Bởi vì Tịch Thành không có khinh công, tốc độ của cô trong mắt Bất Khí
chẳng khác nào rùa bò. Nhận thấy sắp bị đuổi kịp, Tịch Thành trong cái
khó ló cái khôn trực tiếp dùng Huyền quấn lấy một nhánh cây đại thụ. Đợi Hồ Vương đi đến trước mặt rồi mới nhẹ nhàng nhảy lên, đạp thân thể Hồ
Vương mà lên cây.
Nhưng cho dù là như vậy, cô vẫn lại bị thương.
Cô nhẹ nhàng thở ra, vội vã lấy một viên thuốc bỏ vào trong miệng.
Hành động này của cô đều lọt vào tầm mắt của Bất Khí, hắn không khỏi bắt đầu bội phục Tịch Thành.
Hắn nghĩ thầm, tại cái thời điểm dược phẩm khan hiếm thế này mà cô cũng dám coi dược phẩm là kẹo để ăn, tiền đồ quả nhiên rộng lớn thênh thang nha…
Nếu hắn biết được trên thân Tịch Thành mang 9000 vạn lượng hoàng kim dược phẩm thì không biết sẽ có ý tưởng đặc biệt nào không.
Tỷ như cảm thấy cuộc sống bất công; Tỷ như nguyền rủa tổ tông mười tám đời nhà Tịch Thành không có cơm ăn…v.v
Nhiệm vụ hiện tại của Tịch Thành là phải nghĩ biện pháp dẫn Hồ Vương rời đi,
bởi vì thời điểm cô nhảy lên cây thì phát hiện ra Hữu Khuyết ẩn núp đằng sau bụi cỏ đang di động hướng về phía cây Bất túy. Vì thế cô gửi tin
nhắn cho Bất Khí, Bất Khí lập tức lĩnh hội rồi cầm kiếm đâm tới Hồ
Vương. Trong mắt Hồ Vương lộ ra khinh thường, nó linh hoạt tránh thoát
rồi phản thủ đánh Bất Khí nằm lăn ra đất.
Tịch Thành thấy vậy cảm thấy có chút buồn cười, ngày hôm nay Bất Khí thật đúng là bị Hồ Vương
đùa thảm, vừa nghĩ vậy cô cũng vừa rút kiếm hướng Hồ Vương đâm tới.
Nhưng Tịch Thành cũng không phải không có suy tính, cô lợi dụng Huyền đu đưa
qua lại trên mấy nhánh cây, Khinh Tuyết kiếm trong tay không ngừng phát
ra kiếm quang, nhẹ như bông tuyết xinh đẹp lại tàn nhẫn. Trong lúc nhất
thời, Bất Khí còn lại có chút xíu máu đang nằm trên mặt đất nhìn xem mà
ngây người. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hiệu quả kiếm quang rung
động như thế.
Hồ Vương không còn để ý đến Bất Khí nữa mà bắt đầu
nghiêm túc chiến đấu với Tịch Thành, thế này mới giúp cho Bất Khí có cơ
hội tạm nghỉ ngơi.
Không thể không nói, lực công kích của Khinh
Tuyết kiếm thật biến thái. Thánh Hà thủy cùng Bạch Hàn thiết đều là
nguyên liệu đúc binh khí rất cứng rắn, kiếm tạo ra từ chúng tự nhiên
tuyệt không tệ. Hơn nữa Tịch Thành lợi dụng Khê Tinh bật qua bật lại
trên cây, trước mắt thì không bị thương đến. Nhưng mà vết thương trước
đó vẫn còn tại, cô cũng không dám quá mức cố sức.
Nhìn qua thì
thấy Tịch Thành giống như con khỉ xuyên qua cây cối, còn Hồ Vương lại
không biết bay, chỉ có thể ở dưới gốc cây miễn cưỡng phòng thủ. Trải qua một hồi triền đấu, dù là Hồ Vương cũng đã bắt đầu không kiên nhẫn, còn
Tịch Thành thì dùng Huyền cùng kiếm phối hợp lưu loát như nước chảy mây
bay.
