CHƯƠNG 13
Cầm lấy thanh kiếm với vẻ mặt đầy ngạc nhiên, không hiểu như vậy tức là sao. Người thợ rèn dùng đôi tay lực lưỡng ấn mạnh vai Lý Nguyên xuống, miệng mấp máy như thể sắp nói ra điều gì đó quan trọng.
-“Ta trả lại cho cậu thanh kiếm và mong cậu giúp lại ta một việc được không?”
Lý Nguyên không hề suy nghĩ liền đồng ý ngay.
-“Đa tạ cậu trước, bây giờ hãy đến nhà con bé Đào và bảo nó về đây ngay.”
-“Nhưng trên đường tôi thấy cô ấy phi ngựa đi theo một người quan binh rồi.”
-“Vậy thì đừng trần trừ nữa, mau đuổi theo đi. Hãy cố gắng tìm và đưa nó về đây.”-Giọng người thợ mỗi lúc một gấp gáp. Điều này làm cho Lý Nguyên hơi lo sợ.
-“Sao? Có chuyện gì vậy?”
-“Đừng hỏi nhiều! Mau đi đi!”
-“Tôi không bao giờ làm việc mà không biết lí do tại sao!”- Giọng Lý Nguyên đanh lại, cố gây áp lực cho người thợ rèn. Bất đắc dĩ, người thợ rèn bèn nói:
-“Đào, con bé là học trò của Nguyễn Trãi đại nhân khi ông ấy về đây ở ẩn. Ta thực sự không rõ sẽ có chuyện gì xảy ra với ông ấy nhưng chắc chắn đó sẽ rất tồi tệ. Ta sợ con bé sẽ bị liên lụy nguy hiểm tới tính mạng. Hãy mang con bé về đây. Ta không tiện lộ mặt nên mới phiền cậu.”
-“Nhưng tại sao lại…?”- Lý Nguyên còn có nhiều hoài nghi, nhưng chưa kịp hỏi hết câu thì đã bị cắt ngang.
-“Đừng hỏi tại sao nữa mau đi đi.”- Giọng người thợ rèn đầy sự thúc dục và van xin. Thấy vậy, Lý Nguyên không nói gì nữa mặc dù trong đầu còn rất nhiều câu hỏi. Chàng lập tức đứng dậy.
Mạng người quan trọng.
-“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”- Lý Nguyên nói rồi lập tức bỏ đi. Chàng lập tức chạy về khách điếm, lấy ngựa và phi thẳng tới nhà Đào.
Trời đang tối dần. Con đường trước mắt Lý Nguyên mỗi lúc một mờ ảo. Con ngựa không thể lao nhanh được, cộng với sự nóng ruột của mình càng khiến chàng có cảm tưởng như mình đang cưỡi trên lưng một con rùa vậy. Nhưng rốt cuộc thì cũng tới nơi. Hy vọng Đào đã về nhà. Xuống ngựa, Lý Nguyên lao thẳng vào đập cửa, miệng không ngừng thúc dục. Nhanh chóng đã có một người đàn ông ra mở cửa. Lý Nguyên lập tức hỏi ngay:
-“Đào! Cô ấy về chưa?”
-“Tiểu thư vẫn chưa về.”
-“Thế ông có biết cô ấy đang ở đâu không?”
-“Giờ tiểu thư đang ở chùa Côn Sơn”
-“Thế chỗ đó ở đâu?”
Người đàn ông chỉ tay về phía trước, nói:
-“Hướng này! Cách đây hơn một dặm đường.”
Nhìn theo hướng cánh tay của người đàn ông, phía trước là đường chân trời đã đen kịt. Trời đã tối. Bây giờ mà đi ngựa thì Lý Nguyên còn lâu mới tới, chàng liền có một ý nghĩ trong đầu và lập tức thực hiện nó ngay, không đắn đo thêm.
-“Làm ơn trông hộ tôi con ngựa này được không?”
Nói rồi, Lý Nguyên vội vã bỏ đi trong sự bối rối của người đàn ông kia. Lao vào trong bóng đêm như con thiêu thân rồi trong khoảnh khắc Lý Nguyên đã ở trên cao, cách mặt đất cả chục thước. Chàng đang đứng trên một mảnh Huyền Ấn, mắt nhìn nhìn về phía chân trời và chạy thục mạng về phía đó. Các mảnh Huyền Ấn lần lượt hiện ra thẳng tắp, trông mảnh mai nhưng vô cùng vững chắc. (Đi như này sẽ nhanh hơn rất nhiều).
Lý Nguyên vừa chạy, đầu vừa cúi xuống nhìn xem có thấy chùa Côn Sơn đâu không. Chàng nghĩ ngôi chùa đó sẽ lớn lắm, dễ dàng tìm thấy. Rồi trong tiếng gió rít, có tiếng chuông chùa vang lên. Lý Nguyên gượng lại, đảo một vòng tròn. Và từ đằng xa kia, Lý Nguyên có thấy rất nhiều đốm đèn mờ ảo. Vội vã chạy lại gần, từ trên cao, Lý Nguyên có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh ngôi chùa. Quả thật rất rộng. Nhảy xuống thấp hơn nữa để nhìn xem cho rõ thì chàng để ý thế khắp các ngõ ngách đều có quan binh canh giữ nghiêm ngặt. Chàng tự hỏi không hiểu ai trong đó mà quan trọng vậy? Rồi chàng nhớ lại lời nói của người thợ rèn: “Đào! Con bé là học trò cảu Nguyễn Trãi đại nhân”. Đào mà có ở trong thì ắt hẳn Nguyễn Trãi đại nhân cũng ở đây. Không lẽ đây là nhà của Nguyễn Trãi đại nhân? Nhìn kĩ đám quan binh đang canh gác và đi tuần, Lý Nguyên chợt nhận ra rằng đây chính là đám quan binh đi theo bảo vệ Hoàng Thượng. Vậy có nghĩa là…. Thế thì gay go.
Ngồi từ trên cao nhìn xuống với khuôn mặt đăm chiêu, Lý Nguyên không biết làm cách nào để đột nhập vào chùa để tìm Đào. Không cẩn thận bị phát hiện, bị coi là thích khách thì khốn. Nhưng rồi chàng không cần phải đắn đo thêm nữa khi ở trên mái nhà từ đâu xuất hiện các đốm sáng đỏ li ti đang di chuyển rất nhanh. Từ tốn nhảy xuống một mảnh Huyền Ấn để hạ độ cao, nhìn cho rõ hơn và Lý Nguyên trông thấy có ba tên mặc đồ đen, mặt kín mít và cái đốm sáng đỏ kia chính là đôi mắt của chúng. Chúng cũng có màu đỏ giống như đôi mắt của sư phụ. Lần này, chàng quyết định bám theo vì ba tên kia đã từ trên mái nhà nhảy xuống rồi trong nháy mắt đã không thấy chúng đâu. Thật khó tin. Cứ như thể chúng tan biến vào trong không khí vậy. Nhanh chóng hạ thấp độ cao rồi nhẹ nhàng hạ chân xuống mái nhà mà không gây ra chút tiếng động, Lý Nguyên cúi thấy mình xuống, mắt đảo liên tục, đầu không ngừng suy nghĩ: ba tên kia vào đây làm gì?, chả lẽ đúng như những gì người thợ rèn nói. Hoảng hốt, Lý Nguyên hoàn toàn không biết nên làm gì để tìm thấy Đào bây giờ? Ngôi chùa này quá rộng, nhìn sơ qua, Lý Nguyên đoán cũng phải có hơn hai mươi gian phòng lớn nhỏ. Thật sự không biết Đào đang ở đâu sau trăm cánh cửa kia. Rồi bỗng nhiên, hai cánh cửa của gian phòng đối diện trược mặt Lý Nguyên mở ra và một toán nô bộc bước ra, trên tay người nào cũng bê một cái khai đựng toàn đồ linh tinh. Và không tin vào mắt mình nữa trong toán nô bộc đó có Đào. Cô gái đi cuối cùng trong đám và tự tách mình ra khi rẻ một hướng khác. Lý Nguyên ép mình xuống mái nhà, mắt chăm chăm nhìn theo mỗi bước đi của Đào và rồi khi Đào đang đi qua bên dưới mái nhà mà Lý Nguyên đang ở ngay trên đó thì…
Đào dừng lại trước một gian phòng, không hề biết rằng Lý Nguyên đang ở trên đầu. Cô đẩy cửa bước vào và thắp nến. Ở phía trên, Lý Nguyên không nhìn thấy nhưng biết được Đào đã vào căn phòng ngay phía dưới vì nghe thấy tiếng cửa cót két và ánh sáng trong phòng hắt ra ngoài hiên. Lý Nguyên không thể đột nhập từ cửa trước bởi có quan binh tuần tra, thế thì phải đi vào từ cửa sổ đằng sau vậy. Khẽ khàng quay người đi về phía sau gian phòng và tạo một mảnh Huyền Ấn trước cửa sổ, chàng nhẹ nhàng đáp xuống, rồi từ tốn đưa tay ẩn cửa sổ mở ra và nhảy bổ vào như một con mèo. Giật thót mình, tí chút nữa Đào đã la lên nếu như Lý Nguyên không nhanh nhẹn lộ mặt và ra hiệu giữ im lặng.
