CHƯƠNG 6
Anh hai phải dọn về.
Đây là quy ước trong một năm của ta và anh ta, một năm đó, anh ta phải mặc cho ta xử trí, sau một năm, bức tranh sẽ thuộc quyền sở hữu của anh.
Lúc ta ra cái điều kiện một năm này, trong đôi mắt đó lóe lên một tia thống khổ.
Ta biết, nếu không phải vì bức tranh chết tiệt đó, đời này, chỉ e là anh chẳng muốn có một xíu gì dính dáng đến ta có phải không?
Trong lòng ta không thể kìm nén òa ra trận trận chua xót khổ đau.
Nhưng ta việc gì phải đem cái chuyện bản thân đã biết từ lâu ra hành hạ chính mình. Chuyện ta muốn làm bây giờ, chỉ đơn giản là vui vẻ hưởng thụ hạnh phúc suốt một năm này.
Bởi vì sau khi một năm trôi đi, hạnh phúc tất cả quãng đời còn lại của ta đã dùng hết sạch mất rồi.
Không sao, nhưng không sao, dù thế nào đi nữa, không có anh, tôi cũng chẳng có gì là hạnh phúc.
Một năm là được rồi. Một năm có ba trăm sáu mươi bình minh, ba trăm sáu mươi hoàng hôn, ba trăm sáu mươi đêm dài.
Một năm có bốn mùa.
Mùa xuân chúng ra có thể cùng nhau đi ngắm hoa, nghe nói hoa ở Provence nở đẹp lắm.
Mùa hè chúng ta sẽ ra biển chơi, chúng ta không phải đi xa lắm đâu, Khẩn Đinh vẫn là nơi ta muốn đến, anh còn nhớ rõ không? Cái năm ta mười sáu tuổi thua cái cuộc thi đấu ấy, vốn dĩ chúng ta đã có thể đi rồi…
Mùa thu, mùa thu thì đương nhiên phải đi xem lá phong rơi. Lá phong đỏ ở Nhật Bản hẳn là anh sẽ thích? Nghe nói rất đẹp, cả ngọn núi tựa như lửa đỏ rực khiến cho trái tim người cũng sẽ hừng hực cháy lên.
Mùa đông, cảnh tuyết ở Thụy Sĩ chúng ta nhất định không thể bỏ qua. Ta biết anh đã học qua trượt tuyết rồi, từ nhỏ thần kinh vận động của anh đã rất tốt, cái gì chỉ cần học qua là nhất định sẽ giỏi. Anh không biết vì thế mà ta sùng bái anh đến thế nào đâu, dù đến bây giờ, cũng chẳng thay đổi mấy.
Sau đó… Bốn mùa trôi qua…
Ta nhắm mắt lại không muốn nghĩ tiếp nữa.
Ta không biết anh hai nói năng với tên Lăng Cường kia thế nào. Nhưng hắn không có tới tìm ta. Mặc dù có ngoài dự đoán của ta một chút, nhưng ta nghĩ có thể anh hai mượn cớ thuyết phục được hắn rồi.
Còn ta bây giờ, trong ngày hạnh phúc đầu tiên, tuyệt đối không muốn có chút xíu gì dính líu đến cái tên Lăng Cường ấy nữa. Dù chỉ là một giây đồng hồ, ta cũng không muốn hồi tưởng lại ngày nào năm đó, hắn cướp anh hai bên cạnh ta đi mãi…
Ta lệnh cho người làm không có yêu cầu của ta không được phép vào nhà chính nửa bước, bởi vì ta không muốn bất cứ kẻ nào quấy rầy thời gian ta bên cạnh anh hai.
Ta muốn có thể bất cứ lúc nào, tại bất cứ ngóc ngách nào trong căn nhà này hoan ái với anh hai. Nghĩ rằng từ hôm nay trở đi, ta có thể không hề lo lắng thỏa thích ôm anh hai đến không cần phải suy nghĩ, cơ thể ta liền nóng ran đến điên người.
Cách lần gặp mặt trước chỉ có ba ngày, nhưng ta dường như đã phải chờ đợi cả một đời.
Cuối cùng, anh hai tới.
Từ sáng sớm ta đã đứng đợi bên cửa sổ, rốt cục nhìn được bóng dáng anh đi đến.
