Huy Vũ Tuyệt Thế

Chương 10: Chương 10




Chương 9 : Đau khổ triền miên

Đứng không yên, ngồi cũng không yên, ta chưa từng có như vậy lo lắng cho một người.

Nơi này trừ mỗi lần đưa cơm sẽ do người ngoài đưa tới, lại không có người tới lui, Phượng là như thế nào trải qua đây? Sẽ không cảm thấy tịch mịch sao?

Ta hảo nghĩ muốn cùng ngươi, vĩnh viễn cùng ngươi cùng một chỗ, nhưng. . . . . . Ngươi sẽ bỏ xuống Viêm giáo theo ta sao?

Thật sự yêu Phượng , không thể tin được ta có thể như thế dễ dàng mà nhất thời yêu thương một người, bởi vì loại tình cảm này vốn là không thể nắm bắt.

Thật sự buông Vũ , người chết rồi, nhưng cừu này vẫn là sẽ báo.

Một người không có lẽ sau khi mất đi người mình yêu liền không yêu người khác nữa, trước đây đáp án của ta là phủ nhận, nhưng hiện tại, ta thừa nhận , những lời này nói rất đúng.

Ta yêu thánh chủ viêm giáo —— Phượng, chỉ là thân phận hai người bọn hắn, sợ là không cho phép bọn họ cùng một chỗ.

Nghe Ngọc nhi nói, Phượng lúc biết được ta bị thương, lập tức tới cứu ta, ngày đó nhìn thấy thân ảnh màu đỏ chính là hắn mới đúng, nhưng mạt băng lam trong mắt là chuyện gì xảy ra?

Ban đầu còn cho rằng là ảo giác, bởi vì đoạn thời gian này mắt Phượng đều là màu đen. . . . . .

Cũng không biết, con mắt hắn vốn là băng lam, vì cái gì phải che dấu?

Có lẽ hắn biết tất cả về mình cũng không chừng.

Có lẽ là sợ ta nhìn thấy nó sẽ nghĩ đến Vũ mà thương tâm. . . . . .

Cho nên, hắn mới làm như vậy đi.

Có lẽ, ngươi cũng là thích ta, bằng không sao lại thường xuyên quan tâm ta, chiếu cố ta, còn đem phòng của mình chưa bao giờ cho bất cứ kẻ nào trụ qua cho ta trụ? Biết thói quen của ta?

Chính là, thân phận không cho phép đi.

Nhưng vô luận như thế nào, nếu biết ngươi thích ta, ta như vậy liền sẽ không buông tay, ta tin tưởng, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc, một ngày nào đó.

Bỗng nhiên một trận gió mạnh từ bên ngoài lướt qua người Viêm Cứu Huy, mắt chỉ kịp nhìn thấy một quả cầu lửa đỏ.

Là ai! Ai lớn mật dám xông vào Phù Hoa điện như vậy?

Không đúng, mạt màu đỏ kia hẳn là Phượng mới đúng! Trừ bỏ ta cùng hắn ra không người nào đối với Phù Vân các quen thuộc như vậy.

Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì?

Nghĩ như vậy Viêm Cứu Huy nhanh chóng đi tới bên ngoài cửa Lãnh Ngyệt Hiên, đẩy cửa nhưng đẩy không ra, hắn đành phải sốt ruột kêu lên : “Phượng, là ngươi sao? Có phải hay không bị thương? Ngươi mở cửa để ta vào đi.”

Nóng, rất nóng, toàn thân đều đang nóng lên, đi băng hồ cũng vô dụng, tại sao có thể như vậy? !

“Ta không. . . sao, Viêm công tử ngươi nghỉ ngơi đi.” Chính là từ trong miệng tìm ra vài từ, để Viêm Cứu Huy trở về, tuyệt không thể để Huy nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình. Sau đó kéo thân thể hướng giường đi tới.

Vừa nghe thanh âm, Viêm Cứu Huy liền biết không thích hợp, hình như là đang cố nhịn cái gì đó, không được, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi! Cửa sổ, đúng rồi, còn có cửa sổ.

Viêm Cứu Huy vội vàng vòng ra bên ngoài, mở cửa sổ Lãnh Nguyệt Hiên nhảy vào, rồi khép lại.

Đến bên mạn giường, Viêm Cứu Huy nhìn thấy chính là y phục nhỏ vụn đầy giường, cùng thiếu niên cuộn tròn lấy thân mình.

