cũng không còn cách khác, đành phải kiên trì nói
cho hết.
Tôi nói: “Những đóa hoa mẫu đơn ấy… muôn hồng nghìn tía, ung dung lộng
lẫy, người thanh cao vứt bỏ nó làm người trần tục, là xinh đẹp đọng lại hương
thơm, người đời thích nó bất quá cũng chỉ vì vẻ bề ngoài của nó, thấy nó liền
vui vẻ, như ý cát tường phồn hoa. Nhiều thi nhân thương tâm thà rằng tô điểm
hoa sen, ngâm cây trúc cũng không thèm liếc mắt một cái.
Ta lại không cho là như vậy, khí hậu sống của mẫu đơn, đất đai, không khí
tương đối tốt hơn bình thường, so với bao nhiêu hoa hoa cỏ cỏ cũng thật bình
thường. Hơn nửa nó còn rất được yêu thích, nó là biểu tượng tượng trưng cho ước
vọng và sức sống, người ta chỉ nhìn vào vẻ bên ngoài đại phú đại quý của nó
cũng chẳng phải là chà đạp nó, thật ra mẫu đơn còn có nhiều công dụng, giúp hạ
huyết áp, giảm đau, an thần, kháng viêm và giải nhiệt, ngoài ra… ôi ôi…”
Tôi còn chưa kể ra hết công dụng của mẫu đơn xong, tiểu ngu ngốc lại bất
thình lình giống như Vượng Trạch mà nhào tới, môi hung hăng áp trên miệng của
tôi, trời đất xoay chuyển, hôn đến mức tôi sắp hồn vía lên mây.
Hơi thở bá đạo xộc vào trong mũi, tiểu ngu ngốc say sưa, liều chết dây dưa
với tôi, trên người tôi vẫn còn vết thương, bị hắn quấy rối như vậy, không
còn tí sức lực nào, đầu óc trống không chỉ có thể cảm thấy hai cổ run rẩy.
Qua cơn điên cuồng, tiểu ngu ngốc dùng đôi mắt hoa đào dịu dàng nhìn tôi,
thổi hơi nóng bên tai tôi, chỉ nói: “Muôn vàn mẫu đơn, yêu mỗi Liêm Chi.”
Tôi chấn động cả người, rốt cuộc… là bị nhầm chỗ nào rồi? Tại sao lý
do tục tằng như vậy lại có thể đả động tiểu ngu ngốc, kiêu ngạo của ngươi đâu?
Thanh cao của ngươi đâu? Chỉ một đóa mẫu đơn là thu phục được ngươi sao?
OTZ………
Tôi còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe ngoài cửa có tiếng gì đó, đợi tôi với
tiểu ngu ngốc lấy lại tinh thần nhìn lên, đồng nghĩa với muộn quá rồi, một dáng
người cao ráo đứng trước cửa, cũng không biết đã đứng được bao lâu, nhìn nhiều
diễn ít.
Người này không phải là ai khác, vừa đúng là tiên sinh mới của tiểu ngu
ngốc – Lý Đình Chính.
Tôi theo bản năng quay đầu lại nhìn, nhìn kĩ lại tư thế của tôi với tiểu
ngu ngốc.
Bản công chúa quần áo không ngay ngắn nằm trên giường, nửa người ló ra mép
giường đè trên người An Lăng Nhiên, còn An Lăng Nhiên thì nửa quỳ dưới giường,
cùng tôi mũi đối mũi, trán đối trán, tóc tai lộn xộn.
Nếu lúc này, hắn không mang cái bộ da phiền phức kia thì cũng không nói làm
gì, bất quá là bị tiên sinh cười rồi thôi, vợ chồng trẻ dính nhau một chút,
nhưng thế này… này, này, Văn Mặc Ngọc là phu quân tương lai của An Lăng
Nguyệt, tôi thân thiết với muội phu, bây giờ lại cùng hắn tóc tai hỗn độn, đây
không còn phải là chuyện cầu hưu thư nữa, mà là bản công chúa vụng trộm, làm
nhục danh dự Hạp Hách Quốc, có ảnh hưởng đến quốc gia đại sự quan hệ tốt đẹp
của hai nước.
Tôi kinh hãi, đưa tay định đẩy tiểu ngu ngốc ra, ai ngờ còn chưa kịp ra
tay, chợt nghe trước cửa có một giọng nói nhỏ vân đạm phong khinh: “A, thật xin
lỗi, đi nhầm cửa rồi…”
Dứt lời, Lý Đình Chính còn vỗ vỗ vào đầu, giống như quên mất chuyện gì từ
từ rời khỏi phòng.
Tôi còn chưa kịp từ trong hoảng sợ khôi phục lại tinh thần, Lý Đình Chính
đột nhiên xoay người lại cười mập mờ với tôi: “Hai người cứ tiếp tục.” Cuối
cùng, còn bắt chước Trương Thế Nhân tốt bụng đóng cửa lại.
Ánh mắt tôi rã rời, trừng to ra.
Đây rốt cuộc là… thế nào thế
nào hả?