“Kẻ nào dám giương oai ở U Phong Cốc!”
Theo tiếng hét lớn có bốn năm bóng người từ trong U Phong Cốc bay ra, đánh tới Thạch Mục. Sau lưng mấy người này còn có rất nhiều đệ tử Minh
Nguyệt Giáo đang không ngừng chạy đến.
Thạch Mục ở trên không giơ tay lên, một đường kiếm quang màu vàng bay ra, đón gió hóa lớn thành một thanh kiếm dài hơn mười trượng, chém tới
mấy người vừa tới.
Mấy tên này kinh hãi, thanh kiếm này thế như bài sơn đảo hải, không thể ngăn được nên chạy trốn bốn phía
Trên người Thạch Mục xuất hiện mấy sợi dây ý niệm màu trắng phóng
nhanh tới mấy kẻ vừa chạy trốn, trói chặt lấy cơ thể bọn chúng.
Cự kiếm rất nhanh đảo qua mấy vòng rất nhanh đã chém qua người mấy tên này.
Vài tiếng kêu thảm vang lên, tay đứt chân cụt từ trên trời rơi lộp bộp xuống đất.
Đám đệ tử Minh Nguyệt Giáo dưới đất câm như hến, vốn còn có mấy kẻ định xông lên may mà kị dừng lại.
Mấy người vừa bay lên vốn là vài vị hộ pháp tu vi đã tới Tiên Thiên
cảnh của U Phong Cốc, vậy mà vừa đối mặt đã bị đối phương giết sạch.
Hầu Tái Lôi đang chạy đi chợt dừng lại, quay đầu nhìn về phía đại điện.
Suy nghĩ một lát hắn chuyển mình chạy về phía đại điện đang nằm trong ngọn lửa cuồn cuộn.
Lúc này thân hình Thạch Mục đang lao thẳng xuống dưới, đệ tử Minh Nguyệt Giáo kinh hãi chạy tứ tán.
Nhưng tốc độ của bọn chúng sao bằng được Thạch Mục, hai tay Thạch Mục vung lên, ném ra từng tấm Phù, hóa thành từng quả cầu lửa, lưỡi đao gió đánh vào đám người.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên tận trời.
Đây chỉ là những đệ tử bình thường của Minh Nguyệt Giáo, tu vi chỉ
đạt tới võ giả Hậu Thiên hoặc là Thuật Sĩ Linh giai, thậm chí còn có cả
Thuật Sĩ học đồ lẫn trong đó, không thể chịu nổi uy lực của những pháp
thuật này.
Nhất thời đệ tử trong giáo tử thương thảm trọng, tiếng kêu rên phát ra không ngừng.
Thạch Mục dạo một vòng trên không, tiên tay phá đi hơn mười tòa nhà,
đưa mắt nhìn xuống một góc nào đó, thấy bóng người đã biến mất liền lấy
Thanh Ngọc trường toa ra đi mất.
Một lúc lâu sau, mấy tên đệ tử còn sót lại của Minh Nguyệt Giáo mới
nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy bóng đen như ác ma đòi mạng
đã biến mất mới thở ra một hơi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?..” Đám đệ tử còn sót lại ngơ ngác nhìn nhau.
“Đúng rồi đàn chủ đại nhân vì sao không xuất hiện, chẳng lẽ...” Có người thông minh đã nhanh chóng phát hiện ra vấn đề.
Đại điện lúc này đã gần sụp hoàn toàn rồi, đang bị ngọn lửa đỏ thắm thiêu đốt.
Đúng lúc này “oanh” một tiếng vang thật lớn, một chỗ đất đá bị đánh
bay, một bóng người thất tha thất thểu từ trong biển lửa bước ra, trong
tay cầm một cái quạt lông, đúng là đàn chủ U Phong Cốc.
Lúc này quần áo trên người hắn đã rách nát hơn nửa, người đẫm máu, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua thương thế rất nặng.
“Đàn chủ!” Những đệ tử còn sót lại của Minh Nguyệt Giáo đại hỉ, vội vàng chạy tới.
Tai nạn từ trên trời rơi xuống nhưng đàn chủ vẫn còn, bọn chúng vẫn còn người dựa dẫm, tương lai cũng không quá mù mịt.
Tên trung niên khẽ chuyển mình, ngồi xuống một tảng đá gần đó.
