Thành Thương Húc, trong một đình viện hoa mỹ lại rộng lớn có…..Ánh mắt lão giả thi thoảng lại…..các nhỏ với vẻ lo lắng.
Tòa nhà này dù đang được một tòa kết giới màu xám bao phủ, nhưng vẫn có
thể thấy được từng đợt từng đợt pháp lực mãnh liệt truyền ra.
Lão giả đứng đợi thêm khoảng một canh giờ nữa, chấn động pháp lực trong phòng mới dần dần chấm dứt.
Lãnh Nguyệt Đồng một thân y phục màu cam chậm rãi đi ra. Đôi mắt đẹp của nàng lấp lánh một tầng huỳnh quang nhàn nhạt…..mãnh liệt.
”Chúc mừng tu vi của Thất tiểu thư tiến vào cảnh giới Thất Tinh. Đợi trở về tổng đàn có thể bế quan thử trùng kích ….rồi”. Trên khuôn mặt lão
giả áo bào tro hiện lên vẻ tươi cười, khom người nói.
“Lần này may mà có đóa Huyền Minh Hoa kia ta mới phá tan được bình cảnh tăng tu vi lên. Ta bế quan mất bao lâu thế? Đấu ……?”
“Thất tiểu thư bế quan tròn bảy ngày, mai đã là ngày đấu giá hội mở màn
rồi.” Lão giả áo bào tro trả lời xong lấy ra hai tấm thiệp mời rồi nói
tiếp.
“Đây là thiệp mời của Nghênh Tiên các cùng Ngọc Tuyền các, mời tiểu thư xem qua.”
Lãnh Nguyệt đồng đưa tay nhận, nhìn lướt qua rồi nói:
“Rốt cuộc cũng đến, ta nhất định phải nắm lấy cơ hội lần này. Ồ không
nghĩ tới Nghênh Tiên các bên kia cũng xuất hiện Huyền Minh hoa. Bối
trưởng lão, lần này phiền người tới Nghênh Tiên các một chuyến, nhất
định phải đoạt được ba đóa Huyền Minh Hoa kia cho ta.”
“Tiểu thư yên tâm, thuộc hạ biết rõ nên làm thế nào.” Lão giả áo xám trả lời.
Trong đại sảnh Nghênh Tiên các, Thạch Mục hỏi:
“Tú nhi, người đã từng nghe qua về Lăng Viêm Tinh chưa?”
“Không có, ta đã hỏi Cát chưởng quỹ, hắn cũng chưa bao giờ nghe đến. Tuy nhiên ta nghĩ nếu vật đó có thể trở thành bảo vật áp trục của Ngọc
Tuyền Các thì hẳn là nó rất giá trị rồi. Có lẽ đấy là một loại Linh tài
vô cùng quý giá, hoặc ….” Chung Thanh Tú lắc đầu nói.
“Dù đã biết bảo vật áp trục của chúng ta là một viên Tinh Thạch vậy mà
đối phương vẫn dám đưa vật đó ra, hẳn là có ý nghĩa sâu xa nào đó…”
Thạch Mục suy nghĩ rồi nói.
Hình ảnh Lăng Viêm Tinh trên tấm thiệp trong tay hắn giống hệt với khối
tinh thạch đỏ sậm trong suốt đạt được bên dưới huyệt động ở thành Nhật
Khang.
Trong trí nhớ, đây đã là lần thứ hai hắn nghe đến cái tên Lăng Viêm Tinh này. Lần đầu chính là ở trên đường khi vận chuyển hàng hóa, hắn nghe
được từ cuộc trao đổi giữa đêm tối của nữ tử họ Đồng với thuộc hạ của
nàng. Khi đó hắn cũng không có điều tra rõ xem nó được dùng để làm gì.
“Lãnh Nguyệt đồng hiện tại ở đây, chẳng lẽ là vì món đồ vật này mà đến.
Việc này không biết liệu có gì liên quan đến Liễu Ngạn không nữa.” Thạch Mục âm thầm suy đoán trong đầu.
Bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên, tiếp đó giọng nói của Cát chưởng quỹ truyền đến.
“Chung trưởng lão, thuộc hạ vừa nghe được tin tức quan trọng cần cần bẩm báo với ngài.”
