Huých Tường

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1

“Anh hai, anh ở đâu?… Ô… Anh… anh ra mau được không? Tiểu Thần sợ lắm a… Ô… anh hai… anh hai…”

Đây không phải lần đầu tiên ta hoảng hốt chạy tìm kiếm hình dáng anh hai, trên thực tế, chỉ cần ra khỏi tầm mắt của cha mẹ, anh hai lập tức trở nên lạnh lùng với ta.

Nhưng ta không quan tâm, bởi vì từ khi sáu tuổi lần đầu tiên ta nhìn thấy anh hai, anh liền lập tức thay thế cha mẹ cùng bạn bè thanh mai trúc mã, trở thành thế giới duy nhất của ta.

Khoảng thời gian mà anh hai lạnh lùng ruồng bỏ cùng sự truy đuổi không ngừng của ta lặng lẽ trôi qua…

Mà số phận tự nó có một quỹ đạo không thể nào trốn thoát, cuối cùng mang ta và anh gắn chặt suốt cuộc đời …

Năm ấy, ta mười tuổi.

“Ô… Anh hai… mau ra đây đi… Anh hai…”

Lạc bước tại một khu rừng rậm mà mẹ đã dặn đi dặn lại hàng ngàn lần tuyệt đối không được bước vào, ta từ lâu đã rất hoang mang lo sợ.

Anh hai nói với mẹ muốn dẫn ta đi ra ngoài chơi, liền đem ta nhốt vào chỗ có cực kì nhiều truyền thuyết kinh khủng, tiếng gào thét bị gió thổi bạt đi, rót vào tim gan sự lạnh lẽo vô cùng, tất cả đều khiến ta sợ hãi đến cực điểm.

Vì sao ta lại không bỏ tất cả lại mà chạy? Rõ ràng chỉ cần xoay người rời đi, là có thể rời xa nỗi sợ hãi này, vì sao không đi?

Vì anh hai đang ở đây.

Chỉ một đáp án đơn giản như vậy thôi.

Lúc còn nhỏ, đối với ta, anh hai là thứ tín ngưỡng duy nhất.

“…A a… thiếu gia… thiếu gia… tiểu thiếu gia… hình… hình như gọi cậu… A a…”

“Hừ, còn có sức mà chú ý dến người khác sao? Xem ra ta chưa cho ngươi đủ thõa mãn.”

Đem người con trai dưới thân đang không ngừng thở dốc đè lên thân cây, thiếu niên thân mình thon dài hung bạo đem cự vật dưới thân đưa vào giữa huyệt động của anh ta.

“A ”

Người con trai phát ra tiếng gào khóc thê lương.

“A a… thiếu gia… tha tôi đi… A… thiếu gia… không được… sẽ bị cậu cắm chết mất… tha tôi đi a…”

Không ngừng ngả về phía sau đón những cú thọc mạnh, trên gương mặt người con trai đẫm lệ, hiện ra một vẻ mê loạn mà ta chưa từng thấy.

Là người làm vườn đó…

Là người làm vườn mạnh mẽ, có khả năng một mình chăm sóc mấy trăm bình trong vườn hoa mà không đổi sắc mặt, vì sao bây giờ lại ở trong lòng anh hai mười lăm tuổi của ta mà rơi lệ đầy mặt đau khổ cầu xin?

Lúc ấy ta không hiểu vì sao anh ta cường tráng hơn anh hai nhiều lắm, lại không đẩy ra mà chịu đau khổ như vậy. Nếu khó chịu đến thế, sao không cố sức mà giãy giụa đi?

A, hay là anh ta sợ anh hai mất hứng, thì papa sẽ sa thải anh ta. Ta biết rằng cả các người giúp việc đều sợ sự nghiêm khắc của papa. Nhưng nhìn anh ta thống khổ như vậy, thực sự không đành lòng, hơn nữa… Hơn nữa ta không thích anh hai ôm người khác …

“Anh hai… Anh… anh buông tha anh ấy đi…” Ta lấy dũng khí đi từ trong rừng cây ra.

“A ” Người làm vườn vừa nhìn thấy ta liền hét lên một tiếng, vội vã giãy giụa từ dưới thân anh hai chạy ra, nhặt y phục rơi lung tung trên mặt đất, hoang mang rối loạn xoay người chạy mất.

Chát —-

Một cái tát nặng nề rơi trên mặt ta.

“Chuyện của tao đến lượt mày quản từ khi nào?” Anh hai nắm tóc ta giật mạnh về phía sau.

Nhìn trên gương mặt tuấn mỹ của anh hai, tuy thấy trên gương mặt đó hiện lên một cơn phẫn nộ xa lạ nhưng ta lại cảm thấy hạnh phúc không gì sánh được…

Anh hai cuối cùng cũng đã dùng một loại biểu cảm khác nhìn ta rồi.

Không còn là nhất nhất lạnh lùng, không còn chỉ một vẻ hời hợt, mặc dù còn cách sự sủng ái mà ngày đêm ta cầu khẩn xa lắm, nhưng có thể khiến anh hai nhìn ta, đã khiến ta hưng phấn đến run rẩy cả người…

“Mày nói xem, làm thế nào để bồi thường đây? Cái thằng ranh con hư hỏng thích rình mò này…”

Anh hai đột nhiên cười với ta.

