Huých Tường

Chương 16: Chương 16: Lý Do Đến Muộn




CHƯƠNG 16 PN2: LÝ DO ĐẾN MUỘN

Ánh nắng ban mai tràn ngập mùi vị biếng lười, trên giường có hai người nam nhân tuấn mỹ hiếm thấy trần trụi quấn lấy nhau, hưởng thụ cái cảm giác hạnh phúc ấm áp…

“Heo lười, còn không chịu rời giường.” Đỗ Nhược Phong nhéo nhéo cái mũi của em trai.

“Không đâu, em không nỡ rời anh, anh hai”

Đây rõ ràng là một tinh anh khôn khéo lão luyện trong thương giới, nhưng chỉ cần trước mặt anh hai mình, Đỗ Nhược Thần tự động biến thành một con cún con ưa làm nũng.

“Đừng có làm nũng nữa, nếu không rời giường mình sẽ bị muộn mất. Lát nữa Lăng Cường lại chế giễu chúng ta.”

Hôm nay là sinh nhật của ba người bạn thân nhất Lăng Cường, hai nhà đã hẹn sẽ cùng nhau đến biệt thự cạnh biển để tổ chức tiệc mừng.

“Anh, anh đừng ngốc, hai người đó so với chúng ta lúc nào chả tới trễ, lần nào gọi điện thoại tới giục là y như rằng nghe hai cha con họ đang làm chuyện đó, rên rỉ lớn như vậy, chỉ có thằng ngu mới không biết họ đang làm cái trò ma gì! Lăng Cường căn bản là đồ cầm thú!”

Đỗ Nhược Thần tuyệt đối không bao giờ bỏ qua một cơ hội chửi bới cái tên Lăng Cường ấy.

“Lại còn không biết xấu hổ nói người khác, em thì sao? Lần nào vội vàng phải đi đến nơi, em lại lên cơn động dục, không thèm để ý thời gian địa điểm bắt đầu cưỡi ầm ầm, anh thấy em với mấy con cún bên đường y chang nhau.” Đỗ Nhược Phong tức giận trừng mắt lườm em trai.

“Hí, em mà có là cún con cũng là do anh hai nuôi.” Đỗ Nhược Thần tuy bị mắng nhưng không hề để tâm, ngược lại còn bắt chước mấy con cún con chui vào lòng anh hai cọ tới cọ lui.

“Đồ mặt dày!” Đỗ Nhược Phong cười gõ nhẹ một cái lên đầu em trai. “Dậy mau, còn nằm trên giường nữa là anh đi một mình đấy.”

“Em không cho!” Đỗ Nhược Thần cuống lên ôm chặt lấy anh.

Đỗ Nhược Phong nhất thời có cảm giác dở khóc dở cười.

Bình thường em trai anh quản anh rất chặt.

Từ khi anh quay lại công ty kiến trúc thiết kế mà mình cùng Lăng Cường một tay sáng lập làm việc, em trai cứ vài giờ lại gọi điện cho anh một lần.

Những lần anh đi họp nên tắt điện thoại, hoặc lúc đang tiếp khách không tiện bắt máy được, em trai anh trong vòng nửa tiếng đồng hồ sẽ xuất hiện trước mặt anh, cả người như vừa lao từ dưới nước lên, mồ hôi mướt mát.

Anh biết đây là ám ảnh do sự trả thù của anh từ nhỏ khiến em trai mình hôm nay không có cảm giác an toàn.

“Đồ ngốc.” Đỗ Nhược Phong nhẹ nhàng mắng một câu.

Em chẳng biết anh yêu em đến thế nào đâu.

Từ cái lúc em không hề biết, thậm chí anh cũng chưa hề nhận ra, anh đã không thể kiềm chế mà yêu em mất rồi…

Vất vả lắm mới dỗ được em trai rời giường, không ngờ nó lại bày ra một cái điều kiện mới.

“Anh hai phải giúp em tắm em mới chịu đi.”

“Đỗ Nhược Thần, cậu còn chưa chịu thôi sao?” Đỗ Nhược Phong tức giận đến nhéo cậu một cái.

