Hai người hỏi Tịch Thành mua lại sơn cốc với giá bao nhiêu, Tịch Thành
liền nói qua một lần cho bọn họ nghe về đại giới phải trả và quá trình
mua lại. Hai người đều giơ ngón cái nói thẳng là Tịch Thành quá biến
thái, đồng thời trong lòng cũng có chút khâm phục cô. Một nữ nhân không
sợ chết không sợ đau không lảm nhảm phàn nàn đáng để người ta tán
thưởng.
Tuy rằng bọn họ thật sự chỉ khâm phục sự biến thái của người nào đó mà thôi.
Tịch Thành vỗ vỗ quần áo, hỏi Hữu Khuyết: “Nguyên liệu anh muốn tìm là những gì?”
Hữu Khuyết nghiêm mặt nói: “Có một loại trái cây tên là Bất túy, tôi cần chính là nó.”
“Không còn gì khác?” Tịch Thành nghiêng đầu.
Hữu Khuyết nghiêm túc trả lời: “Không có, loại rượu tôi muốn ủ cũng chỉ cần đến loại quả Bất túy này cùng nước suối Thanh tuyền. Như vậy rượu ủ ra
mới giữ được nguyên bản hương vị của trái cây.”
Tịch Thành gật đầu rồi lại lắc đầu làm Hữu Khuyết không hiểu: “Có vấn đề gì sao?”
Bất Khí cũng nhảy dựng lên: “Đúng vậy, cô hết gật đầu rồi lại lắc đầu đến cùng là có ý tứ gì?”
Tịch Thành cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp trả lời: “Không gạt
các anh, loại trái cây Bất túy này quả thật có ở Di Tinh Cốc, nhưng
mà….”
“Nhưng mà làm sao?” Hữu Khuyết có chút ngạc nhiên lại có chút khẩn trương, chỉ sợ Tịch Thành không cho hắn hái trái cây.
“Nhưng mà nơi nó sinh trưởng vừa vặn là ở chỗ Hồ Vương, con quái duy nhất không nghe lời tôi. Muốn hái được, rất khó…”
Hữu Khuyết vừa nghe cũng nhíu mày.
Lúc này Bất Khí đi lên nói: “Không phải chỉ là một con hồ ly thôi sao? Có
cái gì khó đâu chứ? Nhìn tôi đi làm thịt nó đây, nó bao nhiêu cấp?” Khẩu khí phải nói là hào hùng vạn trượng.
Tịch Thành liếc hắn một cái, không nhanh không chậm nói: “Không cao lắm, 95 cấp mà thôi.”
Vừa định nói ‘không phải chỉ 95 cấp thôi sao’ thì đột nhiên Bất Khí mới
phản ứng lại, đầu đầy mồ hôi lạnh nói: “95 cấp? Nói giỡn đi? Một móng
vuốt của nó tuyệt đối có thể giây sát tôi!”
Hữu Khuyết trong lòng cũng bồn chồn. Ở hắn xem ra trong khoảng thời gian tới rượu này chính là vô vọng rồi….
Thăng cấp Tông sư quả nhiên không dễ dàng.
Tịch Thành gật gật đầu nói: “Đừng mãi đứng ở cửa như vậy, đi vào trước rồi nói sau.” Dứt lời liền bày ra tư thế ‘Mời’ hai người.
Tịch Thành mở ra quyền hạn cho bọn họ, sau đó bọn họ tiến nhập sơn cốc trước mặt một đống quái cấp cao như hổ rình mồi ở xung quanh.
Vào cốc, Tịch Thành quyết định trước tiên nên dẫn bọn hắn đi xem xét một chút địa hình rồi tính toán hành động tiếp theo.
Từ khi tiến vào cốc, Hữu Khuyết giống như vừa mới phát hiện tân đại lục
vậy, nhìn trái nhìn phải, nhìn đến những thứ có thể ủ rượu gì đó liền
hỏi Tịch Thành những thứ đó có thể thu thập hay không. Tịch Thành xem
như hoàn toàn bị đả bại, không hổ là kẻ ủ rượu điên cuồng.
