Vừa mới tiến vào Kiếm Trủng, mọi người bắt đầu quan sát xung quanh. Đừng nhắc tới, bốn phía đều là cảnh ‘tối lửa tắt đèn’ đến bóng dáng của quỷ
cũng không thể thấy. Những gì có thể thấy, chính là trước mắt hoàn toàn
tối đen.
Thường thường còn có thể nghe thấy ai đó hỏi: “Có ai mang đèn dầu không?” Mọi người đều không có trả lời.
Nói thật, ai rảnh rỗi mang theo thứ đó làm chi? Mà lúc này ai cũng hết chỗ
nói rồi. Ở đây một mảnh tối đen, đưa tay lên không thấy rõ năm ngón, vậy muốn làm sao có thể đi về phía trước chứ?
Sáu người cứ như vậy
ngây người tại chỗ một đoạn thời gian, ai cũng không dám tự tiện hành
động. Bởi vì ai cũng không dám cam đoan tại tình huống như vậy sẽ có
dạng nguy hiểm gì đang chờ bọn họ.
Đại khái trôi qua khoảng ba bốn phút, trước mắt dần dần sáng lên.
Ở trong bóng tối một khoáng thời gian, đột nhiên gặp ánh sáng sẽ không
quá quen thuộc, cho nên khi ánh sáng xuất hiện, tất cả đều nhắm mắt lại
theo bản năng. Đợi sau khi chậm rãi thích ứng, mọi người mới phát hiện
trên tay Tiêu Lãnh xuất hiện một cái đèn dầu.
Tịch Thành không
còn gì để nói nữa, cô hỏi Tiêu Lãnh: “Ông có đèn dầu sao đến bây giờ mới chịu lấy ra hả?” Mọi người nhất trí gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tiêu Lãnh liếc Tịch Thành một cái, nói: “Cái này ta mới mua được từ cửa hàng của người chơi.”
Mọi người gật đầu, tại sao ai cũng quên mất còn có hệ thống này đâu? Có hệ
thống cửa hàng của người chơi, lúc ở ngoài cửa Kiếm Trủng có tất yếu vì
thiếu một thanh kiếm mà phát sầu sao?
Bị coi thường! Tự tìm ngược! Lãnh phí thời gian! Lãng phí sinh mệnh!!!!
Mọi người dựa vào ánh sáng mỏng manh của đèn dầu gian nan tiến về phía trước.
Tịch Thành giờ phút này đã hoàn toàn khinh bỉ nhân viên thiết kế Kiếm Trủng của công ty trò chơi.
Lúc này trước mắt mọi người xuất hiện một con đường nhỏ đến mức không biết
nên dùng từ gì để hình dung. Thân hình kiều nhỏ Hoa Tưởng Dung tiến lên
thử một lần, độ rộng đại khái chỉ có thể một người miễn cưỡng thông qua.
Tiêu Lãnh nhìn mọi người, đưa cho Tàn Dạ một cái đèn dầu, nói: “Hiện tại
chúng ta lần lượt tiến tới, Tàn Dạ, võ công của anh tương đối cao nên
anh đi đầu tiên, tiếp theo là tôi, sau đó là Hoa Tưởng Dung. Thương
Thiên, anh đi phía sau chiếu ứng.”
Nói xong nghiêng đầu sang Tịch Thành nói tiếp: “Tịch Thành, xét về tính đặc thù võ công của bà, bà đi
phía sau Thương Thiên, Hàn Nha đi ở cuối cùng lo đằng sau. Nói như vậy,
nếu phía trước hay phía sau có vấn đề gì thì bà đều có thể chiếu ứng.
Không thành vấn đề chứ?” Tịch Thành và Hàn Nha gật đầu đồng ý.
Sau khi Tiêu Lãnh nói xong, mọi người dựa theo trình tự đó lần lượt đi vào con đường nhỏ.
Mấy người cũng không sốt ruộc nên đi rất thận trọng vững vàng.