-“Huynh làm gì ở đây vậy? Có biết đây là đâu không?”- Đào bối rối nhưng vẫn giữ được giọng nói nhỏ nhẹ.
-“Tôi biết nhưng tôi phải đưa cô ra khỏi đây?”- Lý Nguyên nói nhanh.
-“Sao tôi phải đi khỏi đây?”
-“Tôi không biết! Tôi đến đây theo lời của thúc cô. Ông nói bằng mọi giá phải đưa cô về nhà ổng. Thúc cô nói sẽ có chuyện gì đó tồi tệ sẽ xảy ra với Nguyễn Trãi đại nhân, có thể gây liên lụy tới cô.”
-“Làm gì có chuyện gì chứ! Mọi thứ đều vẫn ổn. Tôi đang làm tốt công việc của mình. Huynh mau đi đi. Đừng ở đây lâu nguy hiểm lắm.”
Đào lấy tay ẩn Lý Nguyên đi.
-“Không! Tôi nghĩ sắp có chuyện rồi. Lúc đột nhập vào đây, tôi có thấy ba kẻ lạ mặt cũng đột nhập. Bọn chúng cũng chả có mục đích tốt đẹp gì đâu.”- Lý Nguyên vẫn chống cự.
-“Huynh đừng ăn nói linh tinh.”
-“Sao cô không chịu nghe tôi?”
Bỗng dưng cả hai đều nghe thấy tiếng mái ngói va vào nhau ở ngay trên đầu. Lý Nguyên chạy ra cửa sổ và thấy ba cái bóng đen vừa vụt qua. “Hình như bọn chúng đã hành động xong”. Lý Nguyên rất muốn bám theo để tìm hiểu về đôi mắt của chúng có liên hệ gì với sư phụ không. Vội vã quay người lại, tóm lấy tay Đào, kéo cô ra khỏi ngoài cửa sổ, bằng sức mạnh và sự nhanh nhẹn của mình, Lý Nguyên không cho Đào một chút sự phản kháng nào mà phải chạy theo chàng. Đào giật thót mình khi thấy mình đang nhảy ra qua cửa sổ lầu hai, cách mặt đất vài thước, không khéo gãy chân mất. Nhưng rồi cô thấy chân mình chạm vào cái gì đó, vật này nâng đỡ cả cơ thể cô. Chưa kịp nhận định mình đang đứng trên vật gì thì đã bị người con trai kia kéo đi.
“Thật không thể tin nổi, mình đang chạy trên không!”.
Rồi bỗng dưng, Lý Nguyên dừng lại, chàng đã mất dâu ba tên lạ mặt kia. Bọn chúng nhanh như gió vậy. Đứng trên không định tâm lại một lúc, mắt chàng đảo lia lịa. Đào thì hoảng hốt không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình.
“Người này thật sự là ai? Sao lại biết được những pháp thuật thần kì như thế này?”
Ở trên cao, gió dít mạnh vào tai hai người khiến Đào phải hỏi to:
-“Có chuyện gì vậy? Sao lại như thế này?..”
Chưa kịp hỏi hết câu thì Lý Nguyên đã ra hiệu cho Đào phải im lặng.
Bầu không khí xung quanh khiến hai người phải rùng mình. Gió cứ dít vào tai, luồn qua khe áo. Lý Nguyên đứng lặng im như tờ, đầu óc tập trung hết sức, mắt căng ra nhìn vào trong bóng đêm. Cả cơ thể cố gắng cảm nhận mọi rung động nhỏ nhất. Lý Nguyên biết chắc mình đã bị phát hiện khi bám theo chúng.
Và rồi từ trong những làn gió vun vút thổi qua, Lý Nguyên cảm thấy có vật gì đó đang lao tới với tốc độ khủng khiếp. Chàng vội vàng quay lại, ẩn Đào ra xa: “Cẩn thận”.
Bất ngờ, Đào bị ẩn lùi ra khoảng hai bước rồi tức khắc có một vật nhỏ sáng như kim vụt qua mắt Đào. Lỡ đà, Đào thấy mình bị hụt chân. Cả cơ thể bị mất thăng bằng. Thế là cô bị ngã xuống. Lý Nguyên lập tức nhảy xuống theo, ôm lấy Đào. Hàng loạt các mảnh Huyền Ấn xuất hiện, sắp xếp thẳng hàng từ trên xuống dưới. Lý Nguyên lấy thân mình làm nệm. Tấm lưng chàng va vào các mảnh Huyền Ấn cho đến khi chạm đất. Cả cơ thể Đào đè lên lồng ngực Lý Nguyên làm chàng khó thở. Đào vội vàng ngồi dậy khỏi người con trai và kéo chàng đứng dậy. Bất ngờ Lý Nguyên lại kéo cô vào lòng, tay kia vung về phía trước. Đào tròn mắt khi thấy trước mặt mình có ba cây kim nhỏ sáng loáng đang lơ lửng trên không. Lý Nguyên vội vàng đứng dậy kéo theo Đào. Một tay ôm chặt cô, tay kia cầm kiếm. Từ trong bóng đêm, ba tên mặc đồ đen với đôi mắt đỏ ngàu, tay cầm kiếm vây quang đôi trai gái.
-“Giết nó!”- Một trong ba tên nói. Thế là cả ba cùng xông vào.
Lý Nguyên chưa bao giờ đánh nhau với ai cả, có đánh cũng chỉ là luyện tập với sư phụ mà thôi. Cảm thấy hoang mang, những đường kiếm của chàng chỉ mang tính chống đỡ. Đào bị cuốn theo từng bước di chuyển nhanh lẹ của chàng trai. Cô biết mình đang là gánh nặng của chàng ta khi chàng ta liên tục đỡ đòn để bảo vệ cô. “Đằng sau!”. Cô hô lớn khi thấy một tên vừa tung ra ám khí. Lý Nguyên lập tức quay người lại đỡ. Ba đánh một không chột cũng què. Rõ ràng trong hoàn cảnh này, Lý Nguyên không phải là đối thủ của bọn chúng. Nhớ lại những gì sư phụ dạy thì tránh voi chả xấu mặt nào. Ngay lập tức, chàng tạo hàng loạt các mảnh Huyền Ấn sắp xếp thành hình bậc thang. Cả hai vội vã nhảy lên, chảy thẳng lên trời. Thấy thế, ba tên kia vội lao tới. Chúng cũng nhảy lên các mảnh Huyền Ấn đuổi theo. Nhanh như gió bọn chúng đã bắt kịp hai người. Bởi phải mang theo Đào, Lý Nguyên không thể leo nhanh được. Khi thấy bọn chúng bắt kịp, chàng lập tức cầm chắc lấy người Đào và ném cô lên mảnh Huyền Ấn trên cùng rồi tức khắc phá bỏ tất cả những mảnh Huyền Ấn phía dưới. Tất cả các mảnh Huyền Ấn đều vỡ vụn. Ba tên kia liền rớt xuống nhưng không may cho chàng là một tên đã kịp tóm lấy áo chàng, kéo chàng xuống cùng. Đào nằm trên mảnh Huyền Ấn, hét lớn, cánh tay vươn ra cố tóm lấy Lý Nguyên nhưng không thể.
Từ trên cao bị lôi xuống, Lý Nguyên cố vùng vẫy để thoát khỏi cánh tay của tên bịt mặt kia. Chàng vung kiếm chém ra sau. Tên bịt mặt lập tức buông tay. Thế rồi cả bốn đều bị rơi bịch xuống đất. Ba tên kia khinh công cũng không tồi. Bọn chúng tiếp đất khá nhẹ nhàng còn Lý Nguyên thì không được may mắn. Chàng ngã ngửa ra đất, xương cốt rã rời. Chưa kịp định thần thì ba tên kia nhanh như cắt vung kiếm lao tới. Lý Nguyên cố gồng mình dậy nhưng không kịp: ba lưỡi kiếm đã đâm thẳng vào ngực chàng.
Từ trên cao, Đào nhìn thấy người con trai kia bị ba lưỡi kiếm đâm thẳng vào ngực. Cô không thể thốt lên lời. Cổ họng như bị nghẹn ứng, ruột gan thắt lại. Những giọt nước mắt bắt đầu rơi. Cô khóc thương cho người con trai mà đến bây giờ này cô vẫn không biết tên, vì bảo vệ cô mà chết. Nhưng rồi từ trong bóng tối, một ánh sáng lạ bỗng bừng sáng ngay chính giữ người con trai kia, đánh bật ba tên lạ mặt ra xa. Không thể tin được người con trai ý đang đứng dậy.