Trong lúc này hình như Tịch Thành có nghe được tiếng hệ
thông thông báo, nhưng cô căn bản không có thời gian để phân tâm, cô
muốn dẫn dụ Hồ Vương rời đi để tạo ra cơ hội cho Bất Khí cùng Hữu
Khuyết.
Tịch Thành ý thức nhìn liếc qua Bất Khí, hắn vẫn nằm tại
chỗ bất động. Tịch Thành cực kỳ không hiểu liền đối với Bất Khí hô to:
“Tôi nói này Bất Khí, anh còn nằm ở đó làm chi? Đã chết thì mau hóa
quang, không chết thì qua giúp một tay đi chứ.”
Bất Khí vô lực ngồi dậy, ủ rũ nói với Tịch Thành: “Tôi hết dược rồi, chỉ còn dư lại chút máu nên không thể động đâu.”
Tịch Thành trợn mắt, không mua dược mà ngươi còn dám đấu với 95 cấp BOSS,
ngươi trâu bò! Vì vậy cô xoay người ‘bay’ đến một cái cây khác, hô to:
“Bất Khí, há mồm ra.”
Bất Khí không hiểu được ý của Tịch Thành, yếu ớt hỏi: “Há mồm làm cái gì?”
Tịch Thành bất đắc dĩ lắc đầu: “Bảo anh há mồm thì anh liền há, dong dài như vậy làm gì?”
Nghe vậy Bất Khí cũng không hỏi nhiều nữa, ngoan ngoãn há miệng ra.
Tịch Thành vừa đánh với Hồ Vương vừa xem xét cơ hội ném huyết dược vào miệng Bất Khí. Đợi cho Bất Khí gần như khôi phục lại hoàn toàn định qua hỗ
trợ thì thấy Tịch Thành đã rớt thẳng từ trên cây xuống.
Hồ Vương
gặp cô ngốc này tự mình rớt xuống, canh chuẩn cơ hội một chân vồ đến như là đang nói ‘Đồ con nít, ai bảo ngươi chọc ta, chơi chết ngươi!” Vì thế Tịch Thành mang theo vẻ mặt không cam lòng hóa quang mà đi.
Bất Khí có chút không rõ, đang tốt lành sao tự nhiên Tịch thành lại ngã xuống chứ?
Hắn định xông lên đấu tiếp một hiệp với Hồ Vương, dù sao Hồ Vương cũng đã
bị Tịch Thành làm khó thật lâu, cơ hội như vậy sau này chưa chắc có
được. Biết đâu lại nghe Tịch Thành gửi tin đến nói cho hắn: “Bất túy đã
hái được, mau trở lại.”
Thì ra trong khoảnh khắc từ trên cây rớt
xuống, Tịch Thành nhận được tin của Hữu Khuyết nói quả đã hái được. Mà
nguyên nhân Tịch Thành ngã xuống cũng bởi vì nội lực tiêu hao hết vì bị
âm báo tin nhắn làm giật mình mà quên uống dược…
Có thể nói, lần này Tịch Thành là bị Hữu Khuyết hại chết…
Trở lại bên trong căn phòng nhỏ của Hứa Uyên, Hữu Khuyết đã hoàn tất khâu chuẩn bị ủ loại rượu ngon mới.
Bất Khí hỏi Tịch Thành nguyên nhân cô bị rơi xuống, Tịch Thành dùng bộ dạng ‘thương tâm muốn chết’ kể cho hắn nghe sự tích tử vong của mình. Vì thế Bất Khí điên cuồng cười không ngừng, còn Hữu Khuyết bị mọi người nhất
trí khinh bỉ. Đương nhiên Tịch Thành cũng không quên khinh thường hành
vi vô sỉ không mua dược mà đi đánh BOSS của Bất Khí.
Bất Khí khóc không ra nước mắt, thật sự không phải hắn không muốn mua, mà là quyền
hạn mua dược trong năm nay của hắn đã hết. Chuyện này là không có biện
pháp kháng cự, dường như chuyện này không nên trách hắn đi…
Tịch Thành đổ mồ hôi trộm, cho hắn cùng Hữu Khuyết mỗi người 200 viên huyết dược và nội lực dược. Rồi lại cho Hứa Uyên 500 viên.
