Huých Tường

Chương 14: Chương 14: Vỹ Thanh:




CHƯƠNG 14: VỸ THANH:

“A… A… Tiểu Thần… Tiểu Thần…. đừng hành hạ anh hai nữa mà…”

Giọng nói nức nở quanh quẩn trong phòng ngủ…

Làn da trắng nõn đã lâu không gặp nắng, do bị kích thích mà ửng hồng, người đó toàn thân lõa lồ nằm trên giường, giãy giụa thân thể khe khẽ cầu xin.

…..

“A…A… Tiểu Thần… Tiểu Thần… Mau chiều anh hai đi…”

“Không được, không nhanh như thế đâu, anh phải làm theo lời em.”

“Tiểu Thần…”

Đôi mắt anh hai đầy ấm ức nhìn ta thực sự là liều thuốc kích dục chết người.

Ta nuốt nước miếng.

“Đừng có làm nũng, không thỏa mãn em thì anh đừng hòng em chiều anh.”

“Đáng ghét, Tiểu Thần muốn anh hai làm gì….”

Vỹ thanh

“A… A… Tiểu Thần… Tiểu Thần…. đừng hành hạ anh hai nữa mà…”

Giọng nói nức nở quanh quẩn trong không gian phòng ngủ…

Làn da trắng nõn vì lâu không ra nắng do bị kích thích trở nên ửng hồng, người đó toàn thân lõa lồ nằm trên giường, giãy giụa thân thể khe khẽ cầu xin.

Hình ảnh *** mỹ mê người thiếu chút nữa khiến ta nhịn dục lâu ngày phun ba lít máu mũi.

Nhưng vì trước khi xuất viện chiều nay, ta không cẩn thận thấy cảnh tình ái của hai cha con biến thái trong phòng làm việc, khiến ta bị kích thích mạnh, vì vậy hôm nay ta không muốn buông tha anh hai nhanh như vậy.

“A… A… Tiểu Thần… Tiểu Thần… Mau chiều anh hai đi…”

“Không được, không nhanh như thế đâu, anh phải làm theo lời em.”

“Tiểu Thần…”

Đôi mắt anh hai đầy ấm ức nhìn ta thực sự là liều thuốc kích dục chết người.

Ta nuốt nước miếng khan.

“Đừng có làm nũng, không thỏa mãn em thì anh đừng hòng em chiều anh.”

“Đáng ghét, Tiểu Thần muốn anh hai làm gì….”

“Em muốn… đợi lát nữa sẽ biết. Bây giờ nhắm mắt lại.”

Anh hai căm giận trừng mắt lườm ta, nhưng ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Ta lấy ra thứ mình đã chuẩn bị sẵn từ trước, xấu xa cười cười.

“Tiểu Thần, em muốn làm gì? Sao lại bịt mắt anh hai lại?”

“Để mừng anh hai xuất viện, em đã chuẩn bị một món quà tặng anh hai a.”

“Tặng thì cứ tặng, bày nhiều trò như vậy làm gì a?”

“Anh hai đúng là chẳng biết vui thú gì cả. Mặc kệ anh đó, bây giờ ngoan ngoãn nghe lời em nha.”

Ta nhấc bổng anh hai lên bế xuống dưới lầu.

“Tiểu Thần em muốn đi đâu?! Anh còn không có mặc quần áo a!”

“Hi, không mặc thì anh mới không có trốn đi a.”

Bế anh hai đặt vào trong xe, giúp anh ấy cài dây an toàn, lấy tấm thảm từ sau xe phủ lên người anh ấy.

“Được rồi, đại công cáo thành! Xuất phát!”

Ta như một thằng nhỏ học tiểu học được lên xe đi chơi xa hưng phấn gào to.

Anh hai ngồi bên cạnh hai bắt bị bịt kín chỉ đành lắc đầu cười khổ.

Ta lái chiếc xe lao nhanh trên con đường núi quanh co.

Anh hai có vẻ dần dần quen với việc không nhìn thấy gì, chậm rãi thả lỏng người.

Đến nơi, ta xuống xe mở cửa rồi vòng qua bế anh hai lên, chậm rãi bước vào cái nơi đã lâu lắm mình không đặt chân vào.

Chầm chậm bước đi, ta ôm anh hai bế lên lầu ba, bước lên bậc cuối cùng ta đã thở hổn hển như trâu rồi.

“Anh hai, chúng ta đến nơi rồi.”

Anh hai không trả lời ta.