Những mảnh nhỏ y phục này rõ ràng là bị chính hắn xé rách, Viêm Cứu Huy phi thân về phía trước duỗi tay đặt lên trán thiếu niên, phát hiện nhiệt độ cơ thể hắn nóng đến mức dọa người.

Tay đặt ở trên trán hắn còn chưa kịp thu hồi, liền bị thiếu niên bắt lấy, sau đó không biết như thế nào lại bị bỏ ra, cùng với thanh âm run rẩy: “Ngươi tiến vào làm gì! ? Đi ra ngoài, không được tới gần ta, quay về phòng của ngươi đi, trở về!”

Lúc này thiếu niên trên giường đầy vẻ mê hoặc, y phục trên người còn sót lại, làm nổi lên da thịt hồng nhạt, thấy thế nào. . . . . .

Hắn cũng không giống bình thường, Viêm Cứu Huy một phen kinh hãi kéo qua cánh tay mảnh khảnh của thiếu niên ấn lên mạch môn hắn, khẽ cười một tiếng : ” Tối nay, ta sợ là phải cùng ngươi cùng nhau nghỉ ngơi rồi.”

“Hưu. . . . . . muốn, không cho phép. . . . . . chạm ta, ” giãy dụa thu tay lại. Càng ngày càng nóng , hảo chán ghét, loại cảm giác này. . . . . .

“Xem ra, ngươi còn không rõ tình cảnh của mình, trúng tô mị (*), nếu không cùng người khác hoan hảo sẽ chết, Phượng.” Viêm Cứu Huy mạnh mẽ nâng cằm thiếu niên lên, trên trán một ấn ký ◇ màu tím nhạt có xu hướng chuyển màu đậm thêm, đây cũng quá thần kỳ đi.

(*) Tô mị = 酥媚 : là loại dược giống như Xuân dược, người trúng phải dược này cũng phải … =))) sắp có xôi thịt ăn =)))

“Cái gì!” Thiếu niên mở to hai mắt. Ta không biết ta khi nào thì trúng thứ này, hơn nữa. . . . . . thời điểm lúc này, Viêm giáo căn bản là không có người đi lên, càng đừng nói là nữ nhân, hắn nói ý tứ là . . . . . Không được, không thể!

Viêm Cứu Huy bước một tới gần thiếu niên, thiếu niên rất nhanh lui về sau, đôi mắt băng lam lộ ra tia hoảng sợ.

Rốt cục lui đến góc giường , thiếu niên vươn tay bụm môi Viêm Cứu Huy đang hướng mình tiếp cận : “Viêm công tử, thỉnh ngươi tự trọng, không nên gần thêm chút nữa .”

Viêm Cứu Huy thuận thế vươn lưỡi liếm liếm lòng bàn tay thiếu niên, thiếu niên sợ tới mức thu tay lại, lại bị hắn nắm trong tay hướng môi tiếp cận.

Thiếu niên mở to hai mắt nhìn, y hiện tại căn bản là không thể phản kháng, y ngay cả nội lực che dấu màu đồng tử cũng không có , càng đừng nói khí lực, sớm bị trận điên cuồng này cuốn sạch đến trống rỗng.

“Yên tâm, Phượng, giao cho ta, ta sẽ đối với ngươi chịu trách nhiệm.” Kéo thẳng thân thể thiếu niên, Viêm Cứu Huy hôn lên đôi môi đỏ mọng của thiếu niên.

Chịu trách nhiệm? Ngươi muốn như thế nào chịu trách nhiệm? Ngươi không thương ta a, Huy, không cần như vậy. . . . . . Vẫn là nói ngươi đã quên Vũ rồi , quên Vũ, người ngươi nói kiếp này chỉ yêu một mình hắn? Không cần đối với ta như vậy, không cần. . . . . .

Nước mắt trong suốt theo khóe mắt chảy xuống, dừng ở chẩm thượng ( gối ), trong lòng đau đớn. . . . . .

Cho dù giãy dụa cũng là phí công, nhưng thiếu niên vẫn không từ bỏ, rốt cục, thiếu niên không ngừng cố gắng, thành công đẩy được Viêm Cứu Huy ra, phẫn nộ nhìn hắn : “Ta cho dù chết, cũng sẽ không để ngươi chạm vào ta! Ngươi đi, rời khỏi viêm giáo, đi a!”