“Ai kêu anh hai không giúp em tắm.”

“Tắm cho em, anh còn ra khỏi cửa được sao?” Nghĩ đến em trai lần nào cũng đè mình ra phòng tắm lăn tới lăn lui đến quên trời đất, làm đến thiên hôn địa ám, Đỗ Nhược Phong đã bị bi thảm chụp cái mũ “Đại vương đi muộn” vội vàng xin kiếu ngay tắp lự.

“Thế thì em lui một bước đưa ra yêu cầu thứ hai vậy, anh hai tắm cho em đi a. Em đảm bảo không động tay động chân gì đâu.” Đỗ Nhược Thần giơ hai tay lên thề.

“Thật hả?” Đỗ Nhược Phong nghi ngờ liếc mắt nhìn em trai: “Hôm nay chúng ta sẽ ra khỏi cửa đúng giờ?”

“Đương nhiên rồi.” Đỗ Nhược Thần xòe hai tay ra: “Trừ phi anh hai động tay động chân với em.”

“Cứ mơ đi!” Đỗ Nhược Phong cười đẩy vai em trai: “Muốn tắm thì mau lăn vào cho anh!”

Đỗ Nhược Thần hoan hô một tiếng, nhanh nhảu chạy ào vào phòng tắm.

“Thần, cẩn thận trượt chân!” Đỗ Nhược Phong vội vã chạy vào theo. “Lớn như thế này rồi, còn điên điên khùng khùng hâm hâm dở dở, muốn anh hai lo chết sao?

“Hí, xin lỗi mà, anh hai.” Đỗ Nhược Thần đưa tay muốn ôm tâm can bảo bối của mình vào lòng.

“Dừng! Là ai nói sẽ không động chân động tay?” Đỗ Nhược Phong trừng mắt lườm em trai cảnh cáo.

“Vâng vâng!” Đỗ Nhược Thần thu hai tay về.

Đỗ Nhược Phong lúc này mới yên tâm giúp em trai tắm.

Cầm cục xà bông mà anh tự tay chế ra cho em trai, Đỗ Nhược Phong cẩn thận xoa toàn thân em trai.

Cứ như thế cọ rồi lại cọ…

“Đỗ Nhược Thần! Anh còn chưa cọ tới chỗ đó, ngóc ngóc cái gì dưới kia hả?”

Nhìn hạ thể đã ngẩng đầu cao cao của mình, Đỗ Nhược Thần dõng dạc trâng tráo nói:

“Tay anh hai mê hoặc mơn trớn cơ thể em như thế, em cũng có bị liệt dương đâu, đương nhiên phải ngóc lên rồi!”

“Ai mơn trớn em chứ? Là anh đang giúp em tắm!”

“Nga, xin lỗi, là em hiểu lầm, hiểu lầm rồi.” Đỗ Nhược Thần lập tức xin lỗi phi thường thành khẩn.

“Biết là hiểu lầm còn không mau mềm xuống cho anh!”

“Đàn ông làm sao bảo mềm là mềm được a. Hay là anh hai giúp em xoa xoa nó đi.”

“Đừng có mơ! Đỗ Nhược Thần, đừng có tưởng anh không biết em đang tính cái gì trong đầu!”

“Được rồi, anh hai không giúp em làm. Em đành phải tự mình làm vậy.” Đỗ Nhược Thần trình ra một vẻ vô cùng cam chịu, bắt đầu lên cò súng.

Nhục trụ của em trai chẳng biết đã tiến nhập cơ thể của mình bao nhiêu lần bị chà xát đến cương lên vô cùng phấn chấn, đại nhục quan hồng thẫm không ngừng rỉ ra thứ dịch trong suốt, phát ra âm thanh *** đãng do chà xát mạnh mẽ.

Đỗ Nhược Phong rất là muốn giả vờ như mình không nhìn thấy gì.

Anh nhịn được, anh nhịn được.

Nhưng em trai vừa tăng thêm tốc độ chà xát.

