Huých Tường

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7

Từ ngày đó trở đi, dù đi bất cứ đâu ta đều mang anh hai đi cùng.

Trong phòng làm việc, lúc xem xét giấy tờ, anh ấy ngồi trong lòng ta, để ta hôn lên cái cổ khêu gợi của mình, ta nghe âm thanh trầm thấp tuyệt vời của anh ấy, đọc từng chữ trong báo cáo cho ta nghe.

Sau đó, mười lần thì đến chín lần, ta nhịn không được quăng giấy tờ báo cáo ra sau, đè anh hai lên bàn làm việc, làm đến khi anh ấy bắn khắp trên bàn…

Cho dù bị anh hai mắng là loại dã thú hơi tí là động dục, ta cũng chẳng quan tâm, dù sao đi nữa thì anh ấy cũng chẳng từ chối, lần nào dưới sự khiêu khích của ta, *** đãng kêu cầu ta cố gắng đâm vào anh ấy.

Nhưng quãng thời gian như thế sẽ làm người ta tựa như nghiện ma túy, biết rõ rằng lúc mất đi sẽ đau khổ đến phát cuồng, nhưng chính mình muốn ngừng mà không được.

Hôm nay, ta cùng anh hai lên máy bay, chuẩn bị theo đúng kế hoạch của ta đến Nhật Bản ngắm lá phong rơi.

Ta bước vào chỗ thường ngồi trong khoang hạng nhất của mình, mấy tiếp viên hàng không thường phục vụ ta lập tức ùa đến, thân thiện khom người về phía ta bắt chuyện.

Ta từ nhỏ đến lớn thường bị phụ nữ vây quanh nên cũng chẳng quan tâm, chỉ nhẹ nhàng mà gật đầu, bình thản lịch sự hồi lễ.

Đột nhiên dưới chân ta hình như bị cái gì vướng vào, ta lập lức lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã xuống đất. Một đôi tay lớn lập tức ôm lấy ta:

“Chậc, sao lại không cẩn thận gì thế?”

Cánh tay anh hai ôm chặt lấy ta, xiết ta trong lòng.

Bởi thiếu chút nữa là kêu ra tiếng, ta không khỏi có chút xấu hổ. Ta tức giận nhìn xung quanh xem ai vừa giơ chân ngáng ta. Nhưng bốn phía xung quanh hoàn toàn không có ai ngồi, làm ta có cảm giác như mình vừa gặp ma.

Anh hai dường như phát hiện nghi hoặc của ta, lạnh lùng cười:

“Chắc là tại ông trời nhìn thấy ngứa mắt đó.”

Anh ta nói xong liền nghênh ngang ngồi vào chỗ của mình, không thèm để ý đến ta.

Trên chuyến bay ta cố gắng bắt chuyện, nhưng anh hai chỉ ngồi đó nhìn xa xăm bên ngoài cửa sổ.

Ta nhíu mày, không hiểu là ruốt cuộc anh hai định giỡn trò gì với mình nữa.

Ta buồn chán lật mấy tờ tạp chí, trong lòng thấy phiền muộn vô cùng.

Sớm biết thế thì chẳng đi nữa, tuy rằng anh hai lúc nào cũng phản kháng một hai câu ngoài miệng, nhưng cuối cùng luôn để ta muốn làm gì thì làm.

Len lén dùng khóe mắt liếc gương mặt tuấn mỹ mà cương nghị của anh hai, ta thật muốn vươn tay xóa đi vẻ lãnh đạm cùng mơ hồ giận dữ đó đi.

Ta không chịu nổi cảnh này.

Ta thực sự không chịu nổi.

Rõ ràng trước khi lên máy bay, ở nhà vừa triền miên hoan ái xong, thân nhiệt ấm áp của anh ấy dường như còn lưu lại trên cơ thể ta, sao chỉ trong chớp mắt, tất cả đều bốc hơi biến mất?

Ta khổ sở quay đầu, nhắm chặt mắt lại…

Đột nhiên, có cái gì đó lăn đến bên cạnh chân ta, ta mở mắt nhìn, thì ra là một quả bóng cao su nhỏ.

Cúi người nhặt nó lên, ta quay đầu lại nhìn.

“Chú à, chú à!”

Một cậu bé huơ tay với ta, nhỏ giọng gọi.