Chết. . . . . . Cũng không cho ta chạm vào sao? Ta đây thật muốn nhìn xem tính khí ương nghạn của ngươi! Viêm Cứu Huy tức giận xé rách y phục còn lại trên người thiếu niên, áp lên hắn, gặm cắn môi hắn, ngón tay cũng không chút khách khí ở trên người thiếu niên du ngoạn.

Rõ ràng biết đây là không đúng, nhưng thân thể vẫn là không tự chủ được mà dán lên người hắn, lý trí còn sót lại vẫn làm cho thiếu niên có chút kháng cự.

“Ngô. . . . . . Ngô. . . . . .” kháng cự không xong, cuối cùng bị người điên cuồng bá đạo hôn, Viêm Cứu Huy lại theo cái cổ trắng nõn của thiếu niên liếm cắn, tay cũng dừng ở phúc hạ thiếu niên, lặp đi lặp lại xoa nắn, mà thiếu niên cổ họng lại chưa phát ra một tiếng.

Cảm giác sợ hãi khiến toàn thân run rẩy, thiếu niên rốt cục nhịn không được buông khớp hàm đang cắn chặt ra : “Không cần. . . . . . Ân. . . . . . Buông ra. . . . . . A. . . . . . ha. . . . . .”

Thanh âm vụn vỡ, không thành câu. . . . . .

Khóe môi ngậm lấy một khỏa đỏ tươi trước ngực thiếu niên, cắn mút, đùa giỡn, tay phải cũng vuốt ve một khỏa khác.

Hảo đáng sợ. . . . . . Không phải nói là tô mị thôi sao? Vì cái gì ta còn có vài phần thanh tịnh ? Nhưng cũng chỉ là vài phần mà thôi. . . . . .

“A. . . . . . nhẹ chút. . . . . . Không được chạm vào ta. . . . . . Cầu ngươi . . . . . . Ân!”

Cơ hồ giống như là tư vị ngược đãi, nước mắt thiếu niên càng mãnh liệt tuôn rơi, trước kia, Huy sẽ không đối với ta như vậy, sẽ không. . . . . .

Dục vòng của thiếu niên phát tiết qua một lần, Viêm Cứu Huy duỗi ngón tay hướng chỗ tư mật chưa bao giờ có người chạm qua của thiếu niên, vừa mới tiến vào một chút, thiếu niên liền theo tiềm thức lùi về sau.

Đè lại thiếu niên, vói thêm vào một lóng tay, chặt, đây là cảm giác đầu tiên của Viêm Cứu Huy, nhưng hắn cũng không có ý định buông tha hắn. Đáng chết, ta đều sắp nhịn không được rồi , không thể thương tổn Phượng, chậm rãi mở rộng; ôn nhu, hôn lên khóe mắt ướt át của hắn, làm cho hắn chậm rãi thích ứng.

Nơi này mọi người tìm không thấy, cho dù phải khiến cho Phượng hận ta, ta cũng muốn cứu hắn, huống chi ta không nghĩ muốn bất cứ kẻ nào chạm vào hắn!

Rất khó chịu, vì cái gì phải đối với ta như vậy?”Không cần. . . . . . tốt. . . . . . Không tốt. . . . . . Thả. . . . . . Ta. . . . . . Ô. . . . . .”

Viêm Cứu Huy đau lòng ở bên tai thiếu niên nói nhỏ : ” Nhẫn nhịn một chút, Phượng.” Nói xong liền làm cho dục vọng của chính mình sớm đứng thẳng thay thế ngón tay đi vào.

“Oa ô! Đau. . . . . . rất đau, đi ra ngoài a, đi ra ngoài. . . . . .” Thiếu niên vô lực kêu khóc, tay chân cũng không nghe lời quấn lấy Viêm Cứu Huy, gắt gao quấn quanh, dán chặt. . . . . .

“Chính là thân thể của ngươi hình như không phải nói như vậy nha, ” Viêm Cứu Huy động một chút, cảm giác có thể , liền ôm chặt thiếu niên, càng ngày càng sâu, càng ngày càng nặng, khoái cảm dâng cao nói không nên, quấn lấy nhau. . . . . .

Cuối cùng, Viêm Cứu Huy ôm thiếu niên nặng nề ngủ thiếp đi. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.