“Cát chưởng quỹ ngươi nghe được điều gì”. Chung Tú tiến đến mở cửa phòng đồng thời hỏi.
“Hôm nay trong thành chẳng biết từ đâu phát sinh một tin đồn, thuộc hạ
sau một phen nghe ngóng tìm hiểu cảm thấy có chút kì lạ nên nhất định
phải báo cáo với Chung trưởng lão.”
“Đồn đại việc gì?” Đôi mày thanh tú của Chung Tú khẽ nhíu, hỏi.
“Không biết Chung trưởng lão cùng Thạch tiền bối nghe qua truyền thuyết
về bảo tàng bí mật của Yêu tộc hay chưa?” Cát chưởng quỹ nói.
“Bí tàng của Yêu tộc?!” Chung Tú cùng Thạch Mục nghe vậy liếc nhìn nhau
sau đó đồng thời chuyển ánh mắt lên người Cát chưởng quỹ. Cả hai đặt
chân đến Tây Hạ đại lục chưa lâu nên hiển nhiên đều chưa từng nghe nói
qua.
“Chuyện kể là từ vài ngàn năm trước, sau khi đại chiên hai tộc Yêu – Man kết thúc, trong Đại lục Tây Hạ liền lưu truyền một truyền thuyết. Nói
là chỗ đỉnh Lăng Thiên nằm ở khu vực Trung bộ Đại lục có một bảo tàng bí mật của Yêu tộc, trong đó có truyền thừa của Yêu Vương Bạch Viên – vị
Yêu Vương từng tung hoành xuất thế trong suốt cuộc đại chiến Yêu Man năm đó. Kẻ nào đạt được truyền thừa của Yêu Vương, sẽ không chỉ khiến tu vi bản thân tăng mạnh mà còn nắm giữ được cả bí mật phi thăng Tiên giới.”
Lão giả họ Cát kể lại.
“Truyền thừa, tiên giới!” Thạch Mục lắp bắp kinh hãi mà Chung Thanh Tú ở cạnh bên cũng đang-bỏ ngạc nhiên không kém.
“Đúng vậy. Năm đó trong cuộc đại chiến hai tộc, Yêu Vương Bạch Viên lấy
thực lực mạnh mẽ đánh đâu thắng đó không ai cản nổi nên truyền thừa của
vị Yêu Vương này đã trở thành thứ khiến bao người ngấp nghé. Mà việc mất tích của vị Yêu Vương này tại đỉnh Lăng Thiên sau đó cũng khiến mọi
người nên có người liền cho rằng hắn đã phi thăng lên tiên giới. Chẳng
qua Yêu tộc đối ngoại phủ nhận lời đồn này. Nhưng việc ba đại bộ lạc của Yêu tộc chiếm đóng đỉnh Lăng Thiên đồng thời tôn xưng nó thành Thánh
Địa giống như đang che giấu sự việc nào đó. Cũng vì bảo tàng này mà về
sau lại dẫn đến vài trận đại chiến giữa hai tộc Yêu Man. Cũng có cường
giả Man tộc đột nhập được vào Lăng Thiên Phong hưng đều tay không mà về. Còn bởi vậy mà bị hao tổn không ít cường giả. Tuy nhiên từ sau khi Lăng Thiên Phong trở thành cấm địa, ba đại bộ lạc của Yêu tộc cũng không
xuất hiện thêm cường giả nào mạnh mẽ như yêu vương khỉ trắng nên lời đồn đại này dần dần lắng xuống.” Lão già họ Cát nói tiếp.
Chung Tú nghi hoặc liền hỏi: “Vậy tại sao đúng thời điểm này lời đồn đại năm đó lại xuất hiện vậy?”
“Nghe nói việc này có liên quan đến sự xuất hiện của Lăng Viêm Tinh.
Theo như đồn đại thì Lăng Viêm Tinh này chính là vật mấu chốt để tìm
kiếm truyền thừa cùng bí mật phi thăng của Yêu Vương Bạch Viên trong
đỉnh Lăng Thiên.”
“Lời đồn này phát ra từ khi nào vậy?” Thạch Mục có điều suy nghĩ liền hỏi.