Lý Nguyên cảm thấy cơ thể mình tràn đầy sức mạnh. Mọi đau đớn lúc trước bỗng dưng biến mất một cách kì lạ. Lý Nguyên ngơ ngác nhìn bàn tay trái mình đang phát sáng mạnh mẽ. Thấy điều kì lạ xảy ra với tên con trai kia khiến ba tên mặc đồ đen hoảng hốt nhưng không làm chúng mất cảnh giác. Ba tên đó lại lập tức lao tới. Thấy vậy, theo kĩ năng được rèn luyện, Lý Nguyên tức khắc né được và phản công. Giờ không có Đào, chàng đã tự tin hơn rất nhiều. Ba tên lao vào đâm chém điên cuồng nhưng không thiếu đi sự sắc bén nguy hiểm. Lý Nguyên cẩn trọng đỡ đòn và phản công rất hiệu quả. Những đường kiếm và các chiêu thức Huyền Ấn được chàng kết hợp hết sức nhuần nhuyễn. (Không bõ công chàng luyện tập bao năm nay). Cụ thể là khi đối phó với tên này thì tên khác lao tới, Lý Nguyên liền tạo một mảnh Huyền Ấn để cản đường kiếm của hắn rồi lập tức quay sang tấn công hắn làm hắn phải né tránh và rất nhiều các chiêu thức khác được chàng khai triển tốt để đối phó với ba tên này. Lần lượt cả ba tên bị đanh bật ra xa. Không may, một tên trong ba tên bị Lý Nguyên lột khăn bịt mặt. Trời ơi! Lý Nguyên nhận ra ngay đó chính là cô gái đã tranh phòng trọ với mình. Vậy ắt hẳn hai tên kia chính là hai gã đàn ông luôn đi theo cô gái và dĩ nhiên bọn chúng chắc chắn đã nhận ra chàng. Cảm giác như chả còn gì để mất, cả ba tên lại xông thẳng vào chàng, quyết không cho Lý Nguyên cơ hội sống sót. Cảm thấy sát khí vô cùng nặng nề, Lý Nguyên nhún mình rồi bật cao lên mảnh Huyền Ấn. Bọn chúng cũng nhảy theo. Nhưng lần này chàng khôn khéo hơn, cực nhanh tạo một mảnh Huyền Ấn lớn ngăn không cho chúng nhảy bám theo mình. Ba tên đập mặt vào mảnh Huyền Ấn ngã lăn xuống đất.
Đào ở trên cao liền hô lớn khi trực tiếp trông thấy cảnh tượng vừa rồi. Người con trai vội vàng lao về phía cô. Lúc lên tới nơi, chưa kịp mở lời nào thì chàng trai đã bị Đào ôm trầm lấy. Vẻ mặt mừng rỡ của Đào khiến Lý Nguyên thực sự không làm gì trong tình huống này thì bỗng Đào lập tức lùi ra xa, mặt đỏ ửng.
-“Xin lỗi huynh!”
-“Không sao!”- Lý Nguyên nói: “Giờ ta về nhà thúc cô thôi”
-“Khoan đã! Tôi muốn quay lại chùa Côn Sơn để xem thầy cô thế nào đã.”
-“Không được! Nguy hiểm lắm!”- Lý Nguyên ngăn cản.
-“Tôi muốn quay lại đó!”- Giọng Đào đanh lại.
Lý Nguyên không nói câu nào, cầm lấy tay, kéo Đào đi.
-“Chùa Côn Sơn hướng này cơ mà!”- Đào kêu lên, mắt hướng về phía ngược lại.
Lý Nguyên nhìn xuống. Ắt hẳn, ba tên kia vẫn đang ở đâu đó dưới kia. Lý Nguyên lắm chặt tay Đào hơn, lôi cô đi về hướng thành Chí Linh.
-“Khoan đã! Nếu vậy tôi muốn về nhà.”
-“Không được!”
-“Huynh không hiểu đâu! Bắt buộc tôi phải về đó.”
Thấy Đào nói bằng giọng khẩn khoản, Lý Nguyên đành chấp nhận. Chàng cầm tay cô chạy về phía trước. Phải một đoạn khá xa nữa mới tới nhà Đào. Cả hai mải mê chạy mà không hề biết rằng ở dưới đất, ba tên mặc đồ đen hồi nãy cũng đang chạy về cùng hướng với hai người họ và bọn chúng đã có thêm đồng bọn đi cùng.
Sau khi vội vã chạy luồn qua các cơn gió, Lý Nguyên đỡ Đào đáp xuống một cách an toàn. Đào chạy vụt về phía trước, mở tung cánh cửa phủ, miệng la lớn:
-“Mọi người mau rời khỏi đây! Nhanh lên!”
Mọi người trong nhà đổ ra ngoài sân, mặt mày ngơ ngác, miệng liên tục hỏi:
-“Có chuyện gì thế?”
Đào lập tức nói:
-“Đừng hỏi nhiều! Mau chuẩn bị hành lí rời khỏi đây đi. Đứa bé đâu?”
-“Tiểu Hạnh đang trông nó ở đằng sau nhà.”- Một người nói.
Đào vội vã chạy thẳng vào nhà dẫn theo Lý Nguyên. Lúc đi ngang qua đám người trong nhà, Lý Nguyên không quên thúc giục họ:
-“Mọi người nhanh đi! Mau làm theo những gì cô ấy nói đi!”
Mọi người vẫn ngơ ngác, lúng cuống làm theo.
Đào cuốn theo Lý Nguyên đi sâu vào trong nhà. Cả hai đi xuyên qua hai gian buồng rồi tới một cánh cửa buồng nhỏ phía sau. Cánh cửa dẫn tới một con đường nhỏ. Băng qua con đường này, Lý Nguyên thấy một ngôi nhà bé. Trong nhà có ánh đèn. Đào lập tức đập cửa xông vào. Ở trong nhà có một cô bé đang bế một đứa nhóc, trông chỉ mới vài tháng tuổi. Thì ra cô bé tên Tiểu Hạnh đó chính là cô bé đã ra mở cửa và trêu Lý Nguyên hồi sáng. Cô gái cũng mặt mày ngơ ngáo không thua gì mấy người kia.
-“Có chuyện gì vậy Đào tỉ?”
-“Đứa bé ổn chứ?”- Đào vội vã hỏi.
-“Thằng bé vừa mới ngủ.”
-“Mau đi khỏi đây thôi!”- Đào nói nhanh, tay đỡ lấy đứa bé.
-“Có chuyện gì vậy?”- Cô bé vẫn ngơ ngác hỏi. Lý Nguyên cũng tự hỏi tại sao trong hoàn cảnh này vẻ mặt mọi người trong nhà này lại giống nhau tới vậy.
Bỗng dưng cả ba đều giật mình khi nghe thấy tiếng rú đau đớn tột độ ở phía trước nhà vang lên. Lý Nguyên linh cảm có điều gì đó rất tồi tệ đang xảy ra. Chàng lập tức nắm lấy tay hai cô gái, kéo họ ra ngoài, nhảy lên Huyền Ấn, leo lên cao. Tiểu Hạnh hoảng hốt, lo sợ vì không biết chuyện quái gì đang xảy ra và mình đang bước chân lên cái gì. Cô bé không thể nhìn thấy các mảng Huyền Ấn. Vội vã leo lên đến một độ cao mà Lý Nguyên cho là an toàn, cả ba nhìn xuống dưới.
Ở dưới nhà bỗng từ đâu có một toán những tên mặng đồ đen bịt mặt xông vào điên cuồng chém giết mọi người trong nhà, cứ thấy ai là giết. Đứng ở ngay chính giữa sân, có một tên mặc đồ đen giống như những tên khác chỉ có điều hắn không bịt mặt. Trông hắn khá to cao, lực lưỡng, đôi mắt đỏ ngàu đảo liên tục, già soát xung quanh, miệng ngậm tẩu thuốc phì phèo ra khói. Hắn đứng đó với vẻ mặt thản nhiên trước khung cảnh máu me, chết chóc. Rồi từ trong nhà có một tên xông ra, chạy gần nói:
-“Không thấy đứa bé trong nhà!”
Vẻ mặt của hắn trùng xuống. Và có liên tiếp các tên khác tiến tới, tất cả đều nói một câu: “Không thấy đứa bé!”
Khuôn mặt của hắn giờ tràn đầy vẻ thất vọng. Hắn quay người đi và nói: “Rút thôi!”
Sau câu nói đó, cả đám sát thủ dần dần biến mất, ẩn mình vào trong bóng đêm mà không biết rằng trên cao kia đã có người trông thấy tất cả mọi việc.
Cách mặt đất cả chục thước, ngồi trên mảng Huyền Ấn, Đào phải dùng tay bịt miệng Tiểu Hạnh lại để cô bé không hét lên, chỉ có thể nuốt ực nỗi đau xé ruột khi thấy người thân bị chém giết. Lý Nguyên thì ngồi đó, cổ họng nghẹn ứ. Chàng nhìn Đào: cô đang cố gắng kìm nén cảm xúc và những giọt nước mắt của mình. Cả ba ngồi đần người ra một lúc lâu cho đến khi nghe thấy tiếng ư ư của đứa bé. Đào ôm chặt đứa bé vào lòng, đung đưa nó trong vòng tay, miệng cố thốt ra mấy câu hát ru. Khi đứa bé trở lại với giấc ngủ, Lý Nguyên thì thào:
-“Đi thôi! Về nhà thúc cô hỏi xem chuyện này là sao?”