Trong phòng tắm, ngập tràn mùi đàn ông nồng nồng cùng với tiếng thở hổn hển khêu gợi của em trai…

Thị giác, thính giác, khứu giác đều bị tình sắc làm cho phát cuồng! Đỗ Nhược Phong vốn bị em trai dạy dỗ thành vô cùng mẫn cảm cũng không nhịn nổi nữa!

Rên một tiếng, Đỗ Nhược Phong xoay người nằm úp sấp trên mặt đất, đưa hai tay về phía sau mở hai cánh mông

“Hanh ân, Thần, mau, tiến vào”

“Không được, em hứa với anh hai hôm nay không đến muộn rồi.”

“Quan tâm làm gì! Thần, mau cắm vào đi” Trước đó không lâu, anh vừa mới rửa sạch dịch thể trong cái mông mà em trai tối qua bắn vào, ai mà ngờ bây giờ cái miệng nhỏ đó lại cơ khát muốn nuốt thêm nữa những thứ đó nhiều hơn

“Ây, ai kêu em là em trai ngoan làm chi, đành phải cố mà thỏa mãn anh hai *** đãng vậy”

Đỗ Nhược Thần xấu xa cười, côn thịt thô to lần thứ hai đâm vào thân thể tuyệt vời mà dù thao nhiều đến thế nào cũng không chán, để riếng rên rỉ mê người lần nữa quanh quẩn trong thế giới riêng ngọt ngào của hai người…

Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc hai người chuẩn bị quần áo chỉnh tề xong xuôi, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Một người đàn bà trung niên khí chất cao nhã, dung mạo tú lệ xinh đẹp đứng ở cửa.

“Mẹ? Sao mẹ lại đột nhiên đến thế?” Đỗ Nhược Thần vội vã chắn trước cửa, không muốn để anh hai thấy.

“Mẹ đến gặp các con. Sao thế, không chào đón à?” Trác Hương Nhi trên mặt nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Sợ anh hai nhìn thấy mẹ sẽ không vui, Đỗ Nhược Thần có chút bối rối nhìn bà.

“Mẹ, mẹ biết là anh hai không thích”

“Thần, sao không mời khách vào ngồi?”

“Anh?”

“Mời dì vào đi.” Đỗ Nhược Phong vào quầy bar, rót ra một tách trà.

“Café vừa hết, uống trà không sao chứ ạ?”

“Ta thích lắm, cảm ơn.” Trác Hương Nhi mỉm cười nhận tách trà từ tay đứa con chồng.

“Mẹ, sao hôm nay mẹ rảng rỗi mà đến thế? Nghe nói ngày mai hai người xuất ngoại mà?” Đỗ Nhược Thần vừa cố gắng tiếp chuyện mẹ, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt anh hai.

“Đúng, ngày mai ta và cha con sẽ đi Thụy Sĩ một chuyến.”

“Đi du lịch?”

“Không, tim cha con có chút vấn đề, có người giới thiệu một vị bác sĩ rất có uy tín, chúng ta muốn đi kiểm tra.”

“Mẹ, sao mẹ không nói sớm? Ba ổn chưa?”

Đỗ Nhược Thần thấy anh hai không nói một câu, khẽ nhíu mày.

“Mẹ nghĩ là không sao đâu, nhưng tốt nhất cũng nên cẩn thận một chút thì hơn. Dù sao cha con cũng đã lớn tuổi rồi. Được rồi, ta có cái này phải giao cho Nhược Phong.” Trác Hương Nhi lấy trong túi xách ra một cái hộp gấm.

“Đây là cái gì?” Đỗ Nhược Thần mười phần hiếu kỳ, đưa tay tính lấy chiếc hộp.

“Thằng nhóc này!” Trác Hương Nhi cười nhẹ nhàng đánh vào tay con. “Mẹ đã nói rồi, đây là đưa cho Nhược Phong mà.”

“Của anh hai cũng là của con!” Đỗ Nhược Thần hùng hồn nói: “Đúng không, anh hai?”

Đỗ Nhược Phong trừng mắt lườm cậu: “Ai nói thế?”

