Một lần… Hai lần… Ba lần…
Mười bảy lần… Mười tám lần… Mười chín lần…
Tịch Thành đứng tại chỗ không nhúc nhích, đối diện cô là một con hồ ly màu trắng như tuyết.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, Tịch Thành cùng Hồ Vương chiến đấu không biết bao
nhiêu lần, nhưng cuối cùng đều có kết cục Tịch Thành hóa quang mà đi.
Hữu Khuyết đã làm ra loại rượu mới tên là Thiên Lí Túy, mà hắn cuối cùng
cũng trở thành Tông sư Nhưỡng tửu sư như ý nguyện. Để cảm tạ Tịch Thành
vì làm nhiệm vụ giúp hắn mà chết 2 lần, hắn đưa cho Tịch Thành 20 vò
Thiên Lí Túy làm tạ lễ, sau đó liền rời sơn cốc trở về giao nhiệm vụ.
Mà Bất Khí cũng đã đấu với Hồ Vương vô số lần, thủy chung vẫn vô pháp
chiến thắng nên cấp bậc giảm dần xuống còn 50 cấp, giờ phải trở về Võ
Đang tu luyện.
Sau khi Bất Khí và Hữu Khuyết rời khỏi, sơn cốc
trở nên an tĩnh hơn nhiều, Tịch Thành lại quay về với những ngày một
mình đánh quái luyện kiếm.
Bởi vì có Hồ Vương làm đối thủ, Càn
Khôn Lưu Niên của Tịch Thành đều đã luyện đến 100% độ thuần thục. Mà
kiếm pháp và khinh công cô cũng đã đạt đến cảnh giới nước chảy mây trôi. Tịch Thành hết lần này đến lần khác tử vong, cấp bậc từ 47 cấp rơi
xuống còn 20 cấp, lại luyện đến 40 cấp, sau đó rơi xuống còn 11 cấp, cứ
tăng tăng giảm giảm không ngừng nghỉ…
Lại trôi qua 13 năm nữa,
Tịch Thành ước chừng đã ở Di Tinh Cốc suốt 24 năm. Cô suy nghĩ một chút, có lẽ đã đến lúc cô xuất cốc rồi.
Cô quyết định đến chỗ Hồ Vương lần cuối cùng, bất luận thua thắng vẫn phải đến nói lời cáo biệt với
lão bằng hữu nhiềm năm qua bồi cô luyện kiếm.
Hồ Vương đã quen,
13 năm qua, nó đối diện với cô gái không ngừng đến khiêu chiến nó, cũng
không ngừng bị nó vồ chết, nhưng mà vẫn không ngừng lại. Cứ mãi như vậy, nếu một ngày Tịch Thành không xuất hiện, ngược lại nó lại cảm thấy cả
người không được tự nhiên.
Mà lúc này đây, nó quả nhiên không đoán sai. Cô lại tới nữa.
Tịch Thành há mồm thở hổn hển, tay cầm Khinh Tuyết kiếm đứng ở trước mặt Hồ Vương.
Bây giờ Tịch Thành đã 76 cấp, mà trên giang hồ cấp bậc cao nhất hiện tại là 83 cấp.
Người chơi một khi ra khỏi Tân Thủ thôn sẽ có rất nhiều chuyện chờ bọn họ đi làm. Dựng bang, lập nghiệp, đánh nhau, thành danh…
Đặc biệt sau khi biết được cấp bậc không ảnh hưởng lớn đến thực lực thì
phần lớn người chơi buông tha cho luyện cấp mà đổi mục tiêu qua thực
chiến hoặc PK.
Tịch Thành đánh quái ngày đêm không ngừng suốt 13
năm, cho nên dù tốc độ thăng cấp của cô chậm hơn 3 lần so với người khác thì cô vẫn đuổi kịp đa số người, đưa cấp bậc lên vị trí thứ 9 trên Bảng xếp hạng.
[Trường Kiếm Thiên Nhai] không có nhiều Bảng xếp hạng, nếu có thì chỉ là Bảng cấp bậc và Bảng danh vọng do Ban quản trị game
công bố mà thôi. Trên bảng xếp hạng liệt kê mười người chơi đứng đầu mỗi bảng, mà đây cũng chỉ là một phần mà thôi, không thể đại biểu thực lực
của một người được. Còn lại các bảng xếp hạng khác là do người chơi tự
lập ra, Ban quản trị không tham gia vào. Mọi người cũng chỉ là cười trừ
mà thôi.
Trong 13 năm này, công ty trò chơi lại nâng cấp hệ thống vài lần, chủ yếu là tung ra một bộ Võ lâm Đồ lục, trong sách ghi lại
các loại cao giai binh khí, cao giai và tuyệt học võ công cùng người chế tạo. Có thể nói, đây là một bộ ‘kim chỉ nam’ của võ lâm, người chơi chỉ cần tốn 50 lượng bạc là có thể mua được nó từ cửa hàng.
Còn nữa chính là giá của Chỉ đông dược tăng mạnh, có lẽ là muốn kiếm tiền từ những người như Tịch Thành.
Tịch Thành không quản nhiều như vậy, cô chỉ chuyên tâm chiến đấu cùng Hồ
Vương. Qua vài hiệp, cô vẫn không có cách nào đả thương Hồ Vương, Hồ
Vương cũng không cách nào đả thương cô, một người một thú cứ giằng co
như vậy.
13 năm, Tịch Thành tiến bộ rất nhiều khiến Hồ Vương kinh thán, mà chính Tịch Thành cũng không ngờ tới.
Cả người lẫn hồ đều đã mệt, Tịch Thành quyết định một chiêu định thắng
bại. Cô nắm chặt Khinh Tuyết kiếm, rót toàn bộ nội lực còn lại vào kiếm
rồi vận khởi khinh công đâm thẳng về hướng Hồ Vương. Này một chiêu Tịch
Thành không hề có bất kỳ động tác dư thừa nào, cứ một kiếm thuận thế mà
qua. Nhưng là Hồ Vương cũng không phải ngồi không, nó nhẹ nhàng nhảy
sang phải một bước, Khinh Tuyết Kiếm sượt qua hai má nó, trong lúc nhất
thời Tịch Thành không ngừng lại được mà cứ đâm thẳng về phía trước. Thời khắc mấu chốt Tịch Thành dùng Huyền quấn lấy cổ Hồ Vương, dựa vào khí
lực của nó mà mạnh mẽ xoay người lại, ném thẳng Khinh Tuyết kiếm ra
ngoài.
Tịch Thành đứng vững lại được thì Khinh Tuyết kiếm đã đâm
vào thân thể của Hồ Vương. Nhưng mà, Hồ Vương vẫn chưa chết. Tịch Thành
đương nhiên cũng không muốn mạng của nó. Dù thế nào đi chăng nữa thì nó
vẫn là BOSS mạnh nhất trong sơn cốc của cô, tuy nó không chịu nghe lời
nhưng cũng được coi là lính của mình thôi. Mà nếu nó có phạm phải tội gì thì cũng không đáng chết. Vì thế cô lấy ra Huyết dược đút cho Hồ Vương
uống.
Hồ Vương có chút không hiểu, hồ nghi nhìn cô.
Tịch
Thành cười cười nói: “Lão bằng hữu, ta muốn xuất cốc, sau này sẽ không
đến đấu với ngươi nữa. Bắt ngươi giúp ta luyện kiếm nhiều năm như vậy,
cảm tạ.” Dứt lời, cô cũng không quan tâm Hồ Vương có nghe hiểu được cô
nói hay không liền đứng dậy rời đi.
Mới vừa đi hai bước, Tịch Thành chợt nghe thấy hệ thống thông báo.
Đinh! Hệ thống thông báo: Người chơi Tịch Thành Điện Hạ Di Tinh Cốc nhất tinh 23 cấp Hồ Vương muốn quy thuận ngài, xin hỏi có nhận hay không?
Tịch Thành bị tin tức này làm giật mình đứng ngây ra đó. Cô quay đầu ngây
ngốc nhìn chằm chằm Hồ Vương, mà Hồ Vương cũng đang chờ mong nhìn về
phía cô.
Cô đi đến sờ đầu Hồ Vương, hỏi: “Không thành vấn đề
sao? Sau khi trở thành sủng vật sẽ không còn tự do như thế này, cho dù
vậy ngươi cũng nguyện ý theo ta sao?” Dường như Hồ Vương cũng nghe hiểu
được lời Tịch Thành, gật gật đầu.
Nhặt được bảo vật rồi! Mặc dù tác dụng không lớn trong thực chiến, nhưng phong cách của nó thì không còn gì để nói nha.
Đinh! Hệ thống thông báo: Người chơi Tịch Thành Điện Hạ thành công thu phục
Di Tinh Cốc nhất tinh Hồ Vương, xin hãy đặt tên cho nó.
Tịch Thành ngồi xổm xuống vuốt đầu Hồ Vương, cười nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi gọi là Tuyết Hồ nhé.”
Hồ Vương gật gật đầu yên lặng đi theo phía sau Tịch Thành.
Tịch Thành nghĩ, thì ra Tuyết Hồ đã nhất tinh rồi sao…
Ở [Trường Kiếm Thiên Nhai], bất luận người chơi, NPC hay quái đều giống
nhau, một khi đến 100 cấp liền tự động chuyển thành nhất tinh, sau đó
bắt đầu tính lại từ 1 cấp. Giá trị nội lực cũng giống vậy, một khi vượt
qua con số 10 vạn sẽ chuyển thành nhất tinh, sau đó tính toán lại từ
đầu.
Trong thời gian 13 năm, Tuyết Hồ đã là nhất tinh 23 cấp Hồ Vương.
Tịch Thành tạm biệt Hứa Uyên, thu Tuyết Hồ vào sủng vật không gian liền rời khỏi sơn cốc.
Tịch Thành đi đến Thiên Lí thôn, trước tiên đi đến tiệm thuốc mua phần dược
năm nay được phép mua. Tuy rằng thân mang 9000 vạn lượng hoàng kim dược
phẩm, nhưng cô cũng sẽ không buông tha cho bất kì cơ hội mua dược nào,
tuy rằng mỗi năm chỉ có thể mua 10 viên mỗi loại Huyết dược cùng Nội lực dược, nhưng suy nghĩ cho sau này, dược phẩm càng nhiều càng tốt. Cho dù chỉ là một viên cũng có thể ở thời khắc quan trọng cứu mình một mạng.
Có lẽ bởi vì mối buôn bán 13 năm trước quá lớn, ông chủ tiệm thuốc thế
nhưng còn nhớ rõ Tịch Thành. Nhìn thấy Tịch Thành đi đến, hắn cũng là
cung kính tiếp đón.
Sau khi mua dược, Tịch Thành quyết định đi
đến chỗ trưởng thôn để truyền tống đi thành phố lớn, lại nghe phía sau
lưng một mảnh tiếng kêu thảm thiết không dứt.
Tịch Thành buồn bực, xoay người thì nhìn thấy một đám người liều mạng chạy về phía cô.
Tịch Thành nghĩ rằng: Ta không có trêu chọc ai mà? Chuyện này là sao vậy chứ?
Bất đắc dĩ Tịch Thành chuẩn bị xong tư thế chiến đấu, nếu ai ra tay với cô cô liền giây hắn.
Nhưng mà cô chờ hoài không thấy ai xông vào cô. Vốn tưởng sẽ phải một lần đại khai sát giới, không ngờ là tất cả mọi người đều gào to hét lớn chạy
ngang qua chỗ cô, hoàn toàn không nhìn đến cô một cái. Thế này càng làm
cô khó hiểu.
Cô túm lấy cánh tay của một người, túm mạnh hắn sang bên cạnh hỏi: “Xin hỏi, vì sao các anh đều bỏ chạy vậy?”
Người chơi kia dừng lại thở hổn hển: “Việc này… Việc này… Vị đại tỷ này cũng
chạy mau đi, không biết kẻ nào xui xẻo bị ma xui quỷ khiến thế nào lại
dẫn một đống quái vật xuống núi. Phần lớn mọi người đều đã bị giết qua
vài lần. Chạy mau đi, nếu không sẽ không kịp mất.” Nói xong hắn liền
nhanh chân bỏ chạy, hoàn toàn không nhìn thấy Tịch Thành sắc mặt biến
đen thui.
Tịch Thành không suy nghĩ nhiều như vậy, trên đầu có
một đàn quạ đang bay. Cô hiện tại rất buồn bực, buồn bực muốn đâm đầu
vào tường, có lầm không đây chứ? Ngươi một người thoạt nhìn hơn 30 tuổi
lại bảo ta mới chỉ 20 hai tiếng ‘ĐẠI TỶ’? Còn có thiên lý hay không
chứ???!!!
Tịch Thành còn đang oán giận vô duyên vô cớ bị cộng
thêm tuổi thì quái cũng đã đuổi đến trước mặt. Tịch Thành càng nghĩ càng buồn bực, càng nghĩ càng tức giận. Cô ngẩng đầu, nhìn sườn núi một mảnh đen ngòm, thường thường còn điểm thêm vài điểm bạch quang, rất chói
lọi. Vì thế cô cũng lười nghĩ nhiều nữa, cùng đám quái tự chui đầu vô
lưới này ‘chào hỏi’.
Đám quái này cũng không có mắt, không có
chuyện gì làm lại chọn đúng thời điểm tâm tình cô không tốt mà đến làm
phiền, vừa vặn trở thành đối tượng trút giận của cô. Cũng may quái ở Tân Thủ thôn cấp bậc không cao, đối với Tịch Thành đã 76 cấp mà nói chính
là một giây giết một cái.
Nhưng mà chỗ này là đâu? Chỗ này là Tân Thủ thôn nha! Tân Thủ thôn đều là người mới dưới 10 cấp. Nhìn thấy đám
quái đã giây bọn họ hết lần này đến lần khác lại bị Tịch Thành giây giết như đang khiêu vũ, tất cả mọi người đều ngây người. Thật nhiều người
dừng lại cước bộ không chạy nữa, chỉ đứng ở đó nhìn Tịch Thành nhất cử
nhất động nhất chiêu nhất thức.
Lúc này Tịch Thành còn đang tức giận, lại nghe xung quanh bắt đầu ào ào nghị luận.
Có người hô to: “Wow, cao thủ kìa!”
Còn có người nói: “Oa, quá tuyệt! Tiên nữ hạ phàm nha~”
Lại có người nói: “Trời ạ, không phải là Vương mẫu nương nương đó chứ? Thực lực này, lại xinh đẹp như vậy nhất định là Vương mẫu nương nương!”
Trên đầu Tịch Thành một giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu lặng lẽ rơi xuống,
trong lòng mắng bậy: “Khốn kiếp! Có lầm hay không vậy? Vương mẫu nương
nương? Vương cái đầu ngươi đó! Không biết Vương mẫu nương nương già thế
nào sao? Ta đây thanh xuân phơi phới, chỗ nào giống với lão yêu bà Vương mẫu nương nương chứ?!”
Người xung quanh còn đang bảy miệng tám
lời, bức tranh Tịch Thành chiến đấu cùng với một mảnh tiếng kêu thảm
thiết cộng với một loạt bạch quang trở nên phá lệ đẹp đẽ.
Tịch
Thành nhìn xem phía sau một rừng quái đông nghìn nghịt, trong lòng cũng
nhộn nhạo. Tuy rằng đánh cũng không cố sức, nhưng số lượng thế này thì
phải đánh đến bao giờ chứ? Hơn nữa, lấy cấp bậc hiện tại của Tịch Thành, chừng đó quái cũng chẳng cho cô bao nhiêu kinh nghiệm, nếu tiếp tục
đánh tiếp thì thật lãng phí thời gian. Xem cơn giận cũng đã tiêu tán
không sai biệt lắm, Tịch Thành vận khởi khinh công nhanh chóng ly khai
hiện trường.
Kỳ thật cũng đáng thương bọn quái, chỉ vì một câu
‘đại tỷ’ của vị nhân huynh nào đó mà khiến cho chúng nó trở thành đối
tượng phát tiết của Tịch Thành. Mà Tịch Thành không biết, ngày nào đó
trên diễn đàn xuất hiện mấy bài post miêu tả về sự kiện lạ ‘đồ sát’ Tân
Thủ thôn lần này. Nào là [Tân Thủ thôn xuất hiện thần bí cao thủ], [Tân
Thủ thôn kinh hiện Vương Mẫu Nương Nương], [Tân Thủ thôn quái vật bạo
động, tiên nữ hạ phàm thay người chơi giải vây]
Hoàn hảo Tịch
Thành không nhìn thấy mấy bài viết này, bằng không cô thật không biết
nếu có một ngày Địa Cầu không còn chỗ cho cô dung thân thì cô nên làm
cái gì bây giờ…
Mà trong đó có một bài post tiêu đề là [Treo giải thưởng tìm kẻ dẫn phát quái vật bạo loạn ở Thiên Lí thôn]. Nội dung cơ
bản là: Người chơi nào đó dẫn phát quái vật ở Thiên Lí thôn bạo loạn,
những người chơi khác bị liên lụy chết thảm. Hiện treo giải thưởng tìm
đầu sỏ gây nên để đòi lại công đạo. Bởi tính nghiêm trọng của sự kiện
này, sự kiện người chơi nào đó ở Thiên Lí thôn bị giết hơn 70 lần đã bị
người lôi lên khỏi mặt nước, nhất thời Thiên Lí thôn thanh danh lan
rộng.
Sau này Tịch Thành có nghe nói, người dẫ phát quái vật bạo loạn bị người thụ hại tập thể vây ẩu, tình trạng vô cùng thê thảm