Huy Vũ Tuyệt Thế

Chương 12: Chương 12: Huy Vũ Tuyệt Thế




Huy Vũ Tuyệt Thế

Tác giả: Vẫn Nặc Sí Phong

Thể loại: Ngắn, cổ trang, cung đình, giang hồ, anh em họ, ngược, 1×1, HE

Tình trạng bản gốc: Hoàn

Tình trạng edit : đang tiến hành

Nguồn: Tuyết Ngàn Năm

Edit : Diệp Tử

-♦-

Chương 11: Rửa sạch thù hận

Hỗn đản này! Như thế nào có thể nói Phượng như vậy! Viêm Cứu Huy vừa muốn động thủ, “Ba” một tiếng thanh thúy vang lên, hắn dừng lại cước bộ.

Hai má nóng rát đau đớn, đau đến tận tâm, Viêm Cứu Viên hai mắt phun hỏa chờ cái kia lam mau ửng đỏ như lửa của thiếu niên.

“Ngươi dám đánh bổn vương ! Ngươi đồ đê tiện, sẽ có người tới cứu bổn vương, đến lúc đó bổn vương nhất định phải đem ngươi đặt ở dưới thân nô dịch, khiến ngươi muốn sống không thể muốn chết không được! !”

“Ba!” Lại một bàn tay tiếp đón lên má Viêm Cứu Viên, lam mâu càng thêm lạnh như băng, “Người của ngươi, hừ! Không cần hy vọng xa vời sẽ có người cứu ngươi, bởi vì, bọn họ đã bị ta giết .”

Thiếu niên này, thật là Vũ nhi sao? Viêm Cứu Hiên lại bắt đầu hoài nghi, về Vũ nhi, trong trí nhớ chưa từng thấy hắn tập qua nhiều võ công cao thâm, chưa từng thấy hắn có vẻ mặt cùng ngôn ngữ lạnh băng như vậy. Vũ nhi ngày trước, chính là vui vẻ hoạt bát, thật sự chính là Vũ nhi sao? Phu nhân, nếu ngươi xuống hoàng tuyền có biết, Vũ nhi còn sống đi.

“Phi!” một tiếng, giống như bị đánh không phải hắn, Viêm Cứu Viên ung dung nhìn khuôn mặt thiếu niên, “Sách, khuôn mặt này, so với trước kia thiên hạ đệ nhất mỹ nhân còn xinh đẹp hơn, lam mâu giống nhau, tiếng kêu từ trong miệng ngươi phát ra càng thêm mê người đi, chẳng lẽ là con tư sinh bên ngoài của Hiên Nhật vương phi? Nói trắng ra là chính là một nghiệt chủng!”

Con ngươi băng lam nháy mắt ửng đỏ!

Hỏa khí thiếu niên trong nháy mắt dâng cao, thần sắc nguyên bản hoặc lạnh như băng hoặc ôn hòa đã không còn tồn tại nữa, trong mắt tất cả đều là ngọn lửa làm cho người ta sợ hãi, nắm chặt y phục của Viêm Cứu Viên, cũng không quản là trường hợp gì, nói cái gì: “Không cho phép ngươi nhục mạ mẫu thân ta như vậy! Chết đến nơi còn không biết hối cải, quả nhiên là hảo hoàng thúc của ta nha !”

Hắn nói cái gì? Hiên Nhật vương phi chỉ có một nhi tử, không thể, Viêm Cứu Huy trong nhất thời khó có thể tiếp nhận, không thể ngờ cái kia Vũ nhi nhu thuận có thể là phượng, sẽ không, Vũ sẽ không gạt ta. . . . . .

“Vũ nhi, thật là Vũ nhi, không có chết, thật tốt quá, đi đi đi, ta đang nói cái gì đây, còn sống là tốt rồi!” Viêm Cứu Hiên cao hứng đến độ muốn khóc rống lên , còn kém không thắp hương bái Phật cảm tạ thiên địa .