Nghe thấy vậy, Đào lập tức đứng dậy, kéo theo Tiểu Hạnh.
-“Đi thôi!”- Giọng Đào nghẹn ứ.
Đảo mắt ra tứ phía để xác định lại phương hướng, Lý Nguyên chỉ tay về phía bên trái, nói: “Hướng này!”. Thế là cả ba cùng bước đi. Cứ tưởng đâu khi chứng kiến mọi việc vừa xảy ra, bước chân của hai cô gái sẽ trùng xuống, nào ngờ chúng vẫn đứng vững và di chuyển lẹ tới vậy. Trên đường đi, Lý Nguyên chột dạ nhớ lại sự kì lạ đã xảy ra lúc đánh nhau với ba tên bịt mặt. Sao kì lạ vậy nhỉ? Rõ ràng chàng đã cảm thấy rất đau đớn khi bị ba lưỡi kiếm đâm thẳng vào ngực nhưng cảm giác đó không kéo dài. Chàng thấy từ trong sâu thẳm cơ thể mình có một nguồn sức mạnh vô hạn nào đó bùng nổ. Một thứ ánh sáng kì lạ đẩy lùi ba tên sát thủ, cảm giác đau đơn đột nhiên biến mất. Giơ tay chạm ngực, chàng không hề thấy có vết thương nào cả. Và thứ ánh sáng lạ phát ra từ chính bàn tay trái của mình. Đưa bàn tay lên trước mặt, chiếc nhẫn sắt ánh lên ánh bạc.
Giờ có lẽ đã gần giờ tí, cả ba người hiện đang đứng ngay trên thành Chí Linh, Lý Nguyên cố tìm nơi nào vắng vẻ để đáp xuống. Họ tiếp đất tại một con hẻm nhỏ. Nói thực, Lý Nguyên không thành thạo đường trong thành. Biết vậy, Đào chủ động lên dẫn đường. Cả ba đi một cách vội vã. Đường phố bây giờ vắng tanh. Những chiếc đèn lồng tỏa sáng yếu ớt, đong đưa trong gió. Đi một mình ra đường vào lúc này thì thật rùng mình. Sau một hồi luồn lách qua mấy con đường nhỏ rốt cuộc đã tới nơi. Mấy cái đèn lồng treo trên cột trước cửa nhà người thợ rèn đưa qua đưa lại rồi vụt tắt. Đào khẽ khàng đẩy cánh cửa và bước vào. Trong nhà tối ôm, không một chút ánh sáng, cả ba đi thẳng vào trong nhà, Lý Nguyên nghe một tiếng “xoẹt” rồi ánh sáng tràn ngậm trong gian phòng.
-“Thúc ơi! Thúc ơi!”- Đào gọi một cách gấp gáp, kiểm tra tất cả các buồng.
-“Đào tỉ ơi!”- Tiểu Hạnh bỗng cất tiếng: “Có thư trên bàn này!”
Đào vội xông tới mở lá thư ra xem. Lý Nguyên cũng sớn lại gần. Trong thư viết:
“Ta rất mừng rỡ khi con có thể xem được lá thư này. Điều đó đồng nghĩa với việc con vẫn bình an. Nói thực, ta cũng không biết rõ chuyện này tức là sao? Ta chỉ biết nó vô cùng tồi tệ, liên quan mật thiết tới triều đình. Con ở cạnh Nguyện Trãi đại nhân sẽ không được an toàn. Ta không muốn con gặp nguy hiểm nên con hãy chạy đi. Tới một nơi nào đó an toàn và sống nốt quãng đường con lại. Ta đã can thiệp vào chuyện này quá sâu rồi. Ở cạnh ta, còn càng nguy hiểm hơn. Do vậy đừng cố gắng tìm ta. Hãy đi đi! Ở nhà ta không còn an toàn nữa. Cám ơn chàng trai trẻ!”
Đào nắm chặt bức thư trong tay giống như lần Lý Nguyên nắm chặt bức thư của sư phụ. Chàng hiểu cảm giác lúc này của Đào: bỗng dưng người thân yêu cũng mình không lời từ biệt mà đi.
-“Đi thôi!”- Lý Nguyên nói, chạm nhẹ vào người Đào.
-“Giờ ta đi đâu?”- Tiểu Hạnh hỏi nhẹ.
Thực sự thì Lý Nguyên cũng biết. Không thể quay lại khách điếm cũ được nữa rồi vì chàng đã bị phát hiện. Thật may là lúc ý chàng đã lột được mặt lạ của tên đó, phát hiện ra y ở ngay cạnh phòng trọ của mình nếu không chàng của đưa hai người họ tới đấy như thế các gì lại đi vào hang cọp.
-“Giờ ta đi đâu?”- Tiểu Hạnh hỏi lại lần nữa.
Cùng lúc đó, trong thành Chí Linh, tại chính cái kỹ viện mà Lý Nguyên trông thấy ba tên sát thủ đi vào hôm trước, đám sát thủ đã có một bộ dạng mới: đẹp đẽ và sáng sủa hơn. Bọn chúng đang đứng tập trung tại một gian phòng lớn, mặt mày không lấy gì làm vui vẻ. Tất cả mọi ánh mắt của chúng đều tránh nhìn về phía trước. Ở phía trước chúng là một chiếc giường lớn, trên giường là một gã thanh niên trẻ tuổi, tầm hai mươi, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, thực chất chả ai biết gã bao nhiêu tuổi rồi. Vẻ mặt gã hiện rõ sự không hài lòng về kết quả làm việc cảu đám thuộc hạ.
-“Không thấy đứa bé thật sao?”
Tên cầm đầu bọn sát thủ, tay cầm tẩu thuốc, miệng hơi run run:
-“Dạ vâng thưa Trịnh đại nhân. Hình như có kẻ nào đó đang xía mũi vào chuyện này.”
-“Dạ phải!”- Người con gái duy nhất trong đám sát thủ tiếp lời: “Lúc bọn thuộc hạ từ chùa Côn Sơn đi ra thì có kẻ bám theo. Bọn thuộc hạ đã đụng độ hắn. Hắn cũng rất ghê gớm.”
-“Ngươi có biết hắn đã sử dụng thuật gì không?”
-“Dạ không rõ! Thuật này tạo ra một vòng tròn, bên trong có một chữ “Ấn”. Bọn thuộc hạ không thể đâm xuyên qua chúng.”
Tên Trịnh đại nhân biết thuật này. Khách đại nhân đã từng nói với hắn đó là thuật Huyền Ấn. Người biết thuật này không nhiều, chỉ đếm trên đầu ngón tay. Y nói khi hành sự mà gặp người biết thuật này thì phải cẩn trọng.
Người con gái nói tiếp:
-“Tiểu nữ đã từng thấy hắn. Hắn ở cạnh phòng trọ với hắn. Nhưng hắn cũng đã thấy mặt tiểu nữ rồi, hắn sẽ không quay lại đó nữa đâu”.
-“Nhưng có lẽ hành lí của hắn vẫn còn ở đó. Tìm hiểu về hắn đi!”- Tên Trịnh đại nhân nói, vẻ mặt đăm chiêu.
Hiểu lệnh tất cả bọn thuộc hạ đều lui hết ra ngoài.
Trịnh đại nhân dựa mình vào thành giường, mãi nghĩ. Mấy hôm trước, Khách đại nhân đã tới gặp hắn. Y có hỏi thăm vài câu về Hội rồi lại đi ngay. Y cũng nói sau mấy tuần nữa, y sẽ quay về trực tiếp chỉ huy Hội. Và hắn cũng nói qua về một số hoạt động gần đây của Hội cho y biết. Hắn có cảm giác cái ngày mà hắn mong chờ mấy trăm năm nay đang gần tới.
Lý Nguyên cũng không biết nên đi đâu bây giờ. Nơi nào là an toàn đây? Đã tối rồi! Quay lại phòng trọ chắc chắn là không được rồi. Cả ba đang vô cùng bối rối thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa từ ngoài sân vọng vào. Cả ba đều giật mình, tim muốn nhảy ra ngoài. Tiếng gõ cửa rất từ tốn, vang lên thành hồi. Có lẽ không phải kẻ xấu. Lý Nguyên ra hiệu cho hai cô gái lùi vào gian trong, rồi từ từ đi ra ngoài cổng và khẽ khàng mở cánh cửa một cách thận trọng. Ồ! Bên ngoài kia là một chàng trai trẻ tuổi. Đó chính là vị khách hồi sáng nay của người thợ rèn. Lý Nguyên nhận ra ngay. “Anh ta tới đây giờ này có việc gì nhỉ?”. Không để Lý Nguyên nói trước, anh ta liền mở miệng:
-“Sự phụ cậu đâu?”
-“Ông ấy ra ngoài rồi!”- Lý Nguyên đáp giọng cẩn trọng.
-“Ồ! Ông ta đi nhanh thật đấy. Tôi tới đây để chào tạm biệt ông ấy vậy mà ông ta lại đi trước. Thôi không làm phiền.”
