Huy Vũ Tuyệt Thế
Tác giả: Vẫn Nặc Sí Phong
Thể loại: Ngắn, cổ trang, cung đình, giang hồ, anh em họ, ngược, 1×1, HE
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Tình trạng edit : đang tiến hành
Nguồn: Tuyết Ngàn Năm
Edit : Diệp Tử
-♦-
Chương 10 : Mãnh liệt hiện lên
Thiếu niên mở to mắt, mê mang ngồi dậy, nhưng cảm thấy hạ thân đau đớn, nháy mắt kéo suy nghĩ của hắn trở về, một chút tỉnh táo lại.
Ngày hôm qua. . . . . . Ta cùng Huy cư nhiên làm cái loại chuyện này.
Không phải chính mình tự nguyện, trong trí nhớ của ta hình như còn khóc lóc phi thường mất mặt nha. . . . . .
Thật không biết là nên cảm tạ hắn đã cứu ta, hay là nên hận hắn, chán ghét hắn. . . . . .
Đã xảy ra loại sự tình này, ta nên như thế nào đối mặt hắn?
Mệt mỏi nhắm mắt lại, cố nén đau đớn theo trên giường đứng lên, kéo tủ y phục lấy ra bộ y phục khoác lên người.
May mắn không có lưu lại dâu vết ở trên người, hơn nữa. . . . . . Thân thể mình hình như cũng được hắn tẩy rửa sạch sẽ a.
Ngày hôm qua, hắn nhìn thấy đi. . . . . . Đã biết con ngươi màu lam, có thể hay không cho rằng ta chính là Vũ?
Vẫn là. . . . . . Mau chóng đưa hắn quay về hoàng cung, mau chóng. . . . . .
“Ngươi tỉnh, ” đẩy cửa ra Viêm Cứu Huy liền nhìn thấy thiếu niên ngồi ở bên cạnh bàn : “Vừa vặn bọn họ đưa cơm trưa tới, cùng nhau dùng đi.”
Lẳng lặng dùng xong cơm trưa, ai cũng không mở miệng nói qua một chữ.
“Ngày hôm qua. . . . . .”
“Ngày hôm qua. . . . . .”
Liếc mắt nhìn nhau, thiếu niên giành trước mở miệng : “Vẫn là Viêm công tử nói trước đi.”
Viêm Cứu Huy cũng không chối từ, khi nói chuyện ngữ khí nhu hòa : ” Chuyện đêm qua, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ phụ trách, về sau Phượng kêu ta Huy được không?”
Thiếu niên nghe vậy cười khổ lắc lắc đầu, “Viêm công tử, ngươi thân là Thái tử Viêm Cứu hoàng triều, ta sao dám gọi thẳng tên của ngươi, lại. . . . . . Sao dám bắt ngươi phụ trách? Vẫn là quên đi, chuyện ngày hôm qua coi như chưa từng phát sinh. Thương thế Viêm công tử cũng đã tốt , ngày mai ta liền đưa ngươi quay về hoàng cung.”
Biểu tình của thiếu niên làm cho Viêm Cứu Huy tâm đau xót, ta sở dĩ nghĩ, ngươi vẫn là biết chuyện của ta, Phượng, là ta thương tổn ngươi.
Viêm Cứu Huy cầm tay thiếu niên : “Có lẽ ta không cho ngươi tràn đầy hạnh phúc, nhưng là, ta muốn nói cho ngươi biết, Phượng, ta yêu ngươi, ngươi cũng yêu ta đúng hay không?”
Thiếu niên kinh ngạc nhìn hắn, hắn nói cái gì! ? Không thể, hắn, như thế nào có thể sẽ. . . . . .
“Ta biết ngươi có thể không tin, nhưng, ” Viêm Cứu Huy đem tay thiếu niên đặt ở trên ngực hắn : “Ngươi nghe, tim đập rất nhanh, hy vọng có thể chấp nhận nó, tâm tình hỗn loạn . tâm này , nó nói cho ta biết nó là yêu ngươi.”
Đây. . . . . . Là kỳ tích sao? Khiến hắn lần thứ hai yêu ta? Thật là cao hứng, hắn yêu, hắn hiện tại yêu chính là ta chân thật!
Nhưng. . . . . .
“Có chuyện ta nhất định phải nói cho ngươi biết, Huy, phụ hoàng của ngươi đã băng hà , cách đây hai ngày.”
Kia một tiếng Huy, hắn biết y chấp nhận hắn rồi, nhưng câu tiếp theo lại đem hắn nhốt đánh địa ngục : “Phụ hoàng là chết như thế nào?”
Thanh âm bình tĩnh, trong lòng rất đau đi, tang phụ đau đớn : “Cùng cái chết của Hiên Nhật Vương phi giống nhau.”
Hiện tại ta chỉ có thể nói với ngươi như vậy, chỉ có thể như vậy.