Ta sung sướng như thế, vui vẻ đến gần như không che giấu nổi niềm hạnh phúc điên cuồng trong thâm tâm. Nhưng ta đã không còn ngốc nghếch như xưa để anh ấy dễ dàng nhìn ra tất cả suy nghĩ của mình.
Anh hai mở rộng cửa bước vào.
Hôm nay anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời, phối với chiếc quần jean có chút bạc màu, trang phục vô cùng đơn giản trên thân hình thon dài cao ngất ấy dường như tô đậm vẻ tiêu sái tự nhiên vốn có.
Sao anh ấy lúc nào cũng đẹp đến chết tiệt thế này!
Ta đơn giản không thể rời mắt khỏi anh.
Đôi mắt anh hai tựa như hồ nước sâu thăm thẳm, yên bình không gợn sóng nhìn thẳng vào ta. Ta âm thầm cầu xin rằng trên mặt ta bây giờ cũng có vẻ thâm sâu khó dò như thế, ngàn vạn lần đừng có lộ ra một tí ti nào giống tân lang ngốc nghếch đần độn đang sung sướng tột cùng nghênh tiếp tân nương.
“Tôi đói rồi.”
Ta trăm triệu lần không ngờ rằng câu đầu tiên anh hai nói với ta lại là câu này.
Ta lặng người nhìn ảnh, hồi lâu không phản ứng nổi.
“Cậu chẳng phải nói sẽ nuôi tôi một năm sao?”
Anh hai không kiên nhẫn nhíu đôi lông mày xinh đẹp.
“Mau lên, tôi mấy ngày hôm nay vội vàng lo xử lí việc công ty chưa có ăn uống tử tế đâu. Cơm nước đâu rồi?”
Anh hai mang hành lý tùy tiện để trên mặt đất rồi nhanh chóng bước đến phòng ăn.
Ta không khỏi âm thầm cười khổ.
Anh hai quả nhiên vẫn là anh hai. Bất kể trong hoàn cảnh nào, anh ấy vẫn tự coi mình là số một như vậy đấy.
Bất quá mình chẳng phải yêu vì cái dáng vẻ này của anh ấy hay sao? Nếu như hôm nay anh ấy ra vẻ khép nép dạ vâng nhút nhát, chỉ sợ mình là người đầu tiên nôn mà chết.
Thấp giọng mắng mình là đồ thích bị ngược đãi, ta bước theo anh hai vào phòng ăn.
“Cậu chủ, dùng bữa chứ ạ?”
Bà Vương phụ trách nhà bếp hỏi.
“Lập tức ăn cơm thôi, vị tiên sinh này đói sắp điên rồi, nếu bà không cho anh ta ăn cơm, chỉ sợ anh ta sẽ lục tung mấy cái thùng gạo trong nhà lên đấy.”
Anh hai nghe vậy nghiêng đầu, giận dỗi trừng mắt lườm ta.
Ta làm bộ như không biết, nghênh ngang tự kéo một cái ghế ra ngồi xuống.
Nghĩ đến ta và anh hai từ nay về sau không cần phải oán hận nhìn nhau, ta không kìm được nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Anh hai hừ lạnh một tiếng, cũng kéo ghế ngồi đối diện ta.
Nhưng đợi đến lúc bà Vương bưng lên món đầu tiên, ta muốn cười cũng không nổi nữa.
Anh hai nhìn một đống thức ăn trên bàn, nhíu mày, không nói một câu rồi cầm đôi đũa, ngang nhiên quét toàn bộ mâm tựa như gió thu cuốn lá vàng.
Tuy rằng anh ấy không có nói câu nào, nhưng ta thấy được môi anh ấy từ đầu đến cuối mang theo nụ cười không dứt.
Được rồi, ta thừa nhận vừa rồi là thất sách, đúng là ta đã dặn bà Vương làm toàn những món ăn ảnh thích, nhưng cũng đâu có gì ghê gớm lắm đâu, anh đại khái cũng không phải cười quỷ quyệt đến như thế chứ hả?
Ta tàn bạo nhìn chằm chằm anh hai, mắt cũng không chớp cái nào.
“Sao? Nhìn tôi là đủ no rồi à?”
Anh hai buông bát, cầm lấy khăn ăn ưu nhã lau liệng.
“Ăn mau đi, không thì tôi không chờ cậu nữa đâu.”
Ý anh hai là muốn ngồi đó chờ ta dùng cơm xong sao?