-“Khi nào sư phụ tôi về sẽ chuyển lời cho.”
-“Thôi khỏi!”
Thế rồi chàng trai kia bỏ đi, dần biến mất vào trong bóng tối. Vội vàng đóng cửa và chạy vào trong nhà. Hai cô gái từ trong buồng bước ra, hỏi:
-“ Ai vậy?”
-“Không có gì đâu? Chúng ta đi thôi!”
-“Vậy ta đi đâu?”
-“Tìm một quán trọ khác. Trong thành thiếu gì!”
May mà Lý Nguyên có mang hết tiền trong người. Chàng nghe theo lời mẹ: luôn mang những thứ quí giá bên mình. Hành lí để trong phòng kia chỉ có mấy bộ quần áo, không có gì đáng giá cả.
-“Nhưng khuya rồi, liệu họ còn mở cửa không?”- Tiểu Hạnh ý kiến.
-“Đó không phải là vấn đề.”- Nói rồi Lý Nguyên bước ra khỏi nhà, kéo theo hai chị em. “Cô có biết khách điếm nào gần đây không?”
-“Biết! Gần đây có một cái!”- Đào trả lời.
Thế là Đào lao lên dẫn đường để đứa bé kia cho Tiểu Hạnh bế. Lại một lần nữa vòng vèo, lách mình qua những con hẻm nhỏ, cuối cùng họ đã đứng trước một khách điếm. Trong nó bé hơn khách điếm của Lý Nguyên. Cả ba cùng bước vào. Thấy có khách, lão chủ quán mặt mày hớn hở chạy ra đón tiếp.
-“Cho ta hai phòng.”- Lý Nguyên nói nhanh, rồi đưa tiền cho lão.
Lão vui vẻ nhận tiền. Nhìn vẻ mặt hắn là biết Lý Nguyên bị hớ. Nhưng Lý Nguyên không quan tâm lắm đến chuyện tiền long, chàng giục lão mau giao phòng. Chàng một phòng, hai cô gái một phòng. Và trước khi ai về phòng người nấy, chàng có nói với hai cô gái là đừng quá lo nghĩ, sợ hãi, ngày mai chúng ta sẽ tìm hiểu xem thực sự đang chuyện gì xảy ra. Nói thế thôi chứ, Lý Nguyên biết chắc hai tỉ muội nhà này sẽ có một đêm không ngủ và có lẽ chàng cũng vậy. Chàng vô cùng khó hiểu, đắn đo tại mình lại để cuốn vào chuyện này và không biết có nên dấn sâu vào không? Tối nay, chàng đã phải đụng độ với bọn sát thủ, tí nữa thì mất mạng nếu không nhờ đến một phép lạ, mà có lẽ đến từ chiếc nhẫn này. Lý Nguyên dơ bàn tay đeo nhẫn ra trước mặt, ngắm nhìn chiếc nhẫn sắt xấu xí và nhớ tới đôi mắt đỏ của bọn sát thủ. Nghe theo lời dặn của thầy thì trên đời này có khá nhiều người có đôi mắt như vậy, phải tránh đụng độ với họ.
“Thực sự đôi mắt đó ẩn chứa sức mạnh gì chứ? Sao thầy không cho mình biết?”
Lý Nguyên mãi suy nghĩ về những chuyện xảy ra tối nay và ngủ quên lúc nào không hay. Ngày hôm sau theo thói quen, cứ đến giờ khắc này là Lý Nguyên đã mở to hai con mắt. Lúc ý mặt trời cũng vừa mới dậy, hé lộ những tia năng đầu tiên. Lý Nguyên bật dậy khỏi giường, đi tới phòng đánh thức hai cô gái dậy. Nhưng gõ cửa mãi và gọi tên mà chả ai đáp lời cả, Lý Nguyên liền đẩy cửa đi vào. Trong phòng trống trơn, không có ai cả. “Họ đã bỏ đi rồi!”. Chàng thấy có một mẩu giấy trên bàn. Vội vàng mở ra xem, chàng từ tốn đọc từng chữ một.
“Cám ơn huynh đã cứu hai tỉ muội chúng tôi. Chúng tôi đã gây quá nhiều phiền phức cho huynh, vô tình cuốn huynh vào chuyện nguy hiểm này. Chúng tôi không muốn huynh bị kéo sâu vào chuyện này thêm nữa. Mong huynh bảo trọng.”
Bức thư dừng lại ở đây.
Lý Nguyên nhét bức thư vào trong người và bỏ đi. Giờ chàng rất lo lắng cho hai cô gái. Không biết họ đi đâu? Hai cô gái với một đứa bé làm gì để sông sót ở cái thiên hạ rộng lớn này. Chuyện ngày càng phức tạm. Tại sao một người thợ rèn lại biết được tin rằng bọn sát thủ sẽ tìm hại gia đình nhà Nguyễn Trãi đại nhân? Sao bọn chúng làm vậy? Có vẻ Đào biết nguyên nhân mọi chuyện. Cô ta đã lài lỉ chàng đưa cô ta về nhà, khi về nhà thì lập tức tìm gặp đứa bé. Hay bọn sát thủ đang tìm đứa bé đó. Như vậy chắc chắn Đào còn gặp nhiều nguy hiểm hơn nữa.
Đi bộ trên đường với dáng vẻ thận trọng, Lý Nguyên sợ bọn sát thủ vẫn còn ở đây. Giờ Lý Nguyên cần một con ngựa để ra khỏi thành và tới kinh thành để tìm gặp gia đình Kim Mai. Con ngựa kia đã bỏ quên tại nhà Đào rồi, chàng không thể quay lại đó được nữa. Mất con ngựa đó, chàng cảm thấy rất có lỗi. Đó là con ngựa yêu quí nhất của cha, đã theo cha bao năm. Ông vô cùng tự hào về nó. Giờ để mất nó, Lý Nguyên chả còn mặt mũi nào nữa.
Tìm hỏi khắp nơi để mua ngựa nhưng đều không có. Tất cả đều chỉ về ngôi nhà trọ lúc đầu mà chàng ở. Họ nói chỉ có nơi đó mới bán ngựa trong thành thôi. Nghe vậy, Lý Nguyên rất đắn đo. Nếu quay trở lại không khéo lại đụng độ bọn sát thủ, nếu không thì chả lẽ lại đi bộ từ đây tới kinh thành. Sau một hồi đắn đo. Lý Nguyên quyết định trở lại đó mua ngựa với ý nghĩ: “Bọn sát thủ biết mình từng ở đấy rồi. Chắc chắn bọn chúng đã tới lục lọi và nghĩ mình sẽ không quay lại đó nữa.”
Lách mình qua dòng người đang một lúc ngày càng đông đúc, Lý Nguyên tiến sát lại cái khác điếm rất thận trọng. Đứng cách khách điếm vài chục bước chân, Lý Nguyên đảo mắt quan sát xem có gì khả nghi không. Đứng quan sát một lúc thì chàng quyết định lại gần. Bỗng phía trước tiếng vó ngựa vang lên. Mọi người hốt hoảng chạy sang hai bên. Một con ngựa đang chạy về phía chàng. Trông nó rất quen, lớp da nâu dơi xạm, to lớn trông rất già dặn. Trời ơi! Đó chính là con ngựa của chàng. Tuy nhiên con ngựa không đi một mình mà có một người đang cưỡi nó. “Sao lại như vậy được?”. Tức tốc chạy gần, giật lây dây cương, ra hiệu cho ngựa dừng lại. Người cưỡi ngựa liền nhảy xuống. Lý Nguyên nhận ra ngay đó lại là chàng trai trẻ trông thư sinh ngày hôm qua.
“Sao anh ta lại cưỡi nó nhỉ?”
-“Đây là ngựa của công tử à?”- Người con trai liền hỏi trước, vẻ mặt chả lấy gì làm ngạc nhiên.
-“Đúng! Sao huynh lại có nó?”- Lý Nguyên tay vuốt ve con ngựa, miệng mấp máy khó thành tiếng.
-“Lúc tôi đi ngang qua chân núi thì thấy con ngựa này, không thấy ai cưỡi nó cả, tôi liền trưng dụng ngay. Nhưng khi vừa cưỡi lên lưng thì nó đã dồ lên phi thẳng tới đây. Tôi không tài nào điều khiển nổi.”
Ồ! Nói vậy thì đây đúng là một chú ngựa khôn.
-“Cám ơn huynh đã tìm thấy nó!”
-“Không thể nói như vậy được! Chỉ là sự tình cờ thôi!”
Thế rồi Lý Nguyên lên ngựa với niềm vui khó tả. Chàng quay lại nói với người con trai kia.
-“Huynh có muốn đi nhờ một đoạn không?”
-“Không cần đâu!”- Người con trai từ chối.
-“Nếu không thì ngại lắm, làm huynh phải mất công đi lại.”
-“Đừng ngại. Tôi vừa chợ nhớ ra mấy việc cần làm ở đây.”