“Cho nên ta ngày mai sẽ đưa ngươi trở về.”
“Chúng ta còn có thể gặp lại nữa không?” Đúng a, hắn nên trở về tiếp nhận vị trí của phụ hoàng.
“Có thể đi, ” thiếu niên tươi cười trấn an hắn : “Phải cẩn thận Viêm Cứu Viên, ta chỉ có thể nói cho ngươi những chuyện này .”
Viêm Cứu hoàng triều năm thứ 27, hoàng đế băng hà, thái tử lên ngôi, Viêm Cứu Huy dần dần cũng chú ý tới sự không bình thường của Tam Hoàng thúc, lén nuôi dưỡng mưu đồ nhằm chiếm đoạt ngôi vị.
Mệt mỏi, Viêm Cứu Huy buông viết trong tay xuống, nhu nhu khóe mắt, đứng dậy đi đến bên cạnh huyền cầm ngồi xuống, ngón tay hạ xuống dây cầm nhớ lại âm tiết.
Lúc này, hắn, có phải hay không cũng đang đạn cầm?
Khi mệt, chung quy sẽ ngồi bên cầm, nhớ tới thời điểm hai người cũng bên nhau học cầm, thiếu niên sẽ cầm tay mình dạy mình đạn cầm, nụ cười ôn nhu, luôn rất kiên nhẫn.
Sau giờ ngọ gió mát lạnh, mười ngón tay thon dài tại huyền cầm nhảy múa, tiếng cầm du dương trong trẻo theo ngón tay lưu chuyển khắp thiên địa, những cánh hoa cùng những cánh hồ điệp quấn quanh bay múa. . . . . .
Chính mình thường ngày có thể nhìn thấy cũng liền mất thần.
Thiếu niên tọa ở trong làn mây mù kia, tuyệt sắc vô song, đẹp như thiên nhân, căn bản không giống nhân gian, sẽ khiến người cảm nhận được cùng hắn cùng một chỗ, cho dù là đứng ở bên cạnh, đều là hạnh phúc thần ban cho.
Có khỏe không? Phượng. . . . . .
Có hay không nghĩ tới ta. . . . . . Cảm giác cao cao tại thượng rất tịch mịch. . . . . .
Ngươi có phải hay không cũng là như vậy? Nếu ngươi có thể ở ta bên cạnh thì tốt rồi. . . . . .
Phượng, ngươi nói chúng ta có thể gặp mặt, là lúc nào đây?
Oanh oanh suy nghĩ, một chút tưởng niệm, hội tụ một năm. . . . . .
***
Một năm sau, hoàng cung đại loạn, Viêm Cứu Viên kiềm chế không được mang binh đánh vào hoàng thành, chỗ dựa sau lưng Nguyệt quốc chính là như hổ rình mồi, cùng, ‘ huyết giáo ’ ngấm ngầm ra tay.
Viêm Cứu Hiên mặc dù nắm trong tay binh quyền Viêm Cứu hoàng triều, cũng đã cố sức bảo hộ hoàng cung chu toàn, chính mình cũng dẫn dắt ba đại nội cao thủ bảo hộ Hoàng Thượng, ai có thể ngờ lần này bức vua thoái vị, bọn họ tuy có chuẩn bị chu toàn, nhưng thật sự không tra được Viêm Cứu Viên lại lôi kéo thực lực nước khác, cho nên rơi vào cục diện hiện tại——
Viêm Cứu Viên vui mừng ở cung Càn Thanh cùng Viêm Cứu Huy trừng trừng nhìn nhau : ” Viêm Cứu Huy, vẫn là nhanh chóng viết chiếu thư thoái vị đi, chiếu cáo thiên hạ, bổn vương sẽ là đế vương nhất thống thiên hạ!”
“Viên đệ, ăn năn đi, ” có thể nói như vậy, Viêm Cứu Hiên vẫn là đối với một thân đệ đệ của mình có một tia nhân từ : “Không có kết quả, lui binh bây giờ còn kịp.”
Viêm Cứu Viên khinh thường : ” Như thế đương kim Thánh Thượng cũng bất quá là chỉ có thể trốn ở sau lưng một tiểu thí hài khác mà thôi, chỉ có ta! Mới xứng làm hoàng đế Viêm Cứu hoàng triều!”
“Vậy đừng trách trẫm không cho ngươi cơ hội.” Viêm Cứu Huy thanh âm lạnh như băng không có một tia e ngại, lời vừa ra khỏi miệng, người vây quanh ở cung Càn Thanh chung quanh lại nhiều thêm một vòng.
“Hừ, ha ha ha ha, ” người nọ nhưng cười đến tùy tiện : ” Đó là một tiểu tử miệng còn hôi sữa! Cho rằng bổn vương cũng ngu ngươi như sao!”
