Huých Tường

Chương 15: Chương 15: Chuyến Thăm Giữa Giờ




CHƯƠNG 15 PN1: CHUYẾN THĂM GIỮA GIỜ

“Tiểu Thần? Sao em lại đến đây”

Thấy em trai đột nhiên xuất hiện tại công trường mà mình đang phụ trách thiết kế quy hoạch, tôi giật mình ngạc nhiên.

“Anh hai bận đi làm đến chẳng rỗi ăn trưa với em nữa, em đành phải mang cơm hộp đến thăm anh đó, anh xem em tốt với anh chưa.”

Em trai tôi nói mấy câu như làm nũng với tôi.

Một người đàn ông trưởng thành cao một trăm tám mươi mấy cm mà còn quấn lấy mình với vẻ đáng yêu như thế. Mỗi lần nhìn thấy vẻ dễ thương này của em trai, tôi lại hận không hể siết lấy trong lòng mà yêu thương một phát.

“Anh biết, Tiểu Thần lúc nào cũng tốt với anh nhất mà.”

Câu đó chẳng có chút gì giả dối, trên đời này, không có người nào có thể tốt với tôi bằng đứa em trai yêu quý này.

“Anh, mình ăn đi, nếu không cơm nguội hết mất.”

“Được, chúng mình đến phòng làm việc ăn.”

“Không cần, chúng ta lên tầng hai công trường đi, em vừa thấy qua, chỗ đó không có ai, quang cảnh cũng khá, có thể nhìn thấy biển.”

“Nhưng mà ở đó không có chỗ ngồi a.”

“Ngồi trên đất, lấy báo trải xuống là được. Em muốn trải qua chút cảm giác trên công trường của anh hai.”

“Được, em nói gì cũng được.”

Tôi tiện tay vớ mấy tờ báo rồi nắm tay em trai kéo lên tầng.

“Anh hai, đây là món em mới học, anh nếm thử xem.”

Thấy dáng vẻ cố gắng lấy lòng tôi đáng yêu như một chú cún con của em trai mình, tôi không khỏi vừa yêu vừa thương.

“Được, anh ăn đây. Nhưng mà…”

“Nhưng mà sao?” Em ấy hồi hộp lo lắng nhìn tôi.

“Nhưng mà món nào nhìn cũng ngon hết, anh hai không biết phải ăn cái nào trước đây?”

Tôi liếc mắt nhìn em trai nghịch ngợm nháy mắt.

“Hi dễ ợt để em phục vụ anh hai nha.”

Em trai múc lên một muôi có cái gì đó xanh xanh đưa đến bên môi tôi.

“Anh, mở miệng ra, đây là chim trả đậu hũ, dùng rau chân vịt để làm đó anh, anh nếm xem.”

“Ưm… ngon ghê. Tiểu Thần đúng là có thiên phú nấu ăn nha. Anh được ăn thức ăn do đích thân tổng giám đốc công ty Đỗ thị nấu, chẳng biết làm bao nhiêu người ghen tị đến phát cuồng đây.”

“Người khác có quỳ xuống cầu xin cũng không được ăn đâu, em chỉ làm cho anh hai ăn thôi. Nào, anh nếm món thịt bò nấu ớt này đi, em biết anh hai thích ăn cay nên đặc biệt học đó.”

“Phù phù, ngon ghê ngon ghê, cay đã quá.”

Tôi vừa ăn vừa lấy tay quạt quạt miệng.

“Môi anh hai ăn cay nên đỏ hồng lên rồi kìa, dễ thương quá đi.”

Thấy ánh mắt ái mộ không che giấu của em mình, tim tôi lập tức đập nhanh gấp mấy lần, mặt nóng bừng lên.

Mình đã gần ba mươi tuổi rồi, bị em trai tùy tiện liếc một cái mà đã xấu hổ như một cậu nhóc ngố mới dậy thì vào xuân. Tôi thấy mình chẳng giấu nổi vẻ ngốc nghếch này của mình quả là có cảm giác hơi mất mặt.