Sau khi thấy đống thuốc Bất Khí hô to nhảy dựng lên, ánh mắt nhìn Tịch Thành cũng như đang nhìn người ngoài hành tinh.
Tịch Thành giải thích sơ qua sự việc một chút, lại thu được sự nhất trí khinh bỉ từ Hữu Khuyết cùng Bất Khí.
Nhưng mà khinh bỉ là khinh bỉ, dược vẫn phải lấy, hiện tại trên giang hồ thứ
hiếm nhất chính là huyết dược và nội lực dược, chừng này nếu đem ra
ngoài bán hắn xác định chắc chắn sẽ phát tài. Nghĩ đến hình tượng mình
làm địa chủ trong tương lai, Bất Khí không khỏi ngây ngô cười.
Tịch Thành toát mồ hôi lạnh, cô cảm thấy hình tượng của Bất Khí bắt đầu trở nên đáng khinh.Tịch Thành nhớ tới hình như lúc cô đang đánh nhau với Hồ Vương thì có nghe
thấy thông báo gì đó từ hệ thống, cũng không rõ là gì nên cô liền mở hệ
thống tin tức ra nhìn xem. Không xem thì thôi, xem rồi cô liền ngây ngẩn cả người.
Có khi hạnh phúc tới quá nhanh, ngược lại cô không biết nên phản ứng như thế nào.
Bất Khí cùng Hữu Khuyết thấy Tịch Thành vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích còn tưởng rằng cô bị Hồ Vương đánh cho choáng váng.
Ngẫm lại cũng đúng, Tịch Thành vốn chỉ là một cô gái, hết lần này đến lần
khác bị thương, hết lần này đến lần khác tử vong, hơn nữa trên người cô
còn vác theo cái quy định biến thái của công ty trò chơi. Bất Khí gặp
qua rất nhiều nữ nhân, có mắc cỡ ngại ngùng, có chít chít méo mó, nhìn
thôi hắn cũng đã phiền chết. Hắn thích những cô gái kiên cường. Mà Tịch
Thành chính là cô gái như thế. Tuy rằng thích này cũng không phải là
yêu…
Hắn vỗ vỗ bả vai Tịch Thành hỏi: “Sao vậy? Vết thương đau sao?”
Tịch Thành hoàn hồn, máy móc quay đầu, mở hệ thống tin tức của mình ra cho
Bất Khí xem. Trong nháy mắt, Bất Khí cũng sững sờ ra đó, nội tâm phức
tạp vô cùng.
Hệ thống tin tức viết như thế này:
Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi Tịch Thành Điện Hạ tự nghĩ ra cao giai thượng phẩm Khinh công, xin hãy đặt tên.
Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi Tịch Thành Điện Hạ tự nghĩ ra tuyệt học Kiếm pháp, xin hãy đặt tên.
Hệ thống thông báo: Bởi vì người chơi Tịch Thành Điện Hạ tự nghĩ ra Khinh
công và Kiếm pháp là hỗ trợ lẫn nhau, xin hỏi có dung hợp hay không?
Hệ thống thông báo: Bởi vì người chơi Tịch Thành Điện Hạ là người chơi thứ 6 nghĩ ra tuyệt học võ công, hệ thống đặc biệt thưởng cho một thanh cao giai Ngọc tiêu Toái Vũ. Cũng thông cáo toàn server.
Tịch Thành
đang bị tin tức này ‘đả kích’ không nhẹ. Bất Khí càng là hét lớn ông
trời bất công. Chỉ cần tán loạn qua lại trên cây giống con khỉ vậy thôi
mà cũng có thể sáng chế ra tuyệt học? Ừ, đáng giá thử một lần.
Mà Hữu Khuyết lại tương đương bình tĩnh, nguyên nhân là hắn đã nghe qua hệ thống thông cáo.
Tịch Thành chọn dung hợp khinh công cùng kiếm pháp, cũng đặt tên là Tàn Sương Bại Tuyết.
Tàn Sương Bại Tuyết: Tuyệt học võ công, phân thành Khinh công cùng Kiếm pháp.
Tàn Sương: Khinh công, trên không trung không bị hạn chế, được tự do hành động.