Mấy trăm người thoáng chốc từ trước cửa hùng dũng tiến vào, không nhanh không chậm đứng ở bên ngoài cung Càn Thanh, thị vệ Viêm Cứu hoàng triều trong lúc nhất thời bị ‘ giết ’ sạch sẽ, chỉ lưu lại Viêm Cứu Viên cùng Nguyệt quốc Quốc vương điên cuồng rồi lại kiêu căng cười : “Ha ha, không thể ngờ, Viêm Cứu Huy, huyết giáo với bổn vương, quan hệ mật thiết không thể phân biệt!”
Viêm Cứu Hiên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Huyết giáo, giang hồ đệ nhất đại tà giáo, cái này sợ là thật sự xong rồi, hoàng huynh, hoàng đế thực xin lỗi ngươi, thực xin lỗi bách tính thiên hạ, sợ rằng ta cũng muốn cùng ngươi cùng Vũ nhi còn có phu nhân sớm gặp nhau rồi. . . . . .
Huyết giáo? Huyết giáo không đúng. . . . . . Viêm Cứu Huy kinh ngạc trừng lớn mắt, tất cả nghi hoặc hóa thành kinh hỉ, Phượng, ngươi rốt cục đến đây.
Thiếu niên đứng trước mặt mọi người, y phục một màu đỏ rực , khí chất tao nhã, ống tay áo theo gió tung bay, mái tóc đen nhánh phát một tia ôn nhu, khuôn mặt tinh xảo cùng Viêm Cứu Huy bốn mắt nhìn nhau, nhiễm lên một tia tiếu ý.
Lúc ẩn lúc hiện, mộng ảo như hư, tựa như tiên tử không cẩn thận rơi xuống thế gian.
Viêm Cứu Huy cũng khó khăn câu lên một tia cười yếu ớt, ở trong bầu không khí quỷ dị dị thường như vậy.
Hướng về di động phía trước, khóe môi lãnh đạm khẽ mở : “Hoàng Thượng, Viêm Cứu Viên giao cho ta xử lí được không?”
Biết rõ bọn họ đã thắng, Viêm Cứu Huy gật đầu đáp ứng “Chuẩn.”
Viêm Cứu Hiên chấn động nhìn phía tuyệt diễm thiếu niên, Vũ nhi? Là Vũ nhi sao?
Thiếu niên tuyệt diễm hướng người của ‘ huyết giáo ’ phía dưới nháy mắt, ‘ huyết giáo ’ hiểu ý liền bắt Viêm Cứu Viên cùng Nguyệt quốc Quốc vương, sáng suốt điểm lên mấy đại huyệt của bọn họ.
Đây là có chuyện gì? Viêm Cứu Viên phẫn hận rống to : “Các ngươi cư nhiên dám phản bội bổn vương, bổn vương sẽ tạm thời miễn tội chết cho các ngươi, mau thả bổn vương!”
“Viêm Cứu Viên! Ngươi cũng chỉ biết có ngươi sao? ! !” Nguyệt quốc Quốc vương cũng phẫn nộ!
“Bổn vương quản ngươi!” Liếc mắt nhìn hắn một cái, Viêm Cứu Viên thật muốn hiện tại liền phá tan huyệt đạo của những người này, “Bổn vương bảo các ngươi buông ra!”
“Ngươi! !” Nguyệt quốc Quốc vương bây giờ mới biết được cái gì gọi là đại nạn ập lên đầu, biết vậy chẳng làm a.
“Chúng ta đây liền cáo lui trước, ” tuyệt diễm thiếu niên ôm quyền thi lễ.
Viêm Cứu Huy cảm thấy tâm lạnh xuống : “Chúng ta còn có thể gặp lại nữa không? Phượng?”
Như trước, câu kia là hơn một năm trước, tuyệt diễm thiếu niên thân hình hơi chấn động một chút, nói ra cũng cùng câu, “Ta nghĩ không có cơ hội rồi.”
Trong lòng hiểu được nhiều ít, chung quy vẫn là vấn đề thân phận, liền bởi vì như thế cả đời phải cản trở lẫn nhau sao?
Phượng? Viêm Cứu Hiên mặt lộ vẻ nghi ngờ. Phượng, phượng, long phượng? Long phượng! Ngôi vua tôn quý là long, long là Viêm Cứu Huy, phượng, mẫu nghi thiên hạ là phượng, xứng với cái tên này liền chỉ có Vũ nhi, thật là Vũ nhi! Không chết sao ? Kia đến tột cùng vì sao. . . . . .
“Tiện nhân! Ngươi cái này tiện nhân!” nghe được đoạn đối thoại này, cho Viêm Cứu Viên một cái cơ hội mượn chuyện này phát huy, hướng tuyệt diễm thiếu niên phía trên nhục mạ: “Ngươi chính là dùng loại phương pháp này câu dẫn huyết giáo giáo chủ, thân thể ngươi cũng không biết bị bao nhiêu người xâm chiếm qua! Không biết xấu hổ !!”
____________
Hết chương 10