Ba
người đi đến chỗ Hồ Vương thường lui tới nhìn xem từ xa. Chỉ liếc mắt
một cái, Bất Khí liền buông tha cho tính toán xử lý Hồ Vương. Bộ dáng
con Hồ Vương này thật sự rất đẹp, bộ lông màu tuyết trắng, ánh mắt sắc
bén, Bất Khí rất muốn nhận nó làm sủng vật của mình.
Vấn đề chính là ở chỗ, hình như trong ba người không ai có thể đánh thắng được nó.
Hữu Khuyết không biết võ công cho nên không được tính vào. Tịch Thành cùng
Bất Khí bắt đầu thảo luận làm thế nào mới có thể hái được trái cây. Chỉ
cần hái được trái cây, bọn họ không có tất yếu chống lại Hồ Vương.
Mấy người hai mắt đều mờ mịt, thương lượng rất lâu cũng không ra được cái
gì nên cuối cùng quyết định, Bất Khí trước tiến lên thăm dò một chút,
Tịch Thành ở bên cạnh tìm cơ hội đánh lén.
Bất Khí là một người nôn nóng, Tịch Thành còn chưa nói xong hắn đã rút kiếm xông ra ngoài.
Kỳ thật Tịch Thành rất muốn nói cho hắn, không cần đến quá gần Hồ Vương,
bằng không sẽ chết vô cùng thê thảm. Đáng tiếc, Bất Khí chạy đi quá
nhanh nên không nghe thấy. Một kiếm đâm lên, Hồ Vương cũng chả để hắn
vào mắt, một cái móng vuốt cũng đủ khiến hắn còn dư lại chút máu da.
Đáng đời! Ai bảo ngươi không nghe ta nói cho xong! Tịch Thành trong lòng tà
ác nghĩ, hiển nhiên vẫn chưa quên chuyện Bất Khí mắng cô ngu.
Nhưng mà Tịch Thành cũng không quá mức, vấn đề chủ yếu hiện tại là Bất Khí căn bản không thể động mà chỉ có thể chờ chết.
Hồ Vương định thừa thắng xông lên, một chân đánh tới, động tác rất nhanh
nhưng không ngờ lại dừng lại giữa không trung. Thì ra Tịch Thành dùng
chiêu thức thứ ba trong Càn Khôn Lưu Niên là Phong Khởi quấn lấy chân Hồ Vương. Hồ Vương lườm Tịch Thành một cái, hình như có chút tức giận,
xoay người liều mạng đuổi theo Tịch Thành.
Tịch Thành không quan tâm
nhiều như vậy, chỉ liều mạng chạy, nhưng Hồ Vương tốc độ thế nào còn cô
tốc độ ra sao? Không có khinh công thì Tịch Thành làm sao chạy quá người ta 95 cấp đại BOSS? Vì thế sau khi Tịch Thành lại mở to mắt nhìn thì
phát hiện cô đã đứng ở Điểm Phục sinh trong cốc.
Gió lạnh thổi, thân ảnh đứng ngây ra ở điểm Phục sinh miễn bàn có bao nhiêu hiu quạnh.
Tịch Thành đều muốn chết tâm, tự nói bản thân mình sao lại xui xẻo đến thế!
Từ khi tiến vào trò chơi đến giờ liền không ngừng chết tươi sống tử, một thời gian dài như vậy, cô đều sắp ‘nghiện’ tử luôn rồi! Dõi mắt cả
giang hồ, ai chết nhiều lần hơn cô? Ai dám so với cô ‘độ thảm’ không???
Vỗ vỗ bụi trên quần áo, ngẫm lại tựa hồ cô không có nhìn đến Bất Khí, chắc là còn đang triền đấu với Hồ Vương. Vì thế cô dứt bỏ oán hận bay nhanh
đến chỗ Hồ Vương. Nhưng sau khi đến thì cô phát hiện cũng không nhìn
thấy bóng dáng Bất Khí đâu. Mà Hồ Vương thì đang nằm sấp trên mặt đất
nhắm mắt dưỡng thần.
Tịch Thành có chút mông lung, Bất Khí đi đâu? Không đến nỗi bị Hồ Vương nuốt mất đi? Cô vội vàng chạy về chỗ Hứa Uyên.
Lúc này Hứa Uyên đang cùng Hữu Khuyết uống rượu ăn mồi, nhàn nhã vô cùng.