Bại Tuyết: Kiếm pháp. Khi xuất kiếm cần dùng đến nội lực, lực công kích cường đại.
Tịch Thành nghĩ lại, có khả năng là trong lúc chiến đấu cùng Hồ Vương, cô
lợi dụng Khê Tinh làm ra động tác có biên độ lớn nên ngược lại tạo thành một bộ võ công.
Nhưng khi nghĩ vậy thì cô lại không quá hiểu
được, hình như Hứa Uyên đã từng nói sau khi buộc định Khê Tinh cô sẽ
không thể lại học bất cứ loại tuyệt học võ công nào nữa? Tịch Thành hỏi
Hứa Uyên thì được đến câu trả lời là, sau khi buộc định Khê Tinh, cô
không thể học tập tuyệt học võ công mà trong trò chơi đã có, còn tự nghĩ ra được thì không tính đến.
Thế là Tịch Thành cảm ơn nắm chặt
tay Hữu Khuyết, nếu không phải cái nhiệm vụ hủy người không biết mệt của hắn thì võ công này chắc sẽ không có.
‘Vô tâm sáp liễu liễu thành ấm’[1] quả nhiên thật khích lệ lòng người.
Lại kiểm tra ba lô, một cây Ngọc tiêu lẳng lặng nằm ở bên trong, Tịch Thành lấy nó ra cần thận đánh giá.
Toái Vũ: Cao giai Ngọc tiêu, âm sắc trong trẻo tuyệt hay. Không có lực công kích, không có lực phòng ngự.
Tịch Thành cũng không có gì bất mãn, thu hồi ngọc tiêu, nói tạm biệt với Hữu Khuyết cùng Bất Khí rồi logout.
Sứt hấp dẫn của những võ công loại như tuyệt học rất cao, người chơi tân
tân khổ khổ khắp nơi bôn ba vì muốn gặp được kỳ ngộ, nhưng là kỳ ngộ
chính là kỳ ngộ, nghĩa cũng như tên, khả ngộ mà không thể cầu.
Tuyệt học võ công toàn bộ trò chơi cũng chỉ có 100 bộ, nhiều người chơi như
vậy thì làm sao mọi chuyện đều có thể theo ý người được. Cho nên có một
đoạn thời gia rất dài, người chơi vắt óc suy tính muốn thử xem mình có
thể tự nghĩ ra một bộ tuyệt học hay không. Sự thật chứng minh, chuyện
này thật sự là quá mức khó khăn. Theo thời gian thực tế thì trò chơi này đã qua 1 năm, thêm bộ Tịch Thành vừa nghĩ ra nữa mới được 6 người có
thể tự nghĩ ra tuyệt học, hiệu suất có thể tưởng tượng là bao nhiêu.
Thật ra mười người chơi đầu tiên tự nghĩ ra tuyệt học đều sẽ được thông cáo
toàn server và được đến thưởng cho, chẳng qua ba người đầu tiên nhận
được là tang bị công phòng cường đại, mà thứ tư đến thứ mười nhận được
đều là trang bị chức nghiệp vô công vô phòng.
Toái Vũ của Tịch Thành là một trong số đó.
Âm sắc và phẩm chất của nó đều là thượng đẳng, nhưng lại không có lực công kích cùng phòng ngự, nằm trên tay người luyện võ chẳng khác nào phế
phẩm.
Cũng may Tịch Thành cũng rất thích âm nhạc, Toái Vũ này rất hợp ý cô.
Tuy rằng, cô căn bản không biết thổi thế nào…
Mà lúc này ở đầu đường Tương Dương, Phương Hận Vãn một thân thanh sam đang nhìn về hướng Di Tin Cốc xa xa, trên mặt lộ ra mỉm cười lại không che
giấu được sự thương cảm, hắn lẩm bẩm: “Xem ra, người đó sẽ đến tìm tôi
báo thù nhanh thôi.”
[1] Câu đầy đủ là: ‘Hữu ý tài hoa hoa bất
khai, Vô tâm sáp liễu liễu thành ấm’, có nghĩa là cố ý dốc sức làm việc
gì đó nhưng lại không thành công, còn không dự liệu dự tính trước lại
đạt kết quả bất ngờ trong một việc khác.