CHƯƠNG 12
Sau nhiều lần đôi coi, Lý phu nhân vẫn kiên quyết phản đối việc con trai mình đi xa. Lý Nguyên, con trai bà thì cứ nằng nặc đòi đi. Chả ai chịu nhường ai. Lý phu nhân có lẽ phải điên đầu lên mất vì đứa con trai dám to tiếng cãi lại lời bà. Lúc ý, bà tự trách mình quá cưng chiều nó. Đã thế bà còn điên tiết thêm khi chồng bà còn vỗ tay tán thành việc cho con trai mình đi xa. Thông thường thì chồng bà hay phản đối hoặc có những yêu cầu rất khắt khe về những việc con trai mình làm. Vậy mà không hiểu sao ông lại đồng ý cho nó đi. Lý phu nhân cảm tưởng chồng con bà đang chống lại mình vậy. Suy đi tính lại thì bà cũng vì lo cho cái gia đình này. Bà lo sợ trên đường đi nhỡ có chuyện gì không lành xảy ra với con trai, bà biết ăn nói sao với tổ tông bây giờ.
Lý nguyên cũng hiểu rõ nỗi lòng mẹ nên chàng vội nói:
-“Mẹ à! Con biết là mẹ lo cho con nên mới phản đối, nhưng con đã lớn rồi. Cũng chẳng còn bao lâu nữa thì con sẽ gánh vác cái gia đình này nên con muốn ra ngoài mở rộng đầu óc thôi mà.”- Lý Nguyên dỗ dành.
-“Con à!”- Lý phu nhân khuyên ngăn ngay lập tức: “Ở bên ngoài lắm điều thị phi lắm con à! Không như con tưởng tượng đâu.”
Thấy vậy, Lý đại nhân, chồng bà lập tức chen ngang: “Tuổi trẻ nông nổi. Nàng không cản được đâu.”
Trời ạ! Kẻ đấm người xoa. Bà sao chịu nổi. Cuối cùng thì bà cũng phải đầu hàng, cho con trai đi một mình.
Lý Nguyên mở nụ cười tươi như hoa, đầy kì vọng.
Ngay vào sáng sớm hôm sau, chàng vội dậy, vớ ngay lấy cái tay nải mà mình đã chuận bị từ rất lâu rồi và chạy thẳng ra chuồng ngựa. Cha mẹ chàng đã đứng đó chờ sẵn rồi.
-“Hãy cẩn thận đó con. Những lời mẹ nói không hoàn toàn là sai đâu. Cố gắng giữ mình. Đừng quá cả tin rõ chưa?”- Cha chàng dặn dò.
-“Dạ rõ!”
-“Nhớ ăn ngủ cho kĩ đó nghe. Có gì khó khăn thì đừng cố gắng quá con nhé. Hãy nhanh về nhà! Cha mẹ mong con từng ngày!”- Đến lượt mẹ chàng dặn dò, mặt rưng rưng nước mắt.
-“Dạ thưa! Con tự biết chăm sóc cho bản thân mà.”
-“Lý Nguyên nhớ kĩ chưa!”- Lý đại nhân nói: “Sau khi hoàn thành việc mà Thầy con giao phó. Hãy mau chóng đến thành Thăng Long, tới phủ Nguyễn tướng quân, tìm gặp Kim Mai, nó rất mong được gặp con đó.”
Kim Mai? Lý Nguyên nhớ ra rồi. Đó chính là cô gái mà 5 năm trước đã đến chơi nhà chàng và làm chàng bị nhốt trong phủ một tuần liền. Hồi nhỏ thì chàng không biết, chứ giờ lớn rồi, chàng biết là cha mẹ đang cố gán ghép chàng với cô gái đó.
-“Dạ vâng! Khi xong việc con sẽ qua đó.”- Lý Nguyên vui vẻ nói.
Rồi 1 gia đinh dắt ngựa từ trong chuồng ra. Cha chàng đón lấy dây cương, đưa tay lên vuốt ve bườm con ngựa và nói:
-“ Đây! Hãy cưỡi nó đi!”
-“Thật chứ ạ? Nó là con ngựa của cha mà!”- Lý Nguyên ngạc nhiên.
Cha chàng gật đầu rồi đưa dây cường cho Lý Nguyên. Chàng ngay lập tức đón lấy. Con ngựa hơi hí nhẹ một tiếng. Đó là một con ngựa màu nâu hơi xạm, to lớn, trông già dặn. Chàng hay thường nhìn thấy cha mình cưỡi nó và đặc biệt đã có lần được cưỡi thử.
Hứng khởi. Lý Nguyên nghe lời cha, lấy đà nhảy lên lưng ngựa. Cái yên ngựa thật vừa với chàng. Giật mạnh dây cương, con ngựa liền hí vang làm cho Lý phu nhân giật mình.
-“Con nhớ những gì ta đã nói chứ?”
-“Dạ nhớ!”
-:Nhắc lại ta nghe!”
-“Khi đến thành Chí Linh thì con nên đến tìm một người tên Viết Chức. Ông ta là người thợ rèn giỏi nhất ở đó. Nhưng liệu ông ta có chắc chắn giúp con không cha?”
-“Chắc chắn. Thanh kiếm của con chính cha nhờ ông ta làm đó.”
Vội đưa thanh kiếm nên nhìn và miệng thốt lên.
-“Thật hả cha?”
-“Ừ! Chả phải ta đã kể cho con rồi sao! Năm ấy khi con hai tuổi, cả gia đình ta chuyển về đây sống. Lúc đi ngang qua 1 lò rèn ở thành Chí Linh, ta đã được người thợ rèn ý tặng cho. Ông ta nói đó là món quà dành cho con. Giờ cứ nói con là con trai ta và đưa thanh kiếm cho ông ta xem. Chắc chắn ông ta sẽ giúp con.”
Thật tuyệt!
-“Vậy con đi nha!”- Lý Nguyên bồn chồn nói, lắc lư theo con ngựa cũng đang hồi hộp sau 1 khoảng tời gian dài ở lì một chỗ.
-“Cẩn thận nhé con!”- Cha mẹ chàng đồng thanh nói. Mẹ chàng thì rươm rướm nước mắt còn cha thì nhìn chàng đăm chiêu suy nghĩ.
Lý Nguyên cũng nhìn lại cha mẹ một lúc rồi quay mặt đi, chân thúc vào hai bên hông ngựa. Con ngựa hí vang rồi phi nước đại. Con ngựa đưa chàng lao nhanh như gió. Cảm giác thật là tuyệt! Giờ chàng đã chính thức bước vào một cuộc hành trình đầy mạo hiểm.
Theo như hướng dẫn của cha thì Lý Nguyên phải đi về hướng Nam và với tốc độ này phải mất một ngày đường để tới nơi. Chàng phi ngựa đến giữa trưa thì dừng lại tại một quán nước nhỏ để cả chủ và ngựa được nghỉ ngơi. Chàng hỏi chủ quá còn phải mất bao lâu mới tới thành Chí Linh thì chủ quán nói đi ngựa thì tầm tối là tới. Quả đúng như vậy khi chàng tới nơi thì trời đã tối. Hôm nay đúng là một ngày dài và mệt mỏi nhưng cũng là một ngày đầy sự mới mẻ khi chàng đã chứng kiến nhiều khung cảnh mà từ trước tới giờ chàng chưa bao giờ nhìn thấy. Rất nhiều cảnh đẹp và cuộc sống con người mới lạ.
Khi vào tới trong thành, mọi người vẫn đi lại hết sức nhộn nhịp. Đèn lồng được treo khắp hiên của mọi nhà làm cho đường phố bừng sang. Lý Nguyên nhảy xuống, đi bộ dắt ngựa. Đảo mắt ra xung quang, chàng ngắm mọi vật với vẻ đầy hứng thú. Chắc chắn vẫn còn nhiều điều thú vị ở phía trước. Vậy là 17 năm bị giam cầm ở cái huyện thành nhỏ bé đã kết thúc. Chàng gào lên lên sung sướng trong tâm trí, tròn mắt ra nhìn mọi thứ xung quanh.
Dảo bước một quảng dài, giờ chàng cần nơi nghỉ chân. Kia rồi, trước mắt Lý Nguyên là một nhà trọ lớn, đèn lồng treo thành dây, vô cùng rực rỡ. Vừa đặt một bước lên hiên nhà thì lập tức thấy một tên gia đinh chạy lại, giật dây cương khỏi tay chàng, vẻ mặt tươi cười.
-“Mời công tử vào! Công tử dùng bữa hay nghỉ trọ qua đêm?”
-“Cả 2!”- Lý Nuyên trả lời rất nhanh.
-“Mời công tử vào!”
