Sát khí kỳ thật cũng là một loại kỹ năng, nhưng không phải là kỹ năng về sau có thể học thành.
Đối với giang hồ này mà nói, sát khí rất tốt rất thực dụng cũng thật phong cách.
Tục ngữ nói, cảnh giới cao nhất trong chiến đấu chính là ‘bất chiến mà
khuất nhân’, mà sát khí chính là kỹ năng cách cảnh giới này gần nhất.
Nhưng là học kỹ năng này phải hoàn toàn dựa vào vận khí.
Vào lúc
vừa mới vào trò chơi, mỗi NPC tiếp tân đều sẽ hỏi một ‘vấn đề tư nhân’,
chính là câu hỏi ngu ngốc ‘Ngươi tiến vào giang hồ là vì cái gì?’. Không chỉ có riêng Tịch Thành mà mỗi một người đều sẽ bị hỏi như vậy, mà đáp
án nếu như có thể khiến NPC tiếp tân vừa lòng thì sẽ có cơ hột có được
một hiệu quả đặc thù xuất hiện quanh thân khi cao hứng hay tức giận. Lúc này cần phải vứt bỏ hiệu quả khi cao hứng mà lựa chọn hiệu quả lúc tức
giận, sau này khi hiệu quả này sử dụng phối hợp với nội lực sẽ biến
thành kỹ năng sát khí. Nội lực càng cao, sát khí lại càng đáng sợ.
Về phần hiệu quả khi cao hứng thì có tác dụng cổ vũ sĩ khí, với những
người chơi muốn náo giang hồ như Tịch Thành thì hiệu quả này còn xa mới
sánh kịp lợi ích thực tế của sát khí.
Mà Tịch Thành gần đây mới phát hiện cô có loại kỹ năng này.
Tịch Thành nói sơ qua một lần tình huống lúc mới vào trò chơi, Tiêu Lãnh lệ
rơi đầy mặt cầm lấy tay Tịch Thành: “Vì sao? Ta cũng trả lời muốn cùng
hảo bằng hữu phiêu bạc giang hồ, vì sao bà có thể được đến sát khí mà ta không thể? Đây là vì sao chứ!!!!!” Biểu cảm ủy khuất này khiến Tịch
Thành rùng hết cả mình.
Tịch Thành cũng không hiểu, lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
Hàn Nha tiếp nối hỏi Tiêu Lãnh: “NPC tiếp tân của ngươi có bộ dáng như thế nào?”
Tiêu Lãnh nhớ lại một chút, nói: “Một nữ nhân thoạt nhìn rất thành thục
nhưng cũng rất hiếu chiến. Cảm giác cô ta mang đến cho tôi chính là tính tình nóng nảy, bản thân cũng rất mạnh, lời nói thì hùng hùng hổ hổ, làm việc gì cũng mạnh mẽ vang dội. Nhìn qua thì cảm giác người này là nữ
cường nhân, mặc một thân quần áo giống như chiến giáp, tóc buộc đuôi
ngựa, cầm vũ khí giống như hai cái vòng sắt. Tôi nghĩ trong hoàn cảnh cổ đại như trò chơi này thì phỏng chừng người này gả không ra được.”
Hàn Nha gật đầu nói: “NPC tiếp đãi anh và tôi gặp có lẽ là cùng một người.
Nhưng mà anh cũng nói cô ta rất hiếu chiến, anh đối diện với một người
hiếu chiến nói mình muốn đơn giản cùng bằng hữu phiêu bạc, cô ta nhìn
anh thuận mắt mới là lạ.”
Tiêu Lãnh thất thời ủ rủ, hỏi: “Chẳng lẽ lúc trả lời còn phải để ý đến sở thích của NPC?”
Hàn Nha tựa cười nhưng không cười đáp: “Hẳn là vậy đi.”
Tiêu Lãnh mặt buồn rười rượi ngẩng đầu hỏi Hàn Nha: “Anh cũng có sát khí?”
Hàn Nha vỗ vỗ quần áo trên người, gật đầu.