“Chính là vào sáng sớm hôm nay bắt đầu lan truyền ra.” Cát trưởng lão nói.
“Thật khéo, đây cũng là lúc Ngọc Tuyền Các phát ra thiệp mời.” Chung Tú nói.
“Có lẽ lời đồn này là do Triệu trưởng lão hoặc Ngọc Tuyền Các tung ra, nhằm tạo thế cho Lăng Viêm Tinh.” Thạch Mục nói.
“Việc này có chút kì quặc, tuy nhiên đồn đại chỉ là đồn đại, ai có thể
chứng minh được rằng vật này thật sự có công dụng đó. Chẳng lẽ lại có kẻ ngu ngốc vì một lời đồn đại không rõ duyên cớ mà lại bỏ ra số tiền lớn
để mua vật đó. Đúng rồi, mọi người phản ứng về chuyện này như thế nào?”
Chung Tú như có điều suy nghĩ nói.
“Sự việc kì lạ này cũng thu hút một sự chú ý không nhỏ của của các thế lực lớn.” Cát trưởng lão nói.
Chung Tú nghe xong cùng Thạch Mục trao đổi ánh mắt rồi gật đầu, nói với lão:
“Tốt, sự việc này ta đã biết. Cát trưởng lão vất vả rồi, người lui xuống trước đi.”
Chờ lão già họ Cát đi ra, Chung Tú đứng suy nghĩ giây lát rồi thuận tay khép cửa lại.
“Tú nhi, người nghĩ gì vậy làm sao vậy?” Thạch Mục hỏi.
“Thạch đại ca, nếu lời đồn là thật, giá trị của viên Lăng Viêm Tinh kia
chỉ sợ sẽ vượt xa ba đóa Huyền Minh Hoa cùng Tinh Thạch của chúng ta bên này mất.”
“Tú nhi, chưa đến bước cuối cùng, kết quả thế nào ai cũng không đoán được. Chúng ta cứ bình tĩnh chờ đợi đi.”
Chung Tú im lặng suy nghĩ rồi gật đầu.
…
Ngày hôm sau.
Mặt trời cao cao chiếu xuống cả tòa thành Thương Húc, bầu trời vạn dặm
không một bóng mây, trong xanh như một tấm gương, nhìn qua khiến con
người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Hôm nay chính là ngày khai mạc của đấu giá hội thành Thương Húc.
Không khi trong Thương Ngô thiên hội Thương hội Thiên Ngô mười phần nhộn nhịp, tất cả mọi cửa hàng lớn nhỏ của Thương hội trong thành đều giăng
đèn hoa lộng lẫy. Đặc biệt, Nghênh Tiên Các cùng Ngọc Tuyền Các, với tư
cách là hội trường đấu giá, đã được trang trí tỉ mỉ một phen từ trong ra ngoài.
Nhìn bề ngoài hai hội trường không thay đổi gì nhiều nhưng bảo quang từ
các cấm chế bố trí xung quanh lại rực lên ngút trời. Dù là ban ngày
nhưng cách xa chục dặm cũng thấy được.
Trước cửa Nghênh Tiên các, lão già họ Cát cùng các chưởng quầy chưởng
quỹ quản sự đang đứng tiếp khách, người ra vào tấp nập, bầu không khí có vẻ sôi nổi náo nhiệt.
Lúc này lầu ba Nghênh Tiên Các đã ngồi chật kín người, tất cả các thế lực lớn đều tới đông đủ.
Phòng bao hai bên hội trường đấu giá cũng đã ngồi đầy vài vị khách quý.
Trong một phòng ở chỗ cao Nghênh Tiên Các, Chung Tú nhìn xuống quang cảnh phía dưới, nội tâm khẽ thả lỏng.
“Yên tâm đi, so về nhân khí thì chúng ta cũng không kém gì với Ngọc
Tuyền Các, ai thắng ai thua còn phải chờ xem kết quả đã.” Thạch Mục đứng bên cạnh Chung Tú, cười nói.
Chung Tú gật nhẹ đầu.
Thạch Mục đưa mắt nhìn khắp hội trường, trong hội trường giờ phút này có khoảng mười cỗ khí tức Địa giai rải rác khắp nơi.