Chẳng hiểu vì sao, lời của anh hai làm tâm trạng ta nháy mắt tốt lên nhiều. Ta cầm lấy bát bắt đầu ăn.
Lần này đến lượt ta từ đầu đến cuối trên khóe miệng mang theo nụ cười không dứt.
Màn đêm dần buông.
Ta đứng ở cửa phòng tắm, ánh mắt hướng vào bên trong, nghe tiếng nước xối ào ào, tâm tình dần dần chuyển từ sự sung sướng thư thái trong bữa cơm sang bất an phiền nhiễu.
Đừng có chờ, đừng có chờ đợi nữa! Đời ngươi chẳng lẽ chờ chưa đủ lâu sao?
Ta nghe âm thanh của chính mình.
Ta mê muội cởi bỏ quần áo, vươn tay mở rộng cửa, vô thanh vô tức bước vào.
Xuyên qua tầng tầng hơi nước, ta nhìn thấy…
Ta nhìn thấy cái con người cướp đi cả cuộc đời ta đứng đó, xích lõa nhìn ta.
Trong mắt anh ta không có kinh hoảng, không có chống cự, khiến ta có một ảo giác, tựa như anh ấy vẫn đợi ta ở chốn này.
Anh hai anh hai anh hai…
Trong lòng ta thầm nhẩm đi nhẩm lại cái tên mà ta đã gọi cả nghìn vạn lần, vươn tay nhẹ nhàng kéo anh ấy vào lòng.
Ta ôm anh ấy thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng tựa như ôm một đóa hoa lãnh ngạo mà cô đơn.
Đóa hoa này, là khát vọng cả đời ta.
Đóa hoa này, nở trên nơi cao xa mà ta vĩnh viễn không bao giờ với tới được.
Nhưng đêm nay, ta sẽ tự tay hái đóa hoa ấy xuống – –
Lập tức thu chặt hai tay, ta đưa anh hai xiết mạnh trong lòng.
Đêm nay, thương tiếc và mềm yếu đều là thứ hạ phẩm vô dụng.
Dù anh ta có chảy máu, dù anh ta có giãy giụa, ta sẽ không buông tay.
Không bao giờ bất lực đứng ở bên dưới ngước đầu khóc xin.
Lúc này đây, đến lượt ta, đánh thành chiếm đất, toàn diện chiếm hữu!
Cái hôn sâu kịch liệt đến sắp cháy khiến cho nam nhân ở dưới thân ta phát ra tiếng thở hổn hển nức nở.
Đầu lưỡi mềm mại nóng rực, mỗi khi ta cuốn lấy dùng lực nút mạnh, nam nhân sẽ run rẩy toàn thân.
Trong không khí tràn đầy sương mù *** mỹ, tiếng nước vang lên mãnh liệt nhưng không thể át được tiếng thở dốc quanh quẩn bốn phía.
Mỗi một tấc da thịt mà ta có thể chạm đến của con người bị ta dồn đến góc tường đều bị ta cắn liếm chẳng chút lưu tình.
Anh ta rõ ràng đau đến không ngừng thở hổn hển nhưng cũng không thèm ừ hứ một tiếng.
Ta lạnh lùng cười, vươn hai ngón tay nắn nhẹ nhũ tiêm bên trái, bắt đầu khiêu khích vân vê.
“Hanh ân… Ân…”
Mặc dù anh ấy cắn chặt môi dưới, nhưng không thể giấu được sự khoái cảm mạnh mẽ đang dâng trào trong cơ thể.
“Từ xưa, đầu nhũ bên trái của anh đã đặc biệt mẫn cảm.”
Ta cười khẽ một tiếng, cúi xuống hôn, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng chòng ghẹo.
Nhìn quả anh đào bị bỡn cợt đến đỏ ửng tựa như hạt đậu đỏ trên đầu lưỡi, hạ thể của ta lập tức trướng lên đến muốn nứt ra.
Hai tay của anh ấy nắm chặt vai ta, tựa như muốn đẩy ta ra cũng tựa như muốn giữ ta thật chặt.
Ta đắc ý cười, càng liếm láp mạnh hơn.
“Ô… cáp a… A…”
Nam nhân phát ra tiếng thở dốc như tiếng khóc, đem hai tay với lên tóc ta, giãy giụa thân thể cố sức tới gần ta.