Tiêu Lãnh sắp khóc đến nơi rồi, từ nhỏ đến lớn vận khí của hắn cũng không
sai, nhưng mà vì sao từ lúc vào trò chơi này đến nay chuyện tốt đều
không đến phiên hắn chứ? Vì thế hắn không cam lòng hỏi: “Anh trả lời như thế nào?”
Hàn Nha cười cười nói: “Tôi chỉ trả lời cô ta là, tôi đến chơi trò chơi.”
Tiêu Lãnh hét lớn ông trời bất công, còn Tịch Thành thì cười ra tiếng. Theo
đó mọi người đều vui sướng khi người gặp họa mà cười thả cửa.
Trên thực tế, câu trả lời của Hàn nha mới là đáp án thông minh nhất. Vốn hắn chính là đến chơi trò chơi, đáp án công ty trò chơi thích nghe thấy
nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Cho nên, bất luận NPC tiếp tân
có tính cách lạnh nhạt giống tên thư sinh, hiếu chiến giống như nữ cường nhân hay là gì khác đi nữa, xét đến cùng, đáp án này chính là câu đảm
bảo sẽ có thưởng cho.
Đếm qua một lượt, trong sáu người có ba người có được sát khí. Hàn Nha, Tịch Thành và một người khác là Tàn Dạ.
Lúc mới tiến vào trò chơi Tàn Dạ gặp phải NPC tiếp tân háo sắc, sau khi hỏi xong vấn đề này, cô ta dùng vẻ mặt chờ mong nhìn Tàn Dạ, trong mắt toàn là sao lớn sao nhỏ lấp lánh, không nghĩ đến Tàn Dạ căn bản lười để ý
đến cô ta. Vốn thái độ này hẳn sẽ khiến hắn vụt mất kỹ năng sát khí này
mới đúng chứ? Nào biết nữ nhân này liền biểu hiện ‘ngươi cực giỏi’ trực
tiếp thưởng cho Tàn Dạ kỹ năng này.
Mà Hoa Tưởng Dung gặp phải
NPC tiếp tân giống với Tịch Thành, cô trả lời vô cùng ‘đơn giản’, ‘đơn
giản’ đến mức làm người ta giận sôi, đó là: Bước vào giang hồ hành hiệp
trượng nghĩa, tốt nhất có thể kiếm một đống tiền, thuận tiện tìm một
người bạn trai làm đôi thần tiên quyến lữ, luyện một thân võ công cường
đại, mặc một thân cường đại trang bị, có một thanh vũ khí cường đại, sau đó nhân tiện làm Võ lâm Minh chủ gì đó.
Cô một mạch diễn thuyết xong, tên NPC thư sinh run rẩy. Mọi người nghe xong cũng không khỏi té lăn ra đất.
Còn Thương Thiên Dĩ Tử, hắn gặp được một cô gái xinh đẹp như tiên nữ, bộ
dạng thánh khiết như không thuộc về nhân gian khói lửa này. Cô dùng
giọng nói ôn nhu của mình đặt vấn đề, không ngờ tên Thương Thiên không
hiểu phong tình trả lời là ‘Ta rảnh rỗi sinh nông nổi, nhàn hạ không có
chuyện gì.’ Vì thế một màn hí kịch phát sinh, vị ‘thần tiên tỷ tỷ’ ôn
nhu hiền thục dùng vẻ mặt khinh bỉ một cước đá Thương Thiên thẳng đến
Tân Thủ Thôn.
Cho nên nghi thức nhập thôn của Thương Thiên tương
đối đặc biệt. Một khắc bước vào Tân Thủ Thôn kia, Thương Thiên mặt hướng đất, rơi xuống với tư thế nằm sấp…
Thương Thiên trừng mắt Tiêu Lãnh đang vui sướng khi người gặp họa, thầm than chính mình không có mắt nhìn người.
Những người còn lại không ngừng bổ não tư thái ‘tao nhã’ lúc nhập thôn từ
trên trời rơi xuống của Thương Thiên, đều cười lăn cười lóc.