Thật là ngươi sao? Vũ, bộ dáng Hiên hoàng thúc cao hứng thế kia, Viêm Cứu Huy không thể không tin, thiếu niên trước mắt ửng đỏ là Vũ ngây ngô khả ái, vì cái gì phải gạt ta ngươi đã chết? Vì cái gì muốn ta lần nữa yêu ngươi? Vì cái gì muốn ta lâm vào hoàn cảnh tiến thóai lưỡng nan? Đây mới là ngươi chân thật sao? Vũ. . . . . .

Hảo ngốc, chính mình vẫn đều không có phát hiện ra ngươi ngụy trang, bản thân như vậy, hảo thất bại. . . . . .

“Ngươi. . . . . . Ngươi là Viêm Cứu Vũ?” Người nào đó đã sắp chết đến nơi mở to hai mắt nhìn. Đây. . . . . . đây không phải đấy chứ.

” Chính là không phải ngươi không tư cách biết!” Viêm Cứu Vũ hỏa khí quá lớn, thấy ‘ huyết giáo ’ mọi người kinh hồn bạt vía : “Ngươi đã làm chuyện ta thật sự rõ ràng, hiện tại rõ ràng tựa như giết ngươi!”

“Thánh chủ! Thỉnh suy tính cẩn thận.” Hỏa Dực từ trong ‘ huyết giáo ’ đứng ra. Không sai, ‘ huyết giáo ’ sớm bị Viêm giáo tiêu diệt, mà ở trong tình huống thần không biết quỷ không hay từ trên xuống dưới đều là người viêm giáo thay thế. Huyết giáo trước cũng chưa làm qua việc hại người, lúc trước ‘ giết ’ thị vệ cũng chỉ là giả, qua loa điểm huyệt tay chân.

“Thánh chủ! Ngươi là. . . . . .” Hoảng sợ! Ánh mắt Viêm Cứu Viên đầy vẻ sợ hãi. Hối hận không kịp, thiếu niên này bị hắn mắng chỉ tiện nhân, nhưng lại. . . . . . Nhưng lại chính là thánh chủ Viêm giáo tiếng tăm lừng lẫy! ? Lần này thật là chết. . . . . . Không, còn không nhất định, còn có một cơ hội sống sót!

Viêm Cứu Viên một bộ dáng ăn năn hối cải: “Thỉnh thánh chủ khai ân, tha thứ ta lúc trước nói năng vô lễ như vậy, ta biết sai lầm rồi, về sau ta nhất định làm Hoàng Thượng hiệu khuyển mã lực, thỉnh thánh chủ xem thái độ thành khẩn của ta như vậy mà tha cho ta.” Sau đó đợi thời trở lại!

Viêm Cứu Viên thái độ chuyển biến 360°, nhưng Viêm Cứu Vũ cũng không bỏ qua cho hắn, hàn khí quanh thân có thể so sánh với băng sơn, khiến cho nhiệt độ trong điện giảm xuống.

Vung tay, người nọ một khắc trước còn thỉnh cầu tha thứ, liền bị một cỗ lực mạnh mẽ xâm nhập vào trong người —— chật vật ngã xuống đất, mấy chỗ huyệt đạo cũng bị phá tan, động thì có thể động , nhưng cũng là bị nội thương rất lớn.

“Thả ngươi? Viêm Cứu Viên ngươi là đang nằm mơ sao? ! Vì chờ giờ khắc này, có thể tự mình chính tay đâm cừu nhân! Ta đã chờ 5 năm rồi! Đều là bởi vì ngươi, kế hoạch của ngươi, làm cho ta bị mất quyền lợi hạnh phúc ban đầu! Đề bởi vì ngươi, khiến ta mất đi mẫu thân thương yêu nhất cùng hoàng hoàng thúc!” Tuyệt diễm thiếu niên trên mặt tràn ngập bi thương cùng phẫn nộ: “Đều bởi vì ngươi, mới có viêm giáo ngày hôm nay! Mới có ta hôm nay! Bởi vì ngươi, bởi vì ngươi, đây tất cả đều là lỗi của ngươi! Ta sẽ không bỏ qua ngươi, Viêm Cứu Viên! Hôm nay ta nhất định lấy ngàn vạn lần trả lại ngươi! ! Y Thương!”