Làm cho mọi người an tâm là cũng may trên đường không phát sinh chuyện gì
khiến người ta phát điên cả. Mà mọi người đều chán chường là vì, con
đường này phải đi suốt nửa giờ. Chỉ tính đèn dầu trong tay Tàn Dạ và
Tiêu Lãnh cũng đã thay đổi qua vài cái.
Không giống với con đường nhỏ tối đen, vị trí hiện tại của sáu người là một nơi rộng mở sáng ngời đèn đuốc huy hoàng, so với nửa giờ lộ trình trên con đường nhỏ tối đen
không sót chỗ nào thì hoàn toàn đối lập và rực rỡ hơn nhiều.
Tịch Thành quan sát xung quanh thì phát hiện nơi này rộng thái quá, trên bốn bức tường đều là những vật thể lớn nhỏ giống như thiết phiến, phát ra
ánh sáng thoạt nhìn rất chói mắt.
Thương Thiên tiến lên thử xem,
phát hiện tựa hồ hắn vô pháp chạm đến những thiết phiến này. Mà trên bức tường đối diện mọi người thì phủ đầy các bụi cỏ dại.
Tàn Dạ cẩn
thận đi lên phía trước, sợ vô tình có thể va phải cơ quan gì đó. Hắn đẩy ra những bụi cỏ dại trên tường, một cánh cửa thật lớn xuất hiện trước
mắt mọi người.
Nhớ đến cánh cửa lúc mới vào Kiếm Trủng, mọi người bắt đầu thấy đau đầu.
Hoa Tưởng Dung đặt mông ngồi xuống đất, than thở: “Không phải chứ? Lại là cửa nữa sao?”
Lúc này mọi người đều học thông minh, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy cánh
cửa không phải là dùng sức đẩy ra nữa mà là tìm kiếm cơ quan khắp nơi.
Nhưng một giờ trôi qua… Hai giờ trôi qua… Vẫn như cũ không phát hiện được bất cứ cái gì.
Thương Thiên có chút mất kiên nhẫn, nếu không tìm được cơ quan thì vẫn dùng
phương pháp bạo lực trực tiếp thử xem thế nào. Vì thế mọi người đều
không nguyện ý tiếp tục chờ mà đều oanh oanh liệt liệt gia nhập đại quân đẩy cửa của Thương Thiên.
Hoa Tưởng Dung hô ‘Một, hai, ba’, sáu
người cùng nhau dùng sức đẩy. Đừng nói, cánh cửa thật sự có xu thế mở
ra, tuy rằng có lẽ sẽ mất thời gian rất lâu…
Từ lúc khe cửa dần
dần mở lớn, cảnh vật chung quanh cũng bắt đầu thay đổi, trong căn phòng
lớn đột nhiên vang lên những tiếng ‘đinh đinh đang đang’.
Sáu người cũng không phải là kẻ điếc, tự nhiên đều nghe được nhất thanh nhị sở.Đến khi mọi người quay đầu mới phát hiện, tựa hồ đã hỏng chuyện rồi.
Theo cánh cửa mở ra, tất cả những thiết phiến trên các bức tường chung quanh bắt đầu rục rịch.
Tiêu Lãnh thầm nghĩ không ổn, xoay người bảo Thương Thiên, Hoa Tưởng Dung và Hàn Nha tiếp tục đẩy cửa, mà hắn, Tịch Thành cùng Tàn Dạ sẽ chú ý hướng động của chừng đó thiết phiến.
Cánh cửa đã bị đẩy ra khoảng
chừng một ngón tay, như vậy cũng đã đủ khiến ba người đẩy cửa mồ hôi đầm đìa. Nhưng là mọi người đều không dám chậm trễ, ai cũng không biết
những miếng thiết phiến trên tường này khi nào sẽ trở thành những tấm
quỷ phù lấy mạng bọn họ đâu.
Vì thế mấy người đều ngậm trong
miệng mấy viên Nội lực dược dự phòng, hơn nữa một lần lại dùng luôn vài
viên. Đối với dược phẩm mà nói, hiện tại đám người này đều xem như nhà
giàu mới nổi, cho nên lúc sử dụng dược phẩm không hề ậm ờ cũng càng
không thấy đau lòng.