Nói rồi, anh ta liền bỏ đi. Lý Nguyên cũng không trần trừ lập tức phi ngựa ra khỏi thành, đi thẳng về hướng kinh thành.
Ở trên chính căn phòng mà Lý Nguyên từng trọ, một tên sát thủ đang đứng trước cửa sổ nhòm xuống. Hắn nhận ra tên vừa phi ngựa chạy đi kia chính là kẻ mà Hội đang tìm kiếm. Trịnh đại nhân bảo hắn không được phép manh động, chỉ cần bám theo hắn mà thôi.
Khi đã ở xa thành Chí Linh, Lý Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm và yên trí đi tới kinh thành. Chàng vừa đi vừa hỏi đường. Theo như chỉ dẫn và tính toán của chàng thì nếu đi liên tục tầm chiều tối mới tới. Thi thoảng chàng cũng dừng lại nghỉ ngơi để lấy sức. Đúng như tính toán, lúc trời đang chạng vạng tối thì chàng đã tới nơi. Đứng dưới cổng thành, Lý Nguyên chiêm ngưỡng vẻ to lớn, đồ sộ của kinh thành.Những viên gạch lớn được xếp lên nhau một cách kì diệu tạo nên một bức tường thành vững chắc, không thể công phá. Di chuyển nhanh vào sâu trong thành, các con đường ở đây đều được lát gạch lớn rất bằng phẳng.Có vẻ càng về tối đường phố trong thành càng trở lên nhộn nhịp hơn. Lý Nguyên nhanh chóng dò đường tới phủ Nguyễn đại nhân. Đi theo hướng chỉ của những người qua đường thì cũng tìm được. Lý Nguyên đang đứng trước một ngôi phủ lớn, chàng dè dặt tiến lại gõ cửa. Một lúc sau có một người gia đinh ra mở cửa. Ông ta hỏi:
-“Công tử cần gì?”
-“Ông vào nói lão gia nhà ông là có Lý Nguyên, con trai của Lý Khang tới!”- Lý Nguyên đáp.
Nghe vậy, lão gia đinh đóng cửa lại. Lý Nguyên biết mình phải chờ đợi. Một lúc lâu sau đã có người ra mở cửa, không phải là lão gia đinh lúc nãy mà là một cô gái trẻ, rất xinh đẹp, ăn mặc không giống một a hoàn trong phủ. Thấy Lý Nguyên, cô gái liền nói:
-“Lý Nguyên!Huynh là Lý Nguyên đúng không?”
-“Ừ!Là ta!”- Lý Nguyên gật đầu.
Cô gái này nhìn Lý Nguyên nhìn chàng bằng ánh mắt xem xét làm chàng rất ngại và ngợ rằng đấy có phải là Kim Mai.
-“Muội là Kim Mai à?”- Chàng vội hỏi.
-“Kim Mai là ai? Là người như thế nào với huynh?”- Cô gái hỏi lại.
-“Cô ấy là…”- Bỗng lời nói của chàng bị cắt ngang bởi giọng của lão gia đinh lúc nãy.
-“Lý Nguyên thiếu gia!Mời cậu vào!”- Ông ta chạy lại cúi người thể hiện tác phong mời mọc. Lý Nguyên đang đi vào thì bị cô gái chặn lại.
-“Khoan đã!Thế cô ấy là gì của huynh?”
-“Chỉ là người quen thôi!”
-“Đơn giản vậy thôi!”
-“Ừ”
Lý Nguyên trả lời nhạt nhẽo và tiến thẳng vào, đi theo người gia đinh. Lý Nguyên càng vào sâu trong phủ thì những bước chân của chàng càng hồi hộp. Thật sự không biết nên ứng sử thế nào khi gặp Kim Mai và cha mẹ nàng. Không hiểu tính khí của nàng ta còn như trước kia không? Còn vẻ ngoài chắc chắn đã có nhiều thay đổi? Không biết có xinh không. Nhưng rồi cái cảm giác hồi hộp đó cũng tạm được thay thế bằng vẻ đẹp mới lạ của ngôi phủ. Ngôi phủ quả rất đẹp, bố trí phong thủy rất hợp lý. Nếu đem so sánh thì quả là hơn nhiều so với phủ nhà Lý Nguyên.
Khi đã đưa Lý Nguyên tới phòng khách, lão gia đình mời chàng ngồi xuống chiếc ghế gỗ và bê trà mời uống rồi nói phiền chàng đợi một lúc, lão gia và phu nhân sẽ ra ngay bây giờ. Nóng lòng ngồi đợi, Lý Nguyên hình dung lại nhanh mọi cách ứng sử mình được học .Rồi từ trong buồng có hai người bước ra, Lý Nguyên nhận ra ngay đó là vợ chồng Nguyễn đại nhân, trông họ không khác gì so với bảy năm trước. Lý Nguyên lập tức đứng dậy cúi chào. Hai vợ chồng Nguyễn đại nhân vội vàng miễn lễ, ra hiệu cho chàng ngồi xuống. Hai cặp mắt vợ chồng Nguyễn đại nhân không ngừng xem xét Lý Nguyên làm chàng nổi hết da gà, mặt đổ mồ hôi. Chàng chưa bao giờ căng thẳng như thế này bao giờ cả. Rồi mọi gánh năng bỗng nhiên được chút bỏ khi Nguyễn đại nhân vừa cười vừa nói lớn:
-“Bao năm không gặp, trông cháu khỏe mạnh và khôi ngô hơn rất nhiều. Quả là rất xừng đáng với Kim Mai nhà ta phải không phu nhân.”
Cả hai vợ chồng đều cười.
-“Phải phải!”- Nguyễn phu nhân tiếp lời: “Đã lâu rồi không gặp mặt cháu. Mặc dù hai gia đình vẫn thư từ qua lại thường xuyên để nói về sự trưởng thành của hai đứa nhưng quả thực cháu khác quá so với tưởng tượng của hai ta.”
Lý Nguyên gật đầu, cố gắng nở ra một một nụ cười. Nguyễn phu nhân vẫn tiếp tục nói:
-“Chúng ta đã nhận được thư của cha cháu từ ba ngày trước nói cháu sẽ tới đây. Chúng ta rất vui mừng. Đặc biệt là Kim Mai, con bé rất mong tới sớm. Ủa! Mà nhắc tới mới nhớ! Con bé đâu rồi? Người nó mong đợi mấy ngày nay đang ở đây mà giờ lại không thấy mặt mũi đâu là sao!”
Ngay sau khi câu nói của Nguyễn phu nhân vừa dứt thì trong buồng có một cô gái trẻ bước ra, ngượng nghịu tiến lại gần, đứng ngay sau Nguyễn phu nhân, nhõng nhẽo nói: “Mẹ lại nói xấu gì con rồi!”
Lý Nguyên nhận ra đó chính là cô gái chàng đụng mặt ngoài cửa phủ. Hóa ra đó là chính là Kim Mai. Trông nàng ta khác quá, ý Lý Nguyên là trông xinh hơn trong chí tưởng tượng của chàng. Quả thực trong hoàn cảnh này, mặc dù đã biết kia là Kim Mai nhưng Lý Nguyên chả biết làm gì ngoài bất động như tượng, dùng mắt ra nhìn. Đáng lẽ ra Lý Nguyên phải đứng dậy nói vài câu khen ngợi về sợ thay đổi của Kim Mai. Ví dụ như khen nàng ta trông xinh hơn hay hứa hẹn gì chả hạn. Mẹ chàng nói con gái rất thích những lời đường mật.
Bỗng nhiên.
-“Sao?Cháu thấy Kim Mai nhà ta thế nào? Cháu thích không?”
Nguyễn phu nhân vừa nói, tay vứa ấn Kim Mai về phía trước. Kim Mai miễn cưỡng bước lên, mắt hơi liếc nhìn Lý Nguyên, mặt thì đỏ ửng. Điều này cũng làm chàng cảm thấy e ngại.
-“Không cần phải xấu hổ đâu?”- Nguyễn đại nhân vừa cười vừa nói, tiếp lời vợ: “Trước sau gì cũng là người một nhà. Thế nào con gái? Vị phu quân ta chọn cho con, con có ưng không?
Cả đôi trai gái bừng đỏ mặt.Ánh mắt hai người né tránh nhau. Lý Nguyên quả thực chả biết làm gì trong tình huống này cả còn Kim Mai đã nhanh nhảu đáp lại, giải nguy cho hai đứa.
-“Cha! Huynh ấy đã phải đi một quảng đường dài. Chắc là mệt rồi! Phải để huynh ấy nghỉ ngơi chứ!”
-“Ồ xem con gái ta quan tâm tới phu thê của mình chưa kìa!”- Hai vợ chồng Nguyễn đại nhân tười cười nói: “À ờ! Chắc là cháu mệt rồi! Ta sẽ cho người đưa cháu về phòng nghỉ ngơi để tí nữa dùng bữa với gia đình ta nhé.”
Nói rồi ông ra hiệu cho gia đinh trong nhà đưa Lý Nguyên về phòng. Lý Nguyên đứng dậy cúi chào và trước khi đi không quên liếc nhìn Kim Mai một cái để cám ơn.