“Tiểu Thần, em đừng có nhìn anh ăn không như vậy, em cũng ăn đi a.”

“Anh hai, anh đút em được không?”

Nhìn đôi mắt mong chờ của em trai, tôi sao nỡ từ chối cho được.

“Được, được, anh đút cho em.”

Hai anh em chúng tôi cứ như vậy anh một miếng em một miếng đút cho nhau ăn, tuy rằng ngồi ở trên công trường đang thi công bừa bộn bẩn thỉu, nhưng cảm giác ngọt ngào hơn ngồi ở bất cứ nhà hàng cao cấp nào.

Ăn no rồi, uống hết bát canh do em trai tự tay nấu, tôi thỏa mãn dựa vào lòng em mình, vỗ vỗ cái bụng no căng.

“Trời ạ, no chết mất.”

“Anh, ăn no rồi thì ngủ chút đi, như thế buổi chiều mới có tinh thần làm việc.”

“Ừm… được …”

Mấy hôm nay vì công việc bận, quả là có chút mệt mỏi, nhưng tôi không dám để cho em trai mình biết nếu không em ấy nhất định sẽ ép tôi ở nhà tĩnh dưỡng, không được phép quay lại công ty đi làm.

Tôi biết lần trước chuyện mình sinh bệnh vẫn làm em ấy lo sợ, nhưng bảo tôi ngày nào cũng ở nhà không làm gì, tôi sợ mình sẽ chết vì buồn trước mất.

Lần đó sau giải phẫu, điều dưỡng hết nửa năm, tôi quay về công ty của mình đi làm. Tuy rằng em trai không muốn rời xa tôi, nhưng tôi cũng không muốn làm ở công ty Đỗ thị.

Thứ nhất, công ty đó nhân tài đông đúc, thực sự cũng chẳng cần đến tôi. Thứ hai, tôi e rằng làm ở đấy một thời gian, chuyện của tôi và em trai sẽ bị lộ ra ngoài.

Tôi là người đã trải qua cái chết một lần, có thế nào cũng chẳng làm sao, nhưng tôi không cho phép người ngoài có bất cứ lời đổn thổi nào bất lợi hay làm tổn thương em mình.

Anh em yêu nhau, vốn là một chuyện thế gian này chẳng thể nào chấp nhận nổi, em trai tôi từ nhỏ vốn là thiên chi kiêu tử, được mọi người nâng như nâng trứng, tôi sao nỡ để em ấy vì tôi mà bị mọi người phỉ nhổ khinh khi được.

Em ấy từ nhỏ đã vì tôi mà chịu oan ức đau lòng cũng đã đủ nhiều, bây giờ tôi cũng chỉ có thể vì em ấy mà làm như thế…

“Hanh ân… anh… hai…”

Mơ màng trong giấc ngủ, tôi loáng thoáng nghe thấy em trai gọi mình.

“Hanh a… anh hai… anh… em…”

Nhận ra tiếng thở gấp gáp của em trai, tôi lập tức lo lắng tỉnh giấc.

Một cây nhục bổng cương cứng thẳng tắp lắc lư trước mắt tôi, tôi thấy em trai mình đang quỳ gối trước mình nhắm mắt, gương mặt đầy thống khổ khó chịu. Những ngón tay thon dài đang ra sức chà sát cự bổng căng ra như sắp nứt ấy, từ cái lỗ nhỏ trên đỉnh không ngừng rơi xuống những giọt lỏng trên môi tôi, khiến tôi nếm được mùi đàn ông nồng nàn của em trai.

Xem ra tôi đúng là nên giảm lượng công việc đi chút thôi. Ngày nà về nhà ăn xong cơm là đã mệt đến ngủ gà ngủ gật, liên tục mười mấy ngày nay không chiều em trai rồi.

Thấy Tiểu Thần vì lo tôi mệt, nhịn vất vả như vậy, tôi cảm động vươn đầu lưỡi, yêu thương liếm từng chút một.