-“Thế còn ngựa của ta.”
-“Công tử yên tâm. Tôi sẽ chăm sóc cho nó.”
-“Hãy cho nó uống nước và ăn no nhé.”
Tên gia đing gật gật rồi dắt ngựa đi còn Lý Nguyên đi thẳng vào trong nhà trọ, tiến thẳng tới quầy thu ngân.
-“Ta muốn nghỉ trọ!”
Thấy vậy, lão chủ quán nhanh nhảu đáp:
-“May cho công tử! Chúng tôi vẫn còn phòng. Tiểu Tý đưa khách lên phòng.”
Rồi bỗng dưng có một giọng nói the thé của 1 cô gái vang lên:
-“Ông chủ! Cho 2 phòng!”
Theo phản xạ, Lý Nguyên quay lại nhìn. Một hội ba người gồm 2 nam 1 nữ, ăn mặc giống lãng khách.
-“Rất tiếc 3 vị quan khách.”- Giọng ông chủ lắng xuống hơn so với lúc nãy: “Chúng tôi chỉ còn 1 phòng thôi. Một phòng thì vị công tử đây đã thuê mất rồi.”
Ba người liền quay sang nhìn Lý Nguyên. Rồi người con gái quay lại sang nói với ông chủ, giọng ngọt như mật.:
-“Ông chủ! Ông có thể cho bọn tôi thuê 2 phòng không?”
-“Nhưng vị công tử này đã…”
-“Không quan trọng ông chỉ cần nói đồng ý hay không thôi.”
Lý Nguyên để ý rằng người con gái này đang nhìn chằm chằm vào mắt lão chủ quán vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống lão ý. Một cái nhìn khó cưỡng lại. Vẻ mặt ông chủ bỗng ngây ra, vô hồn quay sang nói với Lý Nguyên.
-“Xin lỗi công tử...!”
Lý Nguyên ngay lập tức phản ứng.
-“Tôi không đồng ý. Tối đã tới trước. Theo lý thì phòng trọ thuộc về tôi.”
Ông chủ quán ngay tức khắc cứng giọng lại. Thấy thế, người con gái kia liền quay sang nhìn chăm chăm vào mắt Lý Nguyên và nói:
-“Vị công tử này không có ý định để phận gái này ở chung phòng với hai gã đàn ông kia đấy chứ?”
Lý Nguyên thực sự bị đôi mắt của cô gái cuốn hút. Đôi mắt đen tròn long lanh cứ nhìn chăm chăm vào chàng. Từ trong đôi mắt ấy, chàng nhìn thấy hình ảnh chính mình đang ngơ ngác.
Người con gái tiếp tục:
-“Công tử thấy sao nếu nhường phòng lại cho muội. Muội nghĩ cũng không có vấn để gì đúng không?”
Cảm thấy mình càng ngày càng bị dấn sâu vào ánh mắt của người con gái. Lý Nguyên cảm thấy tâm trí mình đang bị cái gì đó kiểm soát. Giật mạnh mí mắt một cái, chàng lập tức thoát khỏi cái nhìn hút hồn của cô gái và trả lời một cách nhạt nhẽo:
-“Dĩ nhiên là có vấn đề rồi! Tôi rất mệt. Thứ lỗi khi không thể nhường phòng cho cô nương được.” Rồi Lý Nguyên quay sang nói với ông chủ: “Mau đưa tôi lên phòng.”
-“Thằng Tý đâu rồi! Mau đưa công tử lên phòng.”
Một người đàn ông nhỏ con liền chay lại.
-“Mời công tử theo theo tôi.”
Người tiểu nhị đi trước dẫn đường. Lý Nguyên cố tình đi chậm lại để xem ông chủ ăn nói thế nào.
-“Xin lỗi qui khách! Nếu ngại quý khách có thể tìm một khách điếm khác.”
-“Này ông chủ! Chúng tôi đã đến tất cả các khách điếm ở thành Chí Linh rồi. Tất cả đều đã hết phòng. Ông không muốn chúng tôi ngủ ngoài đường chứ?”- Đó là giọng của 1 người đàn ông.
-“Dạ không! Nếu các vị không ngại thì…”
Khi lên tới phòng, Lý Nguyên lập tức đóng cửa lại, lao tới lăn ra giường. Chàng cần phải được nghỉ ngơi. Đã cả một ngày chàng lao đao trên lưng ngựa và vật lộn với gió rồi. Thế rồi chàng ngủ thiếp đi, quên mất rằng mình vẫn chưa tăm rửa và dùng bữa, mà kệ đi.
Theo thói quen, vừa mới sáng sớm chàng đã mở mắt tỉnh dậy. Không quên đi mục đích mình tới đây, chàng mở tay nải lấy ra một túi vãi nhỏ và mang hết tiền mình có để vào người rồi chạy một mạch xuống phòng ăn của khách điếm. Chàng ngồi xuống một cái bàn trống và gọi đồ ăn. Khi tiểu nhị mang thức ăn tới, chàng vội hỏi:
-“Cho ta hỏi ở đây ngươi có biết thợ rèn nào giỏi nhất không?”
-“Dạ có! Tôi biết một người. Ông ta rất giỏi.”
-“Thế ông ta tên gì? Chỉ cho ta!”
-“Ông ta tên là Viết Chức. Ở cách đây 2 con đường về bên phải nhà trọ. Người ở đây ai cũng biết ông ta hết.”
Lý Nguyên gật đầu cám ơn.
Xong rồi, người tiểu nhị liền bỏ đi. Thay vào đó là hội ba người hôm qua đi tới ngồi xuống một cái bàn ngay cạnh Lý Nguyên và gọi đồ ăn. Trông hai người đàn ông có vẻ mệt mỏi còn người con gái thì khá thoải mái. Chả hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa?
-“Ông chủ! Khi nào có phòng thì nhường ngay cho bọn ta đấy.”- Một người đàn ông trong hội nói khi ông chủ quán đi qua.
-“Dạ vâng!”- Ông chủ vui vẻ đáp: “ Nhưng có lẽ rất khó có phòng trống đó. Từ sáng sớm tới nay, đã có mấy người đến hỏi thuê phòng nhưng đều phải quay về.”
-“Quái lạ! Sao nhiều người tới đây thuê trọ thế nhỉ?” - Một người trong quán trọ hỏi lớn, trông ông ta giống một thương lái.
-“Có lẽ là một số quan khách không biết. Sắp tới, hoàng thượng sẽ vi hành qua đây. Không phải kiếp người nào cũng có cơ hội để được nhìn thấy long nhan của Người đâu.”- Ông chủ từ tốn giải thích.
“Thì ra là vậy!”
Đúng là một thông tin nóng hổi. Ở bàn cạnh bên, Lý Nguyên đã nghe thấy hết. Đúng là không phải lúc nào cũng có cơ hội được xem mặt Hoàng Thượng. Thật là may mắn, sau khi rèn xong chiếc nhẫn, chàng sẽ nán lại ít ngày để xem cảnh tượng đó. Nhưng giờ phải nhanh chóng hoàn thành công việc đã, Lý Nguyên lập tức đứng dậy trả tiền.
Lao ra khỏi nhà trọ, Lý Nguyên đi theo lời chỉ dẫn của người tiểu nhị, tay nắm chắc thanh kiếm. Cứ đi tầm được một đoạn đường thì Lý Nguyên lại hỏi người qua đường nhà người thợ rèn Viết Chức ý ở đâu. Sau 2 lần hỏi, Lý Nguyên cũng nhận thấy mình đã tới đúng nơi. Ở cuối con đường kia, có một xưởng rèn nhỏ, khói than lò nghi ngút bay ra. Đứng từ đây, chàng có thể cảm nhận được hơi nóng lò rèn và nghe thấy tiếng búa đập chan chát. Từ từ tiến lại gần xưởng rèn, chàng chăm chú quan sát kĩ lưỡng. Ngay ở trên hiên xưởng, ở trên đầu là hang tá các mòng ngựa, dao, lưỡi cuốc, đinh đang treo lơ lửng bằng một cái móc dây. Bên trong xưởng là một người đàn ông to cao, lực lưỡng, trông già dặn, làn da xạm. Người thợ rèn đang vung búa đập một thanh sắt vẫn đang đỏ rực. Lý Nguyen lặng lẽ bước vào trong xưởng, cảm thấy sức nòng đang thiêu đốt da thịt chàng.
-“Chàng trai trẻ cần gì?” – Người thợ rèn bỗng nói, mắt vẫn nhìn vào thanh sắt nóng rực.
Không lấy gì bất ngờ, Lý Nguyên nói nhanh.
-“Tôi muốn ông rèn 1 thứ.”