“Thạch đại ca, ta có việc phải đi đây, một ít khách quý cần ta phải tự mình ra mặt tiếp đón mới được.” Chung Tú mở miệng nói
“Được, muội cứ đi đi” Thạch Mục gật đầu.
Chung Tú xoay người bước ra khỏi cửa.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng đấu giá đại hội đã đến lúc bắt đầu.
Trên đài đấu giá, một nam tử trung niên mặc áo tím, tay không, chậm rãi
bước lên đài. Đây là Cổ Lực, đấu giá sư thủ tịch của lần đấu giá hội
này.
“Hoan nghênh tất cả các đạo hữu có mặt tại đây hôm nay, thật là một vinh hạnh lớn cho Nghênh Tiên bản các cùng Thương Ngô thiên hội. Vì đại hội
hôm nay, có không ít các đạo hữu đã phải ngàn dặm xa xôi mà đến, có lẽ
đã chờ rất lâu ngày thịnh hội hôm nay. Ta sẽ không nói thêm lời thừa
nữa. Giây phút này, đấu giá đại hội xin chính thức được bắt đầu”. Cổ Lực cũng không dài dòng để mọi người chờ lâu mà chính thức tuyên bố bắt đầu luôn.
Trong lúc hắn nói, đã có người mang một hộp ngọc nhỏ lên, chính là kiện
vật phẩm đầu tiên mở màn cho đấu giá hội. Bên trong là một xấp Phù lục
tỏa ra chấn động Pháp lực mạnh kinh người.
“Chư vị chắc đều đã biết bản các mời được một vị Đại sư chế phù. có thể
chế ra được Phù lục cao giai. Có lẽ không ít đồng đạo đã được kiến thức
qua. Lần này, vị đại sư kia ủy thác cho bản các một trăm lá cao giai phù lục Phù lục cao giai, phân làm mười nhóm trong đại hội, đây chỉ là nhóm phù lục đầu tiên mà thôi”. Cổ Lực nói.
Trong hội trường nổi lên một hồi xôn xao. Không ít ánh mắt hưng phấn tập trung nhìn lên khán đài. Tây Hạ đại lục chế phù sư rất ít. Có không ít
kẻ lần này đến đây chính là vì những lá phù này.
Cổ Lực tươi cười khi thấy không khí trong phòng mười phần sôi nổi. Vừa
bắt đầu đã thuận lợi, đúng với những gì đã mong đợi. Lão nói tiếp:
“Mười lá phù lục Phong thuộc tính cao giai giá hai vạn linh thạch. Mỗi
lần tăng giá không được thấp hơn một nghìn. Xin mời các vị bắt đầu.”
Lập tức có tiếng đưa ra. “Hai vạn một nghìn!”
“Hai vạn năm nghìn!”
“Ba vạn!”
“Ba vạn năm nghìn!”
Các âm thanh liên tiếp vang lên, giá cả rất nhanh đã được đẩy lên tới năm vạn.
Người ra giá chính là thiếu chủ áo xanh của Bách Bảo hiên, lần trước gã
đã để vụt mất mấy tấm phù lục, tựa hồ còn mang ấm ức trong lòng.
“Sáu vạn!” Một âm thanh trầm thấp từ một gian phòng khách quý trên lầu truyền ra.
Từ đầu đến h giờ mấy gian phòng trên lầu chưa hề lên tiếng qua, có lẽ đa phần không chút hứng thú với mấy lá phù lục cao giai này-sai ý. mãi đến bây giờ mới có người hô giá.
“Sáu vạn năm nghìn!” Sắc mặt Thiếu chủ áo xanh trầm xuống, gã lại giơ tay lên, hô.
“Bảy vạn!” âm thanh trầm thấp lại vang lên, tựa hồ dường như không có chút ý tứ nhường nhịn.
Thiếu chủ Bách Bảo Hiên liền buông tay, giá tiền này đã quá cao so với
mười lá phù lục, không đáng để gã tiếp tục cạnh tranh nữa.
“Tám vạn!” Vào thời khắc này, một thanh âm ở một phòng bao khác vang lên.
“Mười vạn!” Thanh âm trầm thấp trong phòng có phần không kiên nhẫn thét ra cái giá trên trời!