Ta cúi đầu nhìn, đột nhiên phát hiện anh hai đang trong lòng mình mà khẽ run rẩy.

“Sao em mang anh đến đây? Lập tức đưa anh đi!”

Xem ra anh hai đã tự phát hiện rồi. Ta khe khẽ thở dài:

“Anh, anh tin em chứ?”

“Anh đương nhiên tin em. Nhưng Tiểu Thần”

“Vậy hãy nghe em. Anh hai, nghe em nhé, được không?”

Anh hai nghiến răng.

“Được, anh nghe em.”

Ta đem anh hai thả xuống đất, mở cửa phòng.

Mắt chậm rãi mở ra, lông mi anh hai nhẹ nhàng run lên.

“Anh, đừng sợ.”

Anh hai chậm rãi nâng mi. Vẻ mặt anh hai có chút sợ hãi pha lẫn do dự, còn lại là một vẻ buồn đau khó hình dung nổi.

Anh ấy chậm rãi thả bước trong căn phòng đã lưu lại rất nhiều hồi ức của chúng ta.

Đôi mắt dần dần ướt, anh hai nhẹ nhàng chạm lên từng chi tiết, thỉnh thoảng ngẩng dầu nhìn ta,

“Vì sao?”

Anh hai đau khổ nhíu mày: “Vì sao lại dẫn anh về? Anh không muốn nhớ.”

“Hồi ức chính là món quà em tặng anh hôm nay.”

Ta tiến tới nhẹ nhàng ôm lây con người đang đầy yếu đuối trước mặt.

“Trước đây, em cũng đã trốn chạy khỏi nơi này. Em không dám đụng vào bất cứ thứ gì gợi nhớ đến anh. Nhìn thấy căn phòng này em lại nhớ anh, nhớ anh phát điên. Đến cuối cùng, em đành phải chạy ra nước ngoài. Thậm chí, sau khi về nước, em cũng không có đủ dũng khí quay lại căn nhà này, quay lại căn phòng này.”

“Tiểu Thần…”

“Đã đến lúc giải thoát rồi, anh hai…”

Ta đỏ mắt nâng gương mặt anh hai lên.

“Đem tất cả những chuyện trước đây không dám nói, không thể nói, tại căn phòng này, nói hết em nghe… được không?”

Anh hai nhắm mắt lại.

“…Được, được.”

Lúc anh hai mở mắt ra, trên mặt đã là vẻ lạnh lùng mà ta quen từ nhỏ.

“Cởi hết quần áo ra.”

Ta lập tức nghe lời như hồi còn bé, nhanh chóng cởi hết quần áo.

“Đến đây.”

Anh hai kéo ta đến bên cửa sổ, để ánh trăng rọi lên thân thể ta…

Ta ngoan ngoãn đưa ngực đến trước mặt anh hai.

“Anh vẫn muốn nói cho em…”

Anh hai đưa ngón tay vuốt ve hạt đậu đỏ cương cứng lên của ta.

“Em thật xinh đẹp… Em là người đẹp nhất anh từng thấy…”

“Anh hai…”

Ta hưng phấn ngẩng đầu, thở hổn hển.

“Lần đầu nhìn thấy em, em mới sáu tuổi… anh còn tưởng mình thấy một thiên thần…”

Anh hai nhẹ nhàng vuốt ve ta, đôi mắt lấp lánh ánh sáng dịu dàng.

“Em quay sang phía anh cười, cười thật đẹp, thật ngọt ngào… Anh ngơ ngác nhìn em, còn tưởng mình đã bước đến thiên đường.”

Ta bị những lời anh hai nói dọa cho ngẩn cả người, anh hai đã nghĩ rằng ta là thiên sứ sao? Người anh hai lúc nào cũng nhìn ta như thứ rác rưởi bẩn thỉu đó?

“Sau khi họ ly hôn, anh rất muốn đi theo mẹ…”

Anh hai bế ta nhấc lên bệ cửa sổ, vùi mặt vào ngực ta nhẹ nhàng nói.

“Nhưng mẹ lại không cho anh đi. Bà nói rằng nếu như anh đi, quá tiện cho mẹ con hai người. Bà nói anh phải bảo vệ thật tốt cái nhà này, chỉ có anh mới là người thừa kế chính thức của Đỗ gia. Nhưng anh lại quá cô đơn, ba không quan tâm đến anh, mẹ em tuy cũng tốt với anh, nhưng trong lòng anh luôn hận bà ấy, hơn nữa bà ấy cũng thường xuyên xuất ngoại cùng ba không có ở nhà. Chỉ có Tiểu Thần, chỉ có Tiểu Thần lúc nào cũng đi theo anh, vẫn bên anh…”

“Anh hai…”

Nghĩ đến chuyện anh hai phải trải qua bao thống khổ và cô đơn hồi nhỏ, ta xót xa rơi lệ.