Nhớ lại những gì đã dặn, Lý Nguyên đưa thanh kiếm của mình về phía người thợ rèn. Người thợ rèn ngừng đâp búa, rời mắt khỏi thanh sắt, ngước nhìn thanh kiếm của Lý Nguyên. Ông ta nhìn thanh kiếm 1 cách vô hồn và nói:
-“Công tử muốn tôi rèn lại thanh kiếm này à?”
-“Ông không nhận ra nó sao?”
Người thợ rèn lấy thanh kiếm từ tay Lý Nguyên, rút kiếm ra khỏi bao, ngắm nghía nó mọi hường rồi đút lại vào bao, trả lại cho Lý Nguyên.
-“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy thanh kiếm này.”
Phải chăng ông ta nói dối? Hay ông ta quên thật? Do thời gian.
-“Không sao!”- Lý Nguyên tiếp tục: “Nhưng tôi muốn ông chủ rèn cho tôi 1 thứ!”
Nói rồi, Lý Nguyên lôi trong người ra một túi vải nhỏ, đặt nó lên bàn. Người thợ rèn đưa tay vớ lấy rồi mở chiếc túi vải ra xem.
-“Công tử muốn tôi rèn thành thứ gì từ mấy mảnh sắt vụn này.”- Người thợ rèn hỏi.
-“Một chiếc nhẫn.”
-“Thứ lỗi! Tôi không thể giúp gì cho công tử. Nếu công tử muốn làm một chiếc nhẫn hãy tìm một thợ kim hoàn hơn là một người thợ rèn như tôi.”
Ai chả biết là thế. Nhưng sư phụ lẫn cha chàng đều dặn rằng phải tìm người thợ rèn giỏi nhất chứ không phải người thợ hoàn kim giỏi nhất. Sư phụ dặn nếu ông ta từ chối, chàng phải cố gắng thuyết phục ông ta bằng mọi giá. Còn cha chàng thì khẳng định ông ta chắc chắn sẽ giúp.
-“Tiền bạc không thành vấn đề. Tôi sẽ trả ông giá hậu.”
-“Vấn đề ở đây không phải là tiền bạc mà là ta không có khả năng biến mấy mảng sắt này thành chiếc nhẫn.”
-“Tôi biết ông có thể mà. Và tôi cũng biết là chính ông đã rèn thanh kiếm này cho tôi.”
Người thợ rèn im lặng, tròn mắt nhìn Lý Nguyên.
-“Cha tôi đã nói với tôi điều này.”- Lý Nguyên nói nhanh
Thế rồi người thợ rèn bỗng đổi giọng.
-“Cậu là con trai của Lý tướng quân đúng không?”
-“Đúng vậy!”
-“Thế cha công tử đã nói gì với công tử về thanh kiếm này.”
-“Cha ta nói ông đã tặng thanh kiếm này cho ta khi ta mới 2 tuổi.”
-“Ông ấy nói thế thật à?”- Người thợ rèn bỗng cười nói, giọng lắng xuống:“Thanh kiếm này đúng là do ta rèn nhưng không hề có ý định tặng công tử.”
Lý Nguyên thấy khó hiểu. Lão thợ rèn bắt đầu kể:
-“Mùa đông 15 năm trước, khi ta cùng đứa cháu gái, hành trang trên đường tới thành Chí Linh để định cư. Cháu gái ta ốm nặng. Toàn thân nó lạnh buốt như người chết ý. Ta đành phải bỏ lại hành trang, cõng con bé chạy thật nhanh tới thành tìm thầy lang cứu chữa. Rồi ta gặp gia đình công tử từ phía sau phóng ngựa lên.
“Nhà ngươi là thợ rèn đúng không? Ta thấy ngươi để lại hành trang phía sau. Vẻ như ngươi là 1 thợ rèn giỏi. Con ngươi bệnh nặng, cần ta giúp đỡ không?”
Lúc ý ta rất cảm phục cha công tử.
“Đa tạ Ngài!”
“Nhưng đổi lại ta muốn 1 thứ!”. Cha công tử chỉ vào thanh kiếm mà ta đeo chỗ thắt lưng. “Ta thấy ngươi bỏ lại mọi thứ trừ thanh kiếm này. Ta muốn thanh kiếm này sẽ là của con trai ta.”
Lúc ý, ta không có sự lựa chọn. Ta được ít sữa dê nóng và 1 con ngựa.”
-“Vậy cháu gái ngài chữa khỏi bệnh chứ?”- Lý Nguyên hỏi.
-“Khỏi và sống khỏe đến giờ.”- Người thợ rèn trả lời.
-“Thế thì tốt quá rồi.”
-“Và giờ nếu công tử muốn ta rèn mấy sắt này thành chiếc nhẫn, ta cũng muốn một thứ.”
Lý Nguyên biết ông ta muốn gì. Tay chàng cầm chắc lấy thanh kiếm.
-“Công tử có thời gian để suy nghĩ.”
Lý Nguyên nhìn thanh kiếm trên tay, vẻ mặt lưỡng lự. Lý Nguyên quý thanh kiếm lắm. Nó đã theo chàng từ bé, nó là động lực giúp chàng luyện tập. Nhưng đúng là chả còn cách nào khác.
-“Tôi đồng ý!”- Lý Nguyên gật đầu thật mạnh.
Thế rồi người thợ rèn mỉm cười nói:
-“Công tử không biết mình vừa đánh đổi thứ gì đâu. Rút kiếm ra đi!”
Nghe lời người thợ rèn, chàng rút kiếm ra. “Không hiểu ông ta định làm gì?”. Người thợ rèn quay người lại đằng sau, đưa tay với lấy cái gì đó. Rồi đùng một cái, trong nháy mắt, lão quay lại, tay cầm thanh đao lớn, vung lên chém thẳng vào người Lý Nguyên. Theo phản xạ, chàng lập tức dơ cao kiếm lên đỡ. KEENG một tiếng. Cảm thấy tay cầm kiếm rung lên bần bật khi sức nặng của thanh đao nén xuống. Rồi một cảnh tượng bất ngờ xảy ra, thanh đao lớn kia bị gãy làm đôi trước lưỡi kiếm mỏng như lá.
-“Thấy chưa! Vẫn còn cơ hội để đổi ý đấy!”- Người thợ rèn mỉm cười nói.
-“Ai nói tôi sẽ đổi ý!”- Lý Nguyên lập tức phản ứng: “Ông mất bao lâu để hoàn thành chiếc nhẫn.”
-“Không biết nữa. Ta chưa làm bao giờ. Nhanh thì ngày mai. Lâu mất ba ngày.”
-“Vậy mai tôi sẽ qua lấy.”
-“Nhưng nói trước chiếc nhẫn sẽ không được đẹp đâu.”
-“Không quan tâm! Nghĩa là đeo vừa đầu ngón tay là ổn.”
Người thợ rèn khẽ gật đầu. Coi như thỏa thuận đã xong. Lý Nguyên quay người bước đi trong thầm lặng. Chàng có cảm giác mình vừa mất đi một thứ quý giá và sẽ được lại một thứ mà chàng chẳng biết nó có công dụng gì.
“Thanh kiếm của mình.” Chàng thở dài thành tiếng. Nó quả thật là một thanh kiếm tốt nhưng không biết khi về giải thích sao với cha đây.
Lý Nguyên dải bước một vòng khắp thành với mong muốn quên đi việc sẽ mất thanh kiếm. Tất cả là vì lời sư phụ dặn dò.
Đường phố trong thành có rất nhiều người qua lại: đàn ông, phụ nữ, trẻ con; đủ loại hạng người. Lý Nguyên nhìn họ như thể họ là một cái gì đó thật mới mẻ, chàng chưa bao giờ nhìn thấy. Cứ thấy chỗ nào đông người là chàng lại sán vào. Thì ra là một đám đông đang làm trò mãi nghệ trên đường. Lý Nguyên cũng hí hửng nhìn xem và cũng hảo tâm cho họ mấy hào lẻ. Tiếp đến, khi chàng đi qua mấy con đường thì lại có thêm một đám đông nữa, chàng cũng ngay lập tức sán tới, cố chen vào trong. Tất cả mọi người đều đứng trước một ngôi nhà cao lớn. Mọi cái cổ đều ngửa lên trên. Lý Nguyên cũng vậy. Ở trên hiên lầu, có một cô gái trẻ xinh đẹp đang đưa con mắt vô cùng tinh tế nhìn xuống đám đông. Đám đông ở dưới thì reo hò vui sướng. Chả hiểu họ định làm trò gì? Lý Nguyên vội quay sang hỏi người bên cạnh.
-“Này huynh! Có chuyện gì vậy?”