Về tới căn phòng của mình, Lý Nguyên lại quăng mình xuống giường. Giờ trời đã tối hẳn, Lý Nguyên đăm đăm nhìn vào cây nến đang cháy trên bàn, đôi mắt lim dim. Kể từ ngày rời nhà đi xa, Lý Nguyên thấy cơ thể mình không còn cảm giác sảng khoái như trước nữa. Chàng ăn uống rất thất thường. Cuộc du ngoại ngốn của chàng quá nhiều sức lực, chàng đã bắt đầu cảm thấy đói, cái bụng đang reo lên ầm ĩ.
-“Thưa công tử! Nước tắm đã chuẩn bị xong.”- Một nô tì bước vào phòng và nói.
Ồ! Thật đúng lúc! Mấy ngày nay Lý Nguyên đã không tắm rửa rồi. Chàng rất thích cảm giác khi ngâm mình xuống nước .Không phải thất vọng với những gì mình mong đợi. Cảm giác thật sảng khoái, dễ chịu đang lan tỏa khắp người khi chàng ngâm mình xuống buồn nước nóng. Bất giác, Lý Nguyên lại nhớ tới hai tỉ muội Đào .Không biết giờ họ ra sao rồi? Hy vọng họ nghe theo lời người thợ rèn, trốn tới một nơi thật xa để bọn sát thủ không tìm ra. Nghĩ đi nghĩ lại thì thật tội cho họ.
Cố gắng xua tan ý nghĩ về hai cô gái bằng cách ngâm mình sâu hơn vào trong nước nóng, con mắt chàng trở lên vô hồn, đầu óc trống rỗng. Tắm xong, Lý Nguyên mặc quần áo mới của nhà Nguyễn đại nhân mang cho. Thật may vì y phục của chàng đã để hết trong khách điếm ở thành Chí Linh, nếu không có bộ quần áo này thì không biết tính sao nữa.
Trên đường tới gian nhà chính để dùng bữa, đầu óc Lý Nguyên hoạt động liên tục để tìm cách ứng sử lại với những câu hỏi của hai vợ chồng Nguyễn đại nhân. Đúng là làm rể quả là khó. Lúc tới nơi thì Lý Nguyên đã thấy cả gia đình Nguyễn đại nhân ngồi chờ quang bàn ăn. Chàng nhẹ nhàng lại gần cúi chào, chỉ ngồi xuống khi họ ra hiệu mời.
Chỗ ngồi của Lý Nguyên ngay cạnh Kim Mai.
-“Kìa cháu! Ăn đi! Đừng khách sáo. Ta biết là cháu rất đói. Cứ tự nhiên đi!”- Nguyễn phu nhân nhiệt tình nói, tay chỉ khắp các món.
Lý Nguyên khẽ cầm đũa, khách sáo.
Các món này Lý Nguyên cũng đã từng ăn qua. Nó thuộc dạng những món ngon, phải có dịp mới được ăn. Lý Nguyên cầm đũa, gắm tí tí, vừa ăn vừa trả lời câu hỏi của nhạc phụ tương lai. Chàng thấy câu trả lời dễ dàng nhất là câu trả lời thành thật nhất. Nhưng khi hỏi đến chuyện của hai đứa thì Lý Nguyên lại không biết trả lời như thế nào cho phải, chỉ biết liếc nhìn Kim Mai nhằm xin sự giúp đơ. Kim Mai hiểu ý. Thế là cả hai người, kẻ tung người hứng trả lời các câu hỏi của đôi vợ chồng kia. Càng hỏi, càng trất vấn thì vợ chồng Nguyễn đại nhân càng thấy đôi trai gái kia quả rất hiểu ý nhau. Họ chỉ biết mỉm cười cám ơn trời.
Sáng hôm sau, Lý Nguyên thức dậy với cơ thể tràn đầy sức sống. Chàng quyết định từ ngày hôm nay sẽ quên hết tất cả mọi chuyện xảy ra ở thành Chí Linh và bắt đầu một chuyến đi mới từ đây. Hôm nay theo đúng như dự tính thì hai đôi trai gái sẽ dạo quanh kinh thành. Lý Nguyên bước ra khỏi phòng, đứng trước hiên nhà hít thở không khí trong lành và quan sát kĩ hơn quanh cảnh xung quanh. Đúng là phủ ở kinh thành có khác, sân gạch rộng lớn và có rất nhiều cây cảnh. Nhìn thấy cái khung cảnh tuyệt đẹp nơi đây, Lý Nguyên lại càng háo hứng không biết quang cảnh ngoài kia thế nào nhỉ? Sốt ruột nhưng vẫn phải chờ đợi. Chờ Kim Mai tới thì Lý Nguyên mới đi được. Mà nhắc tới Kim Mai mới nhớ, thật không ngờ nàng ta lại xinh đẹp tới vậy, nhớ hồi nhỏ trông chả có gì khác biệt cả thế mà bây giờ…Nghĩ tới việc mình và nàng ta sẽ kết hôn Lý Nguyên cảm giác kì kì. Chàng đang tủm tỉm cười thì bị Kim Mai từ đâu bước tới phá thiện.
-“Sao tự dưng huynh lại đứng cười một mình thế?”- Kim Mai thắc mắc.
Lý Nguyên giật nẩy mình quay sang nhìn Kim Mai, miệng ấp úng:
-“Không có gì đâu!Sao muội dậy sớm vậy?”
-“Giờ này còn sớm sủa gì nữa. Cha muội vào cung còn mẹ muội đi lễ rồi. Thế huynh có muốn đi dạo quanh thành không?”
-“Ồ! Muốn chứ!”- Lý Nguyên nói không giấu nổi niềm hứng khởi.
Vậy là cả hai cùng ra khỏi phủ hòa vào dòng người trên các con đường trong thành. Kim Mai nhiệt tình chỉ dẫn, giới thiệu những nơi thú vị trong thành. Vừa đi, Lý Nguyên vừa đảo mắt tứ phía chiêm ngưỡng những căn nhà gạch, mái lát ngói cong vút nằm san sát nhau. Ở đây hàng quán mọc lên như nấm. Cái gì cũng có, cũng bán. Người dân ở đây có cuộc sống phồn hoa và tất bật. Lúc đi qua cấm thành, bức tường ngăn cách cung cấm với bên ngoài, bức tường thành cao và đồ sộ, khó mà có thể trèo qua được. Bên kia bức tường là nơi ở của Hoàng Thượng và các vị trọng quan. Ắt hẳn là một nơi kì thú. Lý Nguyên hỏi Kim Mai đã vào trong đó chưa. Nàng ta lắc đầu.
-“Không tùy tiện ra vào trong đó được đâu. Trong đó canh phòng rất nghiêm ngặt, có rất nhiều qui định. Nếu huynh muốn vào đó trừ khi huynh trở thành hoạn quan.”
-“Hoạn quan tức là sao? Có khó làm không?”- Lý Nguyên ngơ ngác hỏi còn Kim Mai thì tròn mắt nhìn.
-“Huynh không biết thật hay cố tình trêu muội vậy?”
-“Trêu gì chứ? Có khó làm không? Ta cũng rất muốn thử.”
-“Huynh đúng là càng lớn càng ngốc. Mau đi thôi! Muội sẽ đưa huynh tới những nơi rất thú vị.”
Nghe vậy, Lý Nguyên càng thêm hứng khởi, bám theo ngay Kim Mai. Hóa ra Kim Mai dẫn Lý Nguyên tới một tỉu lầu để nghe hát chèo. Mấy năm trước, Lý Nguyên cũng đã có cơ hội nghe hát chèo khi có một gánh hát đi qua huyện nhỏ của chàng. Chàng thích ngay từ hồi đó. Giờ mới có cơ hội được thưởng thức lại. Cả hai đang mải mê nghe hát thì có một giọng nói chen ngang.
-“Kim Mai tiểu thư dạo gần đây hay lui tới đây nghe hát vậy?”
Lý Nguyên ngửng đầu lên nhìn. Thì ra đó là một vị công tử trẻ, mặt nhẵn nhụi, trông tuấn tú, tay cầm cây quạt ve vẩy, vẻ rất học thức. Vị công tử chỉ liếc Kim Mai một cái rồi nhìn chằm chằm vào Lý Nguyên, ánh mắt dò xét. Kim Mai thấy vậy liền ngồi sát vào Lý Nguyên và nói:
-“Từ lâu nay, tôi đã là khách quen của quán rồi. Chả qua dạo gần đây công tử mới hay tới đây nên không biết đó thôi!”
-“Ồ! Vậy à? Thế vị công tử này là…”
-“A! Đây là Lý Nguyên.”- Kim Mai trả lời nhanh.
-“À! Quí hóa quá! Tôi nghe Kim Mai nhắc tới công tử rất nhiều. Giờ gặp mặt quả thật hai người rất đẹp đôi!”- Vị công tử này nói, tỏ hành động kính trọng. Nhưng Lý Nguyên lại thấy hành động vừa rồi lại không thống nhất với thái độ của anh ta. Ánh mắt anh ta nhìn Lý Nguyên đầy sự ghen tức.