Rất nhiều năm sau đó, ta mới có thể giải thích ý nghĩa của nụ cười kia. Nhưng đáng tiếc, lúc đó ta chỉ nguyện rằng để giữ được nụ cười xuất hiện hằng đêm trong mơ kia, ta có thể làm bất cứ điều gì…

“Anh hai… anh đừng giận… Anh muốn Tiểu Thần làm gì, Tiểu Thần sẽ nghe lời anh hai…”

Ta nhào vào vòng tay mà ngày đêm ta khát vọng, ôm chặt người mà ta quan tâm nhất trên đời.

“Có thật là cái gì cũng nghe lời anh?” Anh hai nhẹ nhàng vuốt đầu ta.

“Đều nghe lời anh, cái gì Tiểu Thần cũng nghe lời hết!” Ta sợ anh hai không tin mình, vội vàng dùng giọng điệu kiên quyết mà thề.

“Tiểu Thần… Chỗ này anh hai đang trướng lên rất khó chịu, em mau hút mấy thứ bên trong ra đi….” Anh hai lột cái bao trong suốt ra một bên, rồi đè ta quỳ gối xuống, anh cầm nam căn to lớn hơn ta gấp mấy lần, dùng đỉnh không ngừng cọ xát lên đôi môi nhỏ của ta.

Cảm xúc kỳ diệu, mùi hương dị dạng, chẳng hiểu vì sao khiến cơ thể ta dâng lên lớp lớp sóng nhiệt, anh hai nhìn ta bằng đôi mắt mê man, càng làm tim ta đập nhanh như muốn phá tung ***g ngực.

“Mở miệng ra… hút sâu vào chút nữa… đúng… em trai của ta… chuyển động đầu lưỡi đáng yêu của em… A a… tốt… em làm tốt lắm…”

Lần đầu tiên nghe anh hai dùng âm thanh ôn nhu như vậy gọi ta là em trai, lần đầu tiên nghe anh hai khen ta dễ thương, quá nhiều hạnh phúc làm ta nghi ngờ liệu có phải mình đang mơ?

Ta trân trọng thời khắc bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh mộng này, càng cố sức hầu hạ nam căn tráng kiện của anh hai.

Từng tiếng rên rỉ tuyệt đẹp dụ hoặc từ đôi môi hoàn mỹ của anh hai phát ra, anh lấy tay nắm lấy tóc ta không ngừng điên cuồng chuyển động ra vào trong miệng ta, sự áp bách quá lớn khiến ta thần trí mê loạn, đầu óc trống rỗng, thế giới chỉ còn lại tiếng thở dốc hổn hển của anh hai, cùng với sinh vật nóng bỏng trong miệng ta của anh…

“A a” Anh hai đột nhiên phát ra một tiếng gầm nhẹ, hướng về phía trước một chút, đem một thứ dịch thể mà ta chưa từng biết bắn thẳng vào yết hầu…

“Khục khục”

Ta vẫn chưa có cách nào nuốt trôi những thứ mà anh hai phóng xuất, vừa kịch liệt ho khan vừa nhìn biểu tình của anh hai, ta sợ biểu hiện ngây ngô của mình sẽ làm anh hai khôi phục vẻ lạnh lùng.

“Hừ thực sự vô dụng, mày chắc là nên đi hỏi bà mẹ hèn hạ của mày xem làm sao khiến cho đàn ông sướng đi? Tin rằng chẳng bao lâu, sẽ đem cái bản chất *** đãng trời sinh đó phát huy đến vô cùng nhuẫn nhuyễn.” Anh hai kéo khóa quần, dùng chân đá ta sang một bên.

“Anh hai… anh đừng giận mà… lần… lần sau em sẽ không ngốc như thế nữa… Anh đừng ghét em được không…”

So với sự hổ thẹn vì anh hai sỉ nhục mẹ, biểu tình lãnh đạm của anh hai còn làm ta đau đớn cõi lòng hơn.

Hối hận đã tự mình phá hỏng cơ hội khó khăn lắm mới được anh hai để ý, ta hoảng loạn chạy đến một bên chân anh hai, ôm đùi anh, nghẹn ngào cầu xin.

Ta biết anh hai ghét mẹ ta, ghét cả ta, bởi vì chúng ta đã cướp đi tình yêu của papa, đuổi mẹ của anh hai đi. Mỗi lần lén nhìn thân ảnh tịch mịch của anh hai, ta liền hận không thể đem tất cả cho anh ấy.

Ta không cần có papa, không cần căn phòng lớn, chỉ cần anh hai hài lòng, bất cứ cái gì ta cũng sẵn sàng mang trả lại cho anh ấy…

“Anh hai… anh đừng ghét em… Van cầu anh… van cầu anh…”

Cố gắng nhìn gương mặt khiến người người si mê qua làn nước mắt, ta tự thề với chính mình, chỉ cần anh hai tha thứ cho ta lần này, muốn ta làm gì cũng được.

“Thích anh hai đến như vậy sao?” Anh hai dùng tay lau gò má đẫm nước mắt cho ta, dùng âm thanh trầm thấp hỏi.

“Thích… Tiểu Thần thích anh hai nhất… thích nhất… thích nhất anh hai…” Lẩm nhẩm không ngừng tựa như đọc thần chú, ta liên tục nói thích anh hai, nói thích thật nhiều …

“Đêm nay mười hai giờ đến phòng anh hai, để ta xem Tiểu Thần thích anh hai đến mức nào…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.