Ngay cả mặt than Tàn Dạ cũng không ngoại lệ…
Tiêu Lãnh còn đang oán ông trời bất công thì Tàn Dạ lại mặt không biểu cảm lên tiếng: “Vừa rồi vì sao cô lại dùng đến sát khí?”Nhất thời Tiêu Lãnh cũng phản ứng lại, hỏi: “Đúng vậy đúng vậy, không có
việc gì tự nhiên lại dùng sát khí? Bà muốn hù chết người sao?” Khẩu khí
tràn đầy u oán.
Tịch Thành nổi hết cả da gà. Vốn cô cũng chưa cảm thấy gì, nhưng vừa quay đầu nhìn đến biểu cảm cợt nhả đáng đánh đòn của Tiêu Lãnh, cơn giận muốn đánh người lại nổi lên.
Cô gian trá kề
sát vào Tiêu Lãnh nói: “Đúng nha, chính là chỉ có ‘quỷ’ như ta đã có bảo kiếm lại rảnh rỗi sinh nông nổi mò đến nơi này chịu tội! À đúng rồi, ta rất giống người đần độn sao?” Dứt lời liếc Tiêu Lãnh một cái.
Cô không thể nào hiểu được, tên Tiêu Lãnh trước kia khốc muốn chết đến
cùng đã ăn cái gì mới tiến hóa thành cái dạng như bây giờ đâu? Thể tiến
hóa đến mức cao nhất này quả thực làm người ta có chút ăn không tiêu.
Tiêu Lãnh còn chưa hiểu hết được lời nói Tịch Thành có ý gì thì đã thấy cô
lấy ra một thanh kiếm từ trong ba lô, tức thì mọi người đều hiểu rõ.
Mọi người bắt đầu tranh nhau đánh giá thanh kiếm này, cả thân kiếm mảu
tuyết trắng, chuôi kiếm màu trắng còn toát ra ánh sáng xanh lam, vỏ kiếm màu trắng được trang trí hoa văn xanh ngọc. Cảm giác mà cả thanh kiếm
mang đến cho người ta chỉ có hai chữ -- rét lạnh.
Hoa Tưởng Dung xem đến ngây người, cô đoạt lấy kiếm vuốt ve.
Tiêu Lãnh thật không ngờ, ngoài huyền Tịch Thành còn có một thanh bảo kiếm
như thế. Nghĩ đến chuyến đi đến Kiếm Trủng lần này là hắn kéo cô tới chứ cô chưa từng nói mình thiếu kiếm, hắn không khỏi lại lần nữa lệ rơi đầy mặt. Trong lòng thầm nghĩ có nên trở về tìm cái thầy tướng số xem thử
hắn có gặp phải năm hạn bất lợi hay phương hướng có vấn đề hay không.
Hoa Tưởng Dung nghiêng đầu hỏi Tịch Thành: “Cô không sợ tôi lấy kiếm rồi không trả lại sao?”
Tịch Thành mỉm cười nói: “Kiếm này ta đã làm qua Huyết tế buộc định, trừ khi ta tự sát xóa tài khoản, bằng không ai cũng không lấy được nó.”
Hoa Tưởng Dung gật đầu, lại Thấy Tịch Thành cười, trong mắt chợt hiện một
chút thần sắc không dễ phát hiện nói: “Hơn nữa, ta có tự tin cô lấy
không được kiếm. Ta nghĩ, ta nắm chắc có thể giết cô trong nháy mắt.”
Ngẫm lại sát khí vừa rồi của Tịch Thành, Hoa Tưởng Dung ứa mồ hôi lạnh.
Tiêu Lãnh hí mắt, nội tâm thở dài, có lẽ đây mới chính là nguyên bản bộ dáng của Tịch Thành. Cho dù hiện tại cô ấy đang cười, nhưng hắn cảm thấy, nụ cười này thiếu chút giải thoát, thêm một chút gì đó khác nữa. Chỉ là
hiện tại hắn vẫn còn không thấy rõ.
Tiêu Lãnh lắc đầu, không tiếp tục nghĩ đến chuyện không vui, vì thế hợp thời ói ra một câu: “Vậy bà
thăng cấp không phải sẽ chậm hơn chúng ta gấp đôi? Chúng ta thăng 2 cấp
bà mới thăng 1 cấp?”