Đều nói tai nạn chính là chuyện xảy ra trong nháy mắt, lời này một chút cũng không sai, bởi vì không biết chừng đó
thiết phiến khi nào sẽ phát động, mọi người thần kinh đều kéo căng đét,
thầm nghĩ rằng, muốn bắn thì bắn nhanh đi, muốn bắn lại không bắn như
vậy là đang giày vò con người ta sao?
Mà khi những tấm thiết phiến này phóng đến thật nhanh như ám khí, tâm mọi người đều nguội lạnh.
Chừng mấy trăm mấy ngàn tấm thiết phiến lớn nhỏ như vậy, phương hướng lại
loạn, muốn trốn tránh thế nào đây? Hơn nữa không biết nói gì nhất là,
hiện tại bọn người Tịch Thành không thể thối lui, quỷ mới biết đám thiết phiến đáng chết này có truy tung theo bọn họ không, nếu truy theo thì
càng tốt, nếu không, ba người còn đang đẩy cửa phía sau tuyệt đối sẽ trở thành bia ngắm thảm nhất trong lịch sử.
Nhiều thiết phiến cùng
nhau phóng ra như vậy, dù là cao thủ ám khí như Hàn Nha cũng không biết
giờ phải làm thế nào mới tốt. Trong nháy mắt, sáu người đều bị thương
đầy mình.
Tịch Thành vội nhét Chỉ đông dược vào miệng, bởi vì mua lại Di Tinh Cốc, thể chất của cô hoàn toàn không thể so sánh với người
thường được. Bị nhiều ám khí đánh trúng như vậy, thân thể đau đớn khiến
cho cô ứa mồ hôi lạnh, ngay cả tầm mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ. Cũng
may vì kiếm tiền nên trò chơi cũng cung cấp loại dược phẩm giảm đau như
Chỉ đông dược, một viên có thể bảo trì trong vòng 12 giờ không đau đớn,
bằng không Tịch Thành tin tưởng, những người mua lại sơn cốc trong trò
chơi này căn bản sẽ chơi không nổi.
Cô lắc mình một cái tránh
thoát một đợt thiết phiến, trên người lại tăng thêm vết thương. Mắt thấy đợt thiết phiến tiếp theo đã đến, số lượng lại nhiều nữa nên Tịch Thành không kịp suy nghĩ, nháy mắt vung Huyền ra. Nhất thời, một vách tường
huyền thật lớn đứng sừng sững trước mặt mọi người, ngăn cản lại toàn bộ
thiết phiến đang công kích đến.
Đinh! Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi Tịch Thành Điện Hạ lĩnh ngộ chiêu thức thứ sáu trong Càn Khôn Lưu Niên: Kết Giới.
Kết Giới: Phối hợp nội lực đồng thời tung ra trên 100 sợi huyền, hình thành một tấm chắn thật lớn ngăn cản hết thảy công kích có độ cứng rắn thấp
hơn Khê Tinh. Độ thuần thục 25%, liên tục trong thời gian 21 giây. Thời
gian tăng lên tùy theo độ thuần thục.
Mọi người trợn mắt há hốc
mồm, nhất thời đều quên đi động tác trên tay. Bọn họ chỉ thấy trước mặt
Tịch Thành có một mảnh trong suốt, không nhìn thấy cái gì nhưng thiết
phiến cứ như vậy bị đánh rơi trong tích tắc, không mảy may gây thương
tổn cho bọn họ. Thiết phiến rơi xuống trên đất chất thành núi nhỏ, cao
dần cao dần lên. Mà bởi vì Huyền của Tịch Thành là trong suốt, một màn
này trong mắt mọi người giống như là Tịch Thành học yêu pháp, mang chút
hương vị thần quái.
Khí tràng này! Khí phách này! Khí phách Bá Vương là đây!!!! Mọi người cảm thán.
Thấy mọi người ngẩn người, Tịch Thành thật sốt ruột nha, bên nhét dược vào
miệng bên nói: “Nhìn cái gì chứ? Đẩy cửa nhanh lên đi! Chiêu này tốn rất nhiều nội lực có được không? Năm người các ngươi nhanh lên đi, nhanh
chút nhanh chút nhanh chút đi!!” Nói xong lại tiếp tục nhét một đống Nội lực dược vào miệng.