“Có.” Người chưa tới tiếng đã tới trước, biết rõ trình độ nguy hiểm hiện tại của thánh chủ, Y Thương cũng không giống như trước ngữ khí đùa giỡn, nghiêm túc khiến ‘ huyết giáo ’—— viêm giáo giáo chúng mở rộng tầm mắt!

Phụ hoàng. . . . . . Là hắn giết? ! ! !

Hoàng huynh. . . . . . Cùng. . . . . . Phu nhân. . . . . . Viêm Cứu Hiên trong lòng khiếp sợ không thôi, rồi lại ẩn hàm hối hận cùng thương tiếc, đến bây giờ, ta mới biết được, Vũ nhi. . . . . . Sống rất thống khổ. Ta sớm nên biết, ta sớm nên biết a! Vũ nhi từ nhỏ liền không giống, hắn lại như thế nào chính là hài tử vừa ngây thơ lại ham chơi chứ?

Hết thảy, đây hết thảy, Vũ nhi đều ngụy trang trước mặt chúng ta, được hắn hảo hảo bảo hộ. . . . . .

Vũ nhi, ngươi vì Viêm Cứu hoàng triều, không cố kỵ vứt bỏ tuổi thơ hồn nhiên mà hài tử nên có, hy sinh cuộc sống hạnh phúc ban đầu của chính mình dễ như trở bàn tay. . . . . .

Mệt sao? Vũ nhi. . . . . . Phụ thân. . . . . . muốn. . . . . . Hỏi ngươi. . . . . .

Bị Viêm Cứu Vũ hung hăng trừng mắt, Viêm Cứu Viên lần đầu có cảm giác sợ hãi tử vong, đây là lần đầu tiên hắn như thế sợ hãi một người, một người so với mình nhỏ hơn rất nhiều!

Viêm Cứu Viên nguyên bản ngồi dưới đất tứ chi cùng sử dụng lui thân thể về phía sau nhảy dựng lên, không để ý nội thương, tập tễnh lảo đảo xoay người bỏ chạy . Chỉ cần có thể thoát được chỗ này, cho dù lại bị trọng thương cũng có thể chữa khỏi!

Muốn chạy!”Hỏa Dực! Bắt lấy hắn! Y Thương! ‘ hoàn dương ’ uy xuống cho ta! !”

“‘ Hoàn dương ’! ?” Y Thương nghi ngờ liếc mắt nhìn chằm chằm người kia bị Hỏa Dực bắt được đang liều mạng giãy dụa: “Thánh chủ, kia chính là. . . . . .”

“Ta kêu ngươi uy xuống ngươi không nghe sao?”

Viêm Cứu Vũ gầm lên giận dữ, Y Thương cũng không nói thêm nữa, mở miệng người nọ ra đem hoàn dương uy xuống, hắn hiện tại cũng chỉ có thể nói: Viêm Cứu Viên, ngươi tự làm bậy, là không thể sống!

“Đây, là cái gì. . . . . .” Mấp máy môi, thứ kia đã muốn nuốt đến trong bụng, . . . . . .Thật sự thật là đáng sợ, ta thật sự. . . . . . Chết chắc rồi. . . . . . !

“Cũng không có gì, ” tuyệt diễm thiếu niên mâu trung ửng đỏ dần dần gảm xuống, hiện ra ra băng lam bình thường: ” Chỉ bất quá khiến ngươi được chết tối nay, được chết bi thảm, được chết ‘ bi tráng ’ một chút, thật sự, tin tưởng ta, trừ lần này ra thật sự không có gì.”