Ta liếm liếm đột nhiên nghich ngợm cắn một cái, không ngờ anh ta kêu to, toàn thân cong như cây cung, cứ như vậy mà bắn mạnh ra.
Anh ta bắn nhiều như vậy, một dòng dịch thể ấm áp dồi dào phun đầy trên bụng dưới của ta, ngay cả đại nhục bổng đang kiên nhẫn chờ thời cũng vì vậy mà dính đầy dịch thể trắng đục của nam nhân – đó là thứ mà nhiều năm trước đây, ngay cả trong mộng ta cũng thèm khát được nhấm nháp.
Nhưng bây giờ sao ta có thể cho anh ta biết được khát vọng sâu xa của mình…
“Không ngờ anh càng lúc càng *** đãng, liếm có mấy cái mà đã bắn, đúng là chả có giá trị gì, liếm hết cho tôi!”
Anh ta nghe xong mệnh lệnh *** tà của ta, chỉ yên lặng trừng mắt nhìn ta.
“Tôi nói rồi, chẳng ai ép anh, anh không muốn có thể ra ngoài.”
Anh ta không nói gì nhìn ta hồi lâu, đột nhiên mỉm cười với ta.
Nụ cười ấy, tựa như đóa quỳnh bừng nở trong đêm .
Ngắn, tuyệt mỹ, kinh tâm động phách.
Anh ta chậm rãi quỳ trên mặt đất, một tay cầm tính khí dính đầy dịch thể của ta, bắt đầu chậm rãi liếm từng chút từng chút một.
Anh ta ngước mắt nhìn ta, từ đầu tới cuối không có rời đi.
“A… A…”
Khoái cảm mãnh liệt bỗng chốc như dòng điện từ lưng phóng thẳng tới gáy, ta hơi chút chao đảo, phát sinh tiếng thở dốc nặng nề.
“Từ lần gặp trước, tôi đã muốn nói…”
Anh ta vừa xoa nắn côn thịt đã cương lến sắp nứt của ta, đôi mắt mê man nhìn ta, nhẹ nhàng nói:
“… Cậu trưởng thành rồi.”
Ta nghe vậy chấn động, trái tim cùng bụng dưới cùng lúc co rút mạnh, không hề báo động bắn đi ra – –
Gương mặt anh ấy dính đầy dịch thể của ta, nhưng anh ấy dường như chẳng thèm quan tâm, thậm chí vươn đầu lưỡi *** đãng liếm liếm chút chất lỏng còn dính trên môi.
Đột nhiên ta cảm thấy bừng lên một cơn phẫn nộ không thể lí giải.
Anh đừng tưởng rằng anh có thể nắm trong tay mọi sự lần thứ hai, lần này người chiến thắng cuối cùng tuyệt đối không thể là anh!
Không có âu yếm, không có xót thương.
Ta đè anh ta quỳ rạp trên mặt đất, như một dã thú thô bạo xâm phạm anh ta.
Ta dùng côt thịt to lớn mà trước đây không thể nào bì được hung hăng xen qua huyệt khẩu chặt đến nỗi khiến người khác phải rên lên của anh ta hết sức.
“A mạnh quá.”
Anh ta phát ra một tiếng thét đau đớn kéo dài, rồi lập tức cắn môi dưới, không mở miệng rên một tiếng.
Máu tươi lặng lặng chảy xuống, toàn thế gian chỉ còn tiếng rên rỉ đau đớn dần dần không nén được của anh, tiếng thân thể chạm nhau cùng tiếng gào thét chinh phục của ta.
Vũ khí vĩ đại của ta không hề ngần ngại anh dũng tiến lên, đẫm màu tác chiến, mở mang bờ cõi.
Ta tựa như muốn chinh phục một con ngựa hoang, cố sức cưỡi anh ta, đem lợi kiếm dính đầy máu tươi dùng hết sức xỏ xuyên – –
Ta đâm càng lúc càng sâu, càng lúc càng sâu, hận không thể đem hai viên cầu bên dưới cũng đẩy luôn vào.
Nam nhân thống khổ hai tay cào cào mặt đất, cái lưng cong lên duyên dáng run rẩy không ngừng.
Đường hành lang đang xiết chặt lấy ta cuối cùng cũng bị ta cường ngạnh xuyên qua. Để ra tiến đến chỗ sâu nhất, nơi đó, tựa như có một sức hút mãnh liệt, khiến ta dâng đến tuyệt đỉnh cao trào, dần dần mất đi khống chế.
