Huyền Ấn: Vùng Đất Thiêng

Chương 15: Chương 15: CHƯƠNG 15




CHƯƠNG 15

Kim Mai vùng vẫy trong nước, cố gắng thoát khỏi cánh tay cứng cáp của người lạ mặt kia nhưng không thể. Rồi nàng cảm thấy người lạ đó đang kéo mình lên khỏi làn nước lạnh. Cố hớp lấy không khí khi nổi lên mặt nước, đôi mắt Kim Mai cay xè vì nước nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt của người lạ mặt. Đó là khuôn mặt của một chàng trai trẻ. Anh ta tỏ ra hốt hoảng sợ hãi khi nhìn thấy Kim Mai, lập tức đẩy nàng ra. Kim Mai hụt hẫm lại bị trìm xuống nước lần nữa. Nàng không biết bơi cho dù đã cố gắng vùng vẫy nhưng như thế là không đủ. Sức nặng của nước hồ và cơ thể đang nhấn trìm nàng xuống sâu tận đáy. Khi chân vừa mới đặt xuống đáy hồ thì ngay lập tức đã bị lớp bùn hất ngã. Lấy tay chống người nhưng lại bị lớp bùn hút sâu xuống. Không thể chịu đựng thêm được nữa. Lồng ngực bị bóp chặt, chân tay thì bất động, mọi thứ trở lên mờ nhạt dần. Và rồi Kim Mai chợt nhận thấy có cái gì đó luồn qua eo mình, ôm chặt kéo nàng lên. Cả cơ thể nàng bỗng trở lên nhẹ bẫng, từ từ nổi lên mặt nước. Không hiểu từ đâu không khí lại ùa vào trong người Kim Mai khiến nàng cảm thấy dễ chịu vô cùng. Mọi thứ đã trở lên rõ ràng hơn. Lý Nguyên đang ở trước mặt nàng, toàn thân ướt xũng. Thấy Kim Mai tỉnh dậy, Lý Nguyên lập tức hỏi:

-“Có chuyện gì vậy? Sao lại ngã xuống nước thế?”

Kim Mai ấp úng một lúc rồi trả lời, vẻ mặt cộng giọng nói hốt hoảng:

-“Có người ở dưới nước. Hắn kéo muội xuống.”

-“Sao lại như thế được?”- Lý Nguyên tỏ vẻ nghi ngờ nhưng chàng liền bỏ qua: “Thôi! Đi vào bờ làm khô y phục đã. Không khéo bị cảm.”

Kim Mai ngoan ngoãn nghe lời để Lý Nguyên lái thuyền vào bờ. Kim Mai ngồi ôm gối, co ro vì lạnh, trông thật tội nghiệm. Xiết chặt cách tay lạnh cóng, tê dại vào nhau, bất giác Kim Mai thấy trong lòng bàn tay mình có vật gì đó. Ngữa bàn tay ra xem, hoá ra là một viên ngọc nhỏ màu xanh là cây, dính đầy bùn đất, có lẽ là nó ở dưới đáy hồ kia.

Thấy viên ngọc lạ, Lý Nguyên liền hỏi: “Cái gì vậy?”

Kim Mai lắc đầu: “Muội không biết.” Rồi cất viên ngọc vào người.

Lên tới bờ, đôi trai gái lập tức ngồi quanh đống lửa ở nhà ông lão tốt bụng vừa nãy. Kim Mai ngồi yên kể lại một cách tỉ mỉ câu chuyện. Vẫn không hỏi hoài nghi nhưng Lý Nguyên cũng không dám không tin. Nhớ lại thì lúc chàng chạy ra thì đã không thấy Kim Mai trên thuyền, mặt nước thì rung động mạnh. Cái ý nghĩ Kim Mai bị ngã xuống nước lập tức ùa tới. Lý Nguyên lập tức tạo Huyền Ấn trên mặt hồ vội vàng chạy tới chỗ nước gợn mạnh và nhảy xuống. Nước hồ rất lạnh nhưng may không sâu lắm. Chàng đã may mắn cứu được Kim Mai lên nhưng lại không nhìn thấy người mà nàng ta kể đâu cả. Mà thôi mọi chuyện thì cũng đã qua rồi. Kim Mai không sao là tốt.

Phải mất cả buổi chiều thì quần áo mới khô hết. Lúc hai người về tới phủ thì trời đã chạnh vạng tối. Cha mẹ Kim Mai tỏ ra lo lắng khi tới trưa mà vẫn không thấy hai đứa đâu cả nên cho người đi tìm, tới tận chiều mới tìm thấy. Đang định trách Kim Mai vì tội mải chơi nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của cô con gái thì lại thôi. Lý Nguyên có lẽ không biết rằng vợ chồng nhà Nguyễn đại nhân yêu thương con gái mình như thế nào đâu. Họ không bao giờ của trách nặng nề Kim Mai, luôn để nàng ta muốn làm những gì mình thích. Do vậy tính cách có phần ngang bướng, không bao giờ chịu thua ai, không bao giờ để người khác tỏ ra khinh thường mình và những người thân xung quanh. Sự bướng bỉnh này, Lý Nguyên cũng đã từng nếm thử qua. Nhớ lại hồi đầu tiên gặp Kim Mai, chỉ vì một câu nói khinh bỉ, khích đểu chàng của đám nhóc chăn trâu mà Kim Mai đã cuốn Lý Nguyên vào một cuộc thám hiểm không mong muốn. Đến giờ này Lý Nguyên vẫn còn nhớ mãi và thầm cám ơn nàng ta.

Sau khi sữa soạn lại y phục, Lý Nguyên lại ngồi dung bữa với gia đình Nguyễn đại nhân. Chàng chăm chú lắng nghe Kim Mai vui vẻ kể lại cuộc đi chơi của hai người cho cha mẹ nghe, dĩ là phải bỏ qua chi tiết nghe thuyền. Họ tỏ rất hài lòng khi thấy hai đứa lại hoà hợp tới vậy và tỏ ý dịnh muốn Lý Nguyên ở đây dài dài. Lý Nguyên không suy nghĩ nhiều, đồng ý ngay. Mấy khi được dịp đi du ngoại xa như thế này, vội gì về sớm chứ, mà về nhà cũng chả có gì thú vị cả. Tối hôm ấy chàng ngồi viết thư báo bình an cho cha mẹ và gửi đi ngay.

Sáng hôm sau, Lý Nguyên lại được Kim Mai tiếp tục dẫn đi chơi. Lần này thì đi thư thả hơn, hai người dạo qua mọi con đường lớn của kinh thành, nhòn ngắm kĩ quang cảnh xung quanh. Cứ thấy chỗ nào đông người thì đôi trai gái liền sớn tới. Ở kinh thành có rất nhiều đoàn người mãi nghệ, đầy đủ các trò vui mà Lý Nguyên chưa từng được xem và chàng cũng rất hảo tâm trong việc trả tiền xem mãi nghệ. Kế tiếp, Kim Mai dẫn Lý Nguyên tới một tiệm trang sức. Kim Mai nói nhờ chàng coi hộ mấy cái trâm cài tóc xem cái nào hợp với nàng ta hơn nhưng Lý Nguyên biết thừa là nàng ta có ý muốn chàng mua tặng cái gì đó. Ừ! Cái này cũng dễ thôi mà.

Vừa bước vào cửa tiệm, ông chủ biết ngay mình có khách quý, mặt mày hớn lại gần nói:

-“Kim Mai tiểu thư cần gì ạ?”

Kim Mai bước qua mặt ông chủ, dáng vẻ rất điệu đà, đúng là dáng con nhà tiểu thư đài các, nói:

-“Ừm! Ta cần một chiếc trâm ngọc. Ông có cái nào đẹp không?”

-“Dạ có có!”- Ông chủ tiệm vui mừng đáp, lập tức chạy ra sau quầy hàng lấy ra một cái cháp đỏ trên đó có vài chiếc trâm rất đẹp, trông thật óng ánh. Kim Mai tỏ vẻ thích thú thử hết tất cả chỗ trâm đó. Cứ thử được cái nào là Kim Mai quay sang hỏi ý kiến lý Nguyên. Lý Nguyên cũng quan sát kĩ và gượng cười, trong đầu nghĩ: “Mấy cái này chắc đắt lắm, có lẽ mình không đủ tiền mua tặng rồi.”

-“Trông vẻ mặt huynh thì có vẻ như không thích muội cài mấy cái trâm này.”

Lý Nguyên giật mình, lắc đầu cuồi cuội, buột miệng nói:

“Không! Không! Ta thấy cái nào cũng hợp với muội nên không biết mua tặng muội cái nào.”

Kim Mai tròn mắt: “Huynh sẽ mua tặng muội thật à?”

Chết thật! Đúng là cái miệng hại cái thân.

Kim Mai vẻ mặt vừa vui vừa ngại ngùng nói:

-“Vậy huynh định tặng muội cái gì nào?”

-“Muội muốn cái gì ta mua cho.”

Kim Mai mặt bỗng xịu xuống, không nói gì cả, lặng đi. Không biết mình đã nói gì sai, Lý Nguyên hốt hoảng không biết phải nói gì bây giờ. Thấy Kim Mai lặng lặng bỏ đi, Lý Nguyên vội vã đuổi theo nhưng liền bị ông chủ tiệm giữ lại và nói:

-“Công tử thật không hiểu tâm tư của Kim Mai tiểu thư gì cả. Với một gia cảnh như vậy, để mau được thứ mình thích thì khó gì chứ? Đâu cần công tử mua hộ.”

Nghe cũng có lý.

-“Thế theo ông tôi phải làm sao?”