Tin tưởng ngươi? Y Thương xoay người mắt trợn trắng, tin tưởng ngươi mới có quỷ nó tin! Hẳn là tin tưởng ta mới đúng, tin tưởng ta, người chế ra dược này! ‘ hoàn dương ’, đúng là loại dược hành hạ người ta muốn chết cũng không được, mà loại hành hạ này người của hắn ngại không đủ, ăn ‘ hoàn dương ’, khiến cho người bị hành hạ có thể sống lâu thêm 9 ngày.

Nói cách khác, người bị hành hạ dù là chỉ có một hơi cũng phải chịu nỗi khổ sống không bằng chết, rõ ràng sống sờ sờ mà nhìn thấy chính mình toàn thân huyết nhục mơ hồ, lại như nguyện ý muốn chết đi!

Đây là hình phạt cao nhất của Viêm giáo, cho nên Y Thương vẫn là câu nói kia: Viêm Cứu Viên, ngươi tự làm bậy! Là không thể sống ! !

“Không muốn! Bổn vương không muốn chết!” Viêm Cứu Viên ra sức giãy dụa : “Thánh chủ, tha ta đi! Ta nhất định một lần nữa nguyện trung thành với triều đình! Hoặc là biếm ta làm thứ dân, ta không muốn chết! Bổn vương còn chưa có sống đủ, còn có. . . . . .”

“Câm miệng!” Viêm Cứu Vũ đánh gảy lời nói điên khùng của hắn, Hỏa Dực lập tức điểm á huyệt Viêm Cứu Viên.

Sớm biết có hôm nay lại cần gì lúc trước tạo nghiệt như vậy ? Viên hoàng thúc. . . . . . Chỉ tiếc lòng thương hại đối với ngươi. . . . . . Sớm đã biến mất vô tung . . . . . .

“Đi thôi.” Nhẹ giọng nói lên một chữ, không lớn không nhỏ rõ ràng truyền vào tai mọi người trong cung Càn Thanh.

“Viêm ——”

“Vũ nhi, ” thân ảnh đỏ rực đang chuẩn bị nhảy lên viêm kiếm bỗng dừng lại ——

Phụ thân. . . . . .

Là đã biết đi. . . . . .

Tuyệt diễm thiếu niên khóe miệng cong lên vẻ tươi cười, xoay người, trong con mắt băng lam là ngây thơ trước kia: “Phụ thân, lần này. . . . . . Vũ nhi có thể muốn ngoạn cả đời , có thể cho phép đi? Phụ thân?”

“Không thể không sao không ? Vũ nhi.” Nếu thật sự là ngoạn, phụ thân sẽ không lo lắng; nếu thật sự là cười, phụ thân sẽ không khổ sở; nếu thật sự là vui vẻ, phụ thân sẽ không ngăn ngươi. . . . . .

Thật sự nhất định phải rời đi sao ? Huy nhi phải làm cái gì bây giờ? Ngươi để hắn như thế nào buông đoạn tình cảm của các ngươi ?

Viêm giáo. . . . . . Nhất định phải phải hy sinh hạnh phúc của ngươi sao ?

Phụ thân nhìn ra được, ngươi cùng Huy nhi là yêu thương lẫn nhau. . . . . . Vì sao. . . . . .

“Đúng vậy, không thể không đi.” buông xuống ánh mắt, che phủ hơi nước trong mắt, nhưng thanh âm lại như trước tràn ngập sức sống.

Đây là Vũ nhi sao? Đây là Vũ nhi của ta sao? Nụ cười gượng ép như vậy, cho tới bây giờ cũng không xuất hiện ở trên mặt Vũ nhi :”Hảo, phụ thân đáp ứng với ngươi, nhưng, Vũ nhi, đáp ứng phụ thân, ngươi nhất định phải vui vẻ, đây là yêu cầu duy nhất của phụ thân.”

“Hảo, Vũ nhi đáp ứng phụ thân. Vui vẻ, Vũ nhi nhất định sẽ vui vẻ, phụ thân, tái kiến .” Thân ảnh nhẹ nhàng trong chớp mắt hóa thành một đạo ánh sáng ửng đỏ biến mất phía chân trời.

___________

Hết chương 11

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.