Người con trai bên cạnh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lý Nguyên mà trả lời:
-“Huynh đệ trẻ không biết à. Chúng tôi đứng đây để chờ nhận tú cầu của nàng.”
Lý Nguyên ngước mắt lên nhìn cô gái trẻ trên lầu, miệng vẫn tiếp tục hỏi:
-“Tức là sao?”
-“Tức là cô gái kia sẽ cầm quả cầu đỏ đó rồi ném xuống. Ai nhặt được quả cầu thì người đó sẽ làm chồng nàng ấy.”
Không ngờ trên đời lại có kiểu kén chống như vậy! Mở con mắt hiếu kì nhìn mọi xung quang. Giờ chàng mới nhận ra tất cả mọi người xung quang mình đầu là đàn ông. Bất chợt mọi người bỗng reo hò.
-“Kìa kìa!!”
Lý Nguyên ngước lên nhìn. Cô gái xinh đẹp tay cầm quả cầu được tết hoa đỏ đang có ý định ném xuống.
-“Hay thật!”- Lý Nguyên lẩm nhẩm. Bỗng dưng có một giọng nói vang lên ngang tai chàng.
-“Thật ngu ngốc. Giao phó số phận mình cho một quả cầu.”
Lập tức quay đầu nhìn sang, có một cô gái trẻ khác cũng đang chăm chú nhìn lên lầu. Lý Nguyên chăm chú nhìn cô gái trẻ đó, cô gái ấy cũng khẽ giật mình quay đầu sang nhìn Lý Nguyên. Hai người nhìn nhau trong tức khắc rồi cô ấy liền quay người bỏ đi. Lý Nguyên vẫn đưa ánh mắt dõi theo cô gái ẩn hiện trong dòng người qua lại.
BỐP! Có một vật đập vào đầu chàng. Ra chính là quả tú cầu. Nó đang lăn lông lốc dưới đất. Cả đám người xung quanh nhảy bổ vào quả cầu như thể thấy vàng. Lý Nguyên nhanh chóng bị đẩy ra khỏi đám đông. Chàng không thèm đếm xỉa gì đến qủa cầu, mắt vẫn dõi nhìn về hướng cô gái nhưng cố ấy đã biến mất.
Lưu dữ hình ảnh cô gái vừa nãy trong đầu, Lý Nguyên tiếp tục dạo bước đến tất cả các con đường trong thành. Và có lẽ, chàng đã đặt chân tới nơi phồn hoa nhất thành. Trước mắt chàng là một dãy nhà trài dài đèn hoa đăng, được trang trí vô cùng rực rỡ. Ở trước hiên nhà và trên lan can có hàng loạt các cô gái ăn mặc lộng lẫy, có phần hở hang, mặt đậm son phấn, đang đứng vẫy gọi mọi người xung quang. Đây là một kĩ viện. Lý Nguyên nghĩ mình cần phải tránh xa nơi này. Vừa có ý định quay đầu thì bỗng chàng thấy người quen. Đó là hội ba người ở cùng trọ với chàng. Ba người này đi thẳng vào kĩ viện. Đúng như Lý Nguyên nghĩ người con gái bị chặn lại. Nơi đó vốn không dành cho đàn bà vào mà. Sau một hồi lời qua tiếng lại, người con gái vẫn bước thẳng vào trong kĩ viện với hai người kia. Còn tên bảo kê, mặt mày đờ đẫn. Lý Nguyên cảm thấy khá tò mò nhưng chàng cũng nhanh chóng gạt đi rồi quay người đi thẳng.
Sáng hôm sau, đúng như những gì đã thỏa thuận, Lý Nguyên có mặt ở xưởng rèn. Chàng không hy vọng gì nhiều việc sẽ có chiếc nhẫn trong ngày hôm nay và đúng như vậy, người thợ rèn nói với chàng là chưa xong. Nghĩ đi nghĩ lại thì để làm ra một chiếc nhẫn thì đâu có gì là quá khó. Đun nóng chảy rồi đổ sắt nóng vào khuôn, đợi nguội rồi lấy ra. Lý Nguyên đâu có yêu cầu chiếc nhẫn phải đẹp.
-“Có chuyện gì không ổn à?”- Lý Nguyên hỏi.
-“Chỉ hơi gặp một chút khó khăn”- Người thợ rèn trả lời: “Tôi có thể hỏi công tử kiếm đâu ra mấy mảnh sắt này vậy?”
-“Mấy mảnh sắt đó làm sao cơ?”
-“Khó hơn ta tưởng. Hôm qua ta đã nung nó rất lâu nhưng nó không hề bị nóng chảy.”- Người thợ rèn lấy ba mảnh sắt vứt lên bàn, trông vẫn y nguyên, chả có dấu hiệu thử lửa gì cả.
-“Tức là sao?”- Lý Nguyên ngơ ngác hỏi.
-“Làm sao ta biết được. Thế thì ta mới hỏi chứ?”
Lý Nguyên cũng chả biết xuất xứ cụ thể của mấy mảnh sắt này là từ đâu. Chỉ biết đó là của sư phụ đưa cho.
-“Tôi cũng không biết nữa.”- Lý Nguyên nói: “Sư phụ đưa nó cho tôi, bảo tôi đến tìm ông để làm nó thành chiếc nhẫn”.
-“Sư phụ công tử nói thế thật sao? Ám chỉ là phải đến tận thành này tìm lão thợ ren như ta giúp đỡ.”
-“Đúng vậy!”
Người thợ rèn mỉm cười nói:
-“Hay thật đấy! Không ngờ tiếng tăm của ta lại vang xa tới vậy. Xin phép được hỏi danh tính của sư phụ công tử. Có khi ta lại quen biết.”
Lý Nguyên im lặng lắc đầu. Đó cũng là điều bao lâu đi theo thầy, chàng vô cùng muốn biết.
-“Không biết nữa! Sư phụ chưa bao giờ nói cho ta nghe. Thầy cấm ta không bao giờ được hỏi.”
Rồi Lý Nguyên im lặng một lúc lâu, lơ đãng nhìn người thợ rèn. Thấy vậy, lão thỡ liền nói:
-“Tôi nghĩ công tử hai hôm sau hãy quay lại, tôi sẽ cố gắng.”
-“Không tôi sẽ ở lại đây giúp ông.”
-“Không cần đâu! Chàng trai chả giúp gì được ta đâu!”
-“Ông có chắc không. Ta được việc lắm đấy. Không giống như mấy vị công tử bột mà ông hay thấy đâu.”
-“Thế à!”- Người thợ rèn nhìn Lý Nguyên với ánh mắt hoài nghi và nói: “Vậy phiền công tử đổ đầy thùng nước này cho ta.”
Nhìn theo hướng chỉ dẫn của người thợ rèn, Lý Nguyên lấy xô múc nước từ giếng và đổ đầy thùng nước. Để đổ đầy thùng nước lớn này cần đến mấy chục xô chứ chả ít. Thi thoảng, Lý Nguyên cũng dừng lại để ý xem người thợ rèn. “Thầy biết ông ta, không lí nào ông ta lại không biết thầy, mình sẽ dần dần gạ hỏi xem”. Đang đổ xô nước cuối cùng thì có một vị khách lạ bước vào. Một cô gái trẻ. Lý Nguyên nhận ra ngay. Đó chính là cô gái đứng cạnh mình trong buổi ném tú cầu hôm qua. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, Lý Nguyên đã bị cô gái này cuốn hút. Chàng chằm chằm đưa mắt nhìn cô gái. Cô gái thì tươi cười chào nói với người thợ rèn rồi cũng đưa mắt nhìn Lý Nguyên, vẻ mặt ngơ ngác:
-“Ai vậy thúc?”
-“À đệ tử mới của ta đấy!”- Người thợ rèn vui vẻ quay lại nói.
Lý Nguyên nhăn mặt phản đối nhưng không nói lời nào, chỉ chăm chăm nhìn cô gái. Để ý thấy, cô gái liền lảng đi, nói với người thợ rèn.
-“Con mang gạo đến cho thúc.”
-“Ừ cứ để vào trong bếp ý.”
Nghe lời, cô gái trẻ đi ngang qua Lý Nguyên, đâm thẳng vào sâu trong nhà. Mắt Lý Nguyên vẫn chăm chăm nhìn theo cô gái cho đên khi cô ấy biến mất sau cánh cửa.
-“Sao? Bị hút hồn rồi à?”- Bỗng giọng người thợ rèn vang lên.
Khẽ giật mình quay lại, Lý Nguyên nghiêng đầu hỏi:
-“Cháu gái ông đúng không? Hôm qua tôi gặp cô ấy khi dạo phố.”
Lão nhướn mày: “Kể ra cũng có duyên ghê”.