-“Cái quan trọng ở đây là tấm lòng nhưng phải bí mật và bất ngờ.”

-“Tức là sao?”- Lý Nguyên vẫn chưa hiểu.

-“Công tử có thể mua bất cứ thứ gì ở đây và bất ngờ tặng cho tiểu thư hơn là dẫn cô ấy đi mua. Như vậy sẽ lấy được lòng hơn.”

Giờ thì Lý Nguyên đã hiểu. Chàng tới ngay một gian hàng, liếc mắt, nhanh tay lấy ngay một chiếc vòng tay được làm bằng hạt cườm, trông vô cùng bình thường. Chàng vội vã chả tiền và chạy đuổi theo Kim Mai. Đường phố kinh thành quá đông đúc. Những dòng người đi lại hỗn độn, xen lẫn với những tiếng ồn ào vốn có. Đứng đờ người ra và căng mắt nhìn xem cái dáng vẻ thướt tha của Kim Mai đâu nhưng không thấy. Cảm thấy thất vọng. Chẳng nhẽ nàng ta là người hay hờn dỗi như vậy sao?

Tiếp tục hoà mình vào dòng người hỗn độn, căng mắt ra nhìn, tìm kiếm Kim Mai. Mãi mà vẫn không tìm thấy Kim Mai đâu cả mà thay vào đó hình như Lý Nguyên nhìn thấy một dáng người quen lướt qua mắt mình. Không dám tin vào đôi mắt, chàng chuyển hướng bám theo người kia. Càng lại gần thì ôi trời đó chính là Đào. Cô ấy đang làm gì ở đây vậy? Dáng vẻ thì nén nút. Chạy ồ lại gần, kéo tay Đào tách ra khỏi dòng người. Đào giật mình phản ứng lại nhưng rồi lại thôi khi cũng không dám tin vào mắt mình là chàng trai đã từng cứu mạng cô đang đứng trước mặt. Cả hai người, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, miệng đồng thanh hỏi sao người kia lại ở đây.

-“Tôi đến đây để thăm người quen.”- Lý Nguyên trả lời nhanh.

-“Còn tôi đến đây để ẩn náu.”- Giọng Đào đầy sự lo âu.

-“Cô định ẩn láu ở một nơi đông người như thế này ư?”

-“Huynh chưa từng nghe nói tới câu “Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất” à?”

-“Ừ! Thế Tiểu Hạnh và đứa bé kia đâu?”

-“Đang ở một nơi an toàn trong thành này.”

-“Thế cô tính định làm gì ở đây?”

-“Chưa rõ vì bọn tôi cũng không có ý định ở đây lâu.”

Sau câu nói này, cả hai bỗng im lặng, ánh mắt lảng tránh nhau rồi Lý Nguyên ấp úng nói:

-“Nếu như cô không có chỗ nào để đi thì hãy đi theo tôi, tôi có…”

Không để cho Lý Nguyên nói hết câu, Đào từ trối ngay:

-“Không cần đâu. Cám ơn huynh. Chúng tôi không muốn gây liên luỵ tới huynh nữa.”- Đào liếc mắt ra phía sau rồi quay lại nói tiếp: “Thôi! Tôi phải đi đây. Cáo từ”

Nói xong nàng ta quay người vội vã bỏ đi, lách mình vào một con hẻm nhỏ. Bất ngờ, nàng ta lại quay người lại cười nói với Lý Nguyên.

-“À mà quên mất. Đã trải qua bao nhiêu chuyện, đến giờ tôi vẫn không biết được tên huynh.”

-“Á! Tôi tên là Lý Nguyên.”- Chàng đáp nhanh.

-“Và có lẽ huynh đã biết, tôi tên Đào. Một lần nữa xin cám ơn huynh, Lý Nguyên.”

Thế rồi, nàng ta lại quay người bỏ đi. Lý Nguyên im lặng nhìn hình bóng Đào biến mất trong con hẻm nhỏ. Cuộc gặp gỡ này quá bất ngờ và chóng vánh. Cứ như một cơn gió thoáng qya vậy người, nhưng nó lại để lại trong người Lý Nguyên một cảm giác kì lạ mà chàng cũng không biết nó là gì.

-“Ai vậy?”- Giọng Kim Mai vang lên ngay sau lưng Lý Nguyên làm chàng giật thót tim, lập tức quay sang vẻ mặt lúng túng.

-“À! Chỉ là người quen tình cờ gặp lại thôi mà.”

Kim Mia vẻ mặt nghi ngờ, vẫn còn chút giận dỗi. Lý Nguyên vội vã dỗ dành một cách vụng về. Điều này khiến Kim Mai ngượng ngùng, vui sướng trong lòng.

-“Muội đi đâu để ta tìm mãi thế?”

-“Hứ, muội có đi đâu đâu. Biết là huynh sẽ đi tìm muội nên muội cố tình đi ngay đằng sau huynh xem huynh có tìm ra muội không.”

Á! Thì ra suốt từ nãy giờ nàng ta luôn theo mình. Không biết nàng ta có nghe thấy những gì mình nói với Đào không nhỉ.

-“Muội không ngờ huynh cũng có quen biết với những cô gái như vậy?”- Kim Mai vừa nói tay vừa huýnh nhẹ vào người Lý Nguyên, mắt liếc nhìn đánh giá thái độ.

Lý Nguyên tự dưng mỉm cười, thầm nghĩ: “Nàng ta đang ghen chăng?”

Như thể đoán biết được ý nghĩ của Lý Nguyên, Kim Mai mặt đỏ lên.

-“Huynh cười cái gì chứ?”

Thế là hai người mau chóng quên đi chuyện lúc trước và tiếp tục đi dạo phố. Trong và ngoài kinh thành có rất nhiều phố phường. Mỗi phố phường lại đặc trưng cho một làng nghề khác nhau. Theo như Kim Mai đếm được thì có tới khoảng 36 phố phường. Nàng ta rất thích tới đến khu tập trung nhiều thương hội buôn vải. Còn Lý Nguyên khi nghe tới ở đây có một làng nghề chuyên vẽ tranh thì lập tức chàng muốn tới ngay. Kim Mai chiều ý, dẫn đường đi. Nàng ta muốn cưỡi ngựa cho nhanh nhưng lại không biết cưỡi. Lý Nguyên nói cứ đi đi, dần dần chàng ta sẽ chỉ cho. Nghe vậy Kim Mai vui vẻ chấp thuận ngay. Thế là hai người cùng thuê hai con ngựa. Kim Mai tỏ vẻ sợ hãi khi ngồi trên lưng ngựa, nghiêng ngả theo từng bước đi của chú.

-“Lý Nguyên! Muội sợ quá!”

-“Cứ bình tĩnh! Bám chắc lấy dây cương.”

Kim Mai nghe lời, mặt hơi tái vì sợ. Lý Nguyên theo dõi kĩ từng cử chỉ của Kim Mai và luôn trong tư thế sẵn sàng “nếu không may có chuyện gì xảy ra”. May là con ngựa này rất nghe lời, đi từng bước ngắn. Đi được một đoạn thì Kim Mai tỏ ra thật sự thích thú, bảo Lý Nguyên chỉ cho cách điểu khiển cụ thể. Lý Nguyên chỉ dạy tận tình. Kim Mai học cũng rất nhanh.

Hai con ngựa bắt đầu phi nước đại, đưa đôi trai gái ra khỏi kinh thành. Kim Mai tươi cười rủ Lý Nguyên chơi trò đua ngựa, xem ai tới làng tranh trước. Dĩ nhiên là Lý Nguyên phải nhường rồi vì thứ nhất không muốn mất lòng Kim Mai, thứ hai là chàng không biết đường tới đó, không để nàng ta dẫn đường thì để ai. Nàng ta đúng là khôn thật.

Khi tới nơi, hai người xuống dắt ngựa đi bộ. Ngôi nàng này cũng khá nhộn nhịp. Mọi người đều nhăm chỉ chú tâm vào công. Lý Nguyên dừng lại trước một bức tranh của một ông lão đang vẽ dở. Bức tranh này vẽ về cảnh một ngôi làng trài đang thu hoạch cá trong cảnh hoàng hôn. Lý Nguyên chưa bao giờ nhìn thấy biển nên tỏ ra rất chăm chú vào bức tranh này. Từ hồi nhỏ, chàng đã có khiếu hội hoạ và vẫn thường xuyên ngồi vẽ cảnh thiên nhiên muôn trạng. Nhớ lại đã có lần khi luyện thuật Huyền Ấn, sư phụ đã bắt chàng vẽ biểu tượng Huyền mà không được mở mắt. Vẽ trên giấy thì không quá khó khăn gì, nhưng khi dùng gậy vẽ nó trên mặt đất thì đúng là một việc khó. Vẽ được hình tròn thì dễ nhưng khi vẽ chữ Ấn bên trong sao cho khít và liền nét thì đúng là khó. Sau ba ngày luyện tập thì Lý Nguyên mới thành công. Sư phụ tạm hài lòng và bắt chàng vẽ đi vẽ lại nhiều lần nữa cho đến bao giờ nó trở thành phản xạ của cơ thể mới thôi.

-“Muội nhớ là huynh biết vẽ đúng không?”- Kim Mai đột nhiên hỏi.

-“Ừ! Cũng tàm tạm.”

-“Vậy huynh vẽ cho muội một bức được không?”

-“Dễ thôi! Thế muội muốn vẽ gì nào?”

Kim Mai ngẩn ngơ suy nghĩ một lúc rồi nói một câu làm khó Lý Nguyên.