“Anh vẫn tự nhủ không thể thích em, không được tử tế với em, bằng không anh sẽ phản bội lại mẹ mình.”

Anh hai đưa tay lên, lau nước mắt của ta.

“Nhưng không được… anh càng ngày càng thích em… càng này càng chiếm lấy em hơn…”

“Vậy anh hai chiếm lấy em đi…”

Ta nhảy xuống bệ cửa sổ, đứng thẳng trước mặt anh hai.

“Chiếm lấy em đi… anh hai, Tiểu Thần vĩnh viễn thuộc về anh…”

Ta quay người, hai tay bám lấy bệ cửa sổ, đem toàn bộ mình giao cho người mình yêu nhất trên đời.

“Tiểu Thần… Tiểu Thần… Tiểu Thần…”

Anh hai đặt những nụ hôn liên tiếp lên lưng ta, nhẹ nhàng gọi tên ta.

“Anh hai… anh hai…”

Ta cũng kích động vừa khóc vừa đáp trả anh ấy.

Cảm thấy anh hai nhẹ nhàng mở hai cánh mông mình ra, lộ ra cái nơi mà chỉ mình anh hai được thấy, ta không khỏi gấp gáp đến hơi co lại.

“Mấy năm nay anh đều nhớ đến cái nơi này của Tiểu Thần mà tự an ủi đấy…”

Anh hai vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm ta, khiến ta rên rỉ trong run rẩy sợ hãi.

“A a… Anh hai… anh hai….”

“Tiểu Thần… muốn anh hai liếm sâu hơn chút nữa không?”

“A a… muốn muốn… anh hai…”

“Cái mông *** đãng của em đúng là chỉ dùng để giết chết đàn ông…”

Anh hai vừa liếm ta, vừa phát ra những tiếng thở gấp.

“Mỗi lần cắm vào anh đều hưng phấn đến phát điên, căn bản không muốn rút ra.”

Anh hai liếm hậu huyệt của ta ướt đẫm, phát ra những âm thanh *** loạn ướt át, khiến ta nghe càng ngứa ngáy khó nhịn, hạ thể cương lên như sắp vỡ bung ra.

“A a… vậy thì đừng đi ra… Ô… anh hai… cắm vào đi, xin anh mà, cắm vào đi!”

Ta lắc lắc cái mông, nức nở cầu xin.

“Được, được!”

Anh hai tựa như dã thú nhào đến sau lưng ra, đưa côn thịt vừa nóng vừa to để ở huyệt khẩu của ta, động người một cái, cứ như vậy cắm thẳng vào

“A a a”

Hai tay ta miết mạnh lên bệ cửa sổ, ngửa đầu hét lên, đau đến ứa nước mắt.

Nhưng sâu trong lòng, ta cảm thấy thỏa mãn và sung sướng vô cùng, bởi vì người ta yêu nhất cuối cùng đã quay trở về cơ thể của ta.

Anh hai đưa đẩy eo, trong cơ thể ta điên cuồng chạy ra vào, khiến ta như bị giông bão bao phủ, khóc như sắp đến rìa cõi chết…

“A a… anh hai… em yêu anh em yêu anh!”

“Tiểu Thần”

Anh hai nghe ta nói quả là hưng phấn đến phát cuồng, anh ấy nắm chặt eo ta, như muốn nghiền nát ta mà thọc thật mạnh, những giọt lệ kích động rơi từng giọt lên lưng ta.

“Anh hai cũng yêu em! Yêu em đến phát điên rồi… đời này anh không thể thiếu em… Tiểu Thần… Anh yêu em… Anh yêu em”

Anh hai cuối cùng cũng nói ra lời yêu, bao nhiêu đau khổ ngày xưa lập tức hóa thành mây khói, từ đó về sau tan biến chẳng còn…

Ta và anh hai chia lìa đã là chuyện xưa cũ, bỏ lại hết đằng sau.

Đêm đó, chúng ta ôm chặt lấy nhau ngồi bên cửa sổ. Nhìn ánh dương chậm rãi mọc lên, chúng ta tựa như nhìn thấy tương lai ngọt ngào bên nhau của mình…

—-Chính văn hoàn—-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.