-“Tôi đoán cô ấy chưa có đám nào đúng không?”
Người thợ rèn phá lên cười.
-“Con bé không phù hợp với công tử đâu.”
-“Cô ấy trông vẻ nhiều tuổi hơn tôi ?”
Người thợ rèn gật đầu. Ánh mắt vươn ra phía trước, đằng sau Lý Nguyên. Lý Nguyên vội quay người lại. Thì ra cô gái trẻ từ trong nhà đang chạy tới.
-“Thúc ơi! Phần trên của cái cối sát ở dưới đất, con không tài nào bê nó lên được.”-Cô gái trẻ nói.
-“Đồ đệ! Mau đi giúp đi.”- Người thợ rèn liền nói. Lý Nguyên tròn mắt nhìn lão rồi quay sang nhìn cô gái. Cô gái vội nói:
-“Lối này!”- Cô gái quay người bước đi. Lý Nguyên lập tức bỏ xô nước xuống, chạy theo. Người con gái dẫn chàng đi vào trong nhà. Bên trong nhà tối om, chỉ có một chút ánh sáng thưa thớt lọt vào. Khi đi ngang qua hai gian phòng, ánh sáng đã bừng lên trở lại. Cuối gian phòng là cánh cửa, bước qua cánh cửa là một khoảng sân rộng lớn khác. Ở ngay giữa sân có một cái cối sát bằng đá bị mất một nửa, phần trên của cối nằm ở dưới đất. Cô gái vội chạy lại gần cái cối sát và nói:
-“Nặng lắm đó! Một mình huynh không bê nổi đâu. Phải hai người mới được.”
Câu nói này làm Lý Nguyen cảm thấy tự ái. Nam nhi mà phải để một cô gái giúp đỡ song cô ấy nói đúng. Chiếc côi sát bằng đá lớn thế này làm sao mình chàng bê nổi. Lý Nguyên đồng ý sự giúp sức cảu cô gái. Tránh voi chả xấu mặt nào. Cả hai đưa tay nắm lấy cối đá rồi đồng tâm đồng lực nhấc nó. Chiếc cối từ từ rời khỏi mặt đất để đến một chỗ an tọa khác. Cả hai hết sức cẩn thận khi đặt phần trên của chiếc cối lên phần dưới, di chuyển sao cho khớp vào nhau. Cạch! Âm thanh này báo hai phần của chiếc cối sát đã khớp lại với nhau. Công việc hoàn thành. Chiếc cối sát đã có thể hoạt động trở lại.
Phủi hai tay vào áo, Lý Nguyên nói:
-“Cô nương có cần giúp gì nữa không?”
-“Không còn gì phải phiền huynh nữa đâu. Tôi đang rất rảnh. Đừng có tin lời thúc cô, ông ấy chỉ nói đùa thôi.”
-“Tôi biết huynh không phải là đệ tử của thúc ấy.”
-“Sao cô biết?”
-“Thúc tôi không bao giờ nhận đệ tử. Hơn thế, trông cách ăn mặc của huynh là biết huynh là người nhà có thân thế. Tội gì mà lại đi làm đệ tử một gã thợ rèn.”
Nói trúng phóc. Lý Nguyên thích thế. Chàng cười nói:
-“Ừ thật ra tôi có việc cần đến tài nghệ của thúc cô. Có việc gì cần. Cô cứ nói, đừng ngại, tôi sẽ giúp.”
Thấy người con trai này nhiệt tình, cô gái trẻ không thể nào từ chối được. “Thế phiền huynh!” Cô gái nở một nụ cười tươi như hoa.
Thế là thay vì trợ giúp cho người thợ rèn, Lý Nguyên lại cùng cô gái trẻ làm việc nhà. Nào là quét nhà, giặt quần áo, nấu cơm và một số việc lặt vặt khác. Thực chất cô ta làm là chủ yếu, Lý Nguyên thì thi thoảng phụ giúp còn đâu là ngồi nhìn. Vốn chất chàng đâu có biết làm mấy công việc này. Nó là dành cho đàn bà.
Nhìn người con gái làm việc không chớp mắt, Lý Nguyên chưa bao giờ nhìn người con gái nào có vẻ đẹp như vậy. Vô cùng giản dị. Vẻ đẹp này không hề có sự lo âu, phiền muộn, khác hẳn với các cô gái Lý Nguyên đã từng gặp.
Có vẻ như cô gái biết và tỏ ra lé tránh ánh mắt say đắm của Lý Nguyên. Cô gái nói chuyện mà không hề nhìn chàng. Chàng nghĩ là cô ấy ngại. Con gái chưa chồng thường như vậy. Chỉ lúc mới đầu thôi, về sau sẽ thoải mái hơn nhiều.
-“Thúc cô không có vợ con gì à?”- Lý Nguyên hỏi.
-“Không! Thúc tôi nói ổng sẽ ở vậy cả đời.”
-“Vậy là chỉ có hai người sống trong nhà này thôi à?”
-“Không! Tôi đang đi theo một người thầy để học việc. Ở trên núi, ngoại thành. Nên cứ hai ba ngày tôi lại về dọn dẹp nhà cửa.”
-“Hừ! Vậy đến lúc cô đi lấy chồng thì chẳng còn ai chăm sóc nhà cửa hộ ổng nữa?”
-“Ngày đó còn xa lắm.”- Cô gái cười nói.
-“Đừng có bảo là cô sẽ giống thúc cô ở vậy cả đời nhé.”
-“Hiện giờ tôi ghét lấy chồng lắm.”
-“Nhưng sớm muộn gì cô cũng phải lấy chồng.”
Cô gái im lặng, chả nói thêm câu nào nữa. Lý Nguyên biết. Cô gái cũng hiểu rằng hôn sự là do cha mẹ sắp đặt. Sớm muộn gì cô sẽ phải lấy một người cô không có tình cảm.
Giờ mặt trời đã lên đỉnh đầu, đến lúc Lý Nguyên phải về và cũng là lúc mọi công việc phải gác lại. Lý Nguyên và cô gái từ sau nhà đi tới trước xưởng rèn. Thấy người thợ rèn nói:
-“Tới giờ cơm rồi hả?”
-“Dạ! Thúc vào dùng bữa!”- Cô gái lễ phép nói.
Người thợ rèn rời tay khỏi chiếc búa và nói:
-“Công tử có muốn ở lại dùng cơm với chúng tôi không?”
-“Thôi! Không làm phiền gia đình.”- Lý Nguyên đành từ chối mặc dù rất muốn. Chàng dải bước bỏ đi.
Bỗng.
-“Này!”- Lý Nguyên quay đầu lại khi nghe thấy tiếng gọi của người thợ rèn: “Chắc chắn ngày mai công tử sẽ có được chiếc nhẫn.”
Lý Nguyên mỉm cười: “Hy vọng ông nói đúng!” Rồi quay người bỏ đi.
Về tới nhà trọ, Lý Nguyên lao thẳng lên giường, nằm với tư thế thoải mái nhất. Công việc còn lại chỉ là chờ đợi. Nếu giữ đúng lời hứa thì mai sẽ xong hết. Lý Nguyên cảm thấy công việc mà thầy giao phó cho có vẻ khá đơn giản, chàng luôn nghĩ nó chắc phải khó khăn và nguy hiểm lắm chứ.
Thở dài một tiếng, nhắm nghiền mắt lại, Lý Nguyên cố gắng ngủ cho đến khi cơn đói đánh thức mình dậy mới thôi. Thật không ngờ, lúc cơn đói đánh thức Lý Nguyên dậy thì trời đã sẩm tối. Vậy là chàng đã bỏ qua bữa trưa. Phải nhanh chóng tìm cái gì lót dạ đã. Chàng vội bật dậy, vừa bước chân ra khỏi phòng thì đụng ngay ba vị khách trọ phòng bên. Một căn phòng, hai trai, một gái, không hiểu họ tính làm chuyện gì?
Lao thẳng xuống lầu, Lý Nguyên lập tức gọi món. Chàng ăn một cách ngon lành và tình cờ biết thêm thông tin vô cùng chuẩn xác từ những vị khách cạnh bàn là: ngày mai, Hoàng Thượng sẽ qua thành này. Nếu đúng vậy thì tiện quá! Lý Nguyên sẽ ở lại đây lốt ngày mai, chờ lấy chiếc nhẫn và tiện thể có cơ hội coi long nhan của Hoàng Thượng. Xong việc ở thành Chí Linh này, chàng phải lên kinh thành một chuyến nữa để đến thăm gia đình nhà Nguyễn tướng quân theo lời cha dặn. Thực ra cái chính là gặp mặt Kim Mai. Quả thật, đã lâu lám rồi Lý Nguyên chưa thấy mặt nàng ta, không hiểu giờ trông nàng ta thế nào? Mỗi khi nhớ lại chuyện xưa, chàng lại cảm thấy uất ức, bị giam oan ức một tuần ở nhà. Nhưng nghĩ cho kĩ thì cũng nhờ có nàng ta mà chàng có cơ hội biết tới sư phụ.