Ta trợn mắt nhìn, không thể tin được những gì mình đang thấy.

Qua giống, thực sự quá giống.

Ta mê muội đứng lên, bước về phía cậu bé.

“Thật ngại quá, quấy rầy anh rồi. Cháu trai tôi nghịch quá đi mất, thực sự rất xin lỗi.”

Cô gái ngồi bên cạnh cậu bé đứng dậy xấu hổ cười cười với ta.

“Không sao đâu…”

Ta thuận miệng đáp lời, ánh mắt dán vào người cậu bé.

“Chú à, cảm ơn chú, chú tốt ghê.”

Cậu bé nở một nụ cười ngọt ngào đối với ta.

Nụ cười của anh ấy, cũng xán lạn như thế.

Nhìn gương mặt giống hệt anh hai hồi nhỏ, trái tim ta đột nhiên nhức nhối khó nói nên lời.

Trước mắt ta đột nhiên mơ hồ, nhiều năm trước gương mặt anh hai chỉ luôn hung dữ và lạnh lùng mà thôi, đối lập hoàn toàn với gương mặt đang tươi cười xán lạn như ánh mặt trời thế này.

Nếu như anh hai cũng cười như vậy với ta, ta nghĩ mình có thể chết vì anh ấy.

Ta có thể chết vì anh, anh hai anh hai…

Kinh ngạc nhận thấy nước mắt sắp rơi xuống, ta vỗ nhẹ đầu cậu bé con, xoay người rời đi.

Quay về chỗ ngồi, ta nhận thấy anh hai đang dùng ánh mắt buốt giá nhìn ta.

Lòng ta run rẩy, đang muốn liều lĩnh đưa tay ôm anh ấy vào lòng thì lại bị anh vô tình đẩy ra.

“Anh định đi đâu?”

Ta kinh hoảng nắm chặt tay anh hai.

“Trên máy bay thì còn đi được đâu? Buông tay.”

Anh hai lạnh lùng hất tay ta ra, hướng toilet mà đi.

Ta nặng nề thờ dài một hơi.

Đúng vậy, chúng ta bây giờ ở trên máy bay, anh hai không thể bỏ đi đâu được, không thể bỏ đi bất cứ đâu.

Anh ấy không có cách nào bỏ ta đi, anh ấy không có cách nào bỏ ta mà đi…

Ta không ngừng thầm tự nhủ trong lòng, nhưng vô pháp ngăn chặn nỗi sợ hãi lan tràn trong lòng.

Loại sợ hãi này, e rằng từ lâu đã chảy trong huyết quản của ta, thấm trong xương cốt của ta, đến một ngày nào đó, ta chết đi rồi, thân thể này thối nát, nó mới chịu dừng lại.

Ta tựa như một đứa bé sợ bị bỏ rơi đứng canh bên ngoài toilet.

Ta không ngừng nghĩ lại xem mình đã làm sai ở chỗ nào.

Ta rốt cuộc sai chỗ nào?

Có phải anh không thích đi Nhật Bản không?

Nếu anh không thích, ta có thể lập tức bảo máy bay quay đầu.

Bất chấp cần bao nhiêu tiền, dùng bao nhiêu thủ đoạn, ta vẫn nghĩ ra biện pháp làm cho được.

Van cầu anh nói cho ta biết rốt cuộc phải làm sao đây? Rốt cuộc phải làm gì đây?

Ngay lúc ta phiền não tưởng sắp điên, anh hai mở cửa.

Ánh mắt chúng ta giao nhau, nhưng đều không nhìn ra được lòng nhau.

Anh hai nhìn ta chằm chằm một hồi, đột nhiên không hề báo trước kéo ta vào toilet.

Không gian nhỏ hẹp, thân thể chúng ta dán sát vào nhau, đầu mũi tràn ngập hơi thở của nhau.

“Anh lại giận tôi sao?”

Ta đưa đôi tay hơi run nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tuấn mỹ của anh hai.

“Không có.”

“Anh nói dối.”

“Không có là không có.”

“Sao anh lại giận tôi”

Ta cố chấp hỏi:

“Vì sao anh lại giận tôi?”

“Cậu có chịu yên đi không, tôi nói không có là không có.”

Ta nghe vậy thiếu chút nữa òa khóc. Ta đem anh hai ôm chặt trong lòng, không để anh ấy thấy sự thương tâm của bản thân mình.