“Anh!” Đỗ Nhược Thần lần thứ hai biến thành cún con làm nũng, dùng đôi mắt long lanh sắp khóc nhìn anh hai đầy mong chờ, hai tay ôm không ngừng lắc tới lắc lui. “Cho em xem, em muốn xem!”

“Đỗ Nhược Thần, em an phận chút cho anh!” Đỗ Nhược Phong có chút bực mình nhéo em trai một cái.

Anh tuy không còn hận người đàn bà đã phá nát cuộc hôn nhân của mẹ mình, nhưng anh không quen nghịch đùa với em trai trước mặt bà.

Thấy con trai mình trước mặt anh hai bám dính lấy người ta như hồi nhỏ, Trác Hương Nhi cười thở dài.

“Ai, con đó, chẳng chút tiến bộ nào hết.”

“Anh hai tiến bộ là được rồi. Sau này anh ấy sẽ nuôi con.” Đỗ Nhược Thần nghịch ngợm nháy mắt với anh hai một cái.

“Thần, đừng quấy nữa.” Đỗ Nhược Phong nhìn cái hộp gấm trên bàn, bình thản hỏi. “Ai đưa cho con vậy?”

“Cha con.” Trác Hương Nhi dịu dàng nhìn đứa con chồng.

“Con có cha sao?” Bên môi Đỗ Nhược Phong xuất hiện một tia cười khổ. “Dì mang về đi. Con không nhận đâu.”

“Đừng vội. Nhìn bên trong là thứ gì rồi con từ chối cũng được.” Trác Hương Nhi đem hộp gấm nhét vào tay anh.

“Đúng đúng, anh, anh mau mở ra đi.” Đỗ Nhược Thần tò mò không chịu nổi rồi.

“Được rồi, anh xem xem.” Đỗ Nhược Phong nhẹ nhàng mở nắp hộp.

Hai anh em họ Đỗ vừa nhìn đã lập tức chấn động.

“Ba muốn đưa thứ này cho anh hai?” Đỗ Nhược Thần kinh hỉ nhìn mẹ.

Thứ nằm trong hộp gấm đó là ngọc bội gia truyền trong nhà họ Đỗ, từ xưa đến nay chỉ truyền cho con trai trưởng.

Trên gương mặt Trác Hương Nhi lộ ra một nụ cười sung sướng.

“Đúng vậy, cha con đã thay đổi, ông ấy đã thừa nhận Nhược Phong là con trai trưởng của mình. Từ cái lần Nhược Phong gặp chuyện phải phẫu thuật, ông ấy đã muốn đến thăm con. Nhưng lại sợ anh hai con không chịu.”

Đỗ Nhược Thần biết anh hai từ nhỏ mang một tình cảm thập phần phức tạp với ba ba, là yêu, là hận chính cậu cũng không rõ nữa.

Nhưng cậu mong anh hai sung sướng.

Chỉ cần bỏ đi được cái khúc mắc cuối cùng này, anh hai mới có thể sung sướng đích thực.

“Anh, ba lớn tuổi rồi, bây giờ sức khỏe có vấn đề, chúng mình cùng về thăm ông có được không?” Đỗ Nhược Thần cầm tay anh hai.

“Nhược Phong, nhân sinh khổ đoản, tất cả ân oán để theo gió mà bay đi…” Trác Hương Nhi cầm lấy ngọc bội choàng lên cổ trưởng nam của Đỗ gia.

Đỗ Nhược Phong kinh ngạc vuốt ve miếng ngọc bội dán trên ngực mình, tựa như đang chìm trong hồi ức…

Được một lát, anh nhẹ nhàng gật đầu.

“Ya hú! Thật tốt quá! Mẹ, mẹ về trước báo tin vui cho ba ba đi, con đưa anh hai đi chúc mừng đây, mẹ đi thong thả nha!”

Đỗ Nhược Thần vui sướng như điên bế phốc anh hai lên tay, chạy bay lên lầu.

“Đỗ Nhược Thần tên hỗn đản này thả anh xuống”

Tiếng gào xấu hổ và tức giận của nam nhân truyền từ cầu thang xuống, nhưng chỉ trong chốc lát sau chuyển thành tiếng thở gấp.

Phiên ngoại hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.