Ngay khi tia nắng ban mai của ngày mới vừa xuất hiện, hai con mắt của Lý Nguyên đã mở to chừng chừng, hoàn toàn tỉnh táo. Lao thẳng ra đường, Lý Nguyên dải bước tới lò rèn. Mới sáng sớm lên đường khá quang vắng, chỉ có vài tiệm ăn là mở cửa thôi. Chàng liền ghé vào mua ít đồ lót dạ. Tới nơi, cửa hiệu của người thợ rèn vẫn chưa mở cửa, chàng định gọi nhưng thôi, đành đứng chờ một lúc vậy. Đứng tựa lưng vào cây cột gỗ cao dùng để treo lồng đèn trước cửa tiệm, tay cầm miếng bánh còn nóng cho lên mồm, mới ăn được mấy miếng thì bỗng thấy cánh cửa tiệm rung lên, Lý Nguyên vội đứng thẳng dậy. Cánh cửa tiệm được mở rộng ra. Một người con gái hiện ra trước mắt Lý Nguyên. Cô gái nhìn thấy Lý Nguyên liền nói:
-“Công tử tới sớm!”
Đấy là cháu gái người thợ rèn. Lý Nguyên thấy bất ngờ khi thấy cô ta, chàng ấp úng:
-“À ờ! Thúc cô đâu?”
- “Ở trong nhà, thúc ấy sắp ra rồi.”- Cô gái trả lời.
Trong lúc chờ đợi người thợ rèn, Lý Nguyên chăm chú nhìn người con gái đang quét dọn cửa hàng. Đến giờ này, chàng vẫn không biết có nên hay không hỏi tên cô nương ý không? Vì giờ có hỏi, có biết cũng chả ích gì bởi lẽ chàng sắp phải đi rồi nhưng nếu không hỏi thì thật cảm thấy hối tiếc. Do vậy chàng quyết định…
-“Đã nói chuyện với nhau từ hôm qua mà vẫn không biết tên tuổi cô nương. Thật ái ngại quá!”
-“Chúng ta chỉ như bèo dạt mây trôi. Đâu cần biết tên họ làm gì!”
Không thể tin vào tai mình, Lý Nguyên vừa bị từ chối. Chàng đỏ mặt, ngại ngùng khi làn đầu chủ động kết thân với một người con gái mà lại bị từ chối.
Ngay lập tức, cô gái nói tiếp, ánh mắt nhìn về một phía.
-“Thúc tối ra rồi kìa!”
Từ trong nhà, một người đàn ông cao to lực lưỡng bước ra. Thấy chàng, người thợ rèn liền nói:
-“Công tử tới sớm!”
-“Tôi còn có nhiều việc phải làm. Tôi cần chiếc nhẫn càng sớm càng tốt. Chiếc nhẫn xong chưa?”
Người thợ rèn lắc đầu: “Chưa!”
Lý Nguyên mở tròn mắt: “Sao lại thế? Ông nói hôm nay sẽ xong mà.”
-“Đúng như vậy! Nhưng có thể là trưa hay chiều tối nay mới xong. Song chắc chắn trong ngày hôm nay sẽ xong.”
-“Thế ông có cần tôi giúp gì không?”
-“Dĩ nhiên là có! Lại như hôm qua. Đệ tử! Đổ đầy thùng nước kia cho ta!”- Người thợ rèn nhìn chàng trai gượng ép làm theo lời mình rồi quay sang nói với cô cháu gái: “Đào! Vào nhà thu dọn đồ đi! Những thứ đó ta không còn dùng nữa.”
Người con gái vâng lời, chạy vào trong nhà.
Vậy ra cô gái ấy tên Đào. Biết thế, lúc trước Lý Nguyên không nên hỏi tên cô ấy để rồi bẽ mặt vì bị từ chối.
Khi xô nước cuối cùng được đổ vào thùng, Lý Nguyên liền ngồi sụp xuống. Miệng thở hổn hển. Dạo này kể từ khi xa thầy, chàng có cảm giác mình yếu đi. Có lẽ do chàng không luyện tập gì thêm.
-“Sao hôm nay yếu thế?”- Người thợ rèn nói: “Hôm trước vẫn thấy sung sức lắm mà!”
-“Dạo này tôi thấy hơi mệt.”- Lý Nguyên uống liền một hụp nước dài rồi nói tiếp: “Ông còn cần giúp gì nữa không?”
Người thợ rèn lắc đầu: “Cứ tạm thời thế đã!”. Rồi lại tập trung vào công việc. Ngọn lửa trong lò rèn hồng rực lên, lan tỏa sức nóng của nó ra xung quanh. Người thợ rèn đứng ngay gần đó, đón nhận sức nóng như một lẽ hiển nhiên. Lão vứt ba mảnh sắt nhỏ vào trong lò. Ngọn lửa trong lò liền chuyển sang xanh rực rồi nhanh chóng tan biến.
Lý Nguyên im lặng, ngồi quan sát người thợ rèn làm việc. Người đàn ông với thân hình lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn, cầm chiếc búa lớn nện mạnh vào thanh sắt hồng rực; rồi tiếng sèo sèo khi thanh sắt nung đỏ gặp nước. Rời mắt khỏi người thợ rèn, Lý Nguyên đảo mắt khắp xưởng rèn, xong chuyển hướng vào nhà trong, tìm kiếm hình ảnh cô gái Đào. Nhìn kĩ, tìm mãi vẫn chả thấy. Không gian im ắng quá! Tiếng búa chan chát cũng không còn nữa!
-“Ông có biết tin gì không? Ngày hôm nay, Hoàng Thượng sẽ vi hành qua đây. Ông có muốn đi xem không?”- Lý Nguyên muốn phá vỡ cái không gian yên tĩnh này.
-“Hoàng thượng cũng chỉ là một con người. có gì đáng xem chứ?”- Người thợ rèn đáp, không hề tỏ thái độ quan tâm.
-“Sao lại không có gì đáng xem? Hoàng Thượng là bậc thiên tử. Có nhiều thứ đáng để xem. Mà chắc hẳn ông cũng biết Nguyễn Trãi đại nhân đang sống ẩn ở vùng này đúng không? Thể nào Hoàng Thượng cũng qua ghé thăm.”
-“Ai nói với cậu thế?”
-“Tôi đoán!”
-“Tôi hy vọng là cậu sai. Nếu Hoàng Thượng mà ghé thăm Nguyễn Trãi đại nhân thì điều đó chưa hẳn là điều hay.”
Nghe vậy, Lý Nguyên đang có ý định hỏi tại sao thì bỗng dưng có một giọng nói lạ cắt ngang.
-“Không! Chắc chắn đó là điều hay. Lâu lâu cũng phải có điều gì đó thú vị xảy ra chứ.”
Từ ngoài cửa, một chàng trai trẻ bước vào. Trông vẻ mặt khôi ngô tuấn tú, dáng thư sinh, trông già dặn hơn Lý Nguyên, có lẽ hơn chàng ba bốn tuổi, đằng sau lưng đeo chiếc giỏ đan hái thuốc. Nhìn thấy chàng trai này, mặt người thợ rèn bỗng biến sắc, vô cùng ngạc nhiên. Còn chàng trai trẻ kia thì nhìn lại với một nụ cười rạng rỡ.
Đúng lúc đó, cô cháu gai Đào từ trong nhà chạy ra, tay xách 4 cái túi vải, trông có vẻ vất vả.
-“Thúc ơi! Mấy cài này không dùng nữa, con mang về luôn nhé?”- Đào nói nhanh. Người thợ rèn cũng trả lời mau lẹ:
-“Ừ! Mang về hết đi!”
Rồi người thợ rèn quay sang nhìn Lý Nguyên, nói như ra lệnh:
-“Đệ tử! Mau giúp cháu gái ta bê mấy cái túi kia về. Nhanh!”
Nghe vậy, cô cháu gái liền phản ứng: “Không cần đâu thúc ơi!”
Nhưng người thợ rèn vội gắt: “Nhanh!”
Thấy vậy, Lý Nguyên vội vàng đứng dậy, giật hai cái túi từ tay Đào và bỏ ra ngoài. Đào lập tức chạy theo. Lý Nguyên và Đào, cả hai đều hiểu rằng, người thợ rèn đang phải đón tiếp một vị khác rất đặc biệt và không muốn có mặt của hai người. Thế cũng tốt, Lý Nguyên lại có cơ hội được nói chuyện với cô gái.