Tịch Thành bất bình nha, rõ ràng là nhiệm vụ của anh nhưng bây giờ,
chúng tôi bị Hồ Vương vồ chết, ngược lại các người thì đang ở đây trải
nghiệm cuộc sống quý tộc, còn có thiên lý hay không chứ!!!!! Xem ra Hứa
Uyên đúng là một người hiếu khách, trước đó Tịch Thành sát quái thuận
tiện lôi về một con mồi thì hôm nay đã thành đồ nhắm rượu. Hai người ăn
uống nói nói cười cười, đây là hoàn toàn quên mất còn có hai kẻ xui xẻo
nửa đường bị kéo xuống nước đang vì con đường Tông sư mà ‘phao đầu lâu
sái nhiệt huyết’ không phải sao? Bãi công! Nhất định phải bãi công!
Trong lòng đang nghĩ đến chỗ này Tịch Thành lại nghe thấy một tiếng rống to: “A! Có còn thiên lý hay không!”
Tịch Thành quay đầu, gặp Bất Khí đang mang vẻ mặt than thở nhìn ly
rượu…trong tay Hữu Khuyết, nói: “Thật quá đáng! Chúng ta liều mạng còn
các người hưởng thụ, không có vương pháp sao??? Hữu Khuyết, đưa rượu kia cho tôi!” Nói xong liền xông lên trực tiếp cướp đi.
Lúc này Tịch Thành rốt cục hiểu được, giang hồ, quả nhiên đồ điên thật là nhiều!!!
Một vở náo kịch hạ màn vào lúc Bất Khí cướp được vò rượu thứ 5.
Bốn người ngồi vào chỗ của mình, Tịch Thành tò mò hỏi: “Bất Khí, anh đã
chạy đi đâu vậy, tôi mới quay lại chỗ Hồ Vương lại không thấy anh đâu,
còn tưởng anh bị nuốt rồi chứ.”
Bất Khí cố tỏ ra đau lòng nói: “Haiz, tôi bị đuổi về Điểm Phục sinh.”
Tịch Thành gật đầu, lại cảm giác không đúng lắm mới nói: “Tôi ở Điểm Phục sinh không nhìn thấy anh mà.”
Bất Khí mặt như đưa đám: “Tôi bị đuổi về Điểm Phục sinh trong thôn.”
Tịch Thành thế này mới hiểu được. Sau khi vào cốc, Hữu Khuyết và Bất Khí vẫn không đổi lại thiết lập Điểm Phục sinh vào trong cốc, cho nên nếu bọn
họ tử vong sẽ quay về Điểm Phục sinh gần nhất. Vậy nên Bất Khí mới từ
trong thôn leo trở về đây.
Trong [Trường Kiếm Thiên Nhai], sơn
cốc và môn phái thuộc loại địa điểm đặc thù, sau khi tiến vào nếu không
thiết lập Điểm Phục sinh một lần nữa, nhân vật một khi tử vong sẽ bị
đuổi về Điểm Phục sinh gần sơn cốc hay môn phái nhất. Nhưng thành thị
hoặc thôn trang thì không giống vậy, nhân vật một khi tiến vào những nơi này Điểm Phục sinh sẽ lập tức được tự động buộc định ở khu vực hiện tại ngươi đang ở, cho nên người chơi có thể không cần phiền não chuyện Điểm Phục sinh. Đương nhiên, nếu không muốn sau khi chết sẽ sống lại ở nơi
đó thì phiền toái ngươi đến chỗ Điểm Phục sinh để giải trừ buộc định.
Bất Khí cúi đầu, lại ngẩng đầu, mở to hai mắt tỏ vẻ háo sắc: “Con Hồ Vương
này thật đẹp, nó nhất định là một muội muội xinh đẹp, tôi muốn nó làm
sủng vật của tôi~”
Tịch Thành đã quen Bất Khí cả kinh bất chợt,
cô thở dài nói: “Thực xin lỗi, đã khiến anh thất vọng rồi. Nó giống
đực.” Tịch Thành có được Sách tranh về sơn cốc này nên khẳng định trả
lời cho hắn biết.
Bất Khí làm ra vẻ chật vật: “Không sao cả, vậy tôi sẽ biến nó thành nữ.”