“A a… đúng là như vậy… đúng là như vậy… hút chặt chút nữa, hút chặt chút nữa!”
Ta ra sức cắm, nắm tóc anh ta gào lên như dã thú.
Ta đưa đẩy thắt lưng, hai mắt đỏ ngầu, gầm lên trong sung sướng tột đỉnh.
Từ giây phút đầu tiên gặp lại, đến tận bây giờ, ta mới cảm thấy được cuối cùng mình đã có được con người này dưới thân.
Để đi được đến bước này, bất chấp dùng thủ đoạn đê tiện đến mức nào, ta đều chẳng quan tâm.
Dù sao tôi cũng đã mục rữa lâu rồi..
Bảy năm trước, từ cái ngày mà anh bỏ tôi đi, trong tôi cứ mục rữa từng ngày…
Âm thanh của anh dần dần thay đổi, cái eo cũng bắt đầu chậm chạp tự giác đong đưa.
Ta thử kéo hung khí của ta bên trong cơ thể anh ra đến huyệt khẩu, không ly khai cũng không xâm nhập.
Anh ta phát ra một tiếng rên nhẹ gần như kháng nghị, tiểu huyệt vẫn đang rớm máu tươi tựa như cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nhúc nhích muốn đem ta nuốt vào lần nữa.
Ta đắc ý cười, xấu xa hỏi:
“Muốn tôi làm gì? Rút ra? Hay…”
“Hanh a… Cáp a…”
Anh ta dường như không kìm được lắc lắc mái tóc ướt đẫm, lần thứ hai nhấc cái eo cầu xin lợi khí của ta.
Ta cầm chặt vòng eo rắn chắc, không cho anh ta thỏa mãn:
“Không được! Anh không nói, làm sao tôi có thể thỏa mãn cái thân thể *** đãng của anh đây?”
Anh ta nghe vậy quay đầu lại, phẫn nộ trừng mắt nhìn ta.
“Trừng cũng chả ích gì, nói mau a.”
“… Mẹ kiếp! Chơi luôn đi, là đàn ông thì chơi con mẹ nó đi!”
Ta nghĩ trên đời chẳng có thằng đàn ông khỏe mạnh bình thường nào có thể chịu được cái loại khiêu khích thế này, ta rút ra khỏi hạ thể của anh ta, lật người anh ta lại, hung hăng tát cho anh ta một cái.
“Muốn bị chơi đến như vậy? Được, hôm nay tôi chơi chết anh!”
Ta đùng đùng nổi giận đem hai chân anh ta gập lên trước ngực, phẫn nộ đem hung khí cương cứng chọc xuyên qua huyệt khẩu *** đãng .
“A”
Anh ta ưỡn cái cổ duyên dáng phát ra tiếng rên sung sướng.
“Sướng quá sướng quá là chỗ đó, là chỗ đó, mạnh lên, chơi anh mạnh nữa lên!”
Nghĩ không biết trước đây anh ta có nói cái kiểu này với Lăng Cường hay không, ta ghen đến sắp điên, nhưng ngoan cố, tàn bạo với chính mình hỏi:
“Anh cũng để Lăng Cường chơi anh thế này rồi? Có đúng không?”
Anh chỉ đơn giản lắc đầu thở dốc, không nói một câu.
“Nói!”
Ta đem tính khí kéo ra tới huyệt khẩu, rồi lại đâm mạnh thẳng vào – hết sức.
“Ô a a ”
“Nói!”
Ánh mắt anh ta ươn ướt, kèm chút mị thái, không cam lòng nhìn ta:
“Nếu tôi nói cho cậu, chỉ một mình cậu từng làm thế này, cậu có thể câm miệng đi không?”
“Thật sao?”
“…”
“Thật sao?”
“A, câm miệng!”
Anh ta kéo đầu ta xuống, kích động chặn miệng ta lại.
Chúng ta quấn lấy nhau trên sàn nhà ướt đẫm, khi anh ta lần thứ hai đạt được cao trào, gào lớn ngất đi trong lòng ta, ta mới có thể cảm thấy mỹ mãn đem toàn bộ yêu thương và dục vọng căng đầy bắn vào dũng đạo chật hẹp nóng rực của anh – –