Hai cái túi vải khá nặng, không biết bên trong chứa gì. Người con gái nhanh chóng bắt kịp Lý Nguyên và vượt qua chàng. Có vẻ như cô gái không muốn nói chuyện với chàng nhưng chàng vẫn cứ sán tới bắt chuyện.
-“Nhà cô ở trong thành này à?”
-“Không! Ở ngoài thành!”- Cô gái Đào trả lời nhạt nhẽo, chân cứ bước thẳng không thèm nhìn Lý Nguyên lấy một cái.
Lý Nguyên thấy cô gái này quả là khó bắt chuyện. Mẹ chàng thường hay nói rằng: những cô gái thiếu nữ ngoài kia, ai cũng đều ăn nói nhỏ nhẹ, kín đáo, những chàng trai khôi ngô như con rất dễ bắt chuyện được với họ. Thế mà ngay trong lần đầu tiên mà đã bị khước từ thẳng tay.
Cả hai cùng đi bộ qua vài con đường theo sự dẫn đường của cô gái trong sự im lặng. Rồi phía trước họ bỗng dưng ồn ào. Từ xa, Lý Nguyên còn nghe thấy tiếng trống, chiêng vọng lại từng hồi. Chàng hớn hở, tay vẫn xách hai cái túi chạy lại phía đám đông. Phía trước mặt chàng là một con đường lớn, hai bên đông người. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cuối đường. Từ đằng xa có một đám đông binh lính từ từ tiến lại đây. Ắt hẳn đó là đám binh hộ tống Hoàng Thượng.
Đang vô cùng hớn hở thì Lý Nguyên lại nghe thấy tiếng gọi của Đào:
-“Đi thôi!”
-“Hoàng Thượng đấy! Người sắp qua đây!”
Vẻ mặt Đào vẫn thản nhiên nói:
-“Có gì đáng coi đâu. Mà công tử cũng không nhìn được gì đâu. Khi Hoàng Thượng qua đây. Mọi người đều phải quì xuống. Ai dám ngửa mặt lên nhìn chứ!”
Nói cũng đúng!
-“Vậy thì leo lên mái nhà xem thử?”- Lý Nguyên tiếp tục đưa ra ý kiến.
-“Đừng có điên! Không cẩn thận là bị cho là thích khách, bị truy sát đấy”.
Điều này cũng đúng luôn! Nhưng Lý Nguyên vẫn không từ bỏ ý định. Chàng đưa mắt nhìn men theo con đường lớn phía trước. Đúng rồi! Cái khác điếm mà chàng trọ cũng nằm trên con đường này. Chàng lập tức chạy về khách điếm, men theo một con đường nhỏ. Đào ngơ ngác nhìn chàng trai chạy đi rồi bất giác đuổi theo vì người kia đang cầm hai cái túi của cô. Đào bị chàng trai dẫn đến tận phòng trọ của y.
Về tới phòng Lý Nguyên lập tức sán tới cửa sổ, đưa mắt về phía đám đông. Từ đằng xa, ngay giữa con đường lớn, đám đông binh lính, nô bộc, trống chiêng diễu hành giữ đường. Ở chính giữa đám nô bộc có ba chiếc kiệu lớn, trang trí hoa văn rất tinh sảo, Chiếc kiệu đi đến đâu là những người dân hai bên đường đều cúi xuống. Khi đám tháp tùng đi qua trước cửa khách điếm, Lý Nguyên hơi lép mình vào một bên chửa sổ, mắt đăm đăm nhìn vào chiếc kiệu lớn được khắc hình rồng đi đầu tiên. Ắt hẳn người ngồi trên kiệu là Hoàng Thượng. Lý Nguyên cố nhoài đầu ra cửa sổ để nhìn rõ long nhan của Hoàng Thượng hơn liền bị Đào kéo vào và ném cho một cái nhìn đầy ẩn ý.
Lý Nguyên hiểu.
Đi theo sát phía sau chiếc kiệu rồng lớn là hai chiếc kiệu hình phượng. Trên kiệu chắc chắn là Hoàng Hậu và Phi Tần của Hoàng Thượng, những người có thể nói là có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng khổ nỗi dù đã căng mắt ra nhìn, Lý Nguyên cũng không thể nhìn rõ dung nhan từng người vì lớp vải che mỏng, từ xa rất khó nhìn vào, hơn nữa bên cạnh đó, đi xung quang kiệu là các nô bộc tay cầm những chiếc ô quan lớn, dài và rộng, chắn hết tầm nhìn. Nhanh chóng đưa mắt nhìn lại chiếc kiệu rồng, mắt Lý Nguyên tập trung nhìn vào người ngồi trên kiệu. Chàng chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt dưới của Hoàng Thượng. Cái làm chàng chú ý nhất là chòm râu luất phất bạc và làn da nhợt nhạt của người, cỏ vẻ là người đang bệnh.
Đoàn tùy tùng từ từ đi qua khách điếm, tiến thẳng về phía trước, kéo theo ánh mắt ánh mắt của nhiều người, trong đó có ba vị khách phòng bên. (Lý Nguyên nhìn thấy điều này khi dõi mắt theo chiếc kiệu rồng và bắt gặp họ cũng đang thò đầu ra ngoài cửa sổ quan sát). Bất giác không hiểu sao người con gái phòng bên kia lai quay đầu nhìn về phía phòng Lý Nguyên. Lý Nguyên lập tức thu đầu vào.
-“Nhìn đủ chưa?”- Đào nói, giọng cáu khi thấy Lý Nguyên thu đầu lại: “Đi thôi! Kẻo trưa rồi!”
Nói xong, Đào lập tức bỏ ra khỏi phòng. Lý Nguyên giật mình với xách hai cái túi vải trên bàn và đuổi theo.
Đào dẫn cả hai ra khỏi thành, men theo một lối đi nhỏ, dẫn sâu vào trong rừng. Trên đường đi thi thoảng có vài người qua lại, Đào đều cúi chào họ và họ cũng chào đáp lễ. Vẻ như họ có quan hệ xã giao với nhau. Khi cả hai càng đi sâu vào trong rừng, Lý Nguyên thấy từ đằng xa kia, có khói bốc lên. Có một ngôi làng ở đấy chăng? Rồi cả hai đi qua một khúc cua rộng, lập tức đập vào mắt Lý Nguyên là một cây to khổng lồ, cao đến ca chục trượng, tán cây vô cùng rộng lớn, có nhiều cành rủ xuống, thân cây có lẽ phải to bằng cả ngôi nhà. Có điều lạ là ở ngay chính giữa thân cây có một cái hốc lớn, đủ để một người chui vào. Tò mò, Lý Nguyên tiến lại gần xem thử. Vừa mới chạm thay vào thân cây thì chàng đã nghe thấy giọng cô gái oang oang:
-“Dừng có lại gần đó!”
Lý Nguyên quay đầu lại hỏi:
-“Sao vậy?”
-“Cái cây đó là một thứ cấm kị. Không ai được mạo phạm.”- Đào giải thích, tay chỉ về phía trước. Theo hường cánh tay thì có một cái bàn miếu thờ nhỏ ở ngay bện cạnh cái cây, trông đã rất cũ nát. Sở dĩ giờ Lý Nguyên mới để ý thấy bởi ban đầu chàng choáng ngợm trước độ lớn của cái cây. Quả thật từ trước tới giờ, chàng chưa bao giờ thấy cây nào lớn đến thế.
-“Sao lại có cái miếu thờ nhỏ ở đây!”- Lý Nguyên tò mò: “Thờ một vị thần nào trong cây này à?”
-“Không! Trái lại.”- Đào lắc đầu: “Theo tương truyền thì cái cây này giam giữ một con quỷ trong đó. Cái miếu là để canh giữ cái phong ấn này. Cái miếu này đã có từ rất lâu rồi. Tôi nghe các bô lão nói từ hồi còn bé đã thấy cái cây và cái miếu này rồi!”
Nhìn vẻ mặt Lý Nguyên bây giờ đủ thấy chàng đã vỡ ra nhiều điều. Chàng lập tức tránh xa cái cây, lại gần phía cô gái. Thế rồi cả hai đi tiếp. Đi được một quãng dài, Lý Nguyên bắt đầu cảm nhận được sự ồn ào của cuộc sống. Và rồi phía trước mắt chàng hiện lên một ngôi làng nhỏ với những mái nhà tranh vác đất. Nhìn thấy hai người, đám trẻ con trong làng ùa ra, vây lấy Đào, luôn miệng gọi:
-“Đào tỉ về rồi! Tỉ có cái gì vậy?”