Vì sao không nói cho ta biết? Nếu ta làm sai điều gì, xin hãy nói cho ta biết.

Ta có thể sửa mà, cái gì ta cũng sửa được.

“Là ta tự giận mình.”

Anh hai trong lòng ta đột nhiên rầu rĩ nói một câu.

“Vì sao?”

“Ít nhiều lời thôi!”

Anh hai đột nhiên cắn một cái trên cổ ta.

Toilet trong khoang hạng nhất tuy rằng không tính là nhỏ, nhưng nhét hai người đàn ông cao hơn trăm tám mươi cm thực sự là chật chội.

Chúng ta như dã thú thôn tính lẫn nhau, trên môi đều là nước bọt của người kia, ta điên cuồng xâm chiếm tàn sát trong miệng anh hai, sống chết cuốn lấy đầu lưỡi đó không tha.

“Hanh ân… hanh ân…”

Anh hai thoải mái đến liên tục rên rỉ, đôi tay lớn nhanh chóng luồn vào quần ta, móc nhục bổng đã ngẩng cao đầu của ta ra ngoài.

“A a… Cáp a…”

Dưới sự an ủi của anh hai, ta cũng sướng như muốn bay lên trời, tràn ngập trong ta bây giờ là dục vọng muốn chiếm hữu anh hai.

“Hanh ân… Hanh ân… tôi muốn anh, tôi muốn anh ngay bây giờ!”

Anh hai vừa chà xát dục vọng sắp bùng nổ của ta, vừa thở hổn hển dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn ta:

“Ngu ngốc, vậy cậu còn chờ gì nữa?”

Ta vội vã kéo quần anh hai xuống, để anh ấy quay người vịn lên bồn rửa tay, mở rộng hai cánh mông chặt cứng, từ phía sau đâm mạnh qua anh.

“A ”

Anh hai đau đớn kêu lên, hậu huyệt co rút mạnh lại.

“A a”

Ta bị cắn chặt đến chút nữa lập tức bắn đi ra.

“Cáp a…hanh ân… sướng chết đi được… sướng chết được…”

Ta đong đưa eo thật mạnh, ra sức đâm chọc thân thể mà ta điên cuồng say đắm, cảm thụ bích tràng ướt át chặt chẽ đang cuốn lấy tính khí vĩ đại của ta.

“Cáp a… cáp a… sâu chút nữa… sâu hơn chút nữa…”

Ta nhìn qua cái gương thấy anh hai nhíu chặt lông mày, ngửa cái cổ thở gấp gáp.

Thân thể chúng ta đẫm mồ hôi, trong không khí ngập tràn mùi đàn ông khiêu khích, chỉ cần ngửi là say.

Ta nhẹ nhàng nâng đầu anh hai lên, liếm giọt mồ hôi từ lông mi anh chảy xuống.

Lông mi anh hai khẽ run rẩy, chẳng hiểu vì sao khiến cho ta cảm thấy một tia yếu đuối.

Trong lòng ta nhất thời ngập tràn yêu thương vô hạn, ta không khỏi dừng lại tốc độ cuồng loạn, bắt đầu đưa đẩy nhẹ nhàng mà sâu hơn.

Chậm rãi tiến nhập, dừng lại thật lâu, chậm rãi rút ra.

Ta vừa hôn anh ấy, vừa nhẹ nhàng co rút.

Anh hai dường như không chịu nổi loại tiết tấu này, cố gắng đong đưa eo giục ta làm nhanh hơn.

“A a… đừng mà… đừng làm như vậy…”

Anh hai phát sinh tiếng nức nở cầu xin ta.

Thấy gương mặt sắp bật khóc của anh hai, ta đột nhiên thất kinh.

Cái con người bị ta đối xử thô bạo đến thế nào cũng không chịu khóc, sao lại không chịu nổi một chút dịu dàng của ta?

Từ nhỏ ta đã không hiểu được suy nghĩ của anh hai, lúc này ta lại càng trăm lần không hiểu được.

Ta nhẹ nhàng rút ra khỏi thân thể anh hai, xoay người anh ấy đối diện với ta.

“Làm sao vậy?”

Ta đưa hai tay ôm lấy gò má ửng hồng của anh ấy, dịu dàng hỏi.