“Đàn chủ, người thấy sao rồi?” Một kẻ vóc người khôi ngô ân cần hỏi
“Không sao, ta mới vừa tử chiến với kẻ đột nhập, đáng tiếc, ta bị đối phương ám toán trước, nguyên khí đã giảm nhiều nhưng vẫn liều chết đánh hắn trọng thương.” Tên trung niên thở dốc nói.
Tên này nhẹ thở phào, khẽ giật mình, khó trách bây giờ khí tức của đàn chủ chỉ bằng một nửa bình thường.
“Giờ ta điều tức một lát, tạm thời ngăn chặn thương thế, ngươi đi
thống kê thương vong trong cốc đi, đặc biệt tình huống của các hộ pháp
Tiên Thiên, Tinh Giai phải tra cho rõ.” Tên trung niên nói.
“Vâng!”
“Bây giờ đại điện đã bị phá hủy, hậu điện và cấm chế của nhà kho cũng sụ đổ rồi, ngươi hãy dẫn người tới đây trông coi và kiểm kê lại vật tư
trong kho rồi chất lên xe. Giờ để chúng ở đây không an toàn nữa rồi, ta
sẽ báo lên tông môn chuyển chúng đến phân đàn phù hợp.” Tên trung niên
suy nghĩ một chút rồi nói với một tên đệ tử Minh Nguyệt Giáo tu vi Hậu
Thiên đỉnh phong.
“Cái này ... Đàn chủ, cái này có chút không ổn ạ!”
“Ngươi dám chất vấn mệnh lệnh của ta?” Tên trung niên trừng mắt quát.
“Thuộc hạ không dám!” Người này vội vàng đáp ứng, mang theo vài người đi làm việc.
Tên trung niên nhìn theo bóng dáng bọn chúng rồi thu hồi ánh mắt, thở dài một hơi.
“Đàn chủ, U Phong Cốc xảy ra chuyện lớn như vậy, có nên báo cho phó đàn chủ trở về không?” Có người đề nghị.
“Ta vừa đưa tin cho hắn rồi, việc này các ngươi không cần lo lắng.” Tên trung niên khoát tay nói.
Kẻ vừa nói khẽ gật đầu an tâm, vội vàng đi dập những đám lửa lớn đang cháy xung quanh.
Tên trung niên chậm rãi đứng dậy, mắt nhìn lửa đang cháy xung quanh, ánh sáng trong mắt lúc chớp lúc tắt.
Bên ngoài U Phong Cốc, một đường độn quang màu xanh bay ra, dừng lại ở cửa cốc một chút rồi bay nhanh về phía tây, rất nhanh biến mất giữa
không trung.
.....
Giới diện Tử Linh, ở một vùng đất khói đen lượn lờ, một ngọn núi cực lớn màu xám đứng sừng sững.
Đỉnh núi giống như mũi kiếm đâm thẳng lên trời, vách núi bóng như
gương, chiết xạ ánh sáng Huyết Nguyệt, tỏa ra một quang mang khác
thường.
Sườn núi được bao phủ bởi từng đám mây màu đen, thỉnh thoảng lại có từng tia sét đánh ra.
Dưới núi có một con sông cuồn cuộn chảy, nước sông đỏ như máu vỗ thẳng vào chân núi phát ra từng tiếng “ào ào“.
Vào lúc này có một bóng xám lớn từ dưới chân núi bay lên, bay sát theo ngọn núi mà lên.
Đây là một con cốt điểu cực lớn, thân thể khoảng vài chục trượng,
trên xương có thể mơ hồ thấy từng đường màu hồng khá rõ ràng, bên trong
đang chảy một chất lỏng màu đỏ, trong lồng ngực lóe sáng ánh đỏ, trên
đôi cánh to lớn là một bộ lông vũ màu đen.
Đầu con cốt điểu này hình tam giác, trên đầu còn có vài cái sừng
nhọn, tản ra ánh sáng đỏ chói mắt, nhìn qua giống như một chiếc vương
miện màu đỏ thắm.
Mỏ của nó ngậm một đoạn xương màu xám, có vẻ là một đoạn xương đùi.
Con cốt điểu tỏa ra khí tức cường đại làm người khác sợ hãi, nhưng
giờ đây trong mắt nó lại hiện lên một tia kinh hoảng, thỉnh thoảng nhìn
quanh, hai cánh vỗ liên tục, dường như đang chạy trốn thứ gì đó.
Vào lúc này, một điểm bạch quang từ dưới chân núi bay vụt tới, tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bắt kịp cốt điểu.