Thấy bọn trẻ con, Đào tủm tỉm cười nói:
-“Được rồi! Được rồi! Tỉ có quà cho tất cả bọn em.”
Nghe thấy vậy, bọn trẻ la lên sung sướng rồi bám theo Đào. Lý Nguyên cũng lặng đi theo từng bước đi của cô.
Đám trẻ con ngưng vây lấy Đào khi cô dừng lại trước cồng ngôi phủ nhỏ và đưa cho đám trẻ một chiếc túi vải của mình. Tụi nhỏ tranh nhau giành giật cái túi và bỏ chạy đi thật xa. Đào nhìn đám trẻ chạy nhảy một cách trìu mến rồi quay sang nói với Lý Nguyên:
-“Cám ơn huynh đã mang hộ tôi”
-“Không có gì!”- Lý Nguyên đáp.
Đúng lúc đó, cánh cổng phủ mở ra, một cô gái trẻ bước ra, mặt trông ngây ngô nói:
-“Ủa! Tỉ về rồi đó hả? Ai thế ạ?”
-“À..à! Đây là đệ tử mới của thúc thúc!”- Đào ấp úng.
-“Hả! Muội tưởng ông ấy không thích nhận để tử.”- Cô gái này vừa nói vừa chạy lại, tự động xách lấy hai cái túi từ tay Lý Nguyên rồi đứng lại đó một lúc, chăm chú nhìn vào mặt chàng làm chàng thấy ngại.
“Không biết trên mặt mình dính gì mà con bé kia nhìn mình như vậy” Lý Nguyên thầm nghĩ. Bỗng dưng con bé lại tủm tỉm cười và liếc nhìn sư tỉ mình một cái rồi chạy thẳng vào nhà. Lý Nguyên không hiểu hành động vừa rồi ý là gì nhưng Đào thì hiểu.
-“Vất vả cho huynh quá! Huynh có muốn vào nhà uống nước không?”
Đó là một lời mời! Cái này thì không thể từ chối được.
Thế là Đào dẫn Lý Nguyên vào phủ. Ngôi phủ cũng không rộng lớn cho lắm. Chỉ có một căn nhà lớn chính giữa và hai gian nhà nhỏ bên cạnh, trung tâm là khoảng sân khá rộng rãi. Thấy có khách mọi người trong nhà đều tạm dừng mọi công việc, đưa mắt nhìn về phía chàng.
-“Huyng ngồi uống nước đi!”- Đào nói, đưa tay mời Lý Nguyên ngồi xuống cái giường sệp đan tre trước sân rồi rót nước mời. Xong Đào chạy xuống gian bếp, nói chuyện với mấy người đó. Ở ngoài sân, Lý Nguyên vẫn có thể nghe rõ bọn họ nói.
-“Thầy đâu rồi?”- Đào hỏi
-“Thầy và sư mẫu xuống núi rồi. Nghe nói Hoàng Thượng qua đây nên hai người đã…”- Một giọng con trai trả lời.
-“Rồi! Tỉ biết rồi”- Đào cắt ngang: “Đưa cho tỉ cái túi kia.”
Một lúc sau, Đào từ trong bếp bước ra, tay cầm một cái túi vải màu đen khác và đặt ngay xuống cạnh Lý Nguyên.
Đào nói, giọng gượng nghịu: “Phiền huynh quá! Nhân tiện lúc về, huynh mang cái này về cho thúc thúc được không?”
Hóa ra cô gái này mời chàng vào nhà là muốn nhờ vả nữa. Chàng bỗng dưng trở thành người vận chuyển. Nhưng quân tử không chấp chuyện vặt nên chàng đồng ý. Thấy vậy, người con gái liền nở một nụ cười khiến chàng ngất ngây. Thực ra ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, chàng đã thấy Đào rất xinh đẹp và có ấn tượng khó phai.
Ra về trong hối tiếc, tay cầm cái túi vải, Lý Nguyên hy vọng nếu có duyên sẽ gặp lại.
Nhanh chóng rời khỏi làng, Lý Nguyên đi ngược trở lại con đường đã đi. Lúc đi qua cái cây lớn, chàng dừng lại ngắm nhìn cho kĩ một lần nữa. Quan sát rất kĩ nhưng vẫn không thể đoán được đó là cây gì. Chàng đánh liều, tiến lại gần. Đưa tay lên, mân sờ dọc thân cây sần sùi, Lý Nguyên cảm thấy bàn tay mình đang đau dát lên. Lập tức, Lý Nguyên thu tay về, đưa tay kia tò vào cái hốc to. Bên trong chả có gì ngoài một màu đen đặc. Chàng có thể nhìn thấy cành tay mình đang bị bóng đêm nuốt chửng. Càng bắt đầu khua khua cánh tay ra tứ phía, kiểm tra xem có gì không nhưng chả thấy gì. Bên trong cái hốc cây kia không khác gì một bầu trời đêm không trăng, không sao thu nhỏ cả nhưng vô cùng sâu thẳm và bí hiểm.
Lý Nguyên vẫn không tin trong cái hốc cây đó không có gì. Chàng lấy hai tay vịn vào mép hốc, thò đầu vào trong, hò hét mấy tiếng như hồi trẻ con để nghe tiếng mình vọng lại nhưng chàng vô cùng ngạc nhiên khi không hề nghe thấy tiếng vọng lại. Cố la hét thêm mấy hồi nữa mà vẫn chả có tiếng vọng lại rồi bỗng nhiên chàng nghe thấy một giọng nói lạ vang lên từ phía sau làm chàng giật nẩy mình quay lại. Hóa ra đó là một người lính trẻ đang cưỡi ngựa, anh ta hỏi Lý Nguyên:
-“Này có phải trên núi có một ngôi làng đúng không?”
Lý Nguyên gật đầu. Anh lính hỏi tiêp:
-“Có biết cô gái tên Đào sống chỗ nào không?”
-“Cứ tới đấy rồi hỏi tiếp. Mọi người ai cũng biết cô ý.”
Người lính lập tức phi ngựa bỏ đi. “Quan binh tìm Đào làm gì nhỉ?”. Tò mò và có phần lo lắng, Lý Nguyên có ý định quay lại ngôi làng đó thì nhận thấy mặt trời đã lên đỉnh. Chàng thấy đói và mệt. Ngồi tựa lưng mình vào gốc cây, suy nghĩ vu vơ về cô gái Đào.
…..
Dồn hết sức lực còn lại, Lý Nguyên cố đứng dậy và đi về thành mà không có ý định quay lại nữa. Khi đi đến chân núi, từ đằng sau lưng, Lý Nguyên thấy tiếng vó ngựa, chàng quay lại. Đó là tên lính trẻ vừa nãy đang phi nước đại, theo sau chính là Đào. Lúc đi qua mặt Lý Nguyên, cô gái khẽ liếc mắt nhìn chàng một cái rồi phi thẳng.
Không hiểu có chuyện gì nữa?
Về tới thành, Lý Nguyên về thẳng chỗ khách điếm chứ không qua chỗ người thợ rèn bởi chàng đã thấm mệt. Khi lên tới phòng, chàng bảo tiểu nhị mang đồ ăn lên. Ăn xong thì lăn ra ngủ với ý nghĩ: “Cứ thảnh thơi! Tới chiều tối chắc chắn chiếc nhẫn sẽ xong.”
Và đúng như dự tính, tầm chiều tối thì Lý Nguyên tới xưởng rèn và chiếc nhẫn đã xong. Nhìn người thợ rèn đã thấm mệt. Ông đưa cho Lý Nguyên cái túi mà trước đó chàng dùng để đựng ba mảnh sắt. Dốc ngược cái túi, chiếc nhân rơi xuống lòng bàn tay, chàng cầm chiếc nhẫn lên cao ngắm nghía. Đây đúng là chiếc nhẫn xấu xí nhất mà chàng từng thấy: không hoa văn, không bóng bẩy, nhưng kể ra đây vẫn là chiếc nhẫn tròn trịa. Chàng đeo nó vào ngón tay chỏ, vừa khít.
-“Ba mảnh sắt mà chỉ làm được một chiếc nhẫn bé thế này thôi sao?”- Lý Nguyên thắc mắc.
-“Thế tưởng làm được mấy cái!”- Giọng lão gắt gỏng.
-“Đây! Đúng thỏa thuận!”- Lý Nguyên đặt thanh kiếm và chiếc túi vải đen xuống: “Cái này là Đào gửi!”. Rồi chàng quay người bỏ đi thì bỗng lão gọi chàng quay lại.
-“Có việc gì nữa ạ?”
Bất ngờ, người thợ rèn đưa lại thanh kiếm cho chàng.
-“Như vậy tức là sao ạ?”