-“Thôi! Không làm phiền hai người nữa.”
Nói rồi, vị công tử này bỏ ra hang ghế sau ngồi. Lý Nguyên tò mò hỏi:
-“Ai vậy?”
-“Huynh đừng quan tâm. Muội ghét hắn ta!”- Kim Mai nói bằng giọng khó chịu, mặt hơi nhăn lại.
-“Sao muội lại ghét anh ta?”
Kim Mai ngập ngừng rồi quay sang nói với Lý Nguyên bằng giọng thủ thỉ:
-“Muội nói ra. Huynh đừng có nghĩ ngợi linh tinh nha.”
Lý Nguyên vội gật đầu.
-“Chả là mấy tháng trước, muội cũng có gặp gỡ quen biết hắn. Ban đầu muội tưởng hắn là người tử tế, biết lễ giáo. Rồi đùng một cái, hắn cho người mang sính lễ đến nhà hỏi cưới muội. Muội không thích và cha muội cũng đã từ chối. Cha muội bảo không được để cho huynh biết chuyện này nhưng gì đi nữa thì huynh đừng nghĩ ngợi nhiều. Đúng có phải trước sau gì huynh cũng mang sính lễ đến hỏi cưới muội phải không?”- Giọng Kim Mai nhỏ dần.
Lý Nguyên chỉ biết “Ừ!” một tiếng rồi im lặng.
Xưa có câu “Cưới vợ phải cưới liền tay, chớ để lâu ngày lắm kẻ rèn pha”. Lý Nguyên biết Kim Mai là một thiếu nữ xinh đẹp, có rất nhiều chàng trai trẻ có quyền thế để ý đến nàng. Lý Nguyên chỉ sợ họ sẽ gây khó dễ cho gia đình Kim Mai để phá hoại cuộc hôn ước của hai đứa. Chàng biết rõ gia đình Kim Mai là một trong những giàu có và có thế lực trong kinh thành. Còn gia đình chàng chỉ là một gia đình quan viên nhỏ. Mặc dù hai gia đình ở hai địa vị xã hội khá khác nhau nhưng vẫn có mối quan hệ gắn bó là vì cha hai đứa là huynh đệ tốt. Hai người đã cùng nhau chiến đấu cùng triều đình nhà Lê để đánh đuổi giặc Minh. Trải qua nhiều năm tháng, hai gia đình vẫn giữ được mối quan hệ tốt đẹp và hôn ước của hai đứa được sắp đặt từ đó. Đôi khi Lý Nguyên có cảm giác xuất thân của mình không xứng với Kim Mai.
Cả hai ngồi nghe hát trong im lặng. Không ai nói một câu, không thèm liếc nhau một cái. Khi vở chèo kết thúc, Kim Mai muốn phá vỡ cái không gian nhàm chán này nên liền rủ Lý Nguyên đi tới chỗ khác thú vị hơn. Lý Nguyên lập tức đồng ý. Thế là cả hai cùng ra khỏi tửu lầu và đi ra ngoài thành. Kim Mai nói chỗ này rất đẹp, yên tĩnh, không bị ai quấy rối cả.
Nghe kể có vẻ hay đây! Không biết ra sao?
Hai đứa men theo con đường đất, đi sâu vào một ngôi làng ở ngoại thành. Lý Nguyên để ý thấy có một số người trong làng biết Kim Mai bởi khi thấy nàng, họ liền cúi chào. Lý Nguyên liền ghé sát tai Kim Mai, nói nhỏ:
-“Muội hay tới chỗ này chơi nhỉ?”
-“Ừm! Ở trong phủ chán quá nên muội cũng hay chốn ra đây chơi. Muội cũng giống huynh mà thôi.”
“Thì ra nàng ta vẫn nhớ chuyện cũ!”- Lý Nguyên cười thầm.
Đi được một đoạn thì Kim Mai chỉ tay về phía trước, mặt mày hớn hở. Lý Nguyên nhìn theo hướng cánh tay. Ồ! Phía trước là một cái hồ nước rộng, bao quanh là rừng cây đang chuyển màu. Kim Mai ngượng ngùng cầm tay Lý Nguyên chạy lại gần ra hồ nước. Tới chân bờ, Lý Nguyên mới thấy khung cảnh đây thật đệp. Nước hồ trong xanh, phản chiều bóng mây và nền trời cao xanh biếc. Dường như ở dưới mặt hồ kia là một thế giới đảo lộn vậy.
-“Lý Nguyên! Huynh có muốn trèo thuyền ra giữa hồ không?”- Kim Mai hớn hở giật áo Lý Nguyên, chỉ tay về cái bến thuyền nhỏ kia. Lý Nguyên cũng tỏ thái độ hứng khởi, cùng Kim Mai chạy lại bến thuyền và cẩn thận bước lên chiếc thuyền gỗ. Kim Mai nhanh chân giành chỗ lái mài trèo. Thấy thế, Lý Nguyên hỏi bằng giọng nghi ngờ:
-“Muội có biết trèo thuyền không đấy?”
-“Huynh yên tâm! Không lật thuyền được đâu!”- Kim Mai trả lời bằng giọng tự tin. Thế là nàng ta cầm lấy hai mái trèo, lái thuyền ra giữa hồ. Lúc đầu, thuyền hơi lảo đảo, quay lộn hướng rồi đâu lại vào đó, thuyền chẫm rãi đi ra giữa hồ. Lý Nguyên ngửa mặt lên trên, quan sát bầu trời cao xanh rồi lại cúi xuống, chiêm ngưỡng lại hình ảnh bầu trời qua mặt hồ.
-“Huynh thấy có đẹp không?”- Kim Mai hỏi.
Lý Nguyên gật đầu và chàng muốn được thử lái thuyền. Hai người liền đổi chỗ cho nhau. Lý Nguyên hồi hộp cầm mái trèo và cẩn thận lái thuyền. Chiếc thuyền nhẹ nhàng lướt trên mặt nước. Kim Mai nghiêng mình nhìn xuống mặt hồ, đưa tay rà xuống nước. Lý Nguyên chăm chú quan sát mọi cử chỉ của Kim Mai, trông nàng ta thật ngây thơ, trong sáng. Bất chợt Kim Mai nhìn Lý Nguyên bằng ánh mắt nghịch ngợm rồi liền vung tay về phía chàng làm nước bắn tung tóe khắp người. Lý Nguyên cũng không chịu thua, liền dung mai trèo hất nước lại Kim Mai. Thế là hai người thủy chiến với nhau. Lý Nguyên chơi ăn gian khi tạo một mảnh Huyền Ấn trước người để cản nước còn Kim Mai thì hứng chọn các đòn của Lý Nguyên. (Kim Mai không nhìn thấy mảnh Huyền Ấn và cũng không mải may chú ý tới nước không thể chạm tới người Lý Nguyên). Trận chiến kéo dài không bao lâu trong tiếng cười đàu của hai người thì Kim Mai đầu hàng.
-“Huynh thật xấu! Phải nhường muội chứ!”- Kim Mai nói bằng giọng trách móc.
-“Sao ta phải nhường muội chứ! Chính muội gây chiến trước mà!”
Bỗng dưng lý Nguyên lại cảm thấy khó chịu trong người. Đúng là do cái tội lúc trước uống nhiều nước chè, cần phải giải quyết ngay tức khắc không thì… Thế là Lý Nguyên lái thuyền rà rà vào bờ. Thấy lạ, Kim Mai liền hỏi:
-“Sao huynh cho thuyền vào bờ? Chán rồi sao?”
-“Không! Huynh ra đây để giải quyết chút việc. Muội cứ ở đây đợi huynh!”
Nói rồi, Lý Nguyên nhảy lên bờ, chạy thẳng vào ngôi nhà rơm nhỏ phía trước. Kim Mai hiểu ý, chỉ im lặng nhìn hình bóng lý Nguyên khuất vào sau ngôi nhà. Rồi nàng quay người, lặng lẽ ngắm nhìn mặt hồ, đầu óc mơ màng nghĩ: “Hôm nay thật là may mắn khi ông trời cho ta một ngày đẹp trời như vậy để được đi chơi với Lý Nguyên”. Tự nở một nụ cười thỏa mãn, tay rà xuống nàn nước trong thì bỗng giật mình khi thấy một thứ gì đó màu đen đang lơ lửng, lướt nhẹ dưới đáy hồ. Tò mò, Kim Mai cho thuyền lại gần. Khi đã ở ngay sát cái thứ màu đen đang trôi lềnh bềnh dưới đáy hồ kia, Kim Mai nghiêng người đưa mắt gần sát mặt nước, cố gắng quan sát kỹ hơn cái vật kì lạ đó. Rồi nàng phải giật mình khi nhận tháy cái vật đó đang từ từ nổi lên trên. Và càng lúc cái vật đó hiện ra rõ ràng hơn. Trời ơi! Đó là một con người. Y đang đưa một tay lên phía trước như cầu cứu Kim Mai. Kim Mai rụt rè đưa cánh tay xuống nước và khi bàn tay nàng vừa chạm nước thì…