-“Hãy vẽ một bức tranh mà huynh luôn có thể mang theo người để ngắm nhìn ý.”

-“Sao lại..”- Lý Nguyên ngưng nói bởi chàng chợt hiểu ra ý câu nói này của Kim Mai.

Thấy Lý Nguyên đang nói đột dừng lại, Kim Mai tò mò: “Sao gì?”

Lý Nguyên vẻ mặt đăm chiêu nói: “Vậy thì huynh cần giấy bút và mực vẽ.”

Đoán chắc là chàng đã hiểu câu nói của mình, Kim Mai vui vẻ nói: “Cái này thì dễ thôi. Ngôi làng này thiếu gì.”

Cả hai cùng dắt ngựa đi dạo, vừa đi vừa ngắm tranh bày bán khắp mặt đường. Những bức tranh ở đây thường vẽ cảnh sông núi hùng vĩ của đất Đại Việt. Ngoài ra chỗ này cũng có một số tranh khắc gỗ rất ấn tượng.

Khi đã được ngắm thoải thích và mua được mực vẽ như ý, đôi trai gái liền lên ngựa trở về trước khi mặt trời lên đỉnh. Lúc trở về hai người lại tiếp tục trò đua ngựa. Lần này thì Lý Nguyên không nhường đâu mà còn treo giải nếu thắng được chàng thì chàng sẽ tặng Kim Mai một món quà đặc biệt. Nghe vậy Kim Mai tỏ ra tò mò và vẻ hiếu thắng lắm, chấp nhận liền. Nói thế thôi chứ, Lý Nguyên biết chắc Kim Mai làm sao có thể thắng được mình. Mà dù có thắng hay thua thì chàng cũng tặng món quà đó cho Kim Mai. Chàng biết Kim Mai cũng rõ điều này nhưng vẫn thấy nàng ta tỏ ra tích cực nên chàng không thể phụ lòng được.

Đôi ngựa phi nhanh như bay về thành. Quả này phải quyết tâm cho Kim Mai thua tâm phục khẩu phục. Mặc dù đã cố tình nhiều lần nhường Kim Mai nhưng nàng ta vẫn còn tỏ ra yếu bóng vía khi ngựa phi nhanh. Kết quả là Lý Nguyên đã chiến thắng. Nói thật thì cũng chả vẻ vang gì nhưng cái chính là xem thái độ Kim Mai ra sao, có giận dỗi hờn trách không? Đúng như Lý Nguyên dự đoán, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta giờ thật buồn cười, chắc là ghét chàng lắm đây, đã vậy chàng ta lại còn trêu:

-“Ha ha! Vậy là muội không nhận được quà của huynh rồi!”

-“Muội cần gì!”- Kim Mai bực tức nói, mắt hơi dưng dưng lệ. Lý Nguyên biết từ nhỏ tới giờ Kim Mai chưa tưng chịu thua ai bao giờ cả mà giờ phải đây phải cam tâm chịu thua Lý Nguyên chắc nàng uất ức lắm. Thế cũng tốt, phải cho nàng ta biết thế nào là nhẫn nhịn.

-“Này này! Ta chỉ đùa một chút thôi. Đừng có giận.”

Kim Mai vẫn lẳng lặng cưỡi ngựa bỏ đi. Lý Nguyên vội vã thúc ngựa đuổi theo, chạy lên cặn đường.

-“Này! Ta tặng muội!”

Lý Nguyên dơ chiếc vòng tay bằng hạt cườm lên. Kim Mai mắt liếc nhìn nhanh rồi nói:

-“Muội có thắng đâu mà huynh tặng.”

-“Đây là món quà nếu muội không may thua.”

-“Xưa nay người thua làm gì có phần thưởng.”

-“Giờ thì có rồi này.”

Kim Mai vẫn chẳng nói chẳng rằng, né người bỏ đi. Thật không thể hiểu nổi. Lúc về tới phủ, Kim Mai vẫn im thin thít, không cười nói như lần trước nữa. Suy cho cùng thì đó cũng chỉ là trò chơi thôi mà. Thắng thua là chuyện thường tình, đâu cần phải giận dỗi như vậy chứ. Lý Nguyên bắt đầu cảm thấy khó chịu về cái tính cách ương ngạnh của nàng ta. “Đã thế đây không thèm làm thân nữa.”

Cả buổi chiều hôm ấy, Lý Nguyên giam mình trong phòng. Mọi kế hoạch đi chơi đều bị trì hoãn. Nằm dài trên giường nghĩ ngợi linh tinh và cứ cái tình hình như thế này thì chàng sẽ về sớm hơn dự định. Bắt đầu cảm thấy khó chịu trong người vì cái cảnh nhàm chán này, Lý Nguyên quyết định ra ngoài một mình. Vừa mới mở cửa ra thì đã thấy ngay Kim Mai đang thập thò trước hiên. Nàng ta giật bắn mình, cuống cuồng, vẻ mặt ngại ngùng nhưng không bỏ đi mà còn tiến lại gần tới Lý Nguyên, nói giọng rụt rè:

-“Này! Này có muốn làm lành với muội không?”

Lý Nguyên chố mắt, nghĩ: “Rõ ràng nàng ta giận dỗi mình là do cái tính cách ương ngạnh của nàng. Đây đâu phải là do nỗi của mình, sao lại phải làm lành chứ?”. Nhưng dù sao thì nang ta cũng đã chịu từ bỏ sự kiêu kì của một người con gái để tới đây thì Lý Nguyên cũng phải giúp nàng ta giữ lại một chút sĩ diện chứ. Do vậy chàng cũng mở rộng lòng mình, mỉm cười nói:

-“Thế muội muốn ta làm gì nào?”

Kim Mai vẫn ngại ngùng:

-“Ư! Vẽ bức tranh mà muội đã yêu cầu ý.”

-“Ừ! Cái này dễ thôi.”- Lý Nguyên chấp nhận.

Kim Mai nở một nụ cười như hoa làm Lý Nguyên quên đi cái định kiến về Kim Mai trước đó. Nàng ta đúng là dễ làm cho người ta mau yêu mau hờn.

Mang giấy bút và mực vẽ ra ngoài khu vường trước khuê phòng của Kim Mai, Lý Nguyên bắt đầu xem xét khung cảnh xung quanh, chỗ nào thích hợp để vẽ.

-“Thế nào tiểu thư, đã sẵn sàng chưa?”-Lý Nguyên hỏi.

-“Chưa! Còn thiếu một thứ.”-Kim Mai chìa hai bàn tay ra.”Thế còn phần thưởng của muội đâu?”

-“Tưởng muội không cần.”

-“Hứ! Chả mèo nào lại chê mỡ cả.”

Lý Nguyên mỉm cười trong bụng, lấy từ trong áo ra một chiếc vòng tay hạt cườm, nói:

-“Trông nó không được đẹp lắm nhưng …”

-“Không không! Muội thích nó lắm!”- Kim Mai ngắt lời, hí hửng đón lấy món quà, rồi cũng lôi từ trong áo ra một viên ngọc màu xanh lá cây. Viên ngọc này được giữ chặt bằng một trùm móc bốn cạch. Kim Mai hí hoáy gắn chiếc vòng tay và chiếc móc trùm lại với nhau, rồi đeo nó vào tay và dơ cao lên. Tay lắc lắc chiếc vòng làm cho viên ngọc xanh kia đong đưa, miệng nói: “Có đẹp không?”

Lý Nguyên gật đầu khi thấy Kim Mai thích thú tới vậy.

Kim Mai ngồi xuống chiếc ghế mà Lý Nguyên đã chỉ định. Dáng người mềm mại, hai chân vắt chéo, hai tay úp vào nhau dặt lên đùi, khuôn mặt xinh đẹp với nụ cười như tiên nữ đang hướng về phía Lý Nguyên. Chàng ngẩn ngơ quan sát một hồi lâu. Càng ngày đôi má của Kim Mai ngày càng ửng hồng, khuôn mặt bắt đầu mất tự nhiên.

-“Huynh nhìn gì mà kinh thế? Vẽ đi chứ!”

Lý Nguyên giật mình: “À ừ!”

Cầm lấy bút và bắt đầu pha mực, Lý Nguyên dùng đôi mắt tinh tế của mình để đánh giá, ghi nhớ từng nét đẹp của Kim Mai vào trong bức vẽ. Chàng vẽ, vẽ rất nhiều, chính xác là vẽ đi vẽ lại rất nhiều lần. Càng vẽ, Lý Nguyên càng nhận ra rằng Kim Mai thực sự có một vẻ đẹp ngầm. Mọi thứ trên gương mặt nàng đều rất hoàn hảo. Đôi ngài mềm mại, đôi mắt đen logh lanh, gò má ửng hồng, đôi môi mỏng manh, làn da trắng hồng. Mọi thứ hoà quyện với nhau thật tuyệt vời.

-“Trông huynh vẽ có vẻ khó khăn vậy? Bộ muội xấu xí lắm sao khó vẽ lắm sao?”-Kim Mai bắt đầu mất bình tĩnh.

-“Không không! Nếu muội xấu xí thì huynh sẽ vẽ dễ dàng hơn nhiều. Đằng này trông muội lại rất xinh đẹp lên mới khó vẽ.”

Nghê thấy câu này, Kim Mai lập tức đỏ mặt, cố gượng không mỉm cười nhưng không thể. Đó! Đó mới là vẻ đẹp thuần khiết của Kim Mai, Lý Nguyên chớp lấy cơ hội rất nhanh, khắc hoạ khoảnh khắc ấy vào trong đầu và bắt đầu thể hiện nó ra giấy. Khi Lý Nguyên buông bút vẽ cũng là lúc chàng biết đây sẽ là bức vẽ đẹp nhất của mình từ trước tới giờ. Còn Kim Mai thì không nói được lời nào, mặt ửng đỏ, không dám tin người trong tranh là mình hay nàng ta không ngờ rằng mình lại xinh đẹp đến thế?