Giữa bạch quang, có thể mơ hồ thấy được một bộ khô lâu màu trắng, trên tay có một cái đoản côn màu đen.
Khô lâu màu trắng vung đoản côn trong tay, một côn ảnh dài tới mười
trượng bay tới, thế như sóng to gió lớn đánh con cốt điểu kia.
Con cốt điểu dường như có mắt phía sau, hai cánh giang rộng ra, cơ thể nghiêng sang một hướng khác né tránh.
UỲNH UỲNH RẦM RẦM!
Bóng côn đen đánh trượt con cốt điểu, oanh kích xuống vách núi, đất
đá sụp xuống ầm ầm, trên vách núi xuất hiện một cái khe lớn nhìn thấy mà giật mình.
Con cốt điểu hơi ngửa đầu, ngậm chặt lấy đoạn xương màu xám, nhanh chóng bay về phía xa.
Yên La thấy vậy, mắt lộ vẻ phẫn nộ, hét lên một tiếng, sau lưng xuất
hiện một đôi cánh xương màu trắng, tốc độ liền tăng thêm một nửa, đuổi
theo con cốt điểu.
Tốc độ của cả hai đều nhanh như điện, một trước một sau bám theo nhau rồi dần mất hút trong đám xương mù cuồn cuộn.
...
Nửa tháng sau, tại một chỗ yên tĩnh ven rừng Thanh Mộc.
Trong rừng cây cổ thụ mọc san sát, dây leo chằng chịt, cây nào cây nấy cũng cao lớn, cành lá che kín bầu trời.
Vào lúc này, một đạo độn quang màu xanh từ trong rừng bay ra, phá vỡ sự yên tĩnh nơi đây.
Đây là một cái phi xa màu xanh, hai bên là hai cái cánh, đúng là
chiếc Thanh ngọc trường toa của Thạch Mục. Trên xe có hai người đang
ngồi là Thạch Mục và Chung Tú.
“Hây dô .... Cuối cùng cũng ra ngoài rồi.” Thải Nhi ở trên đầu vai Thạch Mục thở phào một hơi, nói.
Cánh rừng sau lưng hai người được Man tộc gọi là Đê Ngữ Sâm Lâm (Khu rừng thì thầm), bên trong có một loại cây quái dị, có thể phát ra âm thanh giống như
giọng nỉ non của con người, khiến người ta có cảm giác thác loạn, kẻ nào có thần thức yếu sẽ dễ bị nhốt trong đó, không ngừng đi vòng vòng quanh rừng.
Thạch Mục và Chung Tú tu vi không yếu, lại thêm võ pháp song tu, Thần Thức mạnh hơn người thường nhưng loại cây kì lạ này còn có hiệu ứng
cộng hưởng âm thanh, khi cả rừng cây cùng phát ra tiếng nỉ non thì dù là hai người Thạch Mục cũng không thể chịu được.
Ngoài ra, trong rừng rậm có đủ các loại yêu thú độc trùng, trong đó
chủ yếu là yêu thú biết bay, để qua được nơi này, bọn hắn quả thực phải
bỏ ra khí lực không nhỏ.
Nhưng ngược lại Thạch Mục và Chung Tú lại thích thú và chìm đắm trong cảm giác đồng cam cộng khổ này.
Từ đây đến Thương Húc Thành cũng không còn xa nữa.
Bên ngoài Đê Ngữ Sâm Lâm là giải bình nguyên bằng phẳng, cuối tầm mắt mà một mảnh màu trắng liên miên không dứt.
Khi phi xa dần tới gần, Thạch Mục mới phát hiện, đấy là một dãy tường thành dài không thấy điểm cuối.
Tường thành cao vài chục trượng, màu trắng noãn như ngọc, không nhiễm một hạt bụi nào.
Trong thành là từng tòa nhà to lớn, cũng lấy màu trắng làm chủ đạo.
“Oa thành trì thật lớn!” Thải Nhi hét lớn.
“Thạch đại ca, đây chính là Thành Thương Húc .” Chung Tú mỉm cười nói.
Thạch Mục giương mắt nhìn, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Từ sau khi tiến vào Đại Lục Tây Hạ Thạch Mục cũng coi như đã gặp
không ít thành trì Man tộc, quy mô đều không nhỏ. Nhưng nếu so sánh với
tòa thành trước mặt thì những tòa thành kia quá nhỏ, quá rách nát rồi.