“Muốn chơi thì chơi đi, đừng có nhiều lời như thế làm gì!”

Anh hai nhắm mắt lại, quay mặt sang bên cạnh.

“Anh đang run, anh sợ cái gì sao?”

“Đỗ Nhược Phong tôi chưa bao giờ biết sợ là gì.”

“Anh sợ tôi.”

Ta đột nhiên khẳng định. Tuy rằng ta không có một tia nắm chắc.

“Gần đây lưu hành mấy cái chuyện cười nhạt nhẽo thế này sao?”

Anh hai quay đầu gào vào mặt ta đầy giận dữ.

“Con mẹ nó vì sao tôi phải sợ cậu?”

“Anh sợ tôi.”

Không biết vì sao, những lời này ta càng nói càng chắc chắn.

“Cậu nói lại lần nữa xem, có tin tôi đập cậu không!”

Tựa như vừa từ đáy biển sâu thẳm ngoi lên đến mặt đất, ta từ từ nhìn thấy ánh sáng rọi dần.

Nhưng ánh sáng đó liệu có thuộc về ta?

Ta không hề hỏi.

Ta chỉ lần thứ hai chậm rãi, chậm rãi từng chút một vùi vào thân thể ấm áp của anh hai.

“A a…”

Anh hai phát sinh âm thanh nức nở run run.

“Vì sao… Vì sao cậu làm như thế… A a…”

“Tôi muốn làm như vậy…”

Ta liếm láp vành tai khả ái của anh hai.

“Ô… đừng mà… đừng làm như vậy mà… tôi không muốn thế…”

Anh hai run lên bần bật, tựa như sắp tan vỡ ra thành từng mảnh nhỏ trong lòng ta vậy.

“Tôi muốn dịu dàng một chút với anh…”

Ta vuốt ve lưng anh ấy an ủi, rồi lần đầu tiên ghé vào lỗ tai anh ấy gọi hai chữ:

“Anh hai…”

Anh hai nghe vậy chấn động mạnh, hai mắt kinh ngạc nhìn ta, tựa như nghe được chuyện gì không tin nổi.

Ta lại nhẹ nhàng gọi anh ấy một lần nữa.

Nước mắt, đột nhiên từ viền mắt anh rơi xuống…

Ta thấy đau nhói trong lòng, kìm không được lại gọi anh ấy một tiếng nữa.

Anh hai lập tức giật mạnh toàn thân, vừa khóc vừa bắn trong lòng ta.

Còn ta cũng không chịu được sự co rút mạnh bên trong cũng hung hăng bắn ra, đổ đầy bên trong thân thể ấm áp của anh hai.

Vết thương đang thối rữa trong thân thể ta dường như trong nháy mắt cũng được đổ đầy một loại thuốc thần kỳ, hạnh phúc mà lâu lắm không cảm thụ được nhanh chóng đầy ắp trong lòng.

Ta nhẹ nhàng thưởng thức dư vị cao trào, nâng lấy gương mặt đẫm lệ của anh hai, nhẹ nhàng hôn từng giọt nước mắt đang rơi xuống.

“Ân…”

Anh hai nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, vươn hay tay ôm chặt lấy ta.

Khi ta ôm anh hai không biết là vì khóc hay vì mệt mà bắt đầu ngủ ra khỏi toilet, các tiếp viên hàng không lập tức chạy tới thân thiết hỏi.

“Vị tiên sinh này làm sao thế ạ? Có cần chúng tôi hỗ trợ không?”

“Không cần, anh ấy chỉ mệt thôi. Tôi sẽ chăm sóc anh ấy.”

Ta bế anh hai quay về chỗ ngồi, để anh ấy tựa trong lòng mình.

Ta biết anh mệt rồi, anh hai.

Bao nhiêu năm trôi qua như thế, anh chắc là mệt mỏi lắm rồi.

Anh đã luôn luôn không thành thực như vậy, nên hãy để Tiểu Thần quyết định đi.

Ta đã quyết định đem hẹn ước một năm của chúng ta kéo dài ra đến trăm năm, nghìn năm.

Em đã trưởng thành. Em sẽ chăm sóc anh, vĩnh viễn chăm sóc anh.

Chỉ cần anh ở bên cạnh em là được, em sẽ cho anh hạnh phúc.

Hạnh phúc đến nỗi anh không thể nào tượng tượng ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.