Mọi người cũng dần nghiêm túc liều mạng đẩy. Trải qua đại khái mười phút, cánh cửa rốt cục cũng bị đẩy ra. Ai nấy ít nhiều đều nhẹ nhàng thở ra.
Bọn Tiêu Lãnh muốn nói cho Tịch
Thành cửa đã mở, nhanh chút tiến vào liền không sao cả, nhưng xoay người một cái, bọn họ đều toát mồ hôi.
Chỉ thấy Tịch Thành quên mình
chiến đấu với thiết phiến, điều làm cho người ta xấu hổ nhất là, lúc này Tịch Thành một cánh tay giơ thật cao để chống đỡ vách tường huyền, mà
tay khia thì không ngừng đào ba lô, uống dược, đào ba lô, uống dược, đào ba lô, uống dược … Cảnh tượng cực kỳ quỷ dị.
Nếu như bị Bất Khí
nhìn thấy, nhất định sẽ cảm thán, tật xấu ăn dược như ăn kẹo này của
Tịch Thành một chút cũng không thay đổi. Phóng tầm mắt toàn giang hồ,
tuyệt đối không có người thứ hai lãng phí dược phẩm giống như cô!
Trong lòng mọi người miễn bàn có bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn, nghĩ thầm, dù
dược có nhiều đi chăng nữa cũng không cần ăn kiểu đó chứ?!
Đến
một lúc lâu sau Tiêu Lãnh mới phản ứng lại, tiến lên kéo Tịch Thành chạy về phía cửa, đáng thương Tịch Thành còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị Tiêu Lãnh khiêng đi nhanh như chớp.
Mọi người vừa vào cửa, ‘Oanh’ một tiếng, cánh cửa đóng lại. Ngoại trừ Tịch Thành, năm người
đều đặt mông ngồi bệch xuống đất, đều tự bổ sung nội lực. Mà bạn Tịch
Thành nhân vật chính của chúng ta vẫn chưa thể dứt ra khỏi quá trình vừa rồi, như trước vẫn không ngừng đào ba lô, uống dược, đào ba lô, uống
dược, đào ba lô, uống dược ….
Tiêu Lãnh nhịn không được, cầm tay
Tịch Thành nói: “Cô gia gia của ta ơi, van cầu bà đừng ăn nữa, bà cho
đây là bánh bích quy sao? Đây là dược! Dược rất trân quý! Đem đi bán
cũng là có tiền cũng không mua được có được không?!!!!!” Dứt lời hắn tỏ
ra thật đau lòng nhìn những viên dược trong tay Tịch Thành.
Tịch
Thành ngừng động tác, nhìn Tiêu Lãnh, lại nhìn bốn người ngồi dưới đất,
nói: “Tốt xấu gì cũng để ta đem nội lực bổ đầy chứ đại ca à! Vừa rồi
thiếu chút nữa ta bị tát cạn rồi!”
Lúc này mọi người mới nhớ tới
tình huống vừa rồi, vách tường huyền thật lớn kia của Tịch Thành cũng
phải nhiều hơn 1300 dây, vốn phải hao phí rất nhiều nội lực, nhưng mà cô lại có thể kiên trì hơn mười phút. Chuyện này cũng chỉ có Tịch Thành
‘phá gia’ xài dược phung phí mới có thể trụ lại, đổi thành người khác
tuyệt đối chết tại nơi này không giải thích.
Mà thật lâu sau này, khi biết được cơ quan của cánh cửa này không nằm trên vách tường mà là
trên mặt đất, tất cả mọi người đều xắn tay áo chuẩn bị đi tìm công ty
trò chơi liều mạng.
Thấy thời gian trong hiện thực đã không còn
sớm, mọi người quyết định trước logout, cũng hẹn buổi sáng mai tám giờ
login rồi tiếp tục đi.
Logout, ăn cơm, mọi người ngủ một giấc thật ngon lành.