Trong những ngày tháng tiếp theo, Lý Nguyên vẫn được sống trong sự chào đón của gia đình Kim Mai. Họ tỏ ra vô cùng quý mến chàng và đặt trọn niềm tin chàng sẽ mang lại hạnh phúc cho con gái mình. Kim Mai cũng ngày càng tỏ ra mình là một người con gái đáng yêu. Lúc nào cũng quấn quýt bên cạnh Lý Nguyên không rời. Những ngày tháng có Lý Nguyên bên cạnh là những ngày tháng vui nhất từ trước tới giờ của cô tiểu thư, chả mà thế nàng ta luôn tìm kiếm lý do để giữ chân Lý Nguyên lại phủ càng lâu càng tốt. Còn về phần Lý Nguyên, chàng rất muốn ở lại đây thêm một thời gian nữa nhưng lại bắt đầu cảm thấy nhớ nhà. Chàng đã ở phủ Nguyễn hơn tuần nay, ngày nào cũng được đi chơi vui vẻ với Kim Mai. Nhớ có lần, hai người đã cầm tay nhau đi hết đoạn đê sông Nhị Hà. Có lẽ đây là đoạn đê nhắn nhất từ trước tới giờ mà chàng đã từng đi qua. Cố gắng bước từng bước ngắn và chậm nhưng sao như thể con đường đang ngày càng co ngắn đi thì phải… Thi thoảng cứ hễ có người nào đi qua là hai người liền bỏ tay nhau ra. Nhưng khi người đi rồi thì ngần ngại không dám cầm lại tay nhau. Kim Mai khôn khéo, thường hay cố tạo ra cơ hội để hai người được tiếp tục nắm tay nhau. Cụ thể là giả vờ bị ngã. Nhìn cái dáng vẻ là biết đang giả vờ. Khi ấy Lý Nguyên phải chạy ra đỡ và tóm lấy cơ hội rất nhanh. Cả hai lại cùng cầm tay nhau đi hết con đường đê trong ánh chiều tà. Đó là khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày hôm đó.

Nhưng rồi mọi chuyện bắt đầu bất ổn, Lý Nguyên luôn có cảm giác bị theo dõi. Những ý nghĩ không may và đáng sợ luôn ẩn hiện trong tâm trí Lý Nguyên. “Liệu có phải đã đánh hơi được mình? Bọn chúng sẽ làm hại những người thân của mình”. Nghĩ tới đây Lý Nguyên rung mình, lạnh gáy. Và rồi đã có chuyện xảy ra, trong một lần đi dạo phố cùng Kim Mai, nàng ta lúc nào cũng chạy nhảy linh tinh cứ như chim chích ý, làm Lý Nguyên không thể cùng một lúc vừa quan sát cảnh phố vừa để ý tới Kim Mai được. Kết quả là hai người lạc nhau. Lúc đầu Lý Nguyên chỉ nghĩ đây có lẽ là trò đùa của Kim Mai thôi nên không đi tìm. Nhưng khi nghe thấy tiếng la thất thanh gọi tên chàng của Kim Mai, Lý Nguyên mới giật mình, vội vã lao tới. Tiếng kêu phát ra từ một con hẻm nhỏ, Kim Mai đang ở trong đó, ngồi bệt, lưng dựa vào tường, mặt mày sợ hãi. Lý Nguyên tức tối lao tới, quì xuống, cử chỉ ân cần hỏi:

-“Có chuyện gì vậy?”

Ngay lúc ấy, Kim Mai oà khóc: “Có kẻ đánh muội. Hắn muốn lấy đi chiếc vòng mà huynh tặng muội.”

Lý Nguyên liếc xuống cổ tay Kim Mai. Chiếc vòng vẫn còn. Kim Mai đang giữ chặt nó.

-“Hắn cố dành lấy và muội đã cắn hắn. Thế là hắn tát muội rồi bỏ chạy.”- Kim Mai tiếp tục kể kèm thao những tiếng thút thít. Thấy thế mà thương. Lý Nguyên đỡ Kim Mai dậy, phủi sạch đất cát trên y phục nàng, dỗ dành:

-“Về phủ thôi! Huynh sẽ không bỏ qua cho tên kẻ cắp đó đâu.”

Kim Mai lại lần nữa ngoan ngoãn nghe lời. Nghĩ cho cùng cũng chỉ tại nàng ta hay chạy nhảy linh tinh, không biết ở ngoài có nhiều kẻ xấu, toan tính cơ hội. Những lần trước không có Lý Nguyên, nàng ta luôn có người đi theo bảo vệ nên không sợ gì cả. Còn Lý Nguyên đâu phải người hầu cận bên nàng ta mà lúc nào cũng theo sát được. Về tới phủ, Kim Mai lập tức kể lại chuyện này cho mẹ. Nguyễn phu nhân rất sửng sốt, không biết con gái quý hơn vàng của bà có sao không. Nhìn cái cảnh Nguyễn phu nhân âu yếm con gái là đủ biết nàng ta được cưng chiều thế nào rồi. Lý Nguyên cũng rất sợ mình bị trách tội đã không bảo vệ được Kim Mai, nhưng không, Nguyễn phu nhân lại đi trách móc khéo con gái. Tại cái tội mải chơi hay tuỳ tiện mà mới ra nông nỗi này. Kim Mai không phản ứng gì, cố làm người con ngoan trước mắt Lý Nguyên.

Rồi thời gian mau chóng trôi qua, dự định ở đây một tuần nhưng đã hoá thành gần một tháng, đã đến lúc Lý Nguyên phải về. Trong khoảnh khắc thời gian này, một cái tin dữ đã tới, Hoàng Thượng đã băng hà. Mọi nhà trong thành đều phải phát tang. Và chuyện động trời hơn nữa là việc cả gia thất của Nguyễn Trãi đại nhân bị chu di vì tội giết vua. Bất giác, không hiểu sao cái cảm giác bất an khi nghĩ tới những hậu hoạ có thể gánh phải từ chuyện chàng làm ở thành Chí Linh lại ùa về. Bởi trước đó Lý Nguyên đã nhận được một tin tức là gia thất của Nguyễn Trãi đại nhân sẽ gặp nguy hiểm từ người thợ rèn. Lúc ý Lý Nguyên không hề nghĩ rằng chuyện ấy lại dính dáng tới trong hoàng cung. Quả thực nếu mà bọn sát thủ kia mà tìn được ra chàng thì không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra với gia đình Kim Mai nữa. Và lại còn chuyện hai tỉ muội Đào nữa, càng nghĩ càng thấy tủi cho họ. Chàng giờ cũng giống như họ thôi, sốc và sợ hãi.

Nghe tin Hoàng Thượng băng hà, cả gia đình Kim Mai cũng giống như mọi gia đình khác trong thành đều phát tang, mặt ai nấy cũng nặng trịch. Những ngày này không ai được phếp nói to cười lớn. Hình như chỉ trừ Kim Mai ra, nàng ta vẫn cười nói như thường, hay rủ Lý Nguyên đi chơi, cố gắng có thêm nhiều kỉ niệm đẹp lúc Lý Nguyên còn ở đây. Nhưng Lý Nguyên làm sao còn có thể tiếp tục vui vẻ được khi những nỗi ám ảnh và sợ hãi về bọn sát thủ luôn hiện hữu trong đầu. Chàng không dám ra ngoài vì sợ bị phát hiện. Từ trước tới giờ, chàng chưa lần nào có cảm giác sợ hãi như thế này cả.

-“Đi! Ngày mai là huynh phải về rồi. Muội không muốn ngày cuối cùng lại phải ngồi nhà đâu.”

Lý Nguyên không muốn đi nhưng Kim Mai cứ lèo nhèo mãi. Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời vậy.

-“Nhưng phải đi chỗ nào yên tĩnh, riêng tư một chút.”- Lý Nguyên đưa ra điều kiện. Kim Mai đồng ý liền. Tưởng nàng ta dẫn mình ra đâu, hoá ra lại là tới chỗ cái hồ nước hồi đầu tiên hai đứa đi chơi. Kim Mai nói rằng đây là chỗ nàng vô cùng yêu thích và tỏ ý muốn mua lại vùng đất này. Lý Nguyên cũng thấy nơi này rất tuyệt, yên tĩnh, trong lành. Nhưng khi tới nơi mọi chuyện không như dự tính. Chỗ này bỗng trở lên ồn ào bởi tiếng người qua lại. Tò mò, hai người chạy lại gần cái hồ. Không thể tin vào mắt mình nữa, cái hồ đã bị tát hết nước, dưới kia chỉ trơ lại lớp bùn nhão. Có nhiều người đang ở dưới đấy. tay thọc xuống lớp bùn, tìm kiếm cái gì đó.

Kim Mai tỏ ra sửng sốt, vẻ mặt tức giận, la lớn.

-“Có chuyện gì vậy? Ai cho phép mấy người tát hết nước cái hồ này? Ta ra lệnh dừng lại! Dừng lại! Dừng lại mau!”

Mọi người xung quanh đều ngừng lại, chố mắt nhìn. Lý Nguyên thì không thể ngăn Kim Mai được. Bỗng có một người đàn ông to cao lực lưỡng, mình trần bước tới, hô to:

-“Làm cái gì vậy? Cô là ai? Sao cản trở công việc cảu bọn tôi?”

-“Ai cho phép các người tát hết nước ở hồ đi thế hả?”

-“Cô đâu phải chủ ở đây. Nói cho cô biết, vùng đất này ông chủ tôi đã mua rồi. Ông chủ tôi thích làm gì thì làm, đâu có quan hệ gì tới cô.”

Mặt đỏ tía tai, Kim Mai còn nói to hơn người đàn ông ấy:

-“Ta muốn gặp ông chủ mấy người nói chuyện.”

-“Ông chủ tôi hiện giờ không rảnh. Cô mau đi đi, đừng cản trở công việc của bọn tôi.”

-“Không! Tôi không đi đâu hết. Mau gọi ông chủ mấy người ra đây.”

Kim Mai quá ngang ngạnh. Đám người kia thì không dám đụng tới nàng nên phớt lờ, tiếp tục công việc. Kim Mai càng tức giận hơn khi đám người kia dám làm ngơ. Bất lực không làm gì được, Kim Mai quay ra nhìn Lý Nguyên xin sự trợ giúp.

-“Lý Nguyên! Huynh làm gì đi chứ? Sao lại để bọn họ làm vậy?”

-“Ta biết làm gì bây giờ? Đây là đất của họ mà.”

-“Huynh lại còn bênh họ nữa.”- Kim Mai điên tiết đá ngay xô bùn cạnh đó. Bùn bắt ra tung toé. Có người đã trượt chân bị ngã. Không chịu nổi sự phá phách của Kim Mai, nhiều người đã xông vào tỏ thái độ bất mãn, tức giận cãi nhau với nàng. Kim Mai bây giờ thật chanh chua. Tiếng cãi vã vang khắp một khoảng trời. Lý Nguyên tức tối vào can. Nào ngờ tiếng ồn ào đã kinh động tới chủ nhân cạnh đó.

-“Có chuyện gì vậy?”- Một giọng nói vang lớn át mội tiếng ồn. Đám người kia lập tức né ra một bên nhường đường cho người vừa nói. Đó là một người đàn ông trung tuổi, mặt mày nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao, thể hiện mình là người có đị vị.

Người đàn ông từ từ bước tới gần Kim Mai, ánh mắt soi xét:

-“Ta là chủ ở đây! Cô nương muốn gì?”

Kim Mai vẫn cao giọng nói: “Sao ông lại phá hoại cái hồ này?”

-“Đây là hồ của ta. Ta thích làm gì thì làm!”

-“Ta sẽ mua lại vùng đất này. Nói đi, ông bán bao nhiêu?”

Người đàn ông ấy mỉm cười: “Cô Nương à! Ta không bán đâu. Nếu cô thích có một cái hồ như thế này thì hãy mua lấy một mảnh đất khác rồi bảo người đào một cái hồ mà chơi!”

-“Không bao giờ! Ta chỉ muốn cái hồ này mà thôi!”

Giọng điệu của Kim Mai chả có chút lý lẽ nào cả. Rồi bỗng có một người trong đám thợ thuê chạy ra, nói nhỏ vào tai người chủ. Nghe xong, ông ta nhìn Kim Mai bằng ánh mắt thâm hiểm, soi xét toàn bộ cơ thể Kim Mai. Thấy thế Kim Mai rùng mình, vẻ sợ hãi, lùi lại gần Lý Nguyên.

-“Cô nương yên tâm! Chúng tôi sẽ trả lại nguyên dạng cái hồ cho cô. Chúng tôi không có ý định lấp nó đâu.”- Giọng điệu của gã chủ này hoàn toàn trái ngược với ánh mắt dối trá của hắn.

Kim Mai rất vẫn nghi ngờ: “Ông tìm cái gì trong hồ này thế? Hãy bán lại cho tôi!”

-“Tôi nói rồi! Tôi không bán đâu. Nếu cô nương thích thì có thể thoải mái ra đây chơi.”

-“Làm sao tôi có thể thoải mái được khi vui chơi trên vùng đất của kẻ khác chứ”

-“Ta không quan tâm. Đừng ngăn cản công việc của bọn tôi nữa. Cô nương mau đi đi!”

Nói rồi không kịp để cho Kim Mai phản ứng lại, người chủ kia đã quay người bỏ đi. Kim Mai bất động, có lẽ cục tức đang bị nghẹn trong cổ. Lý Nguyên rụt rè lại gần, khẽ chạm tay vào người Kim Mai. Bỗng nhiên nàng ta giật đùng đùng bỏ đi. Lý Nguyên lập tức đuổi theo, tìm mọi cách dỗ dành, giải thích nhưng nàng ta vẫn không chịu nghe, chỉ biết khóc, kể lể về những kỉ niệm giữa mình với cái hồ đó. Thế là cả ngày hôm đó, Lý Nguyên chỉ biết ngồi chăm chú lắng nghe. Về cuối, nghe khẩu khí của nàng ta cho thấy bằng mọi giá nàng ta sẽ lấy lại mảnh đất đó.

Về nhà, vợ chồng Nguyễn đại nhân sửng sốt khi con gái mình đòi mua một mảnh đất. Dù có cưng chiều con gái mình như thế nào đi chăng nữa thì cũng không phải không biết tính toán, suy nghĩ thiệt hơn. Nguyễn đại nhân thì kiên quyết phản đối vì không muốn lãng phí tiền của còn Nguyễn phu nhân tìm cách dỗ dành. Càng lớn Kim Mai càng có cảm giác cha mẹ không còn yêu thương mình như trước nữa, lúc nào cũng để ý, dặn dò đủ điều, không được làm thế này không được làm thế nọ. Còn Lý Nguyên lại nghĩ cha mẹ nàng ta cưng chiều nàng ta quá, mới chịu thiệt một tí mà đã kêu trời kêu đất rồi.

Tối hôm ấy, hai người ngồi trên mái nhà (thoả theo ước muốn của Kim Mai trước khi Lý Nguyên đi), hàn huyên tâm sự, cố gắng giúp Kim Mai quên đi chuyện cái hồ. Đôi trai gái ngồi đó, dưới ánh trăng rằm, chỉ biết lôi chuyện trời đất ra nói. Nói xong trời rồi lại đến đất, ngại ngùng không chịu nói thẳng vào chuyện hai đứa gì cả. Nhưng rồi cuối cùng thì cũng đã có người đi thẳng vào vấn đề.

-“Ngày mai huynh về rồi! Vậy bao giờ mới lại lên thăm muội.”- Kim Mai hỏi một cách e ngại.

Lý Nguyên trả lời thật thà: “Cũng không biết nữa, nhưng muội yên tâm. Lần sau huynh lên thăm muội là đón muội về nhà huynh luôn mà.”

Kim Mai chưa kịp hiểu hết ý câu nói của Lý Nguyên thì đã hồn nhiên nói:”Thật à! Vậy thì hay quá!”. Một lúc sau nghĩ kĩ lại thì thấy xấu hổ chết đi được.

Cả hai lại ngồi im lặng, mặt cùng ngước lên nhìn ánh trăng vằng vặc. Hai người cứ ngồi đấy, không ai mở miệng, nhưng trong đầu luôn có những hình ảnh hai người dự kiến trong tương lai. Càng nghĩ hai người càng thấy xấu hổ rồi tự dưng lại tủm tỉm cười một mình làm cho người bên cạnh ngại ngùng. Đôi trai gái cứ ngồi đó mặc thời gian trôi qua cho đến khi có người tìm gọi.

-“Lý Nguyên! Kim Mai! Hai đứa ở đâu rồi.”- Giọng Nguyễn phu nhân vang lên dưới. Giật minh, Kim Mai trờn người xuống nói:

-“Tụi con trên này!”

Nguyễn phu nhân hốt hoảng: “Trời ơi! Con gái con đứa sao lại trèo lên mái nhà thế kia. Xuống mau!’

-“Dạ vâng!”-Kim Mai nghe lời.

Lý Nguyên nhảy xuống trước đỡ Kim Mai xuống sau. Nguyễn phu nhân nhìn hai đứa rồi lắc đầu:

-“Cả ngày hai đứa quấn quýt nhau chưa đủ hay sao mà tối rồi còn rủ nhau trèo lên mái nhà làm gì? Không thấy đã khuya rồi sao? Sương xuống không kháo lại bị cảm đấy. Hia đứa mau về phòng đi.”

Hai người miễn cưỡng vâng lời.

Về tới phòng, Lý Nguyên thả ngay mình xuông giường, đắm chăn trùm kín người. Ngay khi rời xa Kim Mai thì ngay lập tức ý nghĩ về bọn sát thủ lại hiện hữu trong đầu. Có nhiều lúc chàng đã tính sẽ kể lại hết chuyện xảy ra ở thành Chí Linh cho gia đình Kim Mai biết nhưng rồi lại thôi. Lúc ấy chàng lại nghĩ hay mình quá quan trọng hoá vấn đề. “Nếu bọn sát thủ tìm ra mình thì sẽ không tha cho mình đâu. Giờ quan trọng nhất là ẩn mình thật lâu.”- Lý Nguyên toan tính: “Chỉ cần về nhà thôi mọi chuyện sẽ ổn.”

Đúng vậy! Ở cái trấn nhỏ ấy, chả có nhiều người qua lại, hơn thế Lý Nguyên chả bao giờ đi đâu xa cả. Nếu có thì thường hay đi vào sâu trong rừng, nơi đó đã từng có sư phụ. Giá mà giờ thầy còn có ở đó, chắc chắn chàng sẽ hỏi ý kiến thầy ngay. Còn hiện giờ, chàng vẫn được an toàn. chỉ cần nốt ngày mai thôi là chàng sẽ ở nhà.

Thời gian trôi qua, canh một rồi đã tới canh hai, Lý Nguyên vẫn chưa ngủ. Mắt nhắm nghiền nhưng tâm trí vẫn tỉnh táo. Lý Nguyên hồi hộp chờ đón tia sáng đầu tiên của ngày mai. Nhưng ngoài kia, ánh trăng vẫn đang chiếm ưu thế. Còn rất lâu nữa, trời mới sáng, Lý Nguyên cố gắng để đầu óc mình trống rỗng nhưng không thể. Mọi thứ vẫn đang cứ rối tung hết cả lên. Chàng vẫn không thể nào ngủ được.

A! A!

Một tiếng la phá tan không gian tĩnh lặng giữa đêm khuya, Lý Nguyên bật ra khỏi giường, tay vớ lấy ngay thanh kiếm, mở tung cửa chạy ra ngoài. Các gian phòng cạnh đó đều nổi đèn. Mọi người từ trong phòng cũng giống như Lý Nguyên chạy hết ra ngoài. Tất cả mọi người đều biết tiếng la đó là của ai.

Kim Mai!

Dưới ánh trăng sáng của đêm dằm, Lý Nguyên không khó để có thể thấy đường đi và cũng không khó để nhận ra có một bóng đen vừa vụt qua hiên nhà. Lý Nguyên đưa nhanh mắt đuổi theo cái bống. “Có kẻ đột nhập!”. Kẻ đột nhập đó trèo lên tường. Như mèo, hắn bật nhảy lên mái nhà rồi vụt mất. Theo phản xạ, Lý Nguyên đổi hướng đuổi theo, cũng làm theo những động tác của kẻ đột nhập: trèo lên tường rồi bật lên mái nhà. Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, Lý nguyên thấy kẻ đột nhập di chuyển rất nhanh lẹ, trèo từ máy nhà này sang mái nhà khác. Lý Nguyên lập tức dung Huyền Ấn, tạo đường đuổi theo. Khi hắn phát hiện ra chàng đang bám đuổi thì lập tức quay người lại, ý muốn đối đầu. Nhưng không phải, hắn rất bình tĩnh tiến lại gần. Lúc Lý Nguyên tới sát, một mặt kiên quyết ra đòn, một mặt hết sức cảnh giác thì bỗng kẻ đột nhập kia ra dấu cho chàng dừng lại. Lý Nguyên không biết làm sao? Có nên nghe theo hắn không? Nhưng rồi hắn bất ngờ gọi tên chàng làm chàng phải miễn cưỡng dừng lại.

-“Sao ngươi biết tên ta?”- Lý Nguyên ngạc nhiên hỏi, đứng trên mảnh Huyền Ấn, vẫn hết sức cẩn trọng.

Dưới ánh trăng, dáng người kẻ đột nhập hiện lên nhưng lại không rõ mặt bởi hắn đã dùng khăn che. Hắn nói rất nhanh:

-“Ta nói cho ngươi rõ một điều. Ta không hề muốn làm hại ngươi. Những kẻ ngươi đụng độ ở thành Chí Linh sẽ không tha cho ngươi đâu. Bọn chúng đã lần ra ngươi rồi. Mau rời khỏi đây đi. Đặc biệt là Kim Mai. Nếu không muốn nàng ta gặp nguy hiểm thì hãy mau đưa cho ta chiếc vòng tay của nàng đây.”

Cực kì hoảng hốt trước những lời nói vừa rồi của kẻ đột nhập, Lý Nguyên chĩa kiếm về phía trước.

-“Ngươi có vẻ biết rõ nhỉ? Ngươi là ai? Cần cái đó để làm gì?”

-“Ngưới không cần biết quá nhiều. Càng biết nhiều gia đình ngươi sẽ càng gặp nguy hiểm. Ngày mai, giữa trưa, ta đợi ngươi ở gốc cây đa trên dốc đê sông Nhị Hà. Hãy mang chiếc vòng tay tới đấy. Rồi xong, ngươi đừng quay về nhà vội. Hãy tới quay lại chùa Côn Sơn, tỉ muội Đào cô nương đang ở đấy. Họ rất cần sự giúp đỡ của ngươi.”

-“Sao ngươi lại biết những chuyện này?”- Giọng Lý Nguyên mỗi lúc một thêm bối rối.

-“Ta đã nói rồi đừng biết quá nhiều không tốt đâu và làm ơn hãy tin ta chỉ một lần này thôi rồi ngươi sẽ thấy ta là một người đáng tin tưởng. Những việc ta làm hoàn toàn là để cứu giúp mấy người.”- Giọng hắn đầy sự nhẫn lại và cầu mong thấu hiểu. Đôi mắt thì đảo li lịa.

-“Sao ngươi lại muốn giúp ta?”- Lý Nguyên vẫn rất tò mò.

-“Bởi giúp ngươi cũng chính là giúp ta.”

Nói rồi hắn vội quay người, định bỏ đi nhưng Lý Nguyên đã nhanh gạ hỏi:

-“Vậy lúc nãy ngươi tới đây là để lấy chiếc vòng tay đúng không? Và cả lần đi dạo phố trước nữa?”

-“Đúng vậy! Nhưng ta vẫn chưa lấy được nó.”- Kẻ đột nhập nói, người vẫn không quay lại, vẻ như hắn đang sợ hãi cái gì đó. Lý Nguyên bỗng nói giọng chế diễu:

-“Đến việc lấy một chiếc vòng tay từ một cô gái yếu đuối như Kim Mai mà còn không lấy được huống hồ là ngươi lại còn nói sẽ cứu giúp chúng ta.”

-“Ta cũng không biết nữa. Ta không thể đụng vào chiếc vòng đó. Lần trước vì không muốn làm hại Kim Mai nên ta đã lương tay, còn lần này ta đã hết sức cẩn trọng nhưng khi đụng vào chiếc vòng, ta lại bị nó làm cho đau đớn.”

Lý Nguyên thấy giọng điệu của hắn hết sức châ thành nhưng chàng vẫn còn nhiều hoài nghi.

-“Chiếc vòng đó là cái quái quỷ gì thế? Nó chỉ là một chiếc vòng bằng hạt cườm bình thường thôi mà. Sao ngươi lại muốn có nó?”

Thấy Lý Nguyên vặn hỏi hoài, kẻ đột nhập thấy mình cũng không nên che dấu quá nhiều nữa. Cho hắn biết một chút sự thật để hắn phải nghe theo mình.

-“Đã thế ta nói thật cho ngươi biết. Không phải ta muốn chiếc vòng mà ta muốn viên ngọc xanh trên đó, cái mà Kim Mai đã nhặt được đó. Hy vọng là ngươi còn nhớ.”

Ừ! Đúng rồi! Kim Mai có lẽ đã nhặt được viên ngọc ấy ở dưới đáy hồ lúc bị ngã xuống nước.

Nhìn nét mặt Lý Nguyên, kẻ đột nhập đoán chắc chàng đã nhớ ra, do vậy hắn tiếp tục nói:

-“Ngươi không thấy sáng nay đã có rất nhiều người đang nạo vét cái hồ ấy à?”

-“Họ tìm viên ngọc đó ư?”

-“Đúng vậy! Hai người thật ngốc khi đã tự dưng dẫn xác tới. Giờ bọn chúng đã biết Kim Mai đang giữ viên ngọc đó rồi. Do đó hãy mau đưa nó cho ta. Nếu mà giờ ngươi đã tin tưởng ta thì hãy quay lại phủ lấy viên ngọc đó đưa luôn cho ta.”

-“Không! Ta cần phải suy nghĩ kĩ lại chuyện này đã.”

-“Vậy thì có tối nay và sáng mai. Hãy nhớ thời gian không cho phép cả hai ta đắn đo, bởi bọn sát thủ kia đang rất nóng lòng.”

-“Thế thì khoan đã! Nếu bọn sát thủ kia đã biết viên ngọc đó nằm trong tay Kim Mai thì sao không hành động luôn đi. Ý ta là bắt và giết bọn ta ngay lúc ở chỗ cái hồ nước luôn đi.’

-“Vì bọn chúng muốn lợi dụng Kim Mai.”

-“Để làm gì?”- Lý Nguyên sốt ruột;

-“Để làm vật thế chấp.”

-“Thế chấy cái gì? Sao lại phải làm vậy?”

-“Ngươi thôi hỏi nhiều đi được không? Hãy cứ nghe theo lời ta thì những người xung quanh ngươi và cả ta nữa sẽ được an toàn.”- Kẻ đột nhập bắt đầu mất bình tĩnh, rồi cuối cùng hắn nói: “Cứ thế nhé!”

Xong một cái, hắn nhảy vụt xuống đường, biến mất trong bóng tối. Không hiểu sao toàn thân Lý Nguyên đã bất động từ khi nào. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ. Vậy là bọn sát thủ đã tìm được chàng. Nguy hiểm đang cận kề. “Mình phải làm sao đây? Hay chăng nên nghe theo lời của kẻ đột nhập? Hắn có vẻ như biết mọi thứ còn mình thì biết quá ít để có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.”

Đứng thần người ra một lúc thì Lý Nguyên chợt giật mình, vội vã quay lại phủ Nguyễn. Về tới nơi, mọi người trong phủ đều tròn mắt nhìn Lý Nguyên. Chàng không thèm để ý, đi thẳng vào khuê phòng của Kim Mai. Vợ chồng Nguyễn đại nhân đang ngồi cạnh giường cùng với một thầy lang. Kim Mai đang bất tỉnh. Nhìn thấy Lý Nguyên đôi vợ chồng tranh nhau hỏi:

-“Có bắt được kẻ đột nhập không?”

Lý Nguyên lắc đầu xin lỗi. Nếu biết Kim Mai ra nông nỗi này thì biết thế chàng sẽ không tha cho hắn. Chàng nhìn Kim Mai và hỏi bằng giọng đầy lo lắng:

-“Kim Mai sao thế hả hai bá?”

Nguyễn phu nhân giọng thút thít: “Cũng không biết nữa. Lúc hai bá vào đã thấy Kim Mai bất tỉnh rồi. Không hiểu tên đó đã làm gì Kim Mai.”

Nói xong, bà khóc to còn Nguyễn đại nhân không nói gì, vẻ mặt tức giận.

Bắt mạnh xong, vị thầy lang nói: “Tiểu thư chỉ bị ngất đi vì sợ hãi thôi. Tinh thần bị chấn động. Tôi sẽ kê đơn thuốc giúp tiểu thư ổn đinh lại. Chốc nữa là tiểu thư sẽ tỉnh lại thôi.”

Kê xong đơn thuốc, vị thầy lang xin cáo lui.

Lý Nguyên lặng im, lém mình vào mép giường. Đầu óc đầy hỗn loạn. Cái viên gọc mà Kim Mai nhặt được thực sự có sức mạnh gì mà nhiều người lại muốn có nó tới vậy? Phải chăng chính nó đã làm cho Kim Mai ra nông nỗi này. Mà liệu có nên tin kẻ đột nhập kia không? Những lời hắn nói cũng có cơ sở mà? Phải làm sao đây? Có quá nhiều câu hỏi mà Lý Nguyên muốn có câu trả lời và chàng biết cách làm thế nào để có được câu trả lời. Đó là lấy được viên ngọc.

Liếc nhìn Kim Mai, Lý Nguyên cố tình nhìn xuống cổ tay xem chiếc vòng nhưng không thấy được vì nàng ta đắp chăn kín ngang ngực. Giờ mà lại đi lật chăn ra để kiểm tra trước mặt mọi người thì thật khiếm nhã nên Lý Nguyên quyết định chờ đợi. Trong khoảng thời gian chờ đợi, Lý Nguyên không biết có nên nói hết cho cha mẹ Kim Mai biết chuyện ở thành Chí Linh nghe không? Nếu kể ra thì vợ chồng Nguyễn đại nhân sẽ có cách giải quyết và ứng phó nhưng một đằng lại sợ như thế sẽ “dứt dây động rừng”, bọn sát thủ sẽ không lợi dụng Kim Mai nữa mà sẽ quay ra thủ tiêu ngay. Như thế thì càng nguy hiểm hơn. Nói cho cùng thì mọi chuyện cũng từ chàng mà ta, chàng cảm thấy rất có lỗi khi khi tự dưng lại lôi kéo nhiều người vô tội vào nguy hiểm. Phải bằng mọi cách phải kéo mọi người ra khỏi chuyện này. “Đúng! Phải kéo họ ra. Họ không thể vì mình mà gặp nguy hiểm được!”. Chấp nhận cách suy nghĩ đó, Lý Nguyên tiếp tục im lặng.

“Ngày mai! Chắc chắn là ngày mai mình sẽ rời khỏi đây cùng với viên ngọc và sẽ tới chỗ hên gặp kẻ đột nhập để hỏi cho ra nhẽ.”

May mắn đã tới, Kim Mai chợt tỉnh dậy. Vẻ mặt có đôi chút hoang mang. Mọi người xung quanh lập tức sớn lại, ánh mắt lo âu. Kim Mai ôm chầm lấy mẹ, oà khóc. Nguyễn phu nhân giữ chặt, vuốt ve dỗ dành con gái. Lý Nguyên nhanh mắt để ý tới cổ tay Kim Mai. Chiếc vòng vẫn còn nhưng viên ngọc thì không thấy đâu. Lý Nguyên tròn mắt. “Chả nhẽ hắn lừa mình!”. Kẻ đột nhập nói hắn chưa lấy được viên ngọc mà! Không! Không thể! Nếu hắn lấy được viên ngọc rồi thì còn hẹn mình để làm gì? Hay hắn có âm ưu nào khác? Ấy mà cũng có thể lúc rằng co đã bị rơi đâu đó quanh căn phòng. Đưa mắt nhìn khắp căn phòng nhưng không thấy. Có lẽ người nào đó trong phủ đã nhặt được nó lúc họ xông vào chăng? Lý Nguyên muốn ngay lập tức đứng dậy tìm nhanh viên ngọc nhưng sợ bị nghi ngờ bởi hành động kì quoặc của mình trước mặt gia đình Kim Mai nên thôi. Phải đành chờ đợi vậy.

Vì không muốn làm Kim Mai xúc động thêm nữa nên không ai hỏi đã có chuyện gì xảy ra mà chờ đến sáng mai khi tâm lí nàng ổn định lại. Tối hôm đó, Nguyễn phu nhân ngủ cùng con gái với hàng tá người xung quanh phòng bảo vệ, trong đó có cả Lý Nguyên. Đêm ấy, chàng cũng không ngủ được. Trong đầu mải suy nghĩ về những câu nói của kẻ đột nhập. Liệu có tin được không? Song cuối cùng chàng vẫn giữ nguyên lập trường, sẽ tự mình giải quyết truyện này.

Sáng hôm sau, ánh nắng đầu tiên của một ngày mới đã chịu xuất hiện, và lúc Nguyễn phu nhân bước ra khỏi khuê phòng và cho người chuẩn bị điểm tâm thì Lý Nguyên biết Kim Mai đã tỉnh dậy. Nguyễn phu nhân chấy nhận lời xin phép được vào thăm Kim Mai của chàng. chàng vội vàng bước vào phòng, tiến lại gần giường. Thấy chàng, Kim Mai cố gượng dậy, vẻ mặt đã có thần sắc hơn.

-“Muội khoẻ hơn rồi chứ?”- Lý Nguyên hỏi bằng ân cần. Kim Mai thì ngẩn tò te một lúc rồi trả lời lí nhí:

-“Muội không biết!”

-“Thế muội có đau ở đâu không?”

-“Muội không rõ. Nhưng đêm qua kinh lắm. Kẻ tấn công muội, hắn là một tên yêu quái. Cánh tay hắn bốc khói, cuốn lấy tay muội, đôi mắt thì đỏ lên. Muội sợ lắm. Hắn muốn ăn thịt muội.”

Kim Mai kể lại giọng đầy sợ hãi. Lý Nguyên tròn mắt kinh ngạc. Lại là đôi mắt đỏ. Thực sự đôi mắt ấy ẩn chứa sức mạnh gì chứ? Sao những người Lý Nguyên đụng phải đều có đôi mắt ý? Nhớ lại lời thầy dặn, cần phải tránh xa những kẻ như thế. Lý Nguyên ngày càng trở lên tò mò về đôi mắt này hơn. Đã có rất nhiều lần chàng hỏi về sức mạnh ẩn chứa của đôi mắt đỏ mà sư phụ thường hay có nhưng người thường lảng tránh, làm ngơ, có khi còn lớn tiếng mắng mỏ làm chàng sợ không dám hỏi thêm nữa. Thật không ngờ, thiên hạ rộng lớn, lại có nhiều người có đôi mắt đỏ tới vậy.

-“Thế hắn tóm lấy tay muội rồi làm gì nữa?”- Lý Nguyên tiếp tục hỏi dò.

-“Muội..Muội không nhớ rõ! Lúc ấy cả người muội đau quá không chịu nổi rồi mọi thứ bỗng trở nên mờ mịt.”

Thấy vẻ mặt Kim Mai bắt đầu bất ổn, Lý Nguyên lập tức ngừng hỏi, chuyển sang dỗ dành.

-“Ừ Ừ! Giờ không bị thương ở đâu là tốt rồi. Muội yên tâm đã có huynh ở đây không ai dám làm gì muội đâu.”

Rồi tức khắc, Lý Nguyên để ý tới viên ngọc bị mất, gạ hỏi Kim Mai một cách hồn nhiên: “Ơ! Thế viên ngọc trên chiếc vòng của muội đâu rồi?”

Ki Mai đưa mắt nhìn xuống cổ tay, bàn tây thì sờ sờ chiếc vòng, giọng ngạc nhiên: “Ôi! Viên ngọc của muội đâu rồi?”

-“Để ta tìm thử xem! Có lẽ chỉ rơi quanh đây thôi.”

Cơ hội đã tới, Lý Nguyên lục lọi khắp ngõ ngách căn phòng, từ gầm giường cho tới chỗ khó tin – nóc tủ mà vẫn không thấy.

-“Không thấy hả huynh?”

-“Để ta đi hỏi xem! Có lẽ đã có ai nhặt được nó rồi.”

Lý Nguyên hỏi tất cả mọi người trong phủ, từ trên xuống dưới, vẻ mặt nghiêm trọng. Tất cả mọi người đều lắc đầu nói không thấy. Lý Nguyên không thể không tin được.

-“Thôi! Mất rồi thì qua đi. Muội không tiếc đâu nghĩa là chiếc vòng của huynh vẫn còn là được.”- Kim Mai nói. Lý Nguyên thì nghĩ ngược lại “mất chiếc vòng thì được chứ viên ngọc thì không”. Thơ thẩn không biết phải làm gì bây giờ, không có viên ngọc thì làm sao tới gặp kẻ đột nhập được chứ. Viên ngọc không thể tự mọc cánh mà bây được. Nếu có người ngoài lấy đi thì chỉ có thể quanh quẩn trong phủ thôi. Nhưng đã hết cách rồi mà vẫn không thấy viên ngọc.

Đành liều vậy!

Mặc dù không muốn rời xa nhưng biết làm sao được, Lý Nguyên có quá nhiều việc cần phải tìm hiểu và cứu vãn. Kim Mai rất bất ngờ khi Lý Nguyên vẫn kiên quyết ra đi. Cứ ngỡ đâu nhìn tình hình mình thế này Lý Nguyên sẽ lấn ná thêm đôi ba ngày nữa chứ! Ai ngờ lại…Kim Mai bày ra đủ mọi lí do để giữ chân Lý Nguyên lại tiếc là không được. Lý Nguyên hứa không lâu nữa sẽ lại đến thăm. Không biết phải làm gì hơn đành phải để chàng ta ra đi. Kim Mai buồn bã nằm im trên giường, trong người cảm thấy khó chịu vô cùng, vừa mới dịch chuyển cơ thể để lấy lại tư thế thoải mái thì “Á!”. Cảm thấy lưng mình nằm đè lên một cái gì đó cứng cứng. Kim Mai nghiêng mình, đưa tay tóm lấy vật đó. Ô! thì ra là viên ngọc, nó ở ngay đây. Thế mà vất vã cho Lý Nguyên tìm nãy giờ. Nắm chặt viên ngọc trong tay đôi bàn tay áp chặt vào ngực, co mình lại trên giường, hai mắt nhắm nghiền, trong đầu cố gắng quên đi những kỉ niệm không vui và mong ước khi mình mở mắt tỉnh dậy đã tới cái ngày Lý Nguyên đưa mình về nhà chàng.

Phi ngựa thẳng tới chỗ hẹn mà không mang theo vật yêu cầu, Lý Nguyên cẩn trọng xem xem có kẻ nào theo dõi không. Lúc mặt trời gần lên thiên đỉnh thì Lý Nguyên vừa kịp tới nơi. Hồi hộp đứng chờ dưới góc đa, chờ mãi chờ mãi nhưng vẫn không thấy kẻ đột nhập đâu cả. Bắt đầu sốt ruột và cảm thấy nghi ngờ thì bỗng từ xa có một đám trẻ con ồn ào chạy lại gần. Chúng chạy nhảy quanh gốc đa, chơi trò đánh trận giả. Rồi có một đứa chạy lại gần, dùng cỏ lau đánh chàng. Mấy đứa kia thấy thế cũng xông vào đánh. Bực mình chàng doạ bọn chúng một trận. Đám trẻ con không hề sợ hãi, vẫn tươi cười thoải mái và có một đứa dí vào tay chàng một tờ giấy nhỏ. Xong việc, bọn trẻ chạy ùa đi. Cẩn thận dở tờ giấy ra xem, trên đó ghi: “Quay lại thành, đi tới kĩ viện. Phòng phía đông, lầu hai, dãy chữ thiên.”

Lý Nuyên biết hắn làm vậy là để che mắt chàng và những kẻ theo dõi. Gập tờ giấy và cất vào người, Lý Nguyên lên ngựa phi thẳng vào trong thành. Lý Nguyên không khó để có thể tìm ra kĩ viện đó, bởi nó là duy nhất trong thành này, không có cái thứ hai và cũng là bởi chàng đã từng đi qua đó lúc dạo phố cùng Kim Mai. Tới nơi, chàng để ngựa ngay cho tên gia đinh gần đấy rồi lập tức đi thẳng vài trong bỏ qua mọi lời mời mọc của các kĩ nữ. Đi theo đúng chỉ dẫn, Lý Nguyên tới một gian phòng rộng rãi đông đúc người. Căn phòng tràn đầy hương thơm và giọng ca trong trẻo của những cô đào hát. Không khí ở đây thật náo nhiệt. Đứng dờ người ra không biết phải làm gì tiếp theo thì từ đâu có một kĩ nữ tới khoác tay Lý Nguyên. Giật mình phản ứng lại, cô kĩ nữ cũng rất nhanh tay nhanh miệng, nói:

-“Vị công tử trẻ có người muốn gặp chàng!”

Biết mình phải nghe theo lời cô kĩ nữ, Lý Nguyên ngoan ngoãn đi theo nàng ta tới một chiếc bàn trống, nói chàng ngồi chờ ở đây rồi bỏ đi. Thận trọng ngồi xuống, mắt Lý Nguyên đảo khắp căn phòng. Đang hết sức chăm chú quan sát thì một giọng nói vừa quen vừa lạ vang lên ngay sau lưng mình.

-“Ở đây rất đông vui. Hãy thoải mái đi! Đừng căng thẳng!”

Đó là giọng của kẻ đột nhập, giật thốt người, định quay lại thì hắn bỗng nói:

-“Đừng có quay người. Tỏ ra tự nhiên đi.”

Lý Nguyên nghe theo, nói giọng đầy nhẫn lại:

-“Trước hết ta muốn hỏi người một số điều.”

-“Miễn hỏi đi.”- Giọng nói vang lên từ đằng sau lưng chàng: “Ta biết ngươi không mang theo viên ngọc trên mình nên chúng ta không có quá nhiều điều để trao đổi cả.”

-“Sao ngươi biết?”- Lý Nguyên ngạc nhiên, răng nghiến chặt vào nhau.

-“Những việc ngươi làm ta đều biết hết. Dù ngươi có viên ngọc hay không thì ta vẫn sẽ giúp ngươi. Giờ hãy mau tới chỗ tỉ muội Đào cô nương đi. Nhớ chú ý, cắt đuôi đám người theo dõi ngươi. Còn ta sẽ bảo vệ Kim Mai hộ ngươi.”

-“Ngươi nói dễ nghe nhỉ? Sao ta lại phải liều mạng tin vào những lời ngươi nói”

-“Ta đã nói rồi. Tin hay không tuỳ ngươi. Ta vẫn cứ giúp ngươi đó bởi giúp người cũng chính là giúp ta. Ta liều mình gặp ngươi là để mong chờ sự hợp tác của ngươi. Nếu chúng ta hợp tác chúng ta sẽ thoát khỏi nạn này.”

-“Hợp tác cái gì chứ? Ngươi luôn che dấu ta, không cho ta biết những điều ta cần biết. Ta thực sự không hiểu tại sao bọn sát thủ ấy lại muốn giết hại tỉ muội Đào và tại sao bọn chúng lại muốn viên ngọc kia tới vậy? Bọn sát thủ thực sự là ai? Sao ngươi và bọn chúng đều có đôi mắt đỏ. Nếu ngươi trả lời thật thà những câu hỏi này của ta thì ta sẽ tin tưởng ngươi tuyệt đối. Trả lời đi!”

-“Cái này ngươi phải tự đi tìm lấy câu trả lời. Khi ngươi gặp được Đào thì ngươi ắt sẽ biết câu trả lời cho hỏi thứ nhất. Còn những câu hỏi còn lại, ngươi chưa sẵn sàng để biết câu trả lời. Và ta cũng nhắc lại một lần nữa cho ngươi rõ. Làm ơn! Làm ơn hãy tin ta một lần này thôi. Ta sẽ cố gắng giúp đỡ ngươi. Hãy mau tới chùa Côn Sơn đi. Nhanh lên! Đừng lo lắng gì cho Kim Mai cả. Rồi ngươi sẽ thấy ta là một người đáng tin cậy.”

Lý Nguyên im lặng trong đầu bộn bề suy nghĩ. Tin hay không tin đây? Tâm chí cuống cuồng, chân tay không thể kiểm soát được nữa, Lý Nguyên liền quay người lại định lật mặt kẻ đột nhập nhưng đã quá muộn, hắn đã biến mất lúc nào không hay. Toàn thân cứng đờ như tượng, chàng ngồi lặng im trong cái không gian ồn ào náo nhiệt của cái kĩ viện này.

Tâm trí hoảnh hốt, băn khoăn đủ điều, Lý Nguyên đưa tay vút mặt, bật dạy, lao ra khỏi kĩ viện. Chàng đã quyết định rồi.

Ngay khi vừa mới bước chân ra khỏi kĩ viện, đã có ngay một cô gái trẻ chặn đường. Cô ta không giống kĩ nữ, mặt mày không chất phấn mà giống một a hoàn hơn. Đúng như vậy, cô ta là một a hoàn. Khi cô ta mở miệng hỏi chàng là chàng biết ngay.

-“Công tử có phải là Lý Nguyên không ạ?”

Lý Nguyên trả lời thật thà:

-“Phải! Có chuyện gì vậy?”

-“À! Khách đại nhân của chúng tôi muốn gặp công tử. Mong công tử dành chút thời gian đến tệ xá.”

Từ trước tới giờ, Lý Nguyên chưa bao giờ quen biết người nào họ Khách cả, nên rất tò mò:

-“Xin thứ lỗi, tôi và chủ cô không hề quen biết nhau. Sao người ấy lại muốn gặp tôi?”

-“Trước lạ sau quen. Công tử không quen đại nhân nhà tiểu nữ nhưng ngài ấy lại biết công tử. Mong công tử chấp nhận lời mời của đại nhân nhà chúng tôi. Dành chút thời gian để tới tệ xá.”

Lại một chuyện khó hiểu nữa xảy tới. Chả biết phải làm sao bây giờ nên Lý Nguyên đành đồng ý với ý nghĩ “có khi cuộc gặp gỡ này lại giúp gì được cho mình chăng?”.

Thế là Lý Nguyên đi theo cô a hoàn đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.