Anh muốn thiến nó sao? Tịch Thành vô ngữ, hai người còn lại ngã lăn.
Cơm no rượu đủ, Tịch Thành và Bất Khí quyết định lại đi đến chỗ Hồ Vương
một lần nữa. Dù sao Hữu Khuyết lần đầu đến đây, có thể giúp được thì vẫn nên giúp.
Bất Khí trước thiết lập Điểm Phục sinh vào trong cốc,
sau đó hai người mới ‘chậm chậm rãi rãi’ xuất phát. Không thể không thừa nhận, mặc kệ đến bao nhiêu lần, bọn họ vẫn cứ cảm thấy mình cách cái
chết không xa. Chỉ tính phần khí tràng cũng đã yếu hơn không chỉ một
nửa.
Lần này Tịch Thành đánh trước, vừa ra tay 200 dây huyền liền trực tiếp vây Hồ Vương vào bên trong. Nhưng vào lúc này, Tịch Thành lại nghe đến giọng nói hệ thống vang lên.
Đinh! Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi Tịch Thành Điện Hạ lĩnh ngộ chiêu thức thứ bảy trong Càn Khôn Lưu Niên: Phong Ấn.
Phong Ấn: Công kích toàn phương vị, phối hợp nội lực phóng thích đồng thời
trên 100 dây huyền phong ấn hoàn toàn động tác của đối thủ vào một không gian nhất định. Độ thuần thục 12%, liên tục trong 5 giây. Thời gian
tăng lên tùy theo độ thuần thục.
Tịch Thành thầm nghĩ, thì ra là
như vậy sao, vẫn còn chưa có quá mức siêu thoát phạm trù võ hiệp. Nhưng
mà thời gian chỉ có thể liên tục 5 giây, Bất Khí cần phải tấn công và đả thương Hồ Vương trong vòng 5 giây này mới được.
Thái Cực Kiếm
pháp của Bất Khí vốn là kiếm pháp lấy nhu thắng cương, lấy chậm đánh
mau, có thời gian mới là tốt nhất. Tuy rằng là tuyệt học, nhưng vẫn phải có chỗ thiếu hụt, không thể quá mức nghịch thiên đúng không? Giai đoạn
trước chỗ thiếu hụt chính là uy lực duy trì nhờ vào thời gian, mà cần
thời gian quá dài kỳ thật là một chuyện rất nguy hiểm. Dù sao nơi này
cũng không phải là phim hoạt hình, nhân vật phản diện luôn đợi nhân vật
chính lảm nhảm nửa ngày, chuẩn bị nửa ngày mà vẫn ở đối diện nhìn thôi
không động thủ. Chẳng qua là nghe nói Thái Cực Kiếm pháp sau khi luyện
tới đại thành thì tốc độ nhanh đến đáng sợ. Trên ý nghĩa nào đó mà nói,
bộ võ công Thái Cực Kiếm pháp có tốc độ hoàn toàn tùy tâm này cũng thật
đáng cái tên ‘tuyệt học của nó.
Nhưng nói một ngàn một vạn lần
thì, đối diện với Hồ Vương, thực lực chênh lệch thực sự là quá lớn. Ở
trước mặt kẻ có cường đại thực lực, hết thảy ý nghĩ đều trở nên không
thiết thực.
Bất Khí quả thực rút kiếm xông lên, nhưng mà hắn vạn
lần không ngờ là, ở thời khắc mấu chốt nhất chính Huyền của Tịch Thành
đã cứu hắn. Nhìn mấy dây huyền cứng rắn kỳ quái của Tịch Thành, trong
lúc nhất thời Bất Khí quả thực muốn chửi thề. Tịch Thành cũng là đầu đầy quạ đen, nghĩ thầm người chưa từng hợp tác qua thật sự không thích hợp
lâm thời tổ đội để khiêu chiến BOSS khó khăn như vậy.
Thời gian 5 giây lướt qua trong giây lát. Thời gian vừa hết, Tịch Thành liền bị vây ở vị trí nguy hiểm nhất. Lần trước Hồ Vương đã nhớ được cô, lần này cô
đến đây, không phải là muốn chết thì là gì? Vì thế Tịch Thành bất đắc dĩ phải cùng Hồ Vương một lần nữa triển khai cuộc chiến người truy kẻ
chạy.