“A a… Anh hai… anh hai…”

Tiếng rên của em trai làm thần trí tôi hoàn toàn mê loạn, không thể khống chế nữa rồi.

Tôi hút mạnh hai cái nữa khiến em trai sung sướng đến run cả người. Hạ thể của tôi cũng bắt đầu ngẩng cao đầu rồi.

Sợ vạn nhất có người đến thì có thể mặc lại đồ ngay, tôi không cởi áo, chỉ kéo quần xuống lộ ra cái mông.

“Tiểu Thần, đừng nhịn, mau đến đây.”

Tôi quỳ gối trước mặt em trai, không hề giấu giếm đem tất cả của mình phô ra trước mặt em ấy.

“Anh, anh lúc nào cũng tốt với em hết, em yêu anh lắm.”

Em trai nhào đến sau lưng tôi, đem côn thịt vừa cứng vừa lớn lần nào cũng thao tôi sướng đến chết đi sống lại để ở cửa động

Vừa nghe những lời yêu thương ngọt ngào của em mình tôi kích động đến suýt nữa thì bắn ra, thở hổn hển lắc lắc cái mông, vội vã cầu xin em ấy tiến vào trong mình.

“Tiểu Thần…van xin em… chơi anh… chơi anh nhanh lên đi!”

Những lời của tôi quả là thô tục đến khó tin được, nhưng đó là những lời chân thực nhất từ đáy lòng.

Tôi đã không quan tâm mình đang ở nơi làm việc có thể để bị bất cứ ai bắt gặp nữa, từ sau khi gặp lại em trai, cơ thể của tôi từ lâu không thuộc về mình nữa, nó đã bị người tôi yêu thương nhất chinh phục hoàn toàn rồi.

Côn thịt vĩ đại của em trai tôi cuối cùng cũng đã cắm thật sâu vào trong, làm tôi sung sướng đến cảm giác cực khoái nháy mắt chạy khắp thân thể, vì sợ công nhân ở dưới lầu nghe thấy, tôi đành cắn chặt môi dưới nén tiếng kêu *** đãng sắp bật ra của mình…

“A a ha ha… sướng quá…”

“Hanh hanh… A a…”

Em trai tôi điên cuồng đưa đẩy eo, không ngừng thao mạnh tôi, khiến tôi sung sướng đến chút nữa hôn mê bất tỉnh.

“A, anh, đừng cắn mình, sẽ chảy máu mất, nào, cắn cái này…”

Em trai vươn hai ngón tay cắm vào miệng tôi.

Nhưng sao tôi lại nỡ cắn em ấy cho được, tôi ngậm lấy hai ngón tay của em trai, cố gắng hút mạnh.

Miệng bên dưới của tôi đang cắn chặt nhục bổng to lớn của em trai, cái miệng bên trên cũng có một thứ khác của em ấy làm tôi không khỏi có một ảo giác, là trong miệng tôi đang ngậm một phân thân khác của em mình.

Tưởng tượng *** đãng như vậy khiến tôi lập tức không nhịn nổi, tôi rên rỉ một trận rồi trong sự đâm thọc mạnh liệt của em trai, bắn thật mạnh ra

“Úc úc trời ạ chặt quá chặt quá anh hai sướng chết em mất em muốn bắn

Em trai cũng bị sự siết chặt trong cơ thể tôi khiến cho bắn ra, dòng dịch thể nóng hổi của em ấy phun đầy lên bích tràng mẫn cảm của tôi, nóng đến khiên tôi rên lên liên tục…

Hai chúng tôi ôm chặt lấy nhau, thở hổn hển ngã xuống đất…

Tôi những tưởng như thế thì em trai sẽ buông tha cho mình, không ngờ sau chưa được một phút rưỡi, tôi cảm giác côn thịt vẫn đang cắm trong cơ thể mình đang chậm rãi cương lên.

“Anh hai, chúng mình làm lần nữa được không?”

Em trai liếm láp vành tai của tôi, nhẹ nhàng hỏi.

Tôi vừa muốn chiều ý em ấy, lại vừa sợ sắp hết thời gian nghỉ trưa, các công nhân sẽ lục tục lên lầu hai.

Ngay khi tôi hạ quyết tâm từ chối thì em ấy không hề báo trước lột quần của tôi xuống, còn bế tôi đứng dậy.

“Không được, Tiểu Thần, ngoan, nghe anh nói, chúng mình về nhà rồi lại A a”

Tôi chưa kịp nói xong, em trai tôi đã đẩy tôi vào tường, nắm hai chân tôi vòng quanh thắt lưng mình rồi cắm thẳng vào bên trong

Trong đầu tôi trời đất đảo điên, thân thể vừa qua cao trào làm sao chịu nổi sự đùa bỡn như thế, tôi lập tức mềm nhũn ra, chỉ còn có thể thả lỏng để cho em trai tùy ý thao túng.

Vì đã bắn một lần, lần này em trai tôi nhịn rất kiên nhẫn, lâu đến nỗi tôi chịu không được.

“Hanh ân… hanh ân… Tiểu Thần… Không được… em tha anh đi…”

Nước mắt không biết rơi xuống từ bao giờ, tôi đã chẳng quan tâm mặt mũi gì nữa, nhìn em trai mình khóc lóc cầu xin.

“A hô… anh…. Anh nhịn chút nữa đi… sắp được rồi…”

Em trai ồ ồ thở dốc dỗ dành tôi.

Nhưng mà cái ‘sắp được rồi’ em ấy nói cũng đủ để hành hạ vật vã tôi nửa tiếng đồng hồ, khiến tôi không biến đã kêu la bắn ra bao nhiêu lần.

Bị côn thịt dường như chẳng bao giờ thỏa mãn của em trai thao đến sắp ngất đi, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang

“Tiểu Thần, mau rút! Có người tới!”

Tôi lập tức tỉnh táo lại, vội vã giục.

“Hanh ân… không được, anh, em sắp A a”

Em trai tôi đâm mạnh hai phát cuối, đột ngột kêu to bắn tinh trong cơ thể tôi

Không xong! Không kịp rồi!

Vôi vô thức ôm chặt em trai, vùi mặt em ấy vào ngực mình, không để người khác thấy tướng mạo em ấy.

Anh chàng đứng ở đầu cầu thang nhìn tôi như gặp phải quỷ.

Cũng chẳng trách cậu ta há miệng cứng họng, bất kể ai mà thấy thủ trưởng mà mình sùng bái xưa nay lại đang dang rộng hai chân để đàn ông đặt trên tường đâm chọc, chắc cũng sợ đến cấm khẩu luôn chứ?

Tôi lạnh lùng nhướn mày, quăng một ánh mắt cho người trợ thủ đắc lực của mình lệnh cho cậu ta rời đi.

Chắc là do kinh hãi quá độ, cậu ta chưa phản ứng nổi.

Tôi lại nghiêm khắc trừng mắt nhìn cậu ta một cái nữa cậu ta mới giật mình tỉnh lại, lảo đảo chạy khỏi hiện trường.

“Anh, xin lỗi, có phải em lại gây phiền phức cho anh rồi không?”

Em trai tôi sau khi hồi phục lại thần trí có chút sợ hãi từ trong lòng tôi ngẩng đầu lên nhìn.

Em trai tôi vỗn luôn luôn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chẳng sợ trời chẳng sợ đất, nhưng chỉ trước mặt tôi mới lộ va vẻ đáng thương cực độ như thú nhỏ thế này.

“Em chẳng phải nói là muốn thành phiền phức cho cả đời anh sao?”

Tôi đem những câu em trai đã nói ra để trêu em ấy.

Em trai tôi vừa nghe tôi nói vậy lập tức bướng bỉnh lè lè lưỡi, vẻ đáng yêu của em ấy khiến tôi vui vẻ bật cười…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.