Tịch Thành thở dài: “Không phải.”
Tiêu Lãnh không hiểu, còn tưởng Tịch Thành tìm thấy phương pháp làm Huyết tế buộc định nào còn phải trả thêm đại giới khác. Vừa định mở miệng hỏi
lại nghe Tịch Thành nói: “Là các ngươi thăng 3 cấp ta mới thăng 1 cấp!”
“Sao thế được? Không lẽ cô buộc định hai cái?” Hàn Nha hỏi.
Tịch Thành gật đầu: “Chính là bộ huyền Khê Tinh lần trước dùng để xử lý Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ ở Vân Tiêu trà lâu đó.”
Hàn Nha, Tiêu Lãnh cùng Thương Thiên Dĩ Tử gật đầu.
Hoa Tưởng Dung thì thật ngạc nhiên, Tịch Thành thế nhưng có thể xử lý Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ. Nói thế nào đó cũng là bang chủ giang hồ thứ
bảy đại bang, làm sao mà nói xử lý liền xử lý đâu? Đối với người võ công bình bình như cô mà nói, trừ bỏ giải thích Tịch Thành là cao thủ thì
không nghĩ ra được cách giải thích hợp lý nào khác. Càng đừng nói tới uy lực của ‘Nước ép rau đặc chế thượng đẳng nhãn hiệu Tịch Thành Điện Hạ’, căn bản không tưởng tượng được.
Mà Tàn Dạ thì có thêm một tầng
hiểu biết mới về thực lực của Tịch Thành, thầm nghĩ nhất định phải có
một ngày cùng Tịch Thành đấu kiếm.
Nhìn lại việc Tịch Thành thăng cấp khó khăn, lúc này mọi người đều có chung suy nghĩ: “Cũng may tốc độ thăng cấp của cô chậm gấp ba lần, nếu mà cô thăng cấp bình thường thì
không biết hiện tại đã bao nhiêu cấp đây????” Đến đây, hình tượng của
Tịch Thành trong lòng mọi người lại càng thêm biến thái.
Điều này cũng đúng, 24 năm không ngừng đánh quái luyện công cũng không phải
chuyện đùa. Một người ở suốt trong sơn cốc, chỉ trao đổi với một tên
NPC, người nào đó không biến thành kẻ ngốc coi như đã thật kiên cường.
Chậm trễ thời gian dài như vậy, mọi người cũng không tiếp tục rề rà, mọi
người đem 12 thanh kiếm ‘thật vất vả mới hiểu ra được’ sáp nhập vào 12
cái lỗ, sau đó cùng nhau lẳng lặng chờ đợi. Không ngoài sở liệu, một
tiếng ‘Oanh’ thật lớn vang lên, cửa đá cứng rắn từ từ nâng lên, bắn
ngược 12 thanh kiếm trở về.
Tâm tình rối rắm của Tịch Thành rốt
cục xem như buông xuống. Cô thật sự rất lo thanh bảo kiếm mất nhiều năm
mới làm ra này lại báo hỏng tại cái chỗ quỷ quái này.
Mà nước
sông Thánh Hà ở Di Tinh Cốc sau khi trải qua trận cướp sạch đại quy mô
lần đầu tiên thì đã biến thành nước sông bình thường, cô đã không còn
thừa lại tài liệu để một lần nữa đúc ra một thanh bảo kiếm khác. Có lẽ, ở chỗ Hứa Uyên còn lại một ít cũng không chừng.
Mọi người nhặt lên kiếm của mình, đều thở phảo nhẹ nhõm một hơi. Cũng may đã vào được,
cũng coi như là tiến bộ, về chuyện sau đó thì để sau này hãy tính sau.
Trước mắt, mọi người kẻ phủi quần áo kẻ vuốt tóc. Việc đã đến nước này, mọi
người cũng không nói nhiều lời, liếc nhìn nhau một cái rồi cùng nhau